Thái tử không vui liếc nhìn nàng một cái, lúc này mới chậm rãi buông tay, để bắp thịt đang căng cứng kia thả lỏng, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái mềm dẻo đàn hồi.
Vân Quỳ thoải mái, dụi mặt vào cổ hắn, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nàng ngủ rất say, trong mơ lại bước vào một khung cảnh kỳ lạ.
Thái tử đang xử lý chính vụ trong thư phòng, “nàng” trong mơ hầu hạ bên cạnh… Ừm, đại khái là đóng vai hồng tụ thêm hương (*), trên đầu “nàng” đội hai chiếc cài tóc hình tai thỏ lông xù. Ở trong đại điện trang nghiêm uy vũ này, trông không hề đứng đắn chút nào.
(*) Mang ý nghĩa người đẹp (thường là nữ giới) hầu hạ bên cạnh, thêm hương sắc cho việc đọc sách, học tập của nam giới.
“Nàng” cũng không mài mực, chỉ đứng một bên ăn điểm tâm. “Nàng” vẫn là đĩa bánh bao đào tiên kia, ăn được một lúc lại tựa vào bàn của Thái tử ngủ thiếp đi.
Sau đó Vân Quỳ thấy Thái tử điện hạ một tay cầm quyển sách, tay còn lại rảnh rỗi vô tình đặt lên đôi tai thỏ trên đầu “nàng”, vu.ốt ve hết lần này đến lần khác…
Vân Quỳ theo bản năng rụt cổ lại, khi tỉnh dậy, nàng phát hiện trên đầu mình thật sự có một bàn tay!
Hơn nữa búi tóc của nàng cũng rối bời!
「Chẳng lẽ là bị ngài ấy vuốt rối rồi!」
「Xem ra Yến ma ma nói không sai, ngài ấy thật sự thích tai thỏ!」
「Còn khẩu thị tâm phi nói cái gì mà “Kiểu tóc này đâu đâu cũng thấy, không đáng nhắc tới”, kết quả lại nhân lúc ta ngủ lén lút vu.ốt ve! Ngay cả trong mơ cũng sờ!」
Nghe thấy bốn chữ “khẩu thị tâm phi”, gân xanh trên trán Thái tử khẽ giật, bình thản thu tay về.
「Xong rồi, xong rồi, tỉnh rồi, tỉnh rồi! Lần này tuyệt đối không thể vạch trần ngài ấy, nếu không lại bị nhốt vào phòng tối mất!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Quỳ dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.
Sắc mặt Thái tử không vui, lại thấy đôi mắt hạnh của nàng nhắm chặt, môi cũng mím lại. Kỹ năng giả ngủ này đúng là vụng về đến cực điểm. Trong lòng hắn lại thấy buồn cười, giơ tay vén những sợi tóc rối trên má nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tươi sáng lộ ra.
Má Vân Quỳ ngứa ngáy khó chịu, lại không dám dễ dàng nhúc nhích, chỉ có thể cố gắng nhịn.
Đầu ngón tay Thái tử khẽ vu.ốt ve đuôi mắt ửng hồng của nàng, giọng nói trầm thấp: “Thái tử đã thức dậy, một cung nữ thị tẩm như ngươi còn ngủ thì đáng tội gì?”
「Má ơi, đang làm gì vậy! Ta tỉnh hay không tỉnh đây!」
Nàng âm thầm nghiến răng, đang định mở mắt giả bộ như vừa mới bị hắn đánh thức thì lúc này màn trướng lại đột nhiên rủ xuống, che khuất phần lớn ánh sáng trong giường.
Nghe thấy tiếng bước chân xỏ hài đi ra, nàng lén lút mở một mắt, xuyên qua lớp màn mỏng manh nhìn thấy bóng dáng cao gầy mơ hồ của Thái tử.
「Dáng người thơm quá thơm!」
Hắn gọi Đức Thuận vào hầu hạ rửa mặt, đây là ý để nàng ngủ nướng sao?
Thấy hắn không có dặn dò gì khác, Vân Quỳ yên tâm thanh thản giả chết, lim dim ngủ một lát dưỡng thần. Khi mọi người ra khỏi tẩm điện, nàng mới tìm cơ hội ngồi dậy.
Dùng xong bữa sáng, trước hết Thái tử đến Sùng Minh Điện xem xét bản tấu do ám vệ phía dưới dâng lên.
Tào Nguyên Lộc bưng trà lên, nói: “Đêm giao thừa, bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quần thần tại Triều Dương Điện, tuyên bố với bên ngoài đồng thời cũng là tiệc tẩy phong trần cho điện hạ. Đến lúc đó quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ mang theo gia quyến vào cung, điện hạ nên cân nhắc đến người được chọn làm Thái tử phi ồi.”
Mấy năm nay, các hoàng tử con trai của Thuần Minh Đế là Kính Vương, Thần Vương, Thịnh Vương đều đã lấy vợ sinh con, Tứ hoàng tử cũng đã chọn được Hoàng tử phi.
Trước đây Thái tử xuất chinh ở bên ngoài, có thể dùng lý do này để trì hoãn hôn sự, chỉ nói đợi Thái tử hồi kinh chọn lựa. Nay hắn đã trở về, lại vừa qua tuổi nhược quán và mới khỏi bệnh nặng, nếu việc cưới vợ còn kéo dài, Thuần Minh Đế sẽ bị người khác chỉ trích.
Thái tử lơ đãng, tay cầm bản tấu, trong lòng lại nghĩ đến bàn tay mềm mại non nớt của thiếu nữ khẽ dán lên cơ bụng hắn trong màn gấm kia…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện