Vân Quỳ làm việc ở thâm cung, nào đã từng thấy cung yến nào long trọng đến vậy. Lại càng chưa từng xem qua màn biểu diễn dũng mãnh oai phòng, vui vẻ tràn trề như vậy của các tráng hán.
Tiếng trống hùng hồn dâng lên, động tác dứt khoát có lực, cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc, thực sự là khiến nàng mở mang tầm mắt, nhiệt huyết sôi trào.
Trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán, chợt cảm thấy sau lưng đột nhiên có một luồng khí lạnh. Hoàn hồn lại mới phát hiện ánh mắt u ám lạnh lùng của Thái Tử đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Tim Vân Quỳ run lên: “…Điện hạ có gì phân phó ạ?”
Thái Tử gõ gõ mặt bàn, “Bóc hạt dẻ cho cô.”
Vân Quỳ nhìn về phía chiếc đĩa chân cao miệng loe đựng đầy hạt dẻ trước mặt hắn, đầu lưỡi líu lại: “Bóc… bóc bao nhiêu ạ?”
Thái Tử: “Bóc hết chỗ này rồi nói sau.”
Vân Quỳ vô cùng kinh ngạc.
Ngày thường hắn không coi trọng chuyện ăn uống, những thứ khô như hạt dẻ hạnh nhân này càng là bưng lên thế nào thì bưng xuống y nguyên thế nấy. Thế mà hôm nay lại muốn nàng bóc cả một đĩa hạt dẻ!
Nàng luyến tiếc liếc nhìn người múa đeo mặt nạ đồng thau kia, bất đắc dĩ cúi đầu, cầm dụng cụ gõ gõ đập đập.
Trong tiệc có tiếng vỗ tay hoan hô truyền đến, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thái Tử.
Trong lòng Vân Quỳ mơ hồ có một suy đoán, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Điện hạ không cho nô tỳ xem ca vũ sao?”
Thái Tử: “Đây là ca vũ bình thường?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Vân Quỳ yếu ớt nói, “Người ta biểu diễn đường đường chính chính, mọi người đường đường chính chính xem, chẳng lẽ nô tỳ lại tự chọc mù mắt mình?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi là cung nữ thị tẩm của cô,” Thái Tử lạnh giọng nhắc nhở, “Nữ quyến đối diện đâu nhìn chằm chằm vào nam nhân kỹ như ngươi?”
Vân Quỳ rướn cổ nhìn về phía bên kia bình phong. Nàng không tin, trong tiệc này nhạc khúc sôi động, tiếng trống vang dội, cả trăm phi tần mệnh phụ bên kia lại không có một ai ngẩng đầu lên sao?
Như này mà nhịn được à?!
Ai ngờ còn chưa nhìn thấy phi tần nữ quyến, ánh mắt lại chạm ngay vào Lục Hoàng Tử ở cách đó không xa.
Lục Hoàng Tử không ngờ hôm nay còn có thể gặp Vân Quỳ, vừa định vẫy tay với nàng, nào ngờ giây tiếp theo Thái Tử lạnh lùng liếc sang. Đôi mắt sắc bén ánh lên hàn quang, dọa hắn ta vội vàng rụt đầu lại, giả vờ trò chuyện với Tứ Hoàng Tử bên cạnh.
Thái Tử chậm rãi thu hồi ánh mắt, âm thầm nghiến răng.
Vân Quỳ càng thêm khẳng định, Thái Tử chính là không cho nàng nhìn những nam nhân khác! Lục Hoàng Tử không được, ngay cả tráng hán biểu diễn ca vũ cũng không được.
「Chính bản thân ngài giấu giếm không cho người khác xem, lại còn không cho ta nhìn người khác! Đây chính là phong thái và bụng dạ của người đường đường Thái Tử sao?」
「Nếu ngài chịu ngày ngày cho ta ngắm, ta còn đến nỗi phải tò mò người khác nữa à!」
Vân Quỳ phồng má, nhìn thấy nắm tay siết chặt và gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Thái Tử, nàng lại sợ hãi rụt vai, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ.
Ở hàng ghế nữ quyến phía trước nhất là chỗ ngồi của các quý nữ tông thất và phi tần có địa vị cao. Màn biểu diễn c.ởi tr.ần của nam nhân này, cũng chỉ có vài trưởng công chúa, quận chúa là dám đường đường chính chính thưởng thức, các mệnh phụ phía sau đều cúi đầu trò chuyện.
Phu nhân Võ Ninh Hầu hôm nay ngồi cùng với con gái đã xuất giá là Khương Thanh Từ.
Võ Ninh Hầu từng chiến đấu trăm trận, năm xưa là võ tướng được Cảnh Hữu Đế coi trọng nhất. Nay cha con cùng ra trận, theo Thái Tử chinh chiến nam bắc, là cánh tay phải của Thái Tử. Năm ngoái Khương Thanh Từ vừa cưới Chính tứ phẩm Thông Chính Sử Thẩm Ngôn Ngọc, nay cũng đã được phong cáo mệnh.
Lối đi nhỏ trong cung có cung tỳ qua lại, rót trà vào chén trước mặt các quý nhân.
Hai mẹ con đang nói chuyện, một cung nữ sơ ý, ấm trà trên khay nghiêng đổ, làm ướt tay áo của Khương Thanh Từ.
Tiếng trống hùng hồn dâng lên, động tác dứt khoát có lực, cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc, thực sự là khiến nàng mở mang tầm mắt, nhiệt huyết sôi trào.
Trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán, chợt cảm thấy sau lưng đột nhiên có một luồng khí lạnh. Hoàn hồn lại mới phát hiện ánh mắt u ám lạnh lùng của Thái Tử đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Tim Vân Quỳ run lên: “…Điện hạ có gì phân phó ạ?”
Thái Tử gõ gõ mặt bàn, “Bóc hạt dẻ cho cô.”
Vân Quỳ nhìn về phía chiếc đĩa chân cao miệng loe đựng đầy hạt dẻ trước mặt hắn, đầu lưỡi líu lại: “Bóc… bóc bao nhiêu ạ?”
Thái Tử: “Bóc hết chỗ này rồi nói sau.”
Vân Quỳ vô cùng kinh ngạc.
Ngày thường hắn không coi trọng chuyện ăn uống, những thứ khô như hạt dẻ hạnh nhân này càng là bưng lên thế nào thì bưng xuống y nguyên thế nấy. Thế mà hôm nay lại muốn nàng bóc cả một đĩa hạt dẻ!
Nàng luyến tiếc liếc nhìn người múa đeo mặt nạ đồng thau kia, bất đắc dĩ cúi đầu, cầm dụng cụ gõ gõ đập đập.
Trong tiệc có tiếng vỗ tay hoan hô truyền đến, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thái Tử.
Trong lòng Vân Quỳ mơ hồ có một suy đoán, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Điện hạ không cho nô tỳ xem ca vũ sao?”
Thái Tử: “Đây là ca vũ bình thường?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Vân Quỳ yếu ớt nói, “Người ta biểu diễn đường đường chính chính, mọi người đường đường chính chính xem, chẳng lẽ nô tỳ lại tự chọc mù mắt mình?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi là cung nữ thị tẩm của cô,” Thái Tử lạnh giọng nhắc nhở, “Nữ quyến đối diện đâu nhìn chằm chằm vào nam nhân kỹ như ngươi?”
Vân Quỳ rướn cổ nhìn về phía bên kia bình phong. Nàng không tin, trong tiệc này nhạc khúc sôi động, tiếng trống vang dội, cả trăm phi tần mệnh phụ bên kia lại không có một ai ngẩng đầu lên sao?
Như này mà nhịn được à?!
Ai ngờ còn chưa nhìn thấy phi tần nữ quyến, ánh mắt lại chạm ngay vào Lục Hoàng Tử ở cách đó không xa.
Lục Hoàng Tử không ngờ hôm nay còn có thể gặp Vân Quỳ, vừa định vẫy tay với nàng, nào ngờ giây tiếp theo Thái Tử lạnh lùng liếc sang. Đôi mắt sắc bén ánh lên hàn quang, dọa hắn ta vội vàng rụt đầu lại, giả vờ trò chuyện với Tứ Hoàng Tử bên cạnh.
Thái Tử chậm rãi thu hồi ánh mắt, âm thầm nghiến răng.
Vân Quỳ càng thêm khẳng định, Thái Tử chính là không cho nàng nhìn những nam nhân khác! Lục Hoàng Tử không được, ngay cả tráng hán biểu diễn ca vũ cũng không được.
「Chính bản thân ngài giấu giếm không cho người khác xem, lại còn không cho ta nhìn người khác! Đây chính là phong thái và bụng dạ của người đường đường Thái Tử sao?」
「Nếu ngài chịu ngày ngày cho ta ngắm, ta còn đến nỗi phải tò mò người khác nữa à!」
Vân Quỳ phồng má, nhìn thấy nắm tay siết chặt và gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Thái Tử, nàng lại sợ hãi rụt vai, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ.
Ở hàng ghế nữ quyến phía trước nhất là chỗ ngồi của các quý nữ tông thất và phi tần có địa vị cao. Màn biểu diễn c.ởi tr.ần của nam nhân này, cũng chỉ có vài trưởng công chúa, quận chúa là dám đường đường chính chính thưởng thức, các mệnh phụ phía sau đều cúi đầu trò chuyện.
Phu nhân Võ Ninh Hầu hôm nay ngồi cùng với con gái đã xuất giá là Khương Thanh Từ.
Võ Ninh Hầu từng chiến đấu trăm trận, năm xưa là võ tướng được Cảnh Hữu Đế coi trọng nhất. Nay cha con cùng ra trận, theo Thái Tử chinh chiến nam bắc, là cánh tay phải của Thái Tử. Năm ngoái Khương Thanh Từ vừa cưới Chính tứ phẩm Thông Chính Sử Thẩm Ngôn Ngọc, nay cũng đã được phong cáo mệnh.
Lối đi nhỏ trong cung có cung tỳ qua lại, rót trà vào chén trước mặt các quý nhân.
Hai mẹ con đang nói chuyện, một cung nữ sơ ý, ấm trà trên khay nghiêng đổ, làm ướt tay áo của Khương Thanh Từ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương