Thiên phú như thế đừng nói ở thành Hoang Cổ, cho dù ở toàn bộ Nam Châu đều là cực kỳ hiếm thấy.
Bởi vậy học viện Quan Huyền trực tiếp đưa ra đãi ngộ cao nhất. Không cần sát hạch, cũng không cần kiểm tra, có thể trực tiếp gia nhập học viện Quan Huyền. Hơn nữa sau khi gia nhập học viện, cũng sẽ được một vị đạo sư cao cấp dạy bảo.
Đáng tiếc một tháng trước có lẽ là trời cao đố kỵ anh tài, tu vi của vị thiếu niên này đột nhiên biến mất trở thành một người bình thường.
Đã là người bình thường thì tất nhiên không có khả năng nhận được sự đối đãi đặc thù của học viện Quan Huyền.
Học viện không nhận người bình thường!
Diệp Quan nghe xong lời của Tống Từ thì không khỏi ngẩn người, sau đó nói: "Tống Từ đạo sư, thời gian khai giảng không phải còn một tháng nữa sao?"
Tống Từ khẽ gật đầu: “Đúng!"
Diệp Quan có hơi do dự, sau đó nói: "Thật ra, tu vi của ta... ."
Tống Từ đột nhiên ngắt lời hắn, nói: “Thật không dám đấu diếm, chúng ta đã đưa danh ngạch này cho Lý Xuyên công tử của Lý tộc!"
Diệp Quan sửng sốt.
Lý Xuyên!
Một vị thiên tài siêu cấp của Lý tộc. Đương nhiên, nếu là vào một tháng trước, vị thiên tài siêu cấp này ở trước mặt Diệp Quan cũng chỉ có thể nói là rất tầm thường.
Tống Từ nhìn Diệp Quan nói: “Diệp công tử, sắp tới sẽ là võ hội được tổ chức mười năm một lần, học viện của chúng ta cần một vị thiên tài đi tranh một vị trí tốt. Giúp cho chúng ta nhận được nhiều tài nguyên giáo dục hơn từ tổng viện. Ngài đã từng là người thích hợp nhất, nhưng hiện tại... Thứ cho ta nói thẳng, bây giờ ngài có tới học viện thì cũng không có tác dụng gì! Lời này tuy không dễ nghe, nhưng đây lại là sự thật!"
Nói xong, ông bèn đưa tay phải ra: “Diệp công tử, cũng mong ngài trả lại mộc bài Quan Huyền lại cho ta!"
Diệp Quan cười cười: “Được thôi!"
Nói xong hắn lấy ra Quan Huyền Bài biểu tượng cho thân phận đệ tử của học viện Quan Huyền, không chút do dự đưa cho Tống Từ.
Đối phương cũng đã nói đến mức này, hắn tất nhiên sẽ không tự hạ thấp bản thân để đi cầu xin.
Tống Từ nhận lấy mộc bài, cũng không nói thêm điều gì, trực tiếp quay người rời đi.
Tống Từ vừa mới đi, một tên đệ tử Diệp tộc có chút lưng còng đột nhiên hưng phấn chạy về phía trong tộc, vừa chạy còn vừa hô: “Đại trưởng lão, thế tử Diệp Quan bị hủy bỏ tư cách nhập học! Hắn bị hủy bỏ tư cách nhập học! Ha ha..."
Diệp Quan: "..."
Rất nhanh có một vị lão giả đột nhiên bước ra từ bên trong đại điện, rất nhanh đã chạy tới trước mặt Diệp Quan: “Thế... Diệp Quan, đại trưởng lão đã sử dụng đặc quyền trưởng lão để mở hội nghị gia tộc ở Tổ Từ, kêu ngươi lập tức tới đó!"
Diệp Quan bình tĩnh nói: “Là muốn bãi miễn chức vị thế tử của ta sao?"
Lão giả có phần do dự, sau đó nói: "Không biết."
Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó đi về phía Tổ Từ.
Tổ Từ của Diệp Phủ.
Diệp Quan vừa đi vào liền thấy tộc trưởng của Diệp tộc là Diệp Khiếu vỗ bàn một cái rất mạnh: “Bãi miễn Diệp Quan? Lão phu tuyệt đối không đồng ý!"
Diệp Quan sửng sốt.
Hắn nhìn bên trong Tổ Từ, giờ phút này một đám trưởng lão Diệp phủ cũng đã đến.
Ngồi ở chủ vị là tộc trưởng Diệp tộc - Diệp Khiếu, vị trí đầu não phía dưới bên trái chính là Đại trưởng lão.
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Diệp Quan đang đi tới, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp.
Rõ ràng là một vị thiên tài, tại sao lại đột nhiên biến thành một phế vật chứ? Diệp Quan hơi thi lễ với Diệp Khiếu: “Tộc trưởng!"
Nhìn thấy Diệp Quan, Diệp Khiếu khẽ gật đầu, vẻ mặt đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: “Ngồi đi!"
Một gã thị vệ lập tức mang lên một cái ghế.
Diệp Quan vừa mới ngồi xuống, đại trưởng lão bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Tộc trưởng, Diệp Quan hiện tại có tài đức gì có thể trở thành thế tử của Diệp tộc?"
Mọi người nhìn Đại trưởng lão, Đại trưởng lão trực tiếp đứng lên nhìn Diệp Quan đang ngồi ở bên dưới: “Ta thừa nhận những năm gần đây Diệp Quan đã liều mạng, chảy máu vì gia tộc. Bây giờ gia tộc có hai mươi sáu mỏ linh khoáng, không thể bỏ qua công lao của Diệp Quan! Thế nhưng hiện tại hắn không còn một chút tu vi nào. Hoàn toàn là một người bình thường không hơn không kém. Nếu cứ tiếp tục để hắn làm Thế tử Diệp tộc. Diệp tộc sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thành Hoang Cổ. Vả lại, thế tử Diệp tộc còn là một nhân vật biểu tượng, phải đi ra ngoài kiến công lập nghiệp cho Diệp tộc. Thử hỏi hiện tại Diệp Quan còn có năng lực này hay không?"
Nói năng vô cùng khí phách!
Một đám trưởng lão bên trong Tổ Từ đều trầm mặc.
Diệp Quan nhìn thoáng qua mọi người không nói gì.
Hắn muốn xem một chút sau khi bản thân mất đi thực lực, thì có bao nhiêu người thật lòng đối xử tốt với mình, lại có bao nhiêu người muốn bỏ đá xuống giếng.
Chỉ khi nào bản thân ở dưới đáy vực, ngươi mới có thể nhìn thấu người bên cạnh!
Lúc một người mất đi vinh dự và quyền lực, tất cả mọi người bên cạnh sẽ lộ rõ nguyên hình.
Bởi vậy học viện Quan Huyền trực tiếp đưa ra đãi ngộ cao nhất. Không cần sát hạch, cũng không cần kiểm tra, có thể trực tiếp gia nhập học viện Quan Huyền. Hơn nữa sau khi gia nhập học viện, cũng sẽ được một vị đạo sư cao cấp dạy bảo.
Đáng tiếc một tháng trước có lẽ là trời cao đố kỵ anh tài, tu vi của vị thiếu niên này đột nhiên biến mất trở thành một người bình thường.
Đã là người bình thường thì tất nhiên không có khả năng nhận được sự đối đãi đặc thù của học viện Quan Huyền.
Học viện không nhận người bình thường!
Diệp Quan nghe xong lời của Tống Từ thì không khỏi ngẩn người, sau đó nói: "Tống Từ đạo sư, thời gian khai giảng không phải còn một tháng nữa sao?"
Tống Từ khẽ gật đầu: “Đúng!"
Diệp Quan có hơi do dự, sau đó nói: "Thật ra, tu vi của ta... ."
Tống Từ đột nhiên ngắt lời hắn, nói: “Thật không dám đấu diếm, chúng ta đã đưa danh ngạch này cho Lý Xuyên công tử của Lý tộc!"
Diệp Quan sửng sốt.
Lý Xuyên!
Một vị thiên tài siêu cấp của Lý tộc. Đương nhiên, nếu là vào một tháng trước, vị thiên tài siêu cấp này ở trước mặt Diệp Quan cũng chỉ có thể nói là rất tầm thường.
Tống Từ nhìn Diệp Quan nói: “Diệp công tử, sắp tới sẽ là võ hội được tổ chức mười năm một lần, học viện của chúng ta cần một vị thiên tài đi tranh một vị trí tốt. Giúp cho chúng ta nhận được nhiều tài nguyên giáo dục hơn từ tổng viện. Ngài đã từng là người thích hợp nhất, nhưng hiện tại... Thứ cho ta nói thẳng, bây giờ ngài có tới học viện thì cũng không có tác dụng gì! Lời này tuy không dễ nghe, nhưng đây lại là sự thật!"
Nói xong, ông bèn đưa tay phải ra: “Diệp công tử, cũng mong ngài trả lại mộc bài Quan Huyền lại cho ta!"
Diệp Quan cười cười: “Được thôi!"
Nói xong hắn lấy ra Quan Huyền Bài biểu tượng cho thân phận đệ tử của học viện Quan Huyền, không chút do dự đưa cho Tống Từ.
Đối phương cũng đã nói đến mức này, hắn tất nhiên sẽ không tự hạ thấp bản thân để đi cầu xin.
Tống Từ nhận lấy mộc bài, cũng không nói thêm điều gì, trực tiếp quay người rời đi.
Tống Từ vừa mới đi, một tên đệ tử Diệp tộc có chút lưng còng đột nhiên hưng phấn chạy về phía trong tộc, vừa chạy còn vừa hô: “Đại trưởng lão, thế tử Diệp Quan bị hủy bỏ tư cách nhập học! Hắn bị hủy bỏ tư cách nhập học! Ha ha..."
Diệp Quan: "..."
Rất nhanh có một vị lão giả đột nhiên bước ra từ bên trong đại điện, rất nhanh đã chạy tới trước mặt Diệp Quan: “Thế... Diệp Quan, đại trưởng lão đã sử dụng đặc quyền trưởng lão để mở hội nghị gia tộc ở Tổ Từ, kêu ngươi lập tức tới đó!"
Diệp Quan bình tĩnh nói: “Là muốn bãi miễn chức vị thế tử của ta sao?"
Lão giả có phần do dự, sau đó nói: "Không biết."
Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó đi về phía Tổ Từ.
Tổ Từ của Diệp Phủ.
Diệp Quan vừa đi vào liền thấy tộc trưởng của Diệp tộc là Diệp Khiếu vỗ bàn một cái rất mạnh: “Bãi miễn Diệp Quan? Lão phu tuyệt đối không đồng ý!"
Diệp Quan sửng sốt.
Hắn nhìn bên trong Tổ Từ, giờ phút này một đám trưởng lão Diệp phủ cũng đã đến.
Ngồi ở chủ vị là tộc trưởng Diệp tộc - Diệp Khiếu, vị trí đầu não phía dưới bên trái chính là Đại trưởng lão.
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Diệp Quan đang đi tới, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp.
Rõ ràng là một vị thiên tài, tại sao lại đột nhiên biến thành một phế vật chứ? Diệp Quan hơi thi lễ với Diệp Khiếu: “Tộc trưởng!"
Nhìn thấy Diệp Quan, Diệp Khiếu khẽ gật đầu, vẻ mặt đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: “Ngồi đi!"
Một gã thị vệ lập tức mang lên một cái ghế.
Diệp Quan vừa mới ngồi xuống, đại trưởng lão bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Tộc trưởng, Diệp Quan hiện tại có tài đức gì có thể trở thành thế tử của Diệp tộc?"
Mọi người nhìn Đại trưởng lão, Đại trưởng lão trực tiếp đứng lên nhìn Diệp Quan đang ngồi ở bên dưới: “Ta thừa nhận những năm gần đây Diệp Quan đã liều mạng, chảy máu vì gia tộc. Bây giờ gia tộc có hai mươi sáu mỏ linh khoáng, không thể bỏ qua công lao của Diệp Quan! Thế nhưng hiện tại hắn không còn một chút tu vi nào. Hoàn toàn là một người bình thường không hơn không kém. Nếu cứ tiếp tục để hắn làm Thế tử Diệp tộc. Diệp tộc sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thành Hoang Cổ. Vả lại, thế tử Diệp tộc còn là một nhân vật biểu tượng, phải đi ra ngoài kiến công lập nghiệp cho Diệp tộc. Thử hỏi hiện tại Diệp Quan còn có năng lực này hay không?"
Nói năng vô cùng khí phách!
Một đám trưởng lão bên trong Tổ Từ đều trầm mặc.
Diệp Quan nhìn thoáng qua mọi người không nói gì.
Hắn muốn xem một chút sau khi bản thân mất đi thực lực, thì có bao nhiêu người thật lòng đối xử tốt với mình, lại có bao nhiêu người muốn bỏ đá xuống giếng.
Chỉ khi nào bản thân ở dưới đáy vực, ngươi mới có thể nhìn thấu người bên cạnh!
Lúc một người mất đi vinh dự và quyền lực, tất cả mọi người bên cạnh sẽ lộ rõ nguyên hình.
Danh sách chương