Tập Tang trở thành giáo viên dạy tiểu học, lớp học có tất cả 50 học sinh. Ngày nào cô cũng bề bộn nhiều việc, nhưng cũng rất thú vị. Nghe tiếng bọn trẻ líu la líu lo tức tối gọi nhau mách mỏ với cô, cô cảm thấy trong lòng mềm đi.

Phải đi soạn bài và dạy học rất nhiều, việc cô thường làm vào buổi tối chính là tản bộ bên bờ sông, ngồi ở nơi trước kia hay ngồi mà nhìn mặt sông.

Trưa hôm nay, khi mặt trời đang thiêu đốt mặt đất, Tập Tang đi trên bờ bên này, bỗng nghe có tiếng người kêu cứu. Cô liếc mắt một cái liền nhận ra người đang vùng vẫy trong nước là một học sinh lớp mình, bình thường hay nghịch ngợm gây gổ nhưng lại cực kỳ lễ phép với mình. Tập Tang ảo não tại sao mình lại quên mang theo di động, vừa lớn tiếng kêu cứu, mắt thấy đứa trẻ trong nước sẽ chìm, vội vàng nhặt một cây gậy dài với ra.

“Mau nắm lấy! Nắm lấy cây gậy đi, cô kéo con lên!” Tập Tang lo lắng hét to, lớn tiếng kêu cứu nhưng bây giờ căn bản không có ai đi qua chỗ này. Đứa trẻ trong nước vùng vẫy thế nào cũng không nắm được cây gậy, động tác cũng bắt đầu đuối dần. Tập Tang khẽ cắn môi dò xét tiến lên phía trước, cúi người ra, mong muốn có thể tiếp cận đứa trẻ kia gần hơn.

“Tùm…” Tập Tang cũng trượt chân ngã xuống nước. Vì chuyện từng trải qua trước đây nên cô không dám học bơi, bây giờ chỉ có thể đạp chân lung tung trong nước. Vất vả lắm mới giữ chặt được đứa trẻ có khuynh hướng hôn mê kia, cố sức bơi về phía bờ, Tập Tang lại đuối sức chìm trong nước.

Cảm giác quen thuộc, có một đôi tay mềm mại lạnh như băng ôm lấy hông cô. Trong chớp mắt, rõ ràng không thể thở được, cực kỳ khó chịu, Tập Tang vẫn không nhịn được mỉm cười, có chút đắc ý nho nhỏ. Không phải là cuối cùng vẫn bị ta chờ được sao……

Dùng hết chút sức lực cuối cùng, Tập Tang muốn giữ chặt tay hắn, nhưng lại chạm phải cái gì đó trên cổ tay hắn.

“Xin lỗi cô, sau này con sẽ không ra bờ sông chơi nữa, cô ơi…..” Đứa trẻ kia nước mắt nước mũi tèm nhem, trợn to mắt nhìn cô. Mãi đến khi cô cam đoan sau này sẽ không ghét nó, nó mới chịu về cùng bố mẹ.

Đôi vợ chồng kia trước khi đi cũng thiên ân vạn tạ (trăm lần mang ơn vạn lần cảm tạ), “Sau này chúng tôi sẽ quản lí cháu nó thật tốt, may mà sắp tới con sông này cũng sẽ bị đào đi, về sau cũng yên tâm một chút, miễn cho thằng nhóc này lại chạy đến đây nghịch…..”

Con sông kia sẽ bị đào đi? Một tháng sau, bờ sông yên tĩnh bỗng có tiếng tranh cãi ầm ĩ, từng chiếc xe xúc và xe chuyển đất kéo đến. Đây là nơi phải bị đào đi làm nhà cao tầng, vì vậy mấy năm nay trấn nhỏ mới bắt đầu tiến hành khai phá.

Bờ sông vào ban đêm rất im lặng, Tập Tang đi trên chỗ bùn đọng lại sau khi nước rút đi, bước cao bước thấp, trên quần dính đầy bùn, giày cũng vậy, trở nên nặng đến mức không nhấc chân lên nổi.

Nếu như con sông này bị đào đi, hắn nên làm sao giờ?

“Này, cậu ra đi.”

“Không phải là cậu đã rời khỏi chỗ này rồi chứ?” Tập Tang vừa đi vừa gọi. So với chết đi, cô nguyện mong hắn rời khỏi nơi này, cho dù vĩnh viễn không gặp lại nữa cũng không sao.

“Ra một chút thôi được không?”

Giọng nói Tập Tang trở nên nghẹn ngào, cũng không có một tiếng đáp lại nào.

Sông này, bị đào một phần, ngay cả cây liễu cũng bị nhổ đi.

Ngoại trừ trong trí nhớ, cuối cùng tất cả những gì thuộc về nơi này tìm không thấy dấu vết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện