Bè đảng của Lâm Nguyệt Dung bao gồm Hà Khánh Linh, Kim Huyền Trâm, Bạc Mỹ Mỹ thì đứng như trời trồng, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra như suối chảy thành dòng.
Kim Huyền Trâm sợ Vân Kiệt nổi giận hậu quả khó lường liền lên tiếng giải thích về vụ việc của Mộ Tuyết Vi: “Chắc có hiểu lầm gì thôi… tại vì bọn em muốn biết ai tặng chiếc váy đắc tiền cho Tuyết Vi nên mới hấp tấp hỏi cậu ấy thôi, làm gì có chuyện không hoan nghênh cơ chứ”.
Hà Khánh Linh cũng nói thêm vào: “Phải đó, phải đó tụi em luôn coi Tuyết Vi là bạn thân mà đối đãi cơ mà anh đừng hiểu lầm như thế tội cho tụi em lắm”.
Lâm Nguyệt Dung quay sang nhìn hai cô bạn thân của mình bằng đôi mắt cáu giận, đúng là cái lưỡi không xương nhiều đường lắc léo mà, là ai bày ra cái trò này mà giờ nói cứ như là mình vô tội không bằng.
Nhưng do hoàn cảnh hiện tại không cho phép Lâm Nguyệt Dung nổi giận nên cô nuốt hận vào lòng, hòa nhã tươi cười lên tiếng: “Anh Vân Kiệt, bạn em nói phải đó tụi em nào dám không hoan nghênh bạn gái của anh cơ chứ, chỉ là chút hiểu nhỏ đừng vì vậy mà mất lòng nhau thì tội cho tụi em lắm…cậu nói đúng không Tuyết Vi?”.
Mộ Tuyết Vi có chút do dự sau đó để tránh nhiều chuyện không hay xảy ra cô cũng lên tiếng nói hộ mấy người kia mấy lời: “Đúng là mọi người chỉ đang hỏi em người tặng chiếc váy này thôi không có khác nữa hết”.
Chàng trai trẻ nhìn Mộ Tuyết Vi rồi đưa mắt nhìn những người tham gia dự tiệc, căn biệt thự của Lâm Nguyệt Dung rồi khẽ lắc đầu lên tiếng: “Em đó, anh đã bảo bao nhiêu lần rồi đừng hạ mình đến những nơi THẤP KÉM giao tiếp với những người THẤP HÈN như thế này mà em vẫn không nghe, bộ váy “Thanh xuân rực lửa” này anh tặng cho em không phải để em diện tới dự BUỔI TIỆC NGHÈO NÀN, dơ bẩn như thế này đâu…chúng ta rời khỏi đây thôi”.
Lâm Nguyệt Dung nghe xong thì tức đến tím ruột tím gan, biệt thự nhà cô bị cho là thấp kém, bản thân cô và bạn bè cô bị chê là thấp hèn, buổi tiệc bạc tỷ thì bị cho nghèo nàn, dơ bẩn…Lâm Nguyệt Dung suýt chút nữa thì ngất đi vì tức…nhưng với một đại nhân vật như Vân Kiệt thì làm sao cô dám dở cái tính hách dịch của mình ra đành ngậm bồ hòn làm ngọt cho vui người lòng người ta.
Lâm Nguyệt Dung quay sang nhìn Mộ Tuyết Vi bằng ánh mắt cầu cứu: “TuyếtVi à cậu nói giúp mình vài lời với, cậu và anh Vân Kiệt mới tới mà đã đi mình còn chưa kịp tiếp đãi chu đáo gì hết”.
Chàng trai quay sang nhìn Mộ Tuyết Vi như là đang hỏi ý kiến của cô.
Mộ Tuyết Vi thấy mọi người khó xử cũng không nở đành nói giúp mấy lời với người tự xưng mình là Vân Kiệt: “Hôm nay là sinh nhật của Nguyệt Dung, cậu ấy đã đích thân mời, chúng ta cũng đến rồi hay là ở lại chung vui với cậu ấy một lát được không?”.
Chàng thiếu niên nhướng mày suy nghĩ rồi đáp: “Tôi vốn không để bọn họ trông mắt nhưng…nếu em đã muốn ở lại thì tôi cũng không phản đối”.
Đám người của Lâm Nguyệt Dung nghe như thế thì mừng như cha mẹ chết đi sống lại liền nhiệt tình mời mộc: “Mời hai người qua bên này chúng ta dùng bữa…là tiệc buffe mọi người cứ tự nhiên nha”.
Từ lúc chàng thiếu niên lạ mặt xuất hiện tự xưng là Vân Kiệt thì Bạch Luân đại thiếu gia của Bạch gia đồng thời là một trong tứ đại gia tộc của Hoa Đô cứ như bị mất hồn cậu cứ nhìn chằm chằm vào người kia không rời mắt được.
Ánh mắt Bạch Luân nhìn chàng trai trẻ đầy sát khí cùng khinh bỉ coi thường, trong đầu Bạch Luân thầm nghĩ “Vân Kiệt sao??? Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà”.
Chàng thiếu niên điển trai cùng Mộ Tuyết Vi ngồi ở một chiếc bàn gần hồ nước vừa ăn bánh vừa trò chuyện.
Mộ Tuyết Vi tỏ lòng cảm kích với người đã cứu rỗi mình trong lúc cô chật vật nhất: “Thật cảm ơn anh vì đã giúp em rất nhiều”.
Chàng thiếu niên nở một nụ cười tiêu soái: “Em đừng nói vậy anh sẽ thấy không tự nhiên…từ lâu đã ngưỡng mộ em nhưng hôm nay mới có dịp đường đường chính chính xuất hiện trước mặt em lại được em đón nhận là niềm vinh hạnh của anh”.
Mộ Tuyết Vi e lệ thẹn thùng: “Gặp được nhân vật trong truyền thuyết như anh là vinh hạnh của em mới đúng chứ…cảm ơn vì chiếc váy…vì đã xuất hiện đúng lúc em cần…cảm ơn vì tất cả”.
Chàng trai đưa ngón tay lên chặn môi Mộ Tuyết Vi lại: “Đừng khách sáo với anh như vậy...anh không thích như vậy đâu”.
Tất cả những cô gái tham dự tiệc đều phải nhìn Mộ Tuyết Vi và chàng trai tên Vân Kiệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, bên cạnh đó cũng có rất nhiều ánh mắt ganh tức không cam tâm.
Giữa lúc bữa tiệc đang đi vào giai đoạn bình yên tẻ nhạt thì sự xuất hiện của Đới Thiên Sơn lại khấy động bầu không khí một lần nữa.
Đám đông ồn ào bàn tán: “Là Đới Thiên Sơn kìa…Lâm Nguyệt Dung đúng là không tầm thường mời được một lúc tứ đại thiếu gia của Hoa Đô tới một buổi tiệc sinh nhật của mình thì đúng là có mặt mũi quá rồi”.
Một vài người tỏ vẻ hờ hững nói: “Trời nhân vật trong truyền thuyết như Vân Kiệt người ta còn mời được nữa cơ mà”.
“Phải đó xem ra sau hôm nay thế nào Lâm Nguyệt Dung cũng nổi nhất trường cho mà xem”.
Kim Huyền Trâm sợ Vân Kiệt nổi giận hậu quả khó lường liền lên tiếng giải thích về vụ việc của Mộ Tuyết Vi: “Chắc có hiểu lầm gì thôi… tại vì bọn em muốn biết ai tặng chiếc váy đắc tiền cho Tuyết Vi nên mới hấp tấp hỏi cậu ấy thôi, làm gì có chuyện không hoan nghênh cơ chứ”.
Hà Khánh Linh cũng nói thêm vào: “Phải đó, phải đó tụi em luôn coi Tuyết Vi là bạn thân mà đối đãi cơ mà anh đừng hiểu lầm như thế tội cho tụi em lắm”.
Lâm Nguyệt Dung quay sang nhìn hai cô bạn thân của mình bằng đôi mắt cáu giận, đúng là cái lưỡi không xương nhiều đường lắc léo mà, là ai bày ra cái trò này mà giờ nói cứ như là mình vô tội không bằng.
Nhưng do hoàn cảnh hiện tại không cho phép Lâm Nguyệt Dung nổi giận nên cô nuốt hận vào lòng, hòa nhã tươi cười lên tiếng: “Anh Vân Kiệt, bạn em nói phải đó tụi em nào dám không hoan nghênh bạn gái của anh cơ chứ, chỉ là chút hiểu nhỏ đừng vì vậy mà mất lòng nhau thì tội cho tụi em lắm…cậu nói đúng không Tuyết Vi?”.
Mộ Tuyết Vi có chút do dự sau đó để tránh nhiều chuyện không hay xảy ra cô cũng lên tiếng nói hộ mấy người kia mấy lời: “Đúng là mọi người chỉ đang hỏi em người tặng chiếc váy này thôi không có khác nữa hết”.
Chàng trai trẻ nhìn Mộ Tuyết Vi rồi đưa mắt nhìn những người tham gia dự tiệc, căn biệt thự của Lâm Nguyệt Dung rồi khẽ lắc đầu lên tiếng: “Em đó, anh đã bảo bao nhiêu lần rồi đừng hạ mình đến những nơi THẤP KÉM giao tiếp với những người THẤP HÈN như thế này mà em vẫn không nghe, bộ váy “Thanh xuân rực lửa” này anh tặng cho em không phải để em diện tới dự BUỔI TIỆC NGHÈO NÀN, dơ bẩn như thế này đâu…chúng ta rời khỏi đây thôi”.
Lâm Nguyệt Dung nghe xong thì tức đến tím ruột tím gan, biệt thự nhà cô bị cho là thấp kém, bản thân cô và bạn bè cô bị chê là thấp hèn, buổi tiệc bạc tỷ thì bị cho nghèo nàn, dơ bẩn…Lâm Nguyệt Dung suýt chút nữa thì ngất đi vì tức…nhưng với một đại nhân vật như Vân Kiệt thì làm sao cô dám dở cái tính hách dịch của mình ra đành ngậm bồ hòn làm ngọt cho vui người lòng người ta.
Lâm Nguyệt Dung quay sang nhìn Mộ Tuyết Vi bằng ánh mắt cầu cứu: “TuyếtVi à cậu nói giúp mình vài lời với, cậu và anh Vân Kiệt mới tới mà đã đi mình còn chưa kịp tiếp đãi chu đáo gì hết”.
Chàng trai quay sang nhìn Mộ Tuyết Vi như là đang hỏi ý kiến của cô.
Mộ Tuyết Vi thấy mọi người khó xử cũng không nở đành nói giúp mấy lời với người tự xưng mình là Vân Kiệt: “Hôm nay là sinh nhật của Nguyệt Dung, cậu ấy đã đích thân mời, chúng ta cũng đến rồi hay là ở lại chung vui với cậu ấy một lát được không?”.
Chàng thiếu niên nhướng mày suy nghĩ rồi đáp: “Tôi vốn không để bọn họ trông mắt nhưng…nếu em đã muốn ở lại thì tôi cũng không phản đối”.
Đám người của Lâm Nguyệt Dung nghe như thế thì mừng như cha mẹ chết đi sống lại liền nhiệt tình mời mộc: “Mời hai người qua bên này chúng ta dùng bữa…là tiệc buffe mọi người cứ tự nhiên nha”.
Từ lúc chàng thiếu niên lạ mặt xuất hiện tự xưng là Vân Kiệt thì Bạch Luân đại thiếu gia của Bạch gia đồng thời là một trong tứ đại gia tộc của Hoa Đô cứ như bị mất hồn cậu cứ nhìn chằm chằm vào người kia không rời mắt được.
Ánh mắt Bạch Luân nhìn chàng trai trẻ đầy sát khí cùng khinh bỉ coi thường, trong đầu Bạch Luân thầm nghĩ “Vân Kiệt sao??? Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà”.
Chàng thiếu niên điển trai cùng Mộ Tuyết Vi ngồi ở một chiếc bàn gần hồ nước vừa ăn bánh vừa trò chuyện.
Mộ Tuyết Vi tỏ lòng cảm kích với người đã cứu rỗi mình trong lúc cô chật vật nhất: “Thật cảm ơn anh vì đã giúp em rất nhiều”.
Chàng thiếu niên nở một nụ cười tiêu soái: “Em đừng nói vậy anh sẽ thấy không tự nhiên…từ lâu đã ngưỡng mộ em nhưng hôm nay mới có dịp đường đường chính chính xuất hiện trước mặt em lại được em đón nhận là niềm vinh hạnh của anh”.
Mộ Tuyết Vi e lệ thẹn thùng: “Gặp được nhân vật trong truyền thuyết như anh là vinh hạnh của em mới đúng chứ…cảm ơn vì chiếc váy…vì đã xuất hiện đúng lúc em cần…cảm ơn vì tất cả”.
Chàng trai đưa ngón tay lên chặn môi Mộ Tuyết Vi lại: “Đừng khách sáo với anh như vậy...anh không thích như vậy đâu”.
Tất cả những cô gái tham dự tiệc đều phải nhìn Mộ Tuyết Vi và chàng trai tên Vân Kiệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, bên cạnh đó cũng có rất nhiều ánh mắt ganh tức không cam tâm.
Giữa lúc bữa tiệc đang đi vào giai đoạn bình yên tẻ nhạt thì sự xuất hiện của Đới Thiên Sơn lại khấy động bầu không khí một lần nữa.
Đám đông ồn ào bàn tán: “Là Đới Thiên Sơn kìa…Lâm Nguyệt Dung đúng là không tầm thường mời được một lúc tứ đại thiếu gia của Hoa Đô tới một buổi tiệc sinh nhật của mình thì đúng là có mặt mũi quá rồi”.
Một vài người tỏ vẻ hờ hững nói: “Trời nhân vật trong truyền thuyết như Vân Kiệt người ta còn mời được nữa cơ mà”.
“Phải đó xem ra sau hôm nay thế nào Lâm Nguyệt Dung cũng nổi nhất trường cho mà xem”.
Danh sách chương