"Vào lúc đó thì ông ấy cũng đã yêu mẹ của cháu rồi, nhưng mà cũng chính bởi vì yêu, cho nên ông ấy lại càng thêm giận dỗi hơn nữa, rồi lại không chịu giải thích cho rõ ràng mọi chuyện với bà ấy. Mãi cho đến sau này nhiều năm trôi qua rồi, thì ông ấy vẫn cứ luôn cảm thấy hối hận vô cùng về chuyện đó."
Nhưng mà cho dù có hối hận đi chăng nữa thì cũng đã là vô ích rồi. Có những điều tiếc nuối, sẽ mãi mãi chỉ có thể ở lại được nơi đó mà thôi.
"Căn bệnh của dì thì lại rất là phức tạp, lần trước khi mà chúng ta vô tình gặp lại nhau, thì có lẽ là ông ấy đã cảm thấy rằng cũng chỉ vì những áp lực của gia đình vào năm đó mà hai chúng ta đã phải chia tay nhau, bây giờ đây khi nhìn thấy dì đang phải sống một cuộc sống không được tốt cho lắm, cho nên ông ấy mới cảm thấy có chút gì đó thật là áy náy. Ông ấy muốn đưa dì về ở cùng một nhà để cho tiện việc chăm sóc, cũng như là để cho tiện việc khám chữa bệnh nữa. Nhưng mà ông ấy lại không thể nào ngờ được rằng, cháu và Lương Hằng thì lại có thể…"
Tôi cúi gằm mặt xuống đất, rồi lại nghĩ đến những chuyện mà mình đã từng làm trước đây, chỉ cảm thấy bản thân mình thật là nực cười và đáng xấu hổ biết bao nhiêu.
Dì Lương lại nhẹ nhàng mà nói tiếp rằng:
"Ông ấy cũng không thể nào ngờ được rằng, Lương Hằng thì lại có thể thích cháu nhiều đến như thế đâu."
Tôi sững sờ thốt lên: "Nhưng, nhưng khi đó rõ ràng là cháu…"
Khóe môi dì Lương khẽ cong lên thành một nụ cười thanh thản.
"Đó là con trai do chính tay dì nuôi nấng, dì là người hiểu nó hơn bất kỳ ai hết."
"Niêm Hạ này, nó chưa từng dành tình cảm cho một cô gái nào nhiều đến nhường vậy đâu. Thế nên, đừng để những hiểu lầm xưa cũ của bậc cha chú khiến hai đứa các con phải bỏ lỡ mất duyên phận của nhau nữa nhé."
…
Một tháng sau đó, dì Lương đã thuận lợi được xuất viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thêm một năm nữa lại lặng lẽ trôi qua, tôi và Lương Hằng cuối cùng cũng đã tổ chức một đám cưới ấm cúng.
Hứa Dao đã khóc đến mức tèm lem cả mặt mày trong buổi lễ thành hôn của chúng tôi.
"Niêm Hạ ơi, cậu quả thực là quá đỉnh luôn đó! Vậy mà lại có thể tán đổ được người đàn ông mà mình yêu thương nhất trên đời này cơ chứ!"
Tôi vội vàng đáp lại rằng: "…Thôi được rồi, cậu làm ơn giữ ý tứ một chút đi chứ hả, đang ở ngay trước mặt của cả hai bên phụ huynh đó nha."
Cô ấy nghẹn ngào không nói nên lời, đôi mắt thì lại đẫm lệ lưng tròng, rồi lại đưa chiếc nhẫn cưới cho tôi. Tôi ngẩng đầu lên, rồi lại chạm phải ánh mắt của Lương Hằng.
Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy cả bố tôi và dì Lương đều đang mỉm cười trìu mến nhìn về phía của chúng tôi.
Bọn họ cũng đã sớm hóa giải được hết tất cả mọi khúc mắc ở trong quá khứ rồi, và cả ở hiện tại nữa.
Tôi cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cho Lương Hằng.
"Anh Lương ơi, câu trả lời của em chính là… em thật sự rất thích anh đó."
Lương Hằng cúi đầu xuống rồi khẽ mỉm cười một cách dịu dàng, chiếc nhẫn kim cương mà anh vừa mới trao cho tôi đang lấp lánh tỏa ra những ánh sáng rực rỡ.
"Bà xã yêu quý của anh ơi, sau này xin em hãy chỉ bảo cho anh thêm nhiều điều nữa nhé."
(Hoàn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương