Thiết Tâm Nguyên cười đáp:
- Hài nhi đúng là không thấy phòng mình không có cái gì không tốt cả, đợi hài nhi lớn lên một chút nữa, cùng với mẹ xây lại, biến căn phòng này thành một cái tiểu viện, nhà cửa như vậy còn thua ai nữa? Vương Nhu Hoa nấu cho con một bát mì, nhẹ nhàng rót nước dùng rồi bưng tới trước mặt con, thấy hắn ăn ngon lành xong mới khẽ gật gù, thầm nghĩ: “Con mình thích chơi với mấy tiểu khất cái ngoài kia thì đâu có gì đáng trách đâu. Trong đám đệ tử của Quách tiên sinh, chỉ có con mình là đã đọc đến quyển Trung Dung rồi, còn thằng béo con của Trương đại hộ thì ngay cả Thiên Tự Văn vẫn đọc chưa xong nữa kìa.”
Thiết gia thang bính điếm không bán đêm nên khi mặt trời xuống núi là hai mẹ con cùng nhau đi về trong ánh chiều tà.
Vương Nhu Hoa nhìn cây lê đã chẳng còn một quả, chẳng nói câu nào, hai chân liền kẹp lấy trái cầu mây đang ở trên đất, tâng mấy chục cái mới rớt, còn Thiết Tâm Nguyên thì ra sức vổ tay cổ vũ mẫu thân.
Mẫu thân lau cái trán chẳng có một giọt mồ hôi, than thở:
- Ôi chao, không được rồi, năm xưa vi nương một hơi có thể tâng được hăn ba trăm cái mà chẳng rơi, trong lúc đó còn có thể cắm hoa nữa.
- Đá cầu mây là phải mặc váy mới hợp vì hai chân không vướng víu, đá mới là thoải mái nhất. Nhưng mà con trai ơi, lúc khuê nữ nhà người ta mặc váy đá cầu thì con nên đứng xa xa mới được nhé!
- Tại sao vậy mẹ? Không phải mẹ nói là xem rất đẹp sao?
Thiết Tâm Nguyên nghi hoặc hỏi.
- Nhi tử ngốc, mặc váy thì bên trong không có mặc quần lót nha. Một vài ả khuê nữ tâm địa xấu xa đặc biệt thích mặc váy đá cầu mây trước mặt nam tử mình thích. Hừ hừ, bọn không biết xấu hổ đó không ít đâu. Con trai ta lớn lên tuấn tú, tương lai khó tránh khỏi mấy ả không biết xấu hổ đá cầu trước mặt. Ngươi nhớ kỹ cho ta, thấy nữ nhân mặc váy đá cầu thì nhanh nhanh mà tránh đi, ở đó bọn thiếu nữ trong sạch không nhiều lắm đâu!
Nhìn thấy mẫu thân quay lưng đi vào phòng, Thiết Tâm Nguyên cảm thấy mẫu thân nhất định là đã ăn thiệt thòi của mấy ả mặc váy rồi.
Trên đất có rất nhiều quả cầu mây, hắn mất rất lâu mơi nhặt được, khoảng nửa sọt, đều là cầu mây mới tinh, con dấu Thất Xảo Trai vẫn còn rất rõ ràng.
- Thật là lãng phí!
Thiết Tâm Nguyên kéo nửa sọt cầu mây vào phòng, tính ngày mai sẽ cho bọn Thủy Châu Nhi, sau đó còn dư sẽ đưa cho bọn nhóc bán lấy tiền.
Sau tường nhà Thiết gia thì chính hoàng thành được xây bằng đá xanh rất vững chắc, nhưng trong phòng Thiết Tâm Nguyên vẫn có một viên gạch sứt, chỉ cần kéo nhẹ là được.
Kéo viên gạch ra xong, Thiết Tâm Nguyên bèn đặt phấn nấm vào đó. Mấy năm nay hắn thu thập được rất nhiều loại nấm, vì hắn cũng có một túi phấn nấm thật to.
Khi làm những chuyện này, Thiết Tâm Nguyên cẩn thận lấy vải thô bịt kín mặt mũi, hắn từng thí nghiệm nếu như bất cẩn mà hít vào người thì hiệu quả chẳng khác nào ăn cả.
Dù sao lúc ban đầu để có thể chế trụ cảm giác kinh khủng này, Thiết Tâm Nguyên nhân lúc mình còn đang tình táo thì lấy tay bịt miệng mình, sau đó dùng dây xích sắt khóa mình trong phòng,…
Sau khi dược hiệu mất tác dụng, Thiết Tâm Nguyên giống như mới trãi qua một cơn bạo bệnh vậy, chút nữa là đã hù chết mẫu thân rồi.
Mùa thu là lúc thu hoạch nấm tốt nhất. Mỗi khi vào vụ, Thiết Tâm Nguyên đều dẫn hồ ly đi tới cống nước thải của ao sen để tìm nấm.
Hắn không hề lấy hết cây nấm mà là sẽ lưu lại một ít, hắn lo rằng nấm có một số loại sẽ có một quá trình tự thoát độc, vạn nhất loại nấm này cũng có đặc tính như vậy thì cây nấm của mình sẽ tuyệt chủng mất.
Nhét kỹ lại viên gạch, Thiết Tâm Nguyên nằm xuống giường nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, chuyện này là chuyện vô cùng trọng yếu. Bây giờ hắn cũng đã tập được thói quen đó, bất luận là một ngày mệt mỏi như thế nào thì hắn vẫn dành thời gian ôn lại những chuyện đã xảy ra trong ngày.
Cũng không tệ là hôm nay xảy ra nhất nhiều chuyện mỹ diệu, đều không giống nhau. Sau đó Thiết Tâm Nguyên liền tiến vào mộng đẹp. So với đời trước thì hắn vẫn thích đời này hơn: có mẹ, có nơi che mưa che nắng, không có tiếng nổ đinh tai, càng không có người cầm súng buộc hắn phải xông lên, mỗi tối đều có thể ngủ ngon lành. Đó chính là cuộc sống tốt đẹp nhất mà hắn hằng ao ước.
Trước khi ngủ hắn nhìn ra cửa sổ, có một ngôi sao sáng ngời đang treo lơ lửng trên bầu trời, dường như đang nháy mắt với mình…
- Hài nhi đúng là không thấy phòng mình không có cái gì không tốt cả, đợi hài nhi lớn lên một chút nữa, cùng với mẹ xây lại, biến căn phòng này thành một cái tiểu viện, nhà cửa như vậy còn thua ai nữa? Vương Nhu Hoa nấu cho con một bát mì, nhẹ nhàng rót nước dùng rồi bưng tới trước mặt con, thấy hắn ăn ngon lành xong mới khẽ gật gù, thầm nghĩ: “Con mình thích chơi với mấy tiểu khất cái ngoài kia thì đâu có gì đáng trách đâu. Trong đám đệ tử của Quách tiên sinh, chỉ có con mình là đã đọc đến quyển Trung Dung rồi, còn thằng béo con của Trương đại hộ thì ngay cả Thiên Tự Văn vẫn đọc chưa xong nữa kìa.”
Thiết gia thang bính điếm không bán đêm nên khi mặt trời xuống núi là hai mẹ con cùng nhau đi về trong ánh chiều tà.
Vương Nhu Hoa nhìn cây lê đã chẳng còn một quả, chẳng nói câu nào, hai chân liền kẹp lấy trái cầu mây đang ở trên đất, tâng mấy chục cái mới rớt, còn Thiết Tâm Nguyên thì ra sức vổ tay cổ vũ mẫu thân.
Mẫu thân lau cái trán chẳng có một giọt mồ hôi, than thở:
- Ôi chao, không được rồi, năm xưa vi nương một hơi có thể tâng được hăn ba trăm cái mà chẳng rơi, trong lúc đó còn có thể cắm hoa nữa.
- Đá cầu mây là phải mặc váy mới hợp vì hai chân không vướng víu, đá mới là thoải mái nhất. Nhưng mà con trai ơi, lúc khuê nữ nhà người ta mặc váy đá cầu thì con nên đứng xa xa mới được nhé!
- Tại sao vậy mẹ? Không phải mẹ nói là xem rất đẹp sao?
Thiết Tâm Nguyên nghi hoặc hỏi.
- Nhi tử ngốc, mặc váy thì bên trong không có mặc quần lót nha. Một vài ả khuê nữ tâm địa xấu xa đặc biệt thích mặc váy đá cầu mây trước mặt nam tử mình thích. Hừ hừ, bọn không biết xấu hổ đó không ít đâu. Con trai ta lớn lên tuấn tú, tương lai khó tránh khỏi mấy ả không biết xấu hổ đá cầu trước mặt. Ngươi nhớ kỹ cho ta, thấy nữ nhân mặc váy đá cầu thì nhanh nhanh mà tránh đi, ở đó bọn thiếu nữ trong sạch không nhiều lắm đâu!
Nhìn thấy mẫu thân quay lưng đi vào phòng, Thiết Tâm Nguyên cảm thấy mẫu thân nhất định là đã ăn thiệt thòi của mấy ả mặc váy rồi.
Trên đất có rất nhiều quả cầu mây, hắn mất rất lâu mơi nhặt được, khoảng nửa sọt, đều là cầu mây mới tinh, con dấu Thất Xảo Trai vẫn còn rất rõ ràng.
- Thật là lãng phí!
Thiết Tâm Nguyên kéo nửa sọt cầu mây vào phòng, tính ngày mai sẽ cho bọn Thủy Châu Nhi, sau đó còn dư sẽ đưa cho bọn nhóc bán lấy tiền.
Sau tường nhà Thiết gia thì chính hoàng thành được xây bằng đá xanh rất vững chắc, nhưng trong phòng Thiết Tâm Nguyên vẫn có một viên gạch sứt, chỉ cần kéo nhẹ là được.
Kéo viên gạch ra xong, Thiết Tâm Nguyên bèn đặt phấn nấm vào đó. Mấy năm nay hắn thu thập được rất nhiều loại nấm, vì hắn cũng có một túi phấn nấm thật to.
Khi làm những chuyện này, Thiết Tâm Nguyên cẩn thận lấy vải thô bịt kín mặt mũi, hắn từng thí nghiệm nếu như bất cẩn mà hít vào người thì hiệu quả chẳng khác nào ăn cả.
Dù sao lúc ban đầu để có thể chế trụ cảm giác kinh khủng này, Thiết Tâm Nguyên nhân lúc mình còn đang tình táo thì lấy tay bịt miệng mình, sau đó dùng dây xích sắt khóa mình trong phòng,…
Sau khi dược hiệu mất tác dụng, Thiết Tâm Nguyên giống như mới trãi qua một cơn bạo bệnh vậy, chút nữa là đã hù chết mẫu thân rồi.
Mùa thu là lúc thu hoạch nấm tốt nhất. Mỗi khi vào vụ, Thiết Tâm Nguyên đều dẫn hồ ly đi tới cống nước thải của ao sen để tìm nấm.
Hắn không hề lấy hết cây nấm mà là sẽ lưu lại một ít, hắn lo rằng nấm có một số loại sẽ có một quá trình tự thoát độc, vạn nhất loại nấm này cũng có đặc tính như vậy thì cây nấm của mình sẽ tuyệt chủng mất.
Nhét kỹ lại viên gạch, Thiết Tâm Nguyên nằm xuống giường nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, chuyện này là chuyện vô cùng trọng yếu. Bây giờ hắn cũng đã tập được thói quen đó, bất luận là một ngày mệt mỏi như thế nào thì hắn vẫn dành thời gian ôn lại những chuyện đã xảy ra trong ngày.
Cũng không tệ là hôm nay xảy ra nhất nhiều chuyện mỹ diệu, đều không giống nhau. Sau đó Thiết Tâm Nguyên liền tiến vào mộng đẹp. So với đời trước thì hắn vẫn thích đời này hơn: có mẹ, có nơi che mưa che nắng, không có tiếng nổ đinh tai, càng không có người cầm súng buộc hắn phải xông lên, mỗi tối đều có thể ngủ ngon lành. Đó chính là cuộc sống tốt đẹp nhất mà hắn hằng ao ước.
Trước khi ngủ hắn nhìn ra cửa sổ, có một ngôi sao sáng ngời đang treo lơ lửng trên bầu trời, dường như đang nháy mắt với mình…
Danh sách chương