“Y... nha!”
Cậu bé con học theo mẹ phát ra tiếng “dì”, sau đó nhếch miệng cười để lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ, mi mắt cong cong.
Làm cho một đám người nhìn cũng thấy trái tim mình mềm nhũn. “Mẹ, em gái đáng yêu quá!” Tiểu Bồ Đào lắc tay Hàn Sóc, nhìn cục bột nhỏ trong lòng Đàm Hi không chớp mắt.
Trắng2trẻo, mũm mĩm, mềm mại, lông mi rất dài. “Con đúng là đầu đất, đây là em trai.” Hàn Sóc cười mắng yêu con gái.
Tiểu Bồ Đào không tin nổi: “Sao lại là em trai được chứ?” Cục bột nhỏ nhìn xinh xắn như thế cơ mà!
Lúc này, một ngón tay mập mạp lặng lẽ vươn tới, chọc lên mặt cục bột nhỏ, sau đó5rụt về như bị điện giật. Tiểu Cổn Cổn Lục Tùy Phong ba tuổi bị dọa sợ rồi, thật thật thật thật... mềm quá! Có lẽ chẳng ai chú ý đến động tác nhỏ này, nhưng Đàm Hi đang bế Tiểu A Đình, sao có thể không thấy được chứ? Thằng nhãi này nhìn thôi không đủ, còn đưa tay ra sờ nữa...
Tức khắc, vừa tức6vừa buồn cười.
“Mommy,“ Tiểu Cổn Cổn có người tới, cái đầu nhỏ nghiêng trái nghiêng phải nhìn Tiểu A Đình như thể có nhìn thế nào cũng không đủ, “Tên của em trai là gì thế?” “Cái này con phải hỏi dì An An chứ.” Lục Tùy Phong lại chạy qua nhào vào lòng An An, ôi dì này... thơm quá! An An bế cậu5bé lên, đặt trên đầu gối mình, “Tên của em là Quyền Hãn Đình, cháu có thể gọi em là Tiểu Đình.”
“Tiểu Đình, Tiểu Đình, Tiểu Đình...”
Cậu gọi một tiếng thì cục bột nhỏ trong lòng Đàm Hi lại a lên theo một tiếng, đôi mắt to sáng ngời và có thần. “Em trai cười với cháu kìa! Em cười kìa!” Tiểu Cổn Cổn khoa3chân múa tay, thuận tiện biến thành thằng nhóc điên.
Đàm Hi cười, ánh mắt lại như suy tư gì.
Nếu cô không nghe nhầm thì Tiểu A Đình họ... Quyền?
An An lắc đầu, ý bảo chuyện này để nói sau.
Đề tài này cứ thể bị bỏ qua không nhắc lại nữa. Rất nhanh, mấy đứa nhóc con khác cũng nghe tin chạy tới, đều tò mò vây lấy Tiểu A Đình, hỏi hỏi han han, ríu rít như chim non.
Tống Khâm: “Tiểu Đình, chị là chị của em, chị Kim Kim.”
Tống Ngâm: “Anh là anh của em! Anh Du Du!” “Còn có anh!” Tống Sơ hai tuổi chẳng khác nào quả bóng cao su nhỏ, hoàn toàn không bị ràng buộc bởi thân mình nhỏ bé của mình, linh hoạt xông lên trước, anh là Oa Oa...” Ngô Hạ và A Thận trốn người lớn đi ngắm mặt trời mọc từ lúc trời còn chưa sáng, lúc này vừa mới vào cửa đã nghe thấy một mảnh âm thanh ồn ào vui vẻ của cả người lớn và trẻ con. “Có chuyện gì thế nhỉ? Đi, đi xem nào!” Vừa thấy liền lập tức không thể rời mắt đi được nữa. Ngộ Hạ nhìn chằm chằm vào cục bột nhỏ trong lòng mommy mình, trái tim lập tức mềm như kẹo bông.
Em bé đáng yêu quá đi mất!
Muốn bế, muốn véo, muốn hôn, làm sao bây giờ?
Dù sao, Ngộ Hạ cũng coi như một đứa trẻ trưởng thành đã gặp qua “việc đời”, rốt cuộc, một đám nhãi ranh trước mặt kia đều lớn lên trong tầm mắt cô bé, từ đứa bé tí đến đứa lớn tồng ngồng, đứa sau còn bướng hơn đứa trước.
So ra, một chú bé con mềm mềm mại mại, không biết làm ầm ĩ, chỉ biết nhìn bạn cười, an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoãn vô cùng, quả thực là cực kỳ đáng yêu. “Dĩ An, cháu có thể bế em một chút được không?”
“Đương nhiên có thể.” Đàm Hi đưa Tiểu A Đình cho cô bé, không quên dặn dò: “Cẩn thận đấy...”
Ngộ Hạ đã quen với việc bế trẻ con nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, một khắc khi vừa ôm đứa bé vào lòng, trái tim cô bé đã mềm đến rối tinh rối mù rồi. “Tiểu Đình, Tiểu Đình, sao em lại đáng yêu thế chứ?” “Ề a... Nha nha nha...”
“Gọi chị, chị Hạ Hạ.” “Chế chế... chế...”
“Ngoan quá!” Không biết tại sao, Ngộ Hạ lại cảm động đến mức hốc mắt đỏ ửng, ôi... muốn khóc. A Thận cũng đi tới, hai người đứng rất gần, cùng nhìn Tiểu A Đình trong lòng cô, giống như... người trong một gia đình vậy!
“Hạ Hạ, em thích trẻ con à?” A Thận hỏi cô.
“Em thích trẻ con xinh đẹp đáng yêu, không khóc, không ầm ĩ.” A Thận âm thầm suy nghĩ, điều kiện ngoại hình của cậu và Hạ Hạ cũng không tệ lắm, tương lai nếu có em bé thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, rất đáng yêu đúng không?
Còn không khóc, không ầm ĩ ấy mà...
Cùng lắm thì lúc nào khóc cậu sẽ dỗ, chờ dỗ nín rồi lại đưa cho mẹ bé thôi.
Cậu bé con học theo mẹ phát ra tiếng “dì”, sau đó nhếch miệng cười để lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ, mi mắt cong cong.
Làm cho một đám người nhìn cũng thấy trái tim mình mềm nhũn. “Mẹ, em gái đáng yêu quá!” Tiểu Bồ Đào lắc tay Hàn Sóc, nhìn cục bột nhỏ trong lòng Đàm Hi không chớp mắt.
Trắng2trẻo, mũm mĩm, mềm mại, lông mi rất dài. “Con đúng là đầu đất, đây là em trai.” Hàn Sóc cười mắng yêu con gái.
Tiểu Bồ Đào không tin nổi: “Sao lại là em trai được chứ?” Cục bột nhỏ nhìn xinh xắn như thế cơ mà!
Lúc này, một ngón tay mập mạp lặng lẽ vươn tới, chọc lên mặt cục bột nhỏ, sau đó5rụt về như bị điện giật. Tiểu Cổn Cổn Lục Tùy Phong ba tuổi bị dọa sợ rồi, thật thật thật thật... mềm quá! Có lẽ chẳng ai chú ý đến động tác nhỏ này, nhưng Đàm Hi đang bế Tiểu A Đình, sao có thể không thấy được chứ? Thằng nhãi này nhìn thôi không đủ, còn đưa tay ra sờ nữa...
Tức khắc, vừa tức6vừa buồn cười.
“Mommy,“ Tiểu Cổn Cổn có người tới, cái đầu nhỏ nghiêng trái nghiêng phải nhìn Tiểu A Đình như thể có nhìn thế nào cũng không đủ, “Tên của em trai là gì thế?” “Cái này con phải hỏi dì An An chứ.” Lục Tùy Phong lại chạy qua nhào vào lòng An An, ôi dì này... thơm quá! An An bế cậu5bé lên, đặt trên đầu gối mình, “Tên của em là Quyền Hãn Đình, cháu có thể gọi em là Tiểu Đình.”
“Tiểu Đình, Tiểu Đình, Tiểu Đình...”
Cậu gọi một tiếng thì cục bột nhỏ trong lòng Đàm Hi lại a lên theo một tiếng, đôi mắt to sáng ngời và có thần. “Em trai cười với cháu kìa! Em cười kìa!” Tiểu Cổn Cổn khoa3chân múa tay, thuận tiện biến thành thằng nhóc điên.
Đàm Hi cười, ánh mắt lại như suy tư gì.
Nếu cô không nghe nhầm thì Tiểu A Đình họ... Quyền?
An An lắc đầu, ý bảo chuyện này để nói sau.
Đề tài này cứ thể bị bỏ qua không nhắc lại nữa. Rất nhanh, mấy đứa nhóc con khác cũng nghe tin chạy tới, đều tò mò vây lấy Tiểu A Đình, hỏi hỏi han han, ríu rít như chim non.
Tống Khâm: “Tiểu Đình, chị là chị của em, chị Kim Kim.”
Tống Ngâm: “Anh là anh của em! Anh Du Du!” “Còn có anh!” Tống Sơ hai tuổi chẳng khác nào quả bóng cao su nhỏ, hoàn toàn không bị ràng buộc bởi thân mình nhỏ bé của mình, linh hoạt xông lên trước, anh là Oa Oa...” Ngô Hạ và A Thận trốn người lớn đi ngắm mặt trời mọc từ lúc trời còn chưa sáng, lúc này vừa mới vào cửa đã nghe thấy một mảnh âm thanh ồn ào vui vẻ của cả người lớn và trẻ con. “Có chuyện gì thế nhỉ? Đi, đi xem nào!” Vừa thấy liền lập tức không thể rời mắt đi được nữa. Ngộ Hạ nhìn chằm chằm vào cục bột nhỏ trong lòng mommy mình, trái tim lập tức mềm như kẹo bông.
Em bé đáng yêu quá đi mất!
Muốn bế, muốn véo, muốn hôn, làm sao bây giờ?
Dù sao, Ngộ Hạ cũng coi như một đứa trẻ trưởng thành đã gặp qua “việc đời”, rốt cuộc, một đám nhãi ranh trước mặt kia đều lớn lên trong tầm mắt cô bé, từ đứa bé tí đến đứa lớn tồng ngồng, đứa sau còn bướng hơn đứa trước.
So ra, một chú bé con mềm mềm mại mại, không biết làm ầm ĩ, chỉ biết nhìn bạn cười, an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoãn vô cùng, quả thực là cực kỳ đáng yêu. “Dĩ An, cháu có thể bế em một chút được không?”
“Đương nhiên có thể.” Đàm Hi đưa Tiểu A Đình cho cô bé, không quên dặn dò: “Cẩn thận đấy...”
Ngộ Hạ đã quen với việc bế trẻ con nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, một khắc khi vừa ôm đứa bé vào lòng, trái tim cô bé đã mềm đến rối tinh rối mù rồi. “Tiểu Đình, Tiểu Đình, sao em lại đáng yêu thế chứ?” “Ề a... Nha nha nha...”
“Gọi chị, chị Hạ Hạ.” “Chế chế... chế...”
“Ngoan quá!” Không biết tại sao, Ngộ Hạ lại cảm động đến mức hốc mắt đỏ ửng, ôi... muốn khóc. A Thận cũng đi tới, hai người đứng rất gần, cùng nhìn Tiểu A Đình trong lòng cô, giống như... người trong một gia đình vậy!
“Hạ Hạ, em thích trẻ con à?” A Thận hỏi cô.
“Em thích trẻ con xinh đẹp đáng yêu, không khóc, không ầm ĩ.” A Thận âm thầm suy nghĩ, điều kiện ngoại hình của cậu và Hạ Hạ cũng không tệ lắm, tương lai nếu có em bé thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, rất đáng yêu đúng không?
Còn không khóc, không ầm ĩ ấy mà...
Cùng lắm thì lúc nào khóc cậu sẽ dỗ, chờ dỗ nín rồi lại đưa cho mẹ bé thôi.
Danh sách chương