Thiết Tâm Nguyên rất thích nghe đối thủ nói câu này, điều đó đồng nghĩa với việc y muốn tặng mình thêm tiền. Đánh cờ bình thường là để nghiên cứu cách dụng quân, còn tàn cuộc, lại chính là cách dễ nhất để gạt tiền người khác.

Thủy Châu nhi đã bắt đầu thút thít, bởi vì nó nhìn thấy đám người đứng vây quanh Phúc ca nhi đang dắt một con chó ra. Nó sợ điều tương tự cũng sẽ xuất hiện trên người mình, đối với Thủy Ca nhi thì chó chính là một cơn ác mộng đáng sợ.

Mai huynh không hiểu vì sao Thiết Tâm Nguyên lùi bước, cười khẩy:
- Chẳng lẽ ngươi sợ chúng ta sẽ thắng ngươi? Đã vậy, lão phu nói thẳng, ta không cần tiền của ngươi. Nếu chúng ta thua thì sẽ lại cho ngươi tiền. Thằng nhóc tham tiền, ngươi chịu không? Thiết Tâm Nguyên không thèm để ý tới Mai huynh, đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng. Từ xa, hồ ly nhanh chóng chạy tới, bất quá khi nó vừa nhìn thấy con chó liền co giò quay đầu chạy trốn.

Con chó của đám người đó như phát điên lên, nó với hồ ly vốn là thiên địch, bây giờ nhìn thấy hồ ly thì không còn nghĩ ngợi gì nữa. Chỉ nghe nó sủa to một tiếng sau đó giật dây khỏi tay chủ, điên cuồng đuổi theo hồ ly.

Con chó chạy đi làm đám người phía sau cũng lục tục đuổi theo. Thiết Tâm Nguyên lạnh lùng nhìn những tên ngày thường chỉ biết diễu võ dương oai, trong lòng đang đoán xem không biết bọn chúng có bị tên nỏ trên hoàng thành bắn chết không…

Hồ ly hoảng sợ chạy thẳng về nhà, nó thường ra vào hoàng thành, đương nhiên biết chỉ có ở đó mới có thể an toàn.

Thị vệ trên hoàng thành đều biết hồ ly, một khi hồ ly bị chó đuổi tới hoàng thành thì bọn họ rất sẵn lòng thêm món thịt chó vào thực đơn nhắm rượu.

Còn những tên kia, nếu không cẩn thận bước vào cấm khu thì có trời mới biết đám thị vệ sẽ làm gì. Tuy lũ triều thần bất mãn lệnh cấm của hoàng gia nhưng không ai dám đứng ra đề nghị không cho thị về trên hoàng thành giết người. Việc này rất quan trọng, nếu lỡ thật có kẻ xấu mò đến gần hoàng thành mưu đồ bất chính mà lại không cho họ giết người, nếu hoàng thành xảy ra việc gì thì không ai gánh nổi trách nhiệm này.

Việc có thể làm trước mắt là xin hoàng đế hạn chế đám thị vệ trên tường thành một chút, đừng để họ ngang ngược quá mức. Trường hợp của Dương Hoài Ngọc lúc trước chính là như vậy.

- Hôm nay kiếm đủ tiền rồi, nếu tiếp tục thì thầy sẽ chê cười ta tham lam, thần linh cũng không phù hộ ta nữa. Hôm nay dừng lại ở đây, ngày mai lại tái chiến.

- Tiên sinh hỏi bạn mình thì biết, ta nói không sai đâu.

Mai huynh nhìn Âu Dương Tu cười:
- Ha ha, không ngờ là một học đồ, cũng không biết thầy nó là ai mà có thể dạy ra một đứa trẻ gian xảo như vậy.

- Hừm, ngày mai đám người chúng ta lên thử, việc làm ăn của nó lại tăng lên tám phần. Một khi chúng ta thua thì nó sẽ dương danh thành Đông Kinh. Ha ha, còn nhỏ mà có thể hiểu thấu lòng người, đứa nhỏ này thật ra không cần đi học.

Âu Dương Tu cười:
- Là chúng ta tự nguyện chui vào tròng, không trách được ai. Ngươi xem, chiêu bài của người ta khí phách nhường nào: Trường Thái Học ngu đần, ai dám cùng ta đánh một trận!

- Ha ha, lão tử cũng đã sớm muốn mắng đám người ở trường Thái Học là một lũ ngu, nhưng nhiều năm rồi vẫn không dám nói. Bây giờ nhìn thấy người khác nói, con mẹ nó sướng!

Mai huynh lắc lắc nửa túi tiền của mình, cười to:
- Người của trường Thái Học có phải ngu hay không còn phải xem đã, chứ hôm nay hai người chúng ta đúng là ngu một lần rồi đấy.

Âu Dương Tu ôm bụng cười to:
- Mai huynh, chuyện vui như thế lúc về không nên lộ ra, ngày mai liều mạng đưa theo Đông Thần, Hoàn Dược đến phân cao thấp.

Mai huynh cười đến chảy cả nước mắt, chỉ vào Âu Dương Tu:
- Lúc đó tứ đại ngu đần Đông Ly tựu họp đông đủ. Ha ha ha… đây đúng là một chuyện đáng mừng của đời người.

Sau khi cười xong, y liền hướng về phía Thiết Tâm Nguyên xa xa đang giúp Tiểu Linh nhi tháo dây trói ra, hét lớn:
- Tiểu tử, ngày mai không gặp không về!

Thiết Tâm Nguyên cũng không sợ, hét lại:
- Quân tử nhất ngôn, khoái mã nan truy!

Mai huynh mặt đen lại, quát:
- Ngươi chỉ là đứa nhóc ranh ma, quân tử khỉ gì. Ngày mai nếu ngươi không tới, lão phu sẽ tìm đến tận nhà mách cha mẹ ngươi cho ngươi bị phạt.

Thiết Tâm Nguyên nghe thế liền cười, vừa lúc giải cứu ba đồng bạn ra, hắn lại muốn chờ ở đây xem kết quả của mấy tên dắt chó kia. Nhưng Tiểu Linh nhi đã quá run sợ rồi, đành phải cùng cả bọn nhanh chóng rời khỏi trường Thái Học.

Khi Thiết Tâm Nguyên dẫn ba tên này tìm đến Phùng bà bà may y phục thì hồ ly không biết từ đâu chui ra. Thiết Tâm Nguyên cẩn thận xem xét hồ ly, thấy lông nó vẫn trắng sáng như thường, không có bất kỳ thương tổn nào thì mới yên tâm.

Nổi danh nhất Mã Hành Nhai chính là bánh thịt, tính cả Thiết Tâm Nguyên là năm đứa nhỏ ăn chung một cái bánh thịt, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Mặc dù có ba đứa vẫn cởi truồng nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến việc tận hưởng món ngon của bọn chúng.

Có điều, ba đứa nhỏ nhìn áo mình, vẫn có chút đau lòng. Hồi đó, chúng phải lừa gạt các kiểu mới đủ tiền mua một bộ đồ mới này…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện