Đầu Lam ong ong, cô lo lắng bước vội đến văn phòng tổng giám đốc. Gõ cửa không đợi cho phép, cô bước thẳng vào.
Phong hơi cười mỉm, không nói gì nhìn Lam.
“Anh nói đi, tôi...đồng ý”
Phong giờ mới cười thoải mái “Em chắc chưa?”
Lam cắn răng “Tôi không phải người thất hứa”
Phong rời khỏi bàn, đến trước mặt cô, hận không thể ôm cô gái trước mặt ngay lúc này. Đúng là anh đang phải hết sức kiềm chế.
“Vậy giờ gọi em là người yêu được chưa?”
“Tổng giám đốc đừng lảng tránh, nói chuyện của Hân đi”
Phong cười cười “Em không cần phải vội. Hân đang rất an toàn, không có vấn đề gì cả”
Lam thở nhẹ ra một cái. Nhưng rồi mày cô nhanh chóng nhíu lại.
“Làm sao tôi biết lời của anh xác thực bao nhiêu phần trăm”
Phong cầm điện thoại trên bàn, nhấn vào một dãy số. Chưa kịp Alo thì đầu dây bên kia tiếng đàn ông đã gắt gỏng.
“Thằng quỷ gọi gì vậy hả. Tao đang bận tí, vậy nha” nói xong cụp máy cái rụp.
Phong “Em nhận ra giọng ai chứ?”
“Nhưng làm sao tôi biết Hân đang ở cùng bác sĩ Triết? Tại sao anh ta phải tắt máy?”
Phong lại thở dài móc điện thoại ra gọi một lần nữa. Cô gái này ngây thơ quá.
“Đừng có tắt máy, đang làm gì mà bận vậy hả?”
“Tao đang vận động. Dm mấy cái thằng này hôm nay gọi lắm vậy hả”
Phong nhăn mặt, đáng lẽ anh không nên để một người tâm hồn trong trắng như cô ấy nghe được lời này.
“Cẩn thận cái miệng cậu, Lam đang muốn biết Hân có ở cùng cậu không, vất một cái ảnh qua đây”
“À Uh, cục cưng của tôi đang mệt lả ngủ một lát rồi”
Nói xong tên kia cười khục khục hạnh phúc.
Lam nghe thấy hai tai bắt đầu đỏ bừng, lan sang cổ, mặt.
“Được rồi, tôi không cần xem ảnh, bảo anh ta đừng chụp”
Vừa dứt lời thì một bàn tay nắm lấy eo cô kéo mạnh. Lam mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, nhưng không hề ngã mà thấy một gương mặt đẹp trai ngay trước mắt mình.
“Anh, buông...tôi ra”
Phong không buông ngược lại càng ghé sát vào tai cô.
“Sao mặt em lại đỏ thế này?!”
“Anh không buông tôi hét lên bây giờ”
“Em hét đi xem ai nghe được, phòng này cách âm rất tốt. Vừa rồi hứa gì quên rồi phải không?”
“Anh...anh đừng có... làm bậy. Tôi...”
Phong nhẹ đặt môi vào cánh tai đỏ hồng làm cho Lam run lên. Cô cố gắng giữ lí trí, hai tay để trước ngực cố đẩy anh ra”
“Em nói em không phải là người thất hứa”
Phong tiếp tục dùng môi lướt nhẹ xuống cổ. Đúng mùi hương hành hạ anh ngày đêm đây rồi. Anh hít hà hương thơm ở cổ cô.
“Anh đừng có làm bậy nữa. Tôi không nói cho phép anh làm thế này. Buông tôi ra”
Phong vẫn vùi mặt vào chiếc cổ trắng mịn của Lam, cảm nhận rõ hơi thở và mùi hương của cô chạy thẳng vào tim anh ngọt ngào, giọng anh đã khàn đục.
“Em thấy có cặp đôi nào yêu nhau mà không có hành động thế này không?”
Nói rồi nhẹ chui vào cổ áo hôn lên bờ vai gầy, mút nhẹ xương quai xanh.
Lam cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cả người đã mềm nhũn. Một cảm giác khoái cảm đang dần lan khắp cơ thể. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng Phong ôm càng chặt, môi anh để lại dấu hôn khắp cổ cô, anh chuẩn bị phủ lên đôi môi đỏ hồng của Lam thì cô bỗng co chân đá mạnh một cái.
Phong đau điếng người ôm đũng quần. Anh rít lên “Em tính giết người yêu hả”
Lam quắc mắt “Tổng giám đốc, tôi không nói đồng ý với anh từ bây giờ”
Phong cắn răng, đau đến mồ hôi nổi trên trán “Không phải chứ? Tôi ghi âm cả rồi”
Lam cứng người, làm sao bây giờ. Phong quá thâm sâu đoán trước cô không dễ khuất phục.
“Tôi xin lỗi, anh...anh có đau thật không?” Nhìn trán anh đã nổi một tầng mồ hôi mịn Lam nhỏ giọng hỏi.
“Em ghét tôi thì cũng không đến mức muốn triệt luôn nòi giống của tôi chứ!”
Lam nhìn anh cũng hơi hối hận. Cô thủ thế khá mạnh.
“Vậy giờ sao? Tôi đưa anh đi...bệnh viện nhé”
Phong nhìn cô khẽ cong môi “Không cần. Em giữ lời hứa ngày mai làm người yêu của tôi trọn một ngày”
“Được rồi, xin phép tôi về để chuẩn bị đóng vai diễn với anh một ngày. Hy vọng tôi sẽ không bị tổn hại gì”
Phong nhìn cô ra khỏi cửa. Anh nhíu mày. Cô ấy quá thông minh, lại còn rào trước đón sau “không tổn hại gì”. Tất nhiên, làm sao anh có thể để người anh yêu tổn hại gì được chứ.
Hết buổi chiều, Phong vui mừng đi qua phòng truyền thông. Nhìn vào bàn làm việc của Lam thấy trống hua trống hoác. Cô gái này đã chạy đâu rồi. Anh định đi ăn tối cùng cô, vậy mà...
“Cô Mạch Lam đâu?” Phong hỏi một nhân viên.
“Dạ sếp ạ. Hôm nay cô ấy mệt xin về sớm”
Mệt sao? Lúc vào phòng cô ấy có biểu hiện rất bình thường cơ mà, có ốm đau gì đâu. Cô gái này chắc chắn lại tránh mặt anh rồi đây. Nghĩ đến mấy hôm trước vừa mở cửa thang máy thấy mình là Lam lại chạy đi đường khác khiến Phong thật sự khó chịu trong lòng.
Diệp Anh đi ra, thấy Phong mừng rỡ chạy lại ôm cánh tay.
“Anh đến tìm em sao?”
Phong nhẹ rút tay cô ta ra “Không, em vào làm việc đi. Anh có việc đi ngang qua xem tình hình công việc thế nào thôi” nói rồi ánh mắt dư quang liếc đến chỗ bàn Lam ngồi.
Diệp Anh nhận ra ánh mắt của Phong. Cô ta cố dấu ghen ghét trong lòng.
“Anh, chiều nay em qua rồi em nấu vài món cho anh nhé”
“Không cần, em cứ làm việc đi. Anh quen ăn hàng rồi”
Nói rồi anh quay ra luôn. Những nhân viên tò mò đang vểnh tai lên nghe. Hoá ra tổng giám đốc cũng đâu có coi trọng gì vợ tương lai.
Diệp Anh nổi điên “Nhìn cái gì, một đống việc chúng mày lo mà làm đi”
Nhân viên sợ hãi lại cúi gằm mặt vào máy tính.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Ánh sáng mới lọt qua ô cửa, Lam mở choàng mắt, trái tim bỗng đập rộn ràng. Cô đánh răng, chải tóc nhưng trong đầu luôn nhớ đến lời hứa hôm qua.
Đắn đo đi đắn đo lại, cuối cùng cô mở tủ chọn một chiếc váy liền thân màu cam thay vào, đứng trước gương một lúc lại thay sang bộ hay mặc ngày thường, quần bò rộng và áo thun. Nhưng rồi lại thay sang bộ váy vintage màu xanh lam. Đúng là chỉ mặc màu lam cô mới thấy tự tin. Xỏ đôi giày vải màu sữa, khoác thêm chiếc áo cardigan mỏng màu trắng, Lam đi xuống dưới khu tập thể. Đưa tay nhìn đồng hồ, hơn 7h một chút. Cô đi ăn sáng xong sẽ gọi cho Phong.
Phong đã đứng dưới sân từ 6 giờ sáng. Anh kiềm chế không gọi điện thoại cho Lam, sợ sự đường đột làm cô đổi ý. Một tiếng đối với Phong như dài cả thế kỷ, anh chờ đợi trong hy vọng thấp thỏm. Anh không muốn thúc giục cô, chờ đợi Lam sẽ dành cho mình chút tình cảm tự nguyện.
Khi nhìn thấy bóng dáng cô bước xuống cầu thang, trái tim anh đập rộn rã. Cô xuất hiện như trong giấc mơ của anh, chiếc váy xanh mềm mại bay nhẹ trong gió, mái tóc cũng nhẹ nhàng bay theo. Hình ảnh rất đỗi dịu dàng khiến trái tim anh lâng lâng khó tả. Đôi mắt cười nhìn cô không rời.
Thấy Phong nhìn mình như vậy má Lam đỏ bừng lên. Cô nhỏ giọng.
“Anh đến lâu chưa, tôi định lát nữa sẽ gọi cho anh”
Môi Phong không khép lại được “Hôm nay em rất đẹp”
“Ừ, cảm ơn anh”
Phong tự nhiên nắm bàn tay Lam “Đi nhé”
Lam rút nhẹ ra nhưng anh càng nắm chặt “Người yêu của anh, ngoan”
Nghe chữ “người yêu của anh” trái tim Lam đập liên hồi, cô không dám nhìn thẳng anh. Bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay anh hơi ngọ nguậy. Phong vỗ nhẹ bàn tay mềm mại, cảm xúc vô cùng tốt. Anh dùng cả hai tay ấp bàn tay nhỏ của cô.
“Sáng sớm sương lạnh, để anh sưởi ấm cho em”
Đến bãi gửi xe, bác trông xe nhìn hai người thốt lên “Ái chà, Lam đã có người yêu đây rồi sao, đẹp đôi quá”
“Dạ, kh...”
“Vâng ạ. Cháu cảm ơn bác” Phong ngắt lời.
Lam trợn mắt nhìn anh. Anh bật cười cầm hai má cô nhéo nhéo.
“Sao vậy? Em yêu hôm nay muốn ăn gì”
Lam tránh khỏi đôi tay của anh, mặt vẫn đỏ bừng, “Tôi ăn gì cũng được”
Phong mở cửa xe cho Lam lên, cẩn thận thất dây an toàn cho cô.
“Em có nhớ hôm nay là người yêu thật sự của anh không”
Lam nhìn ra ngoài cửa sổ tránh ánh mắt của anh. “Thì sao chứ?”
“Thì em phải thể hiện một chút cho ra dáng chứ, em là người giữ chữ tín mà”
Phong chồm sang hôn nhẹ lên môi cô một cái rất nhanh “chào buổi sáng, người yêu anh hôm nay rất xinh”
Lam đỏ mặt, cái người này không biết nói gì nữa.
Hai người vào quán cà phê trang trí rất lãng mạn. Phong chọn bàn bên cửa sổ, gọi cho cô một bún hải sản và một bò lúc lắc cho anh.
“Sao anh biết tôi muốn ăn món này?”
“Vì em sống ở biển”
Phục vụ đặt đồ ăn lên bàn. Phong nhanh nhẹn lau thìa đũa, gắp một con tôm lên đưa đến miệng Lam.
“Em ăn đi”
Lam chần chừ “ Anh đưa tôi tự ăn”
“Không”
Lam”...”
Phong đưa mắt sang bàn bên cạnh “Em không thấy người ta yêu nhau như thế à?”
Lam đỏ mặt, cầm lấy thìa đũa “Tôi không phải tiểu thư, hơn nữa không...”
“Được rồi, em ăn đi” Phong ngắt lời.
Lam gọi phục vụ thêm một ly cam, cô hơi nhíu mày “Anh đã bị đau dạ dày rồi suốt ngày uống chanh khi đói, anh không biết lo cho sức khỏe sao?”
“Vậy giờ anh uống cái gì được?”
“Uống nước cam ấm sau khi ăn hoặc nước ấm thôi, không được uống lúc đói”
“Ừ, nghe em”
Phong mỉm cười nhìn cô chăm chú. Cảm giác được người khác quan tâm thật hạnh phúc.
“Xong rồi thì đi đâu”
“Bí mật”
Lam “...”
Phong hơi cười mỉm, không nói gì nhìn Lam.
“Anh nói đi, tôi...đồng ý”
Phong giờ mới cười thoải mái “Em chắc chưa?”
Lam cắn răng “Tôi không phải người thất hứa”
Phong rời khỏi bàn, đến trước mặt cô, hận không thể ôm cô gái trước mặt ngay lúc này. Đúng là anh đang phải hết sức kiềm chế.
“Vậy giờ gọi em là người yêu được chưa?”
“Tổng giám đốc đừng lảng tránh, nói chuyện của Hân đi”
Phong cười cười “Em không cần phải vội. Hân đang rất an toàn, không có vấn đề gì cả”
Lam thở nhẹ ra một cái. Nhưng rồi mày cô nhanh chóng nhíu lại.
“Làm sao tôi biết lời của anh xác thực bao nhiêu phần trăm”
Phong cầm điện thoại trên bàn, nhấn vào một dãy số. Chưa kịp Alo thì đầu dây bên kia tiếng đàn ông đã gắt gỏng.
“Thằng quỷ gọi gì vậy hả. Tao đang bận tí, vậy nha” nói xong cụp máy cái rụp.
Phong “Em nhận ra giọng ai chứ?”
“Nhưng làm sao tôi biết Hân đang ở cùng bác sĩ Triết? Tại sao anh ta phải tắt máy?”
Phong lại thở dài móc điện thoại ra gọi một lần nữa. Cô gái này ngây thơ quá.
“Đừng có tắt máy, đang làm gì mà bận vậy hả?”
“Tao đang vận động. Dm mấy cái thằng này hôm nay gọi lắm vậy hả”
Phong nhăn mặt, đáng lẽ anh không nên để một người tâm hồn trong trắng như cô ấy nghe được lời này.
“Cẩn thận cái miệng cậu, Lam đang muốn biết Hân có ở cùng cậu không, vất một cái ảnh qua đây”
“À Uh, cục cưng của tôi đang mệt lả ngủ một lát rồi”
Nói xong tên kia cười khục khục hạnh phúc.
Lam nghe thấy hai tai bắt đầu đỏ bừng, lan sang cổ, mặt.
“Được rồi, tôi không cần xem ảnh, bảo anh ta đừng chụp”
Vừa dứt lời thì một bàn tay nắm lấy eo cô kéo mạnh. Lam mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, nhưng không hề ngã mà thấy một gương mặt đẹp trai ngay trước mắt mình.
“Anh, buông...tôi ra”
Phong không buông ngược lại càng ghé sát vào tai cô.
“Sao mặt em lại đỏ thế này?!”
“Anh không buông tôi hét lên bây giờ”
“Em hét đi xem ai nghe được, phòng này cách âm rất tốt. Vừa rồi hứa gì quên rồi phải không?”
“Anh...anh đừng có... làm bậy. Tôi...”
Phong nhẹ đặt môi vào cánh tai đỏ hồng làm cho Lam run lên. Cô cố gắng giữ lí trí, hai tay để trước ngực cố đẩy anh ra”
“Em nói em không phải là người thất hứa”
Phong tiếp tục dùng môi lướt nhẹ xuống cổ. Đúng mùi hương hành hạ anh ngày đêm đây rồi. Anh hít hà hương thơm ở cổ cô.
“Anh đừng có làm bậy nữa. Tôi không nói cho phép anh làm thế này. Buông tôi ra”
Phong vẫn vùi mặt vào chiếc cổ trắng mịn của Lam, cảm nhận rõ hơi thở và mùi hương của cô chạy thẳng vào tim anh ngọt ngào, giọng anh đã khàn đục.
“Em thấy có cặp đôi nào yêu nhau mà không có hành động thế này không?”
Nói rồi nhẹ chui vào cổ áo hôn lên bờ vai gầy, mút nhẹ xương quai xanh.
Lam cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cả người đã mềm nhũn. Một cảm giác khoái cảm đang dần lan khắp cơ thể. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng Phong ôm càng chặt, môi anh để lại dấu hôn khắp cổ cô, anh chuẩn bị phủ lên đôi môi đỏ hồng của Lam thì cô bỗng co chân đá mạnh một cái.
Phong đau điếng người ôm đũng quần. Anh rít lên “Em tính giết người yêu hả”
Lam quắc mắt “Tổng giám đốc, tôi không nói đồng ý với anh từ bây giờ”
Phong cắn răng, đau đến mồ hôi nổi trên trán “Không phải chứ? Tôi ghi âm cả rồi”
Lam cứng người, làm sao bây giờ. Phong quá thâm sâu đoán trước cô không dễ khuất phục.
“Tôi xin lỗi, anh...anh có đau thật không?” Nhìn trán anh đã nổi một tầng mồ hôi mịn Lam nhỏ giọng hỏi.
“Em ghét tôi thì cũng không đến mức muốn triệt luôn nòi giống của tôi chứ!”
Lam nhìn anh cũng hơi hối hận. Cô thủ thế khá mạnh.
“Vậy giờ sao? Tôi đưa anh đi...bệnh viện nhé”
Phong nhìn cô khẽ cong môi “Không cần. Em giữ lời hứa ngày mai làm người yêu của tôi trọn một ngày”
“Được rồi, xin phép tôi về để chuẩn bị đóng vai diễn với anh một ngày. Hy vọng tôi sẽ không bị tổn hại gì”
Phong nhìn cô ra khỏi cửa. Anh nhíu mày. Cô ấy quá thông minh, lại còn rào trước đón sau “không tổn hại gì”. Tất nhiên, làm sao anh có thể để người anh yêu tổn hại gì được chứ.
Hết buổi chiều, Phong vui mừng đi qua phòng truyền thông. Nhìn vào bàn làm việc của Lam thấy trống hua trống hoác. Cô gái này đã chạy đâu rồi. Anh định đi ăn tối cùng cô, vậy mà...
“Cô Mạch Lam đâu?” Phong hỏi một nhân viên.
“Dạ sếp ạ. Hôm nay cô ấy mệt xin về sớm”
Mệt sao? Lúc vào phòng cô ấy có biểu hiện rất bình thường cơ mà, có ốm đau gì đâu. Cô gái này chắc chắn lại tránh mặt anh rồi đây. Nghĩ đến mấy hôm trước vừa mở cửa thang máy thấy mình là Lam lại chạy đi đường khác khiến Phong thật sự khó chịu trong lòng.
Diệp Anh đi ra, thấy Phong mừng rỡ chạy lại ôm cánh tay.
“Anh đến tìm em sao?”
Phong nhẹ rút tay cô ta ra “Không, em vào làm việc đi. Anh có việc đi ngang qua xem tình hình công việc thế nào thôi” nói rồi ánh mắt dư quang liếc đến chỗ bàn Lam ngồi.
Diệp Anh nhận ra ánh mắt của Phong. Cô ta cố dấu ghen ghét trong lòng.
“Anh, chiều nay em qua rồi em nấu vài món cho anh nhé”
“Không cần, em cứ làm việc đi. Anh quen ăn hàng rồi”
Nói rồi anh quay ra luôn. Những nhân viên tò mò đang vểnh tai lên nghe. Hoá ra tổng giám đốc cũng đâu có coi trọng gì vợ tương lai.
Diệp Anh nổi điên “Nhìn cái gì, một đống việc chúng mày lo mà làm đi”
Nhân viên sợ hãi lại cúi gằm mặt vào máy tính.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Ánh sáng mới lọt qua ô cửa, Lam mở choàng mắt, trái tim bỗng đập rộn ràng. Cô đánh răng, chải tóc nhưng trong đầu luôn nhớ đến lời hứa hôm qua.
Đắn đo đi đắn đo lại, cuối cùng cô mở tủ chọn một chiếc váy liền thân màu cam thay vào, đứng trước gương một lúc lại thay sang bộ hay mặc ngày thường, quần bò rộng và áo thun. Nhưng rồi lại thay sang bộ váy vintage màu xanh lam. Đúng là chỉ mặc màu lam cô mới thấy tự tin. Xỏ đôi giày vải màu sữa, khoác thêm chiếc áo cardigan mỏng màu trắng, Lam đi xuống dưới khu tập thể. Đưa tay nhìn đồng hồ, hơn 7h một chút. Cô đi ăn sáng xong sẽ gọi cho Phong.
Phong đã đứng dưới sân từ 6 giờ sáng. Anh kiềm chế không gọi điện thoại cho Lam, sợ sự đường đột làm cô đổi ý. Một tiếng đối với Phong như dài cả thế kỷ, anh chờ đợi trong hy vọng thấp thỏm. Anh không muốn thúc giục cô, chờ đợi Lam sẽ dành cho mình chút tình cảm tự nguyện.
Khi nhìn thấy bóng dáng cô bước xuống cầu thang, trái tim anh đập rộn rã. Cô xuất hiện như trong giấc mơ của anh, chiếc váy xanh mềm mại bay nhẹ trong gió, mái tóc cũng nhẹ nhàng bay theo. Hình ảnh rất đỗi dịu dàng khiến trái tim anh lâng lâng khó tả. Đôi mắt cười nhìn cô không rời.
Thấy Phong nhìn mình như vậy má Lam đỏ bừng lên. Cô nhỏ giọng.
“Anh đến lâu chưa, tôi định lát nữa sẽ gọi cho anh”
Môi Phong không khép lại được “Hôm nay em rất đẹp”
“Ừ, cảm ơn anh”
Phong tự nhiên nắm bàn tay Lam “Đi nhé”
Lam rút nhẹ ra nhưng anh càng nắm chặt “Người yêu của anh, ngoan”
Nghe chữ “người yêu của anh” trái tim Lam đập liên hồi, cô không dám nhìn thẳng anh. Bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay anh hơi ngọ nguậy. Phong vỗ nhẹ bàn tay mềm mại, cảm xúc vô cùng tốt. Anh dùng cả hai tay ấp bàn tay nhỏ của cô.
“Sáng sớm sương lạnh, để anh sưởi ấm cho em”
Đến bãi gửi xe, bác trông xe nhìn hai người thốt lên “Ái chà, Lam đã có người yêu đây rồi sao, đẹp đôi quá”
“Dạ, kh...”
“Vâng ạ. Cháu cảm ơn bác” Phong ngắt lời.
Lam trợn mắt nhìn anh. Anh bật cười cầm hai má cô nhéo nhéo.
“Sao vậy? Em yêu hôm nay muốn ăn gì”
Lam tránh khỏi đôi tay của anh, mặt vẫn đỏ bừng, “Tôi ăn gì cũng được”
Phong mở cửa xe cho Lam lên, cẩn thận thất dây an toàn cho cô.
“Em có nhớ hôm nay là người yêu thật sự của anh không”
Lam nhìn ra ngoài cửa sổ tránh ánh mắt của anh. “Thì sao chứ?”
“Thì em phải thể hiện một chút cho ra dáng chứ, em là người giữ chữ tín mà”
Phong chồm sang hôn nhẹ lên môi cô một cái rất nhanh “chào buổi sáng, người yêu anh hôm nay rất xinh”
Lam đỏ mặt, cái người này không biết nói gì nữa.
Hai người vào quán cà phê trang trí rất lãng mạn. Phong chọn bàn bên cửa sổ, gọi cho cô một bún hải sản và một bò lúc lắc cho anh.
“Sao anh biết tôi muốn ăn món này?”
“Vì em sống ở biển”
Phục vụ đặt đồ ăn lên bàn. Phong nhanh nhẹn lau thìa đũa, gắp một con tôm lên đưa đến miệng Lam.
“Em ăn đi”
Lam chần chừ “ Anh đưa tôi tự ăn”
“Không”
Lam”...”
Phong đưa mắt sang bàn bên cạnh “Em không thấy người ta yêu nhau như thế à?”
Lam đỏ mặt, cầm lấy thìa đũa “Tôi không phải tiểu thư, hơn nữa không...”
“Được rồi, em ăn đi” Phong ngắt lời.
Lam gọi phục vụ thêm một ly cam, cô hơi nhíu mày “Anh đã bị đau dạ dày rồi suốt ngày uống chanh khi đói, anh không biết lo cho sức khỏe sao?”
“Vậy giờ anh uống cái gì được?”
“Uống nước cam ấm sau khi ăn hoặc nước ấm thôi, không được uống lúc đói”
“Ừ, nghe em”
Phong mỉm cười nhìn cô chăm chú. Cảm giác được người khác quan tâm thật hạnh phúc.
“Xong rồi thì đi đâu”
“Bí mật”
Lam “...”
Danh sách chương