Cuối cùng thì cấp bậc quân hàm cũng được quyết định, Vương đội trưởng là thượng tá, Chu Bảo Cương là trung tá, còn Vương Duệ và Châu Khải là thiếu tá. Coi như tất cả đều vui vẻ! Trên mặt mấy anh cũng giãn ra nét cười.

Trường tiểu học của Chung Linh cuối cùng cũng để cho Vu Nhã Tĩnh bao thầu cơm trưa. Cô còn tìm thêm một người phụ việc, mới bắt đầu mà đã có khá nhiều người đến đặt cơm. Chung Linh và Hàn Minh Minh cũng đến giúp đỡ. Không chỉ có hai cô mà mấy chị em trong các gia đình quân nhân khác cũng đến đỡ đần.

Tuy nói rằng Vu Nhã Tĩnh là kiếm tiền, nhưng đối với những người từ bên quân đội đến, cô chẳng thu một đồng tiền cơm.

Bạn nhỏ Chu Lăng Vân đáng yêu lanh lợi, lúc ở cùng với đám bạn đồng lứa trong nhà trẻ náo loạn như là cá gặp nước vậy. Vào mùa thu, trường học mở đại hội thể thao. Chung Linh dẫn lớp của mình đứng thành một hàng, ngẩng đầu nhìn sang phía con trai. Cô trông trẻ của lớp Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình đã thay đổi. Con trai cô hôm nay mặc một cái quần yếm, đầu đội một cái nón rộng vành. Bây giờ thằng nhóc cảm thấy chiến sĩ rất oai phong, nhưng Chung Linh thì lại buồn bực, nhóc con còn vác theo cây súng gỗ mà ba Chu Bảo Cương làm cho, nói cái gì mà súng trường bắn tỉa gì đó, thằng bé muốn làm tay súng thiện xạ. Vương Hạo Đình cũng vác theo một cây, đội mũ cũng không khác Chu Lăng Vân là mấy, quả thực nhìn hai đứa y chang như sinh đôi vậy.

“Mọi người xem kìa!”

Không biết là ai nói, mọi người đều đồng loạt nhìn về hướng lớp mẫu giáo. Thì ra là các bé dưới sự dẫn dắt của cô trông trẻ đang dậm chân tại chỗ. Nhưng khi mọi người nhìn kỹ lại, không nhịn được mà cười lên. Thì ra lúc dậm châm, cô trông trẻ của các bé cứ nhảy nhảy lên, kết quả là mấy chục bé cũng bắt chước theo, lúc dậm chân cũng nhảy nhảy lên.

Năng lực mô phỏng của con nít đúng là rất mạnh mà. Chung Linh nhìn thấy con trai mình cũng y chang các bạn của nó, thật không biết là có nên cười theo mọi người hay không nữa. Về nhà phải để cho ông xã sửa lại tư thế mới được, chỉ sợ lớn lến rồi có muốn cũng không sửa nổi.

Giáo viên trường tiểu học có đến 90 phần trăm là nữ, nhưng ngẫu nhiên cũng có một giáo viên nam. Đó là một cậu trai vô cùng hiếm hoi, mới có 22 tuổi, tốt nghiệp trường Sư phạm mẫu giáotrên thành thị. Câu ta không tham gia kỳ thi cao đẳng đại học nhưng trải qua cuộc thi tốt nghiệp nên vào được trường. Vào thời này, trường Sư phạm mẫu giáo cũng bố trí luôn chỗ dạy.

Phải nói là cậu này nhìn rất xinh trai, môi hồng răng trắng, vóc dáng không cao lắm, lúc nói chuyện hay xấu hổ, lúc chào hỏi mọi người cậu ta cũng sẽ đỏ mặt. Nhà cậu ta không xa trường học lắm, tên cậu là Lưu Văn. Trong trường, các cô giáo đều gọi cậu ta là Tiểu Văn, nghe rất thú vị.

Là thầy giáo duy nhất trong trường, cậu ta gần như là phục vụ viên cho tất cả các cô giáo. Hơn nữa, tuổi của cậu cũng nhỏ nhất, mọi người cũng rất yêu mến và chiếu cố cậu ta.

Mỗi giáo viên trong trường đều kiêm nhiệm, thầy Lưu là giáo viên thể dục kiêm hội họa. Giáo trình của hai môn này cũng kháđơn giản. Môn thể dục chính là cho bọn trẻ ra ngoài chơi đùa, còn giờ họa chính là vẽ một vài loại ly chén gì đó.

Nhưng dạo gần đây thầy Lưu khá được mọi người để ý. Chuyện là cô Thái vô cùng thích cậu trai trẻ này, nhiệt tình giới thiệu một cô giáo khác trong trường cho cậu ta. Cô giáo này tên là Ngô Xuân Hồng, 25 tuổi, lớn hơn thầy Lưu 3 tuổi. Nhưng chuyện tuổi tác không phải vấn đề, trong lòng của Chung Linh các cô cảm thấy cái đôi này không được tương xứng, cũng không hòa hợp với nhau lắm. Ngô Xuân Hồng trước nay đã từng đính hôn. Tự mình có công việc, sau đó được người khác giới thiệu và đính hôn với một người có gia đình cũng tương đối. Nhưng không may là vị hôn phu của cô lại mang theo con gái nhà khác bỏ trốn, cả nhà tìm cũng không ra. Người con gái bỏ trốn là bạn học hồi tiểu học của anh ta. Không biết vì sao mà cô ta lại từ bỏ thông báo trúng tuyểnđại học đã đến tận tay mình nữa. Phải nói là thời đó tốt nghiệp đại học cũng đồng nghĩa với việc có công ăn việc làm, nhưng vì tình yêu mà hai người bỏ đi một tháng trời. Kết quả chính là hủy hôn.

Thật ra Ngô Xuân Hồng là một người rất mạnh mẽ, thành tích công việc cũng có, nhưng tính cách thì quá quật cường, nước da cũng hơi ngăm đen, cũng không gọi là xinh xắn. Hai người thế mà đi chung với nhau, một Lưu Văn không giỏi ăn nói và một Ngô Xuân Hồng dáng vẻ như muốn gây sự, nhìn thế nào cũng thấy thật tương phản quá!

“Chị nói hai người họ có thể thành không?” Hàn Minh Minh nhỏ giọng hỏi Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh.

“Chị thấy không được. Thế nào thì nhìn bọn họ cũng không giống một đôi.” Vu Nhã Tĩnh cũng thấy rất không được.

“Còn chị thì sao?” Vu Nhã Tĩnh muốn xác nhận một chút với Chung Linh xem cách nghĩ của mình chính xác tới đâu.

“Chị cũng không biết, có thể do cả hai khác biệt nhau quá nhiều mà lại cảm thấy đôi bên hấp dẫn thì sao!” Chung Linh có nói gì cũng không phải, chuyện giữa nam và nữ ai có thể nói rõ ràng được chứ.

“Em có nghe có một câu như vậy, “hảo hán vô hảo thê, lại hán thú hoa chi.” (1) Hàn Minh Minh thấy thật không công bằng, thật tiếc cho mỹ nam quá.

“Câu này là chị nói mà. Nhưng, cô cảm thán như vậy là nói cô là hoa đẹp, hay nói Vương Duệ nhà cô là hảo hán hả?”

Ha, Chung Linh cho rằng câu hỏi này rất có sức mạnh nha.

“Hứ, chúng em là trai tài gái sắc!” Hàn Minh Minh vẫn là cho rằng chồng của mình là nhất.

Ba người phụ nữ vừa rửa chén vừa bàn luận chuyện của người khác. Đến khi dọn dẹp xong, Chung Linh và Hàn Minh Minh đi về phòng làm việc ở phía trước. Đột nhiên, hai cô nghe thấy tiếng cãi nhau truyền ra từ một phòng học. Chung Linh và Hàn Minh Minh liếc nhìn nhau một cái, hai người không hẹn mà cùng đi qua bên đó.

“Cô...” Là giọng của Lưu Văn.

“Tôi như thế nào.”

Chung Linh và Hàn Minh Minh cuối cùng cũng nhìn thấy, là Lưu Văn và bạn gái của anh ta, hai người đang đâu đầu vào nhau, ngôn ngữ thông dụng chính là đánh lộn.

Dáng vẻ của hai người cũng thật nhếch nhác. Tóc của Ngô Xuân Hồng tán loạn, khóe mắt bầm xanh. Dáng vẻ của Lưu Văn còn thê thảm hơn, quần áo rách hết, khóe mắt cũng bầm đen, trên mặt còn có vết cào, so với Ngô Xuân Hồng còn thê thảm hơn. Nhìn thấy Chung Linh hai cô, hai người mới buông nhau ra, nắm lấy bàn tay bị trật.

“Hai người.... hai người làm gì vậy?” Hàn Minh Minh dùng ngón tay run rẩy chỉ vào bọn họ. Tình huống này đúng là chưa từng thấy qua.

Chung Linh cũng dùng tay che miệng lại. Sau đó ngó xung quanh xem có người hay không. Vì là buổi trưa, bọn trẻ đều ở trên sân trước chơi đùa, giáo viên thì đều ở trong phòng làm việc, chỉ có Chung Linh và Hàn Minh Minh đi qua đây.

“Còn không buông ra? Nhìn giống cái gì chứ!” Chung Linh thật nhìn không thấu mà. Đây là đâu chứ? Trường học đó! Ở trong trường mà cũng đánh nhau như vậy, thật quá càn quấy rồi!

“Hai người đang làm gì hả?” Hàn Minh Minh thật không hiểu, là hai vợ chồng đánh nhau hả? Nhưng mà hai người còn chưa kết hôn nha.

“Hai người biết đây là đâu không? Biết hai người đang làm cái gì không hả? Có nghĩ qua khi người ta biết chuyện này, mọi người sẽ nói hai người như thế nào không?”

Chung Linh quả thật chẳng biết nên cười hay khóc, sao lại có chuyện hai người lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau y chang con nít vậy chứ!

“Hai người còn không mau dọn dẹp, đi rửa mặt đi!” Chung Linh kéo Hàn Minh Minh đi khỏi. Dù sao cô với hai người đó cũng không mấy thân thuộc, cảnh cáo bọn họ vài câu là được rồi.

“Hai người đó cũng quá đáng thật. Chưa kết hôn mà đã đánh nhau thành ra thế kia, bọn họ muốn đi tong hay sao?” Hàn Minh Minh cảm thấy dự cảm của mình vô cùng chính xác.

“Chuyện này em đừng có nói với người khác, đừng nói chúng ta nhìn thấy. Nhưng với dáng vẻ đó chắc mọi người cũng đoán được ra.” Trên đời cũng có một đôi nam nữ như vậy nữa chứ.

“Nhưng đây là đánh người, còn đánh phụ nữ nữa, cái này...” Hàn Minh Minh mơ cũng không thấy, cái chỗ văn minh như thế này, những người văn minh như thế này, vậy mà lại làm ra cái chuyện chẳng chút văn minh gì.

“Ngô Xuân Hồng cũng có lỗ gì đâu, hai người còn có thể nói gì chứ!”

Chung Linh và Hàn Minh Minh vì chuyện này mà bị dọa một trận, đúng là chẳng thể nào ngờ được.

Buổi tối, khi nằm trên giường, Chung Linh hỏi ông xã.

“Anh,anh cósẽ đánh em không?” Chung Linh biết rằng năm đó, lúc đó anh cũng chẳng đánh cô. Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại hỏi như vậy, có thể vì cô mong muốn một đáp án khác.

“Không biết.” Chu Bảo Cương cảm thấy câu hỏi này của vợ rất nhàm chán. Anh muốn làm chuyện khác, tốt nhất vẫn là để cô chủ động....

“Dù thế nào cũng không biết hả?” Chung Linh cảm thấy có gì đó không phải.

“Ừ.”

Chu Bảo Cương đưa tay qua, nắm lấy eo nhỏ của vợ. Bà xã nhỏ bé của anh đúng là cực phẩm, da trơn láng, thân thể mềm mại, anh luôn luôn không tự chủ được mà muốn nhích tới gần cô.

“Nếu như anh thật sự quan tâm em rất nhiều thì sao mà trong tình huống này lại lạnh lùng quá vậy?” Chung Linh đẩy tay của chồng ra. Bây giờ tâm tình của cô không tốt.

“Em nói gì?” Chu Bảo Cương giận rồi, hậu quả nghiêm trọng lắm đây.

“Em nói anh không quan tâm em.”

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Chu Bảo Cương đã đè lên Chung Linh.

“Vì em... anh có thể vào nơi dầu sôi lửa bỏng, vậy còn không đủ sao? Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ cần rảnh ra một chút là lòng anh chỉ nghĩ tới em với con. Em như vậy là tham lam quá.”

Nghe anh nói như vậy, Chung Linh rất vui vẻ mà bộc lộ tình cảm qua lời nói.

“Anh là nhớ con trai chứ gì?”

Đúng là miệng nói một đằng mà tâm nghĩ một nẻo.

“Cái người không có lương tâm này...”

Chu Bảo Cương đối với vợ mình thật hết cách, trực tiếp hành dộng xem ra nhanh hơn.

Trong lúc Chung Linh tâm trí mơ hồ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, người đàn ông này tuy rằng chẳng nói gì đến tình, đến yêu, nhưng cô vẫn cảm nhận được rất chân thật.

Ngày hôm sau, cả trường học đều biết chuyện của cặp đôi đó, vì khóe mắt bầm xanh của hai người làm sao mà giấu nổi mọi người chứ. Theo tiết lộ của người biết chuyện, hai người vì chuyện tổ chức hôn sự như thế nào mà nảy ra bất đồng ý kiến. Mọi người đều suy đoán hai người kia đánh nhau đến thế này, đoán chừng là khó mà kết hôn rồi. Thế nhưng qua vài hôm, khi mọi người nghĩ bọn họ thật sự đã kết thúc thì hai người lại làm lành với nhau.

“Em nói hả, vẫn là cô Ngô Xuân Hồng kia có thủ đoạn, nói hai ba câu đã lôi kéo được người ta.” Hàn Minh Minh ngồi trong sân nhà Chung Linh. Trong sân nhà Chung Linh đặt mấy cái bàn ghế đơn giản. Ba đứa trẻ đang chơi với nhau, còn ba người phụ nữ đang tám chuyện.

“Đúng vậy đó, làm mù quáng cậu chàng Lưu Văn tốt như vậy.” Vu Nhã Tĩnh cảm thán, đúng là lam nhan bạc mệnh mà.

“Chị thấy chưa chắc là chuyện xấu. Lưu Văn nhìn dáng vẻ trịnh trọng như vậy nhưng tính cách cũng có khuyết điểm. Trên phương diện đối nhân xử thế, Ngô Xuân Hồng vẫn khá hơn cậu ta. Còn Ngô Xuân Hồng chắc chỉ có thích mỗi ngoại hình của của Lưu Văn, hay là cảm thấy tính cách của Lưu Văn như vậy mới ở chung được.”

Chung Linh cảm thấy hai người ở cùng nhau rồi, đánh nhau một trận lớn như vậy, còn có thể làm lành như lúc đầu chính là chứng minh bọn họ rất hợp nhau.

“Tính cách có khuyết điểm, chị nói thật đúng, người bình thường thật chịu không nổi phụ nữ hút thuốc.” Cô Ngô Xuân Hồng kia cũng không quan tâm đến cách nhìn của người khác là mấy, đôi khi y chang như đàn ông.

“Không sai, đúng là có chút khiến người ta không thể chịu nổi.” Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh giống nhau, đối với những người phụ nữ quá khác biệt với họ, mức độ chấp nhận của hai người đều có hạn.

“Rất là quả quyết mà!” Chung Linh lại rất thích người phụ nữ dũng cảm như vậy.

“Hả? Em nói chứ, nếu như chúng ta cũng giống Ngô Xuân Hồng, đánh nhau với chồng của chúng ta thì sao nhỉ?” Hàn Minh Minh nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.

“Khụ... Cô đang nói đùa sao?” Vu Nhã Tĩnh bị sặc.

“Em có thể chịu nổi một quyền của chồng sao?” Không phải Chung Linh đả kích hai cô, cái chuyện này cũng đừng có nghĩ đi. Bộ đội đặc chủng nha, lá bài chủ chốt của lục quân Trung Quốc nha, một quyền cũng có thể lấy mạng người, gãy xương như chơi ấy chứ. Vậy mà cô nàng này lại dám nghĩ như vậy!

“Đúng vậy, chị thì không chịu nổi. Không biết Vương Duệ nhà em thì thế nào, em biết không, Châu Khải nhà chị tung chị lên chơi chơi thôi mà dễ dàng như tung Đại Nha vậy.” Vu Nhã Tĩnh cũng biết sức mạnh của chồng mình.

“Còn chị?” Hàn Minh Minh hỏi Chung Linh, có khi Chung Linh lại là một người phụ nữ có kỹ năng dạy chồng thì sao.

“Chị sao? Chị không có ngốc như vậy.” Chung Linh không phải là người biết động thủ đánh người.

“Sao lại ngốc? Những lúc tức giận chị không có động thủ đánh người sao?” Hàn Minh Minh muốn tìm người có cùng tiếng nói.

“Cô có động thủ qua rồi sao? Cô đúng là không biết tự lượng sức.” Vu Nhã Tĩnh xem thường cái người tự cho mình là đúng kia.

“Sao lại không tự lượng sức?” Hàn Minh Minh không phục.

“Chị khuyên em nên đánh tan cái suy nghĩ đó đi, em như vậy cũng là bạo lực gia đình đó. Chị có nghe qua đàn ông cũng bị phụ nữ đánh chết lên chết xuống đó.” Chung Linh không thích chuyện như thế này.

“Đúng vậy. Đàn ông nhà chúng ta trên chiến trường giết địch còn nhiều hơn cô giết gà đó.” Đây không phải Vu Nhã Tĩnh dọa Hàn Minh Minh.

Chung Linh cũng nghiêm mặt nhìn Hàn Minh Minh.

“Nếu như em động thủ một lần rồi thì sẽ cảm thấy không quản nổi bản thân nữa. Nhất định không được bắt đầu chuyện này, dù là đàn ông hay đàn bà thì cũng tuyệt đối đừng có động thủ.”

Chuyện này rất quan trọng, chỉ cần có một lần thì sẽ không thể nào hãm lại được nữa.

“Sao mà nói giống như là em hành hạ Vương Duệ vậy, em mới chỉ cho anh ta hai đấm thôi mà.” Hàn Minh Minh rất oan ức.

“Nếu như chỉ là làm nũng thì cũng chẳng có gì. Đàn ông nhà chúng ta chịu đựng giỏi hơn Lưu Văn.”

Chung Linh nói xong câu này, ba người phụ nữ đều ha hả cười lớn. Không biết mấy anh đàn ông mà biết vợ của mình bàn luận về mình như thế này thì sẽ nghĩ gì đây? Cuối cùng Lưu Văn và Ngô Xuân Hồng cũng kết hôn, nhưng hai người vẫn hay đánh nhau. Mỗi lần nhìn thấy mặt mày của hai người, Chung Linh chẳng biết nên cười hay là cảm thán. Làm đàn ông sao có thể đánh vợ của mình chứ? Còn đánh đến sưng mặt sưng mày thế kia nữa. Đây đâu phải là hành vi của đàn ông, hay ít nhất đây đâu phải là chuyện mà đàn ông tốt nên làm.

Chung Linh kể cho chồng nghe chuyện của hai người Lưu Văn, anh chỉ nói, kiểu đàn ông như vậy tuyệt đối không thể nào đặt chân vào bộ đội được.

Hỏi Chu Bảo Cương đối với phụ nữ như Ngô Xuân Hồng thì cảm thấy thế nào, lúc đó anh đang mặc bộ quân phục Chung Linh mới ủi xong, “Đó mà là phụ nữ sao?”

Chung Linh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi anh, nếu như là cô động thủ thì sao? Chu Bảo Cương nhìn nhìn người vợ xinh đẹp nhỏ nhắn của mình, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Anh sẽ khiến cho em không còn sức mà cựa quậy.” Chung Linh giận dỗi đấm chồng một cái, nhưng đối với Chu Bảo Cương thì đó chỉ giống như gãi ngứa, vô cùng dễ chịu.

Chung Linh vẫn thấy Ngô Xuân Hồng rất hay ho, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của Lưu Văn bị cô cào cho y chang như khoai tây bào sợi, Chung Linh cũng phải lắc đầu.

Chung Linh rất coi trọng bộ quân phục mới của Chu Bảo Cương. Thường phục, áo sơ mi của anh cô đều đem đi ủi thật thẳng thớm. Châu Khải và Vương Duệ còn hoài nghi không biết quân phục mà quân đội phát cho họ có cùng chất lượng hay không.

Ngày đó Chung Linh đang ủi đồ cho Chu Bảo Cương thì nghe “Aa...” một tiếng, Chung Linh quay đầu lại nhìn, hoảng sợ đến hồn phi phách tán. Lúc cô dùng bàn ủi, chỉ rút sợi dây điện của bàn ủi ra, kết quả là tiểu quỷ nhà cô đút ngón tay nhỏ của nó vào chỗ kết nối giữa dây điện và bàn ủi, nơi có hai cái lỗ nhỏ, vừa đủ để thằng nhóc đút ngón tay út vào.

“Con sao rồi? Hả? Con ơi, đừng có dọa mẹ.”

Chu Lăng Vân xòe ra hai ngòn tay cho mẹ nhìn, tỏ ra rất là tủi thân. Chung Linh nhìn thấy không có chuyện gì mới yên tâm. Sớm muộn gì cũng bị tên nhóc này hành hạ đến chết mất.

“Lần sau không được đụng đến cài này nữa, biết chưa? Đụng nữa thì sẽ để cho bố phạt con.” Đứa nhóc này vẫn là sợ bố nó.

Ngửi thấy mùi khét, Chung Linh nhanh chóng xem xét quần áo, xong rồi, mất toi một cái khăn lông, cũng may là quần áo không bị gì.

Buổi tối, Chung Linh kể chuyện này với Chu Bảo Cương, sau đó tiểu Lăng Vân đáng thương bị ba nó xách đến thư phòng dạy dỗ.

Chu Bảo Cương đối với việc bà xã mình bị chuyện này làm cho sợ đến tái mét hết cả mặt mày, vô củng tức giận.

(1) Nghĩa: đàn ông tốt không lấy được vợ tốt, ngược lại những ông chẳng ra gì lại lấy được vợ đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện