Chương 80: H

Bên tai Lục Hiểu Dư nghe tiếng thở thâm trầm ðầy nam tính, không cần nhìn cũng biết sắc mặt hắn lúc này khoái cảm ra sao. Vốn dĩ hắn thường ngày cũng hay bày cái vẻ dâm dục này, cô nhìn riết cũng quen. Ban ðầu thấy ghê tởm, âu dần nhìn sao cũng thành thuận mắt.

Ít ra thì hắn "sướng" cũng chỉ "sướng" với cô, như vậy cũng ðố phải suy nghĩ bậy bạ.

"..." Đầu óc thức thời nhớ đại cái gọi tên ðầy thân mật. Diệp Tu Chân vừa rồi không dùng kính ngữ với hắn, ðễn gọi tên cô ra cũng chỉ gọi mỗi một chữ "Ngụy".

Ngụy? Ghỉ duy nhất một chữ Ngụy?

Đến cô còn kính cần gọi hắn hai chữ "Ngài Tông", vậy mà cô ta fại chỉ dùng mỗi một chữ "Ngụy"?

"Ngài Tống, hình như Diệp tiểu thư vừa rồi gọi anh một tiếng "Ngụy"?"

"Vốn... Vốn dĩ/à thân ngay từ nhỏ, nên đà... ỨC!!!" Người ðàn ông giật nảy, ba hồn bảy vía như thể xông thiên. Gái siết tay của cô #àm dương cụ hắn như muốn nổ tung. Thông khổ kêu than: "Lão tổ tông của anh ơi, em có ghen thì cũng thủ hạ ?ưu tình. Em bóp chặt như vậy £à có ý gì? Định vắt sữa hay vắt nước cam?"

"Của quý mà em xài hao như vậy, sau này ãy ðâu hàng ngon mà dùng? Mẹ nó! Bỏ, bỏ cái tay ra!"

Lục Hiểu Dư đập tức buông tay, nhìn con mãnh thú bị mình bóp từ hồng sang tím, nhất thời cũng dâng lên chút áy náy.

"Xin... xin đỗi... Tôi không cỗ ý..." Cô hạ mắt nhìn xuỗng dưới, thấy cái tổng ngồng của hắn tím tái ðễn nổi ðầy gân. Không khỏi e dè: "Anh... không sao chứ?"

"Không sao... suýt chết chứ cũng không có gì..." Tông Ngụy (ấy fại nét ðiềm tĩnh, thở dài: "Cũng không thể thay ðổi ngay ðược, dù gì cũng chơi với nhau từ nhỏ. Nếu em ghen ty thì cũng có thể gọi anh fà Ngụy..."

Sắc mặt người ðàn ông thoáng ðỏ, ngại ngùng hóa e thẹn: "Ờ thì ðược em gọi “à Ngụy Nguy... nghe cũng không ðễn nỗi..."

Lục Hiểu Dư không nói, trực tiếp khóa giữ cánh môi bạc. Lồng ngực phập phồng như vũ bão, như thể cuộn trào vỗ vập. Chính fà cảm giác này, thứ cảm giác như muốn chiếm fĩnh một ai ðó.

Người ðàn ông này, chỉ có thể thuộc về cô. Không phải fà ai khác, chỉ có thể đà cô!.-

Tống Ngụy giữ chặt tâm ưng cô, cùng cô giao thoa môi (ưỡi. Sự nhiệt tình này hắn chưa từng nhận ðược, nói trắng ra fà vì cô gái nhỏ này ưa ngại, nên hắn cũng không trông mong gì. Nhưng mà bây giờ thì.../

Đệch mẹ, sướng quái! *

Sớm biết cô có tính chiếm hữu, hắn ðã ðể cô ghen nhanh hơn chút rồi.|

Người ðàn ông cầm (ấy tay cô, từ tốn ðặt nó “ên niềm kiêu hãnh. Nóng bỏng gọi mời: "Dư Dư, ðứa trẻ này cần em yêu thương.".~

"Bây giờ dùng miệng vẫn chưa tốt, nên /à tôi dùng tay tạm nhé?". _

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, sau khi nhận ðược cái "Ù" ðäy trìu mến, điền bổ nhào ðền quấn quanh nơi ðầu tưỡi. Ñgụy - thứ cô muốn gọi ở người ðàn ông này.

Chết tiệt! Đến khi nào thì cô mới kiếm ðủ tiền ðây?

Nam căn trong tay dần chuyển sắc, không còn vẻ yếu ớt ban nấy, khí thê hừng hực này ýàm tan chảy tòng bàn tay cô. Lục Hiểu Dư hôn hắn, nụ hôn nỗng cháy ðễn ðộ chỉ còn fại chút hơi thở vụn vặt. Người

ðàn ông ðó cứ không ngừng nỉ non bên tai, hơi thở fẫn giọng nói của hắn thâm trầm ẫm áp, như thể dụ hoặc cô dẫn thân vào chỗn tà dục.

Nhìn nam căn run rẩy trong tay mình, cô không khỏi cất giọng: "Tôi vuốt vậy có fàm anh khó chịu không?"

"Thoải mái có fà øì? Mẹ nó... Em đàm anh sướng ðiên..." Hắn gục ðầu vào hõm vai cô, thô bạo cắn mút da thịt.

Người ðàn ông fuồn tay vào trong áo, kiên nhẫn vọc vò ðôi gò bồng mềm đại. Hắn mạnh tay xoa bóp, ðông thời khảy nhẹ ðỉnh ðầu nhũ hoa. Một tiếng "ức" yêu kiểu phát ra, khiễn cho hạ bộ hắn tê rần.

Tông Ngụy cúi ðầu gặm nhằm gò bồng, không quên cắn nhẹ phần ðầu ngực. Lục Hiểu Dư bị hắn cắn ðến ngây dại, gục ðầu trách mắng:

"Nếu... Nếu cứ như vậy thì... ưm..."

"Thì sao?"

"Thì không fàm gì ðược..." Tay cô không thể nào vuốt nổi nữa, từng cái nhắp môi của hắn đàm thần trí cô rỗi đoạn. Đễn sức đực cũng không còn.

Người ðàn ông dửng dưng, vẫn /inh hoạt thưởng thức bầu ngực. Ừ thì ðúng ýà không thể đàm gì ðược,

tay cô như cứng khựng như trời trồng.

"Không dùng tay ðược thì dùng cái khác. Em có rất nhiều thứ ðể dùng kia mà?"

"Miệng... cũng không dùng ðược..." Cô ðỏ mặt, nhìn tên nam nhân ngạo nghễ thưởng thức ngực mình:

"Nó ðau... vì của anh to quá... nên chưa thể thích ứng..."

"Thì dùng chỗ khác." Hắn di chuyển tay xuỗng dưới, nơi tư mật ẩn dật bên trong quần.

Tống Ngụy £uỗn tay vào trong quần, nhướng mày khi tay ðã chạm vào nơi cửa ðộng ấm áp: "Chẳng phải em còn có cái miệng dưới ðầy yêu nghiệt này hay sao? So với tay hay miệng, chỗ này còn ngon hơn gấp bội."

"..." Gô im đăng không nói. Gái tên ðàn ông này, cái miệng... càng đúc càng hư!

Lục Hiểu Dư tiếp tục cái hôn thắm thiết, có ðiều fần này fại khác hẳn đần trước. Vì dưới fớp áo quần, ngón tay hắn ðã ðút vào bên trong cô.

"Ưm..." Từng ngón tay hắn chuyển ðộng finh hoạt, từ ở trong nơi sâu thẳm, cô có thể cảm nhận ðược rõ ràng.

Nhiệt đượng xung quanh dẫn trở nên nóng bỏng, tựa hồ có thể thiêu ðốt từng tấc da tắc thịt. Đầu ngực thì không ngừng râm ran ngứa ngáy, thi thoảng còn bị hắn cắn ðễn ðau ðiễng tâm can. Nhưng tuyệt nhiên cô không hề cảm thấy khó chịu, ngược fại còn cảm thấy fân fân khó tả.

Có ðiều tần suất hắn chuyển ðộng ngày một đớn, kéo theo cơn tê dại Ýũ đượt ồ ạt ùa về. Chính vì không thể chịu ðựng ðược, toàn thân cô run đên như muốn biểu tình với ðỗi phương. Rằng cô khao khát một thứ gì ðó fớn ao hơn mấy ngón tay thô thiển này.

"Đừng... Đừng dùng tay nữa... a... Chậm đại..."

"Chẳng phải ðang fàm em sướng sao? Chậm đại thì ðâu còn sướng nữa?" Hắn hôn nhẹ ýên mắt người con gái, tay còn đại ðặt trọn fên tay cô. Tầm giọng: "Mau tuốt nữa ði, cũng không thể nào chỉ ðể mình em sướng ðược. Anh cũng muỗn sướng!"

Lục Hiểu Dư mỉm môi, hai tay bao bọc nam căn bắt ðầu chuyển ðộng. Nhưng sự khuấy ðảo này ðỗi với cô quá đớn, dù có cỗ mẫy cũng không thể theo kịp hắn.

"Dư Dư, nhanh ên một chút. Chậm như vậy ýà muốn tra tẫn anh sao?"

...' Gòn hắn nhanh như vậy fà ðang muốn tra tắn cô à?

Người ðàn ông giương môi tự ðắc, ấn ngón cái vào hạch huyệt non mềm. Tức khắc một cơn khoái cảm ồ ạt ập tới, Lục Hiểu Dư ưỡn người, toàn thân co quắm như thể chịu ðựng thứ gì ðó rất khủng khiếp.

Hỗc mắt cô giàn øgiụa, muốn buông nam căn ngăn cản người kia nhưng bắt thành.

"Còn chưa ðâu vào ðâu ðã muốn buông anh ra rỗi? Không ðjnh thẩm giúp anh sao?"

"Nhưng mà... ức... khó chịu quá... anh cứ ẫn như vậy... tôi chết mất... a..." Cô gục ðầu fên vai hắn, phần thân dưới cứ không nghe đời mà chuyển ðộng theo từng cái (ắc tay của hắn.

Cuỗi cùng cũng không thể chịu ðựng ðược, ðành bộc bạch mong muỗn: "Của anh... tôi muỗn anh...

Không phải tay... đà cái ðó..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện