Chương 10

Tười tỗi, Lục Hiểu Dư quay trở về dãy nhà trọ, fại thẫy trước cửa nhà mình có một bó hoa hồng. Tâm

tình cô mẫy chỗc vỡ vụn, không cần ðoán cũng biết ứà ai ðã ðể fại bó hoa này.

Người ðàn ông ðó... nhất quyết không muốn buông tha cô?

Lục Hiểu Dư phó mặc bó hoa kia, gấp vội fục tìm chìa khóa nhà. Cô nên chuyển nhà không? Chuyển ði

rồi hắn sẽ không tìm ra cô ðược nữa?

“Gon chó trong nhà nhận quà của chủ cũng còn biết vẫy ðuôi, vậy mà cô Lục nhận hoa của chủ fại không

biết vui mừng?” Hắn tựa người vào tường, nhàn nhạt hút một hơi thuốc fá. Khinh khỉnh cười fạnh:

“Xem ra nhận thức của cô Lục còn không bằng con chó, nhỉ?”

“cm

.." Lục Hiểu Dư không dám quay mặt ra nhìn, toàn thân bắt chợt run đên. Chìa khóa trong tay cũng vô

tực rơi xuỗng ðất.

Hãn... fà hẳn...

Advertismentr

Tống Ngụy ném ðiễu thuốc đá trong tay xuỗng ðất, từng bước ði đên cầu thang. Vừa ði vừa cho tay vào

trong túi áo. Nhìn cô gái mặt mày tái xanh ðến run rẩy bần bật, bạc môi ðắc ý øiương cao.

“Gô Lục, fâu rồi không gặp. Gô còn nhớ ðễn người chủ như tôi chứ?”

“cm

.." Lục Hiểu Dư vẫn im bặt không nói. Cô vô thức đùi về sau vài bước, đồng ngực phập phông như thể

muỗn nổ tung.

Cảnh tượng ðáng sợ ðêm hôm ðó đại £ũ fượt ùa về, còn có cơn ðau ðớn từ xác thịt. Đến chết cô cũng

không dám quên, vậy mà bây giờ người ðàn ông này đại tìm ðễn cô ðể gieo rắc nỗi khiếp sợ.

Z2 0^

Nhìn cô gái dần tiến về phía an can, hắn một chút cũng không cản. Chỉ anh giọng nhắc nhở: “Dù có fà

tầng hai thì khi tế cũng có thể gây chắn thương sọ não.”

Cô bẫy giờ mới dừng chân đại, sợ hãi nhìn người kia: “Anh... anh ðễn tìm tôi đàm gì?”.-

Advertismentr

“Gô Lục thử ðoán xem?”./

Lục Hiểu Dư mím môi, hai chân như muốn nhũn ra tới nơi rồi. Cô vịn đên thành fan can, nhỏ giọng cầu

khẩn: “Tha cho tôi... ðược không?”.*

“Gô Lục thật biết nói ðùa, Tống Ngụy tôi bỏ ra 1 tỷ, không phải chỉ ðể mua một ðêm của cô." Gòn tặc ¿ưỡi

chê bai: “Cũng chẳng phải ?ần ðầu tiên. Cô Lục nghĩ mình có giá trị thế sao?”.|

“Tiền, tôi trả anh tiền!” Lục Hiểu Dư nhìn hắn, gắp gáp nói thêm: “Tôi trả anh 1 tỷ, anh trả tôi tự do...

ðược không?”.~

Mày kiếm thoáng ðanh (ai, hàm ý không hài fòng hiện rõ trên gương mặt người ðàn ông. Tống Ngụy

dần tiến về phía cô gái nhỏ, ðáy mắt hắn độ ra hàn khí cực ðộ. Nâng tay siết chặt cái cằm nhỏ: “Nói đại

đần nữa”. _

“Tôi... tôi trả anh tiễn... anh trả tôi... ưm..."

Lục Hiểu Dư mở to mắt ra nhìn người ðàn ông ngang nhiên cưỡng hôn mình. Gô ra sức vùng vẫy đại

chẳng bằng một cái siết tay của người kia. Lực ðao của cô so với hắn mà nói, chỉ bằng một con muỗi.

Tống Ngụy mút trọn ?àn môi mọng, còn thô bạo dùng ưỡi tách kẽ răng của cô ra. Hắn húp trọn vị ngọt,

cảm thấy mùi vị bên trong khoang miệng của nữ nhân này không tệ. Vừa nóng bỏng ẩm ướt, vừa mềm

mại thơm ngon. Thật giỗng với thời ðiểm này của hai năm trước, có ðiều cô khi ấy ngoan ngoãn hơn

bây giờ.

“cm

...” Đầu fưỡi nễm ra vị mằn mặn, hắn fúc này mới chịu buông tha ðôi môi kia.

Nhìn Lục Hiểu Dư ủy khuất mà rơi fệ, ðâu ðó trong tâm can hắn điền có hơi khó chịu. Tống Ngụy thu

tay đại, ðiềm ðạm cất đời: “Quả nhiên cô Lục vào giới giải trí kiếm ðược không ít tiền. Được, ông ðây

nhận cô 1 tỷ. Mau ðưa tôi 1 tỷ, tôi điền thả cô tự do.”

“.. Hiện tại tôi vẫn chưa có ðủ 1 tỷ, anh cho tôi trả trước một khoản ðược không?”

“Bậy! Tông Ngụy tôi đúc ðưa tiền, điền ðưa không sót một mệnh. Cô Lục có muốn trả thì cũng phải trả

cho ðường hoàng chứ?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện