Thái tử hỏi: “Đây cũng là Yến ma ma búi cho con ngươi?”
Vân Quỳ gật đầu: “Điện hạ thấy thế nào?”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt to tròn như quả nho của thiếu nữ trong veo như nước. Khuôn mặt mềm mại không tì vết ửng lên màu hồng nhạt, tựa như đóa hải đường nở rộ trên cành xuân, khóe môi mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt lộ ra. Vòng tóc bên tai khẽ lay động theo động tác, mái tóc đen còn lại rủ xuống trước ngực, càng thêm vài phần linh động đáng yêu.
Thái tử không lộ cảm xúc đánh giá nàng một lát, nhướng mày nói: “Kiểu tóc này đâu đâu cũng thấy, cô thấy ai cũng phải bình phẩm một phen?”
Vân Quỳ: 「…」
「Ngài ấy không thích sao?」
Vân Quỳ hơi nghi ngờ, lại có chút thất vọng, vốn dĩ thấp thoáng chờ mong điều gì đó, giờ phút này trong lòng lại như ngọn lửa nhỏ bị người ta dội tắt, khóe miệng chậm rãi cụp xuống.
Thái tử nghe thấy tiếng lòng của nàng, trong lòng có chút không vui.
Nội tâm hắn không muốn thấy nàng cũng giống như những nữ tử muốn trèo lên giường hắn kia, tùy tiện đoán mò sở thích của hắn, tự cho là đúng mà trang điểm thành dáng vẻ mà nàng nghĩ hắn sẽ thích.
Buổi tối vẫn như thưởng lệ thử độc thức ăn.
Vân Quỳ khó chịu trong lòng, không còn hứng thú ăn uống ngon lành như ngày thường, mỗi món chỉ gắp vài đũa tượng trưng, thử xong bèn đứng hầu một bên.
「Ghét Thái tử điện hạ!」
Người vốn dĩ yên tĩnh được một lát, đột nhiên trong lòng mắng hắn một câu. Thái tử nhíu mày, ngước mắt nhìn nàng một cái.
Vân Quỳ cúi đầu, khóe miệng cũng cụp xuống như hai vòng tóc bên tai, không hề biết Thái tử đang nhìn mình, tiếp tục lẩm bẩm.
「Hôn xong, ôm xong bèn trở mặt không nhận người, nói một câu dễ nghe thì sao chứ? Miệng còn cứng hơn mỏ vịt, còn độc hơn thạch tín!」
「Không bao giờ cho ngài hôn nữa!」
「Cũng không cho ngài cắn thịt thịt nữa!」
「Cút đi! Điện hạ xấu xa!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lòng Vân Quỳ còn chưa mắng xong, đã thấy Thái tử đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao trùm xuống, lập tức che hết ánh sáng của nàng.
Thậm chí có thể cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo từ sau lưng thổi tới.
Nàng run rẩy cả người, hai chiếc tai thỏ trên đầu cũng theo đó mà run lên, “Điện… điện hạ?”
「Sao đột nhiên lại nổi điên?」
Sắc mặt Thái tử trầm xuống,nhìn chằm chằm nàng một hồi, cuối cùng lạnh mặt đi về phía thư phòng.
Tào Nguyên Lộc còn cố ý chạy đến hỏi nàng: “Điện hạ sao vậy?” Bữa tối còn chưa dùng được mấy miếng.
Vân Quỳ cũng không hiểu, nàng chỉ búi một kiểu tóc mới, người và ngày thường không khác gì, vừa rồi cũng luôn quy củ, nhưng không khí lại khác thường.
Tuy nhiên người này xưa nay vốn thất thường, Vân Quỳ sớm đã quen rồi.
Nàng đoán: “Có phải bệnh đau đầu của điện hạ phát tác rồi không?”
Tào Nguyên Lộc lắc đầu: “Chắc là không.”
Nàng không biết là mình có thể giúp điện hạ giảm bớt đau đầu. Nếu bệnh đau đầu phát tác, điện hạ chẳng những không rời đi,ngược lại còn muốn nàng hầu hạ bên cạnh.
Vừa rồi cứ lạnh mặt như vậy đi về thư phòng, rõ ràng là giận vì chuyện khác.
Tiểu nha đầu ngây thơ ngơ ngác, chọc giận điện hạ mà còn không biết nữa.
Nhưng chuyện đau đầu của điện hạ không được phép truyền ra ngoài, càng ít người biết nàng càng an toàn. Tào Nguyên Lộc không tiện tiết lộ những điều này, ngẫm nghĩ nói: “Buổi tối điện hạ dùng ít, hôm qua ăn chút điểm tâm do cô nương tự tay làm, ta thấy rất hợp khẩu vị điện hạ. Cô nương không ngại làm thêm một ít chứ?”
Nớ lại ánh mắt lạnh băng vừa rồi của Thái tử, Vân Quỳ giãy giụa nói: “Thiện phòng nhiều đầu bếp như vậy, tay nghề đều tốt hơn ta nhiều, điện hạ không ăn đồ họ làm, sao lại để mắt đến đồ ta làm được.”
Nàng không muốn làm điểm tâm cho hắn!
Tào Nguyên Lộc hết cách, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: “Đồ cô nương làm tất nhiên khác biệt.”
Vân Quỳ không tình nguyện đi đến thiện phòng.
May mà làm điểm tâm cũng là một quá trình chữa lành, đặc biệt là lúc cán bột. Nàng tưởng tượng khối bột là Thái tử điện hạ đáng ghét, nhào nặn tròn dẹt tùy ý dưới tay. Vân Quỳ lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Vân Quỳ gật đầu: “Điện hạ thấy thế nào?”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt to tròn như quả nho của thiếu nữ trong veo như nước. Khuôn mặt mềm mại không tì vết ửng lên màu hồng nhạt, tựa như đóa hải đường nở rộ trên cành xuân, khóe môi mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt lộ ra. Vòng tóc bên tai khẽ lay động theo động tác, mái tóc đen còn lại rủ xuống trước ngực, càng thêm vài phần linh động đáng yêu.
Thái tử không lộ cảm xúc đánh giá nàng một lát, nhướng mày nói: “Kiểu tóc này đâu đâu cũng thấy, cô thấy ai cũng phải bình phẩm một phen?”
Vân Quỳ: 「…」
「Ngài ấy không thích sao?」
Vân Quỳ hơi nghi ngờ, lại có chút thất vọng, vốn dĩ thấp thoáng chờ mong điều gì đó, giờ phút này trong lòng lại như ngọn lửa nhỏ bị người ta dội tắt, khóe miệng chậm rãi cụp xuống.
Thái tử nghe thấy tiếng lòng của nàng, trong lòng có chút không vui.
Nội tâm hắn không muốn thấy nàng cũng giống như những nữ tử muốn trèo lên giường hắn kia, tùy tiện đoán mò sở thích của hắn, tự cho là đúng mà trang điểm thành dáng vẻ mà nàng nghĩ hắn sẽ thích.
Buổi tối vẫn như thưởng lệ thử độc thức ăn.
Vân Quỳ khó chịu trong lòng, không còn hứng thú ăn uống ngon lành như ngày thường, mỗi món chỉ gắp vài đũa tượng trưng, thử xong bèn đứng hầu một bên.
「Ghét Thái tử điện hạ!」
Người vốn dĩ yên tĩnh được một lát, đột nhiên trong lòng mắng hắn một câu. Thái tử nhíu mày, ngước mắt nhìn nàng một cái.
Vân Quỳ cúi đầu, khóe miệng cũng cụp xuống như hai vòng tóc bên tai, không hề biết Thái tử đang nhìn mình, tiếp tục lẩm bẩm.
「Hôn xong, ôm xong bèn trở mặt không nhận người, nói một câu dễ nghe thì sao chứ? Miệng còn cứng hơn mỏ vịt, còn độc hơn thạch tín!」
「Không bao giờ cho ngài hôn nữa!」
「Cũng không cho ngài cắn thịt thịt nữa!」
「Cút đi! Điện hạ xấu xa!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong lòng Vân Quỳ còn chưa mắng xong, đã thấy Thái tử đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao trùm xuống, lập tức che hết ánh sáng của nàng.
Thậm chí có thể cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo từ sau lưng thổi tới.
Nàng run rẩy cả người, hai chiếc tai thỏ trên đầu cũng theo đó mà run lên, “Điện… điện hạ?”
「Sao đột nhiên lại nổi điên?」
Sắc mặt Thái tử trầm xuống,nhìn chằm chằm nàng một hồi, cuối cùng lạnh mặt đi về phía thư phòng.
Tào Nguyên Lộc còn cố ý chạy đến hỏi nàng: “Điện hạ sao vậy?” Bữa tối còn chưa dùng được mấy miếng.
Vân Quỳ cũng không hiểu, nàng chỉ búi một kiểu tóc mới, người và ngày thường không khác gì, vừa rồi cũng luôn quy củ, nhưng không khí lại khác thường.
Tuy nhiên người này xưa nay vốn thất thường, Vân Quỳ sớm đã quen rồi.
Nàng đoán: “Có phải bệnh đau đầu của điện hạ phát tác rồi không?”
Tào Nguyên Lộc lắc đầu: “Chắc là không.”
Nàng không biết là mình có thể giúp điện hạ giảm bớt đau đầu. Nếu bệnh đau đầu phát tác, điện hạ chẳng những không rời đi,ngược lại còn muốn nàng hầu hạ bên cạnh.
Vừa rồi cứ lạnh mặt như vậy đi về thư phòng, rõ ràng là giận vì chuyện khác.
Tiểu nha đầu ngây thơ ngơ ngác, chọc giận điện hạ mà còn không biết nữa.
Nhưng chuyện đau đầu của điện hạ không được phép truyền ra ngoài, càng ít người biết nàng càng an toàn. Tào Nguyên Lộc không tiện tiết lộ những điều này, ngẫm nghĩ nói: “Buổi tối điện hạ dùng ít, hôm qua ăn chút điểm tâm do cô nương tự tay làm, ta thấy rất hợp khẩu vị điện hạ. Cô nương không ngại làm thêm một ít chứ?”
Nớ lại ánh mắt lạnh băng vừa rồi của Thái tử, Vân Quỳ giãy giụa nói: “Thiện phòng nhiều đầu bếp như vậy, tay nghề đều tốt hơn ta nhiều, điện hạ không ăn đồ họ làm, sao lại để mắt đến đồ ta làm được.”
Nàng không muốn làm điểm tâm cho hắn!
Tào Nguyên Lộc hết cách, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: “Đồ cô nương làm tất nhiên khác biệt.”
Vân Quỳ không tình nguyện đi đến thiện phòng.
May mà làm điểm tâm cũng là một quá trình chữa lành, đặc biệt là lúc cán bột. Nàng tưởng tượng khối bột là Thái tử điện hạ đáng ghét, nhào nặn tròn dẹt tùy ý dưới tay. Vân Quỳ lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương