Cao Ngữ Lam trốn trong nhà vệ sinh. Cô không dám thở mạnh, như sợ người ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh từ nhà vệ sinh.
Bố cô vẫn hết sức hưng phấn nói luôn miệng, trong khi Cao Ngữ Lam không hề nghe thấy tiếng của anh Tiểu Quách gì đó. Cao Ngữ Lam nghi ngờ liệu có phải bố cô uống rượu say rồi hoang tưởng dẫn một người về nhà, nhưng trên thực tế người đó không hề tồn tại. Nếu đúng như vậy thì tốt quá!
Cũng vào lúc này, bà Cao lên tiếng: “Làm phiền cháu quá, ông nhà tôi uống nhiều rồi”.
“Không sao đâu ạ. Cháu... cháu chỉ đưa chú Cao về thôi. Bây giờ chú ấy không sao rồi... cháu xin phép đi đây ạ”. Một giọng nói nam giới vang lên, Cao Ngữ Lam tuyệt vọng ôm mặt, phụ thân đại nhân quả nhiên bắt một người đàn ông về nhà.
Mất mặt quá đi!
Đi đi, đi nhanh lên, đất này không thể ở lâu, mau giải tán ai về nhà nấy đi, sau này tốt nhất đừng gặp lại (hậu hội vô kỳ)! Cao Ngữ Lam trong lòng thầm nhủ với anh chàng Tiểu Quách đó.
Ai ngờ ba cô lại bắt đầu lên tiếng: “Cháu đừng đi! Tiểu Quách, cháu hãy ở lại đây đi”.
Cao Ngữ Lam thật sự muốn đâm đầu vào tường cho rồi. Bố ơi là bố, rốt cuộc bố muốn làm gì? Xin hãy để lại một con đường sống cho con gái rượu của bố đi ạ!
“Tiểu Quách, cháu đợi thêm một lát nữa. Đi ỉa cũng nhanh thôi, cháu gặp con gái chú rồi về cũng được mà”.
Còn nhắc đến chuyện đó nữa? Cao Ngữ Lam quyết định nếu anh chàng Tiểu Quách không ra về, cô nhất quyết không rời khỏi nhà vệ sinh.
May mà ở phòng ngoài, bà Cao còn tỏ ra lý trí. Bà ấn người ông Cao xuống ghế sofa, nhét cốc nước vào tay ông: “Anh đừng ồn ào nữa. Muộn quá rồi, để cháu Tiểu Quách về nhà nghỉ ngơi”.
Anh chàng Tiểu Quách và Cao tiểu thư đang ở trong nhà vệ sinh cùng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta phi ra cửa với tốc độ tên bắn, đi nhanh ra ngoài trong khi bà Cao còn chưa nói hết câu xin lỗi.
Cao Ngữ Lam im lặng lắng nghe. Cô nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếng ba cô thở phì phò và sau đó là tiếng gõ cửa nhà vệ sinh. Bà Cao nói khẽ: “Tiểu Quách về rồi, con có thể yên tâm ra ngoài”.
Cao Ngữ Lam thở một hơi dài, đây quả nhiên là một vụ kinh hồn.
Đêm hôm đó Cao Ngữ Lam lại mất ngủ.
Cô trằn trọc cả đêm, càng nghĩ càng thấy sợ. Cao Ngữ Lam biết bố mẹ chỉ muốn tốt cho cô, muốn giúp cô tìm hạnh phúc. Nhưng họ càng làm vậy, Cao Ngữ Lam càng cảm thấy bối rối. Cô không thể nào sống với tâm trạng suốt ngày nơm nớp bị lôi đi coi mắt. Con người đúng là không thể lười biếng, cô phải lấy lại tinh thần, quay về tìm công việc mới.
Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam liền thức dậy thu dọn hành lý.
Sau khi kết thúc bữa sáng ngày hôm sau, Cao Ngữ Lam báo cho bố mẹ biết, cô nhận được một cuộc điện thoại mời phỏng vấn nên phải quay về thành phố A để chuẩn bị. Vậy là Cao Ngữ Lam vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ trong ánh mắt không nỡ xa rời của ông bà Cao. Khi Cao Ngữ Lam khuất dạng, bố mẹ cô mắt ngân ngấn nước và tự động viên nhau: “Lần sau con gái về sẽ tiếp tục cố gắng công cuộc tìm con rể”.
Về đến thành phố A, Cao Ngữ Lam lập tức triển khai công tác tìm việc. Cô thậm chí bỏ qua bữa trưa, lên mạng nộp hồ sơ xin việc.
Khi mở email, Cao Ngữ Lam thấy một message của Ôn Sa. Ôn Sa giới thiệu một công ty đang cần tuyển nhân viên cho Cao Ngữ Lam. Công ty này tương đối có thực lực, chức vị cần tuyển và mức lương không tồi. Tuy điều kiện không bằng tập đoàn Hằng Viễn nhưng quả thực khá tốt so với các công ty khác. Trong email, Ôn Sa để lại số điện thoại của người phụ trách, bảo cô ta đã nhắn trước với đối phương, chỉ cần Cao Ngữ Lam liên hệ, công việc chắc sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi đọc xong, Cao Ngữ Lam delete ngay. Cô là người có lòng tự trọng, không bao giờ thèm nhờ vả kẻ địch.
Cao Ngữ Lam gửi sơ yếu lý lịch đến tất cả những công ty thông báo tuyển người ở trên mạng. Sau đó cô im lặng nhìn chiếc máy vi tính, trong lòng đột nhiên cảm thấy chơi vơi. Cao Ngữ Lam một mình đến thành phố A làm việc, bạn bè cũng chính là đồng nghiệp. Sau khi xảy ra chuyện, cô mới phát hiện cô không có một người bạn nào có thể dốc bầu tâm sự. Cô quả là một người thất bại.
Cao Ngữ Lam ngồi một lúc, cuối cùng cảm thấy đói bụng. Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều. Cô liền cầm ví tiền và chìa khóa đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Xung quanh nơi ở của Cao Ngữ Lam không có quán ăn ngon, cô liền đi bộ qua một con phố. Đến ngã tư, Cao Ngữ Lam nhìn thấy quán bar mấy hôm trước cô uống say rồi cướp chó. Cao Ngữ Lam bất giác bĩu môi, cô sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nhắc đến mới nhớ, quán bar đó tương đối gần nhà Cao Ngữ Lam. Vậy mà cô lại đi ôm chó nhảy lên xe taxi. Chắc chắn cô bị tài xế chở một vòng quanh thành phố, bị chém đẹp mà không hề hay biết. Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam vô cùng thương xót ví tiền của mình. Cô lập tức đưa mắt lườm biển hiệu quán bar.
Cao Ngữ Lam tiếp tục đi đến một quán cơm bình dân ở phía trước, cô là khách quen của quán ăn này. Khi Cao Ngữ Lam vừa định đẩy cửa bước vào, cô phát hiện có một bé gái khoảng năm tuổi đứng trước cửa quán. Bé gái rất xinh xắn, trông như một con búp bê. Cô bé diện bộ quần áo đẹp, có mái tóc hơi xoăn dài ngang vai. Trên đầu cô bé cài một chiếc xước lấp lánh. Cô bé trông rất sạch sẽ, có vẻ là con nhà khá giả. Cao Ngữ Lam nhìn ngang nhìn ngửa cũng không thấy người nhà của cô bé. Tần ngần một hồi, Cao Ngữ Lam đi vào trong quán ăn.
Có lẽ cô bé đang đứng đợi bố mẹ, hoặc bố mẹ của cô bé đang đi mua đồ ở khu vực phụ cận.
Quán cơm bình dân này rất đắt hàng, tuy đã qua giờ ăn trưa mà vẫn rất đông khách. Cao Ngữ Lam vừa xếp hàng vừa quay lại nhìn bé gái. Bé gái không rời mắt khỏi quán Mc Donald ở bên kia đường. Sau đó, bé gái đột nhiên quay đầu ngó đông ngó tây. Trong lúc ngó nghiêng, bé gái bắt gặp đúng ánh mắt Cao Ngữ Lam, cô bé gái liền nở nụ cười dễ thương với Cao Ngữ Lam.
Từ trước đến nay, Cao Ngữ Lam luôn không có sức miễn dịch với người và vật đáng yêu. Nụ cười của bé gái lập tức đánh gục Cao Ngữ Lam. Cô liền tươi cười với bé gái. Bé gái nhìn cô một lúc rồi lại quay đầu. Bóng lưng bé nhỏ trông rất tội nghiệp.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ gọi Cao Ngữ Lam chọn đồ ăn, cô gọi một phần cơm thịt bò. Vừa định rút tiền ra thanh toán, Cao Ngữ Lam thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc có vẻ quê mùa đang nói chuyện với bé gái. Không biết bà ta nói gì mà bé gái lắc đầu nguầy nguậy. Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói, giơ tay ra túm lấy cô bé. Cô bé vẫn lắc đầu, lùi lại phía sau hai bước.
Cao Ngữ Lam phát hiện ra điều bất thường. Cô vội vàng bỏ khay cơm chạy nhanh ra ngoài. Người phụ nữ trung niên vừa kéo tay bé gái vừa nói: “Thật đấy... bác sẽ giúp cháu tìm mẹ... ”.
“Bà định giúp cô bé tìm mẹ kiểu gì?” Cao Ngữ Lam nói thẳng tuột.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt bà ta có vẻ gian gian và hơi hốt hoảng. Cao Ngữ Lam càng khẳng định suy đoán của mình, cô quay sang hỏi bé gái: “Em có quen bà ấy không?”.
Bé gái lắc đầu. Người phụ nữ phân trần: “Tôi thấy cháu bé một mình đứng ở đây, chắc là bị lạc mất bố mẹ. Vì vậy tôi mới có lòng tốt giúp cháu... ”.
Cao Ngữ Lam gật đầu: “Vậy à, tôi cũng có lòng tốt muốn giúp cô bé đi. Hay là chúng ta cùng báo cảnh sát, sau đó... ”. Cao Ngữ Lam chưa nói hết câu, người phụ nữ trung niên đã lủi đi mất.
Cao Ngữ Lam nghiến răng nhìn theo bóng người đàn bà. Trên đời này cô hận nhất loại người bắt nạt trẻ em và động vật.
Cao Ngữ Lam cúi đầu, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của bé gái: “Em bé, em tên là gì?”
Bé gái nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi lại Cao Ngữ Lam: “Chị có thể chứng minh chị không phải là đồng bọn của bà vừa rồi?”
Cao Ngữ Lam mở to mắt: “Tại sao em lại nghi ngờ chị là đồng bọn của bà ta?”
“Người nhà em bảo, đây gọi là băng nhóm hành động. Một mình bà ấy không dễ ra tay nên giả bộ làm người bắt cóc trẻ em. Sau đó sẽ có một người tốt xuất hiện ngăn cản, khiến bà ấy bỏ đi mất. Em dễ dàng tin tưởng người tốt đó nên sẽ đi theo người ta”.
Cao Ngữ Lam há hốc mồm. Người nhà của bé gái này không biết là loại người gì, có thể giáo dục trẻ em ở mức cao siêu như vậy. Cô nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể ậm ừ: “Người nhà em dạy đúng lắm, đúng lắm. Em phải hết sức cẩn thận”.
Đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh của bé gái không rời khỏi cô. Cao Ngữ Lam không biết nên làm gì tiếp theo. Nếu cô nói hãy theo chị đi tìm chú cảnh sát, liệu cô bé có nghĩ cô là tội phạm bắt trẻ em? Nhưng nếu bỏ mặc cô bé ở đây thì cô lại không cam lòng.
Cao Ngữ Lam nghĩ ngợi một hồi rồi lên tiếng hỏi bé gái: “Là em lạc đường hay lạc mất bố mẹ?”
“Lạc đường và lạc mất có gì khác nhau ạ?”. Giọng điệu bé gái vừa vô tội vừa đáng thương.
“Lạc đường có nghĩa là em không biết đường về nhà, còn thất lạc là em mất đi liên hệ với bố mẹ... ”. Nói như vậy đúng không? Cô đã giải thích rõ ràng chưa nhỉ?
“Thế thì đều là không tìm thấy bố mẹ, không về được nhà đúng không ạ?”
Cao Ngữ Lam lại ngây người. Có phải cô lo chuyện bao đồng? Em bé này mà bị bắt cóc mới là lạ.
Cao Ngữ Lam thở dài hỏi tiếp: “Bố mẹ em có biết em đợi ở đây không? Họ có đến đón em không?”. Nếu bé gái thất lạc bố mẹ, cô sẽ báo cảnh sát, để chú cảnh sát tự giải quyết.
Lần này cô bé gật đầu: “Mẹ em sẽ đến đón em. Em và mẹ hẹn nhau rồi, nếu bị lạc đường cứ tìm cửa hàng Mac Donald hay Kentucky gần nhất. Những cửa hàng này có ở khắp mọi nơi, lại đông người, kinh doanh 24 giờ, tương đối an toàn. Như vậy mẹ em sẽ dễ dàng tìm thấy em”.
Cao Ngữ Lam lại một lần nữa cảm thấy người nhà của cô bé rất thông minh. Cô bé nói lý lẽ đâu vào đấy. Lúc này, bé gái đột nhiên cầm tay Cao Ngữ Lam, cất giọng ngọt ngào: “Chị ơi! Em tên là Nựu Nựu. Chị cùng em tới cửa hàng Mc Donald đợi mẹ em nhé. Mẹ em chắc ở gần đây, sẽ tìm ra em nhanh thôi”.
Cao Ngữ Lam nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nựu Nựu, ngó xuống gương mặt cô bé. Nhìn vẻ mặt đầy tin tưởng của Nựu Nựu, Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy tràn đầy tinh thần trách nhiệm. Cô vui vẻ nhận lời và dắt tay Nựu Nựu đi qua đường. Hai người tìm đến vị trí gần cửa sổ trong cửa hàng Mc Donald. Ngồi ở đây, mẹ Nựu Nựu có thể dễ dàng tìm thấy cô bé.
Sau khi ngồi vào vị trí, Nựu Nựu đưa mắt nhìn những bạn nhỏ khác đang ăn khoai tây chiên hay đùi gà rán. Cô bé nuốt nước bọt rồi cúi gằm mặt gặm ngón tay, bộ dạng trông rất đáng thương.
Cao Ngữ Lam mềm lòng, lại nghĩ đến chuyện cô còn chưa ăn cơm, thôi thì mời cô bạn nhỏ này một bữa. Cao Ngữ Lam nói với Nựu Nựu: “Chị cũng đói bụng lắm rồi. Nựu Nựu đi cùng chị gọi đồ ăn được không em!”
Nựu Nựu ngẩng đầu, vẻ mặt hơi cảnh giác. Cao Ngữ Lam cười dịu dàng với cô bé: “Chị muốn ăn rất nhiều thứ, nhưng sợ gọi ra lại không ăn hết. Hay là Nựu Nựu giúp chị ăn bớt. Chúng ta cùng đi gọi đồ nhé”.
Nghe Cao Ngữ Lam nói vậy, Nựu Nựu nở nụ cười rất đáng yêu. Cô bé nhảy xuống ghế nắm tay Cao Ngữ Lam đi tới quầy bán hàng. Hai người mua rất nhiều thứ, cùng chén một bữa no nê.
Đến khi gần ăn xong, Cao Ngữ Lam đột nhiên nhìn thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc đẩy cửa đi vào. Người này có đôi mắt sáng, cái miệng lúc nào cũng nhếch lên như cười cười. Cao Ngữ Lam đang uống nước suýt mắc nghẹn. Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao có thể gặp Doãn Tắc ở đây? Doãn Tắc tất nhiên cũng nhìn thấy cô. Anh ta gật đầu rồi đi về phía Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi căng thẳng. Lần nào gặp người đàn ông này đều xảy ra chuyện không hay, bây giờ cô đang ở cùng một bé gái đáng yêu, cô không muốn bị mất mặt trước người bạn nhỏ.
Cao Ngữ Lam đang nghĩ không biết nên chào hỏi hay giả vờ ngó lơ, Nựu Nựu đột nhiên mở miệng gọi: “Cậu ơi!”. Giọng nói của cô bé vừa ngoan ngoãn vừa ngọt lịm, gương mặt cô bé lộ vẻ nịnh nọt lấy lòng.
Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn, chỉ thấy Doãn Tắc đi đến. Cậu của Nựu Nựu ở đâu?
Bố cô vẫn hết sức hưng phấn nói luôn miệng, trong khi Cao Ngữ Lam không hề nghe thấy tiếng của anh Tiểu Quách gì đó. Cao Ngữ Lam nghi ngờ liệu có phải bố cô uống rượu say rồi hoang tưởng dẫn một người về nhà, nhưng trên thực tế người đó không hề tồn tại. Nếu đúng như vậy thì tốt quá!
Cũng vào lúc này, bà Cao lên tiếng: “Làm phiền cháu quá, ông nhà tôi uống nhiều rồi”.
“Không sao đâu ạ. Cháu... cháu chỉ đưa chú Cao về thôi. Bây giờ chú ấy không sao rồi... cháu xin phép đi đây ạ”. Một giọng nói nam giới vang lên, Cao Ngữ Lam tuyệt vọng ôm mặt, phụ thân đại nhân quả nhiên bắt một người đàn ông về nhà.
Mất mặt quá đi!
Đi đi, đi nhanh lên, đất này không thể ở lâu, mau giải tán ai về nhà nấy đi, sau này tốt nhất đừng gặp lại (hậu hội vô kỳ)! Cao Ngữ Lam trong lòng thầm nhủ với anh chàng Tiểu Quách đó.
Ai ngờ ba cô lại bắt đầu lên tiếng: “Cháu đừng đi! Tiểu Quách, cháu hãy ở lại đây đi”.
Cao Ngữ Lam thật sự muốn đâm đầu vào tường cho rồi. Bố ơi là bố, rốt cuộc bố muốn làm gì? Xin hãy để lại một con đường sống cho con gái rượu của bố đi ạ!
“Tiểu Quách, cháu đợi thêm một lát nữa. Đi ỉa cũng nhanh thôi, cháu gặp con gái chú rồi về cũng được mà”.
Còn nhắc đến chuyện đó nữa? Cao Ngữ Lam quyết định nếu anh chàng Tiểu Quách không ra về, cô nhất quyết không rời khỏi nhà vệ sinh.
May mà ở phòng ngoài, bà Cao còn tỏ ra lý trí. Bà ấn người ông Cao xuống ghế sofa, nhét cốc nước vào tay ông: “Anh đừng ồn ào nữa. Muộn quá rồi, để cháu Tiểu Quách về nhà nghỉ ngơi”.
Anh chàng Tiểu Quách và Cao tiểu thư đang ở trong nhà vệ sinh cùng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta phi ra cửa với tốc độ tên bắn, đi nhanh ra ngoài trong khi bà Cao còn chưa nói hết câu xin lỗi.
Cao Ngữ Lam im lặng lắng nghe. Cô nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếng ba cô thở phì phò và sau đó là tiếng gõ cửa nhà vệ sinh. Bà Cao nói khẽ: “Tiểu Quách về rồi, con có thể yên tâm ra ngoài”.
Cao Ngữ Lam thở một hơi dài, đây quả nhiên là một vụ kinh hồn.
Đêm hôm đó Cao Ngữ Lam lại mất ngủ.
Cô trằn trọc cả đêm, càng nghĩ càng thấy sợ. Cao Ngữ Lam biết bố mẹ chỉ muốn tốt cho cô, muốn giúp cô tìm hạnh phúc. Nhưng họ càng làm vậy, Cao Ngữ Lam càng cảm thấy bối rối. Cô không thể nào sống với tâm trạng suốt ngày nơm nớp bị lôi đi coi mắt. Con người đúng là không thể lười biếng, cô phải lấy lại tinh thần, quay về tìm công việc mới.
Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam liền thức dậy thu dọn hành lý.
Sau khi kết thúc bữa sáng ngày hôm sau, Cao Ngữ Lam báo cho bố mẹ biết, cô nhận được một cuộc điện thoại mời phỏng vấn nên phải quay về thành phố A để chuẩn bị. Vậy là Cao Ngữ Lam vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ trong ánh mắt không nỡ xa rời của ông bà Cao. Khi Cao Ngữ Lam khuất dạng, bố mẹ cô mắt ngân ngấn nước và tự động viên nhau: “Lần sau con gái về sẽ tiếp tục cố gắng công cuộc tìm con rể”.
Về đến thành phố A, Cao Ngữ Lam lập tức triển khai công tác tìm việc. Cô thậm chí bỏ qua bữa trưa, lên mạng nộp hồ sơ xin việc.
Khi mở email, Cao Ngữ Lam thấy một message của Ôn Sa. Ôn Sa giới thiệu một công ty đang cần tuyển nhân viên cho Cao Ngữ Lam. Công ty này tương đối có thực lực, chức vị cần tuyển và mức lương không tồi. Tuy điều kiện không bằng tập đoàn Hằng Viễn nhưng quả thực khá tốt so với các công ty khác. Trong email, Ôn Sa để lại số điện thoại của người phụ trách, bảo cô ta đã nhắn trước với đối phương, chỉ cần Cao Ngữ Lam liên hệ, công việc chắc sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi đọc xong, Cao Ngữ Lam delete ngay. Cô là người có lòng tự trọng, không bao giờ thèm nhờ vả kẻ địch.
Cao Ngữ Lam gửi sơ yếu lý lịch đến tất cả những công ty thông báo tuyển người ở trên mạng. Sau đó cô im lặng nhìn chiếc máy vi tính, trong lòng đột nhiên cảm thấy chơi vơi. Cao Ngữ Lam một mình đến thành phố A làm việc, bạn bè cũng chính là đồng nghiệp. Sau khi xảy ra chuyện, cô mới phát hiện cô không có một người bạn nào có thể dốc bầu tâm sự. Cô quả là một người thất bại.
Cao Ngữ Lam ngồi một lúc, cuối cùng cảm thấy đói bụng. Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều. Cô liền cầm ví tiền và chìa khóa đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Xung quanh nơi ở của Cao Ngữ Lam không có quán ăn ngon, cô liền đi bộ qua một con phố. Đến ngã tư, Cao Ngữ Lam nhìn thấy quán bar mấy hôm trước cô uống say rồi cướp chó. Cao Ngữ Lam bất giác bĩu môi, cô sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nhắc đến mới nhớ, quán bar đó tương đối gần nhà Cao Ngữ Lam. Vậy mà cô lại đi ôm chó nhảy lên xe taxi. Chắc chắn cô bị tài xế chở một vòng quanh thành phố, bị chém đẹp mà không hề hay biết. Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam vô cùng thương xót ví tiền của mình. Cô lập tức đưa mắt lườm biển hiệu quán bar.
Cao Ngữ Lam tiếp tục đi đến một quán cơm bình dân ở phía trước, cô là khách quen của quán ăn này. Khi Cao Ngữ Lam vừa định đẩy cửa bước vào, cô phát hiện có một bé gái khoảng năm tuổi đứng trước cửa quán. Bé gái rất xinh xắn, trông như một con búp bê. Cô bé diện bộ quần áo đẹp, có mái tóc hơi xoăn dài ngang vai. Trên đầu cô bé cài một chiếc xước lấp lánh. Cô bé trông rất sạch sẽ, có vẻ là con nhà khá giả. Cao Ngữ Lam nhìn ngang nhìn ngửa cũng không thấy người nhà của cô bé. Tần ngần một hồi, Cao Ngữ Lam đi vào trong quán ăn.
Có lẽ cô bé đang đứng đợi bố mẹ, hoặc bố mẹ của cô bé đang đi mua đồ ở khu vực phụ cận.
Quán cơm bình dân này rất đắt hàng, tuy đã qua giờ ăn trưa mà vẫn rất đông khách. Cao Ngữ Lam vừa xếp hàng vừa quay lại nhìn bé gái. Bé gái không rời mắt khỏi quán Mc Donald ở bên kia đường. Sau đó, bé gái đột nhiên quay đầu ngó đông ngó tây. Trong lúc ngó nghiêng, bé gái bắt gặp đúng ánh mắt Cao Ngữ Lam, cô bé gái liền nở nụ cười dễ thương với Cao Ngữ Lam.
Từ trước đến nay, Cao Ngữ Lam luôn không có sức miễn dịch với người và vật đáng yêu. Nụ cười của bé gái lập tức đánh gục Cao Ngữ Lam. Cô liền tươi cười với bé gái. Bé gái nhìn cô một lúc rồi lại quay đầu. Bóng lưng bé nhỏ trông rất tội nghiệp.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ gọi Cao Ngữ Lam chọn đồ ăn, cô gọi một phần cơm thịt bò. Vừa định rút tiền ra thanh toán, Cao Ngữ Lam thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc có vẻ quê mùa đang nói chuyện với bé gái. Không biết bà ta nói gì mà bé gái lắc đầu nguầy nguậy. Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói, giơ tay ra túm lấy cô bé. Cô bé vẫn lắc đầu, lùi lại phía sau hai bước.
Cao Ngữ Lam phát hiện ra điều bất thường. Cô vội vàng bỏ khay cơm chạy nhanh ra ngoài. Người phụ nữ trung niên vừa kéo tay bé gái vừa nói: “Thật đấy... bác sẽ giúp cháu tìm mẹ... ”.
“Bà định giúp cô bé tìm mẹ kiểu gì?” Cao Ngữ Lam nói thẳng tuột.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt bà ta có vẻ gian gian và hơi hốt hoảng. Cao Ngữ Lam càng khẳng định suy đoán của mình, cô quay sang hỏi bé gái: “Em có quen bà ấy không?”.
Bé gái lắc đầu. Người phụ nữ phân trần: “Tôi thấy cháu bé một mình đứng ở đây, chắc là bị lạc mất bố mẹ. Vì vậy tôi mới có lòng tốt giúp cháu... ”.
Cao Ngữ Lam gật đầu: “Vậy à, tôi cũng có lòng tốt muốn giúp cô bé đi. Hay là chúng ta cùng báo cảnh sát, sau đó... ”. Cao Ngữ Lam chưa nói hết câu, người phụ nữ trung niên đã lủi đi mất.
Cao Ngữ Lam nghiến răng nhìn theo bóng người đàn bà. Trên đời này cô hận nhất loại người bắt nạt trẻ em và động vật.
Cao Ngữ Lam cúi đầu, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của bé gái: “Em bé, em tên là gì?”
Bé gái nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi lại Cao Ngữ Lam: “Chị có thể chứng minh chị không phải là đồng bọn của bà vừa rồi?”
Cao Ngữ Lam mở to mắt: “Tại sao em lại nghi ngờ chị là đồng bọn của bà ta?”
“Người nhà em bảo, đây gọi là băng nhóm hành động. Một mình bà ấy không dễ ra tay nên giả bộ làm người bắt cóc trẻ em. Sau đó sẽ có một người tốt xuất hiện ngăn cản, khiến bà ấy bỏ đi mất. Em dễ dàng tin tưởng người tốt đó nên sẽ đi theo người ta”.
Cao Ngữ Lam há hốc mồm. Người nhà của bé gái này không biết là loại người gì, có thể giáo dục trẻ em ở mức cao siêu như vậy. Cô nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể ậm ừ: “Người nhà em dạy đúng lắm, đúng lắm. Em phải hết sức cẩn thận”.
Đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh của bé gái không rời khỏi cô. Cao Ngữ Lam không biết nên làm gì tiếp theo. Nếu cô nói hãy theo chị đi tìm chú cảnh sát, liệu cô bé có nghĩ cô là tội phạm bắt trẻ em? Nhưng nếu bỏ mặc cô bé ở đây thì cô lại không cam lòng.
Cao Ngữ Lam nghĩ ngợi một hồi rồi lên tiếng hỏi bé gái: “Là em lạc đường hay lạc mất bố mẹ?”
“Lạc đường và lạc mất có gì khác nhau ạ?”. Giọng điệu bé gái vừa vô tội vừa đáng thương.
“Lạc đường có nghĩa là em không biết đường về nhà, còn thất lạc là em mất đi liên hệ với bố mẹ... ”. Nói như vậy đúng không? Cô đã giải thích rõ ràng chưa nhỉ?
“Thế thì đều là không tìm thấy bố mẹ, không về được nhà đúng không ạ?”
Cao Ngữ Lam lại ngây người. Có phải cô lo chuyện bao đồng? Em bé này mà bị bắt cóc mới là lạ.
Cao Ngữ Lam thở dài hỏi tiếp: “Bố mẹ em có biết em đợi ở đây không? Họ có đến đón em không?”. Nếu bé gái thất lạc bố mẹ, cô sẽ báo cảnh sát, để chú cảnh sát tự giải quyết.
Lần này cô bé gật đầu: “Mẹ em sẽ đến đón em. Em và mẹ hẹn nhau rồi, nếu bị lạc đường cứ tìm cửa hàng Mac Donald hay Kentucky gần nhất. Những cửa hàng này có ở khắp mọi nơi, lại đông người, kinh doanh 24 giờ, tương đối an toàn. Như vậy mẹ em sẽ dễ dàng tìm thấy em”.
Cao Ngữ Lam lại một lần nữa cảm thấy người nhà của cô bé rất thông minh. Cô bé nói lý lẽ đâu vào đấy. Lúc này, bé gái đột nhiên cầm tay Cao Ngữ Lam, cất giọng ngọt ngào: “Chị ơi! Em tên là Nựu Nựu. Chị cùng em tới cửa hàng Mc Donald đợi mẹ em nhé. Mẹ em chắc ở gần đây, sẽ tìm ra em nhanh thôi”.
Cao Ngữ Lam nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nựu Nựu, ngó xuống gương mặt cô bé. Nhìn vẻ mặt đầy tin tưởng của Nựu Nựu, Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy tràn đầy tinh thần trách nhiệm. Cô vui vẻ nhận lời và dắt tay Nựu Nựu đi qua đường. Hai người tìm đến vị trí gần cửa sổ trong cửa hàng Mc Donald. Ngồi ở đây, mẹ Nựu Nựu có thể dễ dàng tìm thấy cô bé.
Sau khi ngồi vào vị trí, Nựu Nựu đưa mắt nhìn những bạn nhỏ khác đang ăn khoai tây chiên hay đùi gà rán. Cô bé nuốt nước bọt rồi cúi gằm mặt gặm ngón tay, bộ dạng trông rất đáng thương.
Cao Ngữ Lam mềm lòng, lại nghĩ đến chuyện cô còn chưa ăn cơm, thôi thì mời cô bạn nhỏ này một bữa. Cao Ngữ Lam nói với Nựu Nựu: “Chị cũng đói bụng lắm rồi. Nựu Nựu đi cùng chị gọi đồ ăn được không em!”
Nựu Nựu ngẩng đầu, vẻ mặt hơi cảnh giác. Cao Ngữ Lam cười dịu dàng với cô bé: “Chị muốn ăn rất nhiều thứ, nhưng sợ gọi ra lại không ăn hết. Hay là Nựu Nựu giúp chị ăn bớt. Chúng ta cùng đi gọi đồ nhé”.
Nghe Cao Ngữ Lam nói vậy, Nựu Nựu nở nụ cười rất đáng yêu. Cô bé nhảy xuống ghế nắm tay Cao Ngữ Lam đi tới quầy bán hàng. Hai người mua rất nhiều thứ, cùng chén một bữa no nê.
Đến khi gần ăn xong, Cao Ngữ Lam đột nhiên nhìn thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc đẩy cửa đi vào. Người này có đôi mắt sáng, cái miệng lúc nào cũng nhếch lên như cười cười. Cao Ngữ Lam đang uống nước suýt mắc nghẹn. Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao có thể gặp Doãn Tắc ở đây? Doãn Tắc tất nhiên cũng nhìn thấy cô. Anh ta gật đầu rồi đi về phía Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi căng thẳng. Lần nào gặp người đàn ông này đều xảy ra chuyện không hay, bây giờ cô đang ở cùng một bé gái đáng yêu, cô không muốn bị mất mặt trước người bạn nhỏ.
Cao Ngữ Lam đang nghĩ không biết nên chào hỏi hay giả vờ ngó lơ, Nựu Nựu đột nhiên mở miệng gọi: “Cậu ơi!”. Giọng nói của cô bé vừa ngoan ngoãn vừa ngọt lịm, gương mặt cô bé lộ vẻ nịnh nọt lấy lòng.
Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn, chỉ thấy Doãn Tắc đi đến. Cậu của Nựu Nựu ở đâu?
Danh sách chương