Buổi tối Ngô Chí Viễn lại tới. Chung Linh bị Trương Manh kéo ra ngoài nói chuyện phiếm, để cho hai người đàn ông ở trong phòng.

“Chị thực là nhân nhượng anh Chu Bảo Cương. Chị không biết như vậy là đánh mất chính mình sao? Chị không cần thiết phải hạ thấp mình như vậy!”

Lời này của Trương Manh có vẻ thân thiết hơi quá dù sao thì hai người cũng không quen thuộc, nhưng lời đó khiến Chung Linh không thể không phản bác.

“Em không có nghe qua lời này sao? Mình đối tốt với người khác thì họ cũng sẽ đối tốt với mình. Chị làm như vậy chính là vì hi vọng chị đối tốt với anh ấy thì anh ấy sẽ đối tốt với chị. Nếu cái gì cũng so đo tính toán thiệt hơn, anh ấy sẽ không thoải mái mà chị cũng sẽ không vui.”

Chung Linh không nghĩ nói đạo lý gì lớn lao, chỉ là không muốn so đo lợi ích mà thôi, hoặc là nói ý nghĩ như vậy vốn đã ích kỉ nhưng mà rất thực tế.

Không bao lâu trong phòng truyền ra tiếng rống to:

“Tên ngu ngốc, anh đã nói cho hắn, không được liều lĩnh khinh địch mà.”

Là thanh âm của Chu Bảo Cương, có vẻ như đang cùng Ngô Chí Viễn nói chuyện tiền tuyến. Trương Manh nhìn Chung Linh nói: “Đồng đội của anh thương vong rất lớn mà anh lại là phó đội.”

Chung Linh biết đó là cơ mật mà Trương Manh cũng chỉ biết vậy.

Cả buổi tối tâm trạng của Chu Bảo Cương rất xấu. Chung Linh cũng không biết nên làm thế nào để an ủi anh. Anh đi nghỉ rất sớm nhưng cô biết là anh không có ngủ. Cô mặc áo ngực cùng quần đùi, cẩn thận đến bên cạnh anh, ôm cổ anh, nhẹ nhàng thở một hơi.

“Anh, anh có tâm sự.”

Chung Linh không biết an ủi anh như thế nào. Trong lòng anh đau kịch liệt cũng làm cô không thể chịu nổi.

“Em không cần biết.”

Lại là quy định giữ bí mật.

“Em đã biết.”

Cô biết khẳng định là anh đang phiền lòng chuyện tiền tuyến.

“Trở về giường đi.”

Chung Linh đến bên cạnh anh đã đánh gãy suy nghĩ miên man của anh, khiến anh bình tĩnh lại nhiều.

“Vì sao?”

Ngữ khí của cô không tốt. Anh quá đáng quá đi!

“Em mặc như thế này chui vào ổ chăn anh, là muốn mưu sát chồng à?” Anh trừng mắt nhìn cô.

“A?”

Không phải chứ? Đã biến thành cái dạng này mà còn… Thật sự là bản chất đàn ông mà! Không biết thật hay giả? Cô đưa bàn tay nhỏ bé xuống dò xem…

“A… em mệt quá, lập tức trở về ngủ đây.”

Chung Linh sợ quá liền chạy trốn. Thật là…

Lúc Chung Linh đến mang toàn quần áo dày. Hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, không thể không đi ra ngoài mua quần áo. Giao nhiệm vụ chăm sóc anh cho y tá Tiểu Vương, sau đó cô lưu luyến rời đi. Trước khi đi còn không quên dặn anh phải ngoan ngoãn nghe lời, không được tùy tiện đi lại. Cô đã đến đây hơn nửa tháng rồi, nên muốn đánh điện báo cho người nhà và Tiểu Vân. Lần này lên đường cô có mang theo một cây nhân sâm, hy vọng có thể bán được giá tốt. Cô cũng không muốn nóng vội kinh doanh nhưng vì cuộc sống tùy quân sau này đảm bảo thì không còn cách nào khác.

Chung Linh tới trước cửa bách hóa. Cô chọn trúng một cái áo sơ mi trắng có hình lá cây, mua thêm hai cái áo ngắn tay màu da cam và một cái quần. Thật sự là không thích quần bây giờ tý nào bởi vì hai bên quần đều lộ túi còn phải mang đai lưng, rất phiền toái cho nên cô mua thêm hai cái váy đen kẻ caro. Sau khi tìm chỗ để thay thì lập tức đi làm việc chính. Sự tình không ngờ lại vô cùng thuận lợi, Chung Linh đi đến ba nhà cuối cùng bán được với giá một vạn đồng. Cô trực tiếp gửi cho Tiểu Vân, sau đó cũng đánh một phong điện báo về nhà. Bởi vì lo lắng cho anh nên cô có mua một ít hoa quả rồi vội vàng về. Người đàn ông này gần đây thực sự biến thành trẻ con, không thấy cô thì phát giận, cũng không ăn cơm. Cô có muốn đi ra ngoài mua thứ này thứ nọ cũng không được. Vất vả mãi mới được cơ hội này, chỉ còn thiếu dùng sắc để gạ nữa mà thôi, trình độ không phân rõ phải trái như vậy làm cho người khác không biết nên khóc hay nên cười.

Chờ cho Chung Linh mang theo một túi quả trở về mới phát hiện anh cũng không hề tịch mịch, cả phòng đều đầy người, có vợ chồng Ngô Chí Viễn cùng với một đoàn y tá và bác sĩ trẻ tuổi. Kỳ quái là trên mặt Trương Manh không hề có dấu hiệu ghen tuông, nhưng mà Chung Linh có. Thấy Chung Linh đã trở lại, Tiểu Vương vội làm cho mọi người tan, để cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Mọi người đi rồi, Chung Linh mới lạnh lùng nhìn chồng:

“Doanh trưởng Chu, anh trêu chọc gì y tá sao?”

Chu Bảo Cương thấy ánh mắt ghen tỵ của cô thì buồn cười nói:

“Em nghĩ anh trêu chọc ai?”

Chung Linh trừng mắt nhìn anh, trực tiếp đi đến bên giường, nhấc chăn lên chuẩn bị kiểm tra thân thể chồng.

“Em muốn làm gì?” Nghe giọng anh hơi bị hoảng.

“Vợ à, em chú ý chút đi, để cho người khác thấy thì không tốt.”

Chu Bảo Cương thẹn thùng, mặt đỏ gay, vừa nhìn cửa ra vào vừa giữ chặt chăn, không cho cô thực hiện được ý đồ.

“Anh làm gì? Em chỉ nhìn xem thôi.” Chung Linh chụp tay anh.

“Vợ à, anh chỉ đối với em mới có phản ứng thôi, thật sự, như bây giờ…Ai nói em ăn mặc mát mẻ như vậy?”

Chung Linh đang mặc váy cùng với áo ngắn tay vải sợi tổng hợp, vải dệt này có vẻ hơi mỏng.

“Sao lại là ăn mặc mát mẻ, người khác không phải đều như vậy sao. Anh… anh đang nói cái gì đấy?”

Chung Linh phát hiện cô với anh nói chuyện không cùng tần số.

“Không phải hôm nay anh tháo băng sao? Em chỉ muốn nhìn xem vết thương của anh. Anh tưởng cái gì vậy?”

Xem ra là hiểu lầm.

“A? Không có việc gì, không cần xem nữa.” Chung Linh phát hiện ra tình huống không đúng nên vội nói.

“Anh nghĩ em và anh muốn làm cái gì? Em đi khóa cửa, chúng ta cần nghiên cứu một chút, sau đó nói chuyện cho rõ, rốt cuộc mầm tai họa ở đây là ai?”

Chu Bảo Cương phát hiện chính mình không đánh đã khai, lại là chuyện mất mặt như vậy, làm sao có thể để cho cô truy cứu, cho nên một tay kéo cô vào lòng, sau đó một tay vỗ mông cô.

“Nghiên cứu cái gì? Em muốn quyến rũ anh thì cứ nói thẳng!”

Đây rõ ràng là anh muốn trả đũa mà.

“Anh… ai quyến rũ anh, hừ, sắc lang!”

Chung Linh bị anh vỗ mông như vậy, nhất thời khuôn mặt cô đỏ bừng.

“Mấy cô y tá chỉ muốn anh và Ngô Chí Viễn kể chuyện chiến trường, anh hy vọng các cô ấy hiểu biết tình huống, càng nhớ rõ máu xương đã hi sinh.”

Nghe anh nói như vậy, cô cũng thu hồi tâm tính vui đùa, ôm cổ anh.

Chung Linh cảm thấy từ người yêu biến thành vợ chồng thì tâm tính cũng dần thay đổi. Ví dụ như, trước khi kết hôn, bạn phát hiện ra khuyết điểm của bạn trai, như là ăn cơm phát ra tiếng rất to, chân thối... thì bạn sẽ rất rất phản cảm, có thể cũng chính những khuyết điểm đấy làm cho hai người chia tay nhưng sau khi gả cho người đó rồi thì bạn cũng không quá chú ý đến những điều đó. Bạn sẽ càng chú ý đến sức khỏe của chồng, sự nghiệp của chồng. Có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ chấp nhận giặt nội y của người khác nhưng nếu là của chồng thì bạn có thể chịu được, kể cả bạn cảm thấy nó cực bẩn.

Chung Linh ở bệnh viện chăm sóc Chu Bảo Cương, chuyện quan trọng nhất là giúp anh đi vệ sinh. Ngay lúc đầu, anh nằm trên giường không thể động cho nên cái gì cũng phải làm ở giường. Nhưng chuyện này chẳng đáng kể, đúng không? Đó là chồng cô, cô có thể vì anh mà làm hết thảy.

Chu Bảo Cương được Chung Linh chăm sóc như vậy, quả thực là rất cảm động. Anh không phải là không hiểu, anh cũng biết tất cả việc cô làm. Có một lần, trong lúc cô đang thu dọn sạch sẽ, nhìn vợ đầy mồ hôi, anh đã nói: “Tiểu Linh, đời này anh chỉ có một người vợ là em, nếu anh đối với em không tốt thì anh không xứng đáng làm người.” Cô biết anh xót cô, thương cô vất vả nhưng đây chính là cô nguyện ý, vì anh làm gì đó đều làm cô hạnh phúc.

Chung Linh chọn một ngày thời tiết đẹp, thân thể anh cũng đã khôi phục khá tốt, đã có thể ra hoa viên tản bộ. Cô nghĩ có nên nói chân tướng cho anh hay không.

“Anh, em… có việc muốn nói thẳng thắn với anh.”

Chung Linh nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng, khiến anh nhìn cô kinh ngạc.

“Nói!” Biểu tình của anh rất nghiêm túc, hơi lo lắng nội dung mà cô muốn nói.

“Anh, kì thật mọi người đều có thể phạm sai lầm, đúng không? Chủ tịch Mao đão nói, nếu phạm sai lầm mà có thể sửa mới là đồng chí tốt, anh nói có đúng không?”

“ Đúng.”

“Anh, kì thật em không phải cố ý nhưng tình huống lúc đó… anh vừa mới vào chiến trường cho nên em…”

Lúc này cô rất sợ hãi!

“Em rốt cuộc muốn nói gì?”

Chu Bảo Cương khẩn trương ngồi dậy, sao lại có cảm giác không tốt thế này, chẳng lẽ cô ấy có người khác? Chẳng lẽ cô ấy đã không thể nhẫn nại được nữa? Chẳng lẽ… Anh thực sự có cảm giác không thở nổi nữa.

“Em…”

Chung Linh khẩn trương, sợ hãi nói không nên lời.

“Nói!”

Chu Bảo Cương đã gần như rống lên.

“Cốc cốc”, y tá Tiểu Vương bước vào thì anh rống to một tiếng “cút” đuổi người ra ngoài. Chung Linh càng sợ hãi.

“Nói, em muốn thẳng thắn cái gì?”

Đã đến nước này rồi thì không có khả năng lùi bước.

“Em không có mang thai.” Chung Linh nói xong cúi đầu.

“Em không phải có…”

May quá, Chu Bảo Cương thấy may mắn không phải là kết quả tệ nhất là anh nghĩ đến. Đợi đã, cô ấy nói cái gì? “Em vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

“Em… em nói em không có mang thai.” Cô lo lắng nhìn anh.

“Em… vậy em vì sao…” Anh chấn kinh.

“Em sợ anh không về được.”

Vẻ mặt anh khiếp sợ, vợ anh thế nhưng lại lừa anh. Anh không nói gì, nằm trên giường thở, tức giận, thất vọng.

Chung Linh nhìn dáng vẻ của anh cũng hoảng, làm sao bây giờ? Anh không thể quá kích động.

“Anh, em sai rồi, thật sự em không nên dối gạt anh, anh đừng tức giận, đối với thân thể không tốt.”

Chung Linh vội vàng tiến đến, an ủi, lấy lòng anh.

“Em thực sự là dám dối gạt anh.” Anh khó chịu nhắm mắt lại.

“Anh, em sai rồi, em nhất định sẽ sinh con cho anh mà.”

Chung Linh nhìn anh chịu đả kích sâu sắc như vậy cũng thấy băn khoăn.

Hai vợ chồng son bắt đầu giận dỗi. Trên thực tế là Chu Bảo Cương không để ý đến Chung Linh còn cô chỉ có thể dỗ anh, lấy lòng anh. Cho anh lau mặt thì anh quay đầu đi, cô biết đáng lẽ cô không nên nhất thời tùy hứng. Nhìn khuôn mặt gầy yếu của anh, cô thực sự đau lòng. Không để ý đến anh đang giãy dụa, cô dùng sức ôm lấy bờ vai của anh.

“Em muốn sinh con cho anh, em so với anh còn thất vọng hơn. Đừng trách em, em hy vọng anh có động lực để sinh tồn, hy vọng anh còn sống trở về.”

Chung Linh khóc, sự thống khổ khi ấy cô vĩnh viễn không bao giờ quên. Thật sự là Chu Bảo Cương rất thất vọng nhưng anh cũng biết lý do cô nói dối.

Chung Linh đi tìm Tiểu Vương, an ủi cô ấy, cũng may đối với anh hùng chiến đấu mọi người đều nhẫn nại, tha thứ. Tiểu Vương giữ chặt cô, liên tiếp hỏi đông hỏi tây, đối với quân nhân là một lòng hướng tới. Thật sự là thanh niên. Làm quân nhân khó, làm vợ quân nhân còn khó hơn. Gả cho một quân nhân, bạn chẳng khác nào làm bạn với tịch mịch, bạn phải kiên cường hơn những người phụ nữ khác. Hiện tại các cô gái hướng tới quân nhân không khác nào các fan theo đuổi thần tượng sau này. Tiểu Vương liên thanh hỏi cô, anh thích ăn gì, bình thường giải trí bằng cái gì, chuyện tình yêu ngày xưa như thế nào, linh tinh… Thật sự là tuổi trẻ! Không hề có bối rối, như chưa từng có sự sợ hãi vừa nãy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện