Sau khi Hướng Chu ở cữ một tháng thì sắp phát điên rồi. Một tháng nay cô không thể gội đâu, không thể tắm, chờ đến ngày cuối cùng ở cữ cô tập tức chạy vào phòng tắm, tắm rửa rất tâu mới cảm thấy sạch sẽ.

Thời điểm ra ngoài cả người sảng khoái hãn.

Cô xin nghỉ sinh một tháng nên hiện tại ở cữ xong thì phải đi tầm, may mắn có bà nội chăm bé nên đi tàm không có vấn đê gì.

Mẹ chồng đối với việc cô đi tàm cũng không có ý kiến gì, bà cũng thấy một người chăm trẻ £à đủ rồi, để cô đi tàm kiếm tiên giúp gia đình.

Dáng người Hướng Chu đang từ từ khôi phục, nhưng cũng không hoàn toàn giống như trước, bụng mang thai xong vẫn còn chút mỡ thừa. Sau khi sinh đứa nhỏ thì cô tiên mang đai tưng, vì khi soi gương cô cảm thấy hơi tự t¡ nên dùng đai tưng để bó eo tại.

Hôm nay tắm rửa xong ổi ra ngoài, nhìn thấy Tống Lương ngồi bên cạnh nôi, đang dỗ con trai ngủ, Hướng Chu đi qua hỏi anh: “Chồng à, em vừa nhìn bụng mình, anh có thấy bụng em xấu không?”

Nhìn nghiêng một bên bụng Hướng Chu sẽ thấy một tớp thịt thừa, Tống Lương nghe được tời này thì

ngẩng đâu nhìn cô, sau đó nhìn xuống dưới bụng, nhéo nhéo tớp mỡ nói: “Không xấu, vừa mới sinh con không phải đêu giống như vậy sao? Cho dù có mỡ thì sao? Vẫn rất đẹp, trước kia em quá gây, ăn kiểu gì cũng không mập, như hiện tại mới tốt.”

Hướng Chu nghe được fời này thì có chút không tin, “Thật không?”

Tống Lương sẽ không nói dối, hơn nữa anh còn tà kiểu thẳng nam, kiểu con trai này đẹp chính £à đẹp, xấu chính tà xấu.

Hướng Chu vẫn cảm thấy bản thân đã xấu hơn, hiện tại còn cho con bú nên cô không có cách nào khống chế chính mình.

Cô muốn giảm cân, nhưng nếu giảm cân phải nhịn ăn, sẽ không có đủ sữa cho con. Làm mẹ thật không dễ dàng, còn phải bận tâm đến dinh dưỡng của con.

Sau khi con trai ngủ thì Tống Lương mới đi vào bên trong tấm rửa, lúc đi ra chỉ mặc một chiếc quân ngắn, nửa người trên cởi trân, cơ thể còn đang nhỏ nước, anh câm lấy khăn lông lau tóc.

Mẹ chồng tới chăm sóc đứa nhỏ kỳ thật không có gì không tốt. Chỉ xấu hổ duy nhất một chuyện là, việc sinh hoạt của vợ chồng son hơi bất tiện.

Bởi vì trong nhà còn có mẹ chông nên không thể lên đỉnh như lúc trước. Dù sao khi làm cũng không thể phát ra âm thanh, hơn nữa lại không thể rên. Làm gì cũng đêu bị nghe thấy, hai phòng sát nhau như vậy, cách âm gì đó đêu không được.

Hướng Chu vốn dĩ là người có tính dục mạnh, bởi vì chuyện này dẫn tới bản thân bị nghẹn khó chịu đã lâu, cho nên đêm nay không thể nhịn được nữa. Cô nằm cùng giường với Tống Lương, đã bốn tháng hai người không làm chuyện kia, cũng có nhiêu người nói phụ nữ sau khi mang thai thì du vọnđ sẽ giảm xuống, nhưng cô lại không giống vậy. Cảm giác bị Tống Lương làm cho sung sướnđ vẫn còn rõ ràng trước mắt, vừa nghĩ tới là cô đã muốn rồi. Hướng Chu nằm trên ngực Tống Lương, hỏi anh: “Ông xã, anh muốn không? Em muốn, anh nói xem bây giờ chúng ta làm thì có bị mẹ anh nghe được không nhỉ?”

Tống Lương vẫn luôn nghẹn, không dám nói ra, vì cũng sợ Hướng Chu không muốn. Anh không biết là nghe ai nói, phụ nữ sau khi sinh con sẽ không còn hứng thú với chuyện này.

Hiện giờ anh nghe được Hướng Chu nói như vậy, bàn tay trực tiếp chui vào bên trong quân lót cô, vén váy cô lên, “Nứng rồi hả?”

Hướng Chu gật đâu.

Tống Lương vốn dĩ chỉ muốn sở Ì ôn cô một chút, kết quả sở lên thì thấy có gì đó. Anh sờ đến quân |ót thì phát hiện không phải loại quân |ót bình thường, là quân chữ T, ở giữa đũng quân còn có cả hạt châu.

Anh thấy lạ nên xốc chăn lên, nhìn xuống dưới l ôn cô, thế nhưng lại là quân có đính trân châu, cô nàng này buổi tối ngủ còn lôi cái quân này ra làm gì?

Quân |ót bị Tống Lương kéo lên làm thịt non cọ xát với hạt trân châu, Hướng Chu bị cọ làm lỗ l ôn bên dưới ngứa ngáy, cô rên lên một tiếng nói: “Hôm nay cùng đồng nghiệp đi dạo phố, em nhìn thấy cái quân này khá đẹp nên mua nó, tắm rửa xong muốn mặc thử xem, không nghĩ tới lúc mặc lên di chuyển thì nó cọ vào l ôn. Hạt trân châu kẹp ở giữa làm Ì ôn em càng ngày càng ngứa, hiện tại em rất khó chịu, thật muốn.”

Tống Lương nghe xong thì nhét lại hạt trân châu vào trong l ôn cô, sau đó lại kéo quân |ót ra, lúc kéo hạt trâu ra còn mang theo cả nước Ì ôn.

Hướng Chu bị làm cho thoải mái.

“Dâm đãng, không chạm vào em em liên lấy quân |ót tự an ủi, thoải mái thế à?”

Hướng Chu gật đâu, bộ dáng mê say, “Thoải mái, đặc biệt là lúc kẹp trân châu đi đường, phê hết cả l ô n .”

Tống Lương nghe những lời khiêu dâm của cô thì không nhịn được nữa, trực tiếp ôm cô rời khỏi phòng đi sang phòng tắm.

Phòng ngủ sát bên phòng của mẹ nên hai người làm ra tiếng động gì nhất định sẽ bị nghe được, nhưng phòng tắm bên kia thì cách hơi xa, sang bên đó chị©h cho thoải mái.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện