Lâm Tú Vi mở cửa,chậm rãi pha chút sợ hãi cùng với thân thể không thể bi thảm hơn bước vào.Cô tiến lại bàn làm việc,hơi ngó thân ảnh của hắn.Đương nhiên điều đầu tiên mà cô cảm thấy hơi hụt hẫng chính là biểu hiện của Vương Thành Long.Mọi lần chỉ cần là cô thì hắn sẽ trêu đùa,nói xoáy,làm cho cô sợ sệt.Nhưng bây giờ thì khác,không khí của căn phòng ngợp thở,thậm chí cô còn nghe rõ hơi thở có phần mệt nhọc của hắn.Vương Thành Long không có chút bất động,hắn ngồi quay ra phía thành phố.Bản thân hắn biết cô đang đứng sau hắn,biết cô đang mong chờ hắn nói câu gì đó.Nhưng...chỉ cần đối diện với đôi mắt to tròn,chạm vào chút long lanh của màu mắt đen là hắn lại càng cảm thấy chán ghét bản thân hơn.Không thấy hắn phản ứng,Lâm Tú Vi đặt âu cháo lên bàn,tay cầm chặt lấy gấu váy đau đớn.
-Tôi...tôi có nấu chút cháo...
Vẫn không thấy phản ứng gì,cô liền gấp gáp giải thích.Thực chất hiện tại cô còn chẳng hiểu vì sao bản thân lại quan tâm tới hắn nữa.Chỉ là khi nghĩ lại ánh mắt căm hận của hắn cô lại có cảm giác xé lòng,bứt rứt như mình đã làm cho hắn ra nông nỗi này vậy.
-A...anh yên tâm đi,trong cháo không có mấy thứ anh dị ứng đâu.Với lại tôi đến đây nhanh nhất có thể rồi nên cháo vẫn còn nóng.Anh không ăn cháo sẽ nguội mất.
Lâm Tú Vi giọng nói gấp gáp,ánh mắt hơi rung động,đôi môi hoạt động nhanh nhất có thể.Vương Thành Long tay nắm chặt thành ghế,ly tâm bất chợt nhăn lại lộ rõ vẻ khó chịu.Cô nói vậy là quan tâm hắn?Hay thương hại đây?Dáng vẻ gấp gáp của cô lại làm hắn khó chịu hơn.Tại sao vậy?Rốt cuộc đối với cô hắn là gì?Vương Thành Long quay ghế lại,ánh mắt bất chợt có phần nhún nhường.Cô gái đứng trước mắt hắn sao trông tiều tụy,vết xước trên tay rỉ máu cũng đã bắt đầu đông lại,bàn tay bị phỏng cũng tuột cả băng quấn.Có lẽ,để cử động dễ hơn khi nấu đồ ăn cô đã phải cởi bỏ phần băng gạc ra.Lâm Tú Vi nhìn thấy hắn lập tức cúi xuống,cô rất sợ,sợ cái ánh mắt căm phẫn của hắn,sợ hắn thấy cô chướng mắt lúc đó lại ảnh hưởng tới Hoàng Phong.Thực chất,cô hiện tại rất muốn khóc.Từ lúc nào mà cô không còn được sống một cuộc đời của Lâm Tú Vi? -Cô nghĩ cô làm vậy tôi sẽ cảm động?
Lâm Tú Vi tròn mắt ngạc nhiên,cô ngẩng đầu lên nhìn Vương Thành Long.Sắc mặt của hắn có phần nhợt nhạt đi rất nhiều,nhưng ánh mắt không lay động dù chỉ một chút.Vương Thành Long nhìn cô nhếch mép khinh bỉ bước ra cửa,đang bước thì dừng lại,hơi ngoảnh mặt về đằng sau để lộ nửa gương mặt tuyệt hảo.
-Cô...có vẻ thừa sự thương hại nên mới đem đi phân phát.Đúng chứ?
Vừa dứt lời,hắn mở cửa bước ra,Diệp Anh còn không ngờ hắn lại có thái độ như vậy.Lâm Tú Vi trong phòng đứng lặng người,ánh mắt bất chợt rụp xuống,tiếp theo đó là nước mắt chảy dài.Cô...thực sự đã lo lắng cho hắn.Bản thân cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dành sự thương hại cho ai đó ngoài bản thân mình.Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ mặc kệ bản thân như thế nào,đau đớn ra sao chỉ vì muốn mang cháo đến nhanh cho một người mà mình không ưa.Chưa bao giờ...chưa một lần nào Lâm Tú Vi cô như ngày hôm nay.Cô nhìn âu cháo,ngước mắt lên,hít một hơi thật sâu rồi lau sạch phần nước mắt còn đọng lại trên khóe.Dù sao cô cũng không thể ở lại khi người ta đã không muốn thấy mình.Lâm Tú Vi chân đất nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.Diệp Anh đứng lên định hỏi chuyện.
-Tiểu...
Cô đi qua như không nghe thấy gì.Đúng vậy,đầu cô bây giờ trống rỗng,không có chút gì hết,cô cứ đi nhưng không biết sẽ về đâu.Bước ra khỏi công ty,cô nhìn lên bầu trời.Hôm nay trời rất đẹp,gió cũng nhẹ nhàng,mây cũng êm đềm,dòng người cũng vẫn bận rộn,nhộn nhịp...Chỉ có cô là...đáng thương!Lâm Tú Vi đi lang thang trên vỉa hè.
Phía bên kia đường,Phàm Anh cùng lúc đi ra từ trong quán cafe có tiếng.Gương mặt hiện rõ vẻ hạnh phúc.Mái tóc đen được cô búi sau gái,chiếc váy suông màu trắng cùng đôi giày bata thời trang cùng màu trông rất dễ thương.Hôm nay cô gặp Bảo Bảo.
Nói xem,gặp người mình thương thầm bấy lâu cảm giác thế nào?Đương nhiên là tim sẽ đập bất chấp,đứng hàng giờ trước gương để chắc chắn rằng mình hoàn hảo nhất.Bảo Bảo đột nhiên gọi điện cho Phàm Anh hẹn gặp mặt,cô đã chuẩn bị rất chu đáo,đến từ rất sớm,chọn một chỗ ngồi có view đẹp nhất,gọi đồ uống mà cô thích nhất-cốc trà đào.Cô ngồi đó một lúc thì Bảo Bảo đến.
-Em đợi anh lâu chưa?
Phàm Anh giật mình quay lại nhìn,cô bất giác đỏ mặt,cảm giác không thể kiểm soát được bản thân thật khó chịu.Cô hơi cúi mắt xuống.
-Em cũng vừa mới đến.
Bảo Bảo ngồi đối diện cô,gọi một chai bia thượng hạng.Anh nhìn cô một lúc lâu.Phàm Anh cảm thấy hơi ngượng khi anh cứ nhìn chằm chằm như vậy nên cô ngỏ lời trước.
-Anh hẹn em ra đây có chuyện gì?
Bảo Bảo lại nhìn chằm chằm cô.Phàm Anh ngay khi nhìn vào ánh mắt hút hồn kia đã không thể rời bỏ.
-Chỉ là muốn gặp em chút thôi.
Phàm Anh hình như không nghe thấy anh nói gì.Chỉ nhìn không ngớt gương mặt kia.
-Mặt anh có bị gì hả?
Cô nghe thấy vậy mới giật mình.Nghượng ngùng cúi xuống.Phục vụ mang đồ uống ra,anh nhấp một hơi dài rồi đặt xuống.Tựa nhẹ ra ghế nhìn Phàm Anh.
-Giờ anh nói anh thích em thì sao nhỉ?
Phàm Anh ngạc nhiên,nhưng cũng hơi nghi ngại.
-Chẳng phải anh thích tiểu Vi?
-Aizz...Là nhờ tiểu Vi mà anh mới thích em mà.
Bảo Bảo vào thẳng vấn đề.Anh vẫn luôn giữ quan điểm của mình: đánh nhanh thắng nhanh.Đương nhiên cái này lúc nào cũng hiệu quả,có cô gái nào mà không gục trước vẻ ngoài ngọt ngào của anh.Bảo Bảo hôm nay không lịch lãm,lãng tử như mọi ngày mà có chút bụi bặm của một dân chơi.Anh mặc chiếc áo phông trắng thụng,bên ngoài là chiếc áo bò cào rách,chiếc quần jocker cùng đôi giày Nike hoàn hảo.
-Hả?
Phàm Anh lúc này thực sự rất dễ thương,gương mặt hơi ửng đỏ,đôi mắt to tròn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
-Thì là anh thích em nên mới quen với tiểu Vi.
-...
-Haiz...Anh có được làm chàng trai may mắn hôm nay không?
Phàm Anh mỉm cười,cô đang nghĩ mông lung,không phải mà là đang tưởng tượng ra một khung cảnh tuyệt đẹp sắp hiện hữu trong cuộc đời cô.
-Anh sẽ thương một cô gái bình thường như em chứ?
-Trong mắt anh,em là cô giá đặc biệt.
Thực ra Bảo Bảo cũng đã biết qua về Phàm Anh,thực chất anh cũng rất thích cô bởi mẫu người chịu đựng và nét bí ẩn mà cô tạo cho bản thân.Nhưng rốt cuộc thì đó cũng chỉ là loại cảm giác mà anh cho là bình thường,không có gì đặc biệt.
Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc.Họ rất vui vẻ,kể những lần mà chạm mặt.Ngay cả Phàm Anh cũng nói anh nghe về chuyện mình thích thầm anh bấy lâu.Buổi gặp mặt kết thúc khá sớm vì Bảo Bảo có việc phải đi gấp vả lại cô cũng nên trở về quán phụ giúp ba mình.
Phàm Anh đứng trên vỉa hè,vừa đợi xe vừa ngập tràn trong suy nghĩ hạnh phúc.Bất chợt nhìn sang bên kia đường là bóng người rất quen.Thoạt đầu cô nghĩ đó là Lâm Tú Vi nhưng lại lắc đầu vì nghĩ mình nhìn lầm.Sau đó Lâm Tú Vi bị xô ngã,Phàm Anh mới nhận ra cô.Cô chạy sang đường,ngồi sụp xuống bên Lâm Tú Vi.Bàn tay run run nhìn gương mặt,hơi sợ khi chạm vào những vết thương ở tay,chân cô.
-Tiểu Vi,cậu...cậu sao vậy?
Lâm Tú Vi ngước mắt lên nhìn Phàm Anh,lúc này cô mới nhận ra rằng mình cũng cũng biết yếu đuối.Cô ôm chầm Phàm Anh khóc nấc lên.Phàm Anh không hiểu chuyện gì nhưng thấy Lâm Tú Vi như vậy cô cũng không chịu được.Phàm Anh ôm cô thật chặt,người qua đường cũng vì vậy mà tò mò.
Phàm Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra,lau nước mắt trên đôi má phúng phính.Xong xuôi,cô đỡ Lâm Tú Vi đi.
-Đi,về nhà để mình lau vết thương cho.
Lâm Tú Vi cùng với Phàm Anh lên xe trở về nhà Phàm Anh.Trên xe,cô như người mất hồn,ánh mắt mông lung không hướng về đâu,đầu cô hơi ngả vào kính xe.Rốt cuộc bản thân cô đang làm gì vậy?Ngay cả cảm xúc hiện tại cũng không biết nên tức giận hay đau lòng?Bất chợt cô sực nhớ ra chuyện gì đấy,vội vã mượn máy cô để nhắn gì đó.
Khoảng 10" sau,Phàm Anh đưa cô vào phòng riêng,tiện thể mang hộp y tế vào phòng.
Vừa rửa vết thương,vừa nhẹ nhàng gỡ những mảnh thủy tinh ra.
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
Lâm Tú Vi không nói gì,chỉ lắc nhẹ,lúc gỡ những mảnh vụn cắm ở cánh tay ra thân thể cô cũng không có chút phản ứng.Phàm Anh thấy vậy càng thấy lo lắng hơn.
-Tiểu Vi này,có chuyện gì nhất định phải nói với mình,chúng ta cùng vượt qua.Được chứ?
Lâm Tú Vi cánh tay,đôi chân lấm tấm những băng gạc,bàn tay băng kín trông rất đáng thương.Phàm Anh không kìm nổi cảm xúc,cô nhẹ nhàng vòng tay ra ôm lấy Lâm Tú Vi.Hiện tại Lâm Tú Vi cảm thấy thực sự ấm áp,ấm áp hơn cả gia đình.Cô đáp lại cái ôm của Phàm Anh.
-Cảm ơn,vì đã làm bạn với mình.
Lâm Tú Vi nhẹ nhàng thốt ra câu nói.Phàm Anh mỉm cười rồi ra khỏi phòng cho cô nghỉ ngơi.
Về phần Vương Thành Long,hắn sau khi đi ra gặp một số đối tác thì quay trở lại.Nhìn quanh phòng,không thấy Lâm Tú Vi chỉ thấy âu cháo được bọc qua mấy lớp cách nhiệt.Hắn cười nhạt.Nụ cười của đau khổ hay khinh bỉ bản thân?Rốt cuộc,cũng không có ai muốn chờ đợi một người như hắn.Ngồi xuống chiếc ghế màu đen êm ái mang tên tổng tài,hắn nhìn chằm chằm vào âu cháo trước mặt.Bất chợt điện thoại reo lên báo tin nhắn,là số lạ.
"-Tôi quên điện thoại nên mượn máy tiểu Phàm,anh ăn cháo đi cho lại sức,tôi cũng có mang chút thuốc hạ sốt để trên bàn.Xin lỗi vì chuyện hôm qua!"
Vương Thành Long không có cảm xúc gì,tắt điện thoại coi như đã nhận thông báo.Hắn ngả người ra phía sau,hai mắt hơi nhắm,thân ảnh tỏ rõ mệt mỏi.Cùng lúc đấy Evill đi vào,thấy Vương Thành Long không ổn nên nhắn tin báo Đại Ân luôn.
-Anh hai!
Vương Thành Long ngồi lên,nhấp chút rượu vừa lấy.
-Sao rồi?
-Đã xong,Huỳnh Sam có vẻ rất thích.
-Địa điểm?
-Là nhà hàng Cams ở khu đô thị hạng cao cấp.Anh có hẹn vào lúc 8 giờ tối ngày mai.
Vương Thành Long nghe khu đồ thị hạng cao cấp liền nhếch mép.
-Rất biết chọn địa điểm.Sắp xếp mọi chuyện cho thật chu đáo.Tôi muốn có bữa tiệc vui vẻ tối mai.
-Vâng,nhưng anh chưa khỏe,có cần...
-Chuyện tôi nói cứ thế mà làm,còn việc không liên quan không cần chú bận tâm.
-Vậy em đi trước!
Evill chào rồi ra về nhanh chóng.Vương Thành Long gọi Diệp anh vào.Cô vào rất nhanh.Ánh mắt như thói quen lướt mọi thứ.Tất cả điều y nguyên.
-Tổng tài!
-Tìm chuếc đầm phù hợp với nhà hàng cao cấp,đừng cầu kì quá...
Vương Thành Long ngập ngừng,ánh mắt hướng về phía điện thoại rồi nhìn Diệp Anh.Cô nghe đến đây bất chợt nở nụ cười rất tươi,cô biết chắc chắn hắn sẽ chẳng lỡ giận cô nổi một ngày.
-Rồi chuyển tới nhà hiệu trưởng trường Thiên Tú.Thiệp ghi tên tôi.
Diệp Anh cười ngượng.
-Tổng tài có muốn kèm nữ trang.
-Đầy đủ!
Diệp Anh theo lời đi ra làm nhiệm vụ.Vương Thành Long ngả người đau đầu,ngả thân ảnh ra ghế.Hơi thở mệt nhọc.Trong đầu hiện tại ngoài hình ảnh Lâm Tú Vi bị thương những thứ khác không còn tồn tại.Hắn căn bản không lỡ để cô thành ra như vậy.Nhưng thời điểm mà cô ngã xuống,đôi tay không đủ dũng cảm để đỡ cô lên,đôi tay này đã nhuốm máu,đã khiến cô ghê tởm,động vào người cô lại càng làm cô ghê tởm hơn.Rốt cuộc bản thân lại là người thấy chán ghét đôi tay mình.
Gương mặt hắn đã bao lâu người ta không còn nhìn thấy sự hạnh phúc,thư thả của một Vương Thành Long ngày trước.Đã bao lâu ngay cả ngồi cạnh người thân hắn cũng phải gồng mình.Đã bao lâu hắn chưa nhận được cái ôm thật chặt,một giọng nói khiến hắn có thể rũ bỏ tất cả,ném hết hận thù và sống một cuộc sống bình thường.Tưởng chừng đã tìm được con người đấy.Nhưng...người tính không bằng trời tính,lại trở thành ác nhân,kẻ giết người và một tên vô nhân tính!
Đại Ân đang trong phòng nghiên cứu một loại thuốc mới-thuốc mất cảm giác,loại thuốc này nếu thành công sẽ là cực phẩm và đương nhiên các bang trong hắc-bạch đạo đều thèm khát.Nhận được tin của Evill,anh liền bỏ đấy nhanh chóng đến công ty.Chiếc áo sơ mi xanh nhạt cùng thần thái nghiêm túc khiến bao nữ nhân viên phải dõi theo từng bước.Anh không để ý,bởi người mà anh thích nhất định phải toàn diện về mọi mặt,nhưng không cần phải quá xinh bởi anh luôn khẳng định "tiêu chuẩn của mình không hề cao".Đúng vậy,nhưng chưa một cô gái nào vượt qua cái "hàng rào" đấy để lọt vào mắt xanh của anh.Đại Ân bước vào,nhìn thoáng đã biết bệnh,liếc lại bàn thấy âu đồ ăn,mấy viên thuốc hạ sốt.
-Anh hai,để em tiêm thuốc!
Vương Thành Long không nói gì,Đại Ân nhanh chóng làm thao tác.
-Việc nghiên cứu sao rồi!
Đại Ân xong việc lán lại trò chuyện với Vương Thành Long.Thực chất việc nói chuyện với Đại Ân khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn.Vì vậy,trong bang không ai không biết Đại Ân là người mà Vương Thành Long tin tưởng nhất!
-Đang tiến triển rất tốt.
-Chú nói xem,tôi có phải sát nhân không.
Đại Ân sững người.Lần đầu tiên trong đời anh biết đã có người làm ý chí Vương Thành Long lung lay.
-Chỉ cần là lý do chính đáng thì ác nhân cũng trở thành người...
Vương Thành Long trầm tư một chút rồi quay ghế lại nhìn không gian sầm uất trước mặt.Đại Ân biết ý cũng lui về.
-Tôi...tôi có nấu chút cháo...
Vẫn không thấy phản ứng gì,cô liền gấp gáp giải thích.Thực chất hiện tại cô còn chẳng hiểu vì sao bản thân lại quan tâm tới hắn nữa.Chỉ là khi nghĩ lại ánh mắt căm hận của hắn cô lại có cảm giác xé lòng,bứt rứt như mình đã làm cho hắn ra nông nỗi này vậy.
-A...anh yên tâm đi,trong cháo không có mấy thứ anh dị ứng đâu.Với lại tôi đến đây nhanh nhất có thể rồi nên cháo vẫn còn nóng.Anh không ăn cháo sẽ nguội mất.
Lâm Tú Vi giọng nói gấp gáp,ánh mắt hơi rung động,đôi môi hoạt động nhanh nhất có thể.Vương Thành Long tay nắm chặt thành ghế,ly tâm bất chợt nhăn lại lộ rõ vẻ khó chịu.Cô nói vậy là quan tâm hắn?Hay thương hại đây?Dáng vẻ gấp gáp của cô lại làm hắn khó chịu hơn.Tại sao vậy?Rốt cuộc đối với cô hắn là gì?Vương Thành Long quay ghế lại,ánh mắt bất chợt có phần nhún nhường.Cô gái đứng trước mắt hắn sao trông tiều tụy,vết xước trên tay rỉ máu cũng đã bắt đầu đông lại,bàn tay bị phỏng cũng tuột cả băng quấn.Có lẽ,để cử động dễ hơn khi nấu đồ ăn cô đã phải cởi bỏ phần băng gạc ra.Lâm Tú Vi nhìn thấy hắn lập tức cúi xuống,cô rất sợ,sợ cái ánh mắt căm phẫn của hắn,sợ hắn thấy cô chướng mắt lúc đó lại ảnh hưởng tới Hoàng Phong.Thực chất,cô hiện tại rất muốn khóc.Từ lúc nào mà cô không còn được sống một cuộc đời của Lâm Tú Vi? -Cô nghĩ cô làm vậy tôi sẽ cảm động?
Lâm Tú Vi tròn mắt ngạc nhiên,cô ngẩng đầu lên nhìn Vương Thành Long.Sắc mặt của hắn có phần nhợt nhạt đi rất nhiều,nhưng ánh mắt không lay động dù chỉ một chút.Vương Thành Long nhìn cô nhếch mép khinh bỉ bước ra cửa,đang bước thì dừng lại,hơi ngoảnh mặt về đằng sau để lộ nửa gương mặt tuyệt hảo.
-Cô...có vẻ thừa sự thương hại nên mới đem đi phân phát.Đúng chứ?
Vừa dứt lời,hắn mở cửa bước ra,Diệp Anh còn không ngờ hắn lại có thái độ như vậy.Lâm Tú Vi trong phòng đứng lặng người,ánh mắt bất chợt rụp xuống,tiếp theo đó là nước mắt chảy dài.Cô...thực sự đã lo lắng cho hắn.Bản thân cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dành sự thương hại cho ai đó ngoài bản thân mình.Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ mặc kệ bản thân như thế nào,đau đớn ra sao chỉ vì muốn mang cháo đến nhanh cho một người mà mình không ưa.Chưa bao giờ...chưa một lần nào Lâm Tú Vi cô như ngày hôm nay.Cô nhìn âu cháo,ngước mắt lên,hít một hơi thật sâu rồi lau sạch phần nước mắt còn đọng lại trên khóe.Dù sao cô cũng không thể ở lại khi người ta đã không muốn thấy mình.Lâm Tú Vi chân đất nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.Diệp Anh đứng lên định hỏi chuyện.
-Tiểu...
Cô đi qua như không nghe thấy gì.Đúng vậy,đầu cô bây giờ trống rỗng,không có chút gì hết,cô cứ đi nhưng không biết sẽ về đâu.Bước ra khỏi công ty,cô nhìn lên bầu trời.Hôm nay trời rất đẹp,gió cũng nhẹ nhàng,mây cũng êm đềm,dòng người cũng vẫn bận rộn,nhộn nhịp...Chỉ có cô là...đáng thương!Lâm Tú Vi đi lang thang trên vỉa hè.
Phía bên kia đường,Phàm Anh cùng lúc đi ra từ trong quán cafe có tiếng.Gương mặt hiện rõ vẻ hạnh phúc.Mái tóc đen được cô búi sau gái,chiếc váy suông màu trắng cùng đôi giày bata thời trang cùng màu trông rất dễ thương.Hôm nay cô gặp Bảo Bảo.
Nói xem,gặp người mình thương thầm bấy lâu cảm giác thế nào?Đương nhiên là tim sẽ đập bất chấp,đứng hàng giờ trước gương để chắc chắn rằng mình hoàn hảo nhất.Bảo Bảo đột nhiên gọi điện cho Phàm Anh hẹn gặp mặt,cô đã chuẩn bị rất chu đáo,đến từ rất sớm,chọn một chỗ ngồi có view đẹp nhất,gọi đồ uống mà cô thích nhất-cốc trà đào.Cô ngồi đó một lúc thì Bảo Bảo đến.
-Em đợi anh lâu chưa?
Phàm Anh giật mình quay lại nhìn,cô bất giác đỏ mặt,cảm giác không thể kiểm soát được bản thân thật khó chịu.Cô hơi cúi mắt xuống.
-Em cũng vừa mới đến.
Bảo Bảo ngồi đối diện cô,gọi một chai bia thượng hạng.Anh nhìn cô một lúc lâu.Phàm Anh cảm thấy hơi ngượng khi anh cứ nhìn chằm chằm như vậy nên cô ngỏ lời trước.
-Anh hẹn em ra đây có chuyện gì?
Bảo Bảo lại nhìn chằm chằm cô.Phàm Anh ngay khi nhìn vào ánh mắt hút hồn kia đã không thể rời bỏ.
-Chỉ là muốn gặp em chút thôi.
Phàm Anh hình như không nghe thấy anh nói gì.Chỉ nhìn không ngớt gương mặt kia.
-Mặt anh có bị gì hả?
Cô nghe thấy vậy mới giật mình.Nghượng ngùng cúi xuống.Phục vụ mang đồ uống ra,anh nhấp một hơi dài rồi đặt xuống.Tựa nhẹ ra ghế nhìn Phàm Anh.
-Giờ anh nói anh thích em thì sao nhỉ?
Phàm Anh ngạc nhiên,nhưng cũng hơi nghi ngại.
-Chẳng phải anh thích tiểu Vi?
-Aizz...Là nhờ tiểu Vi mà anh mới thích em mà.
Bảo Bảo vào thẳng vấn đề.Anh vẫn luôn giữ quan điểm của mình: đánh nhanh thắng nhanh.Đương nhiên cái này lúc nào cũng hiệu quả,có cô gái nào mà không gục trước vẻ ngoài ngọt ngào của anh.Bảo Bảo hôm nay không lịch lãm,lãng tử như mọi ngày mà có chút bụi bặm của một dân chơi.Anh mặc chiếc áo phông trắng thụng,bên ngoài là chiếc áo bò cào rách,chiếc quần jocker cùng đôi giày Nike hoàn hảo.
-Hả?
Phàm Anh lúc này thực sự rất dễ thương,gương mặt hơi ửng đỏ,đôi mắt to tròn đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
-Thì là anh thích em nên mới quen với tiểu Vi.
-...
-Haiz...Anh có được làm chàng trai may mắn hôm nay không?
Phàm Anh mỉm cười,cô đang nghĩ mông lung,không phải mà là đang tưởng tượng ra một khung cảnh tuyệt đẹp sắp hiện hữu trong cuộc đời cô.
-Anh sẽ thương một cô gái bình thường như em chứ?
-Trong mắt anh,em là cô giá đặc biệt.
Thực ra Bảo Bảo cũng đã biết qua về Phàm Anh,thực chất anh cũng rất thích cô bởi mẫu người chịu đựng và nét bí ẩn mà cô tạo cho bản thân.Nhưng rốt cuộc thì đó cũng chỉ là loại cảm giác mà anh cho là bình thường,không có gì đặc biệt.
Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc.Họ rất vui vẻ,kể những lần mà chạm mặt.Ngay cả Phàm Anh cũng nói anh nghe về chuyện mình thích thầm anh bấy lâu.Buổi gặp mặt kết thúc khá sớm vì Bảo Bảo có việc phải đi gấp vả lại cô cũng nên trở về quán phụ giúp ba mình.
Phàm Anh đứng trên vỉa hè,vừa đợi xe vừa ngập tràn trong suy nghĩ hạnh phúc.Bất chợt nhìn sang bên kia đường là bóng người rất quen.Thoạt đầu cô nghĩ đó là Lâm Tú Vi nhưng lại lắc đầu vì nghĩ mình nhìn lầm.Sau đó Lâm Tú Vi bị xô ngã,Phàm Anh mới nhận ra cô.Cô chạy sang đường,ngồi sụp xuống bên Lâm Tú Vi.Bàn tay run run nhìn gương mặt,hơi sợ khi chạm vào những vết thương ở tay,chân cô.
-Tiểu Vi,cậu...cậu sao vậy?
Lâm Tú Vi ngước mắt lên nhìn Phàm Anh,lúc này cô mới nhận ra rằng mình cũng cũng biết yếu đuối.Cô ôm chầm Phàm Anh khóc nấc lên.Phàm Anh không hiểu chuyện gì nhưng thấy Lâm Tú Vi như vậy cô cũng không chịu được.Phàm Anh ôm cô thật chặt,người qua đường cũng vì vậy mà tò mò.
Phàm Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra,lau nước mắt trên đôi má phúng phính.Xong xuôi,cô đỡ Lâm Tú Vi đi.
-Đi,về nhà để mình lau vết thương cho.
Lâm Tú Vi cùng với Phàm Anh lên xe trở về nhà Phàm Anh.Trên xe,cô như người mất hồn,ánh mắt mông lung không hướng về đâu,đầu cô hơi ngả vào kính xe.Rốt cuộc bản thân cô đang làm gì vậy?Ngay cả cảm xúc hiện tại cũng không biết nên tức giận hay đau lòng?Bất chợt cô sực nhớ ra chuyện gì đấy,vội vã mượn máy cô để nhắn gì đó.
Khoảng 10" sau,Phàm Anh đưa cô vào phòng riêng,tiện thể mang hộp y tế vào phòng.
Vừa rửa vết thương,vừa nhẹ nhàng gỡ những mảnh thủy tinh ra.
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
Lâm Tú Vi không nói gì,chỉ lắc nhẹ,lúc gỡ những mảnh vụn cắm ở cánh tay ra thân thể cô cũng không có chút phản ứng.Phàm Anh thấy vậy càng thấy lo lắng hơn.
-Tiểu Vi này,có chuyện gì nhất định phải nói với mình,chúng ta cùng vượt qua.Được chứ?
Lâm Tú Vi cánh tay,đôi chân lấm tấm những băng gạc,bàn tay băng kín trông rất đáng thương.Phàm Anh không kìm nổi cảm xúc,cô nhẹ nhàng vòng tay ra ôm lấy Lâm Tú Vi.Hiện tại Lâm Tú Vi cảm thấy thực sự ấm áp,ấm áp hơn cả gia đình.Cô đáp lại cái ôm của Phàm Anh.
-Cảm ơn,vì đã làm bạn với mình.
Lâm Tú Vi nhẹ nhàng thốt ra câu nói.Phàm Anh mỉm cười rồi ra khỏi phòng cho cô nghỉ ngơi.
Về phần Vương Thành Long,hắn sau khi đi ra gặp một số đối tác thì quay trở lại.Nhìn quanh phòng,không thấy Lâm Tú Vi chỉ thấy âu cháo được bọc qua mấy lớp cách nhiệt.Hắn cười nhạt.Nụ cười của đau khổ hay khinh bỉ bản thân?Rốt cuộc,cũng không có ai muốn chờ đợi một người như hắn.Ngồi xuống chiếc ghế màu đen êm ái mang tên tổng tài,hắn nhìn chằm chằm vào âu cháo trước mặt.Bất chợt điện thoại reo lên báo tin nhắn,là số lạ.
"-Tôi quên điện thoại nên mượn máy tiểu Phàm,anh ăn cháo đi cho lại sức,tôi cũng có mang chút thuốc hạ sốt để trên bàn.Xin lỗi vì chuyện hôm qua!"
Vương Thành Long không có cảm xúc gì,tắt điện thoại coi như đã nhận thông báo.Hắn ngả người ra phía sau,hai mắt hơi nhắm,thân ảnh tỏ rõ mệt mỏi.Cùng lúc đấy Evill đi vào,thấy Vương Thành Long không ổn nên nhắn tin báo Đại Ân luôn.
-Anh hai!
Vương Thành Long ngồi lên,nhấp chút rượu vừa lấy.
-Sao rồi?
-Đã xong,Huỳnh Sam có vẻ rất thích.
-Địa điểm?
-Là nhà hàng Cams ở khu đô thị hạng cao cấp.Anh có hẹn vào lúc 8 giờ tối ngày mai.
Vương Thành Long nghe khu đồ thị hạng cao cấp liền nhếch mép.
-Rất biết chọn địa điểm.Sắp xếp mọi chuyện cho thật chu đáo.Tôi muốn có bữa tiệc vui vẻ tối mai.
-Vâng,nhưng anh chưa khỏe,có cần...
-Chuyện tôi nói cứ thế mà làm,còn việc không liên quan không cần chú bận tâm.
-Vậy em đi trước!
Evill chào rồi ra về nhanh chóng.Vương Thành Long gọi Diệp anh vào.Cô vào rất nhanh.Ánh mắt như thói quen lướt mọi thứ.Tất cả điều y nguyên.
-Tổng tài!
-Tìm chuếc đầm phù hợp với nhà hàng cao cấp,đừng cầu kì quá...
Vương Thành Long ngập ngừng,ánh mắt hướng về phía điện thoại rồi nhìn Diệp Anh.Cô nghe đến đây bất chợt nở nụ cười rất tươi,cô biết chắc chắn hắn sẽ chẳng lỡ giận cô nổi một ngày.
-Rồi chuyển tới nhà hiệu trưởng trường Thiên Tú.Thiệp ghi tên tôi.
Diệp Anh cười ngượng.
-Tổng tài có muốn kèm nữ trang.
-Đầy đủ!
Diệp Anh theo lời đi ra làm nhiệm vụ.Vương Thành Long ngả người đau đầu,ngả thân ảnh ra ghế.Hơi thở mệt nhọc.Trong đầu hiện tại ngoài hình ảnh Lâm Tú Vi bị thương những thứ khác không còn tồn tại.Hắn căn bản không lỡ để cô thành ra như vậy.Nhưng thời điểm mà cô ngã xuống,đôi tay không đủ dũng cảm để đỡ cô lên,đôi tay này đã nhuốm máu,đã khiến cô ghê tởm,động vào người cô lại càng làm cô ghê tởm hơn.Rốt cuộc bản thân lại là người thấy chán ghét đôi tay mình.
Gương mặt hắn đã bao lâu người ta không còn nhìn thấy sự hạnh phúc,thư thả của một Vương Thành Long ngày trước.Đã bao lâu ngay cả ngồi cạnh người thân hắn cũng phải gồng mình.Đã bao lâu hắn chưa nhận được cái ôm thật chặt,một giọng nói khiến hắn có thể rũ bỏ tất cả,ném hết hận thù và sống một cuộc sống bình thường.Tưởng chừng đã tìm được con người đấy.Nhưng...người tính không bằng trời tính,lại trở thành ác nhân,kẻ giết người và một tên vô nhân tính!
Đại Ân đang trong phòng nghiên cứu một loại thuốc mới-thuốc mất cảm giác,loại thuốc này nếu thành công sẽ là cực phẩm và đương nhiên các bang trong hắc-bạch đạo đều thèm khát.Nhận được tin của Evill,anh liền bỏ đấy nhanh chóng đến công ty.Chiếc áo sơ mi xanh nhạt cùng thần thái nghiêm túc khiến bao nữ nhân viên phải dõi theo từng bước.Anh không để ý,bởi người mà anh thích nhất định phải toàn diện về mọi mặt,nhưng không cần phải quá xinh bởi anh luôn khẳng định "tiêu chuẩn của mình không hề cao".Đúng vậy,nhưng chưa một cô gái nào vượt qua cái "hàng rào" đấy để lọt vào mắt xanh của anh.Đại Ân bước vào,nhìn thoáng đã biết bệnh,liếc lại bàn thấy âu đồ ăn,mấy viên thuốc hạ sốt.
-Anh hai,để em tiêm thuốc!
Vương Thành Long không nói gì,Đại Ân nhanh chóng làm thao tác.
-Việc nghiên cứu sao rồi!
Đại Ân xong việc lán lại trò chuyện với Vương Thành Long.Thực chất việc nói chuyện với Đại Ân khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn.Vì vậy,trong bang không ai không biết Đại Ân là người mà Vương Thành Long tin tưởng nhất!
-Đang tiến triển rất tốt.
-Chú nói xem,tôi có phải sát nhân không.
Đại Ân sững người.Lần đầu tiên trong đời anh biết đã có người làm ý chí Vương Thành Long lung lay.
-Chỉ cần là lý do chính đáng thì ác nhân cũng trở thành người...
Vương Thành Long trầm tư một chút rồi quay ghế lại nhìn không gian sầm uất trước mặt.Đại Ân biết ý cũng lui về.
Danh sách chương