"Á...!" Bích Lạc Doanh giật mình hét toáng lên, vốn tưởng bản thân sẽ rơi xuống hồ nhưng ai ngờ cơ thể xoay hai vòng, khi bình tĩnh lại phát hiện mình nằm trọn trong lòng Lăng Nhiễm.
"Cô không sao chứ? Xin lỗi gì tôi đi không để ý!"
"K...!không sao" Chẳng hiểu sao tim Bích Lạc Doanh lại đập nhanh như vậy.
"Vậy thì tốt, đứng dậy được không?"
Bích Lạc Doanh bây giờ mới nhận ra mình đang ngồi trong lòng Lăng Nhiễm, vội vã đứng dậy nhưng cổ chân truyền tới cảm giác đau nhói.
"Từ từ thôi, lại kia ngồi" Lăng Nhiễm nhanh tay đỡ lấy Bích Lạc Doanh dìu cô ta về phía ghế ngồi cách 3m.
"Để tôi xem thử" Lăng Nhiễm ngồi xổm xuống muốn kiểm tra cổ chân của Bích Lạc Doanh, dù sao cũng là mình va vào người ta, cũng may kéo lại kịp nếu không thì hỏng.
"Không cần đâu...em không sao.." Bích Lạc Doanh rụt chân lại, như vậy không ổn, rất ngại.
Thậm trí mặt cô ta còn hơi ửng đỏ, nhưng do đèn led nhiều màu nên không nhìn rõ, vả lại không ngã xuống nên không gây chú ý tới nhiều người.
"Đỏ lên rồi, thật xin lỗi tôi đi tìm thuốc cô ở yên đây nha!" Lăng Nhiễm nói xong đứng dậy đi về phía Hoắc Mạc Đình.
Một nhân viên phục vụ để ý Lăng Nhiễm, ngó nghiêng xung quanh rồi cầm khay rượu đi về phía cô.
Đi vội nên Lăng Nhiễm cũng chẳng để ý xung quanh, mọi người biết chuyện gì xảy ra rồi đó, nhân viên phục vụ kia đâm thẳng vào cô, người Lăng Nhiễm bị nguyên 3 ly rượu vang đỏ dội lên, "Choang!" Tiếng ly rơi xuống đất thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
"Chuyện gì vậy?" Lý Kiêu đang tiếp rượu khách ở gần đó nghe tiếng động không vui đi lại.
"Lão gia! Hoắc phu nhân tôi thực sự xin lỗi! Làm bẩn bộ đồ của phu nhân!" Nhân viên phục vụ sợ hãi nói, anh ta chỉ nhận tiền rồi làm theo nhưng đây là Lý gia lại còn có Hoắc Mạc Đình ở đây, nói đi vẫn phải nói lại anh ta có chút sợ hãi.
"Không được việc gì cả! Mau lui xuống!" Lý Kiêu quát nhẹ.
Nhân viên phục vụ lập tức vâng dạ thu dọn ly bể rồi nhanh chóng lui xuống.
"Cháu không sao chứ?"
"Dạ không sao"
"Để ta kêu người dẫn cháu đi thay đồ"
"Để cháu đưa cô ấy đi" Hoắc Mạc Đình cởi áo khoác ngoài choàng lên vai Lăng Nhiễm rồi ôm ngang cô lên.
"Vậy mau đi đi!"
"Thả em xuống đi, em tự đi được!" Vì quá đột ngột nên hai tay cô choàng qua cổ anh.
"Ngồi yên"
"Nhiều người đang nhìn như vậy! Thả em xuống đi!" Biết bao nhiêu con mắt đang hướng về phía bọn họ như vậy không quen cho lắm.
"Không cần quan tâm" Hoắc Mạc Đình không để ý tới mấy chuyện vặt vãnh như vậy, anh ôm Lăng Nhiễm đi thẳng lên phòng thay đồ.
An Vũ Phong bên kia cầm ly rượu lắc nhẹ, ánh mắt loé chút kinh ngạc, không biết suy nghĩ gì mà khoé miệng khẽ nhếch lên.
Hoắc Mạc Đình anh sẽ sớm nhận tội khi dám uy hiếp tôi!
"Mau thay đi" Đưa một bộ đồ anh cảm thấy kín đáo, ổn áp nhất trên giá treo đồ cho cô.
"Vâng! Đúng rồi, anh giúp em đưa dầu cho Bích Lạc Doanh với, ban nãy vô tình đụng phải cô ấy cổ chân bị thương rồi, đã sưng đỏ lên!" Lăng Nhiễm nhận lấy bộ đồ, cô đã sẵn sàng để bị ăn mắng rồi.
"Em bị thương?" Hoắc Mạc Đình vừa nói vừa ngồi xuống nhìn ngắm cổ chân cô.
"Không phải em mà là Bích Lạc Doanh! Mau đưa cho cô ấy đi, sẽ rất đau đó"
"Ừ" Hoắc Mạc Đình đi ra ngoài rút điện thoại ra.
-------
"Doanh Doanh! Em làm sao lại để bị thương vậy?" Triệu Khải cầm lọ dầu chạy nhanh lại phía hồ bơi.
Tên họ Hoắc kia vừa gọi điện kêu anh qua đây.
"Do em không cẩn thận, không sao đâu" Bích Lạc Doanh cười nhẹ, nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của Lăng Nhiễm, chị ấy đi đâu rồi?
"Tốt nhất đừng lại gần đây nữa, nơi này khá trơn, đưa chân anh xem"
Bích Lạc Doanh ngoan ngoãn chìa đôi chân trắng nõn không tì vết ra.
Sau khi bôi dầu, Triệu Khải lại ngồi xoa bóp một lúc.
"Anh Khải...anh đừng đối tốt với em như vậy.."
"Hửm? Được, đợi khi nào em tự chăm sóc cho bản thân mình được thì anh sẽ ngừng đối tốt với em" Động tác xoa bóp của Triệu Khải không hề dừng lại, chỉ bị chậm vài nhịp bóp.
"..." Anh ngốc thật! Em đâu có thích anh, cố gắng nhiều như vậy chỉ làm tổn thương bản thân mà thôi.
Sau khi thay đồ, Lăng Nhiễm được Hoắc Mạc Đình dẫn đi làm quen vài vị khách đặc biệt, sẽ có lợi cho cô sau này.
Dù đi nhiều nhưng anh vẫn không để cô chạm vào một giọt rượu nào, anh sợ cô khi say sao?
"Hoắc phu nhân không thể uống rượu không phải là có tin vui rồi đó chứ?" Một vị khách là người của An Vũ Phong lên tiếng.
"!!!" Gì đấy? Cái tên này bị gì vậy.
"Khụ! Khụ!..." Lăng Nhiễm vừa uống một ngụm nước ép liền bị câu nói này làm sặc, ho sặc sụa.
"Haha, phản ứng này xem ra là đúng rồi"
"Biết đâu đó không phải là cốt nhục Hoắc gia thì sao?"
"Cô ăn nói gì vậy? Cẩn thận bị rạch mặt đó!"
"Nói đủ chưa?" Hoắc Mạc Đình lạnh mặt lên tiếng.
"Hoắc tổng! Ngài nên nhìn rõ bộ mặt của cô ta đi trước khi ngài thành người bị hại!"
"Thì sao?"
"Ngài không thấy những gì cô ta đã làm sao? Không ai có thể chấp nhận một con người như vậy được!"
"Tôi chấp nhận! Các người có ý kiến?" Hoắc Mạc Đình nhìn thẳng vào người vừa nói khiến cô ta như rùa rụt cổ.
"Hoắc tổng cần gì phải nổi nóng, chỉ là lời nói đùa thôi mà" An Vũ Phong lịch thiệp đi lại.
"Lời nói đùa như vậy rất đáng cắt lưỡi, nên hạn chế nói đùa thì hơn, quản cho tốt chó của mình, không thể cắn bừa"
Lăng Nhiễm ngước mắt lên nhìn Hoắc Mạc Đình rồi lại nhìn hai bàn tay đang đan xen nhau, cô khẽ vuốt tay anh rồi lên tiếng: "Cảm ơn các vị đã quan tâm tới chúng tôi, còn về chuyện trước đây cho tôi gửi lời xin lỗi tới tất cả mọi người!"
"Đừng tưởng xin lỗi là có thể qua! Những chuyện cô làm trời đất chứng kiến...."
Cô ta con chưa nói xong Lý Kiêu từ xa đi lại: "Xin thứ lỗi, có vẻ hôm nay không thích hợp nói tới chuyện này"
"Đúng đấy! Thật vô duyên mà, tiệc mừng thọ của người ta mà lại cãi nhau" Vài người bên ngoài hùa theo Lý Kiêu nói.
Nhờ vậy mà bữa tiệc lại trở về trạng thái vui vẻ như ban đầu.
Nán lại một chút, nhìn thời gian đã muộn để đảm bảo sức khoẻ cho Lăng Nhiễm, Hoắc Mạc Đình đã rời đi sớm.
"Hôm nay cảm ơn anh" Lăng Nhiễm vừa đi ra ngoài vừa nói.
Ngày hôm nay Hoắc Mạc Đình đã đứng ra bảo vệ cho cô, cô có thể cảm nhận được sự che chở bảo vệ của anh.
Chết rồi ngày càng rung động phải làm sao đây!
"Sau này có người nói như vậy thì đừng nhịn, muốn làm gì thì làm"
"Thế không phải là phá hủy hình tượng của anh sao? Hơn nữa nếu em lỡ tay đánh người thì sao?"
"Thì đánh thôi, anh xử lý tàn cuộc, em cứ việc ra tay" Hoắc Mạc Đình thản nhiên nói.
Lăng Nhiễm nghe xong bật cười, cảm giác làm phu nhân quyền thế không tồi.
Rất vui!
Bỗng nhiên đầu óc cô choáng váng, cơn hoa mắt ùa về, Lăng Nhiễm không đứng vững, đưa tay lên che mắt.
"Sao vậy?" Hoắc Mạc Đình vội đỡ lấy cô ân cần hỏi han.
"Không sao, hơi chóng mặt" Độc tố chết tiệt này! Phá hỏng tâm trạng của người ta.
"Về nhà thôi!" Hoắc Mạc Đình nhíu mày bế Lăng Nhiễm lên, trợ lý Cẩn đã đỗ xe ở cổng biệt thự rồi, chỉ đợi bọn họ ra thôi.
Lăng Nhiễm rất đau đầu nên không từ chối hành động bế mình đi của anh.
Mặc dù cô không thích điều này, nhưng chẳng còn sức nữa rồi, sao càng ngày càng choáng váng như vậy chứ.
"Sao rồi?" Sau khi lên xe Hoắc Mạc Đình không để Lăng Nhiễm xuống ghế mà để cô trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Lăng Nhiễm chỉ lắc nhẹ đầu, mí mắt cô nặng trĩu chỉ muốn nhắm lại, có mở mắt ra cũng không thấy gì.
Cô gục đầu lên vai Hoắc Mạc Đình từ từ nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn.
Mệt quá!
Anh đưa tay điều chỉnh lại đầu cô cho thoải mái một chút rồi ôm chặt lấy Lăng Nhiễm: "Tăng nhiệt độ lên một chút"
"Vâng!" Trợ lý Cẩn làm theo rồi nhấn nút một tấm màn chắn ngăn cách khoang lái xe với ghế sau, để không gian riêng tư cho hai người họ.
Hoắc Mạc Đình cúi xuống nhìn Lăng Nhiễm, chân mày khẽ nhíu lại, Triệu Khải cũng nói với anh rồi, về sau hiện tượng này sẽ xuất hiện thường xuyên, nên chú ý nhiều hơn, ngày hôm nay có vẻ cô mệt mỏi rồi.
Anh rất sợ...sợ ngày đó sẽ tới....