Editor: Trà Xanh

Màn đêm buông xuống, thôn trang nhỏ vô cùng yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng rào rào, Bùi Duyên mở mắt, rút tay từ dưới cổ Thẩm Oanh ra, chậm rãi ngồi dậy.

Hắn dịch chăn che lên người Thẩm Oanh, mang giày, lấy áo choàng trên giá và đi ra ngoài.

Thanh Phong đã bắt được bồ câu nép dưới mái hiên, đang lấy gạo cho nó ăn.

Hắn phát hiện Bùi Duyên đứng phía sau thì giật mình, vuốt ngực thì thào: “Gia, sao ngài không lên tiếng? Ta tưởng ngài dậy không nổi.”

Tiểu viện này tổng cộng có ba gian nhà tranh, người có giấc ngủ nông vào buổi tối thì sát vách rời giường đi nhà xí cũng biết, Thanh Phong đương nhiên nghe được tiếng động trong phòng Bùi Duyên.

Bùi Duyên cầm bồ câu, tháo tờ giấy trên chân xem một lần: đừng nghĩ đến kinh thành, ổn định Tây Bắc.

“Bùi phu nhân nói gì?” Thanh Phong hỏi.

Bùi Duyên xoa tờ giấy vào lòng bàn tay, liếc nhìn phía xa: “Bọn họ chuẩn bị hành động.”

“Bọn họ?” Thanh Phong khó hiểu, “Trong kinh không phải chỉ còn Bùi phu nhân à?”

Bùi Duyên giật khóe miệng. Một mình nữ lưu như Lam Yên làm sao có thể chơi một bàn cờ lớn như vậy? Tuy hắn chậm chạp cũng biết rằng sau lưng Lam Yên còn có người, đôi tay người này có thể hóa mây thành mưa, đặt mọi người vào bàn cờ, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.

Trước đây mỗi khi Bùi Duyên thương lượng với Lam Yên, hắn phát hiện Lam Yên không thể trả lời ngay tại chỗ cho nhiều quyết định then chốt, mà đợi mấy ngày sau mới có kết quả. Đây không phải đi xin chỉ thị người phía sau thì là gì? Ngoài ra Lam Yên nói nàng được người ta cứu, hợp nhất các đồng minh của Vĩnh Vương và Định Vương quay lại kinh thành. Bản thân điều này có trăm ngàn kẽ hở. Dựa vào thủ đoạn của Bùi Chương, thế lực của Vĩnh Vương và Định Vương nhất định phải bị nhổ tận gốc, làm sao còn để nàng duy trì Ca Nguyệt Phường làm nơi tình báo ở kinh thành?

Bùi Duyên biết mình chẳng qua là sự lựa chọn đúng lúc, sau khi đánh bại Bùi Chương, dù sao cũng cần có người danh chính ngôn thuận thu dọn tàn cục. Bất kể mình có phải là con trai của tiên đế hay không, cùng lắm là một quân cờ trong cuộc chiến giữa thế lực đó và hoàng quyền.

Hắn giả vờ hồ đồ, chính vì không muốn sự thật. Chỉ cần giữ được thứ mình muốn, hắn không ngại làm quân cờ này. Dù sao hắn không có tham vọng như Bùi Chương, không muốn tạo ra công lao bất phàm gì hay trở thành một đế vương vĩ đại. Nguyện vọng của hắn rất đơn giản, thực hiện được lời hứa của mình đối với Thẩm Oanh, giữ cho gia đình bình yên, vậy là đủ rồi.

“Gia, ngài đang suy nghĩ điều gì?” Thanh Phong hỏi.

“Không có gì.” Bùi Duyên nói với Thanh Phong, “Ngày mai ta muốn đi đến một nơi một mình, ba đến năm ngày sau mới quay về, ngươi ở lại chăm sóc bọn họ.”

Thanh Phong lo lắng hỏi: “Ngài muốn đi đâu? Hiện giờ tình hình biên giới căng thẳng như vậy, lỡ như bị Từ đô đốc và tri phủ Đại Đồng phát hiện tung tích của ngài thì không tốt… Bây giờ ngài không phải chỉ một mình.”

Trước đây Bùi Duyên thường một mình đi kiểm tra tuyến phòng thủ biên giới trước cuộc chiến. Nhưng lúc đó hắn đánh vì muốn chiến thắng, hơn nữa hắn cô độc một mình, hành động một mình sẽ thuận tiện hơn.

Bùi Duyên vỗ vai hắn: “Yên tâm, ta có chừng mực.” Nói xong liền nhét bồ câu vào tay Thanh Phong, “Chút nữa cho bồ câu đưa thư liên lạc Tống Viễn Hàng và Côn Luân, ta có chuyện muốn nhắn bọn hắn.”

Thanh Phong đi theo Bùi Duyên đến nhà chính, thắp ngọn nến cho hắn và đặt trên một cái bàn đơn giản. Bùi Duyên cầm bút, nhanh chóng viết hai mẩu giấy giao cho Thanh Phong. Hy vọng hắn có thể làm hết sức mình. Hắn khác với Bùi Chương, Bùi Chương muốn loại bỏ tất cả những người cản đường để đảm bảo sẽ không có ai uy hiếp địa vị của mình. Nhưng làm như vậy thì hận thù càng tích tụ nhiều. Trên đời này không có người tuyệt đối không phạm sai lầm.

Bùi Duyên thậm chí cảm thấy Bùi Chương có chút đáng thương. Đánh giá hành động mấy ngày nay của Từ Khí, xem ra ông cũng có tính toán riêng. Huynh đệ, thê tử, thân tín, cuối cùng không có ai toàn tâm toàn ý đứng về phía Bùi Chương, đây chẳng phải là một loại bi thương hay sao? Nhưng đi đến bước này là do sự đa nghi và tính toán của hắn.

Đối với Bùi Duyên, thắng bại đương nhiên quan trọng, nhưng sinh tử lại không quan trọng như vậy. Chừa cho người ta một con đường sống mới không rơi vào tình trạng bị bạn bè xa lánh. Hơn nữa Bùi Chương và Thẩm Oanh làm phu thê nhiều năm, tình cảm phu thê không còn nhưng tình cảm người thân vẫn còn. Thẩm Oanh chưa chắc muốn thấy hắn chết.

Bùi Chương dặn dò Thanh Phong mọi thứ rồi trở về phòng. Hắn cởi áo choàng treo trên giá áo, nhẹ nhàng leo lên giường. Nhưng cơ thể dính hơi lạnh, vừa chui vào chăn, Thẩm Oanh cảm giác được ngay lập tức. Nàng xoay người, mở đôi mắt mơ màng hỏi: “Sao chàng dậy? Định nhi thức hả?” Nàng vờ muốn ngồi dậy.

Tiểu Định nhi vốn dĩ ngủ với mẫu thân nhưng bị cha đuổi sang phòng bên cạnh, chỉ có Dịch cô cô đi cùng. Dịch cô cô cũng thích ở chung với bé cưng đáng yêu, nhưng ban đêm hài tử thỉnh thoảng muốn uống sữa, Thẩm Oanh phải qua bất cứ lúc nào.

Bùi Duyên đè vai nàng nói: “Không có gì, Định nhi không thức dậy, do ta ngủ không được nên đi ra ngoài một chút.”

Thẩm Oanh yên lòng, khẽ dựa vào người Bùi Duyên, mơ màng nói: “Chàng đừng lo, mấy năm nay Bùi Chương gây thù chuốc oán nhiều, rất nhiều người muốn đối phó với hắn. Hắn tạm thời không có thời gian tìm chúng ta gây rắc rối.”

Bùi Duyên nương theo tia sáng của ánh trăng len qua cửa sổ vào phòng, vuốt mái tóc dài đen như mực của Thẩm Oanh: “Kỳ thật nàng không hận hắn, đúng không?”

Giọng nói của hắn không nhẹ nhàng vì cổ họng đã bị tổn thương, có nét khàn khàn khác hẳn người thường, thật sự không dễ nghe. Hơn nữa hắn che giấu cảm xúc rất tốt. Thẩm Oanh vơi bớt cơn buồn ngủ, nhìn vào đôi mắt hắn. Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, tựa như đang nói việc nhà, không có ý muốn truy cứu.

“Ta không hận hắn.” Thẩm Oanh nhẹ nhàng nói, “Không yêu cũng không hận.”

Bởi vì không yêu, cho nên không có gì phải hận. Hận là bởi vì kỷ niệm khó quên, bởi vì người kia có ý nghĩa quá quan trọng cho nên mới có thể làm chủ cảm xúc của người khác.

Bùi Duyên nhếch khóe miệng, bỗng nhiên cảm thấy vấn đề này có chút ngớ ngẩn. Không phải hắn nghi ngờ tình cảm của Thẩm Oanh, hắn chỉ muốn xác nhận xem quyết định vừa rồi của mình có đúng hay không.

“Ngủ đi.” Bùi Duyên nằm xuống, nhắm mắt lại.

Thẩm Oanh suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Nhưng ta không muốn nhìn thấy hắn chết. Nếu được, có thể chừa một con đường sống cho hắn và vợ con hay không? Năm xưa hắn phái người giết Vĩnh Vương và Định Vương mới bị Lam Yên quay về trả thù ngày hôm nay. Đương nhiên nếu hắn không chết, có lẽ tương lai sẽ cho hài tử của hắn đến trả thù. Nhưng ta không muốn chàng trở thành người có đôi tay nhuộm đầy máu tươi giống hắn.”

Bùi Duyên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng và nói: “Ta vốn không giống hắn.”

Lời của hắn xem như là lời kết luận, không muốn nói thêm về nó.

Thẩm Oanh thức thời không nói gì nữa. Tuy hắn nói rằng không bận tâm quá khứ của nàng và Bùi Chương, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự không quan tâm. Nam nhân đều có lòng tự trọng, nữ nhân thông minh không nên liên tục đụng vào những điểm mấu chốt đó.

Nàng đặt bàn tay lạnh ngắt của hắn lên bụng mình, cười nhè nhẹ: “Như vậy sẽ ấm nhanh hơn. Ấm rồi phải ngủ ngon, đừng suy nghĩ lung tung.”

Yết hầu của Bùi Duyên nhúc nhích, hắn mở mắt, đè nàng như một con sói: “Vi phu có biện pháp tốt hơn, nàng muốn thử không?”

“Chàng đừng nghịch, khuya rồi…” Thẩm Oanh ngửi được mùi nguy hiểm, đôi tay chống vai hắn, quay đầu đi. Rõ ràng trước khi ngủ đã làm rồi, hắn quá sung sức khiến nàng không chịu đựng được.

Bùi Duyên cúi đầu, hơi nóng phun lên gò má của nàng, giọng nói khàn khàn đầy mê muội: “Gia Gia, nàng không muốn thật à?”

Thẩm Oanh chỉ cảm thấy toàn thân kích động, cảm giác vừa nóng vừa ngứa trên gò má đột ngột lan khắp cơ thể. Người nam nhân này có thể làm nàng vứt bỏ lý trí và sự rụt rè, sau đó nhóm lửa đốt cháy trái tim nàng. Nàng vòng tay ôm cổ hắn và cắn mạnh vào bờ môi hắn.

“Vậy cùng nhau đốt thành tro đi.”

Bùi Duyên kéo chăn trùm lên hai người. Quần áo trên người Thẩm Oanh rơi ra khỏi chăn, rớt xuống đất, giống như một đóa sen nở trong nước. Chăn trên giường đất xoắn lại như bánh quai chèo, quay cuồng không ngừng, mọi tiếng động đều bị kẹt ở bên trong.

Ánh trăng ngoài cửa sổ mờ ảo, trời đất tràn ngập một tầng khói nhẹ, thôn xóm nhỏ yên tĩnh như thế ngoại đào nguyên.

Trời còn chưa sáng, Bùi Duyên đã thức dậy. Hắn mặc chỉnh tề, nhìn Thẩm Oanh say giấc trong chăn. Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, nhặt quần áo của nàng ở dưới đất lên và đặt sang một bên.

Hắn không nói cho nàng biết về việc phải rời đi vài ngày, vốn tính toán không bao giờ rời xa nàng, nhưng có chút việc là trách nhiệm của hắn, hắn không thể không đi làm. Hắn không phải là người thích nói lời chia tay nhưng hắn tin rằng nàng có thể hiểu được.

Bùi Duyên đặt tờ giấy đã viết rõ ở bên cạnh gối, lại rờ mái tóc Thẩm Oanh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Chuyến đi này không thể nói không có nguy hiểm, nhưng cũng vì loại bỏ nỗi lo về sau hoàn toàn.

Phía bắc của Khai Bình Vệ, chưa đến năm mươi dặm là một vùng sa mạc. Băng qua sa mạc này là biên giới giữa Đại Nghiệp và Thát Đát. Lần này Từ Khí và Thát Đát đã giao chiến vài lần trên sa mạc, khi thắng khi bại, hiện giờ ngưng chiến, Từ Khí dẫn phần lớn quân đội đóng ở Khai Bình Vệ chờ tiếp viện. Đại quân Thát Đát rút lui vào lâu đài cát trên sa mạc.

Lâu đài cát vốn là căn cứ quân sự, về cơ bản có lương thực và nước dùng. Nhưng đối với tiêu dùng hàng ngày của đại quân, thức ăn trong nồi đất gần đó vẫn như muối bỏ biển.

Đại tướng lãnh đạo quân Thát Đát là Anh Lợi Vương, ông là đệ đệ của Hãn vương trước đây. Trong cuộc tranh giành vị trí hãn vương lần trước, ông không ủng hộ Hãn vương hiện tại nên không được trọng dụng. Nhưng ông có binh mã mạnh nhất, kỵ binh dũng cảm nhất, cho nên Hãn vương phái binh lính của mình liên hợp tác chiến dưới sự chỉ huy của ông. Ông thuộc phái chủ chiến của Thát Đát, sau khi chiếm được Khai Bình Vệ thì có chút kiêu ngạo. Khi nhìn thấy diện tích rộng lớn và sản vật trù phú của Đại Nghiệp thì nhất thời thèm thuồng, nhất quyết ở lại chờ thời cơ bất chấp mệnh lệnh triệu hồi của vương đình biết bao lần.

Vương đình lại phái đặc sứ đến tận tình khuyên nhủ: “Anh Lợi Vương, ngài không thể tiếp tục dây dưa với Đại Nghiệp. Vào mùa đông, Thát Đát thiếu thốn vật tư, không thể chi viện quân dụng cho nhiều người như vậy.”

Anh Lợi Vương say sưa gặm chân dê, râu quai nón đã hơi bạc, mơ hồ nói: “Sợ cái gì! Đại Nghiệp có rất nhiều lương thực, nếu không có thì chúng ta đi cướp!”

Đặc sứ nhíu mày, hành lễ: “Nhưng hiện giờ ngài bị chặn ở ngoài Khai Bình Vệ, nếu Tĩnh Viễn Hầu chỉ huy Tây Bắc quân hợp tác với quân đội ở Khai Bình Vệ tạo thành vòng vây, quân đội chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!”

Anh Lợi Vương cười to hai tiếng, gác chân lên ghế: “Ngươi không biết gì à? Tĩnh Viễn Hầu đã bị hoàng đế bọn họ xác định là người thông đồng với địch phản quốc, Tây Bắc quân đã không thuộc quyền chỉ huy của hắn! Bây giờ hắn không thể tự bảo vệ bản thân, không có thời gian quan tâm đến chúng ta. Ta nhận được tin, gần đây Đại Nghiệp không được yên bình lắm, chỉ cần chờ một chút! Bọn họ xảy ra loạn lạc, chúng ta có thể đánh thẳng đến kinh thành! Đến lúc đó, con dân chúng ta có thể chuyển đến nơi ấm áp, không bao giờ ăn đói mặc rách nữa!”

Điều ông không nói là ông đã hẹn với Ngoã Lạt của Mạc Tây từ lâu. Đến lúc đó cùng nhau xuất binh, đương nhiên cũng chia cho bọn họ một chút lợi ích.

Đặc sứ không thể nói rằng Anh Lợi Vương đã sai, ông thật sự suy nghĩ vì Thát Đát, đến mùa đông, đồng cỏ bị khô héo, tuyết rơi ngập trời, thông thường đi hơn mười dặm cũng không có sinh vật sống sót. Rất nhiều người trên thảo nguyên đã chết vì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Vì vậy Thát Đát luôn muốn xâm chiếm biên giới của Đại Nghiệp để người dân của mình được sống nơi ấm áp vào mùa đông.

Đúng lúc này, binh lính từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ: “Đại vương! Có, có người muốn gặp ngài, nói hắn là Tĩnh Viễn Hầu!”

Chân dê vẫn còn treo trên miệng Anh Lợi Vương, ông nhất thời quên cử động.

“Ngươi nói gì?” Một lúc sau ông mới phản ứng được, đột nhiên đứng dậy.

“Tĩnh Viễn Hầu đang ở ngoài pháo đài, muốn gặp ngài!” Binh lính lặp lại lần nữa.

Trên đời này có lẽ không có ai dám giả mạo Tĩnh Viễn Hầu. Anh Lợi Vương ném chân dê lên đĩa, miệng chửi một câu, lấy thanh đao treo trên tường: “Mụ nội nó, gia hỏa này đem theo bao nhiêu lính! Kiểm tra binh ngay lập tức!”

Binh lính thì thào: “Hắn, hắn chỉ có một mình.”

Anh Lợi Vương nghĩ rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”

“Thật sự chỉ có một người. Trinh sát đã kiểm tra, trong phạm vi mấy dặm không thấy phục binh, cho nên mới đến báo cho ngài.” Binh lính cũng cảm thấy quá ngạc nhiên, giọng nói của hắn hơi bay bổng.

“Hắn cho rằng nơi này là cửa sau của nhà hắn à! Bà nội nó, khinh thường lão tử quá đáng!” Anh Lợi Vương cắm mạnh thanh đao vào bên hông, đi ra ngoài như một trận gió.

Lâu đài cát giống như một thành trì nhỏ, chỉ khác là tường được xây bằng cát vàng. Anh Lợi Vương đứng trên đầu tường nhìn xuống, Bùi Duyên quấn một chiếc áo choàng màu đen, cưỡi ngựa chờ phía dưới thành. Nhìn thấy ông xuất hiện, Bùi Duyên cong tay và gọi: “Anh Lợi Vương!”

Giọng hắn nhuộm đẫm gió cát, nghe rất trầm và khàn nhưng đầy khí thế.

Tuy Anh Lợi Vương thuộc phe chủ chiến, nhưng vài năm nay biên giới giữa Đại Nghiệp và Thát Đát tương đối thái bình, người dân hai nước giao lưu rất thường xuyên, Thát Đát chịu ảnh hưởng của quá trình Hán hóa rất sâu sắc, thậm chí Anh Lợi Vương có thể nói thông thạo tiếng Hán. Ông và Bùi Duyên đã chiến đấu rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thắng, đối với người này vừa hận vừa sợ từ trong xương.

Lúc này Bùi Duyên đến một mình, Anh Lợi Vương không biết hắn muốn làm gì.

“Tĩnh Viễn Hầu, ngài có ý gì?” Anh Lợi Vương hét to, “Ngài không phải đến làm khách chứ?”

Bùi Duyên giật khóe miệng, thong thả nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngài.”

“Nói chuyện gì?” Anh Lợi Vương giơ bàn tay lên, “Ngài không sợ ta bắt ngài à? Muốn đánh thì gặp nhau trên chiến trường, ta không có gì để nói với ngài!”

Bùi Duyên bình tĩnh: “Sao ngài không nghe một chút? Một vụ mua bán tốt.”

Anh Lợi Vương nhíu mày. Ông đối đầu với Bùi Duyên trên chiến trường vài lần, gia hỏa này lần nào cũng đứng trong đại quân dùng các thế tay để tuyên bố quân lệnh, với dáng vẻ thâm sâu khó lường và lạnh lùng khó tiếp cận. Tại sao bây giờ khác hẳn với người trên chiến trường?

Anh Lợi Vương hỏi nhỏ binh lính bên cạnh: “Người này thật sự là Tĩnh Viễn Hầu?”

Binh lính nghiêm túc gật đầu: “Đại vương, ngài đừng sợ, xung quanh chúng ta có mấy vạn binh lính, hắn chỉ có một mình, đánh không lại chúng ta. Hay là để hắn vào, nghe thử hắn muốn nói gì.”

Anh Lợi Vương trừng mắt liếc nhìn hắn: “Ai nói bổn vương sợ hắn? Mở cửa thành! Hôm nay Bổn vương phải giáp mặt chiến thần này của Đại Nghiệp!”

Binh lính nhủ thầm trong lòng: Người ta dám đơn thương độc mã tới, nếu mấy vạn người bọn họ không dám mở cửa, thật sự truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.

Cửa thành mở ra, Bùi Duyên ruổi ngựa đi vào. Binh lính Thát Đát ở bên trong đứng hai bên, mở to mắt nhìn chằm chằm hắn như đang đối mặt với kẻ thù. Hắn tựa như đang đến chỗ không người, nhảy xuống ngựa, đi đến bên cạnh cầu thang chờ Anh Lợi Vương từ phía trên đi xuống.

Người Thát Đát có vóc dáng cao lớn dũng mãnh, Bùi Duyên cũng không hề kém cỏi. Hắn khoanh tay đứng đó giống như đến quân doanh của mình tuần tra, binh lính Thát Đát không nhịn được nên thì thầm bàn luận bên cạnh.

“Đây là Tĩnh Viễn Hầu đại danh vang xa à?”

“Trước kia khi giao chiến chỉ nhìn từ xa, chưa từng ở gần như vậy.”

“Hắn đến chỗ chúng ta một mình nhưng lại giống như có thiên quân vạn mã đằng sau.”

“Ngươi đừng nói nữa, kêu ta cùng hắn động thủ ta còn sợ. Năm ngoái, chúng ta muốn cướp thôn trang nọ, hắn dẫn theo người đột ngột xuất hiện, quần của ta bị thuộc hạ của hắn dùng giáo đâm thủng, thật đáng sợ.”

Anh Lợi Vương bước xuống đất, mặc áo giáp, áo choàng tung bay trong gió, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt. Ông được coi là đại tướng nổi tiếng của Thát Đát, vô cùng dũng cảm, được nhiều người kính trọng. Nhưng đứng trước mặt Bùi Duyên, không hiểu sao cảm thấy ông giống một con ngựa hoang chưa được thuần hóa, mà Bùi Duyên lại là người thuần ngựa đang cầm đòn ngang.

“Anh Lợi Vương.” Bùi Duyên hơi giơ tay, chào theo kiểu bạn bè.

Anh Lợi Vương nói: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, hãy đến soái trướng của ta.”

Lâu đài cát là một công trình phòng thủ rất đơn giản, chỉ có một lớp bên ngoài, bên trong vẫn dựa theo truyền thống của người thảo nguyên, dựng lên rất nhiều lều lớn, lều soái trướng ở giữa.

Anh Lợi Vương và Bùi Duyên vào lều soái trướng, Anh Lợi Vương mời Bùi Duyên ngồi xuống, ra lệnh binh lính đi ra ngoài chuẩn bị chút trà bánh. Trà đương nhiên là trà sữa, đồ tráng miệng cũng là chút bánh nướng lớn rất thô ráp. Bùi Duyên không quan tâm, trực tiếp cầm lên ăn.

Hắn biết Anh Lợi Vương không phải cố ý lơ là, nhưng đối với Thát Đát, đồ ăn như vậy đã đủ để đãi khách.

Anh Lợi Vương nghe nói người Trung Nguyên rất để ý, đặc biệt là đám quý tộc, lúc này nhìn thấy Bùi Duyên ăn bánh uống trà sữa như bình thường thì có chút ngạc nhiên.

“Sao Tĩnh Viễn Hầu biết chúng ta ở đây?” Ông hỏi. Trên sa mạc gió to cát nhiều, vừa rồi ở bên ngoài một lát, gió thổi bụi vào mũi, ông không khỏi hắt hơi vài cái.

“Dò chỗ của Anh Lợi Vương cũng không khó.” Bùi Duyên thổi trà sữa nóng hầm hập, bên trong có mùi tanh hôi, người bình thường sợ uống không quen, “Tuy nhiên Anh Lợi Vương chậm chạp không lùi binh, ta muốn hỏi rõ ràng ý đồ đóng quân ở đây.”

Anh Lợi Vương “hừ” một tiếng: “Ngài nên hỏi hoàng đế của các ngài. Binh lính của Đại Nghiệp liên tục đuổi theo chúng ta, chẳng lẽ chúng ta bị động chịu đánh? Ngoài ra hoàng đế các ngài trước đây vô lễ và giam Ngột Thuật, đương nhiên chúng ta muốn phản kích.”

“E rằng Anh Lợi Vương không chỉ muốn phản kích phải không?” Bùi Duyên nhàn nhã uống trà sữa, “Chẳng lẽ nhận được tin gì đó, muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi?”

Anh Lợi Vương thầm giật mình, lập tức dời mắt: “Ta không hiểu ngài đang nói gì.”

“Ta khuyên ngài nên rút lui ngay bây giờ, đừng lãng phí thời gian và lương thực. Mùa đông ở Thát Đát rất khổ cực, mấy vạn đại quân mỗi ngày tiêu tốn quá nhiều, dự trữ gần lâu đài cát còn đủ dùng trong bao lâu? Dùng xong rồi, có phải muốn cướp các vùng lân cận của Đại Nghiệp hay không? Đừng quên, Tây Bắc quân của ta cách nơi này không xa, có thể giao chiến với các ngài bất cứ lúc nào.”

Anh Lợi Vương nhìn thẳng Bùi Duyên, cảm giác hắn giống con giun trong bụng mình, cái gì cũng biết. Nhưng ông vẫn mạnh miệng: “Nghe nói Tĩnh Viễn Hầu đang bị hoàng đế của quý quốc truy nã phải không? Ngài còn có thể chỉ huy Tây Bắc quân tác chiến với chúng ta à? Đừng ở đây nói chuyện giật gân.”

Bùi Duyên không giận còn cười, xoay chén trà sữa trong tay: “Tây Bắc quân là do một tay ta tạo ra. Trung Nguyên có câu nói, tướng ngoài mặt trận có thể không nghe lệnh. Đừng nói ngoại trừ ta, không ai có thể chỉ huy được bọn họ. Tuy hiện tại vị ở Khai Bình Vệ cũng là tướng lĩnh của Đại Nghiệp, ngài cho rằng hắn sẽ để các ngài tùy ý giẫm nát đất đai của chúng ta và làm tổn thương bá tánh hay sao? Ở trước mặt quốc gia không có cá nhân, càng không có thù oán cá nhân. Về điểm này, các ngài đối phó với Đại Nghiệp mấy chục năm hẳn là rất rõ.”

Câu nói cuối cùng rất hiên ngang như thiên quân vạn mã đang đối chọi với Anh Lợi Vương trong trận chiến. Anh Lợi Vương sợ hãi trước khí thế của Bùi Duyên, sau một lúc chẳng nói gì.

Bùi Duyên đứng dậy, đi đến trước mặt Anh Lợi Vương và đè vai ông: “Ngài lui binh, ta đưa lương thực và quần áo mùa đông cho mọi người vào mùa đông, trong tương lai, bá tánh của Thát Đát cũng có thể đến Đại Nghiệp để trú đông, hai nước sẽ trở thành huynh đệ. Ngược lại, nếu các ngài dám xâm phạm Đại Nghiệp, muôn vàn tướng sĩ của chúng ta sẽ san bằng vương đình khiến cho các ngài có một kết cục giống Ngoã Lạt bây giờ. Hãy nhớ kỹ lời ta nói.”

Thân người Anh Lợi Vương không khỏi run lên, Bùi Duyên đã xoay người muốn ra khỏi soái trướng. Ông buột miệng thốt lên: “Nhưng, nhưng không phải hoàng đế các ngài từ chối đàm phán hòa bình với chúng ta hay sao?”

Bùi Duyên không quay đầu lại, tiếp tục đi ra ngoài, chỉ nói: “Trở về vương đình của ngài đi, sẽ sớm có biến chuyển.”

Anh Lợi Vương ngẩn người nhìn bóng dáng ngược sáng kia như một ngọn núi cao. Theo bản năng ông nên kêu binh lính giam người này, người này là một ngọn núi cao không thể vượt qua của Đại Nghiệp. Nhưng ông lại sợ, Bùi Duyên dám đơn thương độc mã xông đến, tất nhiên đã có chuẩn bị. Nếu hắn bỏ mạng ở đây, muôn vàn tướng sĩ Đại Nghiệp sẽ trả thù cho hắn.

Bùi Duyên nhắc nhở ông. Trước đây Ngoã Lạt rất mạnh, toàn bộ Mạc Nam Mạc Bắc đều là lãnh thổ của bọn họ, chứ không phải bị đánh đến mức co đầu rút cổ ở nơi Mạc Tây chật hẹp nhỏ bé như bây giờ, thường xuyên phải dựa vào sự cứu viện của Thát Đát. Bọn họ nói cùng nhau xuất binh, chẳng qua là sự ngụy trang, đến lúc đó không đâm sau lưng là được rồi.

Anh Lợi Vương chỉ rối rắm trong thời gian rất ngắn, sau đó ra lệnh toàn bộ đại quân rút về Thát Đát.

Tin tức Thát Đát rút quân nhanh chóng truyền đến Khai Bình Vệ. Từ Khí nhận được báo cáo của do thám thì nhíu mày.

Phó tướng bên cạnh hỏi ông: “Đô đốc, chúng ta cần tiếp tục đuổi theo hay không?” Bọn họ nhận được mệnh lệnh phải đuổi theo đại quân Thát Đát đến tận quốc nội của bọn họ.

Từ Khí hiểu rõ, tuy thực lực chiến đấu của Thát Đát không bằng trước đây nhưng lần này Hãn vương mạnh dạn dùng người không ủng hộ hắn là Anh Lợi Vương, đủ để thấy được quyết tâm. Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là người vốn dũng cảm và hiếu chiến như người Thát Đát.

Lần này đối đầu với đại quân của Anh Lợi Vương, Từ Khí gần như không chiếm được lợi ích gì, cho nên mới lui về Khai Bình Vệ, lúc này đuổi theo tuyệt đối không được lợi lộc gì, ngược lại có thể là kế nghi binh của đối phương. Đến lúc đó quân chủ lực cạn kiệt, không thể trở về bảo vệ kinh thành, ông không thể thoát tội.

“Không đuổi theo, ở đây đợi lệnh.”

Lần này trước khi xuất phát, Bùi Chương cố ý gọi Từ Khí đến trước mặt, dặn ông việc đuổi theo Thát Đát không phải là trọng điểm, mà cần bảo vệ Khai Bình Vệ, đề phòng Tây Bắc quân nổi loạn theo Bùi Duyên và hợp tác với Thát Đát đánh thẳng vào kinh thành. Bàn về đánh giặc, Từ Khí khẳng định không phải là đối thủ của Bùi Duyên, nhưng có thể kìm chân bọn họ và câu giờ để Bùi Chương điều quân.

Hiện tại Thát Đát lui binh, có vẻ Bùi Duyên sẽ không hợp tác với bọn họ.

Bất kể Từ Khí nghĩ thế nào cũng không cho rằng Bùi Duyên sẽ thành công, Hoàng thượng để bọn họ phòng thủ ở đây là đề phòng. Ngay cả khi Bùi Duyên ra trận lần nữa, nếu nói về mưu mô và thủ đoạn, hắn không phải là đối thủ của Hoàng thượng.

Trong ván cờ này, thắng bại đã xác định.



Thế ngoại đào nguyên: http://www.chuonghung.com/2015/11/dich-thuat-ngoai-ao-nguyen.html

Nghi binh: là hoạt động lừa dối trong quân sự, gây lầm lẫn về địa điểm tấn công, dẫn đến quyết định sai về hướng tiến quân của quân bị tấn công (Wikipedia)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện