nghien-pham-tan-minh-71-0

Cố Khê Nghiên đại khái là phát giác có chút đình trệ, khóe miệng miễn cưỡng xả ra ý cười, ôn thanh hỏi: "Thấm Minh, đêm nay ta có thể đến thăm nàng không?"

Diệp Thấm Minh sửng sốt, vốn dĩ muốn cự tuyệt nhưng là nhìn dáng vẻ Cố Khê Nghiên, lại không đành lòng.

Nàng không có lập tức nói tiếp, Cố Khê Nghiên rũ xuống mặt mày: "Ta làm nàng khó xử?"

"Không phải, ta rất muốn gặp nàng, nhưng chiến trường tình thế phức tạp, nàng tới đây không an toàn. Hơn nữa thân phận của nàng, chúng yêu đều đã biết, có một số người bằng mặt không bằng lòng, ta sợ bọn họ gây trở ngại cho nàng."

Lưu Ly vẫn một bụng bất mãn, Diệp Thấm Minh làm sao có thể yên tâm. Điểu tộc uy vọng rất lớn ở yêu giới, lại là quân chủ lực dưới trướng nàng, hiện giờ nàng không thể đối Lưu Ly làm cái gì, huống chi nàng ấy cũng chưa thực sự thương tổn Cố Khê Nghiên. Chỉ sợ Lưu Ly tư oán quá nặng, nói năng lỗ mãng làm tiểu người mù của nàng buồn lòng.

Cố Khê Nghiên nở nụ cười, khẽ lắc đầu: "Ta không sợ, ta sẽ ngoan ở trong doanh trướng của nàng, tận lực không để người khác biết."

Diệp Thấm Minh trêu đùa lên, cố ý đậu nàng: "Ân, mỹ nhân của ta là muốn đêm nay tiến gối chăn, bồi ta nhập mộng hay sao?"

Cố Khê Nghiên chớp chớp con ngươi, dán đến gần chút, ôn cười nói: "Quân thượng nhưng nguyện?"

Diệp Thấm Minh bị nàng một câu này gọi đến trong lòng mềm nhũn, bất mãn mà lẩm bẩm: "Nàng làm cái gì gọi ta quân thượng."

Cố Khê Nghiên trong lòng buồn cười, tiểu trà yêu của nàng thực sự quá khả ái rồi.

"Vậy nàng đáp ứng ta sao?"

Diệp Thấm Minh bất đắc dĩ nói: "Nàng vừa làm nũng vừa dỗ ngọt ta, ta có thể không đáp ứng sao. Bất quá, mang theo Mộc Cẩn, tiểu nha đầu kia mồm miệng nhanh nhạy, nếu có kẻ dám khi dễ nàng, nha đầu ấy khẳng định thay nàng trút giận."

Cố Khê Nghiên cười gật đầu, Diệp Thấm Minh thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng mềm đến lợi hại, lại có chút chua xót. Kỳ thật tiểu người mù của nàng nhiều năm qua đều chưa từng được sống an an ổn ổn, một đường không biết ăn bao nhiêu khổ sở.

"Ngày mai nàng đợi ta ở Thiên Diệp Cung, ta đi đón nàng, không được cự tuyệt." Trực tiếp ngăn lại lời nói khác của nàng, Diệp Thấm Minh rất bá đạo mà làm quyết định.

Cố Khê Nghiên làm sao không biết người kia lo lắng cho mình, trong lòng vừa ngọt vừa có chút mất mát, chính mình vẫn không đủ cường.

Sáng hôm sau, Cố Khê Nghiên phân phó Mộc Cẩm đi thu thập chỉnh tề, liền ở bên trong điện chờ Diệp Thấm Minh trở về. Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, đem lụa trắng cột lên hai mắt, tám năm qua nàng đã dưỡng thành thói quen này, tuy vẫn nhìn không thấy, nhưng cột lên lụa trắng có thể tránh đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Lúc ngón tay nàng đem cái kết cuối cùng đánh hảo, một cỗ kình phong tấn mãnh đột nhiên ập đến, đảo mắt một bóng người xuất hiện phía sau nàng. Cố Khê Nghiên nhanh chóng xoay người, mũi chân xoay tròn điểm ở trên ghế, cả người trực tiếp bay lên, cái gương trang trí trên bàn liền bị luồng gió kia đánh vỡ.

Cố Khê Nghiên nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng đối phương, nhanh như chớp chế trụ hai tay người kia. Tư thế này có chút khó, hai người một phen giằng co qua lại, linh lực đối nhau, mười hiệp qua đi vẫn là bất phân thắng bại.

Đối phương rốt cuộc đẩy được tay nàng, Cố Khê Nghiên lập tức bay lùi về sau, đạm nhiên dừng ở nơi xa. Người kia không thuận theo, rất nhanh đuổi lại đây, chưởng phong sắc bén quét đến khiến cho tóc dài cùng vạt áo Cố Khê Nghiên đều bay múa lên.

Mắt thấy một chưởng của người kia sắp chụp tiến vào trong ngực mình, Cố Khê Nghiên cũng không có ý tránh né, nàng bình tĩnh như vậy làm cho đối phương thoáng giật mình thu tay lại, chỉ là quá mức đột ngột nên loạng choạng sượt chân, cả người chung quy là ngã tiến vào trong ngực Cố Khê Nghiên.

Diệp Thấm Minh mặc một thân vương phục màu vàng đen, vạt áo thêu hoa văn tinh xảo biểu trưng cho quyền lực tối thượng, chỉ là lúc này nàng vùi ở trong ngực Cố Khê Nghiên, bất mãn mà bẹp bẹp miệng, không còn nửa phong thái khí độ quân vương, còn chưa kịp phát tác đã bị cô nương mắt mù kia ôm một cái đầy cõi lòng.

Nàng một thân hỏa khí đều theo ngón tay người kia hòa tan, có chút hưởng thụ mà tùy ý Cố Khê Nghiên vuốt ve dọc theo lưng eo của mình, mềm giọng nói: "Nàng làm sao biết được là ta, còn cố ý không né chưởng của ta."

Cố Khê Nghiên chỉ là cười, chóp mũi tiến đến bên gáy của nàng ngửi ngửi: "Ta không thích loại mùi vị này, làm át đi trà hương của nàng."

Diệp Thấm Minh ngửi ngửi chính mình, hừ lạnh nói: "Nàng cái mũi linh như vậy, ta nếu không dùng điệp hương che giấu, nàng từ xa liền biết là ta, còn gì thú vị."

Dứt lời nàng nhéo nhéo cái mũi Cố Khê Nghiên: "Như thế nào, ta nếu không thơm, nàng liền không thích? Nàng thật đúng là vẫn giữ thói quen ở Cố gia, liền xem ta như tân trà để phẩm sao?"

Cố Khê Nghiên bị nàng nổi lên tính trẻ con làm cho dở khóc dở cười, thở dài: "Ta chỉ là thích hương vị của nàng, nếu trên người nàng là điệp hương, ta cũng yêu thích."

Diệp Thấm Minh lời cường ngạnh còn muốn nói ra, lập tức ngưng lại, trên mặt trong mắt đều là ý cười, nàng duỗi tay kéo ra cổ áo Cố Khê Nghiên, cái mũi vùi vào hít hà một trận, lẩm bẩm nói: "Để ta ngửi thử xem nàng là hương vị gì."

Lời này, động tác này thực sự quá mức ái muội, Cố Khê Nghiên sắc mặt ửng đỏ, chính là có chút ngứa, nhưng cũng chỉ có thể cam chịu cho nàng hồ nháo.



Diệp Thấm Minh hơi thở ấm áp phun đến, chóp mũi không ngừng cọ tới cọ lui trên da thịt của nàng, Cố Khê Nghiên nhấp môi, giữa mày cất giấu một tia ẩn nhẫn.

Diệp Thấm Minh mới bắt đầu vẫn là chơi đùa, nhưng Cố Khê Nghiên trên người như có như không một luồng ấm hương, thấm vào ruột gan, vừa thanh nhã vừa mang theo tia ngọt ý, như tư vị nếm đến lúc hai nàng môi lưỡi giao triền, khiến cho nàng một trái tim đập loạn cả lên.

Cố Khê Nghiên trắng nõn yếu ớt cổ liền như vậy không hề phòng bị lộ ra tới, nàng quá ôn nhu, lại không hề có một tia cự tuyệt, lệnh người khó mà kìm lòng nổi.

Diệp Thấm Minh chỉ cảm thấy giờ khắc này mình sắp điên rồi, ngọn lửa trong lòng đã bốc cháy rất lớn, những chuyện lớn mật ngày thường chưa bao giờ nghĩ tới, lúc này lại dũng tiến vào trong đầu óc, vì thế nàng không chút do dự bắt lấy tay Cố Khê Nghiên, mạnh mẽ đem người ôm vào trong tẩm điện.

Kết giới được giăng lên, không người nhìn thấy được chuyện xảy ra bên trong, phía sau màn trướng đệm chăn lún xuống, không khí bị đốt nóng, quanh quẩn đều là hương khí của hai nàng, còn có thanh âm ngâm khẽ lộ ra nhẫn nại, từ lúc một ngày bắt đầu cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Hoan hảo qua đi, Diệp Thấm Minh thỏa mãn mà cọ cọ vào lồng ngực Cố Khê Nghiên, đôi môi thương tiếc khẽ hôn lên sườn mặt diễm lệ có chút gầy gò của nàng, rõ ràng chính mình cũng không phải có dục vọng lớn, vì sao ở bên tiểu người mù liền biến thành như vậy. Nghĩ đến vừa rồi Cố Khê Nghiên ở dưới thân nàng buông xuống vẻ ngoài quy củ, mềm mại như nước, quyến rũ đến khiến nàng thần hồn điên đảo, chỉ có thể lộ ra nguyên bản dục vọng thuần túy nhất.

Hai nàng vùi bên nhau cho đến hoàng hôn, Diệp Thấm Minh cuộn ở trong ngực Cố Khê Nghiên, thoải mái đến cánh tay cũng lười nâng dậy. Cố Khê Nghiên cảm giác được thời gian đã rất muộn, có chút bất đắc dĩ ôm Diệp Thấm Minh lên, tay cầm lấy xiêm y thay nàng mặc tốt: "Ngoan, chúng ta phải đi doanh trướng. Đều muộn như vậy, nàng...."

Diệp Thấm Minh vẫn còn luyến tiếc, mềm yếu không xương mà tựa ở trên vai nàng: "Ta biết sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Cố Khê Nghiên cũng không có cách nào, đều dung túng nàng ấy đến bực này, còn có thể làm gì. Tiểu trà yêu ngạo kiều của nàng lòng còn không an ổn, vẫn cần được dỗ dành rất nhiều. Nàng ôn nhu nâng mặt Diệp Thấm Minh lên, đôi môi dịu dàng mang theo tràn đầy thương yêu mà vuốt ve an ủi, ngón tay phía dưới lại động tác không ngừng giúp Diệp Thấm Minh chỉnh tốt vương phục.

Chờ đến hai người nắm tay từ trong điện đi ra ngoài, Mộc Cẩn đã đợi đến phát ngốc, vừa muốn vọt đến bên người Cố Khê Nghiên, liền bị Diệp Thấm Minh ngăn lại.

Mộc Cẩn thở phì phì, nhìn chằm chằm Cố Khê Nghiên không vui nói: "Tiểu thư, quân thượng có phải khi dễ ngài hay không, lâu như vậy mới mang ngài ra tới, ngài có bị thương nơi nào không?"

Nếu là trước đây Diệp Thấm Minh tất nhiên khụ một trận, chỉ là Mộc Cẩn nói nàng khi dễ Cố Khê Nghiên... Nàng có chút thấp thỏm liếc nhìn ái nhân bên cạnh, chính mình thật giống như khi dễ nàng ấy. Bất quá nàng xuống tay vẫn luôn đúng mực, lúc đó mới thăm dò một chút, còn chưa có làm Cố Khê Nghiên bị thương đâu.

"Chớ có kêu quát quát, ta thế nào lỗ mãng như vậy!"

"Ngài còn nói, tiểu thư mặt như thế nào đỏ, còn có nơi đó, làm sao giống như bị cắn...."

"Mộc cô nương, chúng ta nên lập tức đuổi theo, quân thượng tốc độ thực mau, nếu ngươi còn đứng đây lảm nhảm, chúng ta sẽ bị ngài ấy bỏ lại." Chức Cẩm chịu đựng xấu hổ kéo Mộc Cẩn một cái, lập tức đạp gió đuổi theo. Mà hai người kia, dĩ nhiên đã không còn bóng dáng.

Diệp Thấm Minh đã sớm mang theo Cố Khê Nghiên hóa thành một đạo lưu quang, triều hướng nam mà đi. Cố Khê Nghiên không phải người cổ hủ, nhưng cũng không phải một nữ tử phóng khoáng, xưa nay trước mặt người khác đều là đoan trang hữu lễ, lần này chuyện riêng tư vốn chỉ thuộc về hai người, lại quang minh chính đại bại lộ, để nàng cảm thấy vô cùng túng quẫn.

"Còn chưa nhạt đi sao?" Nàng sờ sờ cổ, có chút bất đắc dĩ hỏi.

Diệp Thấm Minh ho nhẹ một tiếng: "Đã là thực phai nhạt, ta dùng linh lực tiêu trừ, sẽ không bị thấy."

Cố Khê Nghiên lắc lắc đầu, không thể làm gì: "Mộc Cẩn chuyện gì cũng đều biết đấy." Tiểu trà yêu lòng dạ hẹp hòi nhà nàng, thế nhưng cố tình để lại dấu vết trên cổ nàng, dĩ nhiên là muốn chọc giận Mộc Cẩn.

Diệp Thấm Minh tự nhiên không thừa nhận, vòng tay bất thình lình ôm chặt Cố Khê Nghiên, dưới chân tốc độ tựa như sao băng, thoáng chốc đã đến bên này của Minh Thủy Chi Tuyến.

Tại phía bên kia Minh Thủy, âm khí ngàn dặm vắt ngang đến tận trời, toàn bộ không trung hợp thành một mảnh u ám, âm linh không tiêu tán trong tam giới đều hội tụ tại đây, vong hồn rách nát vô ý thức mà gào rống, không ngừng quay cuồng kêu khóc thảm thiết.

Trên bầu trời Minh Thủy, không ngừng có yêu binh cùng thiên binh đang chém giết, người trọng thương, người bị mất mạng toàn bộ ngã xuống Minh Thủy, bị oán linh xé nát, biến thành quỷ hồn. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng quỷ gào không dứt bên tai, cho dù Diệp Thấm Minh đem Cố Khê Nghiên an bài ở rất xa, Cố Khê Nghiên vẫn rõ ràng nghe thấy được.

"Thấm Minh, nơi đó là Minh Thủy?" Cố Khê Nghiên thần sắc ảm đạm, giữa mày có chút không đành lòng, Diệp Thấm Minh biết nàng lòng mang thương sinh, săn sóc mà cầm tay nàng.

"Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh. Hết thảy đều có nhân quả, Minh Hà độ vong linh, Minh Thủy diệt sinh cơ, vạn năm nhân quả tội ác, đều không phải một sớm một chiều có thể kết thúc. Ta chỉ mong trận chiến này sớm chấm dứt, ngày sau có vị đại năng nào tu đến đại công đức, liền có thể siêu độ chúng nó." Diệp Thấm Minh trong lòng cũng không dễ chịu, tướng sĩ của nàng vì Yêu giới hy sinh, rốt cuộc chỉ có thể trong nơi đó chìm nổi giãy giụa, nhưng nàng không thể lui, một khi lui, Yêu giới liền sụp đổ, chúng yêu càng không được sống yên ổn.

Cố Khê Nghiên hít vào một hơi đánh lên tinh thần, nàng tới không phải cấp Diệp Thấm Minh tăng thêm gánh nặng tâm lý, những chuyện kia tạm thời không cách giải quyết, liền không cần nghĩ nhiều, chờ mọi thứ yên ổn rồi lại tính.

Diệp Thấm Minh mang theo Cố Khê Nghiên vào doanh trướng của mình, an bài tốt nàng liền phải rời đi. Nguyên bản nàng cần tọa trấn ở gần chiến trường, lần này vì muốn Cố Khê Nghiên thoải mái một chút, nàng tạm thời dời doanh trướng đến đây, chỗ này cách chiến trường khá xa, không khí cũng dễ chịu hơn.

Cố Khê Nghiên dĩ nhiên phát hiện chuyện này, trong lòng không diễn tả được là cảm giác gì, nhiệt ý kích động, thấp giọng nói: "Lại để nàng thay ta nhọc lòng."

Diệp Thấm Minh nhéo gương mặt của nàng: "Nàng là thê tử của ta, ta không vì nàng nhọc lòng, lại có thể vì ai?"



Cố Khê Nghiên cười khẽ: "Quân thượng, thiếp cùng ngài chưa từng bái thiên địa, chưa kết uyên minh, cũng không từng song tu qua, Chu Công chi lễ còn chưa thành, sao có thể xem là thê tử."

Diệp Thấm Minh nghe nàng nói như vậy, suýt nữa một cái sượt chân té lộn nhào. Nàng cố tự trấn tĩnh, ra vẻ nguy hiểm mà dán sát vào Cố Khê Nghiên: "Phải không? Trước đó song tu chỉ là kém lâm môn một bước, chờ ta đánh hạ Minh Thủy, cùng nàng kết uyên minh, nàng liền là thê tử của ta, ai cũng không được cướp nàng."

Dứt lời nàng cười đi ra ngoài, dáng người thanh thoát, giơ tay nhấc chân khó nén tư thái hiên ngang oai hùng, thiên tính phóng túng. Cố Khê Nghiên nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng ý cười đều giấu không được. Lúc sau nàng lại chậm rãi liễm xuống, trong lòng dâng lên tia bất an, nàng sở dĩ muốn tới đây, chính là đã nhiều ngày nàng tâm thần không yên, luôn cảm thấy có chuyện lớn muốn phát sinh.

Thế nhưng trong lòng nàng hiện giờ lo lắng nhất chỉ có Diệp Thấm Minh, cho nên nàng tới, chỉ cần nàng ấy mạnh khỏe hết thảy liền hảo.

Tuy rằng Cố Khê Nghiên đợi ở doanh trướng, nhưng Diệp Thấm Minh mỗi ngày cũng chỉ có thể trở về hơn một canh giờ, bởi vì chiến sự khẩn trương, lúc nào trở về cũng không biết trước. Chỉ là Diệp Thấm Minh phát hiện, bất cứ lúc nào trở về, nàng đều có thể nhìn đến người thương của mình an tĩnh ngồi đợi.

Cố Khê Nghiên luôn một mực ngoan ngoãn ngồi ở kia, biết nàng trở về lập tức đứng dậy nghênh đón, kiểm tra xem nàng có bị thương hay không, sau đó pha cho nàng một ấm trà nóng hổi thơm ngào ngạt, hương vị thấm vào ruột gan, thật khiến người phát nghiện.

Một ngày này như thường lui tới, Diệp Thấm Minh ăn điểm tâm, uống trà nhịn không được mở miệng nói: "Mỗi lần ta trở về đều thấy nàng chuẩn bị tốt như vậy, nàng không phải cả ngày đều làm những thứ này?"

Cố Khê Nghiên tay hơi hơi một đốn, như cũ không nhanh không chậm rót trà, ôn thanh nói: "Ta chính mình thích, tự nhiên trà sẽ không đoạn, còn điểm tâm là do Chức Cẩm làm, là nàng vận khí tốt mà thôi."

Diệp Thấm Minh làm như tin là thật gật đầu, liền dán đến hôn một ngụm lên môi nàng, cười khanh khách nói: "Ta có được thê tử như nàng, vận khí làm sao không tốt chứ. Thê tử ngoan, lại rót cho ta một tách trà, ta hảo khát."

Cố Khê Nghiên nhấp môi dưới, duỗi tay thế Diệp Thấm Minh thêm trà, lại không nói một lời. Diệp Thấm Minh cho rằng nàng thẹn thùng, trong mắt cười càng thêm ngọt ngào.

Nàng duỗi tay đi tiếp trà, Cố Khê Nghiên lại né tránh, đem trà lùi về nghiêm túc nói: "Lại gọi một tiếng."

Diệp Thấm Minh ngẩn người, lập tức muộn thanh nở nụ cười, thò qua tới kiều kiều nói: "Ta không gọi nàng liền không cho ta uống?"

Cố Khê Nghiên sau khi nghe xong liền nghiêm túc suy nghĩ, lại lắc lắc đầu, đem trà đưa qua. Diệp Thấm Minh cảm thấy rất buồn cười, thê tử của nàng quá mức đáng yêu, nàng chỉ có thể chịu thua, liền gọi nàng ấy một tiếng, như nguyện được đến tách trà, chỉ là bàn tay lại đột nhiên bị nắm lấy. Người kia gương mặt ôn nhuyễn thanh nhã lập tức phóng đại, đôi môi mềm mại dán lên, dịu dàng xâm nhập, đem dòng nước ấm nhuận rót vào bên trong nàng.

Thoả mãn buông ra, Cố Khê Nghiên mới nhẹ giọng nói: "Ta chính mình tới."

Diệp Thấm Minh bị động tác bất thình lình của nàng làm cho đỏ bừng mặt, ho nhẹ nói: "Nàng làm sao càng ngày càng không rụt rè?"

Cố Khê Nghiên lại lộ ra dáng vẻ nghiêm trang, cuối cùng phun ra một câu làm Diệp Thấm Minh dở khóc dở cười.

"Ta cảm thấy nàng càng thích ta như vậy."

"A, nàng mau đem tiểu người mù trả lại cho ta, nàng không phải là bị đoạt xá đi, như thế nào có thể nói ra bực này lời không đứng đắn."

Cố Khê Nghiên khẽ bật cười, vì cái gì không rụt rè đâu, nàng chỉ là ẩn ẩn cảm thấy, nàng cần làm Diệp Thấm Minh biết nàng thực thích nàng ấy. Cũng hoàn toàn không nguyện lại cất giấu tình ý của mình, này hết thảy với nàng mà nói quá mức trân quý.

Chờ Diệp Thấm Minh uống trà xong, nàng nhu hòa nói: "Hôm nay mệt tàn nhẫn đi." Nàng đã cách Minh Thủy rất xa, hôm nay như cũ cảm giác được cỗ sát khí mãnh liệt kia, chỉ sợ nơi đó tình huống rất không tốt.

Diệp Thấm Minh ánh mắt buông xuống, Thái Nhất liên tục đòi giao ra Cố Khê Nghiên, thậm chí ở bên kia châm ngòi thổi gió nhắc tới ngàn năm trước chính là Trạc Thanh Thần Quân xuống tay giết nàng.

Tuy rằng nàng đối Trạc Thanh có oán hận, cũng nhớ không được các nàng quá khứ, nhưng lại mơ hồ thay nàng ấy bất bình. Trạc Thanh trước sau vì tam giới tuẫn thân, lại bị Thái Nhất lợi dụng triệt để, không tiếc miệng khiến Yêu giới chán ghét nàng ấy.

Nhìn bạch y nữ tử trước mắt, Diệp Thấm Minh lại cảm thấy phức tạp, người kia chuyển thế liền như vậy ôn nhu thiện lương, trước kia nàng thân là Thần Quân, vị Tôn Thần bảo hộ chúng sinh tam giới, lại là người như thế nào?

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn là ngọt ngào, moah moah.

Đây là Trà Xanh cơ hội cuối cùng, ngược xong rồi, Bạch Liên liền sẽ trở mình.

- --------------------

***Editor không thấy H nơi nào, nhưng vì là tiểu trà xanh nhà ta được nằm trên, nên để H cho an ủi đấy mà hí hí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện