Hôm nay là ngày giáng sinh.Ngày mà mọi đứa trẻ đều có quà từ ông già Noel.Lâm Tú Vi thức dậy sớm.Dù sao cũng là buổi học đầu tiên của cô không thể để lại ấn tượng xấu.Bước xuống giường,không khí trong phòng khá ấm vì có máy điều hòa nhiệt độ,Lâm Tú Vi khẽ ngước ra ngoài sau tấm kính dày trong suốt là cảnh tượng tinh khiết của sáng sớm.Những cây phía xa khẽ đung đưa theo từng đợt gió.Cô có cảm giác hơi chạnh lòng,dù sao cô cũng là người bình thường,cũng muốn được tặng những món quà,được vui chơi cùng với người thân,và đón giáng sinh cùng ba mẹ.Lâm Tú Vi khẽ thở dài,mắt đờ đẫn nhìn mông lung.
Đứng đó một lúc cô khôi phục về trạng thái bình thản mà cô vẫn hay làm.Có lẽ vẻ bình thản khiến người ta chán ghét lại làm cô cảm thấy tốt hơn.Tiến vào phòng thay đồ,Lâm Tú Vi mới biết Vương Thành Long đã thức dậy từ sớm chắc hắn đã đến công ty.Cô chọn cho mình chiếc ái len đan thủ công màu đỏ sẫm cao cổ cùng chân váy đỏ tươi trên đầu gối tôn nên nước da trắng ngần cùng đôi chân...ngắn thon thả.Vì thời tiết lạnh hơn mọi ngày nên cô đi đôi giày thể thao màu trắng và chiếc áo khoác dài nâu nhạt,không quên đội thêm chiếc mũ len màu đen.Trông cô chẳng khác gì con búp bê chipi.Evill nhận nhiệm vụ đưa Lâm Tú Vi đi học.Anh đã có mặt từ rất sớm chờ dưới cổng.Lâm Tú Vi không muốn Evill chờ mình nên cô nhanh chóng lấy chiếc ba lô rồi chạy thẳng xuống nhà.Chiếc xe tỏa ra hương thơm hoa hồng dễ chịu,tâm tình của cô rất tốt.
-Evill,tôi có chuyện muốn nói với anh.
-Chị có chuyện gì sao? -Không...chỉ là tôi thấy giáng sinh ở đây khá nhàm chán.
-Haha...Chị hai,ở đây là ngoại thành.Vả lại anh hai cũng không muốn tổ chức tiệc tùng.Đích thân phu nhân đến công ty kêu anh hai về cũng không có kết quả.
Lâm Tú Vi ngẩn người nhưng nhanh chóng nhìn ra bên ngoài cửa kính.
-Chị hai muốn tổ chức hả?Để em...
-Anh hiểu lầm rồi.Tôi không thích giáng sinh.Mà tôi...tôi muốn...
Lâm Tú Vi thấy không hợp lý khi hỏi chuyện mà Đan Đan nhờ cô.Vả lại ai lại bắt đầu cuộc nói chuyện bằng cách chẳng liên quan đến nhau như vậy.Gương mặt bất giác không tự nhiên.Evill nhìn cô qua gương chiếu hậu.
-Có chuyện gì muốn em giúp sao?Chị không cần ngại cứ nói.
-Tôi...À...Chỉ là muốn xin số anh.Nếu có chuyện gì tôi tiện liên lạc với anh hơn.
Evill nhìn Lâm Tú Vi rồi tập trung lái xe.Anh chưa tiếp xúc với Lâm Tú Vi nhiều nhưng chuyện cô xin số người khác hoàn toàn không thể.Hơn nữa cô luôn khép mình với người khác điều này khẳng định ngay từ khi gặp anh.Nói chuyện cũng đã nhiều lần nhưng đa số toàn Evill nói.Cô luôn giữ khoảng cách nhất định kể cả với con gái.Evill biết điều này là do cách nói chuyện của cô với Đường Gia Ly và Đan Đan.
-Aiz...Nếu có chuyện chị gọi cho anh hai là được.
-Tôi không muốn làm phiền tới Vương tổng.
Evill không nói gì,anh vẫn chú ý lái xe.
-Nếu chị đã nói vậy thì số em là 09xxxxxxxx.
Lâm Tú Vi nhanh chóng ghi nhớ rồi lưu vào điện thoại.Không lâu chiếc xe đã dừng trước cổng trường.Evill xuống mở cửa xe thu hút mọi ánh nhìn của sinh viên xung quanh.Vì trường không có đồng phục nhất định nên thời trang ở đây rất đa dạng.Điểm chung duy nhất có lẽ thứ họ khoác trên người toàn bộ là đồ đắt giá,giữa đám đông có nữ sinh vậy tay chào Lâm Tú Vi.Cô mặc chiếc áo lông chồn màu xám,trên đầu đội chiếc mũ len lệch trông tinh nghịch.Đan Đan nhìn thấy Evill đương nhiên cô rất vui.Tiến về phía Lâm Tú Vi.
-Chào anh,ta thật có duyên.
-Tôi cảm thấy tiểu thư đây thật rảnh rỗi,ra tận nơi để đón chị hai tôi.
Đan Đan mím môi nhìn anh nhưng cô lại tươi cười nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú kia.
-Đối với tôi mấy chuyện này rất bình thường không có gì để anh khen ngợi.
Evill nhìn cô lắc đầu rồi lên xe đi mất.Anh phóng thẳng đi qua những ánh mắt ngưỡng mộ của nữ sinh.Đan Đan bực tức kéo Lâm Tú Vi đi.Biết được tâm trạng của Đan Đan,Lâm Tú Vi thản nhiên lấy điện thoại mở danh bạ đưa trước mặt Đan Đan.
-Coi như quà đáp trả tối qua.
Đan Đan cười rạng rỡ lấy máy lưu lại trong giây lát.Vừa đến sảnh hai người gặp La Quế Bảo.
-Tôi vừa thấy bà cua trai nha.Thật mất phong độ của tiểu thư danh giá mà.
La Quế Bảo gật đầu với Lâm Tú Vi rồi quay sang trêu Đan Đan.
-Ông còn dám trêu tôi.Có muốn...
-Thôi tôi phải đi chuẩn bị vài thứ cho buổi học.Gặp lại hai người sau nha.
Nói xong anh nhanh chóng rời đi để thoát khỏi trận đánh của Đan Đan.
-Mình thấy cậu ấy có vẻ thích bạn.
-Làm gì có.Thân thiết quá nên vậy thôi.Cậu ta có bạn gái rồi.
-Vậy mà mình cứ tưởng hai người...
Lâm Tú Vi hơi ngượng khi hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ.
-Không sao.Người yêu mới đi du học Mỹ nửa tháng.
-Yêu xa?
-Ừ...Tình cảm của bọn nó làm tớ phát điên.Chỉ cần có dịp nghỉ là nhỏ đó lại bay về gặp Bảo bối.
-Bảo bối?
-Haha...Tên đó tớ đặt theo tên con rùa nhà tớ á.
Lâm Tú Vi nở nụ cười nhạt.Hai người trò chuyện với nhau vui vẻ chẳng để ý lúc nào đã tới giảng đường.Giảng đường của Đan Đan phía đối diện nên cô tạm biệt rồi quay đi.
Đứng cửa lớp,Lâm Tú Vi nhìn vào bên trong.Mọi người đều đã chọn cho mình chỗ ngồi nhưng hầu hết đều một nhóm ngồi lại với nhau.Cô hơi lo lắng vì đây là ngày đầu tiên vả lại cô chẳng quen ai ở đây.
-Cậu không vào à?Giảng viên đang tới.
-La Quế Bảo?
-Hì...Tớ nói với cậu là tớ học lớp này chưa nhỉ?
-Chưa.
-Aiz...Chắc tớ quên á.Vào thôi.
Lâm Tú Vi theo La Quế Bảo vào lớp.Cô đứng ở cửa một lúc trước bao ánh mắt khinh bỉ cùng chế giễu.
-Tôi tưởng cậu ta nghỉ rồi cơ.-Nam sinh đọc quyển truyện trinh thám lên tiếng.
-Haha...người ta có quyền đi học mà.-Nữ sinh đang đeo tai phone nhướng mắt lên cười.
-Đúng,đúng,không biết sinh viên học bổng tồn tại ở đây được mấy ngày nha!-Nam sinh nhếch mép cười.
La Quế Bảo quay lại nhìn gương mặt sụp xuống của cô.
-Mấy cậu nói đủ chưa?Có cần tôi ghi phiếu phạt không đây!
Có lẽ Lâm Tú Vi không biết quy định này ở trường vì vậy ngẩn người nhìn lên.Trường G&G nổi tiếng vì là trường dành riêng cho con nhà giàu cũng bởi vậy mà luật lệ trong trường này rất nghiêm khắc.Một trong số đó là phiếu phạt của hội trưởng sinh viên.Chức vụ này khá giống với thầy cô chủ nhiệm.Có khác chỉ là phạm vi sử dụng chỉ được áp dụng cho sinh viên.Ở trường ngông cuồng vậy nhưng chỉ cần tờ giấy được gửi về nhà yêu cầu chấn chỉnh hay trực tiếp gặp phụ huynh thì đám nhà giàu coi như tiêu đời.Đơn giản là họ sống nhờ chiếc thẻ cung cấp tiền tiêu hàng tháng.Nếu bị đóng băng đương nhiên họ sẽ như con chim gãy cánh.
-Bảo ca làm gì mà căng vậy.
-Các cậu đang cư xử không đúng với phong thái của một tiểu thư,thiếu gia.
Mấy sinh viên vừa trêu đùa nhìn Lâm Tú Vi bằng ánh mắt giận dữ nhưng không ai lên tiếng.Bọn họ không chỉ cần tiền đế sống mà còn phải giữ thể diện cho gia đình mình.
La Quế Bảo nhìn xung quanh rồi thở dài.Quay lại cầm cổ tay Lâm Tú Vi rồi mỉm cười kéo cô lại hàng ghế thứ tư.
-Cậu ngồi cạnh tớ!
Lâm Tú Vi gật đầu rồi ngồi xuống.Giảng viên vào.Là một ông lão tầm 70 tuổi nhưng phong thái hoàn toàn khỏe mạnh.Gương mặt khá hài hòa.
-Một số người mới vào lớp chắc chưa biết tôi.Tôi tên Trần Côn-giảng viên chính của lớp.
Cả lớp trông có vẻ nhàm chán nhưng từ khi giảng viên Trần vào cả lớp không một ai làm việc riêng.Chỉnh lại tư thế,trong phòng không một tiếng léo nhéo như trước.
-Tôi nói thẳng vào vấn đề.Đối với tôi các bạn là những sinh viên bình thường.Tôi căn bản không thích những người ủy quyền mà nghỉ học vô tổ chức.Hãy nhớ tôi sẵn sàng đuổi các bạn ra khỏi phòng này.Ở nhà các bạn là con cưng còn ở đây các bạn chỉ là một sinh viên bình thường.Tôi cần người có hiểu biết không cần tiền của mấy bạn.
Lâm Tú Vi nhìn giảng viên.Trần Côn hoàn toàn không sợ thế lực của mấy người này?Lời nói kiên định,ánh mắt đăm chiêu.Ông là đang nhắm thẳng vào Lâm Tú Vi hay chỉ là nhắc nhở có ý với cô?Lâm Tú Vi hiểu giảng viên đang nói gì.Cô cũng thừa hiểu người mà ông nhắc tới là ai.Cả lớp xì xầm nhìn cô nói to nhỏ gì đó.Lâm Tú Vi cụp mi xuống nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đan chặt.
-Aiz...Thời buổi nào rồi.Thầy hiện thực chút đi.Người giỏi đầy ngoài kia nhưng nghèo thì không có đâu thưa thầy.Một số thành phần không thích hợp với nơi này.Thầy nên xem lại danh sách là vừa.
Cả lớp cười ồ,nam sinh ngồi tại chỗ mặt hơi nghênh lên nhếch mép nhìn Trần Côn.Nhìn sơ qua thì cậu ta chắc thuộc dạng ăn chơi.Bộ đồ trên người phong cách bụi bặm.Cách nói chuyện mang vấp dáng quậy phá.La Quế Bảo nhìn Lâm Tú Vi rồi hếch mắt về nam sinh.
-Cậu ta là con của tập đoàn Ngô thị.Nắm giữ 45% hàng tiêu thụ của cả nước.Nói chung trong giới bạch đạo thì Ngô thị vẫn máu mặt nhất.
Lâm Tú Vi gật đầu.Nữ sinh nhếch mép lên cười,tay đang cầm iphone liền vứt xuống bàn không thương tiếc.Liếc mắt nhìn sang Ngô Đoản.
-Nói những câu đó ra mà không biết ngượng hay cậu bị đứt dây thần kinh xấu hổ.
-Ý gì đây Emma.
-Tôi chỉ thấy chướng tai thôi.Cậu không nhớ mình đang tiêu tiền của ba cậu.Nếu so với mấy người cậu coi là rác rưởi,cậu vẫn nghèo hơn họ.
Lớp học trở thành mớ hỗn đoạn nhờ cậu ấm cô chiêu.Nữ sinh có gương mặt thanh cao,dáng vóc mảnh mai.Đôi mắt sắc bén.Trên tay cô cầm quyển sách lật từng trang vẻ nho gia.
-Người này là Emma Kiều.Người mang hai dòng máu Việt-Thái.
Lâm Tú Vi ngẩn người,cô nhìn nữ sinh.Gương mặt cô không giống người châu Á cho lắm.
-Lạ hả?Điều này bình thường thôi.Gia đình Emma khá phức tạp.Quê của mẹ ở Thái nhưng lớn lên ở Mĩ và khi lấy ba Emma thì về Việt định cư.Bố cô là kĩ sư thiết kế máy bay phục vụ quân đội.Người ta nói cô theo gen của bà ngoại-người gốc Mĩ.
-Cậu ấy không sợ sao?
-Sao phải sợ.Cả trường ai cũng biết cậu ta sở hữu một quán cafe dành riêng cho người ăn chơi.Nói chính xác hơn là chỗ quậy phá của bọn giàu.Có thể coi là kiếm ra tiền.Vì vậy câu nói đó đương nhiên hợp lý.
Lâm Tú Vi gật đầu,chuyển mắt tới Trần Côn.Cô đang rất hồi hộp xem ông sẽ giải quyết theo như lời ông vừa tuyên bố hay chỉ là suông.
-Ngoài kia tất nhiên phải có người giỏi nhưng nghèo.Nếu cậu sẵn lòng tôi sẽ cho người ngồi vào vị trí của cậu.Còn Emma,tiền của em đối với tôi chẳng mấy chính đáng.Cửa tiệm căn bản là chỗ để em tụ tập.Sao hả?Giờ thì ra ngoài hết cho tôi.
Ngô Đoản và Emma không để ý tới lời Trần Côn nói.Xem ra lời ông chỉ như gió lướt qua tai.
-Cô cậu không đi hay đợi người nhà tới rước về.
Emma nhìn ông rồi vùng vằng bước ra.Còn Ngô Đoản ném sách xuống thùng rác cuối lớp rồi ra ngoài.
-Nếu Emma làm ra tiền làm sao phải ra ngoài.
-Tất cả sinh viên trường này không phải ai cũng vì tiền mà tuân thủ.Có những người vì điều kiện giao kèo trước đó với ba mẹ,có người thì sợ hình phạt mà ba mẹ đặt ra.Trường hợp Emma thuộc loại 3.
La Quế Bảo nhìn giảng viên rồi quay sang nói tiếp.
-Ba Emma làm trong quân đội nên hình phạt của ông khá khắc nghiệt.Có lần cậu ấy chán bỏ về.Kết quả bị phạt đứng hai ngày hai đêm.Đến nỗi không thể đi học nổi.
Lâm Tú Vi không ngạc nhiên vì ba cô trong quân đội đương nhiên mọi quy tắc sẽ được chấp hành nghiêm chỉnh.Nhưng phạt nặng đến nỗi không đi học được thì cô không ngờ đến.Dù sao thì cô cũng được coi là con cưng.Lâm Tú Vi quả là phục ba Emma.
Tiết học trôi qua khá nhanh.Giảng viên Trần chỉ nói vài điều cần chú ý cho tiết học sau.Mỗi lần nhìn vào mắt Trần Côn cô cảm thấy chán ghét lẫn khinh thường tỏa ra từ ông.Con người này quả là chính trực,có điều ông quá thẳng thắn.Điều đó tốt nhưng cô nghĩ sẽ không hay cho chuyện sau này.
-Lâm Tú Vi!
Cô tiến về phía cổng trường.Nghe tiếng gọi liền quay lại.
-La Quế Bảo?
-Ờ,cậu đi nhanh thật nha.Tớ nói chuyện được chứ?
-Chuyện gì?Mình phải về nhà luôn.
La Quế Bảo mỉm cười.
-Một chút thôi.
Dứt lời không để Lâm Tú Vi từ chối,anh kéo tay cô ra ghế sao hàng cây cau cảnh.
-Của cậu này.
La Quế Bảo giơ quyển sổ đen trước mặt.Lâm Tú Vi nhìn La Quế Bảo đỏ mặt nhìn quyển sổ.
-Thật ra định trả cậu từ hôm trước nhưng lần đó tớ không mang theo.Hôm qua cậu lại không đi học nên nay mới có dịp trả.
-Cậu...
Lâm Tú Vi cầm chặt quyển sổ trong tay nhìn La Quế Bảo.
-Nếu tớ không đọc sao biết mà trả cho cậu.
Thấy cô hơi ngượng nên anh nhìn cô cười thành tiếng.
-Yên tâm đi!Bí mật của cậu an toàn với tớ.
Lâm Tú Vi mỉm cười,nụ cười nhẹ nhàng.Anh nhìn cô.Cái cảm giác thân thuộc lại ùa về.Mỗi lần được ở cạnh Lâm Tú Vi lại cảm thấy trong cô có thứ tình cảm gì đó rất đặc biệt.Nó luôn lôi cuốn anh như thể hai người đã quen biết từ rất lâu.
-Cậu...rất giống cô bé ngày xưa.
-Hả?
-Không có gì,chỉ là mình có một mối tình rất đẹp,trong sáng và hồn nhiên.
-Ừm,mình cũng nghe Đan kể nhiều rồi.
-Cậu có tin không?Mình biết yêu từ lúc 8 tuổi đấy!
-Tất nhiên.Chắc cậu buồn lắm nhỉ?Yêu xa vậy hẳn là rất nhớ.
-Ừm,cũng hơi buồn dù gì cũng mười mấy năm rồi.Đi tìm mà vẫn không có kết quả.
-Cậu nói gì?Các cậu chẳng phải hay thăm nhau lắm sao?
Lâm Tú Vi cau mày,anh ngẩn người nhìn cô.
-Chẳng phải bạn gái của cậu bên Mỹ sao?/-Cậu nói vậy là sao?
Hai người không hẹn mà nói.Lâm Tú Vi cười ra tiếng,lần đầu tiên anh thấy cô cười tự nhiên đến vậy.Thường ngày tiếp xúc cô hoàn toàn khép kín,ít nói,ít cười.
-Cô gái mà Đan kể cậu là em họ tớ.Thân thiết tới mức lúc nào rảnh nó lại chạy về đây thăm tớ.Tớ hay trêu Đan cô ấy là người yêu tớ.
-Haiz...Vậy mà tớ nghĩ...
Hai người nói chuyện rất nhiều.Chẳng biết từ khi nào Lâm Tú Vi lại thích tâm sự cùng anh.Ở anh có cảm giác an toàn,ấm áp.Cách nói chuyện cũng làm đối phương trở nên cởi mở hơn.
"Ring...ring...ring!" Chuông điện thoại Lâm Tú Vi reo.Là Evill,cô giật mình nhớ ra đã để Evill đợi khá lâu.Vội vàng tạm biệt anh rồi đi nhanh ra cổng trường.
-Anh hai nói chị chuẩn bị bữa trưa đem tới công ty.
-Ừm.
Lâm Tú Vi gật đầu,cô nhìn khung cảnh xung quanh.Bất chợt người cô cứng đờ,đôi mắt hằn những tia đỏ.Ngoài kia xuất hiện cảnh gia đình vô cùng ấm cúng.Đứa trẻ mặc bộ đồ màu đỏ đang chạy nhảy quanh ba mẹ.Trên tay cầm hộp quà to được bọc tỉ mỉ.Trên gương mặt ngây thơ nở nụ cười thiên thần.
-Chị hai!Có cần dừng xe không?
-Không!
Cô cúi mặt xuống,tim đau như ngàn mũi dao đâm phải.Giọt nước mắt chua chát mặn đắng khẽ rơi xuống tràn vào khóe miệng.Cô thật sự căm hận người đàn ông kia.Nếu mẹ cô còn trên đời chắc chắn giây phút đó sẽ thuộc về cô.Món quà trên tay sẽ là của ba mẹ tặng cô.Hiện thực vẫn là hiện thực."Lâm Nhật Minh,ông thật quá tàn nhẫn!".Lâm Tú Vi thốt lên rồi lấy tay lau nhanh nước mắt còn đọng trên khóe mi.
Evill đương nhiên nhìn được nhưng anh không muốn để cô khó xử.Cảnh tượng vừa nãy thật khiến người khác đau lòng.Anh đưa Lâm Tú Vi về dinh thự.
-Lát em không đưa chị đến công ty được.Chị...tự đi được chứ.
Lâm Tú Vi khẽ gật đầu.Từ lúc nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi cô luôn cúi mặt xuống.Nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Lâm Tú Vi gọi taxi đến thẳng tới công ty.Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời.Vào đến cửa,không tiếng nói chuyện chỉ nghe thấy tiếng đánh máy lạch cạnh,tiếng bước chân vội vàng.Ngay cả tiếng lật trang giấy cũng nghe thấy.Mọi người chăm chú vào công việc của mình không ai để ý tới sự xuất hiện của Lâm Tú Vi.
Phòng làm việc của Vương Thành Long nằm trên tầng cao nhất.Lâm Tú Vi bước vào thang máy dành cho nhân viên.
Cô cuối cùng đến tầng cao nhất của tòa nhà.Ở đây mọi người cũng chăm chú vào việc.Chỉ khác không gian ở đây thoáng đãng và dễ chịu hơn.Bước lại bàn có bảng tên thư kí.Lâm Tú Vi lịch sự cúi chào.
-Chào cô!
Thư kí mỉm cười thân thiện nhìn lướt qua người cô một lần rồi dừng lại ở chiếc hộp cơm.
-Tôi giúp gì được tiểu thư.
-À...Tôi là Lâm Tú Vi,tới đưa cơm cho Vương Thành Long.
Thư kí ngẩn người.Cô gái trước mặt cô ruốt cuộc có quan hệ gì với tổng tài mà dám gọi thẳng tên như vậy.Bị nhìn chằm chằm gương mặt cô đỏ ửng.
-Xin lỗi,tôi hơi bất lịch sự.Tổng giám đốc có cuộc họp nên chắc cô phải đợi.
-Không cần,tôi nhờ cô đưa vào được rồi.
"Reng...reng...reng!" Máy bàn rung lên.Thư kí giơ tay trước mặt ra ý đợi rồi nhấc máy.
-Tổng giám đốc vừa nói cô đợi ngài.
Lâm Tú Vi gật đầu,ngồi xuống chiếc ghế da màu đen cạnh bàn thư kí.Lâm Tú Vi ngồi đó.Gương mặt thân thiện lại có nụ cười dễ thương đương nhiên thu hút bao ánh nhìn của nhân viên nam.
-Tiểu thư,cô có thể vào phòng chờ.Tôi thấy cô hơi mệt,trong phòng làm việc của ngài có phòng dành để nghỉ ngơi.
-Cô đừng lo nên chú tâm vào việc.Đừng vì tôi mà phân tâm,sẽ không tốt.Vả lại tôi chỉ ở đây chút thôi.
-Vậy cô uống trà hay gì không,tôi đi lấy!
Lâm Tú Vi lắc đầu.Thư kí vui vẻ quay lại làm việc.Đúng như lời thư kí nói,Lâm Tú Vi hơi mệt.Vì vừa tan học cô đã phải vội vã làm cơm rồi mang đến đây nhanh nhất có thể để giữ được độ nóng.Bụng cô đã chịu đói từ sáng nhưng khi động đũa cảnh tượng ba cô với người phụ nữ khác đang vui vẻ bên đứa nhỏ lại hiện lên.Cuống họng cư nhiên đắng ngắt,không hứng thú ăn uống.
Mắt Lâm Tú Vi bắt đầu đờ ra,thân thể mềm nhũn.Và rồi...cô gục luôn xuống ghế ngủ say sưa.Cô bé tới mức chiếc ghế tựa như chiếc giường nhỏ vậy.Thư kí bất chợt quay sang.
-Tiểu thư à...
Thư kí lắc đầu rồi lấy từ tủ đồ cá nhân chiếc chăn nhỏ đắp lên người cô.Cô định lấy hộp cơm ra để Lâm Tú Vi được ngủ dễ chịu hơn nhưng có vẻ bàn tay cô đã dính chặt vào hộp cơm.
Cuộc họp của Vương Thành Long kết thúc muộn hơn mọi khi.Hắn nắm tay cửa định mở.
-Tổng giám đốc,Lâm tiểu thư...
Vương Thành Long quay lại thấy Lâm Tú Vi nằm gọn trong chiếc chăn màu xám.Gương mặt khá mệt,đôi má ửng đỏ vì lạnh.Vương Thành Long lại bồng Lâm Tú Vi lên.
-Tôi đã cố gỡ hộp cơm ra nhưng cô ấy nắm chặt quá.
-Cô ấy đợi lâu chưa?
-Tính đến giờ là một tiếng.Tôi nói vào phòng ngài nhưng cô không chịu.
-Ừm.
-Ngài thật hạnh phúc nha.Giữ chặt hộp cơm cả khi ngủ.Thật khiến người ta cảm động hết mức.
Vương Thành Long nhìn thư kí rồi mỉm cười nhẹ.Ánh mắt cũng lóe lên tia cười.Lần đầu thấy tổng tài nở nụ cười.Dù chỉ là mỉm nhẹ cô cũng thấy vui.Chắc chắn cô gái này phải là đặc biệt nhất.Và trong mắt cô bây giờ Lâm Tú Vi hơn vạn lần An Thanh Loan kia.Kể cả phẩm giá lẫn hình tượng.
Vương Thành Long ôm Lâm Tú Vi vào lòng.Hắn đặt cô lên giường trong phòng.Hơi ấm qua lớp áo lan tỏa ra toàn thân Lâm Tú Vi khiến cô thấy dễ chịu.Khẽ lấy hộp cơm trong lòng ra,Vương Thành Long điều chỉnh lại tư thế của cô rồi đắp tấm chăn lông mềm mại lên người cô.Vương Thành Long ngồi cạnh cô ngắm nhìn gương mặt bình yên nhất,hàng mi cong rụp xuống thanh thản.Mái tóc mang hơi lạnh khẽ chạm vào da nóng hổi của hắn dễ chịu vô cùng.Cầm hộp cơm ra ghế xoay ngồi.Ngắm nghía một lúc,Vương Thành Long cũng mỉm cười.Dù gương mặt mang vẻ lạnh lùng nhưng nụ cười không những không giảm đi uy phong mà còn làm hắn trở nên cuốn hút cô cùng.
Hộp cơm được Lâm Tú Vi ôm chặt vào lòng vẫn còn mang hơi ấm.Vương Thành Long mở hộp,cơm và đồ ăn được sắp xếp vừa mắt.
-Đũa đâu?
Ly tâm khẽ nhăn lại.Hắn tưởng tượng cảnh cô vội vàng làm cơm rồi mang đến công ty nên quên không mang đũa.Nụ cười hiện lên càng sâu hơn.Nhìn cô gái nhỏ con dưới tấm chăn to khiến tâm tình trở nên tốt hơn bội phần.
-Mang cho tôi đôi đũa.
Thư kí chưa đầy một phút đã mang đồ vào.Cô nhìn vào trong thấy Lâm Tú Vi đang ngủ rất ngon.Cô không tiện làm phiền Vương Thành Long dùng bữa nên nhanh chóng ra ngoài.
-À...Từ mai tiểu Vi mà tới thì bảo cô ấy vào phòng ngồi đợi tôi.
-Tôi hiểu rồi.
Thư kí cười tươi gật đầu.Vương Thành Long ngồi ăn trong vui vẻ.
Lâm Tú Vi ngủ ngon tới chiều tối.Vừa bước ra khỏi phòng,thư kí đã đi tới.
-Tổng giám đốc đi dự event có nói cô về nhà đợi ngài.
-Không nói đi đến mấy giờ sao?
-Không có.Nhưng đi với ả hồ ly thì chắc muộn lắm đó.
Lâm Tú Vi đột nhiên cười rất tươi.Dù sao thì tối nay cô cũng được thoải mái nên hắn đi đến mấy giờ cô căn bản không muốn biết.
-Tiểu thư?
-Vậy chào cô nha!Tôi về trước.
Lâm Tú Vi tâm trạng vui vẻ đứng trước của công ty bắt taxi về nhà.
-Cười tươi sao?
Vương Thành Long ngồi trên xe cùng với An Thanh Loan nghe thư kí kể toàn bộ mọi chuyện.Ánh mắt không hài lòng,sắc mắt tối sầm lại.Đương nhiên khi đến event An Thanh Loan là tâm điểm của mọi ánh nhìn.Nhiều người trầm trồ khen ngợi,một số thì nhìn ganh ghét trước cảnh khoác tay thân mật của họ.Riêng Vương Thành Long vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc.Trong lòng hắn đang rất bực bội.Lâm Tú Vi muốn hắn đi càng lâu càng muốn sao?Cô bé đó thật sự nhàm chán hắn sao?
Ở nhà...
Lâm Tú Vi mở tủ lấy tạm nước uống.Giờ cũng đã tối ở nhà lại chỉ có mình cô nên không muốn làm bữa.Vương Thành Long đặc biệt căn dặn cô phải đợi nên cô cũng không thể đi ngủ.Ngồi xem phim mãi cũng chán nên cô lôi sách ra đọc.Tiện thể ghi chép lại những thứ cần cho buổi học tiếp theo.Vương Thành Long về đến nhà cũng quá nửa đêm.Định bật đèn nhưng thấy bóng người gục xuống bàn nên hắn lại gần.Thấy Lâm Tú Vi ngồi dưới sàn nhà lạnh gục mặt xuống mấy quyển sách trên bàn.Vương Thành Long ngồi xổm xuống vén mái tóc cô.Mặt hắn nhăn lại khó tả.Miệng nhỏ không ý tứ mở to phả ra hơi trắng.Thi thoảng cô còn hịt mũi y như chú lợn con vậy.Có lẽ thời tiết lạnh làm mũi cô khó thở.Hắn cảm nhận được hơi thở thơm mát từ cô.Cô gái này làm hắn mê mệt từ lúc nào?
"Tổng giám đốc tôi nhắn để nhắc ngài về sớm Lâm tiểu thư đang chờ cửa".Nhờ tin nhắn của thư kí mà Vương Thành Long nhớ ra mình dặn thư kí nói cô đợi và vì nghĩ sẽ về khuya quá nên căn dặn thêm thư kí nhắn tin báo.Hôm nay gặp khá nhiều đối tác nên Vương Thành Long không tiện ra về đành ở lại tiếp chuyện.Bồng Lâm Tú Vi lên phòng,đặt cô lên giường đắp chăn.Bản thân hắn vào thay đồ rồi nằm cạnh cô.Ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng mà thiếp đi nào không hay.Dưới những tia sáng của ban đêm chiếu vào,họ thực sự đang rất hạnh phúc.
Đứng đó một lúc cô khôi phục về trạng thái bình thản mà cô vẫn hay làm.Có lẽ vẻ bình thản khiến người ta chán ghét lại làm cô cảm thấy tốt hơn.Tiến vào phòng thay đồ,Lâm Tú Vi mới biết Vương Thành Long đã thức dậy từ sớm chắc hắn đã đến công ty.Cô chọn cho mình chiếc ái len đan thủ công màu đỏ sẫm cao cổ cùng chân váy đỏ tươi trên đầu gối tôn nên nước da trắng ngần cùng đôi chân...ngắn thon thả.Vì thời tiết lạnh hơn mọi ngày nên cô đi đôi giày thể thao màu trắng và chiếc áo khoác dài nâu nhạt,không quên đội thêm chiếc mũ len màu đen.Trông cô chẳng khác gì con búp bê chipi.Evill nhận nhiệm vụ đưa Lâm Tú Vi đi học.Anh đã có mặt từ rất sớm chờ dưới cổng.Lâm Tú Vi không muốn Evill chờ mình nên cô nhanh chóng lấy chiếc ba lô rồi chạy thẳng xuống nhà.Chiếc xe tỏa ra hương thơm hoa hồng dễ chịu,tâm tình của cô rất tốt.
-Evill,tôi có chuyện muốn nói với anh.
-Chị có chuyện gì sao? -Không...chỉ là tôi thấy giáng sinh ở đây khá nhàm chán.
-Haha...Chị hai,ở đây là ngoại thành.Vả lại anh hai cũng không muốn tổ chức tiệc tùng.Đích thân phu nhân đến công ty kêu anh hai về cũng không có kết quả.
Lâm Tú Vi ngẩn người nhưng nhanh chóng nhìn ra bên ngoài cửa kính.
-Chị hai muốn tổ chức hả?Để em...
-Anh hiểu lầm rồi.Tôi không thích giáng sinh.Mà tôi...tôi muốn...
Lâm Tú Vi thấy không hợp lý khi hỏi chuyện mà Đan Đan nhờ cô.Vả lại ai lại bắt đầu cuộc nói chuyện bằng cách chẳng liên quan đến nhau như vậy.Gương mặt bất giác không tự nhiên.Evill nhìn cô qua gương chiếu hậu.
-Có chuyện gì muốn em giúp sao?Chị không cần ngại cứ nói.
-Tôi...À...Chỉ là muốn xin số anh.Nếu có chuyện gì tôi tiện liên lạc với anh hơn.
Evill nhìn Lâm Tú Vi rồi tập trung lái xe.Anh chưa tiếp xúc với Lâm Tú Vi nhiều nhưng chuyện cô xin số người khác hoàn toàn không thể.Hơn nữa cô luôn khép mình với người khác điều này khẳng định ngay từ khi gặp anh.Nói chuyện cũng đã nhiều lần nhưng đa số toàn Evill nói.Cô luôn giữ khoảng cách nhất định kể cả với con gái.Evill biết điều này là do cách nói chuyện của cô với Đường Gia Ly và Đan Đan.
-Aiz...Nếu có chuyện chị gọi cho anh hai là được.
-Tôi không muốn làm phiền tới Vương tổng.
Evill không nói gì,anh vẫn chú ý lái xe.
-Nếu chị đã nói vậy thì số em là 09xxxxxxxx.
Lâm Tú Vi nhanh chóng ghi nhớ rồi lưu vào điện thoại.Không lâu chiếc xe đã dừng trước cổng trường.Evill xuống mở cửa xe thu hút mọi ánh nhìn của sinh viên xung quanh.Vì trường không có đồng phục nhất định nên thời trang ở đây rất đa dạng.Điểm chung duy nhất có lẽ thứ họ khoác trên người toàn bộ là đồ đắt giá,giữa đám đông có nữ sinh vậy tay chào Lâm Tú Vi.Cô mặc chiếc áo lông chồn màu xám,trên đầu đội chiếc mũ len lệch trông tinh nghịch.Đan Đan nhìn thấy Evill đương nhiên cô rất vui.Tiến về phía Lâm Tú Vi.
-Chào anh,ta thật có duyên.
-Tôi cảm thấy tiểu thư đây thật rảnh rỗi,ra tận nơi để đón chị hai tôi.
Đan Đan mím môi nhìn anh nhưng cô lại tươi cười nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú kia.
-Đối với tôi mấy chuyện này rất bình thường không có gì để anh khen ngợi.
Evill nhìn cô lắc đầu rồi lên xe đi mất.Anh phóng thẳng đi qua những ánh mắt ngưỡng mộ của nữ sinh.Đan Đan bực tức kéo Lâm Tú Vi đi.Biết được tâm trạng của Đan Đan,Lâm Tú Vi thản nhiên lấy điện thoại mở danh bạ đưa trước mặt Đan Đan.
-Coi như quà đáp trả tối qua.
Đan Đan cười rạng rỡ lấy máy lưu lại trong giây lát.Vừa đến sảnh hai người gặp La Quế Bảo.
-Tôi vừa thấy bà cua trai nha.Thật mất phong độ của tiểu thư danh giá mà.
La Quế Bảo gật đầu với Lâm Tú Vi rồi quay sang trêu Đan Đan.
-Ông còn dám trêu tôi.Có muốn...
-Thôi tôi phải đi chuẩn bị vài thứ cho buổi học.Gặp lại hai người sau nha.
Nói xong anh nhanh chóng rời đi để thoát khỏi trận đánh của Đan Đan.
-Mình thấy cậu ấy có vẻ thích bạn.
-Làm gì có.Thân thiết quá nên vậy thôi.Cậu ta có bạn gái rồi.
-Vậy mà mình cứ tưởng hai người...
Lâm Tú Vi hơi ngượng khi hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ.
-Không sao.Người yêu mới đi du học Mỹ nửa tháng.
-Yêu xa?
-Ừ...Tình cảm của bọn nó làm tớ phát điên.Chỉ cần có dịp nghỉ là nhỏ đó lại bay về gặp Bảo bối.
-Bảo bối?
-Haha...Tên đó tớ đặt theo tên con rùa nhà tớ á.
Lâm Tú Vi nở nụ cười nhạt.Hai người trò chuyện với nhau vui vẻ chẳng để ý lúc nào đã tới giảng đường.Giảng đường của Đan Đan phía đối diện nên cô tạm biệt rồi quay đi.
Đứng cửa lớp,Lâm Tú Vi nhìn vào bên trong.Mọi người đều đã chọn cho mình chỗ ngồi nhưng hầu hết đều một nhóm ngồi lại với nhau.Cô hơi lo lắng vì đây là ngày đầu tiên vả lại cô chẳng quen ai ở đây.
-Cậu không vào à?Giảng viên đang tới.
-La Quế Bảo?
-Hì...Tớ nói với cậu là tớ học lớp này chưa nhỉ?
-Chưa.
-Aiz...Chắc tớ quên á.Vào thôi.
Lâm Tú Vi theo La Quế Bảo vào lớp.Cô đứng ở cửa một lúc trước bao ánh mắt khinh bỉ cùng chế giễu.
-Tôi tưởng cậu ta nghỉ rồi cơ.-Nam sinh đọc quyển truyện trinh thám lên tiếng.
-Haha...người ta có quyền đi học mà.-Nữ sinh đang đeo tai phone nhướng mắt lên cười.
-Đúng,đúng,không biết sinh viên học bổng tồn tại ở đây được mấy ngày nha!-Nam sinh nhếch mép cười.
La Quế Bảo quay lại nhìn gương mặt sụp xuống của cô.
-Mấy cậu nói đủ chưa?Có cần tôi ghi phiếu phạt không đây!
Có lẽ Lâm Tú Vi không biết quy định này ở trường vì vậy ngẩn người nhìn lên.Trường G&G nổi tiếng vì là trường dành riêng cho con nhà giàu cũng bởi vậy mà luật lệ trong trường này rất nghiêm khắc.Một trong số đó là phiếu phạt của hội trưởng sinh viên.Chức vụ này khá giống với thầy cô chủ nhiệm.Có khác chỉ là phạm vi sử dụng chỉ được áp dụng cho sinh viên.Ở trường ngông cuồng vậy nhưng chỉ cần tờ giấy được gửi về nhà yêu cầu chấn chỉnh hay trực tiếp gặp phụ huynh thì đám nhà giàu coi như tiêu đời.Đơn giản là họ sống nhờ chiếc thẻ cung cấp tiền tiêu hàng tháng.Nếu bị đóng băng đương nhiên họ sẽ như con chim gãy cánh.
-Bảo ca làm gì mà căng vậy.
-Các cậu đang cư xử không đúng với phong thái của một tiểu thư,thiếu gia.
Mấy sinh viên vừa trêu đùa nhìn Lâm Tú Vi bằng ánh mắt giận dữ nhưng không ai lên tiếng.Bọn họ không chỉ cần tiền đế sống mà còn phải giữ thể diện cho gia đình mình.
La Quế Bảo nhìn xung quanh rồi thở dài.Quay lại cầm cổ tay Lâm Tú Vi rồi mỉm cười kéo cô lại hàng ghế thứ tư.
-Cậu ngồi cạnh tớ!
Lâm Tú Vi gật đầu rồi ngồi xuống.Giảng viên vào.Là một ông lão tầm 70 tuổi nhưng phong thái hoàn toàn khỏe mạnh.Gương mặt khá hài hòa.
-Một số người mới vào lớp chắc chưa biết tôi.Tôi tên Trần Côn-giảng viên chính của lớp.
Cả lớp trông có vẻ nhàm chán nhưng từ khi giảng viên Trần vào cả lớp không một ai làm việc riêng.Chỉnh lại tư thế,trong phòng không một tiếng léo nhéo như trước.
-Tôi nói thẳng vào vấn đề.Đối với tôi các bạn là những sinh viên bình thường.Tôi căn bản không thích những người ủy quyền mà nghỉ học vô tổ chức.Hãy nhớ tôi sẵn sàng đuổi các bạn ra khỏi phòng này.Ở nhà các bạn là con cưng còn ở đây các bạn chỉ là một sinh viên bình thường.Tôi cần người có hiểu biết không cần tiền của mấy bạn.
Lâm Tú Vi nhìn giảng viên.Trần Côn hoàn toàn không sợ thế lực của mấy người này?Lời nói kiên định,ánh mắt đăm chiêu.Ông là đang nhắm thẳng vào Lâm Tú Vi hay chỉ là nhắc nhở có ý với cô?Lâm Tú Vi hiểu giảng viên đang nói gì.Cô cũng thừa hiểu người mà ông nhắc tới là ai.Cả lớp xì xầm nhìn cô nói to nhỏ gì đó.Lâm Tú Vi cụp mi xuống nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đan chặt.
-Aiz...Thời buổi nào rồi.Thầy hiện thực chút đi.Người giỏi đầy ngoài kia nhưng nghèo thì không có đâu thưa thầy.Một số thành phần không thích hợp với nơi này.Thầy nên xem lại danh sách là vừa.
Cả lớp cười ồ,nam sinh ngồi tại chỗ mặt hơi nghênh lên nhếch mép nhìn Trần Côn.Nhìn sơ qua thì cậu ta chắc thuộc dạng ăn chơi.Bộ đồ trên người phong cách bụi bặm.Cách nói chuyện mang vấp dáng quậy phá.La Quế Bảo nhìn Lâm Tú Vi rồi hếch mắt về nam sinh.
-Cậu ta là con của tập đoàn Ngô thị.Nắm giữ 45% hàng tiêu thụ của cả nước.Nói chung trong giới bạch đạo thì Ngô thị vẫn máu mặt nhất.
Lâm Tú Vi gật đầu.Nữ sinh nhếch mép lên cười,tay đang cầm iphone liền vứt xuống bàn không thương tiếc.Liếc mắt nhìn sang Ngô Đoản.
-Nói những câu đó ra mà không biết ngượng hay cậu bị đứt dây thần kinh xấu hổ.
-Ý gì đây Emma.
-Tôi chỉ thấy chướng tai thôi.Cậu không nhớ mình đang tiêu tiền của ba cậu.Nếu so với mấy người cậu coi là rác rưởi,cậu vẫn nghèo hơn họ.
Lớp học trở thành mớ hỗn đoạn nhờ cậu ấm cô chiêu.Nữ sinh có gương mặt thanh cao,dáng vóc mảnh mai.Đôi mắt sắc bén.Trên tay cô cầm quyển sách lật từng trang vẻ nho gia.
-Người này là Emma Kiều.Người mang hai dòng máu Việt-Thái.
Lâm Tú Vi ngẩn người,cô nhìn nữ sinh.Gương mặt cô không giống người châu Á cho lắm.
-Lạ hả?Điều này bình thường thôi.Gia đình Emma khá phức tạp.Quê của mẹ ở Thái nhưng lớn lên ở Mĩ và khi lấy ba Emma thì về Việt định cư.Bố cô là kĩ sư thiết kế máy bay phục vụ quân đội.Người ta nói cô theo gen của bà ngoại-người gốc Mĩ.
-Cậu ấy không sợ sao?
-Sao phải sợ.Cả trường ai cũng biết cậu ta sở hữu một quán cafe dành riêng cho người ăn chơi.Nói chính xác hơn là chỗ quậy phá của bọn giàu.Có thể coi là kiếm ra tiền.Vì vậy câu nói đó đương nhiên hợp lý.
Lâm Tú Vi gật đầu,chuyển mắt tới Trần Côn.Cô đang rất hồi hộp xem ông sẽ giải quyết theo như lời ông vừa tuyên bố hay chỉ là suông.
-Ngoài kia tất nhiên phải có người giỏi nhưng nghèo.Nếu cậu sẵn lòng tôi sẽ cho người ngồi vào vị trí của cậu.Còn Emma,tiền của em đối với tôi chẳng mấy chính đáng.Cửa tiệm căn bản là chỗ để em tụ tập.Sao hả?Giờ thì ra ngoài hết cho tôi.
Ngô Đoản và Emma không để ý tới lời Trần Côn nói.Xem ra lời ông chỉ như gió lướt qua tai.
-Cô cậu không đi hay đợi người nhà tới rước về.
Emma nhìn ông rồi vùng vằng bước ra.Còn Ngô Đoản ném sách xuống thùng rác cuối lớp rồi ra ngoài.
-Nếu Emma làm ra tiền làm sao phải ra ngoài.
-Tất cả sinh viên trường này không phải ai cũng vì tiền mà tuân thủ.Có những người vì điều kiện giao kèo trước đó với ba mẹ,có người thì sợ hình phạt mà ba mẹ đặt ra.Trường hợp Emma thuộc loại 3.
La Quế Bảo nhìn giảng viên rồi quay sang nói tiếp.
-Ba Emma làm trong quân đội nên hình phạt của ông khá khắc nghiệt.Có lần cậu ấy chán bỏ về.Kết quả bị phạt đứng hai ngày hai đêm.Đến nỗi không thể đi học nổi.
Lâm Tú Vi không ngạc nhiên vì ba cô trong quân đội đương nhiên mọi quy tắc sẽ được chấp hành nghiêm chỉnh.Nhưng phạt nặng đến nỗi không đi học được thì cô không ngờ đến.Dù sao thì cô cũng được coi là con cưng.Lâm Tú Vi quả là phục ba Emma.
Tiết học trôi qua khá nhanh.Giảng viên Trần chỉ nói vài điều cần chú ý cho tiết học sau.Mỗi lần nhìn vào mắt Trần Côn cô cảm thấy chán ghét lẫn khinh thường tỏa ra từ ông.Con người này quả là chính trực,có điều ông quá thẳng thắn.Điều đó tốt nhưng cô nghĩ sẽ không hay cho chuyện sau này.
-Lâm Tú Vi!
Cô tiến về phía cổng trường.Nghe tiếng gọi liền quay lại.
-La Quế Bảo?
-Ờ,cậu đi nhanh thật nha.Tớ nói chuyện được chứ?
-Chuyện gì?Mình phải về nhà luôn.
La Quế Bảo mỉm cười.
-Một chút thôi.
Dứt lời không để Lâm Tú Vi từ chối,anh kéo tay cô ra ghế sao hàng cây cau cảnh.
-Của cậu này.
La Quế Bảo giơ quyển sổ đen trước mặt.Lâm Tú Vi nhìn La Quế Bảo đỏ mặt nhìn quyển sổ.
-Thật ra định trả cậu từ hôm trước nhưng lần đó tớ không mang theo.Hôm qua cậu lại không đi học nên nay mới có dịp trả.
-Cậu...
Lâm Tú Vi cầm chặt quyển sổ trong tay nhìn La Quế Bảo.
-Nếu tớ không đọc sao biết mà trả cho cậu.
Thấy cô hơi ngượng nên anh nhìn cô cười thành tiếng.
-Yên tâm đi!Bí mật của cậu an toàn với tớ.
Lâm Tú Vi mỉm cười,nụ cười nhẹ nhàng.Anh nhìn cô.Cái cảm giác thân thuộc lại ùa về.Mỗi lần được ở cạnh Lâm Tú Vi lại cảm thấy trong cô có thứ tình cảm gì đó rất đặc biệt.Nó luôn lôi cuốn anh như thể hai người đã quen biết từ rất lâu.
-Cậu...rất giống cô bé ngày xưa.
-Hả?
-Không có gì,chỉ là mình có một mối tình rất đẹp,trong sáng và hồn nhiên.
-Ừm,mình cũng nghe Đan kể nhiều rồi.
-Cậu có tin không?Mình biết yêu từ lúc 8 tuổi đấy!
-Tất nhiên.Chắc cậu buồn lắm nhỉ?Yêu xa vậy hẳn là rất nhớ.
-Ừm,cũng hơi buồn dù gì cũng mười mấy năm rồi.Đi tìm mà vẫn không có kết quả.
-Cậu nói gì?Các cậu chẳng phải hay thăm nhau lắm sao?
Lâm Tú Vi cau mày,anh ngẩn người nhìn cô.
-Chẳng phải bạn gái của cậu bên Mỹ sao?/-Cậu nói vậy là sao?
Hai người không hẹn mà nói.Lâm Tú Vi cười ra tiếng,lần đầu tiên anh thấy cô cười tự nhiên đến vậy.Thường ngày tiếp xúc cô hoàn toàn khép kín,ít nói,ít cười.
-Cô gái mà Đan kể cậu là em họ tớ.Thân thiết tới mức lúc nào rảnh nó lại chạy về đây thăm tớ.Tớ hay trêu Đan cô ấy là người yêu tớ.
-Haiz...Vậy mà tớ nghĩ...
Hai người nói chuyện rất nhiều.Chẳng biết từ khi nào Lâm Tú Vi lại thích tâm sự cùng anh.Ở anh có cảm giác an toàn,ấm áp.Cách nói chuyện cũng làm đối phương trở nên cởi mở hơn.
"Ring...ring...ring!" Chuông điện thoại Lâm Tú Vi reo.Là Evill,cô giật mình nhớ ra đã để Evill đợi khá lâu.Vội vàng tạm biệt anh rồi đi nhanh ra cổng trường.
-Anh hai nói chị chuẩn bị bữa trưa đem tới công ty.
-Ừm.
Lâm Tú Vi gật đầu,cô nhìn khung cảnh xung quanh.Bất chợt người cô cứng đờ,đôi mắt hằn những tia đỏ.Ngoài kia xuất hiện cảnh gia đình vô cùng ấm cúng.Đứa trẻ mặc bộ đồ màu đỏ đang chạy nhảy quanh ba mẹ.Trên tay cầm hộp quà to được bọc tỉ mỉ.Trên gương mặt ngây thơ nở nụ cười thiên thần.
-Chị hai!Có cần dừng xe không?
-Không!
Cô cúi mặt xuống,tim đau như ngàn mũi dao đâm phải.Giọt nước mắt chua chát mặn đắng khẽ rơi xuống tràn vào khóe miệng.Cô thật sự căm hận người đàn ông kia.Nếu mẹ cô còn trên đời chắc chắn giây phút đó sẽ thuộc về cô.Món quà trên tay sẽ là của ba mẹ tặng cô.Hiện thực vẫn là hiện thực."Lâm Nhật Minh,ông thật quá tàn nhẫn!".Lâm Tú Vi thốt lên rồi lấy tay lau nhanh nước mắt còn đọng trên khóe mi.
Evill đương nhiên nhìn được nhưng anh không muốn để cô khó xử.Cảnh tượng vừa nãy thật khiến người khác đau lòng.Anh đưa Lâm Tú Vi về dinh thự.
-Lát em không đưa chị đến công ty được.Chị...tự đi được chứ.
Lâm Tú Vi khẽ gật đầu.Từ lúc nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi cô luôn cúi mặt xuống.Nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Lâm Tú Vi gọi taxi đến thẳng tới công ty.Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời.Vào đến cửa,không tiếng nói chuyện chỉ nghe thấy tiếng đánh máy lạch cạnh,tiếng bước chân vội vàng.Ngay cả tiếng lật trang giấy cũng nghe thấy.Mọi người chăm chú vào công việc của mình không ai để ý tới sự xuất hiện của Lâm Tú Vi.
Phòng làm việc của Vương Thành Long nằm trên tầng cao nhất.Lâm Tú Vi bước vào thang máy dành cho nhân viên.
Cô cuối cùng đến tầng cao nhất của tòa nhà.Ở đây mọi người cũng chăm chú vào việc.Chỉ khác không gian ở đây thoáng đãng và dễ chịu hơn.Bước lại bàn có bảng tên thư kí.Lâm Tú Vi lịch sự cúi chào.
-Chào cô!
Thư kí mỉm cười thân thiện nhìn lướt qua người cô một lần rồi dừng lại ở chiếc hộp cơm.
-Tôi giúp gì được tiểu thư.
-À...Tôi là Lâm Tú Vi,tới đưa cơm cho Vương Thành Long.
Thư kí ngẩn người.Cô gái trước mặt cô ruốt cuộc có quan hệ gì với tổng tài mà dám gọi thẳng tên như vậy.Bị nhìn chằm chằm gương mặt cô đỏ ửng.
-Xin lỗi,tôi hơi bất lịch sự.Tổng giám đốc có cuộc họp nên chắc cô phải đợi.
-Không cần,tôi nhờ cô đưa vào được rồi.
"Reng...reng...reng!" Máy bàn rung lên.Thư kí giơ tay trước mặt ra ý đợi rồi nhấc máy.
-Tổng giám đốc vừa nói cô đợi ngài.
Lâm Tú Vi gật đầu,ngồi xuống chiếc ghế da màu đen cạnh bàn thư kí.Lâm Tú Vi ngồi đó.Gương mặt thân thiện lại có nụ cười dễ thương đương nhiên thu hút bao ánh nhìn của nhân viên nam.
-Tiểu thư,cô có thể vào phòng chờ.Tôi thấy cô hơi mệt,trong phòng làm việc của ngài có phòng dành để nghỉ ngơi.
-Cô đừng lo nên chú tâm vào việc.Đừng vì tôi mà phân tâm,sẽ không tốt.Vả lại tôi chỉ ở đây chút thôi.
-Vậy cô uống trà hay gì không,tôi đi lấy!
Lâm Tú Vi lắc đầu.Thư kí vui vẻ quay lại làm việc.Đúng như lời thư kí nói,Lâm Tú Vi hơi mệt.Vì vừa tan học cô đã phải vội vã làm cơm rồi mang đến đây nhanh nhất có thể để giữ được độ nóng.Bụng cô đã chịu đói từ sáng nhưng khi động đũa cảnh tượng ba cô với người phụ nữ khác đang vui vẻ bên đứa nhỏ lại hiện lên.Cuống họng cư nhiên đắng ngắt,không hứng thú ăn uống.
Mắt Lâm Tú Vi bắt đầu đờ ra,thân thể mềm nhũn.Và rồi...cô gục luôn xuống ghế ngủ say sưa.Cô bé tới mức chiếc ghế tựa như chiếc giường nhỏ vậy.Thư kí bất chợt quay sang.
-Tiểu thư à...
Thư kí lắc đầu rồi lấy từ tủ đồ cá nhân chiếc chăn nhỏ đắp lên người cô.Cô định lấy hộp cơm ra để Lâm Tú Vi được ngủ dễ chịu hơn nhưng có vẻ bàn tay cô đã dính chặt vào hộp cơm.
Cuộc họp của Vương Thành Long kết thúc muộn hơn mọi khi.Hắn nắm tay cửa định mở.
-Tổng giám đốc,Lâm tiểu thư...
Vương Thành Long quay lại thấy Lâm Tú Vi nằm gọn trong chiếc chăn màu xám.Gương mặt khá mệt,đôi má ửng đỏ vì lạnh.Vương Thành Long lại bồng Lâm Tú Vi lên.
-Tôi đã cố gỡ hộp cơm ra nhưng cô ấy nắm chặt quá.
-Cô ấy đợi lâu chưa?
-Tính đến giờ là một tiếng.Tôi nói vào phòng ngài nhưng cô không chịu.
-Ừm.
-Ngài thật hạnh phúc nha.Giữ chặt hộp cơm cả khi ngủ.Thật khiến người ta cảm động hết mức.
Vương Thành Long nhìn thư kí rồi mỉm cười nhẹ.Ánh mắt cũng lóe lên tia cười.Lần đầu thấy tổng tài nở nụ cười.Dù chỉ là mỉm nhẹ cô cũng thấy vui.Chắc chắn cô gái này phải là đặc biệt nhất.Và trong mắt cô bây giờ Lâm Tú Vi hơn vạn lần An Thanh Loan kia.Kể cả phẩm giá lẫn hình tượng.
Vương Thành Long ôm Lâm Tú Vi vào lòng.Hắn đặt cô lên giường trong phòng.Hơi ấm qua lớp áo lan tỏa ra toàn thân Lâm Tú Vi khiến cô thấy dễ chịu.Khẽ lấy hộp cơm trong lòng ra,Vương Thành Long điều chỉnh lại tư thế của cô rồi đắp tấm chăn lông mềm mại lên người cô.Vương Thành Long ngồi cạnh cô ngắm nhìn gương mặt bình yên nhất,hàng mi cong rụp xuống thanh thản.Mái tóc mang hơi lạnh khẽ chạm vào da nóng hổi của hắn dễ chịu vô cùng.Cầm hộp cơm ra ghế xoay ngồi.Ngắm nghía một lúc,Vương Thành Long cũng mỉm cười.Dù gương mặt mang vẻ lạnh lùng nhưng nụ cười không những không giảm đi uy phong mà còn làm hắn trở nên cuốn hút cô cùng.
Hộp cơm được Lâm Tú Vi ôm chặt vào lòng vẫn còn mang hơi ấm.Vương Thành Long mở hộp,cơm và đồ ăn được sắp xếp vừa mắt.
-Đũa đâu?
Ly tâm khẽ nhăn lại.Hắn tưởng tượng cảnh cô vội vàng làm cơm rồi mang đến công ty nên quên không mang đũa.Nụ cười hiện lên càng sâu hơn.Nhìn cô gái nhỏ con dưới tấm chăn to khiến tâm tình trở nên tốt hơn bội phần.
-Mang cho tôi đôi đũa.
Thư kí chưa đầy một phút đã mang đồ vào.Cô nhìn vào trong thấy Lâm Tú Vi đang ngủ rất ngon.Cô không tiện làm phiền Vương Thành Long dùng bữa nên nhanh chóng ra ngoài.
-À...Từ mai tiểu Vi mà tới thì bảo cô ấy vào phòng ngồi đợi tôi.
-Tôi hiểu rồi.
Thư kí cười tươi gật đầu.Vương Thành Long ngồi ăn trong vui vẻ.
Lâm Tú Vi ngủ ngon tới chiều tối.Vừa bước ra khỏi phòng,thư kí đã đi tới.
-Tổng giám đốc đi dự event có nói cô về nhà đợi ngài.
-Không nói đi đến mấy giờ sao?
-Không có.Nhưng đi với ả hồ ly thì chắc muộn lắm đó.
Lâm Tú Vi đột nhiên cười rất tươi.Dù sao thì tối nay cô cũng được thoải mái nên hắn đi đến mấy giờ cô căn bản không muốn biết.
-Tiểu thư?
-Vậy chào cô nha!Tôi về trước.
Lâm Tú Vi tâm trạng vui vẻ đứng trước của công ty bắt taxi về nhà.
-Cười tươi sao?
Vương Thành Long ngồi trên xe cùng với An Thanh Loan nghe thư kí kể toàn bộ mọi chuyện.Ánh mắt không hài lòng,sắc mắt tối sầm lại.Đương nhiên khi đến event An Thanh Loan là tâm điểm của mọi ánh nhìn.Nhiều người trầm trồ khen ngợi,một số thì nhìn ganh ghét trước cảnh khoác tay thân mật của họ.Riêng Vương Thành Long vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt không cảm xúc.Trong lòng hắn đang rất bực bội.Lâm Tú Vi muốn hắn đi càng lâu càng muốn sao?Cô bé đó thật sự nhàm chán hắn sao?
Ở nhà...
Lâm Tú Vi mở tủ lấy tạm nước uống.Giờ cũng đã tối ở nhà lại chỉ có mình cô nên không muốn làm bữa.Vương Thành Long đặc biệt căn dặn cô phải đợi nên cô cũng không thể đi ngủ.Ngồi xem phim mãi cũng chán nên cô lôi sách ra đọc.Tiện thể ghi chép lại những thứ cần cho buổi học tiếp theo.Vương Thành Long về đến nhà cũng quá nửa đêm.Định bật đèn nhưng thấy bóng người gục xuống bàn nên hắn lại gần.Thấy Lâm Tú Vi ngồi dưới sàn nhà lạnh gục mặt xuống mấy quyển sách trên bàn.Vương Thành Long ngồi xổm xuống vén mái tóc cô.Mặt hắn nhăn lại khó tả.Miệng nhỏ không ý tứ mở to phả ra hơi trắng.Thi thoảng cô còn hịt mũi y như chú lợn con vậy.Có lẽ thời tiết lạnh làm mũi cô khó thở.Hắn cảm nhận được hơi thở thơm mát từ cô.Cô gái này làm hắn mê mệt từ lúc nào?
"Tổng giám đốc tôi nhắn để nhắc ngài về sớm Lâm tiểu thư đang chờ cửa".Nhờ tin nhắn của thư kí mà Vương Thành Long nhớ ra mình dặn thư kí nói cô đợi và vì nghĩ sẽ về khuya quá nên căn dặn thêm thư kí nhắn tin báo.Hôm nay gặp khá nhiều đối tác nên Vương Thành Long không tiện ra về đành ở lại tiếp chuyện.Bồng Lâm Tú Vi lên phòng,đặt cô lên giường đắp chăn.Bản thân hắn vào thay đồ rồi nằm cạnh cô.Ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng mà thiếp đi nào không hay.Dưới những tia sáng của ban đêm chiếu vào,họ thực sự đang rất hạnh phúc.
Danh sách chương