Tết mồng 8 tháng Chạp vừa qua, tin tức đoàn phim “Sao băng” tuyển diễn viên liền truyền ra ngoài.
Mặc dù bây giờ phim hợp tác nước ngoài không phải mới, thậm chí đa số phòng bán vé cũng từng thử và từng thất bại thê thảm, nhưng vì bộ phim “Sao băng” này do bên Mỹ nắm quyền làm chủ, được chuyển thể từ tác phẩm kinh điển nước ngoài, nội dung đặc sắc, đoàn đội sản xuất cũng đều là những người nổi tiếng hàng đầu. Cho nên tin tức này vừa tung ra vẫn gây nên một trận xôn xao.
Lại qua hai ngày, vòng thử vai bên phía Trung Quốc không có gì mới mẻ, nhưng truyền thông nước ngoài lại bỗng công bố nam chính — siêu sao Jayne hàng đầu Hollywood.
Jayne rất tài giỏi, bộ phim anh ta đóng thứ hai sau khi debut đã được đề cử Oscar, nhưng không biết là do thiếu may mắn hay tuổi tác quá trẻ, về sau vẫn có mấy lần nằm trong danh sách đề cử nhưng chỉ để làm nền. Vì vậy anh ta cũng dần nản lòng, dứt khoát đi chinh chiến ở các chiến trường phim thương mại. Ai ngờ lập tức đạt kỷ lục phòng vé, mấy series đều đạt doanh thu hơn 10 tỷ ở thị trường trong nước, trong đó có 2 bộ nằm trong top 10 bộ phim hot nhất thế giới. Bộ gần đây nhất còn phá vỡ kỷ lục ở thị trường Bắc Mĩ. Bởi vậy cho dù có ở tại Trung Quốc, anh ta vẫn là một trong những diễn viên Âu Mỹ có lượng người ủng hộ và sức thu hút phòng vé hàng đầu.
Vốn dĩ tài nguyên của bộ phim hợp tác này đã đủ khiến người ta ao ước, thế mà lại còn có cả anh ta góp mặt, “Sao băng” lập tức thành miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Lần này không chỉ fan diễn viên bùng nổ, mà các công ty đang nghe ngóng thông tin cũng tích cực hẳn lên, chưa tới một tuần, thông tin tràn ngập khắp nơi trên mạng. Có người nói “Sao băng” đã mời được một diễn viên trẻ siêu “hot” họ Chu nào đó, cũng có hãng truyền thông đưa tin đạo diễn Lữ và công ty bên Mỹ đang cật lực đàm phán với một nam diễn viên nổi tiếng này kia, hy vọng đối phương đồng ý tham gia. Còn có người khẳng định diễn viên chính đã được định là Hứa Hoán, vị ảnh đế trẻ tuổi này dù ít tiếp xúc với công chúng, nhưng diễn xuất cực ổn, cũng đã từng gặp kín với đạo diễn Lữ.
Fan hâm mộ của các diễn viên cũng bắt đầu tự đề cử nghệ sĩ nhà mình. Đương nhiên tin tức truyền ra có vẻ khả thi nhất vẫn là Hứa Hoán, lại có không ít người bắt đầu bày tỏ trước đây đã hiểu lầm anh chàng ảnh đế đẹp trai này, cứ nghĩ rằng bản thân anh ta nhàm chán không có gì hay ho, bây giờ mới thấy là do quá khiêm tốn, nếu như anh ta có thể góp mặt trong dự án này thì mình lập tức sẽ trở thành fan của anh ta, bao cả rạp để ủng hộ.
Trần Thái không hề để ý đến những tin đồn bên ngoài, y trước tiên giúp La Bác làm xong visa, lại cùng Lục Tiệm Hành tới thăm đoàn phim của đạo diễn Trần.
Khi đến đoàn phim đã là lúc xế chiều. Thời tiết phía Nam vừa lạnh vừa ẩm, Lục Tiệm Hành đã đi họp với mấy người phía đạo diễn, Trần Thái buồn chán liền một mình đi dạo chung quanh. Mới đến cuối hành lang, liền nghe thấy có người nói: “Bộ phim ‘Sao băng’ đó coi như là một miếng bánh béo bở đi, cũng không biết ai được ăn.”
Trần Thái nhìn theo tiếng nói, là hai nam diễn viên trẻ, đang đứng hút thuốc trên ban công bên ngoài khách sạn.
Người còn lại lắc đầu một cái, phản bác người bạn: “Xem phía nhà đầu tư trong nước là ai chứ, nhất định đều đã nhét người của mình vào rồi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người có chống lưng kia.” Nói xong lại ấm ức cho thân mình, “Bánh ngon hay không để sau hẵng nói, phim hợp tác nào được mấy bộ ra hồn. Không chừng doanh thu phòng bán vé lại thê thảm.”
Người nói lúc trước lại thở dài: “Thê thảm cái gì? Tài nguyên lần này tốt như vậy, kể cả có được diễn vai phụ, chưa công chiếu cũng đã ăn đủ tiền lãi rồi. Hơn nữa có Jayne thì làm gì có chuyện vé bán ra thê thảm, dù có thế nào cũng hơn đứt chúng ta, cái phim điện ảnh văn nghệ này của chúng ta mới gọi là sẽ có kết cục thê thảm đây này.”
Người bạn kia cười nói: “Thảm thì cứ thảm đi, dù sao thù lao đóng phim cũng đã trả rồi, không nợ tiền là được. Doanh thu phòng vé không phải chuyện chúng ta phải bận tâm.”
Hai người nói xong, dụi tàn thuốc đi vào trong, vừa quẹo qua chỗ rẽ thì thấy một người trẻ tuổi đang đứng đó, dáng dấp thong dong, dường như là khách đến du lịch.
Đến buổi tối đoàn phim tổ chức bữa liên hoan ở khách sạn, mấy người giám sát sản xuất vây quanh nhà đầu tư bước vào, hai người này vừa quay đầu lại nhìn, lập tức sợ hết hồn.
Người trẻ tuổi kia đứng cạnh sếp tổng bên nhà đầu tư, hai người thỉnh thoảng thì thầm vài câu, có vẻ quan hệ rất không bình thường.
Bọn họ nghĩ lại mấy câu “phòng vé thê thảm” của mình, trong lòng thấp thỏm, sợ đắc tội với người ta, bởi vậy liền hỏi thăm người khác: “Cái người trẻ tuổi kia là ai vậy?”
Người được hỏi quả thực tin thức rất nhanh nhạy, trả lời bọn họ: “Người đại diện trước đây của Thiên Di, họ Trần.”
Một người khác hâm mộ: “Mối quan hệ giữa người đó và sếp tổng tốt như vậy, những nghệ sĩ dưới tay chắc chắn là nhiều tài nguyên lắm nhỉ?”
“Ngược lại mới đau, ” người biết chuyện lắc đầu, “Người đại diện này tuy rất lợi hại, thế nhưng dưới tay bây giờ hình như có La Bác, cái người hồi trước diễn vai đại hiệp dùng loan đao đó. Có lần bọn họ đi thử vai tôi có gặp, bị không ít người khinh thường.” Nói xong lại nhỏ giọng bồi thêm, “Cho nên có lúc người đại diện lợi hại cũng chưa đủ, phải xem nghệ sĩ dưới tay có tiền đồ hay không, có mấy người ấy à, bản thân anh ta đúng là sao quả tạ, xui tận mạng.”
La Bác nổi danh từ mười mấy năm trước, cũng là gương mặt quen thuộc với toàn quốc, nhưng những năm gần đây trầm luân đến mức độ này khiến người khác không khỏi thổn thức.
Tổng đầu tư và người đại diện ở lại đoàn phim một ngày rồi vội vã rời đi, mọi người cũng không còn quan tâm đến việc này nữa.
Lại qua mấy ngày khi đoàn phim đóng máy, cả đoàn trên dưới ăn bữa tiệc mừng, từng người giải tán quay về nơi của mình.
Đảo mắt đã đến rạng sáng của ngày Giao Thừa, đoàn phim “Sao băng” bỗng đưa ra một tin tức ngay lúc sáng sớm, chính thức tuyên bố diễn viên La Bác mang quốc tịch Trung Quốc sẽ đảm nhiệm vai nam thứ trong “Sao băng”, đồng thời chúc La Bác hôm nay sinh nhật vui vẻ.
Tin tức này vừa đưa ra, cộng đồng mạng lập tức bùng nổ. Truyền thông nước ngoài và các tài khoản lớn dồn dập chúc mừng, có người lập tức chia sẻ lại trạng thái này trên Weibo, rồi lại tỏ ra khá mơ hồ về cái tên “Boyd Luo” trên hot-search, không biết nên dịch ra như thế nào, dù sao trước đó mọi người đều suy đoán sẽ là ảnh đế trẻ tuổi, diễn viên mới nổi hay nam nghệ sĩ hàng đầu hiện nay… Trong số các diễn viên họ La lại còn đóng phim điện ảnh, tìm tới tìm lui chỉ có một người của Truyền thông Đông Thị, tên La Bố. (Boyd Luo = tên phiên âm sang Tiếng Anh của La Bác)
Người này chỉ tính là diễn viên hạng hai, nhưng mà ngày sinh nhật lại không đúng. Có người tìm hiểu cặn kẽ, cũng có người lập tức chúc mừng diễn viên La Bố.
8 giờ sáng hôm sau, trang chủ của “Sao băng” chính thức được mở, dòng trạng thái đầu tiên là đăng hình poster của các diễn viên chính, cũng đính kèm tên La Bác.
Trần Thái dùng Weibo của La Bác để chia sẻ lại.
Những nghệ sĩ và fan hâm mộ quan tâm đến việc này đều ngã ngửa… Khán giả hóng hớt mồm miệng há hốc. Có người theo dõi toàn bộ quá trình này bắt đầu tích cực đăng bài đào sâu về bối cảnh và nguyên nhân được tuyển chọn của La Bác, nhưng mà mấy năm qua thực sự không hề có tin tức gì của người này, ngoại trừ lần trước đây đóng chung một bộ phim truyền hình với Hứa Hoán, còn lại đều là những đồn đại liên quan đến việc thời còn trẻ anh từng đắc tội với một người đạo diễn nổi tiếng họ Hàn và biên kịch trong giới.
Mọi người không đào bới được gì ở gần, thế là moi móc ở xa hơn. Năm đó La Bác đắc tội đạo diễn Hàn có không ít người biết chuyện, còn có người tung ra một tin cực sốc trên mạng, chỉ có điều thời gian đã quá lâu rồi, rất ít người còn nhớ. Lần này có người tìm hiểu cặn kẽ nguồn gốc về ân oán trước đây rồi tung ra, bóc mẽ chi tiết, chỉ đích danh đạo diễn Hàn những năm tháng ấy dùng chức dùng quyền để giở trò mờ ám với không ít diễn viên nam trẻ tuổi, còn có mấy diễn viên nam vì chống đối ông ta mà bị đóng băng hoạt động.
Lượng người hóng hớt cứ tăng dần lên, những người trong nghề và fan hâm mộ lại có người ghen ghét. Lần này La Bác nhảy một cái lên 3 bậc, có miếng bánh động trời này, tên anh không chỉ có thể xuất hiện liên tục bên cạnh Jayne khắp thế giới, mà còn được không ít tạp chí mời phỏng vấn, tham gia các buổi công chiếu phim trong thời gian tuyên truyền. Dù danh tiếng phòng vé và tiếng đồn không được như mong đợi, thế nhưng cũng không uổng công sức nỗ lực của anh trong hai năm qua.
Nếu như sức hút bán vé của Jayne vẫn cao, lần này phía công ty bên Mỹ vẫn duy trì được phong độ sản xuất như cũ… Vậy thì tiền đồ của La Bác thật không tưởng tượng được…
Rõ ràng là một diễn viên không tiếng tăm mờ nhạt trong phim truyền hình, chẳng ai hiểu nổi, người nọ làm thế nào để có thể một phát đột phá hết tất cả giới hạn. Mà người đại diện của anh còn trẻ như vậy, công ty cũng không nổi danh… Đây quả thực là sự thật vô cùng thần bí.
Trần Thái cũng cảm thấy chuyện này mông lung như một trò đùa, chỉ có Lục Tiệm Hành chẳng hề bất ngờ với chuyện này, còn cười giải thích cho y: “Lữ Hàm chính là người như thế đấy, tính tình cổ quái, rất đề cao cái tôi, chẳng bao giờ thèm để ý người khác nghĩ sao. Lần này coi như em chọc trúng nọc rồi, lại có thể khiến ông ta chịu thua.”
Trần Thái vẫn ngờ vực hỏi anh: “Không phải anh và ông ấy không hợp nhau sao, sao giờ còn khen người ta?”
“Cũng bởi vì tính tình ông ta cổ quái nên mới không hợp nhau, ” Lục Tiệm Hành đáp, “Với người khác thì phải coi nhà đầu tư như ‘bố’, còn với ông ta thì nhà đầu tư còn phải gọi ông ta là ‘bố’, anh đập tiền vào còn phải nghe ông ta chọc ngoáy, anh không chịu được cho nên cạch luôn.”
Trần Thái: “…”
“Đương nhiên, ” Lục Tiệm Hành giơ một tay lên, đầy vẻ tự luyến, “Chắc chắn là cũng có một phần ghen ăn tức ở, ai bảo anh đẹp trai quá mà làm gì.”
Trần Thái: “…”
Lục tổng quá-đẹp-zai gần đây có rất nhiều người tới thăm hỏi, có khi là tới nhà, còn có một vài người hẹn ở ở công ty.
Trước Tết nguyên đán còn có mấy tuần, đợi đến Tết thì nhân viên sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên người tới càng lúc càng đông.
Trần Thái nhìn những người này đều vô cùng lạ mặt, cũng không rõ những người đó làm gì. Nhưng mà tin tức tốt của Thiên Di cứ không ngừng truyền đến, đầu tiên là Thiên Di thu mua được một công ty công nghệ số hàng đầu trong nước, lại nghe có không ít quỹ đầu tư khác cũng muốn nhảy vào. Trong số đó, quỹ của công ty Trung Hoa Văn thậm chí đã đưa ra giá 4,5 tỷ đồng, cũng muốn sáp nhập và mua lại..
Chỉ có điều có đầu tư Dương Nguyên đạt thành thỏa thuận từ trước, những công ty đó đều bị chặn ở bên ngoài.
Trần Thái nghe người ta nói Lục Tiệm Viễn hình như có hơi hối hận, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận tình hình hiện tại. Nhưng dù có như thế nào, lần này Thiên Di cũng coi như tăng trưởng hơn hẳn ở trong tay hắn, bởi vậy nghe đâu Lục Tiệm Viễn gần đây vô cùng đắc ý.
Có một lần Trần Thái đi ăn cơm với đối tác, vừa hay đụng phải người này. Lúc đó, đi sau lưng hắn là đủ trai xinh gái đẹp vây quanh, phía nhà hợp tác ríu rít nịnh nọt tiễn hắn ra ngoài. Lục Tiệm Viễn cả người đều lộ rõ vẻ khoan khoái, hắn tùy ý cười to, trước khi đi còn ôm eo một cô nàng xinh đẹp, người kia liền lập tức ôm chặt lấy hắn rồi hai người bước lên một chiếc xe thể thao nhập khẩu đời mới, nghênh ngang rời đi.
Nhưng mà y cũng không quá để ý chuyện này. Sau khi phía trang chủ đoàn phim công bố thông tin, phía La Bác liên tục có các nhãn hàng mời làm gương mặt đại diện. Trần Thái vừa phải sàng lọc để chọn bên hợp tác, vừa phải cân đối thời gian, bởi vậy chính bản thân cũng bận rộn không ngừng. Đừng nói Lục Tiệm Viễn, kể cả các nhân vật thường xuyên tới nhà tới thăm hỏi Lục Tiệm Hành y cũng không hơi sức đâu hỏi đến.
Cho đến một hôm xế chiều, y có hẹn với đối tác từ trước, vừa mới ra cửa đã gặp một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da ở dưới nhà.
Người đó mặc một bộ âu phục mày xám, đeo ca-ra-vat, túi áo có giắt khăn vuông, quần áo lịch sự lại cứng nhắc. Trần Thái cảm thấy hơi quen mắt, ngẫm nghĩ một hồi, mãi mới nhớ ra mang máng — năm ngoái khi y làm thủ tục xin nghỉ việc, hình như đã nhìn thấy vị này. Lúc đó ông đi cùng Lục Tiệm Hành, trước đấy đồng nghiệp còn giới thiệu với y rằng vị này chính là một nhân vật tai to mặt lớn nào đó của nhà đầu tư Dương Nguyên, hình như họ Quan.
Trong lòng y sinh nghi, chạm mắt người kia, rồi hơi gật đầu tỏ ý chào.
Người họ Quan cũng khẽ gật đầu ra hiệu, chờ cho Trần Thái rời đi, ông ta mới mới lên lầu.
Tiết trời đông giá rét đã qua, Lục Tiệm Hành mở cửa sổ thông khí, lập tức cảm thấy cơn gió xuân phả vào mặt.
Người họ Quan đứng phía sau nói: “Lục tổng, vừa rồi tôi gặp anh Trần ở dưới lầu. Hình như anh ấy rất giật mình.”
Lục Tiệm Hành nói: “Tôi vẫn chưa nói với Trần Thái, chờ mọi chuyện êm thấm rồi nói cũng không muộn. Bên anh thế nào rồi?”
Người họ Quan cười đáp: “Bởi vì trước đó trong quá trình điều tra đã phát hiện ra lỗ hổng trong công tác quản lý của Thiên Di, tầng quản lý cấp cao cũng có không ít người tham ô quỹ tiền chung, cho nên chúng tôi đã đề cử một đội ngũ quản lý mới. Hiện giờ mới cũ kết hợp rất tốt.”
Lục Tiệm Hành gật đầu, hỏi tiếp: “Buổi sáng anh có việc bận à?”
“Đúng vậy, ” Người họ Quan trả lời: “Tôi mới nhận được tin tức, “Diễn viên chính trong bộ phim ‘Hương y truyền’ bị tình nghi chơi ma túy, trưa hôm nay mới vừa bị mang đi. Phỏng chừng rất nhanh sẽ có tin tức tung ra.”
Lục Tiệm Hành cũng không ngờ tới, kinh ngạc quay đầu lại nhìn ông.
“Hương y truyền” là bộ phim Thiên Di đầu tư cho vai nữ chính, vốn dĩ vai này thuộc về Phương Oánh, nhưng khi đó Phương Oánh đang kiếm tiền bằng cách tham gia các show truyền hình, lại chê là phim cổ trang cho nên không nhận. Ngược lại là phía nữ diễn viên Vu Mộng có cho người tới tìm Lục Tiệm Viễn, thường xuyên qua nên đã để cho cô ta nhận vai này. Nữ diễn viên tên Vu Mộng kia danh tiếng không quá tốt, nhưng Lục Tiệm Viễn lúc đó đang chống lưng cho cô, nhất thời dẫn đến đủ các loại phỏng đoán của người ngoài giới, còn gây ra scandal suốt một thời gian.
“Hiện tại ảnh hưởng trực tiếp là bộ phim này sợ không được chiếu, Thiên Di đầu tư vào không ít, sợ là sẽ lỗ nặng.” Người họ Quan nói tiếp, “Đương nhiên quan trọng nhất là, chuyện này do trách nhiệm của của Lục Tiệm Viễn rất lớn, cho nên… Mấy ngày gần đây chúng tôi đang chuẩn bị đề nghị thay đổi CEO.”
Lục Tiệm Hành hỏi: “Hiện giờ? Có nắm chắc cả phía giám đốc Vương không?”
“Đang tiếp xúc, ” Họ Quan đáp, “Giám đốc Vương đang không hài lòng về Lục Tiệm Viễn, thế nhưng cũng không tin tưởng chúng ta. Bây giờ có thể thuyết phục được ông ta hay không, còn phải xem cách làm của Lục Tiệm Viễn.”
Lục Tiệm Hành gật đầu, nhắc nhở: “Giám đốc Vương thích ăn món Quảng Đông, đi về đường phía Đông có một nhà hàng không tồi. Nếu không bận rộn anh có thể qua đó xem.”
Người họ Quan hiểu ý, sau đó mấy lần để người dưới tay định ngày hẹn giám đốc Vương, lại hẹn ở nhà hàng món Quảng Đông kia, những người khác không có, nhưng 10 lần thì có tới 8, 9 lần đều sẽ gặp được cả Lục Tiệm Viễn.
Giám đốc Vương thấy sự trùng hợp này không nhịn được cau mày hoài nghi.
Người mời khách cũng cau mày, lại nói: “Giám đốc Vương, đồ ăn ở nhà hàng này tuy ngon thật, nhưng chúng ta để lần sau đi… Hay là nên đổi địa điểm!”
Giám đốc Vương nhìn về phía người đó:
“Làm sao vậy?”
“Không phải là do Lục tổng thường tới sao…” Người kia cười lúng túng, “Chúng tôi không tranh đoạt với người ta, miễn cho anh bị khó xử ở công ty.”
Sắc mặt giám đốc Vương trở nên khó coi, mặt mày âm trầm, nhất thời nói: “Sao cậu ta tới được, tôi lại không thể? Về sau cứ ăn ở đây đi!”
Người mời khách chỉ cười, lần sau vẫn cứ đổi địa điểm mời khách. Giám đốc Vương lúc trước còn nghi ngờ, lần này thì không còn nghi gì nữa, lại thấy Lục Tiệm Viễn gần đây kiêu ngạo hung hăng, trong lòng càng thấy không thoải mái.
Mà phía Lục Tiệm Viễn gần đây quả thực hăng hái vô cùng, nhưng sau khi đầu tư Dương Nguyên đưa ra ý kiến muốn thay đổi CEO, hắn vẫn nhận ra có chuyện không hay rồi. Dù sao giám đốc Vương và hắn từ trước đến giờ không hợp nhau, dạo này hắn nhiều lần nhìn thấy phía đầu tư Dương Nguyên túm tụm với họ Vương kia, khó đảm bảo hai bên sẽ không cấu kết.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, số ghế trong ban giám đốc của Thiên Di bố trí không quá hợp lý, thông thường số ghế đều phải là số lẻ, nhưng lúc đó hắn chiếm 4 ghế. Trong đó anh trai chắc chắn sẽ đứng về phía bên mình, đã như thế, trong tình huống xấu nhất cũng sẽ là cục diện 50 – 50 giằng co với nhau. Tuy rằng khá khó xử, nhưng dù sao cũng hơn mất quyền quản lý.
Nghĩ như vậy, Lục Tiệm Viễn lại thấy an lòng hơn chút, dù sao vẫn là đánh giặc trong nhà. Trong lòng hắn nắm chắc, lại càng thấy không vừa mắt giám đốc Vương. Bên phía họ Vương có mấy dự án trình lên xin phê duyệt, Lục Tiệm Viễn trong lòng tức tối người này ăn cây táo rào cây sung, thế là gạt hết sang một bên, chẳng hề ký duyệt.
Trước ngày Tết Thanh Minh, Thiên Di tổ chức cuộc họp ban giám đốc lần thứ hai, sau khi trình bày xong quy trình, đầu tư Dương Nguyên bày tỏ vẫn giữ nguyên kiến nghị thay đổi CEO.
Lục Tiệm Viễn cười lạnh, cũng không lên tiếng.
Giám đốc Vương quả nhiên bắt đầu tỏ thái độ trước tiên: “Tôi cũng đồng ý, Lục Tiệm Viễn sau khi nhậm chức đã không thực hiện tốt chức trách của chính mình, hơn nữa không phân rõ công và tư, để quá nhiều chuyện tình cảm cá nhân vào công ty. Đương nhiên bãi nhiệm anh ta là một chuyện, chọn ra CEO mới là một chuyện khác.”
Lục Tiệm Viễn liếc xéo ông ta một cái, phản bác: “Tôi tự nhận mình làm việc hết sức nghiêm túc, cũng không gây ra sai sót gì quan trọng. Nhưng mà có mấy người ăn cây táo rào cây sung, làm chút chuyện mờ ám sau lưng đấy.”
Tuổi của giám đốc Vương lớn hơn hắn hai giáp, lúc này tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Lục Tiệm Viễn lại quay đầu, nói với người bên phía Dương Nguyên: “Lần này ‘Hương y truyền’ quả thực chịu ảnh hưởng khá lớn, nếu như truy cứu trách nhiệm lên trên người tôi, tôi cũng nhận. Nhưng đồng thời các vị cần phải hiểu rằng, cũng mới mấy ngày trước, tôi đã nói đến dự án thu mua công ty công nghệ số, chỉ cần kế hoạch thu mua này hoàn thành, vậy thì Thiên Di sẽ nắm giữ kết thảy tài sản và kỹ thuật nòng cốt của công nghệ số, bao gồm cả hiệu ứng hình ảnh và các kỹ thuật giả tưởng.”
Hắn nói đến đây có chút tự đắc, nhìn những người khác: “Coi như lấy công chuộc tội, hoàn thành xong hạng mục này, bù đắp đủ rồi chứ.”
Giám đốc Vương lại phản bác: “Tình trạng tài chính của công ty công nghệ số chưa nói trước được, hiện giờ công ty sản xuất đều đưa ra yêu cầu phải nộp tiền đặt cọc trước rồi mới tiếp tục đàm phán. Nếu như bước đi này không tốt gây ra hao tổn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc chúng ta ra thị trường. Đây là lấy công chuộc tội hay là bước một bước hồ đồ, chẳng ai biết được.”
Lục Tiệm Viễn nhất thời nổi giận: “Lúc trước để cho ông có một chân trong ban giám đốc mới là hồ đồ!”
Hai bên lại tranh cãi thêm vài câu, không ai nhường ai.
Đại diện phía đầu tư Dương Nguyên dứt khoát nói: “Vậy chúng ta trực tiếp đi đến giai đoạn bỏ phiếu đi.”
“Còn bỏ phiếu?” Lục Tiệm Viễn quay đầu nhìn lại, cười lạnh nói, “Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là 50 – 50, thay vì lãng phí thời gian, chi bằng các anh cứ quay về suy nghĩ kĩ lần nữa xem lần sau nên dùng cái cớ gì.”
Đại diện của Dương Nguyên vẫn làm ngơ, nói tiếp: “Chúng tôi chỉ tiến hành theo trình tự cuộc họp.”
Người này nói xong giơ tay, tỏ thái độ: “Phía đầu tư Dương Nguyên chúng tôi ủng hộ Trịnh Húc Đông đảm nhiệm chức vụ CEO của Truyền thông Thiên Di.”
Giám đốc Vương vừa định nhấc tay, bỗng nhớ đến điều gì đó, lại hạ tay xuống, nhìn về phía đại diện của Dương Nguyên.
Phòng họp bất chợt lâm vào không khí im ắng, chỉ chốc lát sau, lại nghe ông ta nói: “Tôi… Bỏ phiếu trắng.”
Đại diện của Dương Nguyên bất ngờ.
Lục Tiệm Viễn lập tức cười ha ha, nhìn về phía giám đốc Vương: “Coi như ông vẫn chưa hồ đồ vì già!”
Hắn nói xong vừa nhìn về phía đại diện Dương Nguyên, gõ ngón tay xuống bàn, “Thiên Di và Dương Nguyên hợp tác là một chuyện, nhưng muốn công ty thay tên đổi họ, xin lỗi, không thể đâu.”
Đại diện Dương Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Tiệm Viễn còn định nói nữa, lại nghe phía sau có người chậm rãi lên tiếng: “Tôi cũng ủng hộ Trịnh Húc Đông giữ chức CEO của Truyền thông Thiên Di.”
Lời này vừa nói ra, như là một tiếng sấm nổ ngang trời, đầu óc Lục Tiệm Viễn trống rỗng, trước mắt đột nhiên tối thui.
Mất một hồi lâu, hắn vẫn khó có thể tin quay đầu nhìn lại. Vẻ mặt của giám đốc Vương tràn ngập vẻ khiếp sợ không kém gì hắn, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc nhìn về Lục Tiệm Hành.
Lục Tiệm Hành ngồi ở đầu kia của bàn hội nghị, từ lúc bước vào căn phòng này anh vẫn chưa từng lên tiếng.
Hai anh em đã lâu không liên lạc, hôm nay từ lúc mở cuộc họp cho đến bây giờ, lần đầu tiên ánh mắt hai người chạm nhau.
Lục Tiệm Viễn há miệng, định nói gì đó, lại nghe đại diện của Dương Nguyên cười nói: “Nếu đã như vậy, 2 phiếu tán thành, 1 phiếu phản đối, 1 phiếu trắng. Kết quả đã có, chúng tôi xin chúc mừng anh Trịnh Húc Đông giữ chức CEO của Truyền thông Thiên Di.”
Mặc dù bây giờ phim hợp tác nước ngoài không phải mới, thậm chí đa số phòng bán vé cũng từng thử và từng thất bại thê thảm, nhưng vì bộ phim “Sao băng” này do bên Mỹ nắm quyền làm chủ, được chuyển thể từ tác phẩm kinh điển nước ngoài, nội dung đặc sắc, đoàn đội sản xuất cũng đều là những người nổi tiếng hàng đầu. Cho nên tin tức này vừa tung ra vẫn gây nên một trận xôn xao.
Lại qua hai ngày, vòng thử vai bên phía Trung Quốc không có gì mới mẻ, nhưng truyền thông nước ngoài lại bỗng công bố nam chính — siêu sao Jayne hàng đầu Hollywood.
Jayne rất tài giỏi, bộ phim anh ta đóng thứ hai sau khi debut đã được đề cử Oscar, nhưng không biết là do thiếu may mắn hay tuổi tác quá trẻ, về sau vẫn có mấy lần nằm trong danh sách đề cử nhưng chỉ để làm nền. Vì vậy anh ta cũng dần nản lòng, dứt khoát đi chinh chiến ở các chiến trường phim thương mại. Ai ngờ lập tức đạt kỷ lục phòng vé, mấy series đều đạt doanh thu hơn 10 tỷ ở thị trường trong nước, trong đó có 2 bộ nằm trong top 10 bộ phim hot nhất thế giới. Bộ gần đây nhất còn phá vỡ kỷ lục ở thị trường Bắc Mĩ. Bởi vậy cho dù có ở tại Trung Quốc, anh ta vẫn là một trong những diễn viên Âu Mỹ có lượng người ủng hộ và sức thu hút phòng vé hàng đầu.
Vốn dĩ tài nguyên của bộ phim hợp tác này đã đủ khiến người ta ao ước, thế mà lại còn có cả anh ta góp mặt, “Sao băng” lập tức thành miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Lần này không chỉ fan diễn viên bùng nổ, mà các công ty đang nghe ngóng thông tin cũng tích cực hẳn lên, chưa tới một tuần, thông tin tràn ngập khắp nơi trên mạng. Có người nói “Sao băng” đã mời được một diễn viên trẻ siêu “hot” họ Chu nào đó, cũng có hãng truyền thông đưa tin đạo diễn Lữ và công ty bên Mỹ đang cật lực đàm phán với một nam diễn viên nổi tiếng này kia, hy vọng đối phương đồng ý tham gia. Còn có người khẳng định diễn viên chính đã được định là Hứa Hoán, vị ảnh đế trẻ tuổi này dù ít tiếp xúc với công chúng, nhưng diễn xuất cực ổn, cũng đã từng gặp kín với đạo diễn Lữ.
Fan hâm mộ của các diễn viên cũng bắt đầu tự đề cử nghệ sĩ nhà mình. Đương nhiên tin tức truyền ra có vẻ khả thi nhất vẫn là Hứa Hoán, lại có không ít người bắt đầu bày tỏ trước đây đã hiểu lầm anh chàng ảnh đế đẹp trai này, cứ nghĩ rằng bản thân anh ta nhàm chán không có gì hay ho, bây giờ mới thấy là do quá khiêm tốn, nếu như anh ta có thể góp mặt trong dự án này thì mình lập tức sẽ trở thành fan của anh ta, bao cả rạp để ủng hộ.
Trần Thái không hề để ý đến những tin đồn bên ngoài, y trước tiên giúp La Bác làm xong visa, lại cùng Lục Tiệm Hành tới thăm đoàn phim của đạo diễn Trần.
Khi đến đoàn phim đã là lúc xế chiều. Thời tiết phía Nam vừa lạnh vừa ẩm, Lục Tiệm Hành đã đi họp với mấy người phía đạo diễn, Trần Thái buồn chán liền một mình đi dạo chung quanh. Mới đến cuối hành lang, liền nghe thấy có người nói: “Bộ phim ‘Sao băng’ đó coi như là một miếng bánh béo bở đi, cũng không biết ai được ăn.”
Trần Thái nhìn theo tiếng nói, là hai nam diễn viên trẻ, đang đứng hút thuốc trên ban công bên ngoài khách sạn.
Người còn lại lắc đầu một cái, phản bác người bạn: “Xem phía nhà đầu tư trong nước là ai chứ, nhất định đều đã nhét người của mình vào rồi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người có chống lưng kia.” Nói xong lại ấm ức cho thân mình, “Bánh ngon hay không để sau hẵng nói, phim hợp tác nào được mấy bộ ra hồn. Không chừng doanh thu phòng bán vé lại thê thảm.”
Người nói lúc trước lại thở dài: “Thê thảm cái gì? Tài nguyên lần này tốt như vậy, kể cả có được diễn vai phụ, chưa công chiếu cũng đã ăn đủ tiền lãi rồi. Hơn nữa có Jayne thì làm gì có chuyện vé bán ra thê thảm, dù có thế nào cũng hơn đứt chúng ta, cái phim điện ảnh văn nghệ này của chúng ta mới gọi là sẽ có kết cục thê thảm đây này.”
Người bạn kia cười nói: “Thảm thì cứ thảm đi, dù sao thù lao đóng phim cũng đã trả rồi, không nợ tiền là được. Doanh thu phòng vé không phải chuyện chúng ta phải bận tâm.”
Hai người nói xong, dụi tàn thuốc đi vào trong, vừa quẹo qua chỗ rẽ thì thấy một người trẻ tuổi đang đứng đó, dáng dấp thong dong, dường như là khách đến du lịch.
Đến buổi tối đoàn phim tổ chức bữa liên hoan ở khách sạn, mấy người giám sát sản xuất vây quanh nhà đầu tư bước vào, hai người này vừa quay đầu lại nhìn, lập tức sợ hết hồn.
Người trẻ tuổi kia đứng cạnh sếp tổng bên nhà đầu tư, hai người thỉnh thoảng thì thầm vài câu, có vẻ quan hệ rất không bình thường.
Bọn họ nghĩ lại mấy câu “phòng vé thê thảm” của mình, trong lòng thấp thỏm, sợ đắc tội với người ta, bởi vậy liền hỏi thăm người khác: “Cái người trẻ tuổi kia là ai vậy?”
Người được hỏi quả thực tin thức rất nhanh nhạy, trả lời bọn họ: “Người đại diện trước đây của Thiên Di, họ Trần.”
Một người khác hâm mộ: “Mối quan hệ giữa người đó và sếp tổng tốt như vậy, những nghệ sĩ dưới tay chắc chắn là nhiều tài nguyên lắm nhỉ?”
“Ngược lại mới đau, ” người biết chuyện lắc đầu, “Người đại diện này tuy rất lợi hại, thế nhưng dưới tay bây giờ hình như có La Bác, cái người hồi trước diễn vai đại hiệp dùng loan đao đó. Có lần bọn họ đi thử vai tôi có gặp, bị không ít người khinh thường.” Nói xong lại nhỏ giọng bồi thêm, “Cho nên có lúc người đại diện lợi hại cũng chưa đủ, phải xem nghệ sĩ dưới tay có tiền đồ hay không, có mấy người ấy à, bản thân anh ta đúng là sao quả tạ, xui tận mạng.”
La Bác nổi danh từ mười mấy năm trước, cũng là gương mặt quen thuộc với toàn quốc, nhưng những năm gần đây trầm luân đến mức độ này khiến người khác không khỏi thổn thức.
Tổng đầu tư và người đại diện ở lại đoàn phim một ngày rồi vội vã rời đi, mọi người cũng không còn quan tâm đến việc này nữa.
Lại qua mấy ngày khi đoàn phim đóng máy, cả đoàn trên dưới ăn bữa tiệc mừng, từng người giải tán quay về nơi của mình.
Đảo mắt đã đến rạng sáng của ngày Giao Thừa, đoàn phim “Sao băng” bỗng đưa ra một tin tức ngay lúc sáng sớm, chính thức tuyên bố diễn viên La Bác mang quốc tịch Trung Quốc sẽ đảm nhiệm vai nam thứ trong “Sao băng”, đồng thời chúc La Bác hôm nay sinh nhật vui vẻ.
Tin tức này vừa đưa ra, cộng đồng mạng lập tức bùng nổ. Truyền thông nước ngoài và các tài khoản lớn dồn dập chúc mừng, có người lập tức chia sẻ lại trạng thái này trên Weibo, rồi lại tỏ ra khá mơ hồ về cái tên “Boyd Luo” trên hot-search, không biết nên dịch ra như thế nào, dù sao trước đó mọi người đều suy đoán sẽ là ảnh đế trẻ tuổi, diễn viên mới nổi hay nam nghệ sĩ hàng đầu hiện nay… Trong số các diễn viên họ La lại còn đóng phim điện ảnh, tìm tới tìm lui chỉ có một người của Truyền thông Đông Thị, tên La Bố. (Boyd Luo = tên phiên âm sang Tiếng Anh của La Bác)
Người này chỉ tính là diễn viên hạng hai, nhưng mà ngày sinh nhật lại không đúng. Có người tìm hiểu cặn kẽ, cũng có người lập tức chúc mừng diễn viên La Bố.
8 giờ sáng hôm sau, trang chủ của “Sao băng” chính thức được mở, dòng trạng thái đầu tiên là đăng hình poster của các diễn viên chính, cũng đính kèm tên La Bác.
Trần Thái dùng Weibo của La Bác để chia sẻ lại.
Những nghệ sĩ và fan hâm mộ quan tâm đến việc này đều ngã ngửa… Khán giả hóng hớt mồm miệng há hốc. Có người theo dõi toàn bộ quá trình này bắt đầu tích cực đăng bài đào sâu về bối cảnh và nguyên nhân được tuyển chọn của La Bác, nhưng mà mấy năm qua thực sự không hề có tin tức gì của người này, ngoại trừ lần trước đây đóng chung một bộ phim truyền hình với Hứa Hoán, còn lại đều là những đồn đại liên quan đến việc thời còn trẻ anh từng đắc tội với một người đạo diễn nổi tiếng họ Hàn và biên kịch trong giới.
Mọi người không đào bới được gì ở gần, thế là moi móc ở xa hơn. Năm đó La Bác đắc tội đạo diễn Hàn có không ít người biết chuyện, còn có người tung ra một tin cực sốc trên mạng, chỉ có điều thời gian đã quá lâu rồi, rất ít người còn nhớ. Lần này có người tìm hiểu cặn kẽ nguồn gốc về ân oán trước đây rồi tung ra, bóc mẽ chi tiết, chỉ đích danh đạo diễn Hàn những năm tháng ấy dùng chức dùng quyền để giở trò mờ ám với không ít diễn viên nam trẻ tuổi, còn có mấy diễn viên nam vì chống đối ông ta mà bị đóng băng hoạt động.
Lượng người hóng hớt cứ tăng dần lên, những người trong nghề và fan hâm mộ lại có người ghen ghét. Lần này La Bác nhảy một cái lên 3 bậc, có miếng bánh động trời này, tên anh không chỉ có thể xuất hiện liên tục bên cạnh Jayne khắp thế giới, mà còn được không ít tạp chí mời phỏng vấn, tham gia các buổi công chiếu phim trong thời gian tuyên truyền. Dù danh tiếng phòng vé và tiếng đồn không được như mong đợi, thế nhưng cũng không uổng công sức nỗ lực của anh trong hai năm qua.
Nếu như sức hút bán vé của Jayne vẫn cao, lần này phía công ty bên Mỹ vẫn duy trì được phong độ sản xuất như cũ… Vậy thì tiền đồ của La Bác thật không tưởng tượng được…
Rõ ràng là một diễn viên không tiếng tăm mờ nhạt trong phim truyền hình, chẳng ai hiểu nổi, người nọ làm thế nào để có thể một phát đột phá hết tất cả giới hạn. Mà người đại diện của anh còn trẻ như vậy, công ty cũng không nổi danh… Đây quả thực là sự thật vô cùng thần bí.
Trần Thái cũng cảm thấy chuyện này mông lung như một trò đùa, chỉ có Lục Tiệm Hành chẳng hề bất ngờ với chuyện này, còn cười giải thích cho y: “Lữ Hàm chính là người như thế đấy, tính tình cổ quái, rất đề cao cái tôi, chẳng bao giờ thèm để ý người khác nghĩ sao. Lần này coi như em chọc trúng nọc rồi, lại có thể khiến ông ta chịu thua.”
Trần Thái vẫn ngờ vực hỏi anh: “Không phải anh và ông ấy không hợp nhau sao, sao giờ còn khen người ta?”
“Cũng bởi vì tính tình ông ta cổ quái nên mới không hợp nhau, ” Lục Tiệm Hành đáp, “Với người khác thì phải coi nhà đầu tư như ‘bố’, còn với ông ta thì nhà đầu tư còn phải gọi ông ta là ‘bố’, anh đập tiền vào còn phải nghe ông ta chọc ngoáy, anh không chịu được cho nên cạch luôn.”
Trần Thái: “…”
“Đương nhiên, ” Lục Tiệm Hành giơ một tay lên, đầy vẻ tự luyến, “Chắc chắn là cũng có một phần ghen ăn tức ở, ai bảo anh đẹp trai quá mà làm gì.”
Trần Thái: “…”
Lục tổng quá-đẹp-zai gần đây có rất nhiều người tới thăm hỏi, có khi là tới nhà, còn có một vài người hẹn ở ở công ty.
Trước Tết nguyên đán còn có mấy tuần, đợi đến Tết thì nhân viên sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên người tới càng lúc càng đông.
Trần Thái nhìn những người này đều vô cùng lạ mặt, cũng không rõ những người đó làm gì. Nhưng mà tin tức tốt của Thiên Di cứ không ngừng truyền đến, đầu tiên là Thiên Di thu mua được một công ty công nghệ số hàng đầu trong nước, lại nghe có không ít quỹ đầu tư khác cũng muốn nhảy vào. Trong số đó, quỹ của công ty Trung Hoa Văn thậm chí đã đưa ra giá 4,5 tỷ đồng, cũng muốn sáp nhập và mua lại..
Chỉ có điều có đầu tư Dương Nguyên đạt thành thỏa thuận từ trước, những công ty đó đều bị chặn ở bên ngoài.
Trần Thái nghe người ta nói Lục Tiệm Viễn hình như có hơi hối hận, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận tình hình hiện tại. Nhưng dù có như thế nào, lần này Thiên Di cũng coi như tăng trưởng hơn hẳn ở trong tay hắn, bởi vậy nghe đâu Lục Tiệm Viễn gần đây vô cùng đắc ý.
Có một lần Trần Thái đi ăn cơm với đối tác, vừa hay đụng phải người này. Lúc đó, đi sau lưng hắn là đủ trai xinh gái đẹp vây quanh, phía nhà hợp tác ríu rít nịnh nọt tiễn hắn ra ngoài. Lục Tiệm Viễn cả người đều lộ rõ vẻ khoan khoái, hắn tùy ý cười to, trước khi đi còn ôm eo một cô nàng xinh đẹp, người kia liền lập tức ôm chặt lấy hắn rồi hai người bước lên một chiếc xe thể thao nhập khẩu đời mới, nghênh ngang rời đi.
Nhưng mà y cũng không quá để ý chuyện này. Sau khi phía trang chủ đoàn phim công bố thông tin, phía La Bác liên tục có các nhãn hàng mời làm gương mặt đại diện. Trần Thái vừa phải sàng lọc để chọn bên hợp tác, vừa phải cân đối thời gian, bởi vậy chính bản thân cũng bận rộn không ngừng. Đừng nói Lục Tiệm Viễn, kể cả các nhân vật thường xuyên tới nhà tới thăm hỏi Lục Tiệm Hành y cũng không hơi sức đâu hỏi đến.
Cho đến một hôm xế chiều, y có hẹn với đối tác từ trước, vừa mới ra cửa đã gặp một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da ở dưới nhà.
Người đó mặc một bộ âu phục mày xám, đeo ca-ra-vat, túi áo có giắt khăn vuông, quần áo lịch sự lại cứng nhắc. Trần Thái cảm thấy hơi quen mắt, ngẫm nghĩ một hồi, mãi mới nhớ ra mang máng — năm ngoái khi y làm thủ tục xin nghỉ việc, hình như đã nhìn thấy vị này. Lúc đó ông đi cùng Lục Tiệm Hành, trước đấy đồng nghiệp còn giới thiệu với y rằng vị này chính là một nhân vật tai to mặt lớn nào đó của nhà đầu tư Dương Nguyên, hình như họ Quan.
Trong lòng y sinh nghi, chạm mắt người kia, rồi hơi gật đầu tỏ ý chào.
Người họ Quan cũng khẽ gật đầu ra hiệu, chờ cho Trần Thái rời đi, ông ta mới mới lên lầu.
Tiết trời đông giá rét đã qua, Lục Tiệm Hành mở cửa sổ thông khí, lập tức cảm thấy cơn gió xuân phả vào mặt.
Người họ Quan đứng phía sau nói: “Lục tổng, vừa rồi tôi gặp anh Trần ở dưới lầu. Hình như anh ấy rất giật mình.”
Lục Tiệm Hành nói: “Tôi vẫn chưa nói với Trần Thái, chờ mọi chuyện êm thấm rồi nói cũng không muộn. Bên anh thế nào rồi?”
Người họ Quan cười đáp: “Bởi vì trước đó trong quá trình điều tra đã phát hiện ra lỗ hổng trong công tác quản lý của Thiên Di, tầng quản lý cấp cao cũng có không ít người tham ô quỹ tiền chung, cho nên chúng tôi đã đề cử một đội ngũ quản lý mới. Hiện giờ mới cũ kết hợp rất tốt.”
Lục Tiệm Hành gật đầu, hỏi tiếp: “Buổi sáng anh có việc bận à?”
“Đúng vậy, ” Người họ Quan trả lời: “Tôi mới nhận được tin tức, “Diễn viên chính trong bộ phim ‘Hương y truyền’ bị tình nghi chơi ma túy, trưa hôm nay mới vừa bị mang đi. Phỏng chừng rất nhanh sẽ có tin tức tung ra.”
Lục Tiệm Hành cũng không ngờ tới, kinh ngạc quay đầu lại nhìn ông.
“Hương y truyền” là bộ phim Thiên Di đầu tư cho vai nữ chính, vốn dĩ vai này thuộc về Phương Oánh, nhưng khi đó Phương Oánh đang kiếm tiền bằng cách tham gia các show truyền hình, lại chê là phim cổ trang cho nên không nhận. Ngược lại là phía nữ diễn viên Vu Mộng có cho người tới tìm Lục Tiệm Viễn, thường xuyên qua nên đã để cho cô ta nhận vai này. Nữ diễn viên tên Vu Mộng kia danh tiếng không quá tốt, nhưng Lục Tiệm Viễn lúc đó đang chống lưng cho cô, nhất thời dẫn đến đủ các loại phỏng đoán của người ngoài giới, còn gây ra scandal suốt một thời gian.
“Hiện tại ảnh hưởng trực tiếp là bộ phim này sợ không được chiếu, Thiên Di đầu tư vào không ít, sợ là sẽ lỗ nặng.” Người họ Quan nói tiếp, “Đương nhiên quan trọng nhất là, chuyện này do trách nhiệm của của Lục Tiệm Viễn rất lớn, cho nên… Mấy ngày gần đây chúng tôi đang chuẩn bị đề nghị thay đổi CEO.”
Lục Tiệm Hành hỏi: “Hiện giờ? Có nắm chắc cả phía giám đốc Vương không?”
“Đang tiếp xúc, ” Họ Quan đáp, “Giám đốc Vương đang không hài lòng về Lục Tiệm Viễn, thế nhưng cũng không tin tưởng chúng ta. Bây giờ có thể thuyết phục được ông ta hay không, còn phải xem cách làm của Lục Tiệm Viễn.”
Lục Tiệm Hành gật đầu, nhắc nhở: “Giám đốc Vương thích ăn món Quảng Đông, đi về đường phía Đông có một nhà hàng không tồi. Nếu không bận rộn anh có thể qua đó xem.”
Người họ Quan hiểu ý, sau đó mấy lần để người dưới tay định ngày hẹn giám đốc Vương, lại hẹn ở nhà hàng món Quảng Đông kia, những người khác không có, nhưng 10 lần thì có tới 8, 9 lần đều sẽ gặp được cả Lục Tiệm Viễn.
Giám đốc Vương thấy sự trùng hợp này không nhịn được cau mày hoài nghi.
Người mời khách cũng cau mày, lại nói: “Giám đốc Vương, đồ ăn ở nhà hàng này tuy ngon thật, nhưng chúng ta để lần sau đi… Hay là nên đổi địa điểm!”
Giám đốc Vương nhìn về phía người đó:
“Làm sao vậy?”
“Không phải là do Lục tổng thường tới sao…” Người kia cười lúng túng, “Chúng tôi không tranh đoạt với người ta, miễn cho anh bị khó xử ở công ty.”
Sắc mặt giám đốc Vương trở nên khó coi, mặt mày âm trầm, nhất thời nói: “Sao cậu ta tới được, tôi lại không thể? Về sau cứ ăn ở đây đi!”
Người mời khách chỉ cười, lần sau vẫn cứ đổi địa điểm mời khách. Giám đốc Vương lúc trước còn nghi ngờ, lần này thì không còn nghi gì nữa, lại thấy Lục Tiệm Viễn gần đây kiêu ngạo hung hăng, trong lòng càng thấy không thoải mái.
Mà phía Lục Tiệm Viễn gần đây quả thực hăng hái vô cùng, nhưng sau khi đầu tư Dương Nguyên đưa ra ý kiến muốn thay đổi CEO, hắn vẫn nhận ra có chuyện không hay rồi. Dù sao giám đốc Vương và hắn từ trước đến giờ không hợp nhau, dạo này hắn nhiều lần nhìn thấy phía đầu tư Dương Nguyên túm tụm với họ Vương kia, khó đảm bảo hai bên sẽ không cấu kết.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, số ghế trong ban giám đốc của Thiên Di bố trí không quá hợp lý, thông thường số ghế đều phải là số lẻ, nhưng lúc đó hắn chiếm 4 ghế. Trong đó anh trai chắc chắn sẽ đứng về phía bên mình, đã như thế, trong tình huống xấu nhất cũng sẽ là cục diện 50 – 50 giằng co với nhau. Tuy rằng khá khó xử, nhưng dù sao cũng hơn mất quyền quản lý.
Nghĩ như vậy, Lục Tiệm Viễn lại thấy an lòng hơn chút, dù sao vẫn là đánh giặc trong nhà. Trong lòng hắn nắm chắc, lại càng thấy không vừa mắt giám đốc Vương. Bên phía họ Vương có mấy dự án trình lên xin phê duyệt, Lục Tiệm Viễn trong lòng tức tối người này ăn cây táo rào cây sung, thế là gạt hết sang một bên, chẳng hề ký duyệt.
Trước ngày Tết Thanh Minh, Thiên Di tổ chức cuộc họp ban giám đốc lần thứ hai, sau khi trình bày xong quy trình, đầu tư Dương Nguyên bày tỏ vẫn giữ nguyên kiến nghị thay đổi CEO.
Lục Tiệm Viễn cười lạnh, cũng không lên tiếng.
Giám đốc Vương quả nhiên bắt đầu tỏ thái độ trước tiên: “Tôi cũng đồng ý, Lục Tiệm Viễn sau khi nhậm chức đã không thực hiện tốt chức trách của chính mình, hơn nữa không phân rõ công và tư, để quá nhiều chuyện tình cảm cá nhân vào công ty. Đương nhiên bãi nhiệm anh ta là một chuyện, chọn ra CEO mới là một chuyện khác.”
Lục Tiệm Viễn liếc xéo ông ta một cái, phản bác: “Tôi tự nhận mình làm việc hết sức nghiêm túc, cũng không gây ra sai sót gì quan trọng. Nhưng mà có mấy người ăn cây táo rào cây sung, làm chút chuyện mờ ám sau lưng đấy.”
Tuổi của giám đốc Vương lớn hơn hắn hai giáp, lúc này tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Lục Tiệm Viễn lại quay đầu, nói với người bên phía Dương Nguyên: “Lần này ‘Hương y truyền’ quả thực chịu ảnh hưởng khá lớn, nếu như truy cứu trách nhiệm lên trên người tôi, tôi cũng nhận. Nhưng đồng thời các vị cần phải hiểu rằng, cũng mới mấy ngày trước, tôi đã nói đến dự án thu mua công ty công nghệ số, chỉ cần kế hoạch thu mua này hoàn thành, vậy thì Thiên Di sẽ nắm giữ kết thảy tài sản và kỹ thuật nòng cốt của công nghệ số, bao gồm cả hiệu ứng hình ảnh và các kỹ thuật giả tưởng.”
Hắn nói đến đây có chút tự đắc, nhìn những người khác: “Coi như lấy công chuộc tội, hoàn thành xong hạng mục này, bù đắp đủ rồi chứ.”
Giám đốc Vương lại phản bác: “Tình trạng tài chính của công ty công nghệ số chưa nói trước được, hiện giờ công ty sản xuất đều đưa ra yêu cầu phải nộp tiền đặt cọc trước rồi mới tiếp tục đàm phán. Nếu như bước đi này không tốt gây ra hao tổn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc chúng ta ra thị trường. Đây là lấy công chuộc tội hay là bước một bước hồ đồ, chẳng ai biết được.”
Lục Tiệm Viễn nhất thời nổi giận: “Lúc trước để cho ông có một chân trong ban giám đốc mới là hồ đồ!”
Hai bên lại tranh cãi thêm vài câu, không ai nhường ai.
Đại diện phía đầu tư Dương Nguyên dứt khoát nói: “Vậy chúng ta trực tiếp đi đến giai đoạn bỏ phiếu đi.”
“Còn bỏ phiếu?” Lục Tiệm Viễn quay đầu nhìn lại, cười lạnh nói, “Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là 50 – 50, thay vì lãng phí thời gian, chi bằng các anh cứ quay về suy nghĩ kĩ lần nữa xem lần sau nên dùng cái cớ gì.”
Đại diện của Dương Nguyên vẫn làm ngơ, nói tiếp: “Chúng tôi chỉ tiến hành theo trình tự cuộc họp.”
Người này nói xong giơ tay, tỏ thái độ: “Phía đầu tư Dương Nguyên chúng tôi ủng hộ Trịnh Húc Đông đảm nhiệm chức vụ CEO của Truyền thông Thiên Di.”
Giám đốc Vương vừa định nhấc tay, bỗng nhớ đến điều gì đó, lại hạ tay xuống, nhìn về phía đại diện của Dương Nguyên.
Phòng họp bất chợt lâm vào không khí im ắng, chỉ chốc lát sau, lại nghe ông ta nói: “Tôi… Bỏ phiếu trắng.”
Đại diện của Dương Nguyên bất ngờ.
Lục Tiệm Viễn lập tức cười ha ha, nhìn về phía giám đốc Vương: “Coi như ông vẫn chưa hồ đồ vì già!”
Hắn nói xong vừa nhìn về phía đại diện Dương Nguyên, gõ ngón tay xuống bàn, “Thiên Di và Dương Nguyên hợp tác là một chuyện, nhưng muốn công ty thay tên đổi họ, xin lỗi, không thể đâu.”
Đại diện Dương Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Tiệm Viễn còn định nói nữa, lại nghe phía sau có người chậm rãi lên tiếng: “Tôi cũng ủng hộ Trịnh Húc Đông giữ chức CEO của Truyền thông Thiên Di.”
Lời này vừa nói ra, như là một tiếng sấm nổ ngang trời, đầu óc Lục Tiệm Viễn trống rỗng, trước mắt đột nhiên tối thui.
Mất một hồi lâu, hắn vẫn khó có thể tin quay đầu nhìn lại. Vẻ mặt của giám đốc Vương tràn ngập vẻ khiếp sợ không kém gì hắn, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc nhìn về Lục Tiệm Hành.
Lục Tiệm Hành ngồi ở đầu kia của bàn hội nghị, từ lúc bước vào căn phòng này anh vẫn chưa từng lên tiếng.
Hai anh em đã lâu không liên lạc, hôm nay từ lúc mở cuộc họp cho đến bây giờ, lần đầu tiên ánh mắt hai người chạm nhau.
Lục Tiệm Viễn há miệng, định nói gì đó, lại nghe đại diện của Dương Nguyên cười nói: “Nếu đã như vậy, 2 phiếu tán thành, 1 phiếu phản đối, 1 phiếu trắng. Kết quả đã có, chúng tôi xin chúc mừng anh Trịnh Húc Đông giữ chức CEO của Truyền thông Thiên Di.”
Danh sách chương