Phượng Thiên Vũ híp mắt nhìn nàng, cánh môi khẽ nhếch, vẽ ra một chút khó lường ý cười.
Đều nói nữ nhân xinh đẹp là yêu, nhưng trước mắt hắn, đồng dạng là yêu, nhưng lại giống như mang theo một loại ma lực kỳ dị làm cho người ta bị lạc.
Tuyệt đối là yêu trong cực phẩm yêu......
Hắn cười dị thường mơ ám, làm cho người ta nhìn không ra thâm ý trong đó.
"Uy, chàng, uy, uy, sao không nói lời nào, nụ cười này là có ý gì?" Long Phù Nguyệt bị hắn cười có chút sợ hãi.
Phượng Thiên Vũ thay đổi tầm mắt, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nha đầu, nàng không phải đẹp nhất."
Nghẹn nửa ngày liền thốt ra một câu như vậy? Long Phù Nguyệt tức giận nói: "Cái này ta đã sớm biết, rất nhiều hồng phấn tri kỷ của chàng đều xinh đẹp hơn so với ta!"
Nói đến chuyện này Long Phù Nguyệt liền buồn bực, bộ dáng nhỏ nhắn này của nàng có thể xem là một mỹ nhân, nhưng so sánh cùng Anh Lạc công chúa, Vân Mặc Dao vậy còn kém xa lắc.
"Nàng cũng không ôn nhu động lòng người." Phượng Thiên Vũ tiếp tục vạch trần khiếm khuyết của nàng.
Long Phù Nguyệt nổi giận: "Chàng muốn tìm ôn nhu động lòng người, tùy tiện vươn tay bắt lấy là được rồi!"
"Nàng còn là một bình dấm chua." Dứt lời, còn nặng nề mà thở dài.
Lần này Long Phù Nguyệt hoàn toàn nổi giận, hai tay nhỏ bé liều mạng đẩy hắn: "Đúng vậy a, đúng vậy a, ta chính là thích ăn dấm chua, thì thế nào? Có bản lĩnh chàng đừng cưới ta à? Không cưới ta, ta liền không ăn dấm chua của chàng rồi!"
Ô ô ô ô, tại sao người này lại nói ra hết khuyết điểm của nàng như vậy? Giống như nàng không có ưu điểm nào vậy. Hắn không nói xốc nàng qua một năm thì không chịu được hay sao!!!!!
Trứng thối! Đại Vũ Mao là tên xấu xa, nàng không bao giờ nói chuyện cùng với hắn nữa, nàng cùng với hắn tuyệt giao......
Tức giận làm đôi má nàng ưng đỏ lên,cả đôi mắt của nàng cũng thấm vào một tầng sương mù.
Nàng liều mạng đẩy hắn, ba chân bốn cẳng muốn leo ra ổ chăn.
Phượng Thiên Vũ vươn cánh tay thực nhẹ nhàng khẽ đem nàng lại ôm vào trong ngực, nhìn sâu vào ánh mắt của nàng, trong đôi mắt tràn đầy ý cười: "Nhưng mà, người khác dù cho ta, ta cũng sẽ không thèm, ta chỉ thích nàng. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, chẳng lẽ nàng cho rằng cảm tình ta đối với nàng vẫn là dừng lại ở vẻ bề ngoài thôi sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng rất không tự tin rồi! Xem ra, ta cần phải cho nàng tăng thêm chút tự tin mới được......"
..................................................................
Tiếp tục ngọt ngào, vô hạn ý xuân....
Đều nói nữ nhân xinh đẹp là yêu, nhưng trước mắt hắn, đồng dạng là yêu, nhưng lại giống như mang theo một loại ma lực kỳ dị làm cho người ta bị lạc.
Tuyệt đối là yêu trong cực phẩm yêu......
Hắn cười dị thường mơ ám, làm cho người ta nhìn không ra thâm ý trong đó.
"Uy, chàng, uy, uy, sao không nói lời nào, nụ cười này là có ý gì?" Long Phù Nguyệt bị hắn cười có chút sợ hãi.
Phượng Thiên Vũ thay đổi tầm mắt, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nha đầu, nàng không phải đẹp nhất."
Nghẹn nửa ngày liền thốt ra một câu như vậy? Long Phù Nguyệt tức giận nói: "Cái này ta đã sớm biết, rất nhiều hồng phấn tri kỷ của chàng đều xinh đẹp hơn so với ta!"
Nói đến chuyện này Long Phù Nguyệt liền buồn bực, bộ dáng nhỏ nhắn này của nàng có thể xem là một mỹ nhân, nhưng so sánh cùng Anh Lạc công chúa, Vân Mặc Dao vậy còn kém xa lắc.
"Nàng cũng không ôn nhu động lòng người." Phượng Thiên Vũ tiếp tục vạch trần khiếm khuyết của nàng.
Long Phù Nguyệt nổi giận: "Chàng muốn tìm ôn nhu động lòng người, tùy tiện vươn tay bắt lấy là được rồi!"
"Nàng còn là một bình dấm chua." Dứt lời, còn nặng nề mà thở dài.
Lần này Long Phù Nguyệt hoàn toàn nổi giận, hai tay nhỏ bé liều mạng đẩy hắn: "Đúng vậy a, đúng vậy a, ta chính là thích ăn dấm chua, thì thế nào? Có bản lĩnh chàng đừng cưới ta à? Không cưới ta, ta liền không ăn dấm chua của chàng rồi!"
Ô ô ô ô, tại sao người này lại nói ra hết khuyết điểm của nàng như vậy? Giống như nàng không có ưu điểm nào vậy. Hắn không nói xốc nàng qua một năm thì không chịu được hay sao!!!!!
Trứng thối! Đại Vũ Mao là tên xấu xa, nàng không bao giờ nói chuyện cùng với hắn nữa, nàng cùng với hắn tuyệt giao......
Tức giận làm đôi má nàng ưng đỏ lên,cả đôi mắt của nàng cũng thấm vào một tầng sương mù.
Nàng liều mạng đẩy hắn, ba chân bốn cẳng muốn leo ra ổ chăn.
Phượng Thiên Vũ vươn cánh tay thực nhẹ nhàng khẽ đem nàng lại ôm vào trong ngực, nhìn sâu vào ánh mắt của nàng, trong đôi mắt tràn đầy ý cười: "Nhưng mà, người khác dù cho ta, ta cũng sẽ không thèm, ta chỉ thích nàng. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, chẳng lẽ nàng cho rằng cảm tình ta đối với nàng vẫn là dừng lại ở vẻ bề ngoài thôi sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng rất không tự tin rồi! Xem ra, ta cần phải cho nàng tăng thêm chút tự tin mới được......"
..................................................................
Tiếp tục ngọt ngào, vô hạn ý xuân....
Danh sách chương