Phượng Thiên Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, đem nàng ôm ở trong ngực nói: "Tiểu nha đầu, nàng chớ quên ta chính là sinh trưởng ở hoàng cung đầy dối trá lọc lừa, bình sinh nhìn qua cung đấu còn thiếu sao? Nữ nhân? Ta làm sao giống nữ nhân?!"

Bỗng nhiên ở bên tai Long Phù Nguyệt, khẽ cắn dái tai của nàng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng dám nói ta giống nữ nhân, hừ, chờ một lát ta sẽ cho nàng biết một chút về công phu nam nhân của ta......"

Long Phù Nguyệt bị hắn cắn khắp cả người tê dại, lại nghe đến câu trêu đùa này của hắn..., ngay cả bên tai cũng đều đỏ bừng.

Ở trong lòng hắn quẩy người một cái: "Chàng lại không đứng đắn. Ta không cùng chàng nói nữa."

Phượng Thiên Vũ cùng nàng mười ngón giao nhau, nhẹ thở dài một tiếng: "Được, chúng ta nói nghiêm chỉnh nhé. Phù Nguyệt, ta hi vọng một đời một thế đều cùng nàng ở chung vĩnh viễn, nàng cũng không thể lấy lý do gì rời khỏi ta."

Trong lòng Long Phù Nguyệt nóng lên, lại cười khanh khách: "Cái này phải xem biểu hiện của chàng ra sao. Hừ, nếu về sau chàng lại làm ra chuyện có lỗi với ta, ta còn sẽ rời khỏi chàng."

Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng mà gõ nàng đầu một chút: "Xú nha đầu, ta sẽ không cho nàng có cơ hội này. Ta sẽ đem tất cả những chuyện bất lợi đối với nàng bóp chết ngay từ trong trứng nước. "

Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: "Lần này tổng chỉ huy ở phía sau màn nhất định là cha của chàng, tại sao chàng không tiếp tục thẩm vấn?"

Phượng Thiên Vũ vuốt vuốt đầu của nàng: "Nàng thật là một tiểu ngu ngốc, nàng cho là Vân phi kia cũng sẽ ngốc ngay cả phụ hoàng của ta cũng mang ra sao? Cho dù mang ra thì cũng làm được gì? Ta cuối cùng không thể đi hỏi tội của lão nhân gia. Dừng ở đây là tốt nhất, tiếp tục có thể khua núi động hổ, làm cho lão nhân sẽ đề phòng, có năng lực bắt lấy nhược điểm của Vân phi, để cho bà từ nay về sau làm mật thám trong cung cho chúng ta, tại sao không làm?"

Long Phù Nguyệt thở dài một tiếng: "Xem ra lần té ngã này của ta cũng không phí công rồi, chỉ cần chàng nói hai ba câu đã thu được phi tử của hoàng đế làm nội ứng, đại khái lão hoàng đế về sau lại có hoa chiêu gì chúng ta cũng có thể biết trước để ứng phó rồi."

Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nói: "Tiểu nha đầu, nhìn bộ dạng của nàng, thì ra tâm cơ cũng không thiếu, cư nhiên nhìn ra được chuyện này."

Long Phù Nguyệt sắc bén liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ một tiếng nói: "Cả ngày cùng người phúc hắc như chàng ở cùng một chỗ, vô tâm cơ cũng hun ra điểm tâm cơ. Bằng không bị chàng bán còn không biết."

Phượng Thiên Vũ ở trên môi của nàng lại hôn một cái: "Ừm, trẻ con là dễ dạy. Bất quá ta cũng sẽ không bán nàng, nhiều nhất chỉ ăn nàng thôi!"

Cúi đầu tìm môi anh đào của nàng, liền hôn xuống......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện