Con gái nhà ai lại đi mặc một cái quần nhỏ, đến nỗi để nó xiết chặt trông giống một con tằm như thế? Ngoài tiểu cô nương nhà Các Uyên tiên sinh thì làm gì còn ai chơi nổi đến cỡ đó? Khắp thành Đông Kinh này, muốn tìm ai mập hơn nàng thì còn khó hơn lên trời.

- Khốn nạn, đê tiện!

Thiết Tâm Nguyên che lỗ mũi, giọng ồm ồm giận dữ:
- Ta đê tiện?

- Ngươi nhìn con hồ ly của ngươi đi!

Thiết Tâm Nguyên thắc mắc ngó ngó con hồ ly, hắn liền thấy cái con không biết xấu hổ này nằm ngã ngửa lên trời, cái thứ đỏ hỏn kia nổi bật giữa mớ lông trắng.

Thiết Tâm Nguyên vội nhảy tới chụp con hồ ly, lật người nó lại rồi ngẩng đầu nói với tiểu cô nương kia:
- Nó chỉ là một con súc sinh thôi mà.

- Hừ, thú nào chủ đó, chắc chắn ngươi cũng chả phải loại tốt lành gì!

- Ta có chỗ nào không tốt?

- Mấy hôm trước giông dẫn ta tới trường Thái Học, chẳng phải ngươi bị lột truồng trói vào cột thị chúng sao? Hồ ly chắc chắn học theo ngươi rồi.

- Ngươi nhìn Tiểu Tuyết nhà ta xem, nhìn qua liền biết là đại gia khuê tú…

Thiết Tâm Nguyên rống lên một tiếng, hung dữ kéo hồ ly đang sống chết không muốn đi ra khỏi cửa hiệu son phấn.

Một thiếu nữ đeo mạng che mặt từ trong của hàng đi ra, nàng khẽ vén mạng che lộ ra chiếc cằm tinh mỹ, nhìn Thiết Tâm Nguyên vừa rống to rời đi, cười hỏi tiểu cô nương:
- Đường Đường, đấy là biểu đệ nhà tiểu cô cô à?

Tiểu cô nương mập ra sức rút một cái khăn tay ở trong áo ra, lau miệng cho tiểu hồ ly của mình, nói:
- Dạ, ông của muội đã tìm hiểu qua, tiểu cô cô của tỷ đúng là đang mở tiệm mì nước, còn con trai của tiểu cô cô chính là tên khốn kiếp thích cởi truồng vừa rồi đó.

- Tiểu cô cô không nhận ra ông sao?

- Dạ không, ông cũng định nói ra nhưng sau khi nhìn thấy con của tiểu cô cô có vấn đề liền thôi, quan sát tình hình rồi sang năm tính tiếp.

- Nhưng mà như vậy thì khổ cho tiểu cô cô rồi!

Đường Đường phiền não nhìn thiếu nữ đẹp như tranh vẽ này, nói:
- Ai nói với tỷ là tiểu cô cô chịu khổ? Bây giờ tiệm mì nước nhà tiểu cô cô nổi tiếng nhất thành Đông Kinh rồi đó, cả ngày đều sống sung sướng. Nếu là muội, muội cũng nguyện ý mở tiệm mì nước, không muốn trở về gian đại viện buồn chán kia đâu.

Dứt lời, nàng liền không thèm để ý tới thiếu nữ xinh đẹp kia nữa. Nàng vừa thả Tiểu Tuyết xuống đất thì nó liền đuổi theo hướng Thiết Tâm Nguyên rời đi.

Hồ ly lúc này không còn nghe mùi hồ ly cái nữa, cũng an tĩnh lại, nhưng lại trở nên chán nản. Thiết Tâm Nguyên cùng Thủy Châu Nhi chốc lát đã đến trường Thái Học, hôm nay bọn họ không cần phải để ý những tên vô sỉ kia nữa. Nghe nói hôm qua bọn chúng đến gần hoàng thành la hét bị bộ khoái phủ Khai Phong bắt về đánh cho ba mươi roi, phạt ba cân đồng rồi mới thả về.

Xử phạt như thế đã là nể mặt trường Thái Học rồi, dù sao đấy cũng là chỗ dạy học có tiếng. Còn về phần mấy con chó dữ kia thì đã sớm biến thành món nhắm tối cho đám thị vệ.

Thiết Tâm Nguyên rất nhanh đã bày xong bàn cờ, đương nhiên chuyện này cũng lập tức có người báo cho đám người Âu Dương Tu. Cho nên rất nhanh, Âu Dương Tu đã phe phẩy quạt, dẫn theo ba người khác đi đến.

Hắn ngó ngó, không thấy sau lưng Thiết Tâm Nguyên có lá cờ siêu cấp kiêu ngạo kia, liền bất mãn:
- Tiểu tử, treo lá cờ của ngươi lên đi, không có lá cờ này ta thấy chưa đủ tư vị.

Thiết Tâm Nguyên dòm ánh mắt muốn giết người của đám học sinh trường Thái Học liền treo lá cờ lên, sau khi hai chữ ‘ngu đần’ xuất hiện, đám người kia lập tức ầm ỹ.

- Nếu không phải thấy ngươi còn nhỏ ta đã sớm đánh ngươi bẹp dí rồi…

- Bắt đầu nhanh đi, ông không đợi được nữa, hôm nay ông sẽ ăn hết tiền của ngươi, xem thử người lớn nhà ngươi có lòi mặt ra không…

Ngày hôm qua, đám người kia ỷ vào thân phận của mình không thèm đến. Nhưng kể từ lúc vị tài tử Âu Dương Tu này thua cuộc, hôm nay xung quanh đã ngập kín người.

Mai huynh nhìn một đám người lúc nha lúc nhúc, nhìn Âu Dương Tu cười khổ:
- Xem ra hôm nay chúng ta không có cơ hội rồi.

Vương Củng Thần khinh thường:
- Ta cũng không tin một đứa nhóc lại hơn mấy người chúng ta.

Doãn Thù chỉ Mai Nghiêu Thần, cười:
- Chắc chắn là Mai huynh hôm qua đến chậm nên kiếm cớ thôi. Nhưng mà không sao, hôm nay chúng ta không say không về.

Âu Dương Tu thấy đám học sinh trường Thái Học dần dần yên tĩnh lại, nói:
- Chờ một lát, theo ta thấy thì tràng diện náo loạn này không kéo dài lâu đâu.

Bốn người tìm một quán trà, vừa uống trà vừa kể lại chuyện hôm qua của Âu Dương Tư và Mai Nghiêu Thần.

- Cái thế cờ kia vô cùng kỳ lạ, bên đen nhìn như chiếm hết ưu thế, chỉ cần một nước nữa là đủ để bên đỏ bó tay chịu trói. Nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, chỉ cần bên đỏ đi trước một nước thì tiếp đó chính là sát cơ trùng trùng, chỉ cần thoạt sơ sẩy thì bên đen hao binh tổn tướng, cuối cùng rơi vào thế hòa đã là rất may mắn rồi.

Vương Củng Thần cau mày, nói:
- Dương cực sinh âm, âm cực sinh dương, đây chính là một đạo lý nhưng lại không phải sự thật. Tử địa chính là tử địa, nếu như chủ tướng không có trí tuệ thông thiên, võ lực hơn người thì không có biện pháp lật ngược thế cờ.

- Ta không tin đứa nhóc kia đánh cờ giỏi hơn hai người.

- Ha ha, Đông Thần huynh, trọc thế thanh lưu cũng không phải là nói ngoa. Ta cũng không tin điều đó, bất quá ta với Mai huynh thua không còn lời nào để nói.

Doãn Thù nhìn sang chỗ Thiết Tâm Nguyên, không biết đang nghĩ gì, nói:
- Chẳng lẽ trong chuyện này còn có nguyên nhân nào đó? Ta cũng không tin đứa nhóc kia có thể so cờ cao thấp với Âu Dương huynh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện