Vân Quỳ quay đầu muốn tránh, lại bị người đàn ông dùng một tay giữ chặt sau gáy, gắt gao giam cầm thân thể, buộc nàng phải chấp nhận nụ hôn chân thật này.
Một đêm trải qua quá nhiều chấn động, hơi men chếnh choáng trong đầu Vân Quỳ đã sớm tan biến. Nhưng giờ phút này bị hắn mút mát sâu cạn, gương mặt nàng lại ửng lên vài phần hơi say phiếm hồng, đôi mắt ướt át ngấn nước.
Đến khi nàng sắp không thở nổi mới được người đàn ông từ từ buông ra.
Thái tử nhíu mày: “Toàn mùi rượu.”
Vân Quỳ hoàn hồn, nhỏ giọng nói: “Điện hạ có thể không hôn.”
Thái tử nắm cằm nàng: “Ngươi càng ngày càng to gan.”
Vân Quỳ cắn môi: “Điện hạ còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Thái tử nhìn chằm chằm nàng: “Trước giờ chỉ có cô thẩm vấn người khác, chưa có ai dám hết lần này đến lần khác chất vấn cô.”
Vân Quỳ cũng không biết là do say rượu hay gì, nghe vậy lập tức khí huyết xông lên: “Phải, điện hạ trước giờ cao cao tại thượng, có thể bố thí cho ta một hai câu đã là lòng nhân từ lớn lao như trời, đáng lẽ nô tỳ phải cảm ơn đội ơn mới đúng.”
Thái tử nhíu chặt mày, không ngờ nàng lại lột bỏ lớp vỏ ngoan ngoãn phục tùng, nói chuyện cũng dám mang theo gai nhọn.
“Ngươi uống nhiều rồi, cô không so đo với ngươi.”
Vân Quỳ nắm chặt ngón tay, dù sao cũng đã nói đến nước này, dứt khoát liều một phen, táo bạo thêm lần nữa: “Dù điện hạ có bịt miệng ta, hôm nay ta cũng phải nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt người đàn ông càng thêm lạnh lẽo, Vân Quỳ thậm chí còn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn.
Nàng cắn răng nói: “Ta tự biết thân phận của mình và điện hạ khác nhau như trời với đất, cho nên chưa từng mơ tưởng đến vị trí hậu cung của điện hạ. So với vinh hoa phú quý ngắn ngủi, ta càng nguyện ý sống một cuộc đời an ổn thoải mái, cho nên mới một lòng muốn xuất cung, cho dù điện hạ có ý với ta, ta cũng…”
Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, trong mắt ẩn hiện ý lạnh giận dữ: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Nàng cúi đầu, tránh ánh mắt hắn, mím môi cười: “Là điện hạ không muốn nói thẳng, ta cứ coi như ngài vô ý với ta vậy. Nếu chỉ là sủng ái nhất thời, ta rất cảm kích điện hạ, cũng nguyện ý hầu hạ ngài đoạn đường này. Chỉ là… vừa nãy ở trong căn nhà kia, ý nghĩ trong lòng ta ngài cũng nghe thấy rồi, đợi điện hạ chán ghét ta, ta muốn cầu xin ngài một ân điển, sau này xuất cung, ta sẽ an cư lạc nghiệp ở đây.”
Nàng nói một câu, ánh mắt trên đỉnh đầu lại lạnh lẽo thêm ba phần, nhưng nàng không dám dừng lại, sợ sơ ý tiết lộ tiếng lòng, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục: “Ta muốn nói…”
Trong lòng bị một nỗi chua xót mãnh liệt không biết từ đâu dâng lên lấp đầy, nàng ép mình ngẩng đầu, đối diện với hắn: “Điện hạ quả thực rất tốt, nhưng không thích hợp để bầu bạn cả đời, ta…”
“Ngươi coi cô là người thế nào?”
Người đàn ông một lời cắt ngang, hơi thở trầm lạnh dồn dập phả vào mặt nàng, giọng khàn khàn, nhưng cũng sắc bén âm độc: “Cô chẳng qua chỉ vừa vặn thỏa mãn thẩm mỹ của ngươi, có thể tùy ý nhúng chàm, tùy thời giải quyết dục vọng của ngươi? Muốn thì trêu chọc, không muốn thì lừa ban thưởng rồi xuất cung, gọi đến thì đến đuổi đi thì đi. Trong lòng ngươi, cô còn không bằng một thị vệ, ít nhất thị vệ có thể cho ngươi an ổn, bọn họ mới thích hợp bầu bạn với ngươi cả đời đúng không?”
「Sao lại lôi cả thị vệ vào nữa rồi…」
Khóe môi Thái tử thoáng qua một nụ cười lạnh lùng: “Thực ra ngươi đối với ai cũng như vậy đúng không? Đáng lẽ cô phải sớm nhận ra, ngươi không chỉ mơ ước cô trong lòng, mà ngươi thấy người đàn ông nào cao lớn cường tráng, mặt mày tuấn lãng đều sẽ nghĩ vẩn vơ đúng không?”
Hắn giận đến cực điểm, đáy mắt xuất hiện một mảnh đỏ tươi, tơ m.á.u giăng kín như mạng nhện âm u, tựa như muốn giam cầm nàng thật chặt trong đó.
“Cô nói cho ngươi biết, đừng hòng nghĩ tới. Chỉ cần cô còn sống, cả đời này cũng sẽ không để ngươi rời đi.”
Tai Vân Quỳ ù ù vang vọng, còn chưa hoàn hồn khỏi chấn động mà câu nói kia mang lại, lại thấy môi mỏng của hắn khẽ nhếch, ánh mắt hung ác: “Không phải ngươi biết cô có thể đọc tâm sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện