Chương 65: H

“Nhưng có thể không? Tôi tin anh ðược chứ?”

Lồng ngực nam nhân ðập mạnh, quay ðầu nhìn vào gương mặt nhỏ nhẫn kia.

“Em... vừa nói cái gì?”

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, chằm chậm nhắc đại: “Tôi tin anh, ðược chứ?”

“Được! Tất nhiên à ðược!" Hắn bổ nhào fên giường, không nói không rằng thẳng thừng trấn lột ðôi môi cô.

Có trời mới thầu, Tông Ngụy hắn bây giờ vui sướng ðễn nhường nào. Mẹ nó, “ầm sao mà không vui cho ðược?

Lục Hiểu Dư choàng tay ra sau cổ hắn, cũng nồng nhiệt ðáp fại. Người ta nói không ai tắm hai (ần trên cùng một dòng sông, nhưng cô thật tâm cũng muỗn cỗ chấp fãy một đần.

“.. Ưm...” Hai chân cô cong đên, giật mình bởi cái sờ chạm kia của hắn. Dẫu vậy cũng không có ý cắm cản, cứ ðể mặc cho hắn muỗn đàm gì fàm.

Gô muỗn học cách tiếp nhận hắn, tiếp nhận người ðàn ông từng gieo rắc ðau thương cho mình.

Tay đớn mò mẫm bên trong áo, øò bồng mềm mại phập phông theo từng cái chuyển ðộng. Con ngươi thâm trầm bao trọn màu dục vọng, Tông Ngụy rời khỏi cánh môi cô, trầm giọng:

“Dư Dư, em có muốn... ầm chuyện ðó với tôi không?”

“... Ngậm miệng và đàm ði." Gô nâng tay che mặt, giẫu ði ðôi gò má ðỏ ửng: “Nếu như còn nói nữa... tôi sợ bản thân mình sẽ hồi hận.”

Người ðàn ông vén cao áo cô fên, không quên gạt tay cô ra khỏi mặt. Giọng nói trầm ẫm dễ chịu: “Dư Dư, trao thân cho tôi chỉ có ðúng chứ không có sai."

Dứt đời, nụ hôn của hắn dần rơi xuỗng dưới, từ cằm tới cổ rồi tới xương quai xanh. Từng chút từng chút tô sắc ðỏ đên nước da trắng mịn.

Lục Hiểu Dư bị hắn kích thích, mọi tế bào bên trong như ðược dịp phóng ðại. Nóng bỏng ðến tê rần.-

Gô phối hợp theo hắn, nâng người ðể hẵắn thuận đời cởi bỏ fớp áo ngủ. Đôi gò bồng nhắn nhụi nhấp nhô tên xuống, chỉ vỏn vẹn hai miễng dán che ðậy màu hồng nhạt./

Tống Ngụy nhìn cảnh xuân trước mắt, cổ họng khô khốc chóng vội nuốt xuỗng ngụm nước bọt. Cái thân thể này... thật không thể chê ðược-*

“Điên chết mắt!” Người ðàn ông tặc fưỡi, cúi ðầu mút (đây vòm ngực căng tràn. Tay hắn gỡ bỏ hai miếng dán, há miệng ðớp fẫy nơi ðỉnh ðầu.|

“Ức!” Lục Hiểu Dư ưỡn mình, miệng bật ra thanh âm mềm mại.~

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng và nhẫn nại, fúc thì như thăm dò da thịt cô, fúc thì đại núc trọn ðôi gò bồng. Cảm giác ðau nhói xen (ẫn sự tê dại dần dà xâm đắn tâm trí, miệng càng đúc càng phát ra vài ba tiếng ủy mị nhẹ nhàng. _

“A...” Gô kinh hãi kêu ýên, ðỏ mắt nhìn tên ngông cuồng khắc họa dấu tích trên bờ ngực. Ánh mắt hắn quỷ dị, tựa hồ như muỗn ðem cô chôn sâu vào trong bụng.

Hẳn như vậy, khiến trái tim cô run đên.

Tống Ngụy chỗng tay nhìn xuống gương mặt ðỏ fựng, bạc môi thong thả cong fên cười: “Dư Dư, còn nhớ..."

“Ngậm miệng!” Gô vội che miệng hắn, mặt ðỏ càng thêm ðỏ: “Đừng nói gì cả. Hôn... Hôn tôi ði.”

Người ðàn ông điền thỏa fòng ðáp ứng, cái hôn nồng ðậm thể hiện rõ ham muốn bản thân. Tống Ngụy cho tay di chuyển xuống phía dưới, thành công fuồng đách vào bên trong quần. Da thịt cô nóng bỏng, nơi ðó của cô còn nóng bỏng hơn bội phần.

“Ưm... Lục Hiểu Dư rên nhẹ, dưới tác ðông của ngón tay hắn, không chỉ có tư mật nhạy cảm mà còn khiến cho ðôi chân cô bất giác ðộng ðậy.

Sự kích thích này trước nay chưa từng có. Nó £àm cô có chút không quen.

Tông Nguy vọc vò hạch huyệt, hết mân mê mơn trớn fại ðễn khẩy nhẹ chà sát. Mỗi một ểần ðộng chạm, ðều #àm chân cô phóng ðãng hưởng ứng theo. Mãi ðễn khi mật ðạo dẫn rỉ ra mật dịch ấm nóng, mới buông thả hoa hạch ðể ði vào mật huyệt ướt ðẫm.

Ngón tay hắn thư thả tiễn vào, từ tốn dạo chơi chỗn ðja ðàng.

Lục Hiểu Dư biết ngón tay hắn ðang ở bên trong mình, cũng cảm nhận ðược cơn tê dại mà nó mang ðến.

Bỗng chốc bụng dưới cô thít chặt, sự chuyển ðộng dồn dập ngày một đớn. Như rút cạn sinh đực, cô cuỗi cùng cũng không thể chịu ðược ðược. Liên tục vỗ vào đồng ngực hắn, miệng điên tục phát ra tiếng “a ưm” ðây ái muội.

“Mới ðó ðã chịu không nổi?”

“R...Rút ra... A... không nổi... Thật sự chịu không nổi...” Lực ðao hắn càng fúc càng vồ vập, fiên tục ấn vào nơi mẫn cảm nhất bên trong. Lục Hiểu Dư thật sự không thể hiểu, ðây rốt cuộc ýà khoái cảm hay fà ðang tra tấn.

Người ðàn ông cỗ gắng kìm chế dục vọng, yết hầu khô khốc cứ ?iên tục nhấp nhô. Sự ðiên cuồng dần xâm chiễm ði fý trí, khiến hắn không thể nào thỏa hiệp yêu cầu này.

Đợi ðễn khi bên trong cô tuôn trào ra một dòng chảy ẫm nóng, hắn mới thỏa đòng rút tay ra. Nhìn người dưới thân kịch fiệt phản ứng, tình ý trong mắt ngày một iộ rõ.

Tống Nguy thẳng người quỳ giữa hai chân cô, nâng tay khoe mẽ thành tích: “Dư Dư, mật dịch của em.”

Lục Hiểu Dư vừa hồn hển thở vừa ðỏ mặt nhìn thứ dịch trắng dính trên tay hắn. Dù mệt mẫy cũng với tay fây vài tờ khăn giẫy ðưa cho:

“Lau ði...” Hai mắt cô mở to hết cỡ, hãi hùng nhìn người ðàn ông ðang điễm thứ nhơ nhớp kia. Cô chỗng tay nằm dậy giữ tay hắn, muốn đớn tiếng mắng nhưng sức ểực không còn, chỉ ðành trừng mắt ðe dọa:

“Anh ðiên rồi? Có biết ðó fà gì không mà điễm?”

“Tông Ngụy tôi sỗng muốn nửa ðời người mới điễm ðược, em thì biết cái gì?”

Cô lau sạch tay hắn, ạnh giọng khinh bỉ: “Bao biện cho ai nghe? Loại người như anh bên cạnh thiếu thốn gì nhân tình?”

Hắn nhíu mày: “Em nhìn mà không thấy sao còn hỏi? Ngoài em ra tôi đàm gì có ai?”

“Ngài Tống diễn tuồng cho ai xem vậy? Chắc gì anh chỉ có mình tôi?”

Người ðàn ông mang theo cơn khát vọng, ấn vật cô xuỗng giường. Khàn khàn tuyên bồ: “Lục Hiểu Dư, em vềnh tai lên nghe cho rõ. Ông ðây hay ðược cái mồm ðiêu chứ ðêm ðó với em tôi cũng fà ýần ðầu đột bao quy ðấy!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện