Hiện giờ Tống Lương mới biết thế nào là tự vả mặt, anh cảm thấy mặt mình hơi đau, lúc trước nói như vậy bởi vì bọn họ không có quan hệ gì, trai đơn gái chiếc ở chung một nhà bị người khác thấy được sẽ nói này nói nọ.
Đối với thanh danh của phụ nữ cũng không tốt lắm, cho nên khi đó mới muốn tách ra, nhưng hiện tại không giống lúc trước, quan hệ của bọn họ hiện tại và lúc đó có thể giống nhau sao? Hiện tại hai người đều đã lên giường rồi.
Kết quả cô nói với anh phải dời đi.
Cho nên người phụ nữ này xem anh là cái gì? Gậy tự an ủi? Hay gậy mát xa hình người? Hầu hạ cô thoải mái rồi liền bị vứt một bên? Cô vì không có đàn ông bên cạnh, cảm thấy hư không tịch mịch mới xem trọng anh, làm rối loạn tất cả lên, hiện tại tìm được việc làm rồi liền muốn rời đi.
Anh nghe thấy thế sắc mặt trở nên không tốt, nhìn anh có chút giận dỗi, nhưng cái gì cũng không nói, tính tình anh chính là như vậy, chỉ giữ nỗi buồn trong lòng.
Nhưng mà nghĩ lại, cô ta nếu tìm được một công việc tốt thì cũng không thể làm chậm trễ tiền đồ của cô được. Cho dù trong lòng không mấy vui vẻ, ngoài mặt anh vẫn thờ ơ nói một câu: "Cũng tốt. Nếu cô đã muốn vậy thì cứ đi đi. Không nên ở tiệm sửa xe này của tôi làm chậm trễ tiền đồ của cô, lãng phí mấy năm học đại học.”
Hướng Chu nhìn thái độ của anh trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, không biết anh nói như vậy là có ý gì, cứ như vậy thôi sao, một chút phản ứng cũng không có.
Hiện tại cô tìm được việc muốn dọn đi, chẳng lẽ anh không muốn giữ cô lại à? Cứ để cô đi như vậy à?
Tuy cô tìm được việc cũng rất vui vẻ, nhưng không nghĩ sẽ dọn đi, cô là đang muốn thăm dò một chút tâm tư của anh, rốt cuộc thì quan hệ hiện tại của bọn họ không giống như lúc trước, nhìn dáng vẻ của anh cũng không có ý định giữ lại, đoán chừng muốn cô dọn đi.
Trong lòng cô khó chịu nhưng lời đã nói ra rồi cũng không thể rút lại, chỉ có thể ngồi trên ghế tự giận dỗi, không phản ứng lại anh.
Cái đồ trai thẳng này một chút cũng không biết tâm tư của con gái gì hết, con gái không phải đều như thế sao, nói không tức là có.
Hướng Chu buồn thối ruột, buổi tối lúc ăn cơm chỉ làm một phần cho chính mình. Tống Lương rửa tay xong lại bàn ăn thì cô chỉ ném cho anh một gói mì Hảo Hảo.
Anh nhìn cô một cái hỏi: “Hướng Chu, cô có ý gì?”
Hướng Chu cười nói: “Anh Tống, em đang nghĩ, dù sao thì sau này em cũng dọn đi rồi, cũng chỉ còn một mình anh ở nhà, nên trước tiên để anh ăn mì gói, tập thích nghi một chút.”
Tống Lương: “....”
Đúng là sáng nắng chiều mưa mà.
….
Ngày hôm sau Hướng Chu dậy liền dọn dẹp hành lý rời đi, bởi vì ngày hôm nay cô bắt đầu đi làm nên có thể trực tiếp đến ký túc xá và công ty làm việc, lúc cô rời đi Tống Lương còn đang ngủ ngon lành trên giường, cho nên cô dọn đồ cũng không nói với anh, trước khi đi nghĩ đến cái gì sau đó cởi qυầи ɭóŧ ra, trực tiếp ném lên mặt anh.
Tống Lương tỉnh dậy liền ngửi thấy một mùi dâm, giống như mùilồn của phụ nữ, mấy ngày nay anh ngửi không ít nên lập tức bị mùi này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mở mắt ra kết quả nhìn thấy một mảng đen.
Anh không hiểu nay tình huống gì đây, trên mặt mình có thứ cái gì? Lấy cái đồ vật trên mặt xuống thì thấy thế mà lại là một chiếc qυầи ɭóŧ, là qυầи ɭóŧ ren của Hướng Chu.
Người phụ nữ này đang yên đang lành lại ném qυầи ɭóŧ lên mặt anh làm gì? Anh bị cái quần dính nướclồn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, sờ qua qυầи ɭóŧ này một chút đã thấy ướt đẫm rồi, anh đưa lên mũi ngửi một chút, mùi nồng và nước nhiều như vậy khẳng định là cô đã mặc qua nó rồi.
Cô ta sáng sớm rời đi còn ném qυầи ɭóŧ dính đầy nướclồn lên mặt anh là có ý gì chứ.
Anh rời giường đi ra ngoài nhìn vào phòng cô, đồ dùng đã dọn sạch sẽ, cô đúng thật là đi rồi, không có chào hỏi gì đã trực tiếp ném qυầи ɭóŧ cho anh rồi đi.
Hiện tại cầm nó trên tay, anh nhìn dấu vết nướclồn của cô để lại. Tống Lương ngồi trên giường còn chưa tiêu hóa xong thì điện thoại có tin nhắn đến, anh cầm lên xem, là tin nhắn wechat của Hướng Chu gửi.
Hướng Chu ở bên kia wechat nói: [Anh Tống, em hôm nay lên công ty làm thủ tục nên đi trước nha, lúc em rời giường anh còn chưa dậy nên có để lại quà cho anh. Sau này chúng ta không gặp nhau, em có để lại qυầи ɭóŧ đã mặc hôm qua cho anh, sợ anh sẽ nhớ em nên em xoalồn cho đến ra nước mới cởi ra, đều là nướclồn của em, tặng cho anh đấy.]
Tống Lương: “...”
Người phụ nữ này đúng thật là, để lại qυầи ɭóŧ ở đây là có ý gì? Có bản lĩnh thì để cảlồn ở đây luôn đi để mỗi ngày đều bị anh đụ.
Anh định không trả lời, nhưng không biết tình hình hiện tại của cô thế nào rồi, cho nên lại trả lời wechat của cô: [Cô đến nơi rồi à?]
Hướng Chu chụp một bức ảnh cô mặc đồng phục gửi cho anh: [Đến rồi nha, đã làm thủ tục nhận việc, mới nhận đồng phục, hiện tại có thể làm việc ngay.]
Tống Lương nhìn dòng tin nhắn này cũng cho rằng cô sẽ ăn mặc trang phục công sở đàng hoàng, kết quả nhìn xuống ảnh chụp của Hướng Chu thì tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Hướng Chu đang mặc bộ tây trang kiểu dáng công sở, váy bên dưới bao mông, cô không để cho váy nghiêm chỉnh mà ngược lại kéo lên bụng, cô đứng chụp ảnh toàn thân trước gương, bên dưới lộlồn ra, có một chút lông đen phía trên mu phì nộn.
Cô đứng trước kính toàn thân trong WC chụp ảnh, cho nên mới có tình huống như bây giờ, khelồn thì lộ ra, váy thì bó sát mông, bên trong không mặc qυầи ɭóŧ.
Qυầи ɭóŧ không mặc thì thôi đi, còn kéo váy lên cho anh nhìn thấylồn.
Còn đặc biệt õng ẹo tạo dáng trước gương, chụp ảnh bên trái rồi lại bên phải, đem hai bên mông trần trụi của mình đều chụp lại.
Đại khái Tống Lương ở tuổi này mới được khai trai, cho nên cả người luôn trong trạng thái sẵn sàng, hiện tại ‘cây hàng’ bên dưới đã dựng đứng lên.
Hướng Chu gửi hình của mình, hỏi anh: [Đẹp không? Em cảm thấy trang phục của công ty rất hợp với em nha.]
[Đúng là, thích hợp với cái đồ dâm đãng như cô, ăn mặc như vậy đi làm, còn phơilồn ra nữa!? Cho cả đám đàn ông trong công ty nhìn thấy tới Địʈ cô hả? Kéo váy xuống, mặc qυầи ɭóŧ vào, mặc cho ra dáng con gái nhà lành đi.]
Hướng Chu ở bên kia điện thoại nhìn tin nhắn này, liền có cảm giác anh ở đối diện nhất định là đang ghen, cho nên mới nói những lời như vậy, cô bật cười phụt một tiếng.
Đối với thanh danh của phụ nữ cũng không tốt lắm, cho nên khi đó mới muốn tách ra, nhưng hiện tại không giống lúc trước, quan hệ của bọn họ hiện tại và lúc đó có thể giống nhau sao? Hiện tại hai người đều đã lên giường rồi.
Kết quả cô nói với anh phải dời đi.
Cho nên người phụ nữ này xem anh là cái gì? Gậy tự an ủi? Hay gậy mát xa hình người? Hầu hạ cô thoải mái rồi liền bị vứt một bên? Cô vì không có đàn ông bên cạnh, cảm thấy hư không tịch mịch mới xem trọng anh, làm rối loạn tất cả lên, hiện tại tìm được việc làm rồi liền muốn rời đi.
Anh nghe thấy thế sắc mặt trở nên không tốt, nhìn anh có chút giận dỗi, nhưng cái gì cũng không nói, tính tình anh chính là như vậy, chỉ giữ nỗi buồn trong lòng.
Nhưng mà nghĩ lại, cô ta nếu tìm được một công việc tốt thì cũng không thể làm chậm trễ tiền đồ của cô được. Cho dù trong lòng không mấy vui vẻ, ngoài mặt anh vẫn thờ ơ nói một câu: "Cũng tốt. Nếu cô đã muốn vậy thì cứ đi đi. Không nên ở tiệm sửa xe này của tôi làm chậm trễ tiền đồ của cô, lãng phí mấy năm học đại học.”
Hướng Chu nhìn thái độ của anh trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, không biết anh nói như vậy là có ý gì, cứ như vậy thôi sao, một chút phản ứng cũng không có.
Hiện tại cô tìm được việc muốn dọn đi, chẳng lẽ anh không muốn giữ cô lại à? Cứ để cô đi như vậy à?
Tuy cô tìm được việc cũng rất vui vẻ, nhưng không nghĩ sẽ dọn đi, cô là đang muốn thăm dò một chút tâm tư của anh, rốt cuộc thì quan hệ hiện tại của bọn họ không giống như lúc trước, nhìn dáng vẻ của anh cũng không có ý định giữ lại, đoán chừng muốn cô dọn đi.
Trong lòng cô khó chịu nhưng lời đã nói ra rồi cũng không thể rút lại, chỉ có thể ngồi trên ghế tự giận dỗi, không phản ứng lại anh.
Cái đồ trai thẳng này một chút cũng không biết tâm tư của con gái gì hết, con gái không phải đều như thế sao, nói không tức là có.
Hướng Chu buồn thối ruột, buổi tối lúc ăn cơm chỉ làm một phần cho chính mình. Tống Lương rửa tay xong lại bàn ăn thì cô chỉ ném cho anh một gói mì Hảo Hảo.
Anh nhìn cô một cái hỏi: “Hướng Chu, cô có ý gì?”
Hướng Chu cười nói: “Anh Tống, em đang nghĩ, dù sao thì sau này em cũng dọn đi rồi, cũng chỉ còn một mình anh ở nhà, nên trước tiên để anh ăn mì gói, tập thích nghi một chút.”
Tống Lương: “....”
Đúng là sáng nắng chiều mưa mà.
….
Ngày hôm sau Hướng Chu dậy liền dọn dẹp hành lý rời đi, bởi vì ngày hôm nay cô bắt đầu đi làm nên có thể trực tiếp đến ký túc xá và công ty làm việc, lúc cô rời đi Tống Lương còn đang ngủ ngon lành trên giường, cho nên cô dọn đồ cũng không nói với anh, trước khi đi nghĩ đến cái gì sau đó cởi qυầи ɭóŧ ra, trực tiếp ném lên mặt anh.
Tống Lương tỉnh dậy liền ngửi thấy một mùi dâm, giống như mùilồn của phụ nữ, mấy ngày nay anh ngửi không ít nên lập tức bị mùi này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mở mắt ra kết quả nhìn thấy một mảng đen.
Anh không hiểu nay tình huống gì đây, trên mặt mình có thứ cái gì? Lấy cái đồ vật trên mặt xuống thì thấy thế mà lại là một chiếc qυầи ɭóŧ, là qυầи ɭóŧ ren của Hướng Chu.
Người phụ nữ này đang yên đang lành lại ném qυầи ɭóŧ lên mặt anh làm gì? Anh bị cái quần dính nướclồn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, sờ qua qυầи ɭóŧ này một chút đã thấy ướt đẫm rồi, anh đưa lên mũi ngửi một chút, mùi nồng và nước nhiều như vậy khẳng định là cô đã mặc qua nó rồi.
Cô ta sáng sớm rời đi còn ném qυầи ɭóŧ dính đầy nướclồn lên mặt anh là có ý gì chứ.
Anh rời giường đi ra ngoài nhìn vào phòng cô, đồ dùng đã dọn sạch sẽ, cô đúng thật là đi rồi, không có chào hỏi gì đã trực tiếp ném qυầи ɭóŧ cho anh rồi đi.
Hiện tại cầm nó trên tay, anh nhìn dấu vết nướclồn của cô để lại. Tống Lương ngồi trên giường còn chưa tiêu hóa xong thì điện thoại có tin nhắn đến, anh cầm lên xem, là tin nhắn wechat của Hướng Chu gửi.
Hướng Chu ở bên kia wechat nói: [Anh Tống, em hôm nay lên công ty làm thủ tục nên đi trước nha, lúc em rời giường anh còn chưa dậy nên có để lại quà cho anh. Sau này chúng ta không gặp nhau, em có để lại qυầи ɭóŧ đã mặc hôm qua cho anh, sợ anh sẽ nhớ em nên em xoalồn cho đến ra nước mới cởi ra, đều là nướclồn của em, tặng cho anh đấy.]
Tống Lương: “...”
Người phụ nữ này đúng thật là, để lại qυầи ɭóŧ ở đây là có ý gì? Có bản lĩnh thì để cảlồn ở đây luôn đi để mỗi ngày đều bị anh đụ.
Anh định không trả lời, nhưng không biết tình hình hiện tại của cô thế nào rồi, cho nên lại trả lời wechat của cô: [Cô đến nơi rồi à?]
Hướng Chu chụp một bức ảnh cô mặc đồng phục gửi cho anh: [Đến rồi nha, đã làm thủ tục nhận việc, mới nhận đồng phục, hiện tại có thể làm việc ngay.]
Tống Lương nhìn dòng tin nhắn này cũng cho rằng cô sẽ ăn mặc trang phục công sở đàng hoàng, kết quả nhìn xuống ảnh chụp của Hướng Chu thì tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Hướng Chu đang mặc bộ tây trang kiểu dáng công sở, váy bên dưới bao mông, cô không để cho váy nghiêm chỉnh mà ngược lại kéo lên bụng, cô đứng chụp ảnh toàn thân trước gương, bên dưới lộlồn ra, có một chút lông đen phía trên mu phì nộn.
Cô đứng trước kính toàn thân trong WC chụp ảnh, cho nên mới có tình huống như bây giờ, khelồn thì lộ ra, váy thì bó sát mông, bên trong không mặc qυầи ɭóŧ.
Qυầи ɭóŧ không mặc thì thôi đi, còn kéo váy lên cho anh nhìn thấylồn.
Còn đặc biệt õng ẹo tạo dáng trước gương, chụp ảnh bên trái rồi lại bên phải, đem hai bên mông trần trụi của mình đều chụp lại.
Đại khái Tống Lương ở tuổi này mới được khai trai, cho nên cả người luôn trong trạng thái sẵn sàng, hiện tại ‘cây hàng’ bên dưới đã dựng đứng lên.
Hướng Chu gửi hình của mình, hỏi anh: [Đẹp không? Em cảm thấy trang phục của công ty rất hợp với em nha.]
[Đúng là, thích hợp với cái đồ dâm đãng như cô, ăn mặc như vậy đi làm, còn phơilồn ra nữa!? Cho cả đám đàn ông trong công ty nhìn thấy tới Địʈ cô hả? Kéo váy xuống, mặc qυầи ɭóŧ vào, mặc cho ra dáng con gái nhà lành đi.]
Hướng Chu ở bên kia điện thoại nhìn tin nhắn này, liền có cảm giác anh ở đối diện nhất định là đang ghen, cho nên mới nói những lời như vậy, cô bật cười phụt một tiếng.
Danh sách chương