Lương Đông đứng ở bên ngoài tự giải quyết, Triệu Tử Thiêm ở bên trong chọn quần áo của Lương Đông, ngón tay khẽ di chuyển chạm vào một loạt quần áo trong tủ của hắn, cuối cùng dừng lại ở một cái áo phông màu đen đơn giản:
“Đông ca, em sẽ mặc quần áo của anh!”
Trước đây khi Triệu Tử Thiêm dùng đồ của Lương Đông, cậu sẽ hỏi hắn một tiếng trước là dùng cái này có được không, giống như là mùa hè lần đó đến nhà hắn ở tạm vài ngày, từ sữa tắm cho đến kem đánh răng, Triệu Tử Thiêm cũng đều hỏi. Nhưng hôm nay, Triệu Tử Thiêm lại nói với Lương Đông rằng cậu sẽ mặc quần áo của hắn. Cái này không phải là hỏi ý kiến, mà là thông báo. Triệu Tử Thiêm chỉ thông báo một tiếng với Lương Đông rằng cậu sẽ dùng quần áo của hắn.
Lương Đông ở bên ngoài chẳng còn quan tâm đến tủ đồ của mình bị người ta lúc lọi, Tiểu Đông Đông của hắn có vẻ không thích hắn, hắn vuốt lên vuốt xuống thế nào cũng không chịu mềm đi. Nếu mà bây giờ có Triệu Tử Thiêm thì tốt, vì thế Lương Đông liền mở miệng:
“Đại Thiêm… giúp anh một tay đi!”
Triệu Tử Thiêm vừa mặc áo của Lương Đông vào, đứng trước gương nhìn mình một lượt, phát hiện ra áo của Lương Đông so với cậu thật sự có chút hơi rộng, nhưng cũng còn may không quá thùng thình. Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông hỏi, chỉ như có như không đáp lại:
“Cái gì?”
Lương Đông mồ hôi chảy khắp người, chỉ di chuyển tay một chút thôi cũng khiến hắn vật vã như thế:
“Nói Tiểu Đông Đông đó, không chịu nghe lời anh!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia suýt chút nữa ngã ngửa ra sau, vừa buồn cười vừa tức giận nói lớn:
“Của anh mà không chịu nghe lời hả?”
Quả thật là Lương Đông gấp rút lắm rồi, làm như thế nào cũng không thấy dễ chịu, hắn chỉ còn cách xuống nước cầu xin sóc nhỏ nhà mình:
“Em nói với Tiểu Đông Đông một tiếng đi!”
Triệu Tử Thiêm với lấy một cái quần sooc của Lương Đông mặc vào, vẫn còn may không quá rộng, cậu đứng trước gương nhìn một lượt, mới thờ ơ trả lời Lương Đông:
“Tiểu Đông Đông nghe lời Đông ca đi!”
Lương Đông gương mặt nhăn nhó, tựa cả người vào cánh cửa, một tay để dưới đũng quần, một tay đập cửa:
“Đại Thiêm, mau ra nhìn nó một cái!”
Triệu Tử Thiêm vừa rồi có gội đầu qua, cho nên hiện tại đang ở trong phòng sấy tóc. Bởi vì tiếng máy sấy tóc có phần lớn, vì thế Triệu Tử Thiêm không thể nghe thấy lời nói của Lương Đông, Lương Đông hiện tại chỉ còn biết bực bội đi đến ghế sô pha ngồi xuống, bây giờ hắn mệt sắp đứng không vững nữa.
Triệu Tử Thiêm ở trong đó một lúc rồi, mở cửa ra thấy Lương Đông vẫn còn đang ngồi ở bên ngoài cặm cụi vuốt vuốt cái gì đó. Vừa nhìn thấy cảnh này, Triệu Tử Thiêm liền giật mình:
“Vẫn còn chưa xong?”
Lương Đông vừa thấy Triệu Tử Thiêm ra thì vui vẻ, định đứng dậy đi về chỗ sóc nhỏ nhà mình, thì đối phương đã nói một câu:
“Ngồi đấy đi, em qua xem!”
Dĩ nhiên khi Lương Đông nghe thấy câu kia liền rất ngoan ngoãn ngồi đợi, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Triệu Tử Thiêm. Có điều, trong đầu Triệu Tử Thiêm có suy nghĩ khác, vừa rồi cậu mới chỉ bước ra khỏi phòng ngủ thôi, mà cánh cửa ra ngoài cách phòng ngủ khá xa, nếu như Lương Đông chạy đến phía cậu, khẳng định cậu sẽ không thể ra khỏi đây an toàn được. Chính vì thế mà Triệu Tử Thiêm chỉ có thể giả bộ như muốn giúp Lương Đông, nhân lúc hắn không để ý sẽ phóng ra ngoài thật nhanh.
Triệu Tử Thiêm dùng bộ mặt nghiêm túc nhìn xuống chỗ Tiểu Đông Đông đang bướng bỉnh ngóc đầu uy phong, sau một lúc liền ngẩng đầu lên hỏi hắn:
“Không nghe lời sao?”
Lương Đông đáng thương gật đầu. Triệu Tử Thiêm nhìn Tiểu Đông Đông chằm chằm, rồi nói với Lương Đông:
“Để em!”
Mới vừa rồi tay của Lương Đông còn đặt trên Tiểu Đông di chuyển lên xuống, bây giờ nghe Triệu Tử Thiêm nói câu kia, hai tay liền lập tức bỏ ra vắt lên thành ghế, đầu ngửa lên trần nhà làm ra bộ dạng hưởng thủ, đợi Triệu Tử Thiêm chăm sóc mình.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông như vậy liền cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ hắn ta còn muốn cậu giúp một tay sao? Hôm nay dám nhân lúc cậu ngủ xé tai cậu, ý định xỏ lỗ trước ngực cậu, hại cậu cắn vào lưỡi, không xẻo của hắn là may rồi đấy. Tay phải của Triệu Tử Thiêm đưa lên cao, ánh mắt như đang phát sáng nhìn chằm chằm Tiểu Đông Đông to lớn trước mặt, cuối cùng dùng chút sức lực đập thẳng xuống chỗ đó, rồi chạy vèo ra ngoài cửa. Trước khi đóng cửa lại còn nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm vui vẻ nói lớn:
“Dám không nghe lời, đánh cho một trận!”
Lương Đông gương mặt nhăn nhó, hai tay ôm Tiểu Đông Đông bị sóc nhỏ nhà hắn đánh đau đến phát khóc, hiện tại thì ỉu xìu rúc đầu xuống chân hắn. Mắt nhìn thấy một chiếc dép đi trong nhà rơi ở bên cạnh ghế sô pha, Lương Đông tuy đau nhưng vẫn buồn cười. Cái gì gọi là chạy mất cả dép chính là đây, sóc nhỏ nhà hắn hẳn là sợ bị hắn tóm được cho nên mới vội vàng chạy nhanh như vậy, một chiếc dép ở cạnh ghế sô pha, một chiếc thì ở ngoài cửa. Lương Đông nhíu mày, đưa tay xuống xoa nhẹ Tiểu Đông Đông đã mềm oặt, hai mắt nhìn chằm chằm vật chen giữa đùi mình rồi lầu bầu nói một câu:
“Lần sau phải biết nghe lời, Đại Thiêm dùng cách khủng bố như vậy, hai ba lần là không thể cứng được nữa đâu!”
Cách của Triệu Tử Thiêm tuy rằng hiệu quả, đúng với câu một phát ăn ngay, vừa ra tay liền có thể giải quyết. Nhưng mà cách này tốt nhất là không nên dùng lại lần hai, bởi vì dùng đến lần hai chỉ sợ hỏng mất.
Lương Đông mệt mỏi thu dọn tàn cuộc vừa rồi của cả hai, ở cửa ra vào cũng có, trên ghế sô pha cũng cũng có, lau dọn một hồi lại đi tắm, tắm xong lại phải cho quần áo của cả hai vào máy giặt. Làm xong việc, Lương Đông lại nghĩ: Có phải hắn đã cưng chiều sóc nhỏ nhà hắn rồi hay không. Tiểu Thiêm Thiêm của cậu ta không nghe lời, hắn sẽ đứng bên cạnh an ủi, thế mà sóc nhỏ xấu xa kia lại nỡ ra tay đánh Tiểu Đông Đông của hắn. Nếu lần sau Tiểu Thiêm Thiêm lại không nghe lời nữa, hắn chắc chắn sẽ không thèm quan tâm đâu. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, mỗi lần Tiểu Thiêm Thiêm nổi hứng, hắn cầu còn không được muốn dỗ dành.
Lúc Lương Đông đi xuống phòng của bà nội Lương, đã nhìn thấy ai kia ngồi ở trên ghế sô pha cười nói vui vẻ với Phó Tiểu Hinh. Lương Đông vừa thấy cảnh này liền nóng mắt, cố gắng ho nhẹ vài tiếng nhưng Triệu Tử Thiêm cũng chẳng thèm có phản ứng gì, ngay cả cho hắn một cái liếc mắt cũng không có.
Tưởng Đông Đồng đã thích Lương Đông từ lâu, hồi trước nếu không phải hiểu lầm Lương Đông thích Dư Thi Thi thì cô đã không bỏ cuộc, hiện tại lại gặp Lương Đông một lần nữa, điều này hẳn chính là định mệnh:
“Đông ca, anh bị cảm sao?”
Nghe Tưởng Đồng Đồng nói thế, Triệu Tử Thiêm cũng liếc mắt nhìn về phía Lương Đông một cái, phát hiện ra hắn không có biểu hiện lạ gì mới quay đi. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm không thèm để ý đến mình thì bực bội, vùng vằng ngồi xuống chỗ ghế sô pha:
“Anh không sao!”
Bởi vì Triệu Tử Thiêm hiện tại đang ngồi ở giữa bà nội Lương và Phó Tiểu Hinh, cho nên Lương Đông có muốn ngồi cạnh sóc nhỏ nhà mình cũng chỉ có thể ngồi lên đùi cậu ta mà thôi, mà điều này dĩ nhiên là không thể. Lương Đông ngồi xuống bên cạnh Tưởng Đồng Đông, bắt đầu bỏ điện thoại ra nhắn tin cho Triệu Tử Thiêm. Có một số chuyện không thể ở trước mặt người khác mà nói thẳng, cho nên Lương Đông chỉ có thể lặng lẽ dùng tin nhắn để nói cho Triệu Tử Thiêm biết.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Qua đây ngồi! Triệu Tử Thiêm đang nói chuyện với bà nội Lương, điện thoại trong túi quần đột nhiên reo lên, cậu khẽ đưa tay bỏ điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn của Lương Đông thì chỉ liếc nhìn hắn một cái, không nói gì bỏ điện thoại xuống bàn.
Lương Đông tiếp tục nhắn tin cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm đã để điện thoại ở chế độ im lặng, vì thế mà tin nhắn của Lương Đông gửi đến, điện thoại của Triệu Tử Thiêm chỉ phát sáng. Triệu Tử Thiêm có nhìn thấy màn hình điện thoại phát sáng, nhưng lại không có ý định mở nó lên xem.
Ngồi một lúc, bà nội Lương được hàng xóm rủ đi tập dưỡng sinh, cho nên trong nhà lúc này chỉ còn bốn người trẻ tuổi. Bà nội Lương trước khi đi còn không quên dặn dò bọn họ ở nhà nấu cơm, lát nữa bà về sẽ cùng ăn.
Tưởng Đồng Đồng và Phó Tiểu Hinh vừa rồi ngồi nói chuyện với bà nội Lương, đã nói cho bà biết người mình thích là ai. Hai cô gái này bà nội Lương đều cảm thấy rất được, huống chi Phó Tiểu Hinh lúc đầu là định giới thiệu cho Lương Đông, nhưng sau đó Lương Đông không chịu, bà mới giới thiệu cho Triệu Tử Thiêm, Phó Tiểu Hinh lại trùng hợp thích Triệu Tử Thiêm. Cái này không phải gọi là duyên phận hay sao.
Còn về phần Tưởng Đồng Đồng, bà nội Lương rất thích con gái nữ tính dịu dàng, Tưởng Đồng Đồng lại còn rất lễ phép. Bà nội Lương vừa nhìn liền cảm thấy rất hợp với cháu trai mình. Vì vậy bà mới tạo điều kiện cho bốn người trẻ tuổi ở chung, vừa lúc vun đắp tình cảm luôn. Nhưng có điều bà nội Lương không biết, để hai người là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ở chung còn được, chứ để bốn người ở chung không khí liền trở nên ngột ngạt.
Nói không khí ngột ngạt cũng chỉ là một mình Lương Đông cảm thấy thế, ba người còn lại vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau như thường. Phòng bếp nhà bà nội Lương rất rộng, chỉ cần một mình Triệu Tử Thiêm muốn vào bếp nấu ăn là ba người còn lại sẽ theo hết vào đó ngay. Khỏi cần thắc mắc tại sao, bởi vì Triệu Tử Thiêm vào thì Phó Tiểu Hinh cũng sẽ vào, Lương Đông làm sao có thể để cho hai người đó có không gian riêng như vậy, cho nên cũng sẽ vào theo, Lương Đông vào theo, dĩ nhiên sẽ có Tưởng Đồng Đồng, không gian ở cùng Lương Đông tốt như vậy, cô nhất định sẽ không bỏ qua.
“Nói cho mọi người biết, nhà tôi trước đây cũng mở quán ăn đó” Triệu Tử Thiêm vỗ ngực tự cao, ý nói mình có thể nấu ăn.
Lương Đông nhìn thấy thế thì buồn cười, hắn còn nhớ lần trước Triệu Tử Thiêm nấu cho hắn ăn, món thì nhạt món thì mặn, không có món nào có thể tính là tạm được cả. Thế mà hiện tại Triệu Tử Thiêm còn không biết xấu hổ nói như vậy.
Phó Tiểu Hinh từ nãy tới giờ vốn chỉ chăm chú nhìn Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm làm cái gì cô cũng đều cảm thấy vừa mắt:
“Là thật thế sao? Anh Tử Thiêm còn biết nấu ăn nữa hả?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu nhìn Phó Tiểu Hinh trả lời:
“Đương nhiên!”
Lương Đông nhìn một màn này, trong lòng liền giống như nham thạch sắp phun trào. Là sóc nhỏ của hắn giả ngốc hay là đơn thuần, Phó Tiểu Hinh nãy giờ luôn dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ai kia, vậy mà người nào đó không cảm thấy gì, vẫn vui vẻ biểu hiện hết mọi mặt dễ thương ra cho người ta xem.
Triệu Tử Thiêm khi cười lên sẽ rất chói mắt, hai mắt mở lớn hơi nheo lại, khóe miệng chúm chím chu về phía trước, thỉnh thoảng sẽ còn làm ra vẻ nhíu mày đáng yêu. Mấy cái biểu hiện đó phô ra cho Phó Tiểu Hinh nhìn làm gì, chẳng lẽ Triệu Tử Thiêm còn sợ mình chưa đủ đẹp trai hay sao. Lương Đông càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, vì thế nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh Triệu Tử Thiêm.
Góc bếp vừa rồi vốn chỉ có hai người đứng đó, bây giờ cả bốn người đều tập hợp hết ở chỗ này, mà thức ăn thì vẫn còn để ở kia chưa ai chịu động đến. Triệu Tử Thiêm không phải là người ngốc nghếch, nhưng cậu rất đơn thuần, có một số chuyện sẽ hiểu rất nhanh, nhưng lại có một số chuyện mãi vẫn chưa chịu hiểu. Triệu Tử Thiêm chính là một chàng trai thỉnh thoảng sẽ không hiểu cái gì gọi là phong tình, thế cho nên mới quay sang Lương Đông nói ra lời kia:
“Đông ca, ra làm đồ ăn đi kìa, đứng ở đây làm cái gì?”
Lương Đông dĩ nhiên là không vui, Triệu Tử Thiêm hỏi hắn đứng đây làm cái gì, còn không phải là canh cậu hay sao? Hắn mà đi sang chỗ khác, chắc chắn Phó Tiểu Hinh sẽ chớp lấy thời cơ ngay. Lương Đông không nói gì vẫn đứng yên ở đó, Triệu Tử Thiêm thấy vậy thì nhíu mi, tự mình đi đến phía trước chuẩn bị thức ăn. Khỏi cần phải nói rồi, chàng trai ngay thẳng không hiểu phong tình ở trong đây giống như một cục nam chân hút được tất cả mọi thứ, ngay cả cục nam châm cùng chiều cũng có thể hút mạnh. Vừa rồi ba người Lương Đông, Phó Tiểu Hinh, Tưởng Đồng Đồng còn đứng hết ở một góc, bây giờ Triệu Tử Thiêm đi sang bên này rồi, ba người họ liền rất phối hợp đồng nhất mà đi sang theo.
Triệu Tử Thiêm có chút khó hiểu, chỉ chỉ đống thức ăn đang đặt trên bàn bếp, quay lại đằng sau nói với ba người kia:
“Mọi người có biết nấu ăn hay không?”
Tưởng Đồng Đồng gật đầu cười nói:
“Dĩ nhiên em biết rồi!”
Phó Tiểu Hinh đi đến bỏ túi thức ăn kia nhìn một lượt:
“Em nấu rất ngon đó!”
Lương Đông Đông tuy rằng không nói, nhưng vẫn kè kè sát ở sau lưng Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đương nhiên cũng biết rõ ai kia luôn đứng sau mình, nhưng cậu cũng kệ không nói, Lương Đông muốn làm cái gì thì để hắn làm đi, dù sao cậu có nói cũng sẽ không lay chuyển được quyết định của hắn.
Có điều Triệu Tử Thiêm không biết, câu nói của cậu đối với Lương Đông mà nói rất có trọng lực.
Ví như chỉ cần một câu nói của Triệu Tử Thiêm thôi, Lương Đông liền có thể biết mình nên kinh doanh cái gì.
Ví như chỉ cần một câu nói của Triệu Tử Thiêm thôi, Lương Đông liền có thể lo lắng sốt vó.
Có rất nhiều cái ví như liên quan đến lời nói của Triệu Tử Thiêm, chỉ cần mỗi lần Triệu Tử Thiêm nói, Lương Đông đều có thể vì cậu mà làm, vì cậu mà thay đổi. Cái gọi là ví như đó, sau này càng ngày càng biểu hiện rõ ràng.
“Anh Tử Thiêm thích ăn món gì nhất?” Phó Tiểu Hinh ở bên cạnh hỏi.
Triệu Tử Thiêm giống như đa số những người bình thường đều thích ăn thịt, cái này chắc hẳn không gọi là món thích ăn nhất, vì thế không cần suy nghĩ nhiều mà nói:
“Anh thích ăn địa tam tiên, em có biết nấu món đó không?”
Phó Tiểu Hinh có chút bất ngờ, địa tam tiên cô có biết nấu, nhưng cô lại không thích ăn món đó, nhưng mà nếu Triệu Tử Thiêm đã nói vậy, cô sẽ thuận theo mà trả lời rằng:
“Là như vậy sao, thật trùng hợp em cũng rất thích ăn địa tam tiên!”
Triệu Tử Thiêm vui vẻ hỏi lại:
“Thật sự như vậy?”
Phó Tiểu Hình cười nhẹ gật đầu.
Tình yêu mà Phó Tiểu Hinh dành cho Triệu Tử Thiêm là tình yêu không có chính kiến, Triệu Tử Thiêm nói mình thích ăn địa tam tiên, cô liền cũng nói rằng mình thích món đó trong khi cô lại không thích. Có thể là Phó Tiểu Hinh sẽ vì Triệu Tử Thiêm mà thay đổi, nhưng tình yêu đó vẫn chưa phải là một tình yêu đẹp nhất.
Cái gọi là tình yêu đẹp nhất phải như tình cảm mà Lương Đông giành cho Triệu Tử Thiêm.
Có Triệu Tử Thiêm, món địa tam tiên tuy rằng Lương Đông không thích ăn, nhưng hắn sẽ vì Triệu Tử Thiêm mà thay đổi. Sự thay đổi này không phải là sự thay đổi mù quáng như Phó Tiểu Hinh, món ăn hắn không thích ăn thì hắn sẽ không ăn, nhưng hắn có thể vì sóc nhỏ nhà hắn mà học làm món địa tam tiên đó.
Có Triệu Tử Thiêm, màu sắc yêu thích của hắn vốn dĩ là đen và xanh, nhưng vì Triệu Tử Thiêm màu tím sẽ là màu không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Có thể từ trước đến nay hắn không có một vật dụng màu tím nào, nhưng khi đi trên đường nhìn thấy những thứ màu tím, Lương Đông sẽ luôn liếc nhìn về phía đó ngẩn người một lúc. Cuối cùng à lên một tiếng, màu tím này là màu sóc nhỏ nhà hắn thích.
Có Triệu Tử Thiêm, hắn trước đây vốn dĩ không bao giờ đứng ngắm cồng vồng, nhưng vì Triệu Tử Thiêm mỗi lần cầu vồng xuất hiện hắn sẽ luôn nhớ đến cậu.
Có Triệu Tử Thiêm là có tất cả, có Triệu Tử Thiêm là có sự thay đổi của Lương Đông, có Triệu Tử Thiêm là có cái ví như của hắn, và có Triệu Tử Thiêm là có cái ngoại lệ mà Lương Đông trước nay chưa từng nghĩ tới… hắn thế nhưng lại thích một cậu con trai, thích đến mức có thể không bận tâm đến điều gì cả.
Yêu là vì đối phương thay đổi, nhưng thay đổi phải có chính kiến của bản thân. Yêu là vì đối phương nhường nhịn, nhưng chịu đựng cũng phải xuất phát từ hai phía. Cái gì cũng phải cân bằng giữa hai phía, thế cho nên tình yêu một phía kia của Phó Tiểu Hinh sẽ không bao giờ có được kết quả như mong đợi. Nhưng đối với Lương Đông thì khác, khác như thế nào thì chỉ sau này mới biết được…
Lương Đông là người thừa ở trong bếp, hắn chỉ đứng ở đằng sau Triệu Tử Thiêm nhìn chằm chằm cậu mà không làm việc gì khác. Đối với Lương Đông mà nói, việc phòng ngừa tình địch này còn quan trọng hơn là việc động tay làm thức ăn, dĩ nhiên thì hắn có nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm thế nào cậu cũng sẽ không để ý, và Phó Tiểu Hinh thì cũng không cảm thấy có gì quá khác thường, cho nên vẫn phóng điện với Triệu Tử Thiêm không e ngại.
Bởi vì do mải nhìn Triệu Tử Thiêm mà Phó Tiểu Hinh bị dao cắt vào tay, cô vừa suýt xoa một tiếng Triệu Tử Thiêm đã ở bên cạnh hỏi thăm:
“Làm sao thế?”
Phó Tiểu Hinh cười cười:
“Em vô ý cắt vào tay thôi!”
Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn vết thương một lượt, nói thật vết thương đó khá xâu cho nên cậu cũng có chút giật mình. Vội vàng bỏ dao trên tay xuống, xoay người đến cầm máu giúp Phó Tiểu Hinh. Lương Đông đứng ở đằng sau tức giận, chỉ là vết thương nhỏ cũng quan tâm đến Phó Tiểu Hinh như vậy, thế mà Triệu Tử Thiêm vừa rồi còn nhẫn tâm đánh vào Tiểu Đông Đông của hắn.
Xử lý vết thương ở tay xong cho Phó Tiểu Hinh, Triệu Tử Thiêm nói cô ấy ở tại chỗ này nghỉ ngơi không cần vào bếp nữa. Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền rời đi, đã nói Triệu Tử Thiêm rất đơn thuần, cho nên khi vào bếp cậu chẳng cảm nhận thấy không khí có gì khác lạ cả. Lương Đông từ nãy tới giờ luôn lạnh mặt, nhưng ai kia vẫn không thèm để ý đến hắn.
Tưởng Đồng Đồng cắt ớt bị hạt ớt không cẩn thận dính vào mắt liền cay xè:
“Bị hạt ớt dính vào mắt rồi!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế liền lo lắng quay sang nhìn, vốn định đi đến giúp Tưởng Đồng Đồng lấy hạt ớt đó ra, đã bị Lương Đông nhanh hơn một bước cướp việc. Thật ra thì Lương Đông hoàn toàn không có ý đặc biệt lo lắng đến Tưởng Đồng Đồng gì, nhưng khi thấy sóc nhỏ nhà hắn lại định quan tâm đến cô gái khác, hắn liền nhịn không nổi, vì thế mới vô tình đẩy Triệu Tử Thiêm sang một bên.
Bếp từ vẫn đang bật, nhưng không đặt bất cứ thứ gì trên đó, Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông đẩy mạnh thì lảo đảo mất trọng tâm chống thẳng một tay vào chính diện mặt bếp. Cảm giác bỏng rát nhanh chóng xuất hiện, giống như hàng ngàng con kiến lửa tập chung vào cắn lấy bàn tay của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm bị đau giật mình rụt tay lại, khẽ kêu nhỏ một tiếng. Là kêu nhỏ không phải thầm kêu, Lương Đông nghe thấy nhưng lại không có ý định quay lại, Triệu Tử Thiêm một tay ôm lấy bàn tay bị bỏng của mình nhìn chằm chằm bóng lưng Lương Đông đang chăm sóc cho một cô gái khác.
Triệu Tử Thiêm biết Tưởng Đồng Đồng thích Lương Đông, còn biết cô ấy thích Lương Đông từ lâu rồi, còn biết luôn cả Lương Đông cũng biết là cô ấy thích hắn, hơn nữa Lương Đông còn biết cậu cũng biết chuyện Tưởng Đồng Đồng thích hắn. Cái gì Lương Đông cũng rõ ràng, vậy mà hắn hiện tại làm cái gì đây, ngầm bật đèn xanh cho cô ấy hay sao? Hay là muốn nói hai người bọn họ đến lúc kết thúc rồi.
Có phải là như vậy, thế cho nên khi cậu bị bỏng Lương Đông mới không quan tâm? Có phải là như vậy mà khi cậu gọi tiếng Đông ca lần thứ hai, hắn mới lạnh lùng quay lại nhìn cậu.
Triệu Tử Thiêm cái gì cũng rất hoang mang, hai người họ rốt cuộc tự nhiên làm sao vậy, cứ như thế diễn ra quá nhanh khiến cho cậu chưa kịp thích ứng. Chưa đầy ba mươi phút vừa rồi, rõ ràng còn rất vui vẻ, đến ba mươi phút sau liền coi như người không thân lắm.
Triệu Tử Thiêm đến hiện tại mới cảm nhận xâu sắc cái gì gọi là bất lực tuyệt vọng, hoang mang sợ hãi, cái gì gọi là đau xé tâm can. Bọn họ xác nhận tình cảm rất nhanh, nhưng một lời yêu đối phương lại không có, bọn họ rất quan tâm đến nhau, nhưng đến bây giờ lạnh lùng cũng rất nhiều.
Triệu Tử Thiêm cứ đứng ôm tay như vậy, bóp mạnh bàn tay bị bỏng đó cho mình thức tỉnh, giọng nói có chút mệt mỏi:
“Đông ca, em có việc phải về trước!”
Lương Đông vừa rồi có nghe thấy tiếng kêu của Triệu Tử Thiêm, nhưng hắn lại nghĩ sóc nhỏ nhà hắn chỉ là diễn trò mà thôi, lực hắn đẩy Triệu Tử Thiêm ra không hề mạnh, huống chi nếu bị va vào đâu đó phải phát ra tiếng động. Lúc quay đầu lại, thấy bộ mặt buồn bã kia của Triệu Tử Thiêm hắn cũng giật mình, nhưng nghĩ vừa rồi Triệu Tử Thiêm quan tâm đến Phó Tiểu Hinh như vậy hắn lại rất tức giận, cho nên khi nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói muốn về, hắn cứ tưởng là Triệu Tử Thiêm muốn đùa, nếu bây giờ hắn mặt dày giữ Triệu Tử Thiêm lại không phải là trúng kế của ai kia hay sao. Thế cho nên Lương Đông rất phối hợp, dùng gương mặt không biểu cảm quá nhiều cảm xúc, gật đầu một cái rồi quay đi.
Lương Đông vậy mà không nói với cậu một tiếng, có phải ngay cả một tiếng cũng lười nói rồi hay không. Lương Đông bây giờ không quan tâm đến cậu nữa, hắn sẽ không vì cậu mà lo lắng quan tâm. Tay của cậu bị bỏng rồi, Lương Đông đã thấy rồi, nhưng vẫn không có ý định đưa cậu về.
Triệu Tử Thiêm trống rỗng, cho đến hiện tại cậu còn không thể ngờ được, cậu rốt cuộc đã mắc phải sai lầm gì, cứ tự nhiên mà diễn ra tình cảnh như hiện tại. Mới đầu khi xác nhận mối quan hệ này, Triệu Tử Thiêm còn có suy nghĩ mối quan hệ đó có thể tiếp tục nhưng sẽ không kéo dài mãi mãi, bây giờ quả thực đã như suy nghĩ, thế mà cậu lại cảm thấy hụt hẫng đau lòng đến thế.
Đông ca, Đông ca, hai từ này có phải sau này sẽ không được gọi nữa.
Bạn bè tốt, anh em tốt, có phải cũng sẽ không còn.
Lúc Triệu Tử Thiêm bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa kia lại, cậu mới giật mình nhận ra rằng, cứ như vậy kết thúc hết rồi!
Triệu Tử Thiêm đứng ở dưới khu nhà đợi xe bus rất lâu, Lương Đông ở bên trên nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đứng bên dưới, xe bus chạy qua mấy lượt rồi, sóc nhỏ nhà hắn vẫn ngoan cố không chịu lên. Hắn sẽ không trúng kế con sóc xấu xa kia, nếu bây giờ chạy xuống không phải mất mặt lắm sao, nhất định là Triệu Tử Thiêm lát nữa sẽ chạy nên cho mà xem.
Trời bắt đầu có hạt mưa nhẹ, chỉ là phảng phất thưa thớt, không phải mưa nặng hạt, nhưng nó lại cứ dai dẳng kéo dài như vậy không chịu ngừng. Mưa chạm vào vết thương ở tay của Triệu Tử Thiêm khiến cho cậu đau rát dữ dội, vừa rồi quên mất chưa xử lý vết thương đã rời đi rồi.
Xe bus số 02 dừng ngay trước mặt Triệu Tử Thiêm, cậu mau chóng bước lên trên đó tìm một chỗ trống ngồi xuống. Lau nhẹ bàn tay bị bỏng vào áo, nhận ra rằng mình còn đang mặc áo của Lương Đông, chẳng trách vừa mới chạm vào tay liền đau như bị bóc da. Triệu Tử Thiêm không muốn lau tay vào áo của Lương Đông, cho nên cậu đành đưa bàn tay đau đó lên trước điều hòa ở trên đầu. Triệu Tử Thiêm chỉnh mức điều hòa mạnh nhất, tay bị đau giống như được xoa dịu một chút, mỏi tay rồi thì bỏ xuống đặt trên đùi. Vết thương ở lòng bàn tay đã nổi lên những mụn nước kích thước to nhỏ khác nhau, chạm vào một cái thôi cũng sẽ đau, động một cái là sẽ vỡ cái bọc nước đó.
Triệu Tử Thiêm thở dài nhận ra một điều, mình từ lúc quen Lương Đông đã quá phụ thuộc vào hắn rồi, cái gì Lương Đông cúng sẽ làm giúp cậu, bây giờ không có hắn giúp đến vết thương nghiêm trọng như vậy cậu cũng quên xử lý.
Triệu Tử Thiêm nghĩ rất nhiều chuyện, mở mắt nghĩ mệt thì nhắm mắt, nhắm mắt vào rồi cảm thấy rất thoải mái nên không mở mắt ra, xe bus cứ thế chạy hết một vòng đã chạy lại một vòng nữa, Triệu Tử Thiêm vẫn chưa có ý định tỉnh dạy.
___
Ở bên này, Lương Đông vừa ngồi được mười phút bên ngoài liền có tiếng chuông cửa. Trong lòng nghĩ, sóc nhỏ nhà hắn nhất định chịu không nổi rồi, nhưng mà vẫn còn làm ra vẻ nhấn chuông muốn hắn ra mở cửa. Lương Đông buồn cười, vui vẻ đi đến mở cửa ra.
Mắt thấy người đứng bên ngoài là bà nội Lương, hai đôi lông mày Lương Đông nhíu lại. Bà nội Lương cười cười, vừa rồi bà cố tình ấn chuông là để cho bốn người trẻ tuổi ở bên trong có làm cái gì thân mật thì dừng lại.
“Bà về sớm vậy sao?” Lương Đông khó hiểu hỏi.
Bà nội Lương lại cứ tưởng ý của Lương Đông là bà về quá sớm, làm cho bọn họ bên trong không được tự nhiên nữa:
“Bên ngoài mưa rồi không tập được nữa!”
Lương Đông gật đầu, đóng cửa lại, đôi chân bất giác di chuyển đến phía cửa sổ. Hắn không biết là trời mưa, vén rèm cửa qua một bên, phát hiện ra bầu trời buổi chiều âm u rõ rệt, mưa tuy không lớn nhưng nhìn qua là biết phải kéo dài một khoảng thời gian. Mấy chiếc xe ô tô di chuyển thưa thớt trên đường, Lương Đông nhìn xuống chỗ đứng đợi xe bus vừa rồi mới chợt giật mình… sóc nhỏ nhà hắn đã không thấy đâu.
“Đông ca, em sẽ mặc quần áo của anh!”
Trước đây khi Triệu Tử Thiêm dùng đồ của Lương Đông, cậu sẽ hỏi hắn một tiếng trước là dùng cái này có được không, giống như là mùa hè lần đó đến nhà hắn ở tạm vài ngày, từ sữa tắm cho đến kem đánh răng, Triệu Tử Thiêm cũng đều hỏi. Nhưng hôm nay, Triệu Tử Thiêm lại nói với Lương Đông rằng cậu sẽ mặc quần áo của hắn. Cái này không phải là hỏi ý kiến, mà là thông báo. Triệu Tử Thiêm chỉ thông báo một tiếng với Lương Đông rằng cậu sẽ dùng quần áo của hắn.
Lương Đông ở bên ngoài chẳng còn quan tâm đến tủ đồ của mình bị người ta lúc lọi, Tiểu Đông Đông của hắn có vẻ không thích hắn, hắn vuốt lên vuốt xuống thế nào cũng không chịu mềm đi. Nếu mà bây giờ có Triệu Tử Thiêm thì tốt, vì thế Lương Đông liền mở miệng:
“Đại Thiêm… giúp anh một tay đi!”
Triệu Tử Thiêm vừa mặc áo của Lương Đông vào, đứng trước gương nhìn mình một lượt, phát hiện ra áo của Lương Đông so với cậu thật sự có chút hơi rộng, nhưng cũng còn may không quá thùng thình. Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông hỏi, chỉ như có như không đáp lại:
“Cái gì?”
Lương Đông mồ hôi chảy khắp người, chỉ di chuyển tay một chút thôi cũng khiến hắn vật vã như thế:
“Nói Tiểu Đông Đông đó, không chịu nghe lời anh!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia suýt chút nữa ngã ngửa ra sau, vừa buồn cười vừa tức giận nói lớn:
“Của anh mà không chịu nghe lời hả?”
Quả thật là Lương Đông gấp rút lắm rồi, làm như thế nào cũng không thấy dễ chịu, hắn chỉ còn cách xuống nước cầu xin sóc nhỏ nhà mình:
“Em nói với Tiểu Đông Đông một tiếng đi!”
Triệu Tử Thiêm với lấy một cái quần sooc của Lương Đông mặc vào, vẫn còn may không quá rộng, cậu đứng trước gương nhìn một lượt, mới thờ ơ trả lời Lương Đông:
“Tiểu Đông Đông nghe lời Đông ca đi!”
Lương Đông gương mặt nhăn nhó, tựa cả người vào cánh cửa, một tay để dưới đũng quần, một tay đập cửa:
“Đại Thiêm, mau ra nhìn nó một cái!”
Triệu Tử Thiêm vừa rồi có gội đầu qua, cho nên hiện tại đang ở trong phòng sấy tóc. Bởi vì tiếng máy sấy tóc có phần lớn, vì thế Triệu Tử Thiêm không thể nghe thấy lời nói của Lương Đông, Lương Đông hiện tại chỉ còn biết bực bội đi đến ghế sô pha ngồi xuống, bây giờ hắn mệt sắp đứng không vững nữa.
Triệu Tử Thiêm ở trong đó một lúc rồi, mở cửa ra thấy Lương Đông vẫn còn đang ngồi ở bên ngoài cặm cụi vuốt vuốt cái gì đó. Vừa nhìn thấy cảnh này, Triệu Tử Thiêm liền giật mình:
“Vẫn còn chưa xong?”
Lương Đông vừa thấy Triệu Tử Thiêm ra thì vui vẻ, định đứng dậy đi về chỗ sóc nhỏ nhà mình, thì đối phương đã nói một câu:
“Ngồi đấy đi, em qua xem!”
Dĩ nhiên khi Lương Đông nghe thấy câu kia liền rất ngoan ngoãn ngồi đợi, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Triệu Tử Thiêm. Có điều, trong đầu Triệu Tử Thiêm có suy nghĩ khác, vừa rồi cậu mới chỉ bước ra khỏi phòng ngủ thôi, mà cánh cửa ra ngoài cách phòng ngủ khá xa, nếu như Lương Đông chạy đến phía cậu, khẳng định cậu sẽ không thể ra khỏi đây an toàn được. Chính vì thế mà Triệu Tử Thiêm chỉ có thể giả bộ như muốn giúp Lương Đông, nhân lúc hắn không để ý sẽ phóng ra ngoài thật nhanh.
Triệu Tử Thiêm dùng bộ mặt nghiêm túc nhìn xuống chỗ Tiểu Đông Đông đang bướng bỉnh ngóc đầu uy phong, sau một lúc liền ngẩng đầu lên hỏi hắn:
“Không nghe lời sao?”
Lương Đông đáng thương gật đầu. Triệu Tử Thiêm nhìn Tiểu Đông Đông chằm chằm, rồi nói với Lương Đông:
“Để em!”
Mới vừa rồi tay của Lương Đông còn đặt trên Tiểu Đông di chuyển lên xuống, bây giờ nghe Triệu Tử Thiêm nói câu kia, hai tay liền lập tức bỏ ra vắt lên thành ghế, đầu ngửa lên trần nhà làm ra bộ dạng hưởng thủ, đợi Triệu Tử Thiêm chăm sóc mình.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông như vậy liền cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ hắn ta còn muốn cậu giúp một tay sao? Hôm nay dám nhân lúc cậu ngủ xé tai cậu, ý định xỏ lỗ trước ngực cậu, hại cậu cắn vào lưỡi, không xẻo của hắn là may rồi đấy. Tay phải của Triệu Tử Thiêm đưa lên cao, ánh mắt như đang phát sáng nhìn chằm chằm Tiểu Đông Đông to lớn trước mặt, cuối cùng dùng chút sức lực đập thẳng xuống chỗ đó, rồi chạy vèo ra ngoài cửa. Trước khi đóng cửa lại còn nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm vui vẻ nói lớn:
“Dám không nghe lời, đánh cho một trận!”
Lương Đông gương mặt nhăn nhó, hai tay ôm Tiểu Đông Đông bị sóc nhỏ nhà hắn đánh đau đến phát khóc, hiện tại thì ỉu xìu rúc đầu xuống chân hắn. Mắt nhìn thấy một chiếc dép đi trong nhà rơi ở bên cạnh ghế sô pha, Lương Đông tuy đau nhưng vẫn buồn cười. Cái gì gọi là chạy mất cả dép chính là đây, sóc nhỏ nhà hắn hẳn là sợ bị hắn tóm được cho nên mới vội vàng chạy nhanh như vậy, một chiếc dép ở cạnh ghế sô pha, một chiếc thì ở ngoài cửa. Lương Đông nhíu mày, đưa tay xuống xoa nhẹ Tiểu Đông Đông đã mềm oặt, hai mắt nhìn chằm chằm vật chen giữa đùi mình rồi lầu bầu nói một câu:
“Lần sau phải biết nghe lời, Đại Thiêm dùng cách khủng bố như vậy, hai ba lần là không thể cứng được nữa đâu!”
Cách của Triệu Tử Thiêm tuy rằng hiệu quả, đúng với câu một phát ăn ngay, vừa ra tay liền có thể giải quyết. Nhưng mà cách này tốt nhất là không nên dùng lại lần hai, bởi vì dùng đến lần hai chỉ sợ hỏng mất.
Lương Đông mệt mỏi thu dọn tàn cuộc vừa rồi của cả hai, ở cửa ra vào cũng có, trên ghế sô pha cũng cũng có, lau dọn một hồi lại đi tắm, tắm xong lại phải cho quần áo của cả hai vào máy giặt. Làm xong việc, Lương Đông lại nghĩ: Có phải hắn đã cưng chiều sóc nhỏ nhà hắn rồi hay không. Tiểu Thiêm Thiêm của cậu ta không nghe lời, hắn sẽ đứng bên cạnh an ủi, thế mà sóc nhỏ xấu xa kia lại nỡ ra tay đánh Tiểu Đông Đông của hắn. Nếu lần sau Tiểu Thiêm Thiêm lại không nghe lời nữa, hắn chắc chắn sẽ không thèm quan tâm đâu. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, mỗi lần Tiểu Thiêm Thiêm nổi hứng, hắn cầu còn không được muốn dỗ dành.
Lúc Lương Đông đi xuống phòng của bà nội Lương, đã nhìn thấy ai kia ngồi ở trên ghế sô pha cười nói vui vẻ với Phó Tiểu Hinh. Lương Đông vừa thấy cảnh này liền nóng mắt, cố gắng ho nhẹ vài tiếng nhưng Triệu Tử Thiêm cũng chẳng thèm có phản ứng gì, ngay cả cho hắn một cái liếc mắt cũng không có.
Tưởng Đông Đồng đã thích Lương Đông từ lâu, hồi trước nếu không phải hiểu lầm Lương Đông thích Dư Thi Thi thì cô đã không bỏ cuộc, hiện tại lại gặp Lương Đông một lần nữa, điều này hẳn chính là định mệnh:
“Đông ca, anh bị cảm sao?”
Nghe Tưởng Đồng Đồng nói thế, Triệu Tử Thiêm cũng liếc mắt nhìn về phía Lương Đông một cái, phát hiện ra hắn không có biểu hiện lạ gì mới quay đi. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm không thèm để ý đến mình thì bực bội, vùng vằng ngồi xuống chỗ ghế sô pha:
“Anh không sao!”
Bởi vì Triệu Tử Thiêm hiện tại đang ngồi ở giữa bà nội Lương và Phó Tiểu Hinh, cho nên Lương Đông có muốn ngồi cạnh sóc nhỏ nhà mình cũng chỉ có thể ngồi lên đùi cậu ta mà thôi, mà điều này dĩ nhiên là không thể. Lương Đông ngồi xuống bên cạnh Tưởng Đồng Đông, bắt đầu bỏ điện thoại ra nhắn tin cho Triệu Tử Thiêm. Có một số chuyện không thể ở trước mặt người khác mà nói thẳng, cho nên Lương Đông chỉ có thể lặng lẽ dùng tin nhắn để nói cho Triệu Tử Thiêm biết.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Qua đây ngồi! Triệu Tử Thiêm đang nói chuyện với bà nội Lương, điện thoại trong túi quần đột nhiên reo lên, cậu khẽ đưa tay bỏ điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn của Lương Đông thì chỉ liếc nhìn hắn một cái, không nói gì bỏ điện thoại xuống bàn.
Lương Đông tiếp tục nhắn tin cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm đã để điện thoại ở chế độ im lặng, vì thế mà tin nhắn của Lương Đông gửi đến, điện thoại của Triệu Tử Thiêm chỉ phát sáng. Triệu Tử Thiêm có nhìn thấy màn hình điện thoại phát sáng, nhưng lại không có ý định mở nó lên xem.
Ngồi một lúc, bà nội Lương được hàng xóm rủ đi tập dưỡng sinh, cho nên trong nhà lúc này chỉ còn bốn người trẻ tuổi. Bà nội Lương trước khi đi còn không quên dặn dò bọn họ ở nhà nấu cơm, lát nữa bà về sẽ cùng ăn.
Tưởng Đồng Đồng và Phó Tiểu Hinh vừa rồi ngồi nói chuyện với bà nội Lương, đã nói cho bà biết người mình thích là ai. Hai cô gái này bà nội Lương đều cảm thấy rất được, huống chi Phó Tiểu Hinh lúc đầu là định giới thiệu cho Lương Đông, nhưng sau đó Lương Đông không chịu, bà mới giới thiệu cho Triệu Tử Thiêm, Phó Tiểu Hinh lại trùng hợp thích Triệu Tử Thiêm. Cái này không phải gọi là duyên phận hay sao.
Còn về phần Tưởng Đồng Đồng, bà nội Lương rất thích con gái nữ tính dịu dàng, Tưởng Đồng Đồng lại còn rất lễ phép. Bà nội Lương vừa nhìn liền cảm thấy rất hợp với cháu trai mình. Vì vậy bà mới tạo điều kiện cho bốn người trẻ tuổi ở chung, vừa lúc vun đắp tình cảm luôn. Nhưng có điều bà nội Lương không biết, để hai người là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ở chung còn được, chứ để bốn người ở chung không khí liền trở nên ngột ngạt.
Nói không khí ngột ngạt cũng chỉ là một mình Lương Đông cảm thấy thế, ba người còn lại vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau như thường. Phòng bếp nhà bà nội Lương rất rộng, chỉ cần một mình Triệu Tử Thiêm muốn vào bếp nấu ăn là ba người còn lại sẽ theo hết vào đó ngay. Khỏi cần thắc mắc tại sao, bởi vì Triệu Tử Thiêm vào thì Phó Tiểu Hinh cũng sẽ vào, Lương Đông làm sao có thể để cho hai người đó có không gian riêng như vậy, cho nên cũng sẽ vào theo, Lương Đông vào theo, dĩ nhiên sẽ có Tưởng Đồng Đồng, không gian ở cùng Lương Đông tốt như vậy, cô nhất định sẽ không bỏ qua.
“Nói cho mọi người biết, nhà tôi trước đây cũng mở quán ăn đó” Triệu Tử Thiêm vỗ ngực tự cao, ý nói mình có thể nấu ăn.
Lương Đông nhìn thấy thế thì buồn cười, hắn còn nhớ lần trước Triệu Tử Thiêm nấu cho hắn ăn, món thì nhạt món thì mặn, không có món nào có thể tính là tạm được cả. Thế mà hiện tại Triệu Tử Thiêm còn không biết xấu hổ nói như vậy.
Phó Tiểu Hinh từ nãy tới giờ vốn chỉ chăm chú nhìn Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm làm cái gì cô cũng đều cảm thấy vừa mắt:
“Là thật thế sao? Anh Tử Thiêm còn biết nấu ăn nữa hả?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu nhìn Phó Tiểu Hinh trả lời:
“Đương nhiên!”
Lương Đông nhìn một màn này, trong lòng liền giống như nham thạch sắp phun trào. Là sóc nhỏ của hắn giả ngốc hay là đơn thuần, Phó Tiểu Hinh nãy giờ luôn dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ai kia, vậy mà người nào đó không cảm thấy gì, vẫn vui vẻ biểu hiện hết mọi mặt dễ thương ra cho người ta xem.
Triệu Tử Thiêm khi cười lên sẽ rất chói mắt, hai mắt mở lớn hơi nheo lại, khóe miệng chúm chím chu về phía trước, thỉnh thoảng sẽ còn làm ra vẻ nhíu mày đáng yêu. Mấy cái biểu hiện đó phô ra cho Phó Tiểu Hinh nhìn làm gì, chẳng lẽ Triệu Tử Thiêm còn sợ mình chưa đủ đẹp trai hay sao. Lương Đông càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, vì thế nhanh chóng đi đến đứng bên cạnh Triệu Tử Thiêm.
Góc bếp vừa rồi vốn chỉ có hai người đứng đó, bây giờ cả bốn người đều tập hợp hết ở chỗ này, mà thức ăn thì vẫn còn để ở kia chưa ai chịu động đến. Triệu Tử Thiêm không phải là người ngốc nghếch, nhưng cậu rất đơn thuần, có một số chuyện sẽ hiểu rất nhanh, nhưng lại có một số chuyện mãi vẫn chưa chịu hiểu. Triệu Tử Thiêm chính là một chàng trai thỉnh thoảng sẽ không hiểu cái gì gọi là phong tình, thế cho nên mới quay sang Lương Đông nói ra lời kia:
“Đông ca, ra làm đồ ăn đi kìa, đứng ở đây làm cái gì?”
Lương Đông dĩ nhiên là không vui, Triệu Tử Thiêm hỏi hắn đứng đây làm cái gì, còn không phải là canh cậu hay sao? Hắn mà đi sang chỗ khác, chắc chắn Phó Tiểu Hinh sẽ chớp lấy thời cơ ngay. Lương Đông không nói gì vẫn đứng yên ở đó, Triệu Tử Thiêm thấy vậy thì nhíu mi, tự mình đi đến phía trước chuẩn bị thức ăn. Khỏi cần phải nói rồi, chàng trai ngay thẳng không hiểu phong tình ở trong đây giống như một cục nam chân hút được tất cả mọi thứ, ngay cả cục nam châm cùng chiều cũng có thể hút mạnh. Vừa rồi ba người Lương Đông, Phó Tiểu Hinh, Tưởng Đồng Đồng còn đứng hết ở một góc, bây giờ Triệu Tử Thiêm đi sang bên này rồi, ba người họ liền rất phối hợp đồng nhất mà đi sang theo.
Triệu Tử Thiêm có chút khó hiểu, chỉ chỉ đống thức ăn đang đặt trên bàn bếp, quay lại đằng sau nói với ba người kia:
“Mọi người có biết nấu ăn hay không?”
Tưởng Đồng Đồng gật đầu cười nói:
“Dĩ nhiên em biết rồi!”
Phó Tiểu Hinh đi đến bỏ túi thức ăn kia nhìn một lượt:
“Em nấu rất ngon đó!”
Lương Đông Đông tuy rằng không nói, nhưng vẫn kè kè sát ở sau lưng Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đương nhiên cũng biết rõ ai kia luôn đứng sau mình, nhưng cậu cũng kệ không nói, Lương Đông muốn làm cái gì thì để hắn làm đi, dù sao cậu có nói cũng sẽ không lay chuyển được quyết định của hắn.
Có điều Triệu Tử Thiêm không biết, câu nói của cậu đối với Lương Đông mà nói rất có trọng lực.
Ví như chỉ cần một câu nói của Triệu Tử Thiêm thôi, Lương Đông liền có thể biết mình nên kinh doanh cái gì.
Ví như chỉ cần một câu nói của Triệu Tử Thiêm thôi, Lương Đông liền có thể lo lắng sốt vó.
Có rất nhiều cái ví như liên quan đến lời nói của Triệu Tử Thiêm, chỉ cần mỗi lần Triệu Tử Thiêm nói, Lương Đông đều có thể vì cậu mà làm, vì cậu mà thay đổi. Cái gọi là ví như đó, sau này càng ngày càng biểu hiện rõ ràng.
“Anh Tử Thiêm thích ăn món gì nhất?” Phó Tiểu Hinh ở bên cạnh hỏi.
Triệu Tử Thiêm giống như đa số những người bình thường đều thích ăn thịt, cái này chắc hẳn không gọi là món thích ăn nhất, vì thế không cần suy nghĩ nhiều mà nói:
“Anh thích ăn địa tam tiên, em có biết nấu món đó không?”
Phó Tiểu Hinh có chút bất ngờ, địa tam tiên cô có biết nấu, nhưng cô lại không thích ăn món đó, nhưng mà nếu Triệu Tử Thiêm đã nói vậy, cô sẽ thuận theo mà trả lời rằng:
“Là như vậy sao, thật trùng hợp em cũng rất thích ăn địa tam tiên!”
Triệu Tử Thiêm vui vẻ hỏi lại:
“Thật sự như vậy?”
Phó Tiểu Hình cười nhẹ gật đầu.
Tình yêu mà Phó Tiểu Hinh dành cho Triệu Tử Thiêm là tình yêu không có chính kiến, Triệu Tử Thiêm nói mình thích ăn địa tam tiên, cô liền cũng nói rằng mình thích món đó trong khi cô lại không thích. Có thể là Phó Tiểu Hinh sẽ vì Triệu Tử Thiêm mà thay đổi, nhưng tình yêu đó vẫn chưa phải là một tình yêu đẹp nhất.
Cái gọi là tình yêu đẹp nhất phải như tình cảm mà Lương Đông giành cho Triệu Tử Thiêm.
Có Triệu Tử Thiêm, món địa tam tiên tuy rằng Lương Đông không thích ăn, nhưng hắn sẽ vì Triệu Tử Thiêm mà thay đổi. Sự thay đổi này không phải là sự thay đổi mù quáng như Phó Tiểu Hinh, món ăn hắn không thích ăn thì hắn sẽ không ăn, nhưng hắn có thể vì sóc nhỏ nhà hắn mà học làm món địa tam tiên đó.
Có Triệu Tử Thiêm, màu sắc yêu thích của hắn vốn dĩ là đen và xanh, nhưng vì Triệu Tử Thiêm màu tím sẽ là màu không thể thiếu trong cuộc sống của hắn. Có thể từ trước đến nay hắn không có một vật dụng màu tím nào, nhưng khi đi trên đường nhìn thấy những thứ màu tím, Lương Đông sẽ luôn liếc nhìn về phía đó ngẩn người một lúc. Cuối cùng à lên một tiếng, màu tím này là màu sóc nhỏ nhà hắn thích.
Có Triệu Tử Thiêm, hắn trước đây vốn dĩ không bao giờ đứng ngắm cồng vồng, nhưng vì Triệu Tử Thiêm mỗi lần cầu vồng xuất hiện hắn sẽ luôn nhớ đến cậu.
Có Triệu Tử Thiêm là có tất cả, có Triệu Tử Thiêm là có sự thay đổi của Lương Đông, có Triệu Tử Thiêm là có cái ví như của hắn, và có Triệu Tử Thiêm là có cái ngoại lệ mà Lương Đông trước nay chưa từng nghĩ tới… hắn thế nhưng lại thích một cậu con trai, thích đến mức có thể không bận tâm đến điều gì cả.
Yêu là vì đối phương thay đổi, nhưng thay đổi phải có chính kiến của bản thân. Yêu là vì đối phương nhường nhịn, nhưng chịu đựng cũng phải xuất phát từ hai phía. Cái gì cũng phải cân bằng giữa hai phía, thế cho nên tình yêu một phía kia của Phó Tiểu Hinh sẽ không bao giờ có được kết quả như mong đợi. Nhưng đối với Lương Đông thì khác, khác như thế nào thì chỉ sau này mới biết được…
Lương Đông là người thừa ở trong bếp, hắn chỉ đứng ở đằng sau Triệu Tử Thiêm nhìn chằm chằm cậu mà không làm việc gì khác. Đối với Lương Đông mà nói, việc phòng ngừa tình địch này còn quan trọng hơn là việc động tay làm thức ăn, dĩ nhiên thì hắn có nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm thế nào cậu cũng sẽ không để ý, và Phó Tiểu Hinh thì cũng không cảm thấy có gì quá khác thường, cho nên vẫn phóng điện với Triệu Tử Thiêm không e ngại.
Bởi vì do mải nhìn Triệu Tử Thiêm mà Phó Tiểu Hinh bị dao cắt vào tay, cô vừa suýt xoa một tiếng Triệu Tử Thiêm đã ở bên cạnh hỏi thăm:
“Làm sao thế?”
Phó Tiểu Hinh cười cười:
“Em vô ý cắt vào tay thôi!”
Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn vết thương một lượt, nói thật vết thương đó khá xâu cho nên cậu cũng có chút giật mình. Vội vàng bỏ dao trên tay xuống, xoay người đến cầm máu giúp Phó Tiểu Hinh. Lương Đông đứng ở đằng sau tức giận, chỉ là vết thương nhỏ cũng quan tâm đến Phó Tiểu Hinh như vậy, thế mà Triệu Tử Thiêm vừa rồi còn nhẫn tâm đánh vào Tiểu Đông Đông của hắn.
Xử lý vết thương ở tay xong cho Phó Tiểu Hinh, Triệu Tử Thiêm nói cô ấy ở tại chỗ này nghỉ ngơi không cần vào bếp nữa. Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền rời đi, đã nói Triệu Tử Thiêm rất đơn thuần, cho nên khi vào bếp cậu chẳng cảm nhận thấy không khí có gì khác lạ cả. Lương Đông từ nãy tới giờ luôn lạnh mặt, nhưng ai kia vẫn không thèm để ý đến hắn.
Tưởng Đồng Đồng cắt ớt bị hạt ớt không cẩn thận dính vào mắt liền cay xè:
“Bị hạt ớt dính vào mắt rồi!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế liền lo lắng quay sang nhìn, vốn định đi đến giúp Tưởng Đồng Đồng lấy hạt ớt đó ra, đã bị Lương Đông nhanh hơn một bước cướp việc. Thật ra thì Lương Đông hoàn toàn không có ý đặc biệt lo lắng đến Tưởng Đồng Đồng gì, nhưng khi thấy sóc nhỏ nhà hắn lại định quan tâm đến cô gái khác, hắn liền nhịn không nổi, vì thế mới vô tình đẩy Triệu Tử Thiêm sang một bên.
Bếp từ vẫn đang bật, nhưng không đặt bất cứ thứ gì trên đó, Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông đẩy mạnh thì lảo đảo mất trọng tâm chống thẳng một tay vào chính diện mặt bếp. Cảm giác bỏng rát nhanh chóng xuất hiện, giống như hàng ngàng con kiến lửa tập chung vào cắn lấy bàn tay của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm bị đau giật mình rụt tay lại, khẽ kêu nhỏ một tiếng. Là kêu nhỏ không phải thầm kêu, Lương Đông nghe thấy nhưng lại không có ý định quay lại, Triệu Tử Thiêm một tay ôm lấy bàn tay bị bỏng của mình nhìn chằm chằm bóng lưng Lương Đông đang chăm sóc cho một cô gái khác.
Triệu Tử Thiêm biết Tưởng Đồng Đồng thích Lương Đông, còn biết cô ấy thích Lương Đông từ lâu rồi, còn biết luôn cả Lương Đông cũng biết là cô ấy thích hắn, hơn nữa Lương Đông còn biết cậu cũng biết chuyện Tưởng Đồng Đồng thích hắn. Cái gì Lương Đông cũng rõ ràng, vậy mà hắn hiện tại làm cái gì đây, ngầm bật đèn xanh cho cô ấy hay sao? Hay là muốn nói hai người bọn họ đến lúc kết thúc rồi.
Có phải là như vậy, thế cho nên khi cậu bị bỏng Lương Đông mới không quan tâm? Có phải là như vậy mà khi cậu gọi tiếng Đông ca lần thứ hai, hắn mới lạnh lùng quay lại nhìn cậu.
Triệu Tử Thiêm cái gì cũng rất hoang mang, hai người họ rốt cuộc tự nhiên làm sao vậy, cứ như thế diễn ra quá nhanh khiến cho cậu chưa kịp thích ứng. Chưa đầy ba mươi phút vừa rồi, rõ ràng còn rất vui vẻ, đến ba mươi phút sau liền coi như người không thân lắm.
Triệu Tử Thiêm đến hiện tại mới cảm nhận xâu sắc cái gì gọi là bất lực tuyệt vọng, hoang mang sợ hãi, cái gì gọi là đau xé tâm can. Bọn họ xác nhận tình cảm rất nhanh, nhưng một lời yêu đối phương lại không có, bọn họ rất quan tâm đến nhau, nhưng đến bây giờ lạnh lùng cũng rất nhiều.
Triệu Tử Thiêm cứ đứng ôm tay như vậy, bóp mạnh bàn tay bị bỏng đó cho mình thức tỉnh, giọng nói có chút mệt mỏi:
“Đông ca, em có việc phải về trước!”
Lương Đông vừa rồi có nghe thấy tiếng kêu của Triệu Tử Thiêm, nhưng hắn lại nghĩ sóc nhỏ nhà hắn chỉ là diễn trò mà thôi, lực hắn đẩy Triệu Tử Thiêm ra không hề mạnh, huống chi nếu bị va vào đâu đó phải phát ra tiếng động. Lúc quay đầu lại, thấy bộ mặt buồn bã kia của Triệu Tử Thiêm hắn cũng giật mình, nhưng nghĩ vừa rồi Triệu Tử Thiêm quan tâm đến Phó Tiểu Hinh như vậy hắn lại rất tức giận, cho nên khi nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói muốn về, hắn cứ tưởng là Triệu Tử Thiêm muốn đùa, nếu bây giờ hắn mặt dày giữ Triệu Tử Thiêm lại không phải là trúng kế của ai kia hay sao. Thế cho nên Lương Đông rất phối hợp, dùng gương mặt không biểu cảm quá nhiều cảm xúc, gật đầu một cái rồi quay đi.
Lương Đông vậy mà không nói với cậu một tiếng, có phải ngay cả một tiếng cũng lười nói rồi hay không. Lương Đông bây giờ không quan tâm đến cậu nữa, hắn sẽ không vì cậu mà lo lắng quan tâm. Tay của cậu bị bỏng rồi, Lương Đông đã thấy rồi, nhưng vẫn không có ý định đưa cậu về.
Triệu Tử Thiêm trống rỗng, cho đến hiện tại cậu còn không thể ngờ được, cậu rốt cuộc đã mắc phải sai lầm gì, cứ tự nhiên mà diễn ra tình cảnh như hiện tại. Mới đầu khi xác nhận mối quan hệ này, Triệu Tử Thiêm còn có suy nghĩ mối quan hệ đó có thể tiếp tục nhưng sẽ không kéo dài mãi mãi, bây giờ quả thực đã như suy nghĩ, thế mà cậu lại cảm thấy hụt hẫng đau lòng đến thế.
Đông ca, Đông ca, hai từ này có phải sau này sẽ không được gọi nữa.
Bạn bè tốt, anh em tốt, có phải cũng sẽ không còn.
Lúc Triệu Tử Thiêm bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa kia lại, cậu mới giật mình nhận ra rằng, cứ như vậy kết thúc hết rồi!
Triệu Tử Thiêm đứng ở dưới khu nhà đợi xe bus rất lâu, Lương Đông ở bên trên nhìn thấy Triệu Tử Thiêm đứng bên dưới, xe bus chạy qua mấy lượt rồi, sóc nhỏ nhà hắn vẫn ngoan cố không chịu lên. Hắn sẽ không trúng kế con sóc xấu xa kia, nếu bây giờ chạy xuống không phải mất mặt lắm sao, nhất định là Triệu Tử Thiêm lát nữa sẽ chạy nên cho mà xem.
Trời bắt đầu có hạt mưa nhẹ, chỉ là phảng phất thưa thớt, không phải mưa nặng hạt, nhưng nó lại cứ dai dẳng kéo dài như vậy không chịu ngừng. Mưa chạm vào vết thương ở tay của Triệu Tử Thiêm khiến cho cậu đau rát dữ dội, vừa rồi quên mất chưa xử lý vết thương đã rời đi rồi.
Xe bus số 02 dừng ngay trước mặt Triệu Tử Thiêm, cậu mau chóng bước lên trên đó tìm một chỗ trống ngồi xuống. Lau nhẹ bàn tay bị bỏng vào áo, nhận ra rằng mình còn đang mặc áo của Lương Đông, chẳng trách vừa mới chạm vào tay liền đau như bị bóc da. Triệu Tử Thiêm không muốn lau tay vào áo của Lương Đông, cho nên cậu đành đưa bàn tay đau đó lên trước điều hòa ở trên đầu. Triệu Tử Thiêm chỉnh mức điều hòa mạnh nhất, tay bị đau giống như được xoa dịu một chút, mỏi tay rồi thì bỏ xuống đặt trên đùi. Vết thương ở lòng bàn tay đã nổi lên những mụn nước kích thước to nhỏ khác nhau, chạm vào một cái thôi cũng sẽ đau, động một cái là sẽ vỡ cái bọc nước đó.
Triệu Tử Thiêm thở dài nhận ra một điều, mình từ lúc quen Lương Đông đã quá phụ thuộc vào hắn rồi, cái gì Lương Đông cúng sẽ làm giúp cậu, bây giờ không có hắn giúp đến vết thương nghiêm trọng như vậy cậu cũng quên xử lý.
Triệu Tử Thiêm nghĩ rất nhiều chuyện, mở mắt nghĩ mệt thì nhắm mắt, nhắm mắt vào rồi cảm thấy rất thoải mái nên không mở mắt ra, xe bus cứ thế chạy hết một vòng đã chạy lại một vòng nữa, Triệu Tử Thiêm vẫn chưa có ý định tỉnh dạy.
___
Ở bên này, Lương Đông vừa ngồi được mười phút bên ngoài liền có tiếng chuông cửa. Trong lòng nghĩ, sóc nhỏ nhà hắn nhất định chịu không nổi rồi, nhưng mà vẫn còn làm ra vẻ nhấn chuông muốn hắn ra mở cửa. Lương Đông buồn cười, vui vẻ đi đến mở cửa ra.
Mắt thấy người đứng bên ngoài là bà nội Lương, hai đôi lông mày Lương Đông nhíu lại. Bà nội Lương cười cười, vừa rồi bà cố tình ấn chuông là để cho bốn người trẻ tuổi ở bên trong có làm cái gì thân mật thì dừng lại.
“Bà về sớm vậy sao?” Lương Đông khó hiểu hỏi.
Bà nội Lương lại cứ tưởng ý của Lương Đông là bà về quá sớm, làm cho bọn họ bên trong không được tự nhiên nữa:
“Bên ngoài mưa rồi không tập được nữa!”
Lương Đông gật đầu, đóng cửa lại, đôi chân bất giác di chuyển đến phía cửa sổ. Hắn không biết là trời mưa, vén rèm cửa qua một bên, phát hiện ra bầu trời buổi chiều âm u rõ rệt, mưa tuy không lớn nhưng nhìn qua là biết phải kéo dài một khoảng thời gian. Mấy chiếc xe ô tô di chuyển thưa thớt trên đường, Lương Đông nhìn xuống chỗ đứng đợi xe bus vừa rồi mới chợt giật mình… sóc nhỏ nhà hắn đã không thấy đâu.
Danh sách chương