Tuy rằng vẫn chưa đến cực hàn, nhưng trời đã rất lạnh, năm giờ sáng mà trời vẫn còn tối. Chung Linh đã dậy từ sớm, vì cô biết cho dù có là mùa đông, ba mẹ chồng vẫn dậy rất sớm, không chỉ vì để lấy lòng ba mẹ chồng, mà quan trọng hơn là cô muốn tích cực đối mặt với cuộc sống này.
Chu gia là một ngôi nhà lớn có ba gian phòng, dĩ nhiên không phải tất cả đều lợp ngói. Bản thân cô ở gian phía tây và hai ông bà ở căn phòng phía đông, chính giữa là nhà bếp, chiếc bếp lò phía bên đông dùng để nấu cơm, còn chiếc bàn lò bên này thì dùng để nấu cám cho lợn, trong nhà vẫn còn nuôi hai con lợn.
Trước tiên là Chung Linh nấu nước, đồng thời trộn cám cho lợn, dùng nước vo gạo trộn với cám, đang làm thì Phùng Trân bước ra, “Tiểu Linh, sao không ngủ thêm một chút?” Trên mặt bà đầy ý cười, cô con dâu này thật là đảm đang.
“Dạ không sao, mẹ ngủ có ngon không? Nước ấm rửa mặt sắp được rồi.” Phùng Trân thoáng ngẩn người, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Chung Linh, không có vẻ gì là không hài lòng, càng lúc càng thấy yên tâm hơn rồi. Chung Linh hoàn toàn không để bà nhúng tay làm việc nhà, có nói bây giờ bà giống như một bà chủ nhàn nhã ung dung vậy.
Sự tính toán và sắp xếp thời gian của Chung Linh rất khéo, tất cả đều được làm ổn thỏa, cơm cũng nấu xong rồi, đem chiếc bàn chuyển đến phía giường, bày ra món cháo kê, sắp sẵn hai cái bánh bao, Chung Linh còn làm một chút dưa muối xào. Cô biết người già rất chú trọng chuyện ăn uống, đương nhiên là dưới tình huống và điều kiện cho phép, có cháo kê, có lương khô, cũng cần phải có rau nữa, cho dù là dưa muối cũng được. Được mẹ chồng giao toàn quyền trong bếp, trong lòng Chung Linh cũng nhẹ nhõm không ít.
“Tiểu Linh, hôm nay con về nhà phải không?” Chung Linh dừng đũa, đúng vậy, hôm nay là ngày thứ ba, cô hẳn là nên lại mặt, hơn nữa còn phải dẫn cả chồng cùng với những lễ vật đại biểu cho phía nhà chồng về nhà, nhưng mà…
“Đúng ạ, hôm nay con phải về nhà.”
“Thằng Cương không thể đi về cùng con rồi.” Phùng Trân cũng hiểu được điểm mấu chốt, không biết nói gì cho phải, Chu Xuân Lai cũng không nói gì tiếp nữa, trong lòng ông chắc có tính toán.
“Con có thể tự về, anh ấy…anh ấy có chuyện chính đáng phải làm, ba mẹ con đã sớm biết anh ấy là một quân nhân nên có thể hiểu được mà.” Chung Linh nhìn ba chồng nói.
“Vậy thì tốt rồi, nói với ba mẹ con, lần sau thằng Cương về nhất định sẽ đến thăm hỏi, làm đúng nghĩa vụ con rể.”
“Dạ.”
“Mẹ nó à, đưa cho Tiểu Linh ít tiền, rồi bảo lão Tiền đưa con bé đi mua vài món đồ, rồi đưa con bé về nhà, đưa nhiều một chút.”
“Con đã biết, ba mẹ mau ăn cơm đi ạ.” Chung Linh cảm thấy ba mẹ chồng nói như vậy là có ẩn ý, nhưng mà Chu Bảo Cương là một quân nhân, cũng đã định trước chuyện bọn họ gần gũi nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, trong lòng Chung Linh rất rõ ràng. Lúc hợp thời thì nói rõ ý nghĩ trong lòng ra là điều cần thiết.
Rửa chén xong, lau sạch bàn, khăn lau cũng đem giặt sạch, nhìn mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, Chung Linh mới rửa tay rồi trở về phòng, thoa lên một lớp kem dưỡng da thời bấy giờ, chính là loại kem chiết xuất từ ngọc trai, thời đó chỉ sử dụng mỗi kem này. Cô vừa xoa tay vừa bóp nắn, cô thật không muốn khi anh trở về, nắm lấy tay cô lại có cảm giác như nắm tay của một bà già được, như vậy thì thật đáng ngán. Nghĩ đến đó, bản thân cô cảm thấy thật buồn cười. Sau đó lại tự trấn an mình, như vậy thì có gì đáng cười chứ, đã là phụ nữ thì phải biết giữ gìn nhan sắc thôi, vô luận là người đó có lớn tuổi rồi đi chăng nữa.
“Con ngồi một mình cười trộm gì vậy?” Phùng Trân đẩy cửa bước vào. Ai da, bà không gõ cửa, ở Chu gia không có thói quen gõ cửa.
“Không có gì ạ, sắp về nhà mẹ rồi, nên con rất vui.” Phùng Trân cười, người ta thì sợ bị người nhà chồng phát hiện họ nhớ nhà mẹ đẻ, nhưng Chung Linh thì lại ăn ngay nói thật, rất hợp ý của bà.
“Cho con này, cầm lấy, mua ít đồ tốt về biếu ba mẹ. Ba con đã đi tìm lão Tiền rồi, mau chuẩn bị đi.” Chung Linh nhìn số tiền, là một cọc tiền mười đồng, ước chừng hơn một trăm đồng.
“Mẹ, thế này…thế này thì quá nhiều. Nhà ta vì đám cưới của chúng con đã tốn không ít tiền, cái này…”
“Cho thì con cứ cầm lấy đi, sao lại nói nhiều lời vô ích thế, mẹ và ba đều biết, con làm gì có đồng nào trong tay, nếu còn dư con cứ giữ lại.” Nói xong bà cũng bước ra khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc, ba chồng cô đã trở về, báo cho Chung Linh biết xe đang đợi bên ngoài.
Chung Linh mặc áo bông bằng nhung màu hồng phấn hôm đám cưới, bởi vì là quần áo mới, bình thường ít khi mặc, cùng với quần màu xanh da trời không xếp li, không có tí đường nét cơ thể nào. Chung Linh tuy biết cách ăn mặc cũng như may đồ nhưng không muốn thay đổi, chồng không ở nhà, bản thân phải an phận một chút, ngàn vạn lần phải tránh xa chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, kẻo tự bôi tro trát trấu vào mặt.
Chào hỏi lão Tiền xong, cô ngồi lên xe ngựa, mẹ chồng còn kê cho cô một tấm đệm bông. Xã Trường Thanh, quê của Chung Linh cũng không cách xa lắm, cung tiêu xã là nơi duy nhất mua bán vật dụng thiết yếu. Tới cổng cung tiêu xã, Chung Linh và lão Tiền cùng đi vào, để xe ngựa ngoài cổng. Cung tiêu xã được chia thành mấy gian hàng, gian bán vật dụng hàng ngày, gian bán giày dép, vải vóc quần áo, còn có cả gian bán máy móc nông cụ. Thời bấy giờ, lễ vật lớn chẳng qua chỉ là rượu hoặc trái cây, cũng có thể là bánh ngọt, vv…Chung Linh nghĩ vẫn nên mua thứ gì mà trong nhà mình dùng lâu dài, mua rượu, mua bánh ngọt tuy đẹp mắt, nhưng ba mẹ chắc sẽ tiếc tiền mà không nỡ dùng, cho nên Chung Linh chọn mua cho ba mẹ và anh mình một ít bông và vải, của mẹ là loại vải nhung màu tím, của ba là vải len màu xanh đen, còn anh trai sẽ là vải len màu lam thẫm. Ngoài ra còn mua thêm ít thịt ba chỉ và đậu hủ. Lão Tiền cũng mua một xấp vải bông cho cháu gái may quần áo.
“Vợ thằng Cương này, sao cháu lại mua mấy thứ này làm lễ lại mặt vậy?” Lão Tiền nhanh chóng mua xong đồ rồi ra ngoài, ngạc nhiên tò mò hỏi Chung Linh. Cô nghe lão Tiền gọi mình là vợ thằng Cương liền thấy rất vui, cô đã là vợ của anh.
“Mua mấy thứ khác mọi người trong nhà lại tiếc, không dám dùng, áo bông của ba mẹ con cũng đã nhiều năm rồi, của anh trai cũng cũ. Vì thế…..”
“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Lão Tiền cảm thấy con dâu mới Chu gia này là một người hiểu chuyện, trách không được nhà ấy bỏ ra một ngàn đồng để hỏi cưới.
Gần tới trưa thì cô về đến nhà.
“Mẹ, mẹ ơi, Tiểu Linh về rồi kìa.” Anh trai quên mất hỏi thăm, trước tiên lo báo tin cho ba mẹ biết. Chẳng mấy chốc ba mẹ và anh trai đều đi ra ngoài đón, vừa kéo Chung Linh vào nhà, vừa giúp mang vật dụng. Lão Tiền không chịu vào chơi, bảo là có việc bận phải về, cháu gái cũng đang đợi ở nhà. Lúc này hai vợ chồng Chung Ngọc Tú mới chịu để lão về, người nhà chồng phái tới cũng như đại biểu cho nhà chồng, không thể qua loa được.
Trong nhà đã có dì và dượng, còn có gia đình bác cả, thấy Chung Linh bước vào, ai ai cũng vui mừng. Lúc này, Chung Linh mới hiểu tại sao khi xưa ba mẹ lại nổi giận như vậy khi cô không về lại mặt, thì ra là có cả một đại gia đình đang chờ cô về. Chung Linh chào hỏi từng người, vội vàng giả thích vì sao chỉ có một mình cô về. Mọi người đều thông cảm, đàn ông cùng ở lại trong nhà hút thuốc tán chuyện, anh trai bị phái đi mua rượu, mẹ của Chung Linh là Trương Tú Phượng cùng với dì, bác dâu và Chung Linh vào bếp làm cơm. Thời gian này chính là lúc chị em phụ nữ tán chuyện, bác gái cầm ống thổi lửa bắt đầu câu chuyện, nội dung rất dễ đoán, “Tiểu Linh, ba mẹ chồng đối xử với cháu thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
“Nghe bác nói này, Tiểu Linh, cháu kết hôn rồi thì phải sống cho thật tốt, nhà chồng cháu rất được, chồng cháu còn là giải phóng quân, biết tìm đâu ra người chồng như thế, gia đình như thế. Nếu không phải do chuyện đính ước với nhà khác bị thất bại, chuyện tốt này cũng không đến phiên cháu đâu.”
“Sao? Đính ước trước?” Tại sao từ trước giờ Chung Linh chưa từng nghe qua, nghĩ lại cũng phải thôi, ban đầu cô vốn không đồng ý, có ai dám nói cô là kẻ dự bị đâu, như vậy là đả kích, tuyệt đối đả kích.
“Đúng vậy, ban đầu vốn rất tốt, ai cũng nghĩ sắp tổ chức lễ cưới, nhưng mà lúc đưa sính lễ, nhà gái lại đòi lên giá! Ông bà Chu gia liền dẹp luôn.” Bà dì nói cho Chung Linh nghe sơ qua câu chuyện, sau đó trừng mắt liếc bác dâu một cái.
“Sợ cái gì! Tiểu Linh, chuyện đó….bọn cháu đã làm chuyện đó chưa?” Chung Linh hiểu ngay ý của bác dâu, mẹ cô và dì cũng tò mò nhìn chằm chằm vào Chung Linh chờ câu trả lời.
“Mau nói thật nghe xem nào.” Ba người cùng gấp gáp.
“Đây là điều mà người lớn nên hỏi sao?” Mặt Chung Linh đỏ tới nỗi muốn xuất huyết. Ba người nhìn dáng vẻ Chung Linh vậy mới yên tâm.
“Vậy còn sợ gì nữa, hai bên cũng đã cưới, để dì nói cháu nghe. Tiểu Linh này, đàn ông đều như vậy thôi, đã lên giường rồi thì không xa cháu được đâu.” Bà dì cho rằng Chung Linh đã là gái có chồng, có thể tán gẫu những chuyện tế nhị như vậy.
“Anh ấy mới không như vậy đâu!”
Ba người phụ nữa cười lớn, trong lòng cho rằng Chung Linh đã bị mê hoặc rồi. Hiện tại Chung Linh thật khó có thể hiểu được lối suy nghĩ đơn giản của bác cô vừa nói.
“Tiểu Linh, cố gắng sống cho thật tốt, sớm sinh một đứa con, như vậy địa vị mới vững chắc được.” Trương Tú Phượng lo lắng con gái tùy hứng.
Chung Linh nghe xong những lời mẹ nói cũng rơi vào trầm tư, không phải là cô lo lắng về vấn đề địa vị, cô muốn có con, hai kiếp đều mong như vậy nhưng kiếp trước phải hai năm sau cô mới có thai. Mỗi năm Chu Bảo Cương về thăm nhà một lần, bây giờ muốn có cũng không thể được.
Bữa cơm rất thịnh soạn, chỗ thịt Chung Linh mang về đều dùng hết. Mọi người đối với thịt lợn béo như vậy là rất hoan nghênh, đứa em trai con nhà dì ăn tới nỗi miệng bóng dầu mỡ. Không khí gia đình thật ấm áp hòa thuận.
Ngày hôm sau, Chung Linh liền thu xếp trở về, chủ yếu là vì chuyện heo nái đẻ. Kiếp trước, Chung Linh chỉ lo ngủ, để mặc bố mẹ chồng coi chừng cả một đêm, còn mang heo tới phòng bếp gần phòng cô, mùi hôi bốc lên không chịu được. Chung Linh khi đó vẫn còn giận, mẹ chồng cũng vì chăm sóc heo mẹ mà bị cảm lạnh. Nói cho bố mẹ tình huống trong nhà sau đó cô liền trở về. Trước khi đi, mẹ kéo cô sang một bên, đưa cho một ngàn đồng, đó là số tiền lễ hỏi: “Anh con biết, sống chết cũng không dùng số tiền này, nó nói không muốn để cho chúng ta vì nó mà bán con gái. Con cầm đi, ba con cũng có ý này.” Chung Linh vừa cảm động vừa chua xót, kiếp trước chỉ vì không lại mặt mà hết thảy đều bỏ lỡ. Giờ khúc mắc đã giải, cô vui lắm. Chung Linh từ chối không cầm nhưng mẹ cô sống chết không lấy lại nên đành nhận.
“Tiểu Linh, Thường Hồng Mai nhà chú Thường cũng đi, hai người các con cùng đường. Hôm nay mẹ cũng phải về quê nên con sang đi nhờ bên ấy. À mà trường tiểu học của anh con cũng cuối kì rồi, bận lắm,con đến nói với anh một tiếng.” Anh cô đối với cô rất là áy náy.
“Vâng.” Sau khi cố gắng khuyện giải anh trai, Chung Linh vôi vàng đến nhà chú Thường, có mang theo một con gà. Đó là quà đáp lễ.
“Tiểu Linh, nhà chồng cậu thế nào?”Chung Linh và Thương Hồng Mai là bạn học cùng cấp 2, sau lại cùng gả đến một thôn cho nên cũng thân. Nhưng mà Thương Hồng Mai này đời trước chính là người cực lực cỗ vũ Chung Linh đi tìm tình yêu đích thực. Nghĩ lại mới thấy cô bạn này ngây thơ đến đáng sợ.
“ Rất tốt!”
“Tiểu Linh, bạn cứ yếu đuối như vậy sao?”, đối với Chung Linh an phận như vậy Thường Hồng Mai rất là bi ai.
“Vậy cậu muốn mình bỏ trốn?” Chung Linh sẽ không bao giờ làm thế. Trong lòng Thường Hồng Mai, cô sẽ không bao giờ là con người như trước đây. Hai người bất đồng ý nghĩ nên dọc đường cũng không nói nhiều.
“Có rảnh thì đến chơi!”, Chung Linh mời cho phải phép.
“ Bạn điên rồi, mới cưới vài ngày đã mời người tới chơi. Mẹ chồng bạn sẽ không thích đâu, nghe nói mẹ chồng bạn rất ghê gớm.”
“Không đâu, bà ấy rất tốt.”
“Bạn thật sự là….” Không biết trời cao đất rộng? Cô có thể hiểu ý nghĩ đó của Hồng Mai.
“Sao con đã về rồi, không ở vài ngày nữa ư?”, vừa vào đến cửa, mẹ chồng Phùng Trân đã ra đón.
“Mẹ con cũng thật là, việc gì phải khách khí như vậy.” Bà nhận gà từ tay cô, sau đó thả vào sân.
“ Heo nái nhà mình sắp sinh rồi, con sợ mọi người vất vả nên về.”
Vừa nghe lời này, Phùng Trân rất cao hứng, vội bảo Chung Linh mau vào nhà cho ấm.
“Mẹ không biết hôm nay con về nên giường con không có sưởi, con vào trước đi, để mẹ đốt bếp.”
“Không, mẹ cứ để con, tiện thể để con nom heo mẹ, con sợ là nó sắp sinh rồi.”
“Được rồi, vậy cũng được.” Chung Linh vào thay quần áo còn Phùng Trân thì đi báo cáo với ông xã.
“Là vì heo mẹ mà trở về, đứa con dâu này càng ngày càng vừa ý.” Phùng Trân vui vẻ còn Chu Xuân Lai bên cạnh thì buông điếu thuốc, gõ gõ trên bàn.
“Mới có vài ngày thôi, bà đúng là không có đầu óc.” Trường hợp này cũng không hiếm, vừa mới vào cửa thì tốt lắm, đến khi nắm hết quyền to trong nhà rồi thì mới lộ nguyên hình. Không thể không phòng được! “Lão già thối, đừng có mà không biết chừng mực như vậy, đứa con dâu như này ở đâu mà tìm được.”
Chu gia là một ngôi nhà lớn có ba gian phòng, dĩ nhiên không phải tất cả đều lợp ngói. Bản thân cô ở gian phía tây và hai ông bà ở căn phòng phía đông, chính giữa là nhà bếp, chiếc bếp lò phía bên đông dùng để nấu cơm, còn chiếc bàn lò bên này thì dùng để nấu cám cho lợn, trong nhà vẫn còn nuôi hai con lợn.
Trước tiên là Chung Linh nấu nước, đồng thời trộn cám cho lợn, dùng nước vo gạo trộn với cám, đang làm thì Phùng Trân bước ra, “Tiểu Linh, sao không ngủ thêm một chút?” Trên mặt bà đầy ý cười, cô con dâu này thật là đảm đang.
“Dạ không sao, mẹ ngủ có ngon không? Nước ấm rửa mặt sắp được rồi.” Phùng Trân thoáng ngẩn người, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Chung Linh, không có vẻ gì là không hài lòng, càng lúc càng thấy yên tâm hơn rồi. Chung Linh hoàn toàn không để bà nhúng tay làm việc nhà, có nói bây giờ bà giống như một bà chủ nhàn nhã ung dung vậy.
Sự tính toán và sắp xếp thời gian của Chung Linh rất khéo, tất cả đều được làm ổn thỏa, cơm cũng nấu xong rồi, đem chiếc bàn chuyển đến phía giường, bày ra món cháo kê, sắp sẵn hai cái bánh bao, Chung Linh còn làm một chút dưa muối xào. Cô biết người già rất chú trọng chuyện ăn uống, đương nhiên là dưới tình huống và điều kiện cho phép, có cháo kê, có lương khô, cũng cần phải có rau nữa, cho dù là dưa muối cũng được. Được mẹ chồng giao toàn quyền trong bếp, trong lòng Chung Linh cũng nhẹ nhõm không ít.
“Tiểu Linh, hôm nay con về nhà phải không?” Chung Linh dừng đũa, đúng vậy, hôm nay là ngày thứ ba, cô hẳn là nên lại mặt, hơn nữa còn phải dẫn cả chồng cùng với những lễ vật đại biểu cho phía nhà chồng về nhà, nhưng mà…
“Đúng ạ, hôm nay con phải về nhà.”
“Thằng Cương không thể đi về cùng con rồi.” Phùng Trân cũng hiểu được điểm mấu chốt, không biết nói gì cho phải, Chu Xuân Lai cũng không nói gì tiếp nữa, trong lòng ông chắc có tính toán.
“Con có thể tự về, anh ấy…anh ấy có chuyện chính đáng phải làm, ba mẹ con đã sớm biết anh ấy là một quân nhân nên có thể hiểu được mà.” Chung Linh nhìn ba chồng nói.
“Vậy thì tốt rồi, nói với ba mẹ con, lần sau thằng Cương về nhất định sẽ đến thăm hỏi, làm đúng nghĩa vụ con rể.”
“Dạ.”
“Mẹ nó à, đưa cho Tiểu Linh ít tiền, rồi bảo lão Tiền đưa con bé đi mua vài món đồ, rồi đưa con bé về nhà, đưa nhiều một chút.”
“Con đã biết, ba mẹ mau ăn cơm đi ạ.” Chung Linh cảm thấy ba mẹ chồng nói như vậy là có ẩn ý, nhưng mà Chu Bảo Cương là một quân nhân, cũng đã định trước chuyện bọn họ gần gũi nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, trong lòng Chung Linh rất rõ ràng. Lúc hợp thời thì nói rõ ý nghĩ trong lòng ra là điều cần thiết.
Rửa chén xong, lau sạch bàn, khăn lau cũng đem giặt sạch, nhìn mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, Chung Linh mới rửa tay rồi trở về phòng, thoa lên một lớp kem dưỡng da thời bấy giờ, chính là loại kem chiết xuất từ ngọc trai, thời đó chỉ sử dụng mỗi kem này. Cô vừa xoa tay vừa bóp nắn, cô thật không muốn khi anh trở về, nắm lấy tay cô lại có cảm giác như nắm tay của một bà già được, như vậy thì thật đáng ngán. Nghĩ đến đó, bản thân cô cảm thấy thật buồn cười. Sau đó lại tự trấn an mình, như vậy thì có gì đáng cười chứ, đã là phụ nữ thì phải biết giữ gìn nhan sắc thôi, vô luận là người đó có lớn tuổi rồi đi chăng nữa.
“Con ngồi một mình cười trộm gì vậy?” Phùng Trân đẩy cửa bước vào. Ai da, bà không gõ cửa, ở Chu gia không có thói quen gõ cửa.
“Không có gì ạ, sắp về nhà mẹ rồi, nên con rất vui.” Phùng Trân cười, người ta thì sợ bị người nhà chồng phát hiện họ nhớ nhà mẹ đẻ, nhưng Chung Linh thì lại ăn ngay nói thật, rất hợp ý của bà.
“Cho con này, cầm lấy, mua ít đồ tốt về biếu ba mẹ. Ba con đã đi tìm lão Tiền rồi, mau chuẩn bị đi.” Chung Linh nhìn số tiền, là một cọc tiền mười đồng, ước chừng hơn một trăm đồng.
“Mẹ, thế này…thế này thì quá nhiều. Nhà ta vì đám cưới của chúng con đã tốn không ít tiền, cái này…”
“Cho thì con cứ cầm lấy đi, sao lại nói nhiều lời vô ích thế, mẹ và ba đều biết, con làm gì có đồng nào trong tay, nếu còn dư con cứ giữ lại.” Nói xong bà cũng bước ra khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc, ba chồng cô đã trở về, báo cho Chung Linh biết xe đang đợi bên ngoài.
Chung Linh mặc áo bông bằng nhung màu hồng phấn hôm đám cưới, bởi vì là quần áo mới, bình thường ít khi mặc, cùng với quần màu xanh da trời không xếp li, không có tí đường nét cơ thể nào. Chung Linh tuy biết cách ăn mặc cũng như may đồ nhưng không muốn thay đổi, chồng không ở nhà, bản thân phải an phận một chút, ngàn vạn lần phải tránh xa chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, kẻo tự bôi tro trát trấu vào mặt.
Chào hỏi lão Tiền xong, cô ngồi lên xe ngựa, mẹ chồng còn kê cho cô một tấm đệm bông. Xã Trường Thanh, quê của Chung Linh cũng không cách xa lắm, cung tiêu xã là nơi duy nhất mua bán vật dụng thiết yếu. Tới cổng cung tiêu xã, Chung Linh và lão Tiền cùng đi vào, để xe ngựa ngoài cổng. Cung tiêu xã được chia thành mấy gian hàng, gian bán vật dụng hàng ngày, gian bán giày dép, vải vóc quần áo, còn có cả gian bán máy móc nông cụ. Thời bấy giờ, lễ vật lớn chẳng qua chỉ là rượu hoặc trái cây, cũng có thể là bánh ngọt, vv…Chung Linh nghĩ vẫn nên mua thứ gì mà trong nhà mình dùng lâu dài, mua rượu, mua bánh ngọt tuy đẹp mắt, nhưng ba mẹ chắc sẽ tiếc tiền mà không nỡ dùng, cho nên Chung Linh chọn mua cho ba mẹ và anh mình một ít bông và vải, của mẹ là loại vải nhung màu tím, của ba là vải len màu xanh đen, còn anh trai sẽ là vải len màu lam thẫm. Ngoài ra còn mua thêm ít thịt ba chỉ và đậu hủ. Lão Tiền cũng mua một xấp vải bông cho cháu gái may quần áo.
“Vợ thằng Cương này, sao cháu lại mua mấy thứ này làm lễ lại mặt vậy?” Lão Tiền nhanh chóng mua xong đồ rồi ra ngoài, ngạc nhiên tò mò hỏi Chung Linh. Cô nghe lão Tiền gọi mình là vợ thằng Cương liền thấy rất vui, cô đã là vợ của anh.
“Mua mấy thứ khác mọi người trong nhà lại tiếc, không dám dùng, áo bông của ba mẹ con cũng đã nhiều năm rồi, của anh trai cũng cũ. Vì thế…..”
“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Lão Tiền cảm thấy con dâu mới Chu gia này là một người hiểu chuyện, trách không được nhà ấy bỏ ra một ngàn đồng để hỏi cưới.
Gần tới trưa thì cô về đến nhà.
“Mẹ, mẹ ơi, Tiểu Linh về rồi kìa.” Anh trai quên mất hỏi thăm, trước tiên lo báo tin cho ba mẹ biết. Chẳng mấy chốc ba mẹ và anh trai đều đi ra ngoài đón, vừa kéo Chung Linh vào nhà, vừa giúp mang vật dụng. Lão Tiền không chịu vào chơi, bảo là có việc bận phải về, cháu gái cũng đang đợi ở nhà. Lúc này hai vợ chồng Chung Ngọc Tú mới chịu để lão về, người nhà chồng phái tới cũng như đại biểu cho nhà chồng, không thể qua loa được.
Trong nhà đã có dì và dượng, còn có gia đình bác cả, thấy Chung Linh bước vào, ai ai cũng vui mừng. Lúc này, Chung Linh mới hiểu tại sao khi xưa ba mẹ lại nổi giận như vậy khi cô không về lại mặt, thì ra là có cả một đại gia đình đang chờ cô về. Chung Linh chào hỏi từng người, vội vàng giả thích vì sao chỉ có một mình cô về. Mọi người đều thông cảm, đàn ông cùng ở lại trong nhà hút thuốc tán chuyện, anh trai bị phái đi mua rượu, mẹ của Chung Linh là Trương Tú Phượng cùng với dì, bác dâu và Chung Linh vào bếp làm cơm. Thời gian này chính là lúc chị em phụ nữ tán chuyện, bác gái cầm ống thổi lửa bắt đầu câu chuyện, nội dung rất dễ đoán, “Tiểu Linh, ba mẹ chồng đối xử với cháu thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
“Nghe bác nói này, Tiểu Linh, cháu kết hôn rồi thì phải sống cho thật tốt, nhà chồng cháu rất được, chồng cháu còn là giải phóng quân, biết tìm đâu ra người chồng như thế, gia đình như thế. Nếu không phải do chuyện đính ước với nhà khác bị thất bại, chuyện tốt này cũng không đến phiên cháu đâu.”
“Sao? Đính ước trước?” Tại sao từ trước giờ Chung Linh chưa từng nghe qua, nghĩ lại cũng phải thôi, ban đầu cô vốn không đồng ý, có ai dám nói cô là kẻ dự bị đâu, như vậy là đả kích, tuyệt đối đả kích.
“Đúng vậy, ban đầu vốn rất tốt, ai cũng nghĩ sắp tổ chức lễ cưới, nhưng mà lúc đưa sính lễ, nhà gái lại đòi lên giá! Ông bà Chu gia liền dẹp luôn.” Bà dì nói cho Chung Linh nghe sơ qua câu chuyện, sau đó trừng mắt liếc bác dâu một cái.
“Sợ cái gì! Tiểu Linh, chuyện đó….bọn cháu đã làm chuyện đó chưa?” Chung Linh hiểu ngay ý của bác dâu, mẹ cô và dì cũng tò mò nhìn chằm chằm vào Chung Linh chờ câu trả lời.
“Mau nói thật nghe xem nào.” Ba người cùng gấp gáp.
“Đây là điều mà người lớn nên hỏi sao?” Mặt Chung Linh đỏ tới nỗi muốn xuất huyết. Ba người nhìn dáng vẻ Chung Linh vậy mới yên tâm.
“Vậy còn sợ gì nữa, hai bên cũng đã cưới, để dì nói cháu nghe. Tiểu Linh này, đàn ông đều như vậy thôi, đã lên giường rồi thì không xa cháu được đâu.” Bà dì cho rằng Chung Linh đã là gái có chồng, có thể tán gẫu những chuyện tế nhị như vậy.
“Anh ấy mới không như vậy đâu!”
Ba người phụ nữa cười lớn, trong lòng cho rằng Chung Linh đã bị mê hoặc rồi. Hiện tại Chung Linh thật khó có thể hiểu được lối suy nghĩ đơn giản của bác cô vừa nói.
“Tiểu Linh, cố gắng sống cho thật tốt, sớm sinh một đứa con, như vậy địa vị mới vững chắc được.” Trương Tú Phượng lo lắng con gái tùy hứng.
Chung Linh nghe xong những lời mẹ nói cũng rơi vào trầm tư, không phải là cô lo lắng về vấn đề địa vị, cô muốn có con, hai kiếp đều mong như vậy nhưng kiếp trước phải hai năm sau cô mới có thai. Mỗi năm Chu Bảo Cương về thăm nhà một lần, bây giờ muốn có cũng không thể được.
Bữa cơm rất thịnh soạn, chỗ thịt Chung Linh mang về đều dùng hết. Mọi người đối với thịt lợn béo như vậy là rất hoan nghênh, đứa em trai con nhà dì ăn tới nỗi miệng bóng dầu mỡ. Không khí gia đình thật ấm áp hòa thuận.
Ngày hôm sau, Chung Linh liền thu xếp trở về, chủ yếu là vì chuyện heo nái đẻ. Kiếp trước, Chung Linh chỉ lo ngủ, để mặc bố mẹ chồng coi chừng cả một đêm, còn mang heo tới phòng bếp gần phòng cô, mùi hôi bốc lên không chịu được. Chung Linh khi đó vẫn còn giận, mẹ chồng cũng vì chăm sóc heo mẹ mà bị cảm lạnh. Nói cho bố mẹ tình huống trong nhà sau đó cô liền trở về. Trước khi đi, mẹ kéo cô sang một bên, đưa cho một ngàn đồng, đó là số tiền lễ hỏi: “Anh con biết, sống chết cũng không dùng số tiền này, nó nói không muốn để cho chúng ta vì nó mà bán con gái. Con cầm đi, ba con cũng có ý này.” Chung Linh vừa cảm động vừa chua xót, kiếp trước chỉ vì không lại mặt mà hết thảy đều bỏ lỡ. Giờ khúc mắc đã giải, cô vui lắm. Chung Linh từ chối không cầm nhưng mẹ cô sống chết không lấy lại nên đành nhận.
“Tiểu Linh, Thường Hồng Mai nhà chú Thường cũng đi, hai người các con cùng đường. Hôm nay mẹ cũng phải về quê nên con sang đi nhờ bên ấy. À mà trường tiểu học của anh con cũng cuối kì rồi, bận lắm,con đến nói với anh một tiếng.” Anh cô đối với cô rất là áy náy.
“Vâng.” Sau khi cố gắng khuyện giải anh trai, Chung Linh vôi vàng đến nhà chú Thường, có mang theo một con gà. Đó là quà đáp lễ.
“Tiểu Linh, nhà chồng cậu thế nào?”Chung Linh và Thương Hồng Mai là bạn học cùng cấp 2, sau lại cùng gả đến một thôn cho nên cũng thân. Nhưng mà Thương Hồng Mai này đời trước chính là người cực lực cỗ vũ Chung Linh đi tìm tình yêu đích thực. Nghĩ lại mới thấy cô bạn này ngây thơ đến đáng sợ.
“ Rất tốt!”
“Tiểu Linh, bạn cứ yếu đuối như vậy sao?”, đối với Chung Linh an phận như vậy Thường Hồng Mai rất là bi ai.
“Vậy cậu muốn mình bỏ trốn?” Chung Linh sẽ không bao giờ làm thế. Trong lòng Thường Hồng Mai, cô sẽ không bao giờ là con người như trước đây. Hai người bất đồng ý nghĩ nên dọc đường cũng không nói nhiều.
“Có rảnh thì đến chơi!”, Chung Linh mời cho phải phép.
“ Bạn điên rồi, mới cưới vài ngày đã mời người tới chơi. Mẹ chồng bạn sẽ không thích đâu, nghe nói mẹ chồng bạn rất ghê gớm.”
“Không đâu, bà ấy rất tốt.”
“Bạn thật sự là….” Không biết trời cao đất rộng? Cô có thể hiểu ý nghĩ đó của Hồng Mai.
“Sao con đã về rồi, không ở vài ngày nữa ư?”, vừa vào đến cửa, mẹ chồng Phùng Trân đã ra đón.
“Mẹ con cũng thật là, việc gì phải khách khí như vậy.” Bà nhận gà từ tay cô, sau đó thả vào sân.
“ Heo nái nhà mình sắp sinh rồi, con sợ mọi người vất vả nên về.”
Vừa nghe lời này, Phùng Trân rất cao hứng, vội bảo Chung Linh mau vào nhà cho ấm.
“Mẹ không biết hôm nay con về nên giường con không có sưởi, con vào trước đi, để mẹ đốt bếp.”
“Không, mẹ cứ để con, tiện thể để con nom heo mẹ, con sợ là nó sắp sinh rồi.”
“Được rồi, vậy cũng được.” Chung Linh vào thay quần áo còn Phùng Trân thì đi báo cáo với ông xã.
“Là vì heo mẹ mà trở về, đứa con dâu này càng ngày càng vừa ý.” Phùng Trân vui vẻ còn Chu Xuân Lai bên cạnh thì buông điếu thuốc, gõ gõ trên bàn.
“Mới có vài ngày thôi, bà đúng là không có đầu óc.” Trường hợp này cũng không hiếm, vừa mới vào cửa thì tốt lắm, đến khi nắm hết quyền to trong nhà rồi thì mới lộ nguyên hình. Không thể không phòng được! “Lão già thối, đừng có mà không biết chừng mực như vậy, đứa con dâu như này ở đâu mà tìm được.”
Danh sách chương