"Tạ Vụ Hành, chàng có nhìn thấy không, thật sự đẹp lắm, so với pháo hoa ngày Tết hay đèn hoa đăng đều xinh đẹp hơn ngàn vạn lần."

Tạ Vụ Hành ngồi tựa vào thùng xe ngựa, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn Vụ Nguyệt, nghe tiểu công chúa vui vẻ miêu tả cảnh tượng đả thiết hoa.

Ánh mắt nàng lấp lánh như sao, nụ cười xinh đẹp, Tạ Vụ Hành nghĩ, đây mới là cảnh tượng chói lọi nhất, giờ phút này nàng mới thực sự khiến hắn loá mắt.

Tạ Vụ Hành cười đáp: "Công chúa thấy đẹp là được rồi."

Vụ Nguyệt vẫn còn tiếc nuối, "Nhưng ta muốn chàng cũng nhìn thấy."

Nàng nghe các sư phụ biểu diễn đả thiết hoa nói ai xem sẽ được phù hộ bình an, không những là Tạ Vụ Hành, còn có ma ma, Vân nương nương, mọi người đều nhìn thấy mới thật tốt.

Tạ Vụ Hành không quan trọng bản thân nhưng thấy tiểu công chúa buồn thì xoa nhẹ chóp mũi nàng, "Tương lai sẽ có cơ hội."

Vụ Nguyệt gật đầu, chốc lát bọn họ đã ra đến bờ sông, sau lễ tế thì sẽ về huyện Sùng, cũng không biết lần sau là bao giờ.

Vụ Nguyệt rũ mắt tính toán trong lòng, nghĩ hai tháng nữa là sinh thần của Tạ Vụ Hành, mắt nàng sáng lên, có lẽ lúc đó có thể mời sư phụ vào cung, vừa lúc nàng chưa nghĩ ra lễ vật gì cho hắn.

***

Bờ sông, từng đợt sóng cuộn lên vỗ vào vách đá như tiếng trống dồn, Lục Bức Nghiễn cưỡi ngựa phi đến trước, hắn đứng trên cao nhìn xuống, áo bào đón gió bay phất phơ, "Sắp xếp xong chưa?"

Thanh âm trầm thấp lẫn với tiếng sóng triều bị cuốn bay đi không còn gì cả.

Thị vệ bên cạnh đáp: "Đã bắt được ám vệ Đông xưởng mai phục, chỉ cần tên hoạn câu đến bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay."

"Không vội." Lục Bức Nghiễn trầm ngâm, "Tuỳ cơ ứng biến."

Công chúa vẫn đang ở cạnh hắn, vì đảm bảo ổn thoả, hắn cần nghĩ biện pháp tách hai người họ ra trước đã.

"Đến rồi." Thị vệ bỗng nhiên cảnh giác hô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa từ chỗ tối đi ra.

Xa hơn một chút, một ngọn đuốc lớn dẫn đường một đoàn người nối đuôi nhau, ngựa xe như nước, chính là đội ngũ lên đồng tế lễ.

Từng ánh lửa theo bóng chân người đóng giả làm thần thánh lay động, lúc sáng lúc tối, lắc lư qua lại cùng những tiếng niệm tiếng xướng phá vỡ đi vẻ u tịch của màn đêm, lại càng lộ vẻ quỷ dị kì lạ.

Bên bờ sông tế đàn đã được chuẩn bị xong từ sớm.

Tạ Vụ Hành dặn dò Trọng Cửu dừng xe ngựa ở cách đó một đoạn xa, đẩy cửa xe ra rồi nói với Vụ Nguyệt đang tựa vào lòng hắn, "Ở đây xem thôi."

Không bao lâu, đội ngũ lên đồng đã đến bờ sông, người giả trang thần thánh đi đầu, dân chúng xúm lại xung quanh, bởi vì mặc trang phục đặc biệt nên thân hình đặc biệt cao lớn, dưới ánh lửa giương nanh múa vuốt, sau lưng hắn là ánh lửa cuồn cuộn, rồi tiếng chiêng trống va chạm nhau, không khí ngày càng long trọng.

Không ngờ ra ngoài một chuyến lại tình cờ nhìn thấy cảnh này, Vụ Nguyệt cũng bất ngờ nhưng nhiều hơn là cảm giác rung động.

Tạ Vụ Hành thì không để ý chỉ khoát hờ tay lên eo nàng, cằm như có như không vọ vào làn tóc mai, bàn tay hắn phủ lên bàn tay nhỏ bé của nàng, khẽ khàng vỗ về như đang chờ đợi điều gì đó.

Một thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi chú ý tới xe ngựa của bọn họ ở bên này, không biết nghĩ gì lại chạy qua.

Vụ Nguyệt thấy có người đến, vội gạt tay Tạ Vụ Hành ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ngồi lại ngay ngắn.

Tạ Vụ Hành nheo mắt nhìn cô gái kia, thiếu nữ chạy rất nhanh đã đến cạnh xe ngựa, gương mặt ngọt ngào tươi cười nhìn vào trong xe, nhiệt tình mời mọc: "Hai vị công tử hẳn là cũng đến xem tế tự đúng không, nơi này xa nhìn không rõ, ta dẫn hai vị đến phía trước xem nhé."

Tạ Vụ Hành vô cảm đánh giá này, lát sau mới đáp: "Được thôi."

Xuống khỏi xe ngựa, thiếu nữ dẫn đường phía trước, vừa đi nàng ta vừa thao thao bất tuyệt giảng giải truyền thống lễ tế, khi nói chuyện còn vô thức đi sát bên người Vụ Nguyệt.

Người này nhiệt tình đến mức Vụ Nguyệt không chống đỡ nổi, chỉ có thể lễ phép cười đáp lại.

Thiếu nữ bỗng nhiên nói với Vụ Nguyệt, "Công tử có muốn tự mình đến phía trước tiếp xúc với thần không, cẩn thận chút là được."

Vụ Nguyệt hơi giật mình, nàng xem là được nhưng tự mình tiến lên thì có chút không muốn, chưa kịp cự tuyệt Tạ Vụ Hành đã mở miệng: "Không cần."

Thiếu nữ cũng không miễn cưỡng, nàng ta tiếp túc nói, không dấu vết đã xen vào giữa Tạ Vụ Hành và Vụ Nguyệt, ý đồ ngăn cách hai người, Tạ Vụ Hành khẽ nhíu mày, đúng lúc đó thiếu nữ khi bỗng nghiêng người đi, miệng ai ui một tiếng ngã chúi về phía trước.

Vụ Nguyệt theo bản năng đỡ lấy nàng nhưng nào ngờ thiếu nữ kia lại giả vờ, nàng ta trở tay nắm lấy cổ tay nàng.

Tạ Vụ Hành ra tay nhanh như chớp, chộp lấy cánh tay nàng ta rồi bóp chặt, nhìn qua thì không dùng bao nhiêu sức nhưng thiếu nữ kia lại đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, nàng ta cảm giác như xương cốt mình bị bóp nát.

"Cẩn thận chút." Tạ Vụ Hành vô cảm nói.

Người ở tế đàn bên kia không biết đã dừng niệm từ bao giờ, bọn họ yên lặng nhìn qua bên này, giống như đang chờ đợi thời cơ để phát động điều gì đó, Vụ Nguyệt cảm giác không đúng, ngực nàng đập mạnh.

Thiếu nữ bị Tạ Vụ Hành khống chế rõ ràng không phải người tốt lành gì, những người khác đâu? Chẳng lẽ đều cùng một hội? "Dẫn Công chúa về xe ngựa." Tạ Vụ Hành không quay đầu hạ lệnh cho Trọng Cửu.

Vụ Nguyệt không an lòng lắc đầu gọi hắn, "Tạ Vụ Hành..."

Tạ Vụ Hành chỉ nói: "Ngoan~"

Vụ Nguyệt càng không yên tâm nhưng dưới ánh mắt trấn an của hắn, nàng chần chừ xoay người theo Trọng Cửu quay về.

Sau lưng vang lên tiếng Tạ Vụ Hành ra lệnh, "Người đâu!"

Nhưng mà ngoại trừ tiếng sóng vỡ bên bờ chầm chập đập vào nỗi lòng thấp thỏm của Vụ Nguyệt thì không còn động tĩnh nào khác, chân nàng đã đặt lên ghế nhưng lại chậm chạp không bước lên xe ngựa.

Tạ Vụ Hành giống như cũng ý thức được điều gì đó không đúng, sắc mặt hắn thay đổi, cất giọng quát to một lần nữa, "Người đâu!"

Ngoại trừ một vài ám vệ vẫn luôn đi theo sát hắn tung người đến bên cạnh Tạ Vụ Hành thì không còn ai nữa, mà từ phía tế đàn có khoảng hơn hai chục người đang dần tiếp cận về phía hắn.

Vụ Nguyệt lúc này chỉ muốn quay trở lại ngay lập tức, Trọng Cửu ở bên cạnh lo lắng thúc giục, "Công chúa mau lên xe ngựa đi ạ..."

Vụ Nguyệt đã nhận ra đây là cạm bẫy, bọn họ trúng mai phục, nàng không muốn chạy đi trước, Trọng Cửu vẫn luôn ngăn cản, bất chợt một thanh âm trầm thấp từ một phía khác truyền đến.

"Đừng đi qua nữa."

Hai người đồng thời quay đầu lại, Tạ Vụ Hành đứng phía xa cũng nhìn theo.

Vụ Nguyệt khiếp sợ nhìn nam nhân đi ra từ chỗ tối, không thể tin lẩm bẩm: "Lục... Lục đại nhân..."

Lục Bức Nghiễn đi rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt, "Không được qua chỗ hắn, rất nguy hiểm."

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tạ Vụ Hành bên kia, "Tể tướng không phải muốn gọi người tới sao, hạ quan giúp ngài, người đâu!"

Hắn vừa dứt lời, dân chúng bên kia lập tức lột bỏ trang phục nguỵ trang trên người, từ dưới tế đàn rút ra binh khí, mà sau lưng Lục Bức Nghiễn cũng là một đám ám vệ tràn ra.

Bọn họ đã hoàn toàn bị bao vây.

Vụ Nguyệt kinh hoảng: "Ngươi muốn làm gì?"

Lục Bức Nghiễn đi lên một bước, Trọng Cửu cảnh giác chắn trước người nàng.

Lục Bức Nghiễn cuối cùng vẫn nhượng bộ giải thích, hắn chắp tay về phía Vụ Nguyệt, "Người này hoạ loạn triều cương, tàn hại trung lương, nếu không diệt trừ ắt sẽ làm loạn Thiên hạ, Công chúa theo ta đi."

"Không đúng!" Vụ Nguyệt thất kinh vội lắc đầu, thích khách vây quanh bốn phía đã doạ nàng sợ hãi, bọn họ đều đến để giết Tạ Vụ Hành, nàng liều mạng trấn định lại, ý định ngăn cản Lục Bức Nghiễn, "Ngươi hiểu lầm rồi!"

Lục Bức Nghiễn thì nhận định nàng đã bị mê hoặc lừa gạt, "Hắn đã không còn là thiếu niên vô tội mà người cứu lúc trước nữa rồi, người có biết hắn giết hại bao nhiêu người không!"

Lời của Lục Bức Nghiễn theo gió đêm tràn vào tai Tạ Vụ Hành, con ngươi vốn không lộ vui buồn của hắn dần âm trần, đáng chết, dám ly gián tình cảm của Công chúa, thật đáng chết.

Giờ phút này Tạ Vụ Hành chỉ nhìn thấy bóng lưng Vụ Nguyệt, thật lâu vẫn không nghe thấy tiếng nàng đáp lại, tim hắn dần trầm xuống, hai bàn tay nắm chặt buông thõng.

Hắn đương nhiên không tin tiểu công chúa sẽ bị Lục Bức Nghiễn mê hoặc, nhưng vạn nhất, nàng chỉ cần chần chừ một lát thôi cũng đủ để hắn bất an đến mức phát điên.

"Hắn có khổ tâm." Trong mắt Vụ Nguyệt tràn đầy hoảng sợ, khó khăn nói: "Ngươi thả hắn đi!"

Lục Bức Nghiễn thấy nàng vẫn chấp mê bất ngộ thì quả quyết lắc đầu: "Hôm nay hắn nhất định phải chết, nàng không nhất thiết phải chịu liên luỵ cùng hắn, mau tới đây!"

Lục Bức Nghiễn nói lời này làm Vụ Nguyệt lạnh cả người, nhất định phải chết, bốn chữ này khiến nàng cứng đờ không phản ứng được điều gì.

"Đến đây với ta, Công chúa." Thanh âm Tạ Vụ Hành vất chợt xé gió truyền đến chỗ nàng.

Vụ Nguyệt lặng im bao nhiêu lâu thì Tạ Vụ Hành cảm thấy mình như bị lăng trì bấy lâu, "Đừng nghe hắn nói bậy, ta sẽ bảo vệ Công chúa."

"Người của ngươi sớm đã bị ta bắt lại cả rồi, kết cục hôm nay chính là do ngươi chuốc lấy, cháo mà ngươi uống trong miếu đã bị bỏ độc, ngươi còn nội lực để vận võ công sao?" Lục Bức Nghiễn thong thả nói từng từ, sau đó hắn chậm rãi lắc đầu, "Ngươi chỉ có thể chết!"

Tạ Vụ Hành không đáp hắn, chỉ nhìn Vụ Nguyệt nhắc lại lần nữa, "Lại đây."

Lục Bức Nghiễn tức giận hừ lạnh, "Công chúa nghe thấy chưa, hắn biết rõ mình sẽ chết mà vẫn muốn nàng qua đó, kẻ ác độc ti tiện như thế, nàng còn muốn bênh vực hắn sao?"

Đuôi mắt Tạ Vụ Hành khẽ nhảy, thứ chó má này hắn tạm gác sang một bên, hiện tại hắn chỉ muốn biết Công chúa có hắn có đến chỗ hắn hay không.

Nhưng nếu nàng không đến, hắn làm sao bây giờ.

Lệ khí trong mắt bốc lên.

Vụ Nguyệt nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, nàng vẫn luôn nghĩ cách, phải như nào mới ngăn cản được Lục Bức Nghiễn, nhưng hắn nói cho nàng biết Tạ Vụ Hành nhất định phải chết, Vụ Nguyệt bỗng nhiên không muốn nghĩ gì nữa, nàng chỉ muốn ở bên cạnh Tạ Vụ Hành.

Tiểu công chúa chậm rãi lui về phía sau.

Lục Bức Nghiễn nhìn ra ý đồ của nàng, lông mày hắn nhăn chặt, quát to: "Ngăn Công chúa lại!"

Thích khách sau lưng hắn lập tức lao lên như muốn chộp lấy Vụ Nguyệt.

Tiểu công chúa sợ hãi xoay người, chạy như điên về phía Tạ Vụ Hành, chỉ vài bước nàng đã được đón vào một vòng tay rộng lớn vững chắc.

Ai cũng không ngờ Tạ Vụ Hành lại nhanh như vậy.

Lục Bức Nghiễn khiếp sợ tại chỗ, hắn... không phải hắn... đã bị phế nội lực rồi sao...

Dưới ánh trăng Tạ Vụ Hành không coi ai ra gì ôm ghì lấy Vụ Nguyệt vào lồng ngực, đầu hắn vùi vào cổ nàng, "Sao Công lại đến chậm như vậy?"

Thanh âm rất nhỏ tràn đầy cô đơn bất lực, giống như kẻ bị bỏ rơi.

Cánh tay hắn siết chặt làm Vụ Nguyệt không thở nổi, mũi nàng chua xót, ngực cũng tê rần đau đớn, nhưng hiện tại không phải là lúc nàng thương cảm, chỉ cần có đường thoát, thì nhất định không thể từ bỏ, Lục Bức Nghiễn có lẽ vẫn cố kỵ nàng mà không ra tay.

Tiểu công chúa nhịn không khóc, dùng sức nuốt nước bọt, nàng nói rất nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy, "Chàng dùng ta làm con tin, sau đó nhân cơ hội đào tẩu nhanh."

Lục Bức Nghiễn khiếp sợ nhìn Tạ Vụ Hành ôm Vụ Nguyệt trong ngực, trong suy nghĩ của hắn, Công chúa lương thiện đơn thuần tốt đẹp như thế, sao có thể cùng loạn thần tặc tử như Tạ Vụ Hành cấu kết cùng một chỗ.

Thật lâu sau, hắn trấn tĩnh lại bản thân, "Tạ Vụ Hành, thả Công chúa ra!"

"Ngươi trốn không thoát, thả Công chúa ra, ta giữ cho ngươi một mạng."

Tạ Vụ Hành ngẩng mặt lên, nhìn Lục Bức Nghiễn với vẻ trêu tức, "Trạng nguyên lang thật ngu xuẩn, thả Công chúa ra ta sao mà sống nổi."

Đồng tử Lục Bức Nghiễn co lại, hắn dám lợi dụng Công chúa, cố tình Công chúa còn tự đưa mình vào miệng cọp.

Hiện giờ hắn đã ở thế bị động.

Tạ Vụ Hành đổi tư thế ôm Vụ Nguyệt, "Hôm nay dù có chết, ta cũng muốn lôi kéo Công chúa chết cùng một chỗ."

Lục Bức Nghiễn bước lên một bước, lạnh giọng hạ lệnh, "Cứu Công chúa."

Tạ Vụ Hành nắm tay Vụ Nguyệt, thản nhiên kéo dải lụa buộc trên tóc nàng xuống, sau đó cẩn thận buộc tay hai người vào với nhau, ánh mắt hắn điên cuồng nhìn về phía Vụ Nguyệt, "Cùng nhau chết, được không?"

Vụ Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, tóc đen bị gió đêm thổi tán loạn, khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần ngơ ngẩn, lời nói của hắn điên cuồng khiến nàng run rẩy.

Nhớ lại lúc nãy Tạ Vụ Hành cũng nói thầm vào tai nàng, không sao đừng sợ.

Vụ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.

Tạ Vụ Hành cười một tiếng, khiêu khích nhìn về phía Lục Bức Nghiễn.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Lục Bức Nghiễn không thể tin nổi nắm chặt tay lại, cơ hồ không dám tin Vụ Nguyệt lại làm như thế, quả nhiên nàng đã bị mê hoặc tâm trí.

Thị vệ bên cạnh Lục Bức Nghiễn lớn tiếng nói, "Đại nhân, không thể trì hoãn nữa!"

"Trạng nguyên lang không phải luôn tự xưng mình thanh cao liêm chính sao, vậy mà vì giết một mối hoạ là ta mà lại tàn sát người vô tội à." Tạ Vụ Hành cười nói, ánh mắt lơ đãng nhìn Lục Bức Nghiễn dần trở nên nghiêm túc lạnh lẽo.

Lục Bức Nghiễn cắn chặt hàm răng, hắn căm tức nhìn Tạ Vụ Hành, hai mắt xung huyết đỏ rực, hàm răng cắn chặt, hai bên thái dương nổi đầy gân xanh.

"Đại nhân!" Thị vệ lại gọi hắn.

Lục Bức Nghiễn buồn bực đến đau cả ngực, hắn giận dữ, nhất định không thể lưu lại tên không từ thủ đoạn kia, nhưng Công chúa ở đấy, dù có tránh cũng khó mà không làm nàng bị thương.

Thị vệ thấy thế cũng không đợi hắn ra lệnh nữa, "Người đâu!"

"Khoan đã!" Lục Bức Nghiễn bật thốt lên.

"Các lão đã có lệnh, thứ cho thuộc hạ đi quá giới hạn!" Ánh mắt tên thị vệ lộ ra sát hí, "Giết!"

Lục Bức Nghiễn gầm lên, "Ai dám!"

"Ha~" Tạ Vụ Hành đứng xem kịch ở một bên bật cười.

Một tiếng cười khinh thường khiến mọi người đều phải nhìn qua hắn.

Trường Hàn cung nhàn nhạt nói: "Trạng nguyên lang quả khiến ta phải nhìn với một cặp mắt khác, vậy... giữ lại cho ngươi một mạng đi."

Lục Bức Nghiễn cười lạnh, đã chết đến nơi rồi còn già mồm... Ánh mắt hắn hận thù chống lại ánh mắt ung dung của Tạ Vụ Hành.

"Người đâu!" Tạ Vụ Hành nhìn quanh một vòng, sau đó nhẹ khoát tay lên không trung ra hiệu sau đó cánh tay đó vừa vặn rơi xuống che khuất tầm nhìn của Vụ Nguyệt.

"Soạt... soạt..."

Theo sau cử chỉ của hắn, vô số lưỡi dao sắc bén xé gió lao đến mang theo hàn quang bắn về nhóm thị vệ.

"Có mai phục!"

"Trúng kế rồi!"

Từng tiếng rống nối tiếp nhau vang lên.

Ánh mắt Vụ Nguyệt bị che nên không thấy gì cả, nàng chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí va chạm nhau còn có tiếng vật nặng liên tục ngã xuống đất.

Mùi máu tươi dần lan tràn trong không khí theo gió đêm bao phủ lấy Vụ Nguyệt, vị tử khí xơ xác tiêu điều khiến Vụ Nguyệt không nhịn được run lên.

Tạ Vụ Hành cảm giác hàng mi dưới lòng bàn tay mình run lên, cúi đầu nhẹ nhàng dỗ dành: "Công chúa đừng sợ, có ta đây."

Lục Bức Nghiễn cứng đờ một chỗ, nhìn đám người của mình lần lượt ngã xuống, huyết sắc trên mặt dần rút đi, trong đầu hắn mọi thứ như nổ tung.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, đầu hắn căng đau, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vụ Hành.

Bên cạnh hắn la liệt thi thể, máu tươi lan tràn khắp nơi, mà mặt mày hắn lại không hề để tâm, chỉ có thỉnh thoảng có giọt máu bắn đến làn váy Vụ Nguyệt mới khiến hắn nhíu mày.

Tạ Vụ Hành ôm lấy nàng, hướng về phía xe ngựa, khi đi ngang qua Lục Bức Nghiễn cũng không thèm liếc mắt lấy một lần.

Mãi cho đến khi người cuối cùng bên phía Lục Bức Nghiễn ngã xuống, sau đó đến lượt hắn bị người Đông xưởng áp quỳ xuống, hắn mới hoàn hồn.

"Trạng nguyên lang cái gì cũng tốt, chỉ là quá ngu xuẩn."

Tạ Vụ Hành không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt hắn, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống, thản nhiên nói từng chữ.

Lục Bức Nghiễn ngẩng đầu căm tức nhìn Tạ Vụ Hành, hai mắt đỏ rực: "Tể tướng đúng là mưu lược, tự lấy mình làm mồi nhử, khiến chúng ta nghĩ ngài trúng kế, ai ngờ lại bị ngươi đuổi tận giết tuyệt một lưới bắt hết."

Đến lúc này hắn mới suy nghĩ cẩn thận lại từ đầu, Tạ Vụ Hành là cố ý xuôi theo mưu kế của bọn họ.

Lục Bức Nghiễn nghiến răng, "Đầu tiên ngươi để thân tín ở lại Sùng huyện giả vờ như chưa từng rời đi, thậm chí còn tung hoả mù người của Đông xưởng, tất cả là vì muốn ta tin ngươi trúng kế.

Đối mặt với ánh mắt căm tức của Lục Bức Nghiễn, Tạ Vụ Hành cười: "Binh bất yếm trá*, lão hồ ly Triệu Kinh Ngọc kia không dạy cho ngươi sao, khó trách, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của bọn họ."

Lục Bức Nghiễn chấn kinh.

(*binh bất yếm trá: dùng binh cũng phải có lúc trí trá để lừa địch)

"Hạp Dụ giang là kế một, nhiễu loạn tinh thần của ta, giặc cỏ ở huyện Sùng là kế thứ hai, khiến chúng ta lâm vào thế khó, trạng nguyên lang tự cho mình là kế thứ 3?" Tạ Vụ Hành nhìn hắn lắc đầu, "Triệu Kinh Ngọc hành sự kín đáo, hắn lo lắng những kẻ dư nghiệt tiền triều kia không được việc nên đã coi ngươi là lưỡi dao sắc, nhưng dù thế nào, bọn họ cũng sẽ không thể nắm chắc việc giết ta, cho nên nếu có lỡ thất bại, thì cũng chỉ tổn hại ngươi, một con cờ."

Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn từng khối thi thể xung quanh, "Giống như bọn chúng."

"Hoặc là nói, giết ta không phải mục đích thật sự của các ngươi, hao tâm tổn trí như vậy, tình nguyện phế đi một Trạng nguyên lang, đáng sao?"

Lục Bức Nghiễn cúi đầu, bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, ngón tay đâm vào da thịt, đau đớn khiến hắn tỉnh táo, Tạ Vụ Hành nói không sai, chỉ cần dẫn hắn tới đây kế hoạch của bọn họ đã được coi là thành công, có thể giết hắn hay không, không quan trọng.

Chỉ cần Tam hoàng tử có thể thuận lợi rời đi, hắn chết cũng không sao.

"Theo như ta đoán, " Tạ Vụ Hành cúi người thật thấo, cánh tay tuỳ ý chống lên đầu gốc, nghiêng về phía trước nhìn hắn, "Là muốn để Tiêu Phái chạy trốn?"

(Eidtor: Nói lại một chút về mưu kế của phe Lục Bức Nghiễn.

Nói thiệt, tui đọc bản cv mãi mới hiểu được tác giả muốn nói gì :))))))

Về mục đích: Tiêu Phái muốn thoát khỏi nơi ẩn náu hiện tại (huyện Sùng) để hợp quân với Lưu tướng quân chờ ngày phản công.

Cách thức thực hiện như sau:

Đầu tiên, trên buổi triều cố tình tung tin giả là có người phát hiện Tiêu Phái tẩu thoát theo hướng sông Hạp Dụ, để Tạ Vụ Hành phái người đến đó trước. Nhưng người phái đến sẽ không thể tìm được Tiêu Phái, chủ yếu là khiến Tạ Vụ Hành phải sốt ruột tự mình đi điều tra.

Kế hoạch ngay từ ban đầu của phe Lục Bức Nghiễn (do Triệu Kinh Ngọc đưa ra) là để Tạ Vụ Hành tin rằng Tiêu Phái thực sự muốn trốn theo đường sông và hiện tại hắn ẩn náu ở quận Thanh Dương, nên phải dụ bằng được Tạ Vụ Hành đến Thanh Dương. Bằng cách, lợi dụng giặc cỏ và dư nghiệt tiền triều.

Bước 1: Khi Tạ Vụ Hành đến trấn Thiện Thuỷ thì dụ dư nghiệt tiền triều mai phục, nếu có thể để bọn họ giết  kế hoạch này không thành vì Tạ Vụ Hành đóng giả Trì công tử, một người có ân với thủ lĩnh dư nghiệt, ngăn cản. Đồng thời Tạ Vụ Hành cũng có được thông tin giặc cỏ cùng dư nghiệt không liên quan đến nhau  nghi ngờ giặc cỏ do có người nhúng tay, dư nghiệt bị phe Lục Bức Nghiễn lợi dụng.

Bước 2: Cho giặc cỏ hoành hành ở Sùng huyện. Nhưng cách này cố tình tạo nhiều lỗ hổng để kẻ đa nghi như Tạ Vụ Hành nghi ngờ. Phe Lục Bức Nghiễn biết rằng Tạ Vụ Hành sẽ quan tâm đến Tiêu Phái hơn là giặc cỏ nên sẽ chỉ tập trung vào Hạp Dụ giang mà không đến huyện Sùng, nhưng Tạ Vụ Hành lại không muốn người khác biết, vậy nên hắn vẫn sẽ tung tin giả (lộ hành tung cho Mã đại phân và quan viên địa phương) là đến huyện Sùng nhưng thực chất lại đến quận Thanh Dương  quân mai phục chờ ở Thanh Dương cố gắng sức giết Tạ Vụ Hành hoặc ít nhất là cầm chân hắn (dù có hy sinh Lục Bức Nghiễn)  Tiêu Phái ở huyện Sùng thuận lợi rời đi.

Xong từ khi Tạ Vụ Hành liên lạc được với dư nghiệt thì hắn đã sớm biết đây là bẫy  cố tình vào bẫy  phá bẫy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện