Sáng hôm sau tỉnh dậy, đám sương độc xanh đen dày đặc đã cách lều bọn họ chưa đến hai trăm mét.

Tùy Thất cất toàn bộ lều vào Kho Hàng Tuỳ Thân, đám người nhanh chóng đặt chân lên ván trượt, điên cuồng chạy trốn khỏi sương độc.

Ngày thứ hai mươi sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, nhiệt độ -61 độ C, số người chơi còn sống sót: 893 người.

Ba giờ chiều, sáu người Tùy Thất thuận lợi đến khu vực an toàn cuối cùng: một hồ băng rộng lớn.

Khi bọn họ đặt chân lên mặt băng xanh lam dày cộp, hơn một trăm người chơi đã đến đây từ trước, hoặc công khai hoặc ngấm ngầm đưa mắt sang nhìn, vẻ mặt đầy cảnh giác.

"Mẹ nó, là hồ băng!" Đuôi lông mày Tả Thần nhướng lên rất cao: "Chị Tùy, có thể lấy thiết bị câu cá trên băng của chúng ta ra dùng rồi."

Nhưng Tùy Thất đã không còn nghe thấy anh ta nói gì nữa, trong mắt chỉ có mặt băng phẳng lặng trơn nhẵn mà rắn chắc: "Thật quá hoàn hảo."

"Hửm?" Tả Thần nghi ngờ hỏi: "Cái gì quá hoàn hảo cơ?"

Cô tháo ván trượt ra, nhấc chân vung tay, xoay eo lắc hông, mấy người phía sau nhìn đến ngây người.

"Chị Tùy…" Thẩm Úc do dự lên tiếng: "Đang chuẩn bị cho việc câu cá trên băng sao?"

Tả Thần lắc đầu: "Tâm tư của chị Tùy, cậu đừng đoán."

Chỉ thấy sau khi khởi động làm nóng người xong, Tùy Thất chạy nhanh về phía trước vài bước, chân phải dùng sức đạp về sau một cái, chân trái thuận thế tiến về phía trước, lợi dụng quán tính của cơ thể mượt mà trượt đi mấy mét trên mặt băng.

Băng tuyết dưới chân văng tứ tung, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh như kim cương.

Cô vẽ một đường thẳng đẹp mắt trên mặt băng xanh lam, cuối cùng vững vàng dừng lại, thực hiện một cú trượt băng nghệ thuật hoàn hảo.

Sau đó quay đầu, đắc ý giơ tay hình chữ V với mọi người.

"Oa!" Muội Bảo vỗ tay cổ vũ, khen không ngớt miệng: "Chị Tùy dạy em với, em cũng muốn chơi."

"Được thôi." Tùy Thất thoải mái đồng ý.

Người trượt trước dẫn dắt người trượt sau, nhóm bốn người đội Trốn Khỏi biến thành nhóm bốn người trượt băng nghệ thuật, ai nấy chơi đùa vô cùng vui vẻ, đã bắt đầu thi xem ai trượt xa hơn.

Tống Diễn định dắt Tống Dữ đứng một bên làm trọng tài, Tùy Thất lại kéo hai người vào: "Trọng tài gì chứ, chơi chung đi."

Tống Dữ nhìn không thấy, muốn trượt lại không dám, Tùy Thất lập tức bảo Muội Bảo ngồi xổm xuống, quay người kéo cô nhóc trượt nhanh trên mặt băng.

Lúc trượt qua bên cạnh hai anh em nhà họ Tống, cô cười nói với Tống Diễn: "Cứ trượt như vậy thôi."

Muội Bảo chưa từng có trải nghiệm như vậy, tiếng cười trong trẻo vang vọng trên mặt băng thoáng đãng, nghe thấy cô nhóc cười vui vẻ như vậy, Tống Dữ nắm c.h.ặ.t t.a.y anh trai hơn, đôi mắt mờ mịt lộ ra vẻ khao khát.

Tm Tống Diễn mềm nhũn, anh ta học theo tư thế của Tùy Thất, bảo Tống Dữ ngồi xổm xuống, sau đó chậm rãi kéo cậu bé trượt đi.

Ban đầu Tống Dữ còn căng thẳng mím môi, nhưng tay anh trai luôn nắm lấy tay cậu, khi tốc độ trượt càng lúc càng nhanh, cậu cũng nhịn không được, liên tục bật ra những tiếng cười ngắn ngủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt Tống Diễn cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt, đội Trốn Khỏi đúng là một đội nhóm kỳ lạ khiến người ta không thể đoán trước được, trò chơi sinh tồn mạt thế gian khổ lại bị bọn họ chơi như đi nghỉ dưỡng.

Ở cùng bọn họ, không khí nặng nề cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn, anh ta đã không nhớ lần cuối cùng Tống Dữ cười vô tư như vậy, là khi nào.

Lúc đầu Tống Dữ còn được anh trai dắt đi trượt, chẳng qua sau đó Tả Thần lại kéo Tống Diễn đi chơi trượt băng nghệ thuật.

Trước tiên cậu bé được Thẩm Úc dắt trượt, rồi lại được Tùy Thất kéo trượt hai vòng, sau đó lại nắm tay Muội Bảo, được Tả Thần và Tống Diễn kéo đi thực hiện một cú trượt đôi.

Cuối cùng Tống Dữ không biết rốt cuộc là ai đang nắm tay mình, chỉ có nụ cười trên mặt là chưa hề tắt.

Không khí vui vẻ của sáu người Tùy Thất khiến những người chơi khác trên mặt băng càng có vẻ thê lương cô độc hơn.

Đúng là một bức tranh tả thực dùng cảnh vui để làm nổi bật nỗi buồn.

Trên mặt băng cách đội Trốn Khỏi chưa đến một trăm mét, có một đội ba người luôn dõi theo nhóm sáu người Tùy Thất.

Ba người kia bọc kín mít toàn thân, chỉ để lộ đôi mắt, căm phẫn nhìn chằm chằm Tùy Thất.

...

"Mấy người chúng ta sống sót đến giờ như dân chạy nạn, gầy đến mức cả mắt cũng sắp lồi ra." Giang Trần căm giận bất bình: "Dựa vào đâu mà Tùy Thất lại sống sung sướng như vậy?"

Lục Nhung bên cạnh anh ta bổ thêm một dao: "Không chỉ toàn đội sống sót, mà đối phương còn béo lên."

Sự ghen tị đã khiến Giang Trần hoàn toàn thay đổi: "Đồ phụ nữ độc ác này, chắc chắn đã cướp bóc của những người chơi khác."

Lục Nhung không để ý đến Giang Trần, cô ta nhìn Tùy Thất đang cười đến thích ý trên mặt băng, có chút ngẩn ngơ.

Dáng vẻ này của đối phương, hoàn toàn không giống với Tùy Thất luôn vênh váo tự đắc, thích dùng nửa con mắt nhìn người khác trong trí nhớ của cô ta.

Lục Nhung lắp bắp: "Hình như Tùy Thất thật sự đã khác trước rồi."

"Hừ." Lâm Phong hừ lạnh một tiếng: "Cô ta có thể sống sót đến bây giờ, chỉ có thể chứng minh năng lực sinh tồn của cô ta mạnh, không có nghĩa là nhân phẩm của cô ta đã trở nên tốt hơn."

Lâm Phong dời tầm mắt, không nhìn Tùy Thất nữa: "Tôi chỉ tin giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."

"Tôi ủng hộ anh Lâm." Giang Trần rụt tay vào tay áo.

Trời dần tối, nhóm Tùy Thất cũng đã chơi đến đói, hoạt động giải trí trên băng đã tạm dừng, bây giờ là giờ ăn tối.

Mũi khoan băng trong tay Tả Thần xoay tròn đều đặn trên mặt băng, vụn băng văng tứ tung, lớp băng dày dần bị xuyên thủng, tiếng động sắc nhọn thu hút sự chú ý của không ít người chơi.

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Sáu người bị chú ý lại không hề hay biết, Tả Thần tập trung khoan băng, năm người Tùy Thất tập trung xem anh ta khoan băng.

Cho đến khi "ầm" một tiếng vang lên, mũi khoan băng hoàn toàn xuyên thủng lớp băng, nước hồ trong veo lạnh lẽo trào lên từ miệng hố băng tròn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện