Tuy rằng từ sau khi tách ra khỏi An Linh và những người khác 3 ngày trước, Thu Niệm đã có hai ngày để chuẩn bị tinh thần, cũng đã tự mình chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng khi khoảnh khắc mọi chuyện đã ngã ngũ thật sự đến, cô vẫn có một cảm giác khó có thể miêu tả.
Ví dụ như tại sao chuyện này lại cố tình xảy ra trên người mình? Ví dụ như nên nói với cha mẹ như thế nào? Ví dụ như sau này cách họ đối xử với mình có thay đổi không?
Hay ví dụ như cực đoan hơn một chút, rốt cuộc cô có nên nói cho họ biết hay không.
Nếu cô ích kỷ hơn một chút, cô thật sự không muốn nói, thật sự không muốn nói cho họ biết bất cứ điều gì.
Đó rõ ràng là người nhà của cô, họ rõ ràng đã cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ bao nhiêu năm nay. Bây giờ cuộc sống đó phải bị phá hủy sao? Tại sao vận mệnh lại muốn trêu đùa cô như vậy?
Thấy Thu Niệm nhìn chằm chằm vào bản báo cáo giám định, đôi mắt dần dần đỏ lên, Bùi Ngọc Ngưng rất lo lắng. Chuyện này đối với cả hai đứa trẻ mà nói quả thật đều quá khó để chấp nhận.
"Tiểu Niệm, hôm nay mẹ đơn độc liên lạc với con, chính là muốn hỏi suy nghĩ của con trước. Con xem khi nào chúng ta tiện cùng ông Thu bà Thu gặp mặt một lần, chúng ta..."
"Có thể không gặp mặt được không?" Thu Niệm nhẹ giọng nói một câu.
"Cái gì?" Bùi Ngọc Ngưng có chút kinh ngạc.
"Có thể không gặp mặt được không ạ?" Thu Niệm ngẩng đầu nhìn Bùi Ngọc Ngưng: "Biết đâu An Linh cũng có cùng suy nghĩ này. Gia đình của con không có tiền có thế như An gia, cô ấy không nhất định muốn đổi với con đâu. Con cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, con không muốn làm xáo trộn tất cả những điều này, con thà rằng… con thà rằng chính mình không biết chuyện này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiểu Niệm." Trong mắt Bùi Ngọc Ngưng tràn đầy sự tự trách: "Khi mẹ biết con là con gái của mẹ, chưa từng có một tia suy nghĩ "mẹ thà rằng mình không biết chuyện này". Mẹ chỉ có lo lắng và hối hận. Lo lắng những năm nay con sống không tốt, lo lắng con bị bắt nạt, hối hận tại sao mình lại vô trách nhiệm đến mức ngay cả con gái ruột bị bế nhầm cũng không phát hiện ra."
Vành mắt của Bùi Ngọc Ngưng cũng dần dần đỏ lên, nhưng bà vẫn dịu dàng nhìn Thu Niệm.
"Mẹ nghĩ, bà Thu nếu biết được chân tướng, chắc chắn cũng sẽ giống như vậy."
Nghe Bùi Ngọc Ngưng nói, Thu Niệm cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc nức nở.
Nước mắt cô chảy dài, không ngừng thổn thức. Bùi Ngọc Ngưng đau lòng mà đứng dậy đi đến vị trí đối diện, ôm Thu Niệm vào lòng.
Thu Niệm khóc đến không thở nổi, chỉ có thể đứt quãng lặp lại: "Xin, xin lỗi… Thực xin lỗi… Con không nên nói như vậy, thực xin lỗi…"
Bùi Ngọc Ngưng cũng là mẹ của cô. Nghe chính con gái ruột của mình nói ra câu "con thà rằng chính mình không biết chuyện này", có khác gì câu "con không phải là con gái của dì" đâu?
Bà hẳn là đã đau khổ đến nhường nào.
Bùi Ngọc Ngưng một tay ôm vai Thu Niệm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô để trấn an.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Tiểu Niệm, không cần phải nói xin lỗi, con không có lỗi, các con đều không có lỗi. Là mẹ có lỗi với con."
Ví dụ như tại sao chuyện này lại cố tình xảy ra trên người mình? Ví dụ như nên nói với cha mẹ như thế nào? Ví dụ như sau này cách họ đối xử với mình có thay đổi không?
Hay ví dụ như cực đoan hơn một chút, rốt cuộc cô có nên nói cho họ biết hay không.
Nếu cô ích kỷ hơn một chút, cô thật sự không muốn nói, thật sự không muốn nói cho họ biết bất cứ điều gì.
Đó rõ ràng là người nhà của cô, họ rõ ràng đã cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ bao nhiêu năm nay. Bây giờ cuộc sống đó phải bị phá hủy sao? Tại sao vận mệnh lại muốn trêu đùa cô như vậy?
Thấy Thu Niệm nhìn chằm chằm vào bản báo cáo giám định, đôi mắt dần dần đỏ lên, Bùi Ngọc Ngưng rất lo lắng. Chuyện này đối với cả hai đứa trẻ mà nói quả thật đều quá khó để chấp nhận.
"Tiểu Niệm, hôm nay mẹ đơn độc liên lạc với con, chính là muốn hỏi suy nghĩ của con trước. Con xem khi nào chúng ta tiện cùng ông Thu bà Thu gặp mặt một lần, chúng ta..."
"Có thể không gặp mặt được không?" Thu Niệm nhẹ giọng nói một câu.
"Cái gì?" Bùi Ngọc Ngưng có chút kinh ngạc.
"Có thể không gặp mặt được không ạ?" Thu Niệm ngẩng đầu nhìn Bùi Ngọc Ngưng: "Biết đâu An Linh cũng có cùng suy nghĩ này. Gia đình của con không có tiền có thế như An gia, cô ấy không nhất định muốn đổi với con đâu. Con cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, con không muốn làm xáo trộn tất cả những điều này, con thà rằng… con thà rằng chính mình không biết chuyện này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiểu Niệm." Trong mắt Bùi Ngọc Ngưng tràn đầy sự tự trách: "Khi mẹ biết con là con gái của mẹ, chưa từng có một tia suy nghĩ "mẹ thà rằng mình không biết chuyện này". Mẹ chỉ có lo lắng và hối hận. Lo lắng những năm nay con sống không tốt, lo lắng con bị bắt nạt, hối hận tại sao mình lại vô trách nhiệm đến mức ngay cả con gái ruột bị bế nhầm cũng không phát hiện ra."
Vành mắt của Bùi Ngọc Ngưng cũng dần dần đỏ lên, nhưng bà vẫn dịu dàng nhìn Thu Niệm.
"Mẹ nghĩ, bà Thu nếu biết được chân tướng, chắc chắn cũng sẽ giống như vậy."
Nghe Bùi Ngọc Ngưng nói, Thu Niệm cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc nức nở.
Nước mắt cô chảy dài, không ngừng thổn thức. Bùi Ngọc Ngưng đau lòng mà đứng dậy đi đến vị trí đối diện, ôm Thu Niệm vào lòng.
Thu Niệm khóc đến không thở nổi, chỉ có thể đứt quãng lặp lại: "Xin, xin lỗi… Thực xin lỗi… Con không nên nói như vậy, thực xin lỗi…"
Bùi Ngọc Ngưng cũng là mẹ của cô. Nghe chính con gái ruột của mình nói ra câu "con thà rằng chính mình không biết chuyện này", có khác gì câu "con không phải là con gái của dì" đâu?
Bà hẳn là đã đau khổ đến nhường nào.
Bùi Ngọc Ngưng một tay ôm vai Thu Niệm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô để trấn an.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Tiểu Niệm, không cần phải nói xin lỗi, con không có lỗi, các con đều không có lỗi. Là mẹ có lỗi với con."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương