Sau lần đó thái độ của Âu Dương trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, dù Tiếu Huyền làm nũng và vân vân đều không thèm để ý đến, ngay cả bắt tay cũng không chịu, đương nhiên sẽ không còn cùng hắn thân mật, Tiếu Huyền có thể cảm nhận khoảng cách giữa hai người trong khoảng thời gian này.

Âu Dương nguyên bản là đang chìm trong ái tình nồng nhiệt thì đột nhiên bị tạt cho một gáo nước lạnh, đến giờ tâm vẫn còn băng lãnh, liền lùi một bước, sợ tiếp tục bị hắn lừa gạt.

May mắn là Âu Dương tuy cả ngày đề đề phòng phòng, Tiếu Huyền vẫn cảm giác được anh còn thích hắn. Hắn cũng biết tuy Âu Dương luôn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình mỗi lần hắn đối tốt với anh, kỳ thật trong lòng anh cũng rất muốn tin tưởng, cũng rất hi vọng những thứ đó là thật.

“Thầy, thầy hiện tại có cần thứ gì không?”- Nếu đã bị phát hiện gia cảnh, đương nhiên cũng không phải tiếp tục giả bộ đáng thương.

Tiếu Huyền dựa theo trình tự yêu đương thông thường mà tính, cũng đã đến lúc phải tặng ít lễ vật làm vui lòng người yêu, nhưng trước đó dù tặng cái gì cũng đều bị trả về.

Rõ ràng đã tránh không mua những thứ hào nhoáng xa xỉ mà vô dụng, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ chọn những thứ Âu Dương tuyệt đối có thể dùng, vậy mà gần như chẳng có cái nào được nhận trừ cái bình bông mua ở hội hoa xuân, Tiếu Huyền có chút không hiểu nổi.

Âu Dương đứng trong bếp xào rau diếp, bị khói xông lên đến nỗi ho khan, nói vọng ra: “Không có.”

“Không cần khách khí đâu thầy.”

Âu Dương chỉ yên lặng canh lửa, thêm gia vị, đậy nắp nồi.

“Thầy không cần ngại, dù thiếu cái gì cũng …”

Âu Dương bị hỏi đến độ có chút bực mình: “Thầy cái gì cũng không thiếu.”

Tiếu Huyền tặng quà cho anh, anh đương nhiên cảm thấy vui vẻ, vô luận thế nào cũng là hắn đối với anh hảo.

Nhưng anh không biết, bên trong những thứ đồ gia dụng mắc tiền, những tấm thảm xa hoa, những bộ quần áo sang trọng kia có bao nhiêu phần tâm ý của Tiếu Huyền, giống như khi Tiếu Huyền trực hiếp hỏi anh “Thầy thiếu cái gì” vậy, thay vì nói là người yêu ngọt ngào quan tâm, không bằng nói là đang cứu tế.

Tiếu Huyền hễ đem đến tặng thứ gì, anh chỉ biết thứ đó ở nhà mình chắc chắn thua kém người khác.

Tiếu Huyền đã không còn giống trước kia cái gì mà gia cảnh túng quẫn, là một tiểu hài tử cần đến nhà anh ăn nhờ bữa cơm. Hiện tại chân chân thật thật ở trước mặt Tiếu Huyền là nhà trọ nhỏ hẹp lại cũ nát mà anh và Chung Lý cùng thuê, khắp nơi đều là đồ dùng và những vật trang trí của giới bình dân.

TV quá nhỏ, máy nước nóng trong phòng tắm có vấn đề, thường không hoạt động, trong phòng không cài máy điều hòa, giường và sô pha rất không thoải mái, bát đũa cũng cũ, chưa nói đến hình dạng đẹp hay không, chính là dùng để ăn cũng thấy không tốt.

Những nghèo túng khó khăn mà trước kia anh chưa từng để ý bỗng dưng bây giờ đều hiện lên rõ ràng, còn vô cùng phóng đại. Anh dù có cố gắng đem sàn nhà lau đến tỏa sáng thì cũng vô dụng mà thôi.

Anh rất thích Tiếu Huyền, nhưng nếu nhìn vào những khác biệt quá lớn này thì tình cảm đó dần trở nên nực cười, giống như nằm mơ giữa ban ngày, khiến anh có chút khó chịu.

“Thầy, thầy cái gì cũng không chịu, em sẽ thực thương tâm nga.”- Tiếu Huyền ủy khuất mà bĩu môi, nhìn không ra là thật hay giả.

Âu Dương cười cười búng trán hắn một cái, bưng chén đĩa lên- “Chờ sau này em đi làm, dùng chính tiền lương của mình mà mua quà cho thầy thì dù là thứ gì thầy cũng thích.”

Tiếu Huyền lầu bầu: “Em hiện tại cũng có thu nhập a”- Theo sau anh vào phòng khách, Chung Lý rất hoạt bát ngồi vào chỗ mà không hề để ý hoàn cảnh xung quanh, hai người ngượng nghịu dừng lại đề tài đang nói.

Ăn cơm xong Chung Lý ra ngoài, Âu Dương vì có nhiều công việc tồn đọng lại nên phải thức suốt đêm mà làm, cũng chuẩn bị đuổi Tiếu Huyền về, vừa mở miệng tiễn khách thì hắn đã như phải chịu ủy khuất mà ôm lấy anh: “Không cần đuổi không cần đuổi.”

“Nếu không buông ra thầy sẽ khẻ tay em.”- Âu Dương thật sự chuẩn bị một cây thước dài, sẵn sàng trừng phạt tên học trò hư hỏng.

Tiếu Huyền đáng thương cắn cắn môi, chủ động xòe lòng bàn tay ra phía trước.

“Em …”- Âu Dương cũng không khách khí mà đánh hai cái.

“Ô ô, thầy ơi, đau quá nga.”

“Đau thì buông tay ra, về nhà đi.”

“Em có đau cũng không sao…”

Âu Dương chịu thua hắn, tuy vẫn cau mày nhưng trên mặt lại có chút ửng đỏ.

Rốt cuộc vẫn phải pha chén trà cho Tiếu Huyền uống, xong Âu Dương liền ngồi vào bàn cơm vừa được dọn sạch mà chuyên tâm soạn bài, không thèm để ý đến hắn. Tiếu Huyền ngoan ngoãn ngồi một chỗ yên lặng xem TV, tự tiêu khiển tự vui vẻ, được một lát thì bắt đầu lết tới trước mặt Âu Dương, không ngừng lúc ẩn lúc hiện, làm đủ trò mong được anh chú ý.

“Thầy, thầy muốn mát xa không? Em từng theo chuyên gia đấm bóp học đó nga…”

“Thầy, tiết mục này thật tức cười…”

“Thầy, em gần đây mới học được một bài tập thể dục mới, thầy muốn xem thử không?”

Thế nhưng Âu Dương tựa như nhìn người tàng hình nhảy qua nhảy lại, cùng lắm thì liếc một cái ngụ ý “Không cần nháo”, hoàn toàn bất vi sở động.

“Thầy ơi thầy …”

Âu Dương đang ghi ghi chép chép thì bị người phía sau cường ôm ngăn trở, không khỏi trách cứ mà quay đầu liếc hắn một cái: “Mau tránh ra.”

Tiếu Huyền biết anh chỉ là giả vờ cố chấp cùng hung dữ, tính tình Âu Dương thế nào chẳng lẽ hắn còn không rõ. Thấy vậy hắn càng nhích lại gần, đem cằm đặt trên vai anh.

“Thầy ơi, qua chơi với em đi…”

“Tiếp tục làm loạn thầy sẽ đuổi em về đó.”

“Em mà về thầy sẽ chỉ còn một mình a. Chung Lý không ở đây, không ai bồi thầy, thầy nhất định thấy cô đơn đi?”

Nhìn ánh mắt tội nghiệp của Tiếu Huyền, lại thấy hắn nói cũng đúng, Âu Dương liền thành thực gật gật đầu: “Đúng vậy, nên thầy muốn nuôi một con vật cưng, chó mèo gì đó, đều đáng yêu.”

“Nuôi em là được rồi, em cũng có thể xem như thú cưng a.”- Tiếu Huyền đi đến phía trước anh, bắt đầu cọ cọ khắp người.

“Em đâu phải mèo.”

“Phải mà phải mà, thầy xem”- Tiếu Huyền đặt hai nắm tay hai bên má, mở tròn mắt, thực sự “meo” một tiếng.

“Ha hả a…”- Âu Dương nhịn không được mà xoa xoa đầu hắn- “Thật là…”

Tiếu Huyền đang đáng yêu giả vờ làm mèo, đột nhiên chồm tới hôn anh, Âu Dương vội dựa ra sau, tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.

“Thầy…”

“Không được.”

Tiếu Huyền lúc này không thèm nói nhiều, chỉ bắt lấy tay anh, dùng sức kéo qua, nhất định phải hôn cho bằng được.

Âu Dương làm gì còn can đảm mà chơi trò luyến ái với hắn, chỉ kịp miễn cưỡng đưa tay lên che miệng. Nguyên bản bầu không khí đang có chút ấm áp bỗng trở nên thực buồn cười.

Đôi mắt to của Tiếu Huyền nhất thời ngần ngận nước, ủy khuất đến mức có thể khóc đến nơi, mơ hồ thấy được khóe miệng hắn đang mấp máy: “Thầy, cho em hôn một chút đi”

“Không được”

“Một chút cũng được a…”

“Mau đi học bài đi.”

“Hôn một chút rồi em học…”

“Thầy phải đọc sách.”

“Hôn một chút rồi em để thầy đọc…”

Âu Dương bị vây đến không biết làm sao, chưa từng thấy ai giống hắn đòi hôn mà cứ như đi đòi nợ. Cuối cùng đành phải buông tay, hít một hơi, xoay mặt lại.

Hai má bị Tiếu Huyền nâng lên, tuy chỉ là hôn môi vừa nhanh vừa đơn giản, nhưng phải tĩnh tâm mà chờ đôi môi kia chạm vào vẫn khiến người khác thực khẩn trương.

Tiếu Huyền chỉ nâng mặt anh, hơi hơi nghiêng đầu, để sát vào. Chóp mũi đã muốn chạm vào nhau, khoảng cách gần đến không thể gần hơn, anh chỉ có thể khẩn trương nhắm chặt hai mắt, môi hơi cách nhau một tí, thậm chí có thể cảm thấy được hơi thở mềm nhẹ của đối phương lướt qua.

Nhưng chính là Tiếu Huyền vẫn duy trì một khoảng cách nhỏ như vậy, chỉ hơi biến hóa góc độ, giống như đang nghiền ngẫm phải hôn thế nào mới kịch liệt nhất, khiến người ta trong lòng ngứa ngáy tại sao cái khoảng cách một centimet này mãi vẫn chưa chịu chuyển thành hôn môi.

Âu Dương trước đây chưa từng biết hôn môi cũng có bước tiền diễn này, trong khoảng thời gian chờ đợi đôi môi kia tiến tới, bất giác trong lòng bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Toàn bộ lực chú ý giống như đều tập trung trên miệng, tư thế hé môi đều trở nên có chút khát khao mong đợi.

Rốt cuộc thời điểm môi chạm môi, trong nháy mắt cả lưng đều run rẩy.

Không thể diễn tả đây là kiểu hôn môi gì, đại não tê liệt chỉ cảm giác được ấm nóng cùng ẩm ướt, còn có chút xâm nhập mút mát. Tuy mới là hôn môi thôi mà anh đã thấy run rẩy như đạt tới cao trào.

Tiếu Huyền cũng thực sự giữ lời hứa, chỉ hôn một cái đã buông ra, tuy nhiên có hơi lâu một chút.

Lúc hai người rời nhau, không biết là vì hít thở không thông hay còn vì cái gì khác mà Âu Dương mặt mũi đỏ bừng. Trong khi còn đang thở dốc, anh vội tùy tiện vơ đại vài cuốn sách mở ra trước mặt, làm bộ như phải tiếp tục chuyên tâm làm việc.

Tiếu Huyền cũng không vạch trần anh, chỉ cứng rắn kéo anh ôm vào ngực, cười: “Thầy ơi, thầy cứ coi em như mèo, nuôi ở trong nhà đi.”

Âu Dương trấn tĩnh lại một chút: “Em có bắt chuột không?”

“Không…”

“Thầy không cần một con mèo vô dụng như vậy.”

“Nhưng mèo sẽ không biết mát xa, em biết a, còn có thể quét rác, giặt quần áo, cũng có thể tiếp điện thoại… Là con mèo phi thường hữu dụng a.”

Âu Dương nhịn không được vươn tay kéo kéo cái lỗ tai của hắn, Tiếu Huyền cũng cười để yên cho anh kéo, sau đó dùng sức ôm chặt lấy anh: “Thầy, em thích thầy.”

Nếu thật sự có thể, Âu Dương cũng hi vọng hắn chỉ là một con mèo, để anh có thể ôm hắn về nhà mà nuôi. Anh không cần hắn biết làm gì cả, chỉ cần mỗi ngày thức dậy có thể nhìn thấy hắn cũng cuộn tròn nằm bên người anh là tốt rồi.

Đáng tiếc Âu Dương không nuôi nổi tiểu quỉ này, hắn rất nổi tiếng, còn có huyết thống cao quí, không thể để anh nhận nuôi.

Bất quá, Tiếu Huyền cũng không đòi hỏi được chiều chuộng như đại thiếu gia, những lúc ở bên cạnh Âu Dương đều thành thành thật thật mà làm một kẻ bình dân.

Âu Dương mua về loại áo khoác bình dân giá mấy chục khối, hắn cũng bắt chước mặc, ở nhà chử mì hắn cũng ngoan ngoãn giúp dọn chén đũa một tay, có cái gì thì ăn cái đó.

Có khi Âu Dương lo làm luận văn mà quên nấu điểm tâm, Tiếu Huyền tuy đã đói bụng, nhưng lại không muốn quấy rầy anh, ở trên sô pha xoay qua xoay lại đói đến không chịu nổi, cuối cùng tự chạy vào bếp chiên hai cái trứng khét mà ăn.

Đôi khi Âu Dương cũng nghĩ, khác biệt giữa hai người là thật, nhưng có thể hay không đừng quá coi trọng nó, chỉ tự do thoải mái mà ở cùng một chỗ.

Mỗi khi nhìn thấy Tiếu Huyền tự nhiên mà cuộn tròn ngủ gà ngủ gật trên ghế sô pha nhà mình, Âu Dương trong lòng lại sinh ra một tia hi vọng.

Kì nghỉ đông đã đến, Tết âm lịch cũng theo sau, con mèo trốn nhà đi chơi hoang cũng đến lúc phải trở về rồi.

Tiếu Huyền bận… tham gia một bữa tiệc cuối năm nho nhỏ, cựu lịch khóa niên cùng cả nhà ra ngoài du lịch, tân niên chi sơ thì đi lo việc xã giao. Làm gia tộc lớn chính là như vậy, ăn Tết cũng kéo theo vô vàn nghi lễ rườm rà phức tạp không cần thiết.

Hoặc là ở tiệc rượu, hoặc là ở trên xe, hoặc là ở phi cơ, hoặc là nơi nào đó cách xa vạn dặm, hơn nửa kì nghỉ đông Tiếu Huyền cũng chưa từng xuất hiện trước mặt Âu Dương.

Bất quá hắn không ngừng gửi Âu Dương vài tin ngắn ngủi, còn kèm theo một email chứa đầy hình hắn chụp.

Mở đầu thư luôn là câu nói thiên thiên nhất luật*: “Thầy, hôm nay em…”

*thiên thiên nhất luật: vạn lần như một

Không có cố ý tự thuật văn vẻ màu mè, chỉ là lải nhải lảm nhảm, vậy mà so với lời ngon tiếng ngọt đều khiến anh thấy đáng yêu. Tiếu Huyền trong những bức ảnh tự chụp đều rất tự nhiên, hầu hết là hướng anh cười, kiểu cười hơi trẻ con mà trong sáng thoải mái, ngay cả biểu tình bị đông lạnh đến run rẩy cũng thật đáng yêu.

Mặt khác ngoại trừ một ít phong cảnh địa phương nơi đó, còn lại phần nhiều là mấy thứ linh tinh lang tang gì đó …

Ngồi trên xe chụp con chó con mèo ven đường đang liếm lông cho nhau, bao tay đôi dành cho tình nhân trong tủ kính, lúc trượt tuyết suýt té ngã cũng ráng chụp một tấm, lúc nằm trong chăn mơ mơ màng màng cũng không bỏ qua, giường lớn trong phòng khách sạn cũng chụp, còn có bộ dáng cái gối được hóa trang thành con người, trên mặt tấm thiếp còn viết “Gửi thầy”.

Còn có bức chụp hai trái tim giao với nhau được vẽ bằng cành cây trên nền tuyết, bên trong một trái được viết bởi nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo là “Tiếu Huyền”, trái kia ghi “Thầy”, còn ấn dấu tay lên.

Tiếu Huyền cũng không thường xuyên gọi điện về, vì lúc nào bên cạnh cũng có người nên không tiện nói chuyện, lúc gọi cũng không nói quá nhiều, chỉ thúc giục Âu Dương: “Nói chuyện của thầy thôi.”

Âu Dương đã nghĩ gần nát cả óc: “Còn muốn nói gì nữa.”

“Nói gì cũng được, em chỉ là muốn nghe giọng của thầy nhiều một chút a.”

Loại tâm tính trẻ con buồn nôn này lập tức làm Âu Dương mềm lòng, lâu rồi không được gặp nhau, càng nhìn hình cũng chỉ càng thêm nhớ, mỗi ngày đều muốn trông thấy bộ dáng người lớn của tiểu quỷ kia, dù biết rõ hắn giảo hoạt cùng bướng bỉnh, nhưng vẫn cứ như vậy mà nhớ.

“Thầy nhớ em.”

Chưa nhận được câu trả lời thì đầu dây bên kia tựa hồ có người đi tới, cùng Tiếu Huyền nói cái gì đó, chỉ nghe Tiếu Huyền nhỏ giọng đáp lại “Thầy chờ em”. Âu Dương còn tưởng hắn là muốn anh chờ, không kịp nghĩ ngợi thì điện thoại đã bị treo.

Âu Dương hơi hơi thất vọng, nhìn ảnh chụp trên hình nền của máy tính, búng búng gương mặt tươi cười thư thả của thiếu niên, sau đó mới tắt máy đi ngủ.

Hôm sau là ngày cuối cùng trong đợt giảm giá nhân dịp Tết Âm lịch của cửa hàng, Âu Dương liều mạng chạy đi mua đồ ăn, mua hết mấy tiếng đồng hồ mới trở về, chân tay đều nhũn ra. Nghĩ đến mớ hỗn độn của bữa tiệc cuối năm chiêu đãi bạn học cũ ngày hôm qua còn chưa dọn dẹp, một đống gia vụ còn phải làm, liền cảm thấy mệt muốn chết.

Lúc mở cửa mới phát hiện cửa chỉ là khép hờ, nghĩ Chung Lý sao bây còn chưa đi tụ tập với bằng hữu, đẩy cửa bước vào, liền hoảng sợ.

Đứng ở sàn nhà đang được lau rửa sạch sẽ là một thiếu niên tai đeo headphone nghe nhạc, dường như không cảm thấy động tĩnh xung quanh. Tóc hắn dài hơn trước một chút, dùng tạm cái kẹp mà hất bớt ra phía sau, lộ ra vầng trán cao thanh tú, vừa ngâm nga hát vừa mang dép lê lau lau sàn nhà.

“Tiếu Huyền?”

Tiếu Huyền vội rút headphone ra, quay đầu nhìn anh, vứt cây lau nhà qua một bên, cười cười tiến lại ôm chặt lấy anh: “Thầy về rồi…”

Âu Dương vừa vui vừa sợ, xoa xoa đầu của hắn, rồi lại sờ sờ mặt: “Em như thế nào lại tới đây, không phải đang nghỉ phép sao? Người trong nhà em biết tính sao đây?”

“Không có gì đâu, dù sao em bồi bọn họ cũng đủ lâu rồi, em hiện giờ về trước cũng không phải chuyện quá quan trọng”- Tiếu Huyền cười- “Nào biết thầy cư nhiên không có ở nhà chờ em, may là Chung Lý chưa đi, mới ra mở cửa giùm em.”

Hắn lại gần “chụt” một cái hôn ngay mũi của Âu Dương: “Không phải đã nói thầy ở nhà chờ em sao?”

Âu Dương không biết nên nói gì, xoa xoa đầu hắn, “Ai, em không cần làm việc nhà, cứ tìm cái gì chơi chờ thầy về là được rồi…”

“Nếu em dọn dẹp tốt, như vậy thầy sẽ có nhiều thời gian theo chơi với em”- Tiếu Huyền một tay ôm anh, đặt anh ngồi trên bàn- “Thầy, thời gian còn lại của cả ngày hôm nay đều dành cho em có được không?”

“Ai, em a …”- Âu Dương muốn nói, nếu muốn ta yêu ngươi, thật ra là việc rất dễ dàng, không cần làm những chuyện lãng mạn cầu kì gì cả, chỉ cần đối với ta chân thành là được rồi.

Thế nhưng chưa kịp nói ra đã bị Tiếu Huyền vội vàng dùng môi ngăn lại.

Thân mật đi qua, cả ngày Tiếu Huyền đều thực ngoan ngoãn mà loanh quanh bên cạnh anh, lúc xem TV cũng phải cùng anh ngồi chung một cái ghế. Tiếu Huyền tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã cao gần một mét tám mươi, chen chúc như vậy làm Âu Dương căn bản không có chỗ ngồi, đành để hắn ôm anh ngồi ở trước ngực

“Tiếu Huyền, có phải em lại cao thêm không?”

“Chắc là thế”- Tiếu Huyền tựa hồ đang thực hưởng thụ cảm giác được ở bên cạnh anh, mắt híp lại tạo ra bộ dáng thoải mái, ở sau gáy anh mà cọ qua cọ lại, như con mèo nhàn nhã phơi nắng.

“Sau học kì phải báo chi nguyện, em sẽ chọn đại học ngành nào? Kinh tế? Quản lý?”- Âu Dương sờ sờ mấy cọng tóc mềm mại của hắn đang cọ tới cọ lui làm anh ngứa ngáy, hỏi- “Hay là muốn sau này làm bên chính trị…“

Tiếu Huyền đột nhiên im lặng, một lúc sau mới nhỏ giọng lầu bầu: “Em chán ghét chính trị, cũng không thích kinh thương …”

“Uhm, thế em muốn làm gì?”

Tiếu Huyền không hé răng, ngẩn người nhìn chằm chằm TV, qua cả nửa ngày mới do dự đáp lại, “Kỳ thật, uh, em muốn làm tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám.”

“A?”- Âu Dương kinh ngạc quay đầu nhìn hắn- “Rất hay a!”

“Tuyệt đối không hay”- Tiếu Huyền nhún nhún vai, trề môi- “Nghề này thì làm gì có tiền đồ. Viết được truyện hay thì có thể ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty em sao? Anh hai em hiện tại đang làm rất tốt… còn em phải là người có thể giúp Tiếu gia phát triển công ty lên đỉnh cao…”

“Em a”- Âu Dương xoa xoa đầu hắn- “Không cần tự tạo áp lực lớn như vậy. Em trước tiên là Tiếu Huyền, sau đó mới là con Tiếu Phiền a. Lựa chọn nghề nghiệp cả đời của mình thì cái mình muốn mới là quan trọng nhất. Nếu thật sự thích làm tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám thì vì cái gì ngay cả thử cũng không dám thử lại phải đi quản lý công ty chứ?”

“Thầy cũng cảm thấy như vậy sao?”- Tiếu Huyền có vẻ cao hứng mà ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh lại cụt hứng mà gục đầu về- “Quên đi, cha em sẽ không đồng ý đâu, ông còn chờ em tạo ra kì tích mà.”

“Cha em sao lại như thế được? Gia nghiệp phát triển lớn như vậy, không phải là vì hạnh phúc của các em sao? Hi sinh hạnh phúc của các em để đổi lấy nhiều tiền, làm gì có đạo lý đó.”

“Cha em không nghĩ như vậy đâu”- Tiếu Huyền hừ một tiếng- “Quên đi, ông ấy chẳng khác gì tường đá, nói thế nào cũng không có tác dụng…”

Nếu Tiếu Huyền có một đôi tai cún, hiện tại nhất định là đang ủ rũ cụp xuống. Âu Dương có chút đau lòng, lại xoa xoa đầu hắn: “Chính là, sau này em thực sự sẽ cam tâm sao?”

“… Có thể sẽ quen thôi”- Tiếu Huyền thờ ơ nhìn TV.

“Em rất muốn viết tiểu thuyết, đúng không?”

“…”- Tiếu Huyền lại không mở miệng. Bộ dạng hiện tại của hắn chỉ đơn thuần là một đứa trẻ vị thành niên, thậm chí không thể lựa chọn nghề nghiệp mà bản thân yêu thích.

Âu Dương vén tóc mái của hắn, hôn lên trán hắn một chút- “Cũng có thể vì em hiện tại còn nhỏ nên bọn họ mới quản em, chờ sau này em lớn lên thì có thể tự mình quyết định rồi”. Nhìn Tiếu Huyền hạ ánh mắt suy nghĩ, Âu Dương lại nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: “Vô luận thế nào, thầy cũng sẽ bên cạnh em.”

Tiếu Huyền “Dạ” một tiếng rồi đem mặt vùi trong ngực anh, đem anh ôm thật chặt, một lát sau mới ngượng ngùng cọ cọ: “Đúng rồi, thầy, em có chuyện muốn nói với thầy …”

“Huh?”

Tiếu Huyền lại chần chờ một lúc, cư nhiên còn có điểm đỏ mặt, “Kỳ thật em đã viết xong mấy truyện rồi, thầy, thầy có muốn xem không?”

“À? Em có mang theo sao?”

Tiếu Huyền “Dạ” một tiếng, lôi cái áo khoát đặt bên cạnh lại, từ trong túi lấy ra một cuốn sổ điện tử nhỏ, khởi động máy tính, có chút ngượng nghịu đưa cho Âu Dương.

“Ha …”- Âu Dương cũng cảm thấy hắn đáng yêu, tiếp nhận thứ cũng không nặng hơn bình nước trái cây là mấy- “Cái này dùng như thế nào, không có chuột …”

“Điều khiển phương hướng ở đây, bên phải hình vuông này, ngươi chạm vào thử xem”-Tiếu Huyền ôm anh, nắm tay anh mở file ra- “Bàn phím là thiết kế ẩn, ở trong này, đẩy màn hình lên là thấy…”

“Thật thú vị …”

“Em lần sau mang cho thầy một cái.”

Âu Dương cười khổ vươn tay vỗ đầu hắn một cái- “Không cần, thầy phải bắt đầu xem truyện a.”

Tiếu Huyền lập tức trở nên khẩn trương, tựa cằm lên vai anh, trong ánh mắt có chút trông mong cùng chờ đợi- “Kì thật cũng không phải hay lắm, em chỉ tùy tiện viết thôi, thầy xem nhiều sách như vậy, đọc của em cũng không cần bắt bẻ a.”

Âu Dương cười cười không để ý đến hắn, chuyên tâm kéo trang sách, đọc hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Phần tiếp theo đâu? Tới đoạn này rõ ràng chưa chấm dứt a.”

“Dạ, còn có tập tiếp theo”- Tiếu Huyền không lập tức mở file mới cho anh, chỉ vội vàng hỏi: “Thế nào hả thầy?”

“A a, nhận xét để nói sau”- Âu Dương thì sốt ruột, nhưng lại không quen xài loại máy tính này- “Người sau lưng kẻ đó là ai? Tập tiếp theo rốt cuộc là ở đâu a? Em mau lấy ra đi!”

Tiếu Huyền ngữ khí chậm rãi, có chút trầm tĩnh, cười nói: “Cho em hôn một cái rồi em lấy cho thầy xem.”

“ …”- Âu Dương biết không biết làm sao, lại đang tò mò muốn biết chuyện tiếp theo, đành bất chấp tất cả mà hôn hắn một cái. May là Tiếu Huyền biết giữ lời, ngoan ngoãn đem một file mới mở ra.

Âu Dương tập trung xem truyện, hoàn toàn quên bẵng kẻ đang lợi dụng ôm ấp anh. Tiếu Huyền đương nhiên tự hào, nhưng dần dần bắt đầu không cam tâm, gọi “Thầy…”

“Suỵt, không được ồn.”

“Thầy ơi…”- Có người không chấp nhận bị bỏ quên, tung ra đòn sát thủ- “Em nói thầy nha, hung thủ kì thực là … “

“A a a, đừng nói ra!”

“Thầy nhất định không đoán không được đâu, hắn kỳ thật là …”

“A a a ….”- Âu Dương dù tính tình dễ chịu cũng sắp phát điên.

Tiếu Huyền cong cong khóe mắt cười- “Cho em hôn một cái đi rồi em không nói.”

Âu Dương cười khổ, gõ trán tên bướng bỉnh này một cái, dù sao pin cũng sắp hết, đành phải tắt máy.

Tiếu Huyền đáng yêu mà tiến lên hôn anh một cái, Âu Dương liền xoa xoa đầu hắn, cảm khái nói- “Tiếu Huyền, em thực sự thông minh, rất có thiên phú. Nếu không tiếp tục kiên trì thì thực đáng tiếc. Có một số thứ mình có thể nhượng bộ, nhưng cũng có những thứ một khi đã muốn thì phải cố gắng bảo vệ, đừng để vuột mất.”

Tiếu Huyền nhẹ mỉm cười- “Ân”- sau đó ôm Âu Dương càng chặt hơn- “Thứ em rất rất muốn chính là thầy”

“Em a …”

“Em nói thật đó.”

“Chẳng lẽ so với giấc mơ được làm tiểu thuyết gia còn quan trọng hơn?”

“Dạ”



Tuy rằng lát nữa Chung Lý sẽ không về, nhưng trong phòng khách mà làm loại việc này vẫn là không nên, do đó Âu Dương chỉ tiếp tục hôn hắn, tóc bị nắm đến mức có điểm lộn xộn.

“Thầy có yêu em không?”

“… Ừ”

Tiếu Huyền giống như thực cao hứng mà ôm anh chặt lấy anh- “Em cũng yêu thầy nhất …”

Âu Dương vẫn giống như trước, đối với câu nói hắn luôn rất dễ dàng thốt ra này không có phản ứng gì, nhưng một lát sau, cúi đầu “Uhm” một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện