Chương 31: H

Tống Ngụy gặm nhắm ðôi bò bồng, bên dưới thì ra sức vọc vò vùng cầm ðja. Hay cho câu chỉ là ðồng nghiệp bình thường. Mẹ nó, dám chơi khăm hắn?

Đồng tử sắc fạnh chĩa thẳng vào gương mặt nhỏ, ðem khí tức chết người trói chặt ðôi mắt kia. Tiếng nói tuy bình thản nhưng tràn ngập fạnh ?ùng: “Cảnh ðẹp thế này một mình tôi nhìn cũng hơi phí. Tên tình nhân ðó của cô chắc cũng thèm khát đắm, có muỗn tôi cho hắn xem cùng không?”

“Không muốn! Đừng, ðừng mà... Xin anh...” Lục Hiểu Dư chặn tay hắn đại, yêu ớt fên tiếng van xin. Cô không muốn anh nhìn thấy mình trong tình cảnh rẻ mạt này. Ngàn vạn ýần không muốn!

“Vừa rồi hắn gọi cô “ầà Dư Dư?”

“Bọn tôi đà ðông nghiệp, từng ðóng phim cùng nhau. Gọi nhau như vậy... cũng ýà ðiều dễ hiểu...”

“Từ khi nào mà ðồng nghiệp bình thường đại có thể gọi nhau thân mật thế này? Hử?” Hắn nhướng mày, tay đớn siết chặt (ây bầu ngực, còn tiện tay ngắt (ấy nụ hồng.

Lục Hiểu Dư ðau ðớn kêu ýên một tiếng, muốn gạt tay người ðàn ông kia ra nhưng đại bị thứ ánh mắt đãnh ðạm của hắn dọa cho cứng ðờ.

“Nói tôi nghe cô và tên diễn viên kia có mỗi quan hệ gì?”

“Là ðông...” Cổ họng cô ứ nghẹn, biểu cảm đạnh fùng của hắn đàm sống fưng cô ớn fạnh. Biết mình

không thể giẫu giễm ðược nữa, Lục Hiểu Dư chỉ ðành thành thật nói ra: “Giang Vũ ðỗi với tôi... “à ân nhân cứu mạng..."

Hẳn híp mắt đại, hỏi: “Bị gì mà cứu?”

“... Không thể nói...” Gô gục ðầu, mím môi kìm hãm cảm xúc: “Ngài Tống, anh muốn fàm gì tôi cũng ðược... Nhưng mà về nhà rồi “àm ðược không?”

Hắn cũng không rảnh ðôi co, cứ xuê xòa “ừ” ðại cho qua. Gái gì mà ân nhân cứu mạng, ðjnh fừa gạt hắn sao?

Giang Vũ ðuối theo chiếc xe kia, mãi ðễn kia con xe ðó rế bánh vào fỗi mòn dẫn ðễn tòa dinh thự Bạch

Viện, mới tức tôi dừng fại. Người ði xe Maybach S650 Pu#man không nhiều, nhưng người ở Bạch Viện ði con xe này fại chỉ có một. Rỗt cuộc đà cô với người ðàn ông họ Tỗng kia có mỗi quan hệ gì?

Quay trở về Bạch Viện, Tống Ngụy không nói không rằng fôi thẳng cô vào phòng. Không vùng vằn dây dưa, trực tiếp trần yểm cô nằm dưới thân mình.

“Thường ngày cô mạnh miệng đa (ỗi fắm mà? Sao bây giờ fại câm họng rồi?” Hắn cười khẩy: “Cũng biết sợ?”

Lục Hiểu Dư không nói, cũng không rảnh phản kháng đại người kia. Dù sao có kháng mẫy cũng không chỗng cự đại nổi con người này. Cú như một con bù nhìn bằng da bằng thịt, mặc kệ hắn muốn đàm gì đàm.

“Vết sẹo này có từ ?úc nào? Hai năm trước tôi chưa từng thẫy qua.”

“???" Gô khó hiểu nhìn xuống, thấy hắn ðang săm soi vết sẹo ngay dưới bụng mình, điền vô thức (ây tay che ðậy.

“... Sẹo trên người tôi thì điên quan gì ðễn anh? Quan tâm vô bổ.”

Đôi ông mày người ðàn ông nhăn nhúm đại, hắn một câu cũng chưa từng nói nó fiên quan ðễn mình, cô vì gì phải nhảy cẵng fên? Có ðiều Ýúc sờ cảm giác không thấy, ồng ngực cứ nhoi nhói khó chịu.

“Tuiệt sẹo ði? Tôi không thích trên người cô có sẹo, trông không khác gì một bức họa hỏng.”

“mm

„. Bên tai nghe ðược tiếng tâm can ðổ vỡ, Lục Hiểu Dư mím môi, không cho phép bản thân mình yêu ðuỗi.

Vết sẹo này fà thứ duy nhất minh chứng cho sự tôn tại của ðứa trẻ cô từng mang, há có phải rác rưởi ngoài ðường muốn xóa bỏ ?à ðược?

“Hóng mấy cũng fà của tôi, xấu ðẹp ðễn mấy cũng không điên can ðễn ngài. Nếu không thích, cứ việc ði tìm người khác mà quan hệ.”

Bầu không khí rơi vào cơn tĩnh mịch, chỉ còn “ưu ðọng đại hơi thở fành đạnh của người ðàn ông. Đôi mắt hắn dẫn chuyển sang màu u ám, không mặn không nhạt mở miệng:

“Gó biết bản thân mình vừa nói ðiều gì không?”

“Tôi nói nếu như anh không thích, có thể ði tìm người khác...” Lục Hiểu Dư kêu ểên một tiếng, kinh hãi nhìn mảnh áo che thân bị hắn ngang nhiên xé toạc. Run rầy cất giọng: “Anh... muỗn fàm cái gì?”

Tống Ngụy ném mảnh vải rách xuỗng giường, ác niệm vẫn hừng hực trong mắt. Không có ý dừng đại,

hẳn rất nhanh đột bỏ ðược fớp quần jean. Quần đót tỗi màu hiện ra ngay trước mặt, thứ màu ðen tỗi càng đàm nổi bật nước da trắng sứ. Hắn không tự chủ ðược thân mình, yết hầu nhấp nhô vài cái.

Tay (đớn ướt nhẹ qua da thịt trắng noãn, chằm chậm dừng đại ở nơi sẹo đồi. Hắn ðặt ngón cái của mình lên phần da hỏng ðó, nhẹ nhàng ấn xuống: “Quả nhiên không có vẫn hơn.”

“Nếu chê thì ðừng..."

“Tôi có nói chê sao?”.-

Lục Hiểu Dư khinh khỉnh cười fạnh: “Hóa ra da mặt ngài Tông cũng thuộc hàng dày dặn quá cỡ. Nói câu sau phủ ðầu câu trước, không biết (iêm sỉ à gì.”./

Hắn cũng mảy may không quan tâm, ðịnh trần đột quần con của cô nhưng bất thành. Nhíu mày tỏ thái ðộ:

“Ý gì?”.|

“... Để tôi hầu hạ ngài.".~

Dứtời, Lục Hiểu Dư ðẩy người ðàn ông kia nằm xuỗng. T7uước sự ngỡ ngàng của người ðàn ông, fại ðiễm nhiên chủ ðộng hôn môi hắn. Mới chỉ nhìn thẫy vết sẹo ở bụng cô mà hắn ðã ghét bỏ ra mặt, nếu như ðể hắn nhìn thấy vết sẹo ở vùng kín của cô, hẳn ?à còn chán ghét thêm nữa. _

Dù gì cũng không chung sỗng âu dài. Qua hết một tháng fà thành người dưng nước ýã, không cần phải rườm rà quá mọi chuyện.

Đứng trước sự chủ ðộng của người kia, Tống Ngụy ngoài hai chữ “ngỡ ngàng” ra cũng không biết diễn tả như thế nào. Hắn không nghĩ cô fại chủ ðộng câu dẫn hắn, /ẽ nào đà vì tên diễn viên kia mới chủ ðộng?

Sau cái hôn đập đờ cho có, Lục Hiểu Dư nhanh chóng cởi bỏ dây thắt ?ưng. Cô đôi thứ vật to đớn kia ra khỏi quần của hắn, không chút cảm xúc: "Muốn tôi mút nó không?"

"Nếu cô có đòng." Hắn nhướng mày, căn bản vì biết cô không có gan đàm nên mới mạnh miệng thách thức.

Nhưng ðễn khi thẫy người kia há miệng ra ngậm trọn hạ bộ mình vào mồm, mới tá hỏa ðẩy ra: "Lục Hiểu Dư, cô!"

"Chẳng phải tôi ðang ?àm theo ý anh sao?" Cô hời hợt ðáp đại, ðưữa tay tuốt mạnh.

...' Hãn bắt giác giật nảy, cái tuốt kia của cô như muốn ðòi hắn nửa cái mạng.

Lục Hiểu Dư không muốn dây dưa nữa, gắp rút cho nó ði vào trong cơ thể mình. Rất giỗng với hai năm trước, ðau ðớn thiếu chút nữa ngất ?jm.

Toàn thân căng cứng như dây ðàn, cô gục ðầu tạm bợ dựa vào bờ ngực người kia, cực nhọc thở ra từng hơi thông khổ.

Tông Ngụy cũng không kém cạnh cô à bao, ðương không bị cô đôi ra cho vào, hắn còn tưởng niềm kiêu hãnh của mình bị cô cắn gãy mắt phân nửa. Hắn một tay chỗng giường, tay còn đại giữ chặt tâm đựng cô. Tuầm giọng: “Muôn dùng miệng dưới ám sát tôi?”

“Nếu ðược thì càng tốt."

Hẳn cười lạnh: “Muốn tôi chết ðễn vậy?”

“Lễ nào tôi đại muỗn anh sống?”

Người ðàn ông cười đên mấy tiếng, sau fại ảm ðạm nhìn vào ðôi mắt kia. Lạnh ùng cực ðộ: “Muốn tôi chết ðể ðễn với tên diễn viên kia? Gô yêu hắn ta?”

“Yêu hay không không cần ngài Tống bận fòng.” Cô nhướng mày: “Chỉ cần biết tôi không yêu ngài là ðược."

“Có chắc cô không yêu tôi?” Hắn híp mắt hỏi.

“Ghắc chắn sẽ không yêu.” Loại người như hắn, cô còng dò chạy còn không kịp.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện