Sau khi Chung Linh quay về, biểu hiện của con trai và ông xã khiến cô rất hài lòng. Thằng bé vẫn khỏe, giống như một con ruồi theo cô đến một tấc cũng không rời. Còn biểu hiện của Chu Bảo Cương thì chỉ đơn giản một câu, Chung Linh chính là đang sống trong những năm tháng lửa mặn tình nồng! Cuộc sống bình yên nhưng cũng rất tốt đẹp, bây giờ chỉ cần con trai không nghe lời Chung Linh liền nói muốn đi xa, thằng bé sẽ lập tức nghe lời ngay.
Nhưng bên trường học thì lại không được tốt đẹp như vậy. Bởi vì xây dựng tạm thời nên chất lượng giáo viên yếu kém, chất lượng của trường học cũng rất thấp. Sau kỳ thi chung cùng các trường học khác trong khu vực, kết quả cho thấy trình độ của cả trường rất kém, ngoài 13 học sinh trong lớp của Chung Linh có thành tích cao một chút, thành tích của những lớp còn lại so với các trường khác trong địa phương có khoảng cách rất chênh lệch. Sau khi phụ huynh biết chuyện, có rất nhiều người lựa chọn cách đem con cái của mình gửi về cho đi học ở quê nhà, ngay cả lớp của Chung Linh cũng có đến bốn học sinh về quê.
Kỳ thực, quân đội ở các nơi khá đều đưa con cái đến các trường học ở địa phương. Riêng quân đội của bọn họ, khoảng cách từ nơi đóng quân đến huyện thành khá xa, lãnh đạo của đại đội mới nghĩ ra cách thành lập một ngôi trường nhỏ. Nhưng theo tình hình bây giờ thì ngôi trường tạm thời này chắc không thể nào tiếp tục được bao lâu nữa.
Cuối cùng, vào tháng chín năm học thứ hai, lúc khai giảng năm học mới, trường học của bọn họ và một trường tiểu học trong huyện đã hợp nhất lại với nhau. Trong nhóm mấy giáo viên của Chung Linh, những người có trình độ học vấn phù hợp yêu cầu cũng được điều qua đó. Chức vụ hiện tại của họ là giáo viên dạy thay, hiện tại muốn giữ con cái bên cạnh mình cũng là chuyện không thể.
Mỗi ngày sáu giờ dậy, bảy giờ thì leo lên xe đưa rước, ba mươi mấy đứa trẻ và bảy giáo viên cùng nhau đến trường. Vốn là Vu Nhã Tĩnh bị cho nghỉ việc, nhưng Chung Linh đến tìm Hà Vân nhờ cô ta giúp đỡ, vì thế nên Vu Nhã Tĩnh mới được giữ lại, ở nhà trẻ dạy mấy bé từ năm đến sáu tuổi.
Bây giờ Chung Linh là giáo viên của lớp 2-2, vẫn dạy 9 đứa học sinh cũ của cô, cộng thêm với 16 đứa học sinh vốn có, cho nên lớp của cô có 25 học sinh tất cả.
Chung Linh và Hàn Minh Minh giao con cho Vu Nhã Tĩnh trông. Chuyện này khiến hai cô rất yên lòng. Dù gì thì hai đứa bé vẫn còn quá nhỏ, chưa đủ tuổi, nhưng trường học vì thông cảm cho hoàn cảnh của hai cô nên đồng ý cho hai đứa bé đi học nhà trẻ.
Điều kiện của ngôi trường tiểu học trên huyện kia cũng không phải quá tốt, nhưng dù sao cũng hơn ngôi trường của bọn họ nhiều. Tổng số giáo viên công chức trong trường là 35 người, chia làm sáu khối, từ lớp 1 đến lớp 6, mỗi khối lại chia ra làm 2 lớp.
Phòng làm việc cho giáo viên có bốn phòng, còn có một phòng cho hiệu trưởng, phòng đọc sách còn có mấy món đồ rách nát. Bàn ghế ở đây cũng đã lâu lắm rồi, bàn dày đến 7-8 cm, hình dáng cũng không đồng nhất, cao thấp hoàn toàn không giống nhau, thậm chí trên mặt còn có lỗ hổng.
Cũng có thể do cảm thấy những người mới đến là mối uy hiếp, Chung Linh có thể dễ dàng nhận thấy những giáo viên mới các cô không được hoan nghênh gì. Đây là nơi tụ tập của các thành phần trí thức, cho dù không thích bạn thì bọn họ cũng sẽ không để lộ ra mặt. Họ vẫn sẽ chào hỏi bạn, nhưng bạn lại chẳng thể nào kiếm ra nổi một chút thật tâm đón chào từ họ. Họ vẫn sẽ vì bạn mà truyền đạt chỉ thị của cấp trên, nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được rằng họ đang chờ đợi bạn gặp phải xui xẻo đấy. Khi bạn dạy xong tiết, đi vào phòng làm việc, tiếng nói tiếng cười nhộn nhịp vui vẻ của mọi người đột ngột dừng lại, bạn sẽ có cảm giác như thế nào? Nhưng Chung Linh chẳng chút lo lắng, khả năng chịu đựng của cô rất tốt, đây chẳng qua cũng chỉ là nhất thời thôi, hy vọng không lâu sau, đoàn thể mới này sẽ vì những lợi ích bất đồng mà có sự cải cách, những người cùng chung chí hướng sẽ đến với nhau, mọi chuyện lúc đó sẽ không còn giống bây giờ nữa.
Mấy ngày sau, cô giáo dạy lớp ba có tư tưởng và phẩm cách - Hàn Minh Minh - nói với Chung Linh một chuyện: cái lớp 2-2 của cô thật ra là tập hợp của những học sinh có thành tích kém nhất của khối lớp hai. Đây chẳng phải giao cho cô một cái lớp khó nhằn hay sao! Thật không nghĩ rằng người ta lại dành cái bẫy như thế này cho cô, mà cũng dễ hiểu thôi, đó chính là đòn ra oai phủ đầu dành cho người mới.
Làm giáo viên chủ nhiệm rất mệt, phải dạy cả ngữ văn và toán học, còn phải quản lý lớp học nữa, chỉ những giáo viên có nhiều năm kinh nghiệm mới đồng ý nhận làm chủ nhiệm lớp. Chung Linh vừa mới đến đã có thể đảm nhận vị trí giáo viên chủ nhiệm này chính là ý của phu nhân đại đội trưởng. Bây giờ Hà Vânlàm chức chủ nhiệm của phòng giáo vụ, là một vị trí rất có thực quyền. Cô để cho Chung Linh làm chủ nhiệm lớp cũng là vì suy xét con gái của mình. Vương Tuyết dưới sự chỉ dạy của Chung Linh, thành tích học tập tiến bộ rất nhanh.
Đối với người mới vào cương vị giảng dạy mà nói, không chỉ người ngoài nghi ngại mà chính bản thân mình cũng có cảm giác hoài nghi, trong lòng Chung Linh cảm thấy rất hoang mang. Nói sao thì ngày trước cô cũng là một người tốt nghiệp cấp ba, hơn nữa còn học kế toán, dù sao cũng tương đối hài lòng với bản thân. Nhưng nếu đem so với giáo viên ở trường tiểu học này thì cô thật sự còn kém lắm, sự chênh lệch rất lớn. Mà quan trọng nhất chính là phương pháp giảng dạy, dù dạy học sinh tiểu học đi chăng nữa thì vẫn phải chú trọng phương pháp. Trong số những người đến từ quân đội bên cô cũng xuất hiện cảm giác nguy cơ mà trước nay không hề có.
Nhớ lại ngày xưa ba cô từng nói, nếu như anh muốn đưa cho học sinh một chén nước thì trước tiên anh phải có một thùng nước. Chung Linh cũng bắt đầu học tập, từ ngữ văn, toán học, rồi đến những bộ sách có liên quan. Cô cảm thấy tri thức của mình không đủ dùng, kinh nghiệm dạy học cũng không đủ.
Dưới sự sắp xếp của chủ nhiệm Hà Vân, những người mới đến các cô bắt đầu quá trình nghe giảng, cũng chính là quan sát những người khác giảng bài như thế nào.
Vào cuộc họp thường lệ của mỗi sáng thứ hai, Hà Vân công bố quyết định đó của trường học. Trước nay Hà Vân là cán bộ của trường học, điều đến đây cũng không gặp khó khăn gì trên phương diện công tác, nhưng khi đưa ra quyết định này cũng đồng nghĩa với việc chỉ ra rằng những người mới đến các cô không đủ năng lực! Chuyện này thật là mất mặt.
Chung Linh cũng thử đi nghe giảng mấy buổi, nhưng cô lại quá dễ dàng nhận ra điểm không đúng: khi giáo viên nêu ra câu hỏi, tất cả học sinh trong lớp đều giơ tay, nhưng giáo viên chỉ gọi hai ba học sinh trả lời câu hỏi. Bài giảng viết trên bảng đen rất ngay ngắn gọn gàng, toàn bộ nội dung bài giảng cũng được học sinh tiếp thu rất nhanh, nhưng Chung Linh vẫn cảm thấy có điểm không đúng, nói thẳng ra, chính là quá mức hoàn mỹ. Cô cảm thấy nghe giảng như thế này thật không có ý nghĩa.
Vào một ngày, Chung Linh không nói trước cứ thế mà vào phòng học, ngồi vào vị trí phía sau cuối nhất, trên tay cầm một cuốn vở và một cây bút. Chung Linh chọn vào lớp của giáo viên này cũng là có nguyên nhân, cô giáo họ Thái, hình như tên là Thục Phương, là một người trên 50 tuổi, là một giáo viên tiên tiến của thành phố.
Cô Thái khi nhìn thấy Chung Linh ngồi ở phía cuối phòng học cũng khá sửng sốt, nhưng bà không thể giảng lại bài giảng đã chuẩn bị trước kia nên chỉ có thể kiên trì giảng một bài khác. Sau khi hết tiết, Chung Linh gật đầu một cái với cô Thái rồi đi thẳng ra khỏi lớp học. Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa lớp đã bị người giáo viên kiêu ngạo kia gọi lại.
"Này, cô Chung, nghe giảng sao rồi?" Nói thế nào thì Chung Linh cũng xuất thân từ nhà giáo, ông nội, cha cô đều là thầy giáo.
"Rất tốt ạ." Chung Linh nói xong, cười với cô Thái rồi đi mất.
Chậc! Cái gọi là chênh lệch cũng chỉ có thế thôi! Xem ra chính là buộc mấy đứa bé học vẹt cho thuộc lòng. Vậy thì bản thân cô phải học tập cho tốt, còn phải chăm chỉ tìm tòi ra một cách tốt hơn để bọn trẻ tiếp thu tri thức! Cho dù là học tập, cũng phải làm thành làm thật, không được giả dối mới đúng chứ.
Buổi trưa, Chung Linh cùng mấy em học sinh và các giáo viên khác trong quân đội đơn độc ăn cơm ở trường học. Vì trường học cách nhà quá xa nên bên quân đội đã thương lượng với trường học, tìm hai gian phòng trống để nấu bữa trưa và có chỗ cho bọn trẻ ăn cơm. Việc nấu cơm là do mấy giáo viên thay phiên nhau phụ trách. Hơn 30 đứa trẻ, cộng thêm mấy người lớn nữa cũng không phải là ít, cần phải có hai người lo chuyện nấu nướng. Buổi sáng khi đến trường, rau trái cần dùng được đem từ bên phòng cấp dưỡng qua hết.
Nói thật thì thức ăn của mọi người cũng rất ngon lành, đây đều là vì đại đội trưởng của các cô đặc biệt đãi ngộ mới được vậy. Nhưng, đây cũng có liên quan đến chuyện chiến sĩ trong quân phải huấn luyện với cường độ cao, lại hay phải đi làm nhiệm vụ bất chợt. Át chủ bài của lục quân mà!
Mấy đứa trẻ ăn cùng nhau cũng thật là ngon miệng. Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình còn ăn nhiều hơn mấy đứa trẻ lớn hơn hai đứa. Trên bàn ăn, nhìn thấy hai đứa nhóc ăn nhiều như vậy, Chung Linh còn lo lắng là hai đứa ăn quá no nữa.
Thú vị nhất là mỗi lần các cô ăn cơm đều có thể bắt gặp rất nhiều đứa bé khác ở ngoài nhìn vào, thèm thuồng đến chảy cả nước miếng. Con nít đều như vậy cả, đều cảm thấy đồ ăn của người khác ngon hơn của mình. Nhưng mà cái nhà ăn nhỏ của các cô cũng chẳng phải tầm thường, ngày nào cũng có rau có thịt. Mỗi buổi trưa, mùi thức ăn lan đi khắp trường, không chỉ có học sinh mà ngay cả giáo viên cũng dạy học không nổi. Những người đến xem các cô ăn cơm vào buổi trưa lại càng ngày càng nhiều. Cuối cùng thì những lời oán trách than phiền cũng dần tích tụ lại. Vào một ngày, trên xe đưa rước của quân đội, Hà Vân đã nói với mấy người các cô sự việc này. Rằng có rất nhiều phụ huynh phản ánh vấn đề này, nào là trường học quan tâm đến mấy đứa bé từ quân đội quá mức đặc biệt, lại còn cung cấp cơm canh cho bọn họ. Mà trường học cũng phải đối mặt với sức ép rất lớn. Thậm chí còn có người đem sự việc này báo lên Hội đồng giáo dục nữa. Cho nên, tình huống xấu nhất chính là, dẹp luôn cái nhà ăn.
Nghe tin này, tất cả giáo viên đều rất tức giận, như vậy thì bọn họ biết làm sao chứ? Buổi trưa đều phải ăn lương khô hết sao? Mức sống của bọn họ đâu có cho phép bọn họ ra ngoài ăn cơm tiệm đâu!
Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh cũng rất phiền não. Các cô đều biết trước nay Đại Nha không chịu ăn cơm là mấy, cơ thể cũng không được khỏe mạnh, dễ sinh bệnh hơn Vương Hạo Đình và Chu Lăng Vân. Nếu như buổi trưa con bé không được ăn cơm đàng hoàng thì sẽ ảnh hưởng không ít đến sức khỏe của nó. Trước nay Chung Linh đều biết rõ tình trạng của Vu Nhã Tĩnh, cô chỉ dựa vào một mình Châu Khải. Người thân ở quê đều sống ở nông thôn, dù là một người Nam một người Bắc, nhưng cũng không phải là giàu có gì cho cam. Nghĩ như vậy, ngược lại Chung Linh lại nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn đôi bên.
Sau khi xuống xe, ba người Chung Linh đưa con về nhà. Chung Linh không đợi Hàn Minh Minh, trực tiếp hỏi, “Nhã Tĩnh, chị nói với em chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?” Hàn Minh Minh cũng rất hiếu kỳ nhìn Chung Linh.
“Em có từng nghĩ qua là, học vấn của em không cao, làm ở trường học cũng không thể lâu dài.” Chung Linh nói ra mấu chốt của vấn đề.
“Chung Linh, chị bị chạm dây nào à?” Hàn Minh Minh lớn tiếng hỏi Chung Linh, trong lòng rất kỳ lạ, bình thường chị ấy đâu có nói ra những lời chói tai vậy đâu, chẳng lẽ là bị mấy giáo viên trong trường làm tức giận đến phát điên rồi sao? “Em biết, nhưng trước mắt cũng đâu có cách nào?” Tuy rằng trong lòng Vu Nhã Tĩnh chẳng dễ chịu gì nhưng cô cũng biết những lời Chung Linh nói đều là sự thật.
“Ý của chị là, bây giờ chị có một cách, không biết em nghĩ như thế nào?” Chung Linh cũng không biết là cô ấy có đồng ý hay không.
“Chị nói đi.” Vu Nhã Tĩnh vội vàng hỏi, chân cũng dừng bước.
“Em nhận thầu nhà ăn đi! Vừa có thể cho bọn chị ăn ngon một chút, lại vừa có thể kiếm tiền. Chị thấy những người buổi trưa muốn ở lại trường ăn cơm cũng không ít đâu. Cộng thêm bên quân đội có thể cung cấp cho em một phần đồ ăn... hay là thêm phần phụ cấp gì đó...” Chung Linh cũng không nói hết câu. Cô tin là Vu Nhã Tĩnh có thể tự mình tính toán tiếp.
“Thật sao? Vậy sao chị không cho em làm?” Hàn Minh Minh lại ghen tị rồi. Cô cứ cảm thấy Chung Linh đối xử với Vu Nhã Tĩnh vẫn là tốt hơn mình.
“Em có biết rằng nấu cho mấy chục người ăn vất vả thế nào không? Dù có tìm người giúp đỡ thì cũng mệt đến chết ấy. Nếu như em làm được thì chị cũng cực kỳ ủng hộ, chỉ cần em từ bỏ cái cơ hội làm giáo viên kia.” Chung Linh đưa ra lựa chọn cho cô. Cái con bé ngốc này, cô thì thiếu gì tiền chứ!
“Hàn Minh Minh suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn là từ bỏ thì hơn. Nhưng cô vẫn cảm thấy chắc không thể nào đơn giản như Chung Linh nói chứ!
“Vậy Hà đại tỷ kia có thể quyết định chuyện này không? Còn hiệu trưởng có đồng ý không ta?”
“Chuyện này nhất định Hà đại tỷ có thể giúp đỡ rất nhiều. Bên quân đội chúng ta đâu có hộ nào có thể cạnh tranh chứ, mà nếu như có thì chỉ cần Hà đại tỷ đồng ý cho em làm thì em có thể làm rồi. Nếu như người ngoài mà làm cái này thì... chúng ta vẫn là nên để Hà đại tỷ giúp đỡ, tranh thủ một chút. Nếu thành thì tốt rồi.” Chung Linh nghĩ, bây giờ phải làm sao mở miệng nói với Hà Vân đây?
“Vậy em có cần biếu chút quà trước không?” Vu Nhã Tĩnh đã động lòng.
“Trước tiên cũng không cần. Em về thương lượng với Châu Khải đi, chị cũng về thương lượng với cái vị ở nhà chị một chút, sau đó hẵng nói tiếp.”
Chuyện này vẫn là nên nghe ý kiến của cánh đàn ông, nếu không phạm vào điều cấm kỵ gì thì mới tính đến phương cách của cánh chị em.
Hàn Minh Minh cũng rất vui vẻ, sau này buổi trưa có thể ăn cơm là tốt rồi.
Hôm nay về đến nhà cô rất bất ngờ, nhà cô cửa lớn mở toang. Tất nhiên không phải là trộm cắp gì cả. Chung Linh đẩy cửa ra, nhìn thấy ông xã nghiêm khắc cổ hủ của mình là vậy, thế nhưng lại quấn cái tạp dề hoa hòe của cô, nấu cơm cho hai mẹ con!
“Mệt rồi phải không? Hôm nay anh không bận, về nhà từ sớm rồi.” Chung Linh ngây ngẩn bị chồng kéo đi rửa tay.
Hai mẹ con Chung Linh rửa tay xong, ngồi vào bàn ăn. Món chính hôm nay gồm có cơm trắng, rau cải trắng hầm, thịt xào với gừng sợi. Đây là món ăn rất được ưa thích ở quê nhà của cô.
“Anh nấu xong cơm rồi à?” Chung Linh cảm giác trái tim mình ấm áp, thật chẳng nghĩ đến.
Chu Bảo Cương trước tiên bới cho con trai một bát cơm, sau đó thì đến Chung Linh. Nhưng đâu có ngờ Chung Linh vẫn còn đang chìm đắm trong sự cảm động, nhất thời không phản ứng kịp, Chu Bảo Cương vừa lỏng tay, cô chẳng kịp đưa tay ra đón, bát cơm gạo trắng rơi xuống cạnh bàn, rồi ụp xuống đất mất tiêu. Hai người đờ hết cả người.
Chu Lăng Vân nhìn thấy thế, bay nhanh từ trên ghế xuống đất, uỳnh uỵch chạy vào trong phòng. Một lát sau lại chạy ra, đưa cây chổi lông gà của mẹ cho cha mình.
“Ba ba, đánh!”
Chung Linh trợn tròn cả mắt. Chu Bảo Cương thì ha hả cười lớn.
“Cái thằng nhóc vô ơn này!”
Con nít đều học rất nhanh. Lần trước Chung Linh đã dùng cách này để cho thằng bé nhớ rõ là không được lãng phí thức ăn.
Ăn xong cơm, tiểu quỷ chạy ra ngoài sân nghịch đất cát. Chung Linh nói với Chu Bảo Cương về vấn đề cơm trưa ở trường học.
“Em thấy như thế nào?” Chu Bảo Cương muốn nghe xem ý kiến của bà xã mình.
“Em thấy nếu như muốn cho Nhã Tĩnh bao thầu nhà ăn thì cần Hà đại tỷ giúp đỡ không ít. Còn chuyện chị ấy có thương lượng được với lãnh đạo của trường học hay không thì cũng không thể nói trước được.” Chung Linh cảm thấy nếu như có thể làm tốt chuyện này thì đối với ai cũng là một việc tốt.
“Nhà của Châu Khải cũng chẳng giàu có gì. Hai năm gần đây ba của cậu ấy sức khỏe không được tốt, cậu ấy cũng đã gửi không ít tiền về nhà. Anh biết là em cũng muốn giúp đỡ hai người họ.” Chung Linh gật gật đầu.
“Nhưng hai vợ chồng nhà đó cũng tự trọng lắm.” Giúp đỡ quá mức chỉ làm tổn thương hai người họ thôi.
“Hà đại tỷ vốn là hiệu trưởng ở một trường tiểu học tại địa phương của bọn họ, giờ điều qua đó làm chủ nhiệm phòng giáo vụ cũng là chịu thiệt thòi rồi. Lời chị ấy nói, hiệu trưởng của em tất phải suy xét, nhưng mà... Anh vẫn là nên qua bên đại đội trưởng một chuyến xem sao! Anh ấy có người quen ở đây.”
Lời Chu Bảo Cương nói tất nhiên là Chung Linh tin tưởng, nếu như không có người quen thì con cái của bọn họ có mà về quê học hết!
Chu Bảo Cương đi qua tìm Vương Duệ, hai người đi rất lâu mới về nhà, nói là chuyện cũng tạm ổn, nhưng mà vị lãnh đạo ở địa phương kia nói, tất cả các thủ tục đều không thể bỏ qua. Chuyện này không thể vội vàng gấp gáp được.
Mấy ngày sau, chuyện bao thầu nhà ăn vẫn chưa có tin tức gì thêm, khiến cho Vu Nhã Tĩnh rất nóng lòng. Cô về nhà thương lượng với Châu Khải, đại khái là tính toán lại, nếu như chuyện này có thể làm được thì nhà họ chẳng mấy chốc là được đổi đời!
Chung Linh cũng khuyên cô đừng có quá sốt ruột, nhẫn nại một chút. Cô cũng chẳng nói với Vu Nhã Tĩnh chuyện Chu Bảo Cương và Vương Duệ đi tìm đại đội trưởng.
Vào một ngày, thật hiếm có mà Chu Bảo Cương gọi điện thoại đến trường, nói là hai vợ chồng Ngô Chí Viễn sẽ đến vào buổi chiều, bảo cô tranh thủ về nhà sớm một chút. Chung Linh cảm thấy rất kỳ lạ. Bình thường đều là liên lạc qua thư từ, mà công việc của mọi người cũng rất bận rộn, có chuyện gì mà phải xa xôi khó nhọc chạy đến đây một chuyến vậy kìa?
Cũng không kịp suy nghĩ gì thêm, cô xin phép cho con trai và mình nghỉ sớm hai tiết buổi chiều, nhanh chóng kiếm xe về nhà.
Nhưng bên trường học thì lại không được tốt đẹp như vậy. Bởi vì xây dựng tạm thời nên chất lượng giáo viên yếu kém, chất lượng của trường học cũng rất thấp. Sau kỳ thi chung cùng các trường học khác trong khu vực, kết quả cho thấy trình độ của cả trường rất kém, ngoài 13 học sinh trong lớp của Chung Linh có thành tích cao một chút, thành tích của những lớp còn lại so với các trường khác trong địa phương có khoảng cách rất chênh lệch. Sau khi phụ huynh biết chuyện, có rất nhiều người lựa chọn cách đem con cái của mình gửi về cho đi học ở quê nhà, ngay cả lớp của Chung Linh cũng có đến bốn học sinh về quê.
Kỳ thực, quân đội ở các nơi khá đều đưa con cái đến các trường học ở địa phương. Riêng quân đội của bọn họ, khoảng cách từ nơi đóng quân đến huyện thành khá xa, lãnh đạo của đại đội mới nghĩ ra cách thành lập một ngôi trường nhỏ. Nhưng theo tình hình bây giờ thì ngôi trường tạm thời này chắc không thể nào tiếp tục được bao lâu nữa.
Cuối cùng, vào tháng chín năm học thứ hai, lúc khai giảng năm học mới, trường học của bọn họ và một trường tiểu học trong huyện đã hợp nhất lại với nhau. Trong nhóm mấy giáo viên của Chung Linh, những người có trình độ học vấn phù hợp yêu cầu cũng được điều qua đó. Chức vụ hiện tại của họ là giáo viên dạy thay, hiện tại muốn giữ con cái bên cạnh mình cũng là chuyện không thể.
Mỗi ngày sáu giờ dậy, bảy giờ thì leo lên xe đưa rước, ba mươi mấy đứa trẻ và bảy giáo viên cùng nhau đến trường. Vốn là Vu Nhã Tĩnh bị cho nghỉ việc, nhưng Chung Linh đến tìm Hà Vân nhờ cô ta giúp đỡ, vì thế nên Vu Nhã Tĩnh mới được giữ lại, ở nhà trẻ dạy mấy bé từ năm đến sáu tuổi.
Bây giờ Chung Linh là giáo viên của lớp 2-2, vẫn dạy 9 đứa học sinh cũ của cô, cộng thêm với 16 đứa học sinh vốn có, cho nên lớp của cô có 25 học sinh tất cả.
Chung Linh và Hàn Minh Minh giao con cho Vu Nhã Tĩnh trông. Chuyện này khiến hai cô rất yên lòng. Dù gì thì hai đứa bé vẫn còn quá nhỏ, chưa đủ tuổi, nhưng trường học vì thông cảm cho hoàn cảnh của hai cô nên đồng ý cho hai đứa bé đi học nhà trẻ.
Điều kiện của ngôi trường tiểu học trên huyện kia cũng không phải quá tốt, nhưng dù sao cũng hơn ngôi trường của bọn họ nhiều. Tổng số giáo viên công chức trong trường là 35 người, chia làm sáu khối, từ lớp 1 đến lớp 6, mỗi khối lại chia ra làm 2 lớp.
Phòng làm việc cho giáo viên có bốn phòng, còn có một phòng cho hiệu trưởng, phòng đọc sách còn có mấy món đồ rách nát. Bàn ghế ở đây cũng đã lâu lắm rồi, bàn dày đến 7-8 cm, hình dáng cũng không đồng nhất, cao thấp hoàn toàn không giống nhau, thậm chí trên mặt còn có lỗ hổng.
Cũng có thể do cảm thấy những người mới đến là mối uy hiếp, Chung Linh có thể dễ dàng nhận thấy những giáo viên mới các cô không được hoan nghênh gì. Đây là nơi tụ tập của các thành phần trí thức, cho dù không thích bạn thì bọn họ cũng sẽ không để lộ ra mặt. Họ vẫn sẽ chào hỏi bạn, nhưng bạn lại chẳng thể nào kiếm ra nổi một chút thật tâm đón chào từ họ. Họ vẫn sẽ vì bạn mà truyền đạt chỉ thị của cấp trên, nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được rằng họ đang chờ đợi bạn gặp phải xui xẻo đấy. Khi bạn dạy xong tiết, đi vào phòng làm việc, tiếng nói tiếng cười nhộn nhịp vui vẻ của mọi người đột ngột dừng lại, bạn sẽ có cảm giác như thế nào? Nhưng Chung Linh chẳng chút lo lắng, khả năng chịu đựng của cô rất tốt, đây chẳng qua cũng chỉ là nhất thời thôi, hy vọng không lâu sau, đoàn thể mới này sẽ vì những lợi ích bất đồng mà có sự cải cách, những người cùng chung chí hướng sẽ đến với nhau, mọi chuyện lúc đó sẽ không còn giống bây giờ nữa.
Mấy ngày sau, cô giáo dạy lớp ba có tư tưởng và phẩm cách - Hàn Minh Minh - nói với Chung Linh một chuyện: cái lớp 2-2 của cô thật ra là tập hợp của những học sinh có thành tích kém nhất của khối lớp hai. Đây chẳng phải giao cho cô một cái lớp khó nhằn hay sao! Thật không nghĩ rằng người ta lại dành cái bẫy như thế này cho cô, mà cũng dễ hiểu thôi, đó chính là đòn ra oai phủ đầu dành cho người mới.
Làm giáo viên chủ nhiệm rất mệt, phải dạy cả ngữ văn và toán học, còn phải quản lý lớp học nữa, chỉ những giáo viên có nhiều năm kinh nghiệm mới đồng ý nhận làm chủ nhiệm lớp. Chung Linh vừa mới đến đã có thể đảm nhận vị trí giáo viên chủ nhiệm này chính là ý của phu nhân đại đội trưởng. Bây giờ Hà Vânlàm chức chủ nhiệm của phòng giáo vụ, là một vị trí rất có thực quyền. Cô để cho Chung Linh làm chủ nhiệm lớp cũng là vì suy xét con gái của mình. Vương Tuyết dưới sự chỉ dạy của Chung Linh, thành tích học tập tiến bộ rất nhanh.
Đối với người mới vào cương vị giảng dạy mà nói, không chỉ người ngoài nghi ngại mà chính bản thân mình cũng có cảm giác hoài nghi, trong lòng Chung Linh cảm thấy rất hoang mang. Nói sao thì ngày trước cô cũng là một người tốt nghiệp cấp ba, hơn nữa còn học kế toán, dù sao cũng tương đối hài lòng với bản thân. Nhưng nếu đem so với giáo viên ở trường tiểu học này thì cô thật sự còn kém lắm, sự chênh lệch rất lớn. Mà quan trọng nhất chính là phương pháp giảng dạy, dù dạy học sinh tiểu học đi chăng nữa thì vẫn phải chú trọng phương pháp. Trong số những người đến từ quân đội bên cô cũng xuất hiện cảm giác nguy cơ mà trước nay không hề có.
Nhớ lại ngày xưa ba cô từng nói, nếu như anh muốn đưa cho học sinh một chén nước thì trước tiên anh phải có một thùng nước. Chung Linh cũng bắt đầu học tập, từ ngữ văn, toán học, rồi đến những bộ sách có liên quan. Cô cảm thấy tri thức của mình không đủ dùng, kinh nghiệm dạy học cũng không đủ.
Dưới sự sắp xếp của chủ nhiệm Hà Vân, những người mới đến các cô bắt đầu quá trình nghe giảng, cũng chính là quan sát những người khác giảng bài như thế nào.
Vào cuộc họp thường lệ của mỗi sáng thứ hai, Hà Vân công bố quyết định đó của trường học. Trước nay Hà Vân là cán bộ của trường học, điều đến đây cũng không gặp khó khăn gì trên phương diện công tác, nhưng khi đưa ra quyết định này cũng đồng nghĩa với việc chỉ ra rằng những người mới đến các cô không đủ năng lực! Chuyện này thật là mất mặt.
Chung Linh cũng thử đi nghe giảng mấy buổi, nhưng cô lại quá dễ dàng nhận ra điểm không đúng: khi giáo viên nêu ra câu hỏi, tất cả học sinh trong lớp đều giơ tay, nhưng giáo viên chỉ gọi hai ba học sinh trả lời câu hỏi. Bài giảng viết trên bảng đen rất ngay ngắn gọn gàng, toàn bộ nội dung bài giảng cũng được học sinh tiếp thu rất nhanh, nhưng Chung Linh vẫn cảm thấy có điểm không đúng, nói thẳng ra, chính là quá mức hoàn mỹ. Cô cảm thấy nghe giảng như thế này thật không có ý nghĩa.
Vào một ngày, Chung Linh không nói trước cứ thế mà vào phòng học, ngồi vào vị trí phía sau cuối nhất, trên tay cầm một cuốn vở và một cây bút. Chung Linh chọn vào lớp của giáo viên này cũng là có nguyên nhân, cô giáo họ Thái, hình như tên là Thục Phương, là một người trên 50 tuổi, là một giáo viên tiên tiến của thành phố.
Cô Thái khi nhìn thấy Chung Linh ngồi ở phía cuối phòng học cũng khá sửng sốt, nhưng bà không thể giảng lại bài giảng đã chuẩn bị trước kia nên chỉ có thể kiên trì giảng một bài khác. Sau khi hết tiết, Chung Linh gật đầu một cái với cô Thái rồi đi thẳng ra khỏi lớp học. Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa lớp đã bị người giáo viên kiêu ngạo kia gọi lại.
"Này, cô Chung, nghe giảng sao rồi?" Nói thế nào thì Chung Linh cũng xuất thân từ nhà giáo, ông nội, cha cô đều là thầy giáo.
"Rất tốt ạ." Chung Linh nói xong, cười với cô Thái rồi đi mất.
Chậc! Cái gọi là chênh lệch cũng chỉ có thế thôi! Xem ra chính là buộc mấy đứa bé học vẹt cho thuộc lòng. Vậy thì bản thân cô phải học tập cho tốt, còn phải chăm chỉ tìm tòi ra một cách tốt hơn để bọn trẻ tiếp thu tri thức! Cho dù là học tập, cũng phải làm thành làm thật, không được giả dối mới đúng chứ.
Buổi trưa, Chung Linh cùng mấy em học sinh và các giáo viên khác trong quân đội đơn độc ăn cơm ở trường học. Vì trường học cách nhà quá xa nên bên quân đội đã thương lượng với trường học, tìm hai gian phòng trống để nấu bữa trưa và có chỗ cho bọn trẻ ăn cơm. Việc nấu cơm là do mấy giáo viên thay phiên nhau phụ trách. Hơn 30 đứa trẻ, cộng thêm mấy người lớn nữa cũng không phải là ít, cần phải có hai người lo chuyện nấu nướng. Buổi sáng khi đến trường, rau trái cần dùng được đem từ bên phòng cấp dưỡng qua hết.
Nói thật thì thức ăn của mọi người cũng rất ngon lành, đây đều là vì đại đội trưởng của các cô đặc biệt đãi ngộ mới được vậy. Nhưng, đây cũng có liên quan đến chuyện chiến sĩ trong quân phải huấn luyện với cường độ cao, lại hay phải đi làm nhiệm vụ bất chợt. Át chủ bài của lục quân mà!
Mấy đứa trẻ ăn cùng nhau cũng thật là ngon miệng. Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình còn ăn nhiều hơn mấy đứa trẻ lớn hơn hai đứa. Trên bàn ăn, nhìn thấy hai đứa nhóc ăn nhiều như vậy, Chung Linh còn lo lắng là hai đứa ăn quá no nữa.
Thú vị nhất là mỗi lần các cô ăn cơm đều có thể bắt gặp rất nhiều đứa bé khác ở ngoài nhìn vào, thèm thuồng đến chảy cả nước miếng. Con nít đều như vậy cả, đều cảm thấy đồ ăn của người khác ngon hơn của mình. Nhưng mà cái nhà ăn nhỏ của các cô cũng chẳng phải tầm thường, ngày nào cũng có rau có thịt. Mỗi buổi trưa, mùi thức ăn lan đi khắp trường, không chỉ có học sinh mà ngay cả giáo viên cũng dạy học không nổi. Những người đến xem các cô ăn cơm vào buổi trưa lại càng ngày càng nhiều. Cuối cùng thì những lời oán trách than phiền cũng dần tích tụ lại. Vào một ngày, trên xe đưa rước của quân đội, Hà Vân đã nói với mấy người các cô sự việc này. Rằng có rất nhiều phụ huynh phản ánh vấn đề này, nào là trường học quan tâm đến mấy đứa bé từ quân đội quá mức đặc biệt, lại còn cung cấp cơm canh cho bọn họ. Mà trường học cũng phải đối mặt với sức ép rất lớn. Thậm chí còn có người đem sự việc này báo lên Hội đồng giáo dục nữa. Cho nên, tình huống xấu nhất chính là, dẹp luôn cái nhà ăn.
Nghe tin này, tất cả giáo viên đều rất tức giận, như vậy thì bọn họ biết làm sao chứ? Buổi trưa đều phải ăn lương khô hết sao? Mức sống của bọn họ đâu có cho phép bọn họ ra ngoài ăn cơm tiệm đâu!
Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh cũng rất phiền não. Các cô đều biết trước nay Đại Nha không chịu ăn cơm là mấy, cơ thể cũng không được khỏe mạnh, dễ sinh bệnh hơn Vương Hạo Đình và Chu Lăng Vân. Nếu như buổi trưa con bé không được ăn cơm đàng hoàng thì sẽ ảnh hưởng không ít đến sức khỏe của nó. Trước nay Chung Linh đều biết rõ tình trạng của Vu Nhã Tĩnh, cô chỉ dựa vào một mình Châu Khải. Người thân ở quê đều sống ở nông thôn, dù là một người Nam một người Bắc, nhưng cũng không phải là giàu có gì cho cam. Nghĩ như vậy, ngược lại Chung Linh lại nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn đôi bên.
Sau khi xuống xe, ba người Chung Linh đưa con về nhà. Chung Linh không đợi Hàn Minh Minh, trực tiếp hỏi, “Nhã Tĩnh, chị nói với em chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?” Hàn Minh Minh cũng rất hiếu kỳ nhìn Chung Linh.
“Em có từng nghĩ qua là, học vấn của em không cao, làm ở trường học cũng không thể lâu dài.” Chung Linh nói ra mấu chốt của vấn đề.
“Chung Linh, chị bị chạm dây nào à?” Hàn Minh Minh lớn tiếng hỏi Chung Linh, trong lòng rất kỳ lạ, bình thường chị ấy đâu có nói ra những lời chói tai vậy đâu, chẳng lẽ là bị mấy giáo viên trong trường làm tức giận đến phát điên rồi sao? “Em biết, nhưng trước mắt cũng đâu có cách nào?” Tuy rằng trong lòng Vu Nhã Tĩnh chẳng dễ chịu gì nhưng cô cũng biết những lời Chung Linh nói đều là sự thật.
“Ý của chị là, bây giờ chị có một cách, không biết em nghĩ như thế nào?” Chung Linh cũng không biết là cô ấy có đồng ý hay không.
“Chị nói đi.” Vu Nhã Tĩnh vội vàng hỏi, chân cũng dừng bước.
“Em nhận thầu nhà ăn đi! Vừa có thể cho bọn chị ăn ngon một chút, lại vừa có thể kiếm tiền. Chị thấy những người buổi trưa muốn ở lại trường ăn cơm cũng không ít đâu. Cộng thêm bên quân đội có thể cung cấp cho em một phần đồ ăn... hay là thêm phần phụ cấp gì đó...” Chung Linh cũng không nói hết câu. Cô tin là Vu Nhã Tĩnh có thể tự mình tính toán tiếp.
“Thật sao? Vậy sao chị không cho em làm?” Hàn Minh Minh lại ghen tị rồi. Cô cứ cảm thấy Chung Linh đối xử với Vu Nhã Tĩnh vẫn là tốt hơn mình.
“Em có biết rằng nấu cho mấy chục người ăn vất vả thế nào không? Dù có tìm người giúp đỡ thì cũng mệt đến chết ấy. Nếu như em làm được thì chị cũng cực kỳ ủng hộ, chỉ cần em từ bỏ cái cơ hội làm giáo viên kia.” Chung Linh đưa ra lựa chọn cho cô. Cái con bé ngốc này, cô thì thiếu gì tiền chứ!
“Hàn Minh Minh suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn là từ bỏ thì hơn. Nhưng cô vẫn cảm thấy chắc không thể nào đơn giản như Chung Linh nói chứ!
“Vậy Hà đại tỷ kia có thể quyết định chuyện này không? Còn hiệu trưởng có đồng ý không ta?”
“Chuyện này nhất định Hà đại tỷ có thể giúp đỡ rất nhiều. Bên quân đội chúng ta đâu có hộ nào có thể cạnh tranh chứ, mà nếu như có thì chỉ cần Hà đại tỷ đồng ý cho em làm thì em có thể làm rồi. Nếu như người ngoài mà làm cái này thì... chúng ta vẫn là nên để Hà đại tỷ giúp đỡ, tranh thủ một chút. Nếu thành thì tốt rồi.” Chung Linh nghĩ, bây giờ phải làm sao mở miệng nói với Hà Vân đây?
“Vậy em có cần biếu chút quà trước không?” Vu Nhã Tĩnh đã động lòng.
“Trước tiên cũng không cần. Em về thương lượng với Châu Khải đi, chị cũng về thương lượng với cái vị ở nhà chị một chút, sau đó hẵng nói tiếp.”
Chuyện này vẫn là nên nghe ý kiến của cánh đàn ông, nếu không phạm vào điều cấm kỵ gì thì mới tính đến phương cách của cánh chị em.
Hàn Minh Minh cũng rất vui vẻ, sau này buổi trưa có thể ăn cơm là tốt rồi.
Hôm nay về đến nhà cô rất bất ngờ, nhà cô cửa lớn mở toang. Tất nhiên không phải là trộm cắp gì cả. Chung Linh đẩy cửa ra, nhìn thấy ông xã nghiêm khắc cổ hủ của mình là vậy, thế nhưng lại quấn cái tạp dề hoa hòe của cô, nấu cơm cho hai mẹ con!
“Mệt rồi phải không? Hôm nay anh không bận, về nhà từ sớm rồi.” Chung Linh ngây ngẩn bị chồng kéo đi rửa tay.
Hai mẹ con Chung Linh rửa tay xong, ngồi vào bàn ăn. Món chính hôm nay gồm có cơm trắng, rau cải trắng hầm, thịt xào với gừng sợi. Đây là món ăn rất được ưa thích ở quê nhà của cô.
“Anh nấu xong cơm rồi à?” Chung Linh cảm giác trái tim mình ấm áp, thật chẳng nghĩ đến.
Chu Bảo Cương trước tiên bới cho con trai một bát cơm, sau đó thì đến Chung Linh. Nhưng đâu có ngờ Chung Linh vẫn còn đang chìm đắm trong sự cảm động, nhất thời không phản ứng kịp, Chu Bảo Cương vừa lỏng tay, cô chẳng kịp đưa tay ra đón, bát cơm gạo trắng rơi xuống cạnh bàn, rồi ụp xuống đất mất tiêu. Hai người đờ hết cả người.
Chu Lăng Vân nhìn thấy thế, bay nhanh từ trên ghế xuống đất, uỳnh uỵch chạy vào trong phòng. Một lát sau lại chạy ra, đưa cây chổi lông gà của mẹ cho cha mình.
“Ba ba, đánh!”
Chung Linh trợn tròn cả mắt. Chu Bảo Cương thì ha hả cười lớn.
“Cái thằng nhóc vô ơn này!”
Con nít đều học rất nhanh. Lần trước Chung Linh đã dùng cách này để cho thằng bé nhớ rõ là không được lãng phí thức ăn.
Ăn xong cơm, tiểu quỷ chạy ra ngoài sân nghịch đất cát. Chung Linh nói với Chu Bảo Cương về vấn đề cơm trưa ở trường học.
“Em thấy như thế nào?” Chu Bảo Cương muốn nghe xem ý kiến của bà xã mình.
“Em thấy nếu như muốn cho Nhã Tĩnh bao thầu nhà ăn thì cần Hà đại tỷ giúp đỡ không ít. Còn chuyện chị ấy có thương lượng được với lãnh đạo của trường học hay không thì cũng không thể nói trước được.” Chung Linh cảm thấy nếu như có thể làm tốt chuyện này thì đối với ai cũng là một việc tốt.
“Nhà của Châu Khải cũng chẳng giàu có gì. Hai năm gần đây ba của cậu ấy sức khỏe không được tốt, cậu ấy cũng đã gửi không ít tiền về nhà. Anh biết là em cũng muốn giúp đỡ hai người họ.” Chung Linh gật gật đầu.
“Nhưng hai vợ chồng nhà đó cũng tự trọng lắm.” Giúp đỡ quá mức chỉ làm tổn thương hai người họ thôi.
“Hà đại tỷ vốn là hiệu trưởng ở một trường tiểu học tại địa phương của bọn họ, giờ điều qua đó làm chủ nhiệm phòng giáo vụ cũng là chịu thiệt thòi rồi. Lời chị ấy nói, hiệu trưởng của em tất phải suy xét, nhưng mà... Anh vẫn là nên qua bên đại đội trưởng một chuyến xem sao! Anh ấy có người quen ở đây.”
Lời Chu Bảo Cương nói tất nhiên là Chung Linh tin tưởng, nếu như không có người quen thì con cái của bọn họ có mà về quê học hết!
Chu Bảo Cương đi qua tìm Vương Duệ, hai người đi rất lâu mới về nhà, nói là chuyện cũng tạm ổn, nhưng mà vị lãnh đạo ở địa phương kia nói, tất cả các thủ tục đều không thể bỏ qua. Chuyện này không thể vội vàng gấp gáp được.
Mấy ngày sau, chuyện bao thầu nhà ăn vẫn chưa có tin tức gì thêm, khiến cho Vu Nhã Tĩnh rất nóng lòng. Cô về nhà thương lượng với Châu Khải, đại khái là tính toán lại, nếu như chuyện này có thể làm được thì nhà họ chẳng mấy chốc là được đổi đời!
Chung Linh cũng khuyên cô đừng có quá sốt ruột, nhẫn nại một chút. Cô cũng chẳng nói với Vu Nhã Tĩnh chuyện Chu Bảo Cương và Vương Duệ đi tìm đại đội trưởng.
Vào một ngày, thật hiếm có mà Chu Bảo Cương gọi điện thoại đến trường, nói là hai vợ chồng Ngô Chí Viễn sẽ đến vào buổi chiều, bảo cô tranh thủ về nhà sớm một chút. Chung Linh cảm thấy rất kỳ lạ. Bình thường đều là liên lạc qua thư từ, mà công việc của mọi người cũng rất bận rộn, có chuyện gì mà phải xa xôi khó nhọc chạy đến đây một chuyến vậy kìa?
Cũng không kịp suy nghĩ gì thêm, cô xin phép cho con trai và mình nghỉ sớm hai tiết buổi chiều, nhanh chóng kiếm xe về nhà.
Danh sách chương