Phong vụt mạnh cây vợt tennis. Trong đầu anh vang lên câu nói của ông Nguyên “lúc nào bố anh cũng có thể cho con bé kia xem cái clip này” khiến anh điên loạn như một con thú.
Nửa tháng nữa là tới lễ đính hôn. Anh phải làm sao đây? Bao nhiêu buồn bực anh dồn vào quả bóng. Bên kia sân, Minh cũng không kém, ánh mắt chiếu thẳng sang Phong, mạnh tay vụt bóng như chém lửa.
Tú và Triết ngồi trên ghế băng sân tennis. Tú khều tay Triết.
“Mày xem hai thằng kia đang tranh giải chung kết à, hay chúng nó đang muốn giết nhau vậy”
“Kệ mẹ nó, tao đang bận” Triết tay cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình đen ngòm.
“Đời tao thật đi chùa còn sướng hơn chúng mày yêu”
“Không nói không ai bảo mày câm”
“Mày chuẩn bị mà câm. Bên kia nó đang kiện mày sấp mặt đó, chuẩn bị mặc áo juven nha mày”
“Thách thằng nào dám kiện ông đây”
“Ái chà chà, bác sĩ xuất sắc của thành phố này lại đi mổ nhầm một bên thận. May mà bệnh nhân không chết không thì tao lại phải đi thắp hương thay mày. Tao không hiểu cái con nhỏ Tú Hân đó có gì xuất sắc mà mày thất tình cỡ đó được”
Nghe đến tên Tú Hân, hốc mắt Triết đỏ hồng.
“Đó là lỗi tại tao. Tao không mang đến được cảm giác an toàn cho cô ấy”
Trên sân, Phong và Minh xong một trận bất phân thắng bại ngồi xuống ghế thở dốc.
“Cậu có thể mang lại những ngày bình an cho cô ấy không?” Phong đột nhiên hỏi.
Minh nhìn sang những ngón tay Phong đang gõ nhẹ vào vợt.
“Cậu không có tư cách để hỏi điều đó”
“Tôi yêu cô ấy”
Minh cười lạnh “Yêu sao, đừng gọi thứ tình cảm hèn hạ đó là yêu. Đã không thể đem hạnh phúc đến cho cô ấy thì đừng có tiếp cận”
Phong bực bội “Cậu nghĩ tôi điều khiển được chuyện đó?”
“Tôi luôn ước có một cuộc đời như cậu” Phong quay sang nhìn Minh.
“Cậu có một ông bố bà mẹ rất tuyệt vời, cậu được phép làm những gì mình thích. Còn tôi, cuộc đời đều nằm dưới bàn tay của một người” Phong cay đắng.
“Bởi vì cậu quá ưu tú”
“Không, bởi vì tôi không có lựa chọn” Phong thở dài
“Tháng sau tôi kết hôn với Diệp Anh. Cậu chăm sóc Mạch Lam cho tốt, đừng để cô ấy buồn”
Nói rồi anh đứng dậy cầm vợt tennis đi ra khỏi sân. Minh nhìn theo bóng dáng cô đơn của Phong, nói không rõ trong lòng vui hay buồn.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Những ngày qua, đến công ty làm việc trong trạng thái vô cùng mỏi mệt. Một khi đã xác định nghỉ thì con người ta làm việc cũng không còn hăng hái, Lam như sống qua đoạn ngày đoạn tháng ở Avenue chứ cũng không vui vẻ gì.
Diệp Anh dường như cố gắng tận dụng những ngày còn lại để đày đọa Lam, không chừa cho cô chút thời gian rảnh nào. Từ pha trà, làm trích lục, photo, phân loại giấy tờ,... việc vặt nào của phòng truyền thông cũng không thoát khỏi tay Lam. Cô lại như quay trở về ngày mới học việc, sáng đến chúi mặt vào việc vặt tối lại tranh thủ đi làm thêm ở rạp chiếu phim, trở về nhà hôm nào cũng 12 giờ đêm.
Cũng cảm ơn Diệp Anh vì cô ta giao cho cô quá nhiều việc nên Lam không còn thời gian để suy nghĩ cái gì nữa, chỉ cần đặt lưng xuống giường là chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có điều, thi thoảng trong giấc mơ cô gặp lại Phong, mơ về những ngày cả hai gặp mặt, đi chơi, hơi thở quen thuộc của anh đi vào từng giấc mộng.
Lam không phải là một cô gái yếu đuối, cô biết tự cân bằng cuộc sống của mình. Tháng đầu tiên, cô tưởng chừng như mình không thể nào quên được cảm xúc với Phong. Nhưng rồi đến tháng thứ hai, cô bắt đầu vững tâm lại. Nói cho cùng thì đời cô đã có quá nhiều chuyện đau buồn, rồi cũng vượt qua được hết. Con người ta không yêu không chết được, chỉ có thiếu cơm áo gạo tiền mới không thể qua ngày đoạn tháng.
Về phần Phong. Anh cũng như Lam, cố gắng để quên cô, đẩy cô ra khỏi trái tim mình. Cô và anh không cùng con đường, anh đành cố gắng buông tay. Chỉ là anh không nỡ xoá những bức ảnh của Lam trong điện thoại, thi thoảng lại mở lên ngắm nghía và tự cười một mình. Sau đó lại gặm nhấm nỗi đau cuồn cuộn trong lòng.
Phong uể oải ngả đầu ra sau ghế làm việc, nhắm mắt lại để tập trung một chút, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh của Lam. Phong thở nhẹ ra một hơi, anh cầm điện thoại tìm đến dãy số của Lam, bấm rồi lại tắt. Không biết giờ này cô ấy đang làm gì, đã ăn cơm chưa.
Cố xua hình ảnh Lam, anh cầm tập tài liệu lên nhưng không chữ nào lọt vào đầu. Phong thở dài buông tập tài liệu cầm áo ra khỏi phòng. Bước chân ngang qua phòng truyền thông, vẫn sáng đèn cửa khép hờ.
Trái tim Phong đập rộn rã. Anh đứng ở cửa nhìn vào một bóng đáng quen thuộc lọt vào mắt. Cô đang cầm cây bút rà soát tờ báo, tay kia cầm chiếc bánh ngọt nhỏ, cặp kính cận trễ xuống cánh mũi.
Cổ họng Phong lăn lộn. Đúng là có thể đẩy được hình ảnh của một người ra khỏi đầu khi không gặp, nhưng khi cô ấy ở trước mặt thì có cố gắng mấy cũng là hư vô. Tay Phong vo tròn, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Khi bàn tay anh vừa đặt ở cửa thì tiếng điện thoại vang lên réo rắt.
Người trong phòng cầm điện thoại lên.
“Alo, vâng tôi đây”
“Ăn tối chưa tôi qua đi ăn cùng cho vui nha” bên kia đầu dây vui vẻ.
“Thôi anh ăn đi. Tôi đang làm cho xong nốt mấy việc ở công ty”
“Tôi đang ở dưới sảnh này. Nhanh xuống đi, ăn cơm một mình buồn lắm”
“Nhưng mà tôi...”
“Không ăn cơm thì ăn cái khác, thế nhé” nói xong Minh tắt máy không chừa cơ hội cho Lam từ chối.
Lam thu dọn bàn, bỏ hộp bánh vào tủ lạnh rồi xách túi đi ra cửa, cẩn thận đóng cửa lại đi vào thang máy.
Ở góc khuất hành lang, Phong bước ra. Anh đứng nhìn xuống sảnh, thấy Minh đội mũ bảo hiểm cho Lam rồi hai người hoà vào dòng xe đông đúc bên dưới. Trái tim anh bị bóp nghẹt, cảm giác hụt hẫng và đau đớn lan tràn khắp cơ thể.
Anh đi vào phòng truyền thông, mở tủ lạnh lấy hộp bánh của cô ra. Lặng lẽ vào phòng mình, cắn một miếng bánh, cảm giác ngọt mát tan đầu lưỡi khiến anh nhớ da diết mùi vị bánh ngọt cô làm. Nhưng phải chăng, trong lòng cô ấy anh đang dần tan biến. Phong không chịu được cảm giác này, ở cổ như có cục gì đó chèn đến mắc nghẹn.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
“Em định hiến xác luôn ở Avenue hay sao làm giờ này chưa về vậy?”
Minh đặt con tôm vào bát Lam hỏi.
“Thì những ngày cuối cùng mà, tôi phải thể hiện là nhân viên xuất sắc chứ”
“Trời ơi, ước gì công ty tôi mà có một nhân viên mẫn cán như em nhỉ”
Nói đến đó Minh ngẩn ngơ một giây suy nghĩ rồi ánh mắt sáng rực lên.
“Hay là em vào công ty tôi làm việc đi, chế độ cũng không kém gì Avenue đâu”
Lam cười mỉm “Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian”
“Nếu em không muốn qua tôi thì có thể nộp hồ sơ qua phòng nhân sự. Tôi tin em thừa năng lực trúng tuyển”
“Không, chỉ là tôi không muốn làm truyền thông nữa thôi”
Minh than nhẹ trong lòng, cô ấy không muốn nhận sự giúp đỡ của anh, có nghĩa là không muốn dựa vào anh.
“Em không thể mềm yếu một chút để người khác có cơ hội che chở sao!”
Lam cười nhẹ lảng sang chuyện khác “Công việc anh dạo này thế nào”
“À Uh, tôi cũng qua thời gian học việc, giờ đang chuyển sang phòng kế hoạch”
“Làm việc có hứng thú không?”
“Tất nhiên là không, nhưng cũng không đến nỗi nào, dù sao tôi vẫn thích IT hơn”
Hai người ăn một lúc nữa thì Minh đưa Lam về. Đến sân khu tập thể anh cởi mỹ bảo hiểm cho cô.
“Em lên nhà đi nhé, nhớ ngủ sớm. Cảm ơn em, hôm nay tôi rất vui”
Lam mỉm cười vẫy tay với Minh đi lên bậc thang.
“Khoan đã, chờ tôi” Minh bước theo.
“Tôi đưa em lên nhà, cầu thang tối lắm”
Nói rồi anh cầm tay Lam kéo đi nhanh, không chừa cho cô có cơ hội phản kháng.
Trong bóng tối, ánh mắt của người nào đó đang đỏ rực những tơ máu.
Minh đưa Lam lên đến cửa nhà rồi đi xuống. Anh đứng giữa sân nói lớn “Ra đi”
Phong bước ra, phóng ánh mắt kẻ thù nhìn Minh.
“Làm sao cậu biết”
“Vì nghe được hơi thở thuốc súng của cậu”
“Cậu từ bỏ đi. Cô ấy không phải là của cậu”
“Để rơi vào tay cậu sao?” Phong nhếch môi nói.
“Tất nhiên, tôi có quyền. Còn cậu thì... không còn cơ hội. Cậu dám bỏ tất cả để đến với cô ấy sao? Yêu cậu cô ấy được bình yên sao?”
Phong yên lặng không trả lời. Mãi lúc sau anh nặng nề thở ra.
“Tôi không quên được cô ấy. Tưởng rằng hời hợt... nhưng lại quá sâu”
“Sâu thì sao? Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Tôi nhắc lại, không đem được hạnh phúc cho người khác thì bỏ cuộc đi” Nói rồi Minh lên xe phóng đi.
Phong thở dài, ngồi vào ô tô, ngước nhìn lên ô cửa khu tập thể sáng đèn.
Nửa tháng nữa là tới lễ đính hôn. Anh phải làm sao đây? Bao nhiêu buồn bực anh dồn vào quả bóng. Bên kia sân, Minh cũng không kém, ánh mắt chiếu thẳng sang Phong, mạnh tay vụt bóng như chém lửa.
Tú và Triết ngồi trên ghế băng sân tennis. Tú khều tay Triết.
“Mày xem hai thằng kia đang tranh giải chung kết à, hay chúng nó đang muốn giết nhau vậy”
“Kệ mẹ nó, tao đang bận” Triết tay cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình đen ngòm.
“Đời tao thật đi chùa còn sướng hơn chúng mày yêu”
“Không nói không ai bảo mày câm”
“Mày chuẩn bị mà câm. Bên kia nó đang kiện mày sấp mặt đó, chuẩn bị mặc áo juven nha mày”
“Thách thằng nào dám kiện ông đây”
“Ái chà chà, bác sĩ xuất sắc của thành phố này lại đi mổ nhầm một bên thận. May mà bệnh nhân không chết không thì tao lại phải đi thắp hương thay mày. Tao không hiểu cái con nhỏ Tú Hân đó có gì xuất sắc mà mày thất tình cỡ đó được”
Nghe đến tên Tú Hân, hốc mắt Triết đỏ hồng.
“Đó là lỗi tại tao. Tao không mang đến được cảm giác an toàn cho cô ấy”
Trên sân, Phong và Minh xong một trận bất phân thắng bại ngồi xuống ghế thở dốc.
“Cậu có thể mang lại những ngày bình an cho cô ấy không?” Phong đột nhiên hỏi.
Minh nhìn sang những ngón tay Phong đang gõ nhẹ vào vợt.
“Cậu không có tư cách để hỏi điều đó”
“Tôi yêu cô ấy”
Minh cười lạnh “Yêu sao, đừng gọi thứ tình cảm hèn hạ đó là yêu. Đã không thể đem hạnh phúc đến cho cô ấy thì đừng có tiếp cận”
Phong bực bội “Cậu nghĩ tôi điều khiển được chuyện đó?”
“Tôi luôn ước có một cuộc đời như cậu” Phong quay sang nhìn Minh.
“Cậu có một ông bố bà mẹ rất tuyệt vời, cậu được phép làm những gì mình thích. Còn tôi, cuộc đời đều nằm dưới bàn tay của một người” Phong cay đắng.
“Bởi vì cậu quá ưu tú”
“Không, bởi vì tôi không có lựa chọn” Phong thở dài
“Tháng sau tôi kết hôn với Diệp Anh. Cậu chăm sóc Mạch Lam cho tốt, đừng để cô ấy buồn”
Nói rồi anh đứng dậy cầm vợt tennis đi ra khỏi sân. Minh nhìn theo bóng dáng cô đơn của Phong, nói không rõ trong lòng vui hay buồn.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Những ngày qua, đến công ty làm việc trong trạng thái vô cùng mỏi mệt. Một khi đã xác định nghỉ thì con người ta làm việc cũng không còn hăng hái, Lam như sống qua đoạn ngày đoạn tháng ở Avenue chứ cũng không vui vẻ gì.
Diệp Anh dường như cố gắng tận dụng những ngày còn lại để đày đọa Lam, không chừa cho cô chút thời gian rảnh nào. Từ pha trà, làm trích lục, photo, phân loại giấy tờ,... việc vặt nào của phòng truyền thông cũng không thoát khỏi tay Lam. Cô lại như quay trở về ngày mới học việc, sáng đến chúi mặt vào việc vặt tối lại tranh thủ đi làm thêm ở rạp chiếu phim, trở về nhà hôm nào cũng 12 giờ đêm.
Cũng cảm ơn Diệp Anh vì cô ta giao cho cô quá nhiều việc nên Lam không còn thời gian để suy nghĩ cái gì nữa, chỉ cần đặt lưng xuống giường là chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có điều, thi thoảng trong giấc mơ cô gặp lại Phong, mơ về những ngày cả hai gặp mặt, đi chơi, hơi thở quen thuộc của anh đi vào từng giấc mộng.
Lam không phải là một cô gái yếu đuối, cô biết tự cân bằng cuộc sống của mình. Tháng đầu tiên, cô tưởng chừng như mình không thể nào quên được cảm xúc với Phong. Nhưng rồi đến tháng thứ hai, cô bắt đầu vững tâm lại. Nói cho cùng thì đời cô đã có quá nhiều chuyện đau buồn, rồi cũng vượt qua được hết. Con người ta không yêu không chết được, chỉ có thiếu cơm áo gạo tiền mới không thể qua ngày đoạn tháng.
Về phần Phong. Anh cũng như Lam, cố gắng để quên cô, đẩy cô ra khỏi trái tim mình. Cô và anh không cùng con đường, anh đành cố gắng buông tay. Chỉ là anh không nỡ xoá những bức ảnh của Lam trong điện thoại, thi thoảng lại mở lên ngắm nghía và tự cười một mình. Sau đó lại gặm nhấm nỗi đau cuồn cuộn trong lòng.
Phong uể oải ngả đầu ra sau ghế làm việc, nhắm mắt lại để tập trung một chút, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh của Lam. Phong thở nhẹ ra một hơi, anh cầm điện thoại tìm đến dãy số của Lam, bấm rồi lại tắt. Không biết giờ này cô ấy đang làm gì, đã ăn cơm chưa.
Cố xua hình ảnh Lam, anh cầm tập tài liệu lên nhưng không chữ nào lọt vào đầu. Phong thở dài buông tập tài liệu cầm áo ra khỏi phòng. Bước chân ngang qua phòng truyền thông, vẫn sáng đèn cửa khép hờ.
Trái tim Phong đập rộn rã. Anh đứng ở cửa nhìn vào một bóng đáng quen thuộc lọt vào mắt. Cô đang cầm cây bút rà soát tờ báo, tay kia cầm chiếc bánh ngọt nhỏ, cặp kính cận trễ xuống cánh mũi.
Cổ họng Phong lăn lộn. Đúng là có thể đẩy được hình ảnh của một người ra khỏi đầu khi không gặp, nhưng khi cô ấy ở trước mặt thì có cố gắng mấy cũng là hư vô. Tay Phong vo tròn, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Khi bàn tay anh vừa đặt ở cửa thì tiếng điện thoại vang lên réo rắt.
Người trong phòng cầm điện thoại lên.
“Alo, vâng tôi đây”
“Ăn tối chưa tôi qua đi ăn cùng cho vui nha” bên kia đầu dây vui vẻ.
“Thôi anh ăn đi. Tôi đang làm cho xong nốt mấy việc ở công ty”
“Tôi đang ở dưới sảnh này. Nhanh xuống đi, ăn cơm một mình buồn lắm”
“Nhưng mà tôi...”
“Không ăn cơm thì ăn cái khác, thế nhé” nói xong Minh tắt máy không chừa cơ hội cho Lam từ chối.
Lam thu dọn bàn, bỏ hộp bánh vào tủ lạnh rồi xách túi đi ra cửa, cẩn thận đóng cửa lại đi vào thang máy.
Ở góc khuất hành lang, Phong bước ra. Anh đứng nhìn xuống sảnh, thấy Minh đội mũ bảo hiểm cho Lam rồi hai người hoà vào dòng xe đông đúc bên dưới. Trái tim anh bị bóp nghẹt, cảm giác hụt hẫng và đau đớn lan tràn khắp cơ thể.
Anh đi vào phòng truyền thông, mở tủ lạnh lấy hộp bánh của cô ra. Lặng lẽ vào phòng mình, cắn một miếng bánh, cảm giác ngọt mát tan đầu lưỡi khiến anh nhớ da diết mùi vị bánh ngọt cô làm. Nhưng phải chăng, trong lòng cô ấy anh đang dần tan biến. Phong không chịu được cảm giác này, ở cổ như có cục gì đó chèn đến mắc nghẹn.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
“Em định hiến xác luôn ở Avenue hay sao làm giờ này chưa về vậy?”
Minh đặt con tôm vào bát Lam hỏi.
“Thì những ngày cuối cùng mà, tôi phải thể hiện là nhân viên xuất sắc chứ”
“Trời ơi, ước gì công ty tôi mà có một nhân viên mẫn cán như em nhỉ”
Nói đến đó Minh ngẩn ngơ một giây suy nghĩ rồi ánh mắt sáng rực lên.
“Hay là em vào công ty tôi làm việc đi, chế độ cũng không kém gì Avenue đâu”
Lam cười mỉm “Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian”
“Nếu em không muốn qua tôi thì có thể nộp hồ sơ qua phòng nhân sự. Tôi tin em thừa năng lực trúng tuyển”
“Không, chỉ là tôi không muốn làm truyền thông nữa thôi”
Minh than nhẹ trong lòng, cô ấy không muốn nhận sự giúp đỡ của anh, có nghĩa là không muốn dựa vào anh.
“Em không thể mềm yếu một chút để người khác có cơ hội che chở sao!”
Lam cười nhẹ lảng sang chuyện khác “Công việc anh dạo này thế nào”
“À Uh, tôi cũng qua thời gian học việc, giờ đang chuyển sang phòng kế hoạch”
“Làm việc có hứng thú không?”
“Tất nhiên là không, nhưng cũng không đến nỗi nào, dù sao tôi vẫn thích IT hơn”
Hai người ăn một lúc nữa thì Minh đưa Lam về. Đến sân khu tập thể anh cởi mỹ bảo hiểm cho cô.
“Em lên nhà đi nhé, nhớ ngủ sớm. Cảm ơn em, hôm nay tôi rất vui”
Lam mỉm cười vẫy tay với Minh đi lên bậc thang.
“Khoan đã, chờ tôi” Minh bước theo.
“Tôi đưa em lên nhà, cầu thang tối lắm”
Nói rồi anh cầm tay Lam kéo đi nhanh, không chừa cho cô có cơ hội phản kháng.
Trong bóng tối, ánh mắt của người nào đó đang đỏ rực những tơ máu.
Minh đưa Lam lên đến cửa nhà rồi đi xuống. Anh đứng giữa sân nói lớn “Ra đi”
Phong bước ra, phóng ánh mắt kẻ thù nhìn Minh.
“Làm sao cậu biết”
“Vì nghe được hơi thở thuốc súng của cậu”
“Cậu từ bỏ đi. Cô ấy không phải là của cậu”
“Để rơi vào tay cậu sao?” Phong nhếch môi nói.
“Tất nhiên, tôi có quyền. Còn cậu thì... không còn cơ hội. Cậu dám bỏ tất cả để đến với cô ấy sao? Yêu cậu cô ấy được bình yên sao?”
Phong yên lặng không trả lời. Mãi lúc sau anh nặng nề thở ra.
“Tôi không quên được cô ấy. Tưởng rằng hời hợt... nhưng lại quá sâu”
“Sâu thì sao? Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Tôi nhắc lại, không đem được hạnh phúc cho người khác thì bỏ cuộc đi” Nói rồi Minh lên xe phóng đi.
Phong thở dài, ngồi vào ô tô, ngước nhìn lên ô cửa khu tập thể sáng đèn.
Danh sách chương