Buổi tối không có cảnh quay cho nên Lương Đông và Triệu Tử Thiêm muốn đi lòng vòng siêu thị một chút. Chính vì thế Sài Kế Đan cùng Trương Danh và Khương Chí Phong đã lên xe trở về trước. Vẫn như thường lệ, Lương Đông ngồi uống cà phê, Triệu Tử Thiêm uống nước quả cùng ăn bánh ngọt.
Bánh ngọt vị matcha Triệu Tử Thiêm yêu thích nhất đã để sẵn trên bàn, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn không chịu ăn. Lương Đông ngồi đối diện thấy lạ liền hỏi:
“Em làm sao thế?”
Triệu Tử Thiêm cầm ống hút khuấy đều ly nước ép rồi thở dài nói với Lương Đông:
“Chúng ta quay bộ phim này phải mất những một tháng, A Man ở nhà… không biết như thế nào?”
Lương Đông trước khi đi đã nhờ Lương Mỹ giúp chăm sóc A Man một thời gian, hắn thật không ngờ Triệu Tử Thiêm lại quan tâm đến con sóc kia đến vậy, thế cho nên liền lên tiếng trêu chọc:
“Như thế nào? Mới có một ngày thôi đã không quen sao. Là người nào lần trước nhẫn tâm bỏ nó đi một tháng đây?”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lương Đông, trong lòng thầm nghĩ còn không phải là Lương Đông hại cậu hiểu nhầm hay sao. Triệu Tử Thiêm không nói gì cúi đầu xuống ăn bánh ngọt, Lương Đông cầm điện thoại nhấn nhấn một hồi cuối cùng liền đưa cho Triệu Tử Thiêm xem:
“Em xem…”
Triệu Tử Thiêm chán nản ngẩng đầu, ánh mắt vừa rồi vốn mang theo tia u buồn, lúc sau liền nhanh chóng đưa tay cầm lấy điện thoại của Lương Đông. Trên màn hình điện thoại là vài bức ảnh chụp lại của A Man, ngủ có, ăn có, chơi đùa cũng có. Triệu Tử Thiêm vừa xem vừa cười, sau đó liền nhăn mặt nhíu mày mang điện thoại trả lại cho Lương Đông. Lương Đông thấy sóc nhỏ nhà mình thay đổi nhanh như vậy lại hỏi tiếp:
“Lại làm sao nữa?”
Triệu Tử Thiêm hút một ngụm nước quả rồi nói:
“A Man có vẻ sống rất tốt…”
Lương Đông trong lòng thầm nghĩ, con sóc kia chỉ cần có đồ ăn thì sống với ai cũng được:
“Còn phải nói sao, đương nhiên Lương Mỹ sẽ không bạc đãi nó đâu!”
Triệu Tử Thiêm thở dài:
“Ừ… em còn tưởng nó thiếu em sẽ không chịu ăn…”
Lương Đông nghe vậy cố nín cười, sóc nhỏ nhà hắn thật sự mang trong đầu những suy nghĩ vô cùng ngốc nghếch, con sóc kia nếu như xa Triệu Tử Thiêm một ngày sẽ không chịu ăn, vây lần trước ai kia bỏ đi một tháng không phải là con sóc đó đã sớm chết đói rồi hay sao. Người thiếu Triệu Tử Thiêm một ngày sẽ không chịu ăn, chỉ sợ là người ngồi đối diện cậu, nhưng mà cái người vô tâm kia trước sau chỉ lo lắng cho một con sóc mà thôi.
“Được rồi, ăn nhanh đi. Lát nữa chúng ta đi mua dầu” Lương Đông lảng sang chuyện khác.
Triệu Tử Thiêm gật đầu vừa ăn vừa nói:
“Mua loại triết xuất từ bạc hà nhé, như vậy sẽ có cảm giác mát lạnh!”
Lương Đông có điểm bất ngờ hỏi lại:
“Em từ khi nào thích hương bạc hà rồi?”
Triệu Tử Thiêm ngừng ăn, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hắn:
“Em trước giờ vẫn dùng dầu gội đầu bạc hà mà!”
Lương Đông nghe vậy thì đen mặt:
“Em trêu anh phải không?”
Triệu Tử Thiêm cố gắng nhịn cười, cậu vẫn còn nhớ chai dầu bôi trơn lần đó là chính tay cậu bôi lên tóc cho Lương Đông:
“Anh không thích bạc hà sao? Như vậy cũng được, dù sao tối nay anh dùng, anh muốn loại nào tùy ý chọn đi…”
Lương Đông hơi nhếch khóe môi, muốn hắn tối nay phụ trách bên ngoài… còn lâu đi.
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi dạo một vòng quanh siêu thị, cuối cùng liền đi vào cửa tiệm bán đồ chơi… tình thú. Triệu Tử Thiêm ban đầu sống chết không chịu vào, nói Lương Đông vào mua đại một loại là được.
“Em không vào!” Triệu Tử Thiêm đứng vùng vằng khó chịu nói.
Nếu như để cho một mình Lương Đông vào, hắn nhất định cũng sẽ không vào đâu. Nhưng mà hắn thật sự rất muốn vào trong đó xem thử, cho nên mới tìm đủ mọi cách kéo Triệu Tử Thiêm vào cho bằng được:
“Sao lại không vào, em phải vào chọn xem mấy thứ đó có thành phần nào gây dị ứng cho em không chứ”
Triệu Tử Thiêm kiên quyết đứng ở bên ngoài lắc đầu:
“Em chẳng bị dị ứng cái gì cả, anh vào thì vào, không vào thì về, em dù sao cũng không cần!”
Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm nói nhỏ:
“Là tự em chọn nhé, em nói đêm nay muốn phụ trách ở bên trong, bây giờ không có dầu anh sẽ không làm, sau này em đừng có hối hận!”
Triệu Tử Thiêm quắc mắt nhìn Lương Đông, cậu quả thật muốn thử phụ trách ở bên trong một lần cho biết, thế cho nên kết quả con sóc nào đó vẫn cứ lẽo đẽo bước theo sau lưng con lừa xấu xa đi vào trong tiệm.
Nhân viên bán hàng trong tiệm đều là nữ còn trong độ tuổi rất trẻ, hơn nữa thái độ phục vụ vô cùng tốt. Có lẽ do bán mấy mặt hàng nhạy cảm này cho nên đã được tập luyện rất kỹ càng, nhìn thấy Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đi vào liền đồng loạt cúi đầu khẽ mỉm cười, không có bất cứ một cái nhìn khiếm nhã nào cả.
Triệu Tử Thiêm không nói hai lời, trực tiếp đi thẳng xuống phía dưới tránh ánh mắt của mấy nhân viên xung quanh. Lương Đông cũng làm bộ bình thản bước theo sau. Cuối cùng Triệu Tử Thiêm dừng ở một quầy hàng cách đó không xa, quay đầu lại ngó nghiêng một lượt phát hiện ra không có nhân viên nào theo mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Lương Đông liền cười nói:
“Đại Thiêm, muốn xem mấy cái mặt hàng này hay sao?”
Triệu Tử Thiêm hiện tại mới để ý mình đang đứng ở trước quầy hàng bán đồ SM, có vài thứ cậu nhìn còn không biết nó dùng cho cái gì, cũng có vài thứ chỉ cần nhìn một cái liền đỏ mặt tai hồng. Triệu Tử Thiêm ngượng quá nổi cáu, đi đến tát vào má Lương Đông một cái:
“Vớ vẩn!”
Lương Đông tự nhiên bị ăn tát cũng không còn cách nào khác chỉ còn biết lắc đầu đi theo sau sóc nhỏ nhà mình. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi vòng vòng, cuối cùng cũng tìm được chỗ bán dầu bôi trơn, mẫu mã đa dạng, hương liệu nào cũng có. Lương Đông đứng tựa ở một bên, quan sát từng cử chỉ chọn đồ của Triệu Tử Thiêm. Người vừa rồi nói chỉ cần chọn đại một loại, lúc này lại giống như lão cán bộ chắp tay sau lưng, ánh mắt chăm chú nhìn hết chai dầu này đến chai dầu khác. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm chọn mãi không được liền sốt ruột ở bên cạnh hỏi:
“Còn chưa chọn được nữa hay sao?”
Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc nhìn Lương Đông không nói, sau đó liền tiếp tục vào công việc của mình. Lương Đông chán nản nhìn quanh đó một hồi, kết quả cầm trên tay một hộp bao cao su hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Cái này có cần dùng hay không?”
Triệu Tử Thiêm tặng Lương Đông một cái liếc khinh bỉ lầm bầm nói:
“Phòng khách sạn không phải có những mấy hộp hay sao?”
Lương Đông có điểm bất ngờ bỏ hộp bao cao su đó về chỗ cũ, quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Anh còn thật sự không biết đó, không ngờ em đã để ý mấy cái này sẵn rồi!”
Triệu Tử Thiêm trực tiếp cho Lương Đông một cái tát, hắn lúc mới vào phòng đã giống như cậu thiếu nợ hắn, cứ như vậy trực tiếp mà đẩy cậu ngã xuống giường, như vậy còn thời gian cho hắn xem trong phòng có bao cao su hay không sao.
Triệu Tử Thiêm chọn một hồi, cuối cùng chọn được một lọ gel bôi trơn gốc nước không mùi, thản nhiên quay sang nói với Lương Đông một câu thế này:
“Trên đây ghi có thể ăn!”
Lương Đông nghe thấy câu này cũng bất ngờ, cứ tưởng mình nghe nhầm:
“Hả?”
Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ gì nói lại:
“Có thể ăn!”
Thật ra Triệu Tử Thiêm chỉ la lo lắng cho bản thân mình, ở trên nhãn dán ghi có thể ăn nhất định đều là những thành phần tự nhiên nhất, không có chất hóa học gì cho nên cậu mới chọn cái này. Nhưng Lương Đông trong đầu lại toàn nghĩ những thứ đen tối:
“Không phải em còn muốn… cái đó chứ”
Triệu Tử Thiêm im lặng ba giây, đến giây thứ tư liền cho Lương Đông thêm một cái tát nữa rồi quắc mắt cầm chai dầu ra quầy thu ngân tính tiền. Triệu Tử Thiêm đi ra đến quầy thu ngân rồi mới giật mình nghĩ ra một điều, cậu không thể cầm cái chai dầu này ra tính tiền được, nhất định nhân viên sẽ cười cậu. Nhưng quay lại phía đằng sau định đưa chai dầu cho Lương Đông lại không thấy bóng dáng hắn đâu, Triệu Tử Thiêm do dự không biết nên quay vào hay là đi ra, cuối cùng bởi vì cô gái ở quầy thu ngân đã thấy cậu rồi, cho nên Triệu Tử Thiêm mới miễn cưỡng cầm chai dầu đó đi tính tiền.
Triệu Tử Thiêm đứng ở bên quầy đợi cô gái kia trả tiền thừa lại cho mình, số tiền thừa cũng chẳng nhiều nhặt gì, nhưng mà Triệu Tử Thiêm dù ngại đến mấy cũng đứng im lặng đỏ mặt ở bên cạnh đợi cô gái kia trả đủ tiền mới nhanh chóng bước ra ngoài.
Triệu Tử Thiêm bước ra ngoài đứng đợi một lúc, Lương Đông mới từ trong cửa tiệm đó đi ra. Triệu Tử Thiêm nghi ngờ nhìn Lương Đông một lượt hỏi:
“Sao đến bây giờ mới chịu ra?”
Lương Đông cười lớn, đi đến bên cạnh khoác vai Triệu Tử Thiêm kéo đi.
___
Tối ngày hôm đó, sóc nhỏ chuẩn bị rất kỹ càng, tâm trạng vô cùng tốt, khi ngồi trên xe còn đặc biệt hát vài câu cho lừa lớn nghe.
Lúc về đến khách sạn, Triệu Tử Thiêm vẫn cứ tủm tỉm cười mãi không thôi. Trên tay xách túi nhỏ đựng chai dầu bên trong, cứ được vài ba giây lại nhìn vào đó một lần. Lương Đông bên cạnh thấy vậy buồn cười hỏi:
“Sao nào, còn sợ rơi mất hay sao?”
Triệu Tử Thiêm không thèm chấp nhất với Lương Đông, bước chân tuy không dài nhưng vô cùng nhanh nhẹn, nháy mắt một cái đã đứng ở bên cạnh thang máy đợi Lương Đông đi tới. Lương Đông cố tình bước chậm, Triệu Tử Thiêm không vừa ý liền gọi lớn:
“Đông ca, mau đến đây đi!”
Bộ dạng lúc này của Triệu Tử Thiêm thật sự làm cho Lương Đông cảm thấy trong người nhộn nhạo nóng hết cả lên. Hắn đến nghĩ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày Triệu Tử Thiêm cầm chai dầu, dáng vẻ hấp tấp gọi hắn mau đi đến. Lương Đông bước chân liền chuyển nhanh, đi đến bên cạnh khoác vai Triệu Tử Thiêm bước vào trong thang máy.
“Như thế nào lại gấp gáp muốn đến như vậy?” Lương Đông xấu xa thổi khí vào bên tai Triệu Tử Thiêm.
Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, bên ngoài liền có tiếng gọi của một cô gái:
“Khoan đã, chờ một lát…”
Triệu Tử Thiêm theo bản năng lấy tay chặn ngăn không cho cửa thang máy đóng lại. Nghiêm Nghinh Hạnh tự phía xa chạy tới rất nhanh, lúc vào trong thang máy rồi vẫn còn thở không ra hơi. Cố gắng bình tĩnh đứng thẳng mỉm cười quay sang sang Lương Đông nói:
“Cám ơn!”
Nghiêm Nghinh Hạnh vừa rồi một mình đi đến Đông Phương Tân Thiên Địa, cả một hệ thống siêu thị lớn mấy chục tầng như vậy, cô vẫn kiên trì đi đến hết khắp mọi nơi muốn tìm kiếm Lương Đông, kết quả vẫn là công cốc trở về. May mắn vừa về đến cửa khách sạn thì bắt gặp Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi vào thang máy, Nghiêm Nghinh Hạnh không suy nghĩ nhiều bất chấp hình tượng thục nữ trên chân đi giày cao gót năm phân, tay xách túi da hàng hiệu chạy nhanh về phía trước.
Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy không được vui cho lắm, trong đầu hiện tại còn có suy nghĩ biết trước là Nghiêm Nghinh Hạnh sẽ không đợi. Bởi vì tay của Lương Đông vẫn đặt ở trên vai của Triệu Tử Thiêm thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới thuận thế, bất giác đứng sát về phía hắn hơn một tí.
Nghiêm Nghinh Hạnh cũng chẳng thèm để ý nhiều, nhưng Lương Đông lại để ý rất kỹ, chỉ một hành động nhỏ kia thôi của Triệu Tử Thiêm cũng đủ làm cho hắn vui vẻ không thôi.
“Không có gì!” Lương Đông khẽ vỗ nhẹ vào vai Triệu Tử Thiêm một cái, rồi bình thản quay sang nói với Nghiêm Nghinh Hạnh.
Nghiêm Nghinh Hạnh mỉm cười dịu dàng lên tiếng:
“Vừa rồi thợ chụp hình khen anh chụp rất tốt!”
Lương Đông thầm cười trong lòng, thợ chụp hình nhất định là chửi hắn còn không hết chứ nói gì khen hắn. Cả một quá trình chụp khung cảnh SM kia, Lương Đông vẫn luôn thấy gương mặt anh ta nhắn nhó. Lương Đông cũng lười vạch trần lời nói dối kia của Nghiêm Nghinh Hạnh, cho nên chỉ thờ ơ nói:
“Vậy sao…”
Thang máy rất nhanh lên đến phòng của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, Nghiêm Nghinh Hạnh ở tầng cao hơn nhưng mắt thấy bóng dáng Lương Đông dần biến mất, cô lại nhịn không được gọi hắn lại:
“Lương Đông ca ca”
Lương Đông dừng bước, khẽ nhíu mày xoay người:
“Còn có chuyện gì sao?”
Nghiêm Nghinh Hạnh lúng túng kiếm đại một lý do:
“Là như vậy… trong phòng em có người muốn đổi phòng…”
Nghiêm Nghinh Hạnh còn chưa nói hết câu, ai đó đã hấp tấp buột miệng cắt ngang lời:
“Không thể được…” Triệu Tử Thiêm nói ra câu kia giống như là hét lên vây, không khí xung quanh đều rơi vào trầm mặc, Triệu Tử Thiêm biết mình phản ứng thái quá rồi, thế cho nên liền điều chỉnh lại giọng nói nhỏ hơn một chút: “Đông ca quen nằm giường lớn rồi…”
Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm không vui, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng:
“Giường ở phòng em cũng không phải quá bé đâu!”
Lương Đông vẫn im lặng, hắn muốn xem sóc nhỏ nhà mình sẽ nói câu gì tiếp theo. Triệu Tử Thiêm hai đôi lông mày tự giác nhíu chặt, Nghiêm Nghinh Hạnh này nhất định là có ý đồ với lừa lớn nhà cậu. Triệu Tử Thiêm đột nhiên chuyển ánh mắt sang phía Lương Đông, đầu hơi ngẩng lên cao nhìn hắn, giọng nói mang theo năm phần uy hiếp cùng năm phần làm nũng:
“Đông ca, có đổi hay không?”
Lương Đông nghe vậy thì buồn cười, trực tiếp quay sang Nghiêm Nghinh Hạnh nói một câu rồi xoay người khoác vai Triệu Tử Thiêm rời đi:
“Không đổi!”
Vào trong phòng rồi Triệu Tử Thiêm vẫn không được vui, nhẹ nhàng đặt túi nhỏ lên góc bàn không nói một câu đi vào trong phòng tắm đóng cửa lại. Lương Đông cũng chẳng hiểu Triệu Tử Thiêm rốt cuộc giận dỗi cái gì, hắn không phải là nói không đổi phòng rồi hay sao. Phòng tắm vài giây sau liền truyền đến tiếng nước chảy đều đều, Lương Đông đứng bên ngoài thăm dò tình thế một chút:
“Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm lạnh lùng nói một tiếng:
“Gì?”
Lương Đông nghe ra được cái giọng điệu kia nhất định là không bình thường, hẳn là sóc nhỏ nhà hắn thật sự không vui rồi:
“Đang tắm sao?”
Triệu Tử Thiêm ở bên trong khó chịu đáp lại:
“Hỏi thừa!”
Lương Đông im bặt, Triệu Tử Thiêm ở bên trong phòng tắm rất lâu, Lương Đông đứng ở bên ngoài đi đi lại lại không dám mở cửa tiến vào. Nếu như bình thường Lương Đông nhất định sẽ không suy nghĩ nhiều mà vào tắm cùng ai kia, nhưng hôm nay người nào đó tâm trạng không tốt cho nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài bất an.
Được một lúc trong phòng tắm lại truyền ra tiếng hát khe khẽ:
“Sự tàn nhẫn của em quá dịu dàng
Tình cảm vừa đau đớn vừa hưởng thụ
La la la… không buông xuôi
Ai có thể buộc tôi tạm bợ đây…”
Lương Đông vừa nghe Triệu Tử Thiêm hát vừa buồn cười, Triệu Tử Thiêm có một thói quen khi đi tắm nhất định sẽ ở trong phòng tắm hát khẽ vài câu. Mấy bài hát đều được lựa chọn tùy hứng, có những bài cậu không thuộc sẽ cứ la la la đến đoạn thuộc thì thôi, kiên quyết phải hát hết bài đó mới chuyển sang bài khác.
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm nhất định là tâm trạng tốt lên mới hát, cho nên hắn không suy nghĩ nhiều trực tiếp cầm theo một vật chậm rãi mở cửa phòng tắm lén lút bước vào bên trong.
Triệu Tử Thiêm đứng quay lưng lại với cánh cửa cho nên không phát hiện ra có một con lừa xấu xa đang tiến đến gần cậu. Lương Đông nhẹ nhàng đặt thứ đang cầm trên tay lên kệ rửa mặt, nhanh chóng ôm chầm lấy Triệu Tử Thiêm từ phía sau lưng, cố tình ghé sát vào bên tai cậu nhắc nhở đoạn bài hát cậu vừa rồi bỏ dở:
“Nếu như tôi nói không hôn em…”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị tập kích liền giật mình, đang định dãy dũa thoát khỏi vòng tay Lương Đông liền nghe thấy hắn hỏi câu tiếp:
“Sao tự nhiên lại giận rồi?”
Triệu Tử Thiêm im lặng đứng ở một chỗ không nói gì, Lương Đông một tay liền di chuyển xoay dọc khuôn ngực cậu. Bởi vì trên người Triệu Tử Thiêm vẫn còn xà phòng cho nên lúc Lương Đông di chuyển tay liền có cảm giác vô cùng trơn trượt, Lương Đông thấy vậy liền mạnh tay hơn một chút. Triệu Tử Thiêm dùng tay gạt Lương Đông ra khó khăn mở lời:
“Nghinh Hạnh…” là bạn gái cũ. Triệu Tử Thiêm vốn định nói câu đó, nhưng chưa kịp nói hết câu ai kia đã mạnh mẽ xoay người cậu lại, đầu lưỡi ướt át ép buộc cậu mở miệng ra. Triệu Tử Thiêm hơi hơi né tránh, nhưng kết quả vẫn phải nghe theo sự dẫn dắt của ai kia.
Lương Đông hôn rất lâu, hôn đến mức khoang miệng của Triệu Tử Thiêm đau nhức, đến mức hai mắt của cậu chuyển sang đờ đẫn không thể mở to như trước nữa, đến mức cậu suýt chút nữa là mất đi dưỡng khí. Lương Đông lúc này mới hài lòng buông tha cho Triệu Tử Thiêm:
“Đừng nhắc đến cô ấy”
Triệu Tử Thiêm khó xử, hiện tại cậu đang ở trong trạng thái trống rỗng, có lẽ bởi vì nụ hôn kia của Lương Đông quá mức cuồng nhiệt, cũng có lẽ Triệu Tử Thiêm thật sự không muốn cho Lương Đông biết chuyện về Nghiêm Nghinh Hạnh, thế cho nên cậu mới chọn cách im lặng không nói tiếp.
Lương Đông đưa tay sờ soạng khắp người Triệu Tử Thiêm một lượt, ngoài mặt vẫn luôn lớn tiếng tuyên bố nói giúp cậu tắm, nhưng đôi tay kia lại không một chút nghe lời cứ một hai muốn tách mông cậu ra. Triệu Tử Thiêm bực mình đánh vào cánh tay không thành thật của hắn khẽ quát:
“Này, đừng có làm bậy, hôm nay…”
Lời còn chưa kịp nói xong Lương Đông đã trực tiếp cho một ngón tay vào phía sau mông cậu. Triệu Tử Thiêm đau đớn dãy dụa, ngón tay của Lương Đông càng lúc càng tiến sâu. Triệu Tử Thiêm hét lớn:
“Đông ca, bỏ ngay cái tay của anh ra”
Lương Đông mạnh mẽ đẩy Triệu Tử Thiêm nằm úp sấp trên kệ rửa mặt, tay của hắn ở bên trong mông cậu quả thật đã rút ra, có điều hai tay của Triệu Tử Thiêm lúc này đã bị Lương Đông khóa chặt sau lưng.
Lương Đông với tay lấy thứ đồ vừa rồi hắn cầm vào, xấu xa nói với Triệu Tử Thiêm một câu:
“Cho em chơi thử cái này!”
Triệu Tử Thiêm có dự cảm không lành cố sức muốn thoát khỏi cánh tay cứng như sắt thép kia của Lương Đông. Giây tiếp theo Triệu Tử Thiêm liền hít một ngụm khí lạnh, cảm giác như ở phía sau mông cậu có thứ gì đó mới được đẩy vào rất sâu. Triệu Tử Thiêm vừa đau đớn vừa sợ hãi cố gắng quay đầu lại hỏi Lương Đông:
“Cái gì đó?”
Lương Đông cúi đầu xuống phía dưới nhìn Triệu Tử Thiêm, mông của sóc nhỏ nhà hắn quả thật rất cong, rất vểnh, hơn nữa phía giữa hai mông kia còn có một sợi dây nhỏ thò ra, nhìn thế nào cũng giống như đuôi của con sóc vậy. Lương Đông khẽ cười thản nhiên đáp:
“Anh cũng không biết cái này gọi là cái gì nữa,…” Hắn vừa rồi ở cửa tiệm kia tiện tay mang về, cho nên lúc Triệu Tử Thiêm ra tính tiền hắn mới không theo ra ngay.
Triệu Tử Thiêm dãy dụa muốn bỏ cái thứ kỳ quái kia ra khỏi người mình, Lương Đông thấy thế liền đổi giọng hù dọa:
“Em đừng động, nếu như nó vào sâu hơn nữa là không lấy ra được đâu”
Triệu Tử Thiêm cả người cương cứng, sống lưng lạnh toát, chân đứng cũng cảm thấy run rẩy, hai mông phía sau thử cố gắng dùng sức muốn đẩy thử đó ra, nhưng mà quả thật là không đẩy ra được.
Lương Đông thấy bộ dạng hiện giờ của Triệu Tử Thiêm thì thầm cười, nhanh chóng giải thoát hai tay cho Triệu Tử Thiêm. Tay của Triệu Tử Thiêm vừa được tự do liền muốn đưa lại phía sau mông mình sờ một chút. Lương Đông ở bên cạnh lại lớn tiếng kêu lên:
“Ấy, không xong rồi… hình như lại vào sâu thêm chút nữa”
Triệu Tử Thiêm run tay, thật sự thu tay về để trên bồn rửa mặt, giọng nói cũng giống như mang theo tia sợ hãi quát lớn:
“Đông ca, có bỏ thứ đó ra ngay không…”
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đứng thẳng người dậy, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng, cậu là sợ đứng thẳng người cái thứ kỳ quái kia sẽ tiến vào sâu hơn, sau đó thì không lấy ra được, thế cho nên nãy giờ mới không dám đứng thẳng dậy.
“Nhẹ nhàng một chút, em nói lớn như vậy nói giật mình chui vào sâu hơn nữa thì sao”
Triệu Tử Thiêm cả người cương cứng không dám cử động, ngay cả quay mặt nhìn về phía sau cũng không dám, chỉ còn biết xấu hổ đứng ở trước gương nhìn Lương Đông:
“Đông… bỏ cái đó ra giúp em… có được hay không?”
Lương Đông có một sở thích, đó chính là muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm, càng nhìn thấy Triệu Tử Thiêm như hiện tại hắn lại càng muốn trêu chọc. Lương Đông giả bộ lùi lại phía sau một bước, hơi hơi cúi đầu xuống phía dưới nhìn rồi nhăn mặt:
“Không nhìn thấy cái đó đâu nữa rồi… em nuốt rồi phải không?”
Triệu Tử Thiêm quả thực muốn khóc, nếu như không lấy ra được, vậy có khi nào phải dùng đến biện pháp phẫu thuật để lấy ra hay không. Càng nghĩ như thế Triệu Tử Thiêm càng cảm thấy không muốn.
Lương Đông nhìn qua gương thấy biểu hiện cứng ngắc kia của Triệu Tử Thiêm liền nhịn cười:
“Em mau tự đẩy ra đi.... không thể dùng tay đâu, nếu như dùng tay sẽ vào sâu hơn đó!”
Triệu Tử Thiêm cố gắng đến mấy thứ kia vẫn cứ cố chấp ở trong mông cậu không chịu di chuyển, cuối cùng Triệu Tử Thiêm lại tức giận hét lên:
“Không ra được!”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm sắp đứng không vững rồi liền nhanh chóng đỡ lấy cậu, bàn tay xấu xa xoa nắn khuôn ngực cậu, cánh tay khác lại khiêu khích Tiểu Thiêm Thiêm:
“Vậy anh giúp em, phải phối hợp… đã biết chưa”
Triệu Tử Thiêm cảm giác mình chắc chắn là bị lừa, nhưng cậu ngoài cách im lặng nghe theo lời Lương Đông ra vẫn không thể nào làm khác được. Lương Đông lúc này mới nhìn thấy cái remote màu tím nho nhỏ đặt trên bồn rửa mặt, nghĩ nghĩ một hồi liền xấu xa cầm lên nhét vào tay Triệu Tử Thiêm giả bộ nói:
“Cái này hình như là điều khiển đó, em ấn thử xem có ra được hay không”.
Bánh ngọt vị matcha Triệu Tử Thiêm yêu thích nhất đã để sẵn trên bàn, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn không chịu ăn. Lương Đông ngồi đối diện thấy lạ liền hỏi:
“Em làm sao thế?”
Triệu Tử Thiêm cầm ống hút khuấy đều ly nước ép rồi thở dài nói với Lương Đông:
“Chúng ta quay bộ phim này phải mất những một tháng, A Man ở nhà… không biết như thế nào?”
Lương Đông trước khi đi đã nhờ Lương Mỹ giúp chăm sóc A Man một thời gian, hắn thật không ngờ Triệu Tử Thiêm lại quan tâm đến con sóc kia đến vậy, thế cho nên liền lên tiếng trêu chọc:
“Như thế nào? Mới có một ngày thôi đã không quen sao. Là người nào lần trước nhẫn tâm bỏ nó đi một tháng đây?”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lương Đông, trong lòng thầm nghĩ còn không phải là Lương Đông hại cậu hiểu nhầm hay sao. Triệu Tử Thiêm không nói gì cúi đầu xuống ăn bánh ngọt, Lương Đông cầm điện thoại nhấn nhấn một hồi cuối cùng liền đưa cho Triệu Tử Thiêm xem:
“Em xem…”
Triệu Tử Thiêm chán nản ngẩng đầu, ánh mắt vừa rồi vốn mang theo tia u buồn, lúc sau liền nhanh chóng đưa tay cầm lấy điện thoại của Lương Đông. Trên màn hình điện thoại là vài bức ảnh chụp lại của A Man, ngủ có, ăn có, chơi đùa cũng có. Triệu Tử Thiêm vừa xem vừa cười, sau đó liền nhăn mặt nhíu mày mang điện thoại trả lại cho Lương Đông. Lương Đông thấy sóc nhỏ nhà mình thay đổi nhanh như vậy lại hỏi tiếp:
“Lại làm sao nữa?”
Triệu Tử Thiêm hút một ngụm nước quả rồi nói:
“A Man có vẻ sống rất tốt…”
Lương Đông trong lòng thầm nghĩ, con sóc kia chỉ cần có đồ ăn thì sống với ai cũng được:
“Còn phải nói sao, đương nhiên Lương Mỹ sẽ không bạc đãi nó đâu!”
Triệu Tử Thiêm thở dài:
“Ừ… em còn tưởng nó thiếu em sẽ không chịu ăn…”
Lương Đông nghe vậy cố nín cười, sóc nhỏ nhà hắn thật sự mang trong đầu những suy nghĩ vô cùng ngốc nghếch, con sóc kia nếu như xa Triệu Tử Thiêm một ngày sẽ không chịu ăn, vây lần trước ai kia bỏ đi một tháng không phải là con sóc đó đã sớm chết đói rồi hay sao. Người thiếu Triệu Tử Thiêm một ngày sẽ không chịu ăn, chỉ sợ là người ngồi đối diện cậu, nhưng mà cái người vô tâm kia trước sau chỉ lo lắng cho một con sóc mà thôi.
“Được rồi, ăn nhanh đi. Lát nữa chúng ta đi mua dầu” Lương Đông lảng sang chuyện khác.
Triệu Tử Thiêm gật đầu vừa ăn vừa nói:
“Mua loại triết xuất từ bạc hà nhé, như vậy sẽ có cảm giác mát lạnh!”
Lương Đông có điểm bất ngờ hỏi lại:
“Em từ khi nào thích hương bạc hà rồi?”
Triệu Tử Thiêm ngừng ăn, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hắn:
“Em trước giờ vẫn dùng dầu gội đầu bạc hà mà!”
Lương Đông nghe vậy thì đen mặt:
“Em trêu anh phải không?”
Triệu Tử Thiêm cố gắng nhịn cười, cậu vẫn còn nhớ chai dầu bôi trơn lần đó là chính tay cậu bôi lên tóc cho Lương Đông:
“Anh không thích bạc hà sao? Như vậy cũng được, dù sao tối nay anh dùng, anh muốn loại nào tùy ý chọn đi…”
Lương Đông hơi nhếch khóe môi, muốn hắn tối nay phụ trách bên ngoài… còn lâu đi.
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi dạo một vòng quanh siêu thị, cuối cùng liền đi vào cửa tiệm bán đồ chơi… tình thú. Triệu Tử Thiêm ban đầu sống chết không chịu vào, nói Lương Đông vào mua đại một loại là được.
“Em không vào!” Triệu Tử Thiêm đứng vùng vằng khó chịu nói.
Nếu như để cho một mình Lương Đông vào, hắn nhất định cũng sẽ không vào đâu. Nhưng mà hắn thật sự rất muốn vào trong đó xem thử, cho nên mới tìm đủ mọi cách kéo Triệu Tử Thiêm vào cho bằng được:
“Sao lại không vào, em phải vào chọn xem mấy thứ đó có thành phần nào gây dị ứng cho em không chứ”
Triệu Tử Thiêm kiên quyết đứng ở bên ngoài lắc đầu:
“Em chẳng bị dị ứng cái gì cả, anh vào thì vào, không vào thì về, em dù sao cũng không cần!”
Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm nói nhỏ:
“Là tự em chọn nhé, em nói đêm nay muốn phụ trách ở bên trong, bây giờ không có dầu anh sẽ không làm, sau này em đừng có hối hận!”
Triệu Tử Thiêm quắc mắt nhìn Lương Đông, cậu quả thật muốn thử phụ trách ở bên trong một lần cho biết, thế cho nên kết quả con sóc nào đó vẫn cứ lẽo đẽo bước theo sau lưng con lừa xấu xa đi vào trong tiệm.
Nhân viên bán hàng trong tiệm đều là nữ còn trong độ tuổi rất trẻ, hơn nữa thái độ phục vụ vô cùng tốt. Có lẽ do bán mấy mặt hàng nhạy cảm này cho nên đã được tập luyện rất kỹ càng, nhìn thấy Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đi vào liền đồng loạt cúi đầu khẽ mỉm cười, không có bất cứ một cái nhìn khiếm nhã nào cả.
Triệu Tử Thiêm không nói hai lời, trực tiếp đi thẳng xuống phía dưới tránh ánh mắt của mấy nhân viên xung quanh. Lương Đông cũng làm bộ bình thản bước theo sau. Cuối cùng Triệu Tử Thiêm dừng ở một quầy hàng cách đó không xa, quay đầu lại ngó nghiêng một lượt phát hiện ra không có nhân viên nào theo mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Lương Đông liền cười nói:
“Đại Thiêm, muốn xem mấy cái mặt hàng này hay sao?”
Triệu Tử Thiêm hiện tại mới để ý mình đang đứng ở trước quầy hàng bán đồ SM, có vài thứ cậu nhìn còn không biết nó dùng cho cái gì, cũng có vài thứ chỉ cần nhìn một cái liền đỏ mặt tai hồng. Triệu Tử Thiêm ngượng quá nổi cáu, đi đến tát vào má Lương Đông một cái:
“Vớ vẩn!”
Lương Đông tự nhiên bị ăn tát cũng không còn cách nào khác chỉ còn biết lắc đầu đi theo sau sóc nhỏ nhà mình. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi vòng vòng, cuối cùng cũng tìm được chỗ bán dầu bôi trơn, mẫu mã đa dạng, hương liệu nào cũng có. Lương Đông đứng tựa ở một bên, quan sát từng cử chỉ chọn đồ của Triệu Tử Thiêm. Người vừa rồi nói chỉ cần chọn đại một loại, lúc này lại giống như lão cán bộ chắp tay sau lưng, ánh mắt chăm chú nhìn hết chai dầu này đến chai dầu khác. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm chọn mãi không được liền sốt ruột ở bên cạnh hỏi:
“Còn chưa chọn được nữa hay sao?”
Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc nhìn Lương Đông không nói, sau đó liền tiếp tục vào công việc của mình. Lương Đông chán nản nhìn quanh đó một hồi, kết quả cầm trên tay một hộp bao cao su hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Cái này có cần dùng hay không?”
Triệu Tử Thiêm tặng Lương Đông một cái liếc khinh bỉ lầm bầm nói:
“Phòng khách sạn không phải có những mấy hộp hay sao?”
Lương Đông có điểm bất ngờ bỏ hộp bao cao su đó về chỗ cũ, quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Anh còn thật sự không biết đó, không ngờ em đã để ý mấy cái này sẵn rồi!”
Triệu Tử Thiêm trực tiếp cho Lương Đông một cái tát, hắn lúc mới vào phòng đã giống như cậu thiếu nợ hắn, cứ như vậy trực tiếp mà đẩy cậu ngã xuống giường, như vậy còn thời gian cho hắn xem trong phòng có bao cao su hay không sao.
Triệu Tử Thiêm chọn một hồi, cuối cùng chọn được một lọ gel bôi trơn gốc nước không mùi, thản nhiên quay sang nói với Lương Đông một câu thế này:
“Trên đây ghi có thể ăn!”
Lương Đông nghe thấy câu này cũng bất ngờ, cứ tưởng mình nghe nhầm:
“Hả?”
Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ gì nói lại:
“Có thể ăn!”
Thật ra Triệu Tử Thiêm chỉ la lo lắng cho bản thân mình, ở trên nhãn dán ghi có thể ăn nhất định đều là những thành phần tự nhiên nhất, không có chất hóa học gì cho nên cậu mới chọn cái này. Nhưng Lương Đông trong đầu lại toàn nghĩ những thứ đen tối:
“Không phải em còn muốn… cái đó chứ”
Triệu Tử Thiêm im lặng ba giây, đến giây thứ tư liền cho Lương Đông thêm một cái tát nữa rồi quắc mắt cầm chai dầu ra quầy thu ngân tính tiền. Triệu Tử Thiêm đi ra đến quầy thu ngân rồi mới giật mình nghĩ ra một điều, cậu không thể cầm cái chai dầu này ra tính tiền được, nhất định nhân viên sẽ cười cậu. Nhưng quay lại phía đằng sau định đưa chai dầu cho Lương Đông lại không thấy bóng dáng hắn đâu, Triệu Tử Thiêm do dự không biết nên quay vào hay là đi ra, cuối cùng bởi vì cô gái ở quầy thu ngân đã thấy cậu rồi, cho nên Triệu Tử Thiêm mới miễn cưỡng cầm chai dầu đó đi tính tiền.
Triệu Tử Thiêm đứng ở bên quầy đợi cô gái kia trả tiền thừa lại cho mình, số tiền thừa cũng chẳng nhiều nhặt gì, nhưng mà Triệu Tử Thiêm dù ngại đến mấy cũng đứng im lặng đỏ mặt ở bên cạnh đợi cô gái kia trả đủ tiền mới nhanh chóng bước ra ngoài.
Triệu Tử Thiêm bước ra ngoài đứng đợi một lúc, Lương Đông mới từ trong cửa tiệm đó đi ra. Triệu Tử Thiêm nghi ngờ nhìn Lương Đông một lượt hỏi:
“Sao đến bây giờ mới chịu ra?”
Lương Đông cười lớn, đi đến bên cạnh khoác vai Triệu Tử Thiêm kéo đi.
___
Tối ngày hôm đó, sóc nhỏ chuẩn bị rất kỹ càng, tâm trạng vô cùng tốt, khi ngồi trên xe còn đặc biệt hát vài câu cho lừa lớn nghe.
Lúc về đến khách sạn, Triệu Tử Thiêm vẫn cứ tủm tỉm cười mãi không thôi. Trên tay xách túi nhỏ đựng chai dầu bên trong, cứ được vài ba giây lại nhìn vào đó một lần. Lương Đông bên cạnh thấy vậy buồn cười hỏi:
“Sao nào, còn sợ rơi mất hay sao?”
Triệu Tử Thiêm không thèm chấp nhất với Lương Đông, bước chân tuy không dài nhưng vô cùng nhanh nhẹn, nháy mắt một cái đã đứng ở bên cạnh thang máy đợi Lương Đông đi tới. Lương Đông cố tình bước chậm, Triệu Tử Thiêm không vừa ý liền gọi lớn:
“Đông ca, mau đến đây đi!”
Bộ dạng lúc này của Triệu Tử Thiêm thật sự làm cho Lương Đông cảm thấy trong người nhộn nhạo nóng hết cả lên. Hắn đến nghĩ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày Triệu Tử Thiêm cầm chai dầu, dáng vẻ hấp tấp gọi hắn mau đi đến. Lương Đông bước chân liền chuyển nhanh, đi đến bên cạnh khoác vai Triệu Tử Thiêm bước vào trong thang máy.
“Như thế nào lại gấp gáp muốn đến như vậy?” Lương Đông xấu xa thổi khí vào bên tai Triệu Tử Thiêm.
Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, bên ngoài liền có tiếng gọi của một cô gái:
“Khoan đã, chờ một lát…”
Triệu Tử Thiêm theo bản năng lấy tay chặn ngăn không cho cửa thang máy đóng lại. Nghiêm Nghinh Hạnh tự phía xa chạy tới rất nhanh, lúc vào trong thang máy rồi vẫn còn thở không ra hơi. Cố gắng bình tĩnh đứng thẳng mỉm cười quay sang sang Lương Đông nói:
“Cám ơn!”
Nghiêm Nghinh Hạnh vừa rồi một mình đi đến Đông Phương Tân Thiên Địa, cả một hệ thống siêu thị lớn mấy chục tầng như vậy, cô vẫn kiên trì đi đến hết khắp mọi nơi muốn tìm kiếm Lương Đông, kết quả vẫn là công cốc trở về. May mắn vừa về đến cửa khách sạn thì bắt gặp Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi vào thang máy, Nghiêm Nghinh Hạnh không suy nghĩ nhiều bất chấp hình tượng thục nữ trên chân đi giày cao gót năm phân, tay xách túi da hàng hiệu chạy nhanh về phía trước.
Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy không được vui cho lắm, trong đầu hiện tại còn có suy nghĩ biết trước là Nghiêm Nghinh Hạnh sẽ không đợi. Bởi vì tay của Lương Đông vẫn đặt ở trên vai của Triệu Tử Thiêm thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới thuận thế, bất giác đứng sát về phía hắn hơn một tí.
Nghiêm Nghinh Hạnh cũng chẳng thèm để ý nhiều, nhưng Lương Đông lại để ý rất kỹ, chỉ một hành động nhỏ kia thôi của Triệu Tử Thiêm cũng đủ làm cho hắn vui vẻ không thôi.
“Không có gì!” Lương Đông khẽ vỗ nhẹ vào vai Triệu Tử Thiêm một cái, rồi bình thản quay sang nói với Nghiêm Nghinh Hạnh.
Nghiêm Nghinh Hạnh mỉm cười dịu dàng lên tiếng:
“Vừa rồi thợ chụp hình khen anh chụp rất tốt!”
Lương Đông thầm cười trong lòng, thợ chụp hình nhất định là chửi hắn còn không hết chứ nói gì khen hắn. Cả một quá trình chụp khung cảnh SM kia, Lương Đông vẫn luôn thấy gương mặt anh ta nhắn nhó. Lương Đông cũng lười vạch trần lời nói dối kia của Nghiêm Nghinh Hạnh, cho nên chỉ thờ ơ nói:
“Vậy sao…”
Thang máy rất nhanh lên đến phòng của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, Nghiêm Nghinh Hạnh ở tầng cao hơn nhưng mắt thấy bóng dáng Lương Đông dần biến mất, cô lại nhịn không được gọi hắn lại:
“Lương Đông ca ca”
Lương Đông dừng bước, khẽ nhíu mày xoay người:
“Còn có chuyện gì sao?”
Nghiêm Nghinh Hạnh lúng túng kiếm đại một lý do:
“Là như vậy… trong phòng em có người muốn đổi phòng…”
Nghiêm Nghinh Hạnh còn chưa nói hết câu, ai đó đã hấp tấp buột miệng cắt ngang lời:
“Không thể được…” Triệu Tử Thiêm nói ra câu kia giống như là hét lên vây, không khí xung quanh đều rơi vào trầm mặc, Triệu Tử Thiêm biết mình phản ứng thái quá rồi, thế cho nên liền điều chỉnh lại giọng nói nhỏ hơn một chút: “Đông ca quen nằm giường lớn rồi…”
Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm không vui, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng:
“Giường ở phòng em cũng không phải quá bé đâu!”
Lương Đông vẫn im lặng, hắn muốn xem sóc nhỏ nhà mình sẽ nói câu gì tiếp theo. Triệu Tử Thiêm hai đôi lông mày tự giác nhíu chặt, Nghiêm Nghinh Hạnh này nhất định là có ý đồ với lừa lớn nhà cậu. Triệu Tử Thiêm đột nhiên chuyển ánh mắt sang phía Lương Đông, đầu hơi ngẩng lên cao nhìn hắn, giọng nói mang theo năm phần uy hiếp cùng năm phần làm nũng:
“Đông ca, có đổi hay không?”
Lương Đông nghe vậy thì buồn cười, trực tiếp quay sang Nghiêm Nghinh Hạnh nói một câu rồi xoay người khoác vai Triệu Tử Thiêm rời đi:
“Không đổi!”
Vào trong phòng rồi Triệu Tử Thiêm vẫn không được vui, nhẹ nhàng đặt túi nhỏ lên góc bàn không nói một câu đi vào trong phòng tắm đóng cửa lại. Lương Đông cũng chẳng hiểu Triệu Tử Thiêm rốt cuộc giận dỗi cái gì, hắn không phải là nói không đổi phòng rồi hay sao. Phòng tắm vài giây sau liền truyền đến tiếng nước chảy đều đều, Lương Đông đứng bên ngoài thăm dò tình thế một chút:
“Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm lạnh lùng nói một tiếng:
“Gì?”
Lương Đông nghe ra được cái giọng điệu kia nhất định là không bình thường, hẳn là sóc nhỏ nhà hắn thật sự không vui rồi:
“Đang tắm sao?”
Triệu Tử Thiêm ở bên trong khó chịu đáp lại:
“Hỏi thừa!”
Lương Đông im bặt, Triệu Tử Thiêm ở bên trong phòng tắm rất lâu, Lương Đông đứng ở bên ngoài đi đi lại lại không dám mở cửa tiến vào. Nếu như bình thường Lương Đông nhất định sẽ không suy nghĩ nhiều mà vào tắm cùng ai kia, nhưng hôm nay người nào đó tâm trạng không tốt cho nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài bất an.
Được một lúc trong phòng tắm lại truyền ra tiếng hát khe khẽ:
“Sự tàn nhẫn của em quá dịu dàng
Tình cảm vừa đau đớn vừa hưởng thụ
La la la… không buông xuôi
Ai có thể buộc tôi tạm bợ đây…”
Lương Đông vừa nghe Triệu Tử Thiêm hát vừa buồn cười, Triệu Tử Thiêm có một thói quen khi đi tắm nhất định sẽ ở trong phòng tắm hát khẽ vài câu. Mấy bài hát đều được lựa chọn tùy hứng, có những bài cậu không thuộc sẽ cứ la la la đến đoạn thuộc thì thôi, kiên quyết phải hát hết bài đó mới chuyển sang bài khác.
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm nhất định là tâm trạng tốt lên mới hát, cho nên hắn không suy nghĩ nhiều trực tiếp cầm theo một vật chậm rãi mở cửa phòng tắm lén lút bước vào bên trong.
Triệu Tử Thiêm đứng quay lưng lại với cánh cửa cho nên không phát hiện ra có một con lừa xấu xa đang tiến đến gần cậu. Lương Đông nhẹ nhàng đặt thứ đang cầm trên tay lên kệ rửa mặt, nhanh chóng ôm chầm lấy Triệu Tử Thiêm từ phía sau lưng, cố tình ghé sát vào bên tai cậu nhắc nhở đoạn bài hát cậu vừa rồi bỏ dở:
“Nếu như tôi nói không hôn em…”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị tập kích liền giật mình, đang định dãy dũa thoát khỏi vòng tay Lương Đông liền nghe thấy hắn hỏi câu tiếp:
“Sao tự nhiên lại giận rồi?”
Triệu Tử Thiêm im lặng đứng ở một chỗ không nói gì, Lương Đông một tay liền di chuyển xoay dọc khuôn ngực cậu. Bởi vì trên người Triệu Tử Thiêm vẫn còn xà phòng cho nên lúc Lương Đông di chuyển tay liền có cảm giác vô cùng trơn trượt, Lương Đông thấy vậy liền mạnh tay hơn một chút. Triệu Tử Thiêm dùng tay gạt Lương Đông ra khó khăn mở lời:
“Nghinh Hạnh…” là bạn gái cũ. Triệu Tử Thiêm vốn định nói câu đó, nhưng chưa kịp nói hết câu ai kia đã mạnh mẽ xoay người cậu lại, đầu lưỡi ướt át ép buộc cậu mở miệng ra. Triệu Tử Thiêm hơi hơi né tránh, nhưng kết quả vẫn phải nghe theo sự dẫn dắt của ai kia.
Lương Đông hôn rất lâu, hôn đến mức khoang miệng của Triệu Tử Thiêm đau nhức, đến mức hai mắt của cậu chuyển sang đờ đẫn không thể mở to như trước nữa, đến mức cậu suýt chút nữa là mất đi dưỡng khí. Lương Đông lúc này mới hài lòng buông tha cho Triệu Tử Thiêm:
“Đừng nhắc đến cô ấy”
Triệu Tử Thiêm khó xử, hiện tại cậu đang ở trong trạng thái trống rỗng, có lẽ bởi vì nụ hôn kia của Lương Đông quá mức cuồng nhiệt, cũng có lẽ Triệu Tử Thiêm thật sự không muốn cho Lương Đông biết chuyện về Nghiêm Nghinh Hạnh, thế cho nên cậu mới chọn cách im lặng không nói tiếp.
Lương Đông đưa tay sờ soạng khắp người Triệu Tử Thiêm một lượt, ngoài mặt vẫn luôn lớn tiếng tuyên bố nói giúp cậu tắm, nhưng đôi tay kia lại không một chút nghe lời cứ một hai muốn tách mông cậu ra. Triệu Tử Thiêm bực mình đánh vào cánh tay không thành thật của hắn khẽ quát:
“Này, đừng có làm bậy, hôm nay…”
Lời còn chưa kịp nói xong Lương Đông đã trực tiếp cho một ngón tay vào phía sau mông cậu. Triệu Tử Thiêm đau đớn dãy dụa, ngón tay của Lương Đông càng lúc càng tiến sâu. Triệu Tử Thiêm hét lớn:
“Đông ca, bỏ ngay cái tay của anh ra”
Lương Đông mạnh mẽ đẩy Triệu Tử Thiêm nằm úp sấp trên kệ rửa mặt, tay của hắn ở bên trong mông cậu quả thật đã rút ra, có điều hai tay của Triệu Tử Thiêm lúc này đã bị Lương Đông khóa chặt sau lưng.
Lương Đông với tay lấy thứ đồ vừa rồi hắn cầm vào, xấu xa nói với Triệu Tử Thiêm một câu:
“Cho em chơi thử cái này!”
Triệu Tử Thiêm có dự cảm không lành cố sức muốn thoát khỏi cánh tay cứng như sắt thép kia của Lương Đông. Giây tiếp theo Triệu Tử Thiêm liền hít một ngụm khí lạnh, cảm giác như ở phía sau mông cậu có thứ gì đó mới được đẩy vào rất sâu. Triệu Tử Thiêm vừa đau đớn vừa sợ hãi cố gắng quay đầu lại hỏi Lương Đông:
“Cái gì đó?”
Lương Đông cúi đầu xuống phía dưới nhìn Triệu Tử Thiêm, mông của sóc nhỏ nhà hắn quả thật rất cong, rất vểnh, hơn nữa phía giữa hai mông kia còn có một sợi dây nhỏ thò ra, nhìn thế nào cũng giống như đuôi của con sóc vậy. Lương Đông khẽ cười thản nhiên đáp:
“Anh cũng không biết cái này gọi là cái gì nữa,…” Hắn vừa rồi ở cửa tiệm kia tiện tay mang về, cho nên lúc Triệu Tử Thiêm ra tính tiền hắn mới không theo ra ngay.
Triệu Tử Thiêm dãy dụa muốn bỏ cái thứ kỳ quái kia ra khỏi người mình, Lương Đông thấy thế liền đổi giọng hù dọa:
“Em đừng động, nếu như nó vào sâu hơn nữa là không lấy ra được đâu”
Triệu Tử Thiêm cả người cương cứng, sống lưng lạnh toát, chân đứng cũng cảm thấy run rẩy, hai mông phía sau thử cố gắng dùng sức muốn đẩy thử đó ra, nhưng mà quả thật là không đẩy ra được.
Lương Đông thấy bộ dạng hiện giờ của Triệu Tử Thiêm thì thầm cười, nhanh chóng giải thoát hai tay cho Triệu Tử Thiêm. Tay của Triệu Tử Thiêm vừa được tự do liền muốn đưa lại phía sau mông mình sờ một chút. Lương Đông ở bên cạnh lại lớn tiếng kêu lên:
“Ấy, không xong rồi… hình như lại vào sâu thêm chút nữa”
Triệu Tử Thiêm run tay, thật sự thu tay về để trên bồn rửa mặt, giọng nói cũng giống như mang theo tia sợ hãi quát lớn:
“Đông ca, có bỏ thứ đó ra ngay không…”
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đứng thẳng người dậy, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng, cậu là sợ đứng thẳng người cái thứ kỳ quái kia sẽ tiến vào sâu hơn, sau đó thì không lấy ra được, thế cho nên nãy giờ mới không dám đứng thẳng dậy.
“Nhẹ nhàng một chút, em nói lớn như vậy nói giật mình chui vào sâu hơn nữa thì sao”
Triệu Tử Thiêm cả người cương cứng không dám cử động, ngay cả quay mặt nhìn về phía sau cũng không dám, chỉ còn biết xấu hổ đứng ở trước gương nhìn Lương Đông:
“Đông… bỏ cái đó ra giúp em… có được hay không?”
Lương Đông có một sở thích, đó chính là muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm, càng nhìn thấy Triệu Tử Thiêm như hiện tại hắn lại càng muốn trêu chọc. Lương Đông giả bộ lùi lại phía sau một bước, hơi hơi cúi đầu xuống phía dưới nhìn rồi nhăn mặt:
“Không nhìn thấy cái đó đâu nữa rồi… em nuốt rồi phải không?”
Triệu Tử Thiêm quả thực muốn khóc, nếu như không lấy ra được, vậy có khi nào phải dùng đến biện pháp phẫu thuật để lấy ra hay không. Càng nghĩ như thế Triệu Tử Thiêm càng cảm thấy không muốn.
Lương Đông nhìn qua gương thấy biểu hiện cứng ngắc kia của Triệu Tử Thiêm liền nhịn cười:
“Em mau tự đẩy ra đi.... không thể dùng tay đâu, nếu như dùng tay sẽ vào sâu hơn đó!”
Triệu Tử Thiêm cố gắng đến mấy thứ kia vẫn cứ cố chấp ở trong mông cậu không chịu di chuyển, cuối cùng Triệu Tử Thiêm lại tức giận hét lên:
“Không ra được!”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm sắp đứng không vững rồi liền nhanh chóng đỡ lấy cậu, bàn tay xấu xa xoa nắn khuôn ngực cậu, cánh tay khác lại khiêu khích Tiểu Thiêm Thiêm:
“Vậy anh giúp em, phải phối hợp… đã biết chưa”
Triệu Tử Thiêm cảm giác mình chắc chắn là bị lừa, nhưng cậu ngoài cách im lặng nghe theo lời Lương Đông ra vẫn không thể nào làm khác được. Lương Đông lúc này mới nhìn thấy cái remote màu tím nho nhỏ đặt trên bồn rửa mặt, nghĩ nghĩ một hồi liền xấu xa cầm lên nhét vào tay Triệu Tử Thiêm giả bộ nói:
“Cái này hình như là điều khiển đó, em ấn thử xem có ra được hay không”.
Danh sách chương