Chương 39
 
Editor: Vermouth
 
Đôi mắt Lưu Đàn mang theo ý cười: “Ồ? Hóa ra Hoàn Hoàn xấu hổ à? Sợ bị mặt trăng trông thấy ư?”
 
Hắn pha trò, Minh Hoàn lại cảm thấy có chút không ổn lắm.
 
Nàng rũ mắt, lông mi cong dài che phủ tầm mắt: “Không được là không được.”
 
Bả vai Lưu Đàn đụng nhẹ nàng một cái: “Cô muốn.” 
 
Minh Hoàn: “...”
 
Nàng cảm thấy Lưu Đàn thật sự lằng nhằng, hắn làm cho nàng nhớ đến một con mèo rừng nhỏ trước kia nàng từng cho ăn. Chỉ cần trên tay nàng không có thức ăn, con mèo rừng nhỏ kia sẽ cọ váy Minh Hoàn nức nở nũng nịu. 
 
Trong lòng Minh Hoàn giảm bớt mấy phần e ngại Lưu Đàn, nàng nhỏ giọng nói: “Vậy ngài nhắm mắt lại, không được nhìn lén.” 
 
Lưu Đàn đối mặt với Minh Hoàn, rất nghe lời nhắm mắt lại. 
 
Minh Hoàn nghĩ, mình chủ động hôn hắn, dù sao cũng tốt hơn hắn nằm sấp trên người mình vừa gặm vừa cắn nhiều. 
 
Nhưng mà, nhìn gương mặt tuấn tú của Lưu Đàn, Minh Hoàn lại không biết hôn hắn thế nào. 
 
Tiến thẳng đến, hình như cái mũi hai người sẽ va vào nhau. 
 
Minh Hoàn như có được một cái đuôi cá lại không biết nên đưa vào miệng mèo thế nào, do dự rất lâu, nàng nghiêng đầu, dán môi lên môi Lưu Đàn. 
 
Lưu Đàn bỗng nhiên mở to mắt, giành thế chủ động, cắn môi dưới Minh Hoàn. 

 
Minh Hoàn không ngờ hắn sẽ mở to mắt, nhất thời kinh ngạc, bị hắn bắt được thời cơ tách cánh môi ra. 
 
Môi của nàng mềm mại, rất thơm, vào miệng là tan, làm cho người ta không nhịn nổi muốn nhấm nháp hết lần này đến lần khác. 
 
Hắn quấn lấy cái lưỡi Minh Hoàn, xâm nhập vào sâu từng chút một. 
 
Đến lúc kết thúc, Lưu Đàn vẫn chưa thỏa mãn mút cánh môi Minh Hoàn một cái. 
 
Minh Hoàn thấy Lưu Đàn lại có thể vô sỉ như thế, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: “Điện hạ, ngài, tại sao ngài có thể như vậy!” 
 
Lưu Đàn nhìn cô nương ngốc này: “Cô thế nào? Hoàn Hoàn nói rõ cho Cô xem nào.” 
 
Minh Hoàn tức giận sờ lên môi mình. 
 
Chuyện xảy ra vừa rồi, nàng làm sao có thể nói ra miệng. 
 
Lưu Đàn mỉm cười: “Đừng nóng giận, Hoàn Hoàn, nàng tức giận sẽ bị động thai đó.”
 
Minh Hoàn lẩm bẩm nói: “Đã nói không được mở mắt mà...”
 
“Lần sau, Cô chắc chắn không mở mắt nữa.” Lưu Đàn mỉm cười cầm tay Minh Hoàn, đặt lên môi hôn một cái, vô cùng đứng đắn lừa người: “Lần này Cô nhất thời không khống chế nổi, lần sau nếu Cô như vậy nữa thì Hoàn Hoàn cắn Cô được không? Bất kể Hoàn Hoàn cắn đau thế nào, Cô cũng sẽ không phản kháng.” 
 
Cảm giác giận dữ trong lòng Minh Hoàn còn chưa hoàn toàn tan biến. Nàng rút tay về, lấy khăn ra lau: “Tiểu nữ tức giận, điện hạ dỗ không được đâu.” 
 
Lưu Đàn lại ôm bả vai Minh Hoàn: “Vậy Cô chịu nhận lỗi được không? Cô lấy mình làm quà, ở trước giường Hoàn Hoàn trông coi một đêm, hầu hạ bên cạnh có được hay không? Nếu như Hoàn Hoàn cần hầu hạ đặc biệt, Cô cũng sẽ cởi áo nới dây lưng chăm sóc.” 
 
Minh Hoàn nói: “Tiểu nữ không cần.” 
 
Lưu Đàn cười nhẹ: “Hoàn Hoàn, nàng thật sự là một bảo bối.” 
 
Ngay cả lúc tức giận cũng đáng yêu như vậy. 
 
Minh Hoàn cũng chỉ tức giận một lúc, một lát sau, nàng bắt đầu ngủ gật, vô cùng không có chí khí ngả đầu lên vai Lưu Đàn ngủ say. Lưu Đàn bế ngang nàng lên, mang nàng trở về phòng. 
 
Đến ngày hôm sau, lúc Minh Hoàn gặp được Lưu Đàn, cũng quên mất khó chịu ngày hôm qua.
 
Chẳng bao lâu, Minh Hoàn đã cùng Lưu Đàn đến Mục Châu, nàng bị dẫn đến phủ Mục vương, gặp Mục thái phi. 
 
Mục thái phi nhìn thấy Minh Hoàn thì càng nhìn càng thích. Bà kéo Minh Hoàn lại nhìn kỹ một lượt: “Có da có thịt hơn trước rồi, xem ra Lưu Đàn chăm sóc con rất tốt.” 
 
Minh Hoàn vừa nghe đến bốn chữ “có da có thịt”, trong lòng có hơi căng thẳng, bởi vì như thế nào chăng nữa, nàng cũng không tiện nói cho thái phi, nàng mang thai con của Lưu Đàn rồi. 
 
Thật ra, Mục thái phi hoàn toàn không quan tâm chuyện này, lúc bà còn trẻ bà dám yêu dám hận một người, nếu thích thì chỉ quan tâm có lấy nhau được hay không thôi, mình vui vẻ là được. 
 
Lưu Đàn không nỡ để Minh Hoàn trở về, hắn muốn Minh Hoàn ở lại vương phủ cùng hắn. Mục thái phi cắt ngang Lưu Đàn, nhân lúc Minh Hoàn đi thay quần áo, Mục thái phi nói: “Hoàn Hoàn có phụ thân có huynh trưởng, con cho rằng mặt mũi mình lớn cỡ nào, không thể giữ người ta lại được. Hoàn Hoàn là đứa có hiếu, con ngăn nó trở về nhà, nó chắc chắn không vui.” 
 
Lưu Đàn nói: “Con chỉ nghĩ ở trong lòng, mẫu phi, con trai ngay cả suy nghĩ một chút cũng không được sao?”
 
Mục thái phi nói: “Con một khi đã nghĩ thì chắc chắn là muốn làm. Dục tốc bất đạt, chờ qua lễ cập kê của Hoàn Hoàn, các con có thể chuẩn bị chuyện thành thân rồi.” 
 
“Không được.” Lưu Đàn mỉm cười: “Tâm tính của nàng gần như tưởng rằng nam nữ nắm tay nhau là có thể mang thai, bây giờ đang lo sợ bất an nghĩ đến đứa cháu trai không hề tồn tại của người đó, thành thân càng sớm càng tốt.”
 
“Con...”
 
Mục thái phi cũng bị sự vô liêm sỉ của Lưu Đàn làm cho kinh sợ: “Lưu Đàn, tại sao con có thể lừa gạt người ta như vậy?”
 
Lưu Đàn mỉm cười nói: “Lừa gạt mấy câu thôi mà, mẫu phi, người cũng biết, Hoàn Hoàn không mang thù, nếu nàng ấy biết, cùng lắm là tức giận một đêm, ngày hôm sau lại quên thôi.” 
 
Con dâu là người dịu dàng quan tâm, trong lòng Mục thái phi tất nhiên vui mừng. Bà bây giờ cũng coi như biết, đối phó với Lưu Đàn ngang bướng từ nhỏ, tốt nhất là kín đáo đưa cho hắn một cô nương dịu dàng như nước để hắn yêu thương. Nhưng mà, con trai mình vô liêm sỉ như thế, bà cũng không thể để cô nương nhà người ta bị ức hiếp mãi được. 
 
“Một thời gian nữa tìm cơ hội nói cho người ta chân tướng, cứ lừa gạt như vậy, lòng của con không biết đau à? Nếu qua mấy tháng nữa, có tình cảm rồi, Hoàn Hoàn hỏi con đứa bé đâu, con trả lời thế nào?”
 
“Con đối xử tốt với người ta một chút, đừng luôn lừa gạt trêu chọc người ta, Lưu Đàn, tình cảm giữa phu thê, cần cố gắng trau dồi.” 

 
Minh Hoàn thay quần áo khác đến, vừa đúng lúc nghe thấy những lời phần sau Mục thái phi đang nói.
 
Mẫu thân Minh Hoàn phải chịu đựng mẹ chồng hung dữ, Mục thái phi lại là người khoan dung, trong lòng Minh Hoàn tất nhiên vô cùng tôn trọng Mục thái phi. 
 
Lưu Đàn nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay người nhìn về phía Minh Hoàn, cười với nàng một cái. 
 
Lúc này Lưu Đàn mỉm cười cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp, cùng nam tử khủng bố giết Tiết Thư Lễ lúc ấy giống như hai người. 
 
Minh Hoàn thầm nghĩ, nếu ngày nào đó nàng không được Lưu Đàn sủng ái nữa, Lưu Đàn muốn giết nàng cưới người mới, hẳn là Mục thái phi sẽ bảo vệ nàng? Nàng phải hầu hạ Mục thái phi thật tốt, không thể để cho thái phi thất vọng. 
 
Ngồi thêm một lúc, Minh Hoàn được đưa về Minh phủ. 
 
Minh Hoàn về tới ngôi nhà quen thuộc, nghĩ lại mấy ngày nay đi đường mệt mỏi, nhanh chóng đi tắm rửa, sau khi ra ngoài lại gọi quản gia đến hỏi những chuyện xảy ra gần đây. 
 
Gần đây cũng không có chuyện gì, chỉ có chuyện Điền Vũ Vận sau khi bị thuộc hạ Lưu Đàn đánh cho một trận, đưa về quê rồi chẳng bao lâu thì chết. Điền Vũ Vận có cha nghiện rượu, trời sinh tính tình vô lại, cũng không thèm để ý tính mạng con gái Điền Vũ Vận, tới cửa đòi mấy trăm lượng bạc rồi rời đi. Nghe nói, lúc lấy bạc là Sở lão phu nhân lấy ra.”
 
Minh Hoàn gật đầu, lại hỏi chuyện khác rồi mới bảo quản gia lui xuống. 
 
Nàng thật ra vốn muốn bảo quản gia tìm đại phu đến bắt mạch cho mình, nhưng Minh Hoàn dù sao cũng là một cô nương chưa xuất giá, cho dù là tư thông với Mục vương cũng có ảnh hưởng đến thanh danh, do dự một chút, Minh Hoàn tính ban đêm đến Tàng thư các, xem có thể tìm thấy sách y học liên quan đến phương diện này không.
 
Suy nghĩ hồi lâu, Minh Hoàn lại trang điểm nhạt, đi gặp lão phu nhân Sở thị của Minh gia. 
 
Nàng và Sào Ngọc vừa mới đến chỗ Sở thị, tiểu nha hoàn trong viện như biến thành người khác, tất cả dừng công việc trong tay, gọi một tiếng: “Đại tiểu thư.” 
 
Vừa rồi lúc Minh Hoàn tắm rửa, Sào Ngọc cũng hỏi thăm mấy tiểu nha hoàn ở lại, nói là chẳng bao lâu tiểu thư sẽ thành thân với Mục vương điện hạ. Sào Ngọc nghĩ đến người trong phủ đều đã biết, chỗ Sở thị, tất nhiên cũng sẽ biết. 
 
Ngày thường, Minh Hoàn ở Minh phủ, thật ra rất được lòng người, có phần được người làm trong phủ tôn kính, cũng chỉ có chỗ Sở thị, mấy nha hoàn chết tiệt bị Sở thị đầu độc đến nỗi không coi ai ra gì, mỗi lần gặp Minh Hoàn đều làm như không nhìn thấy. 
 
Sào Ngọc cười nói: “Ôi, hôm nay cơn gió nào thổi vậy, ngày thường, các ngươi đối với đại tiểu thư, hoặc là thờ ơ hoặc là nói năng hùng hồn cãi lại đại tiểu thư. Hôm nay tại sao, con mắt người nào cũng mọc trở lại, thấy đại tiểu thư cũng biết chào rồi.”
 
Sào Ngọc trước giờ thích nói lời cay nghiệt, những tiểu nha hoàn này đều biết, tính tình Minh Hoàn tốt, cư xử với mọi người ôn hòa lễ độ. Các nàng hùa nhau cười nói với Minh Hoàn: “Tiểu thư, đừng để Sào Ngọc tỷ tỷ nói lời cay nghiệt với chúng nô tỳ, ngày xưa chúng nô tỳ không đúng, mong rằng người về sau có thể rộng lượng không chấp chúng nô tỳ.”
 
Minh Hoàn đối xử với mọi người ôn hòa là bởi vì người ta đáng giá để nàng ôn hòa, nàng đối với người ở chỗ Sở thị cũng không có chuyện gì để nói, đối với mấy tiểu nhân mượn gió bẻ măng thì lại càng như vậy. 
 
Minh Hoàn giống ngày thường, nói: “Lão phu nhân ở bên trong à?”
 
Một tiểu nha hoàn trong đó nói: “Hai ngày nay, ngày nào lão phu nhân cũng nhắc đến người, mời người vào ạ.”
 
Sở thị tất nhiên nhắc đến Minh Hoàn, nhất là chuyện xảy ra ở Tiết gia, có người thầm truyền vào trong tai bà. Cụ thể Sở thị cũng không rõ ràng, như là đích tôn của phu nhân Tiết gia vô lễ với Minh Hoàn nên bị hung thần Mục vương điện hạ giết chết. 
 
Sở thị từng nghe một vài chuyện về Mục vương, bà không thích con dâu, tất nhiên cũng không chào đón Minh Hoàn, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, Minh Hoàn không biết nhặt được phúc khí ở đâu lại có thể lọt vào mắt Mục vương điện hạ. 
 
Dù rằng Sở thị vừa nhìn thấy Minh Hoàn thì lại nhớ tới ngày xưa mình không thích con dâu Tiết thị thế nào nhưng cũng không thể không bày ra vẻ mặt ôn hòa. Bà yêu quý Minh Ly nhiều hơn Minh Hoàn, bởi vì Minh Ly là cháu trai, Minh Hoàn là cháu gái, bây giờ, Sở thị không thể không thay đổi tư tưởng. 
 
Bà là mẫu thân Minh Trường Phong, là tổ mẫu Minh Hoàn, không có chút quan hệ gì với Mục vương Lưu Đàn, nghe nói Mục vương giết người như ngóe, đến lúc đó Mục vương lôi chuyện cũ ra, thầm trả thù là bà có thể biến mất thần không biết quỷ không hay. 
 
Hơn nữa, Sở thị nghe nói, sính lễ Lưu Đàn đưa đến cực kỳ quý giá, đều không giao cho Sở thị nhìn xem, Sở thị cũng có mấy phần trông mà thèm. 
 
Sở thị thấy Minh Hoàn, hòa hoãn hơn ngày thường không ít: “Hoàn Hoàn, ngồi xuống đây, con đi đường xa, chắc là vất vả lắm.”
 
“Không vất vả ạ.” Minh Hoàn nói: “Con tới xem sức khỏe lão phu nhân có an khang không, làm tròn chữ hiếu, bây giờ thấy lão phu nhân mặt mày vui vẻ, ngồi một lát thì còn sẽ đến chỗ phụ thân.” 
 
Sở thị chỉ coi Minh Hoàn tính tình nhu nhược, dù là lúc trước xích mích, bà nói vài câu hòa hoãn là có thể nối lại quan hệ hai người. Dù sao cũng là cháu gái của bà. 
 
Nhưng không giống như Sở thị tưởng tượng. Bất kể Sở thị nói cái gì, Minh Hoàn đều hoàn toàn vừa khách khí vừa xa lạ như trước đây, không gần gũi bà chút nào. Minh Hoàn nhìn như mềm nhũn, thật ra trong nhu có cương. 
 
Trong lúc nói chuyện Sở thị bị lạnh nhạt khéo léo, cũng cảm thấy chán, rất nhanh để Minh Hoàn trở về. 
 
Trên đường, Sào Ngọc nói: “Tiểu thư, lão phu nhân trước kia khiến người chịu nhiều ấm ức như vậy, người không thể bị vài câu nói ngon ngọt của bà ấy dỗ dành.” 
 
Minh Hoàn tất nhiên biết, nàng hiểu rõ mẫu thân của mình đã từng bị Sở thị ức hiếp thế nào, nàng sẽ không tha thứ.
 
Minh Ly và Minh Trường Phong đang nói chuyện với khách, Minh Hoàn lúc này qua có chút không ổn nên nàng đến Tàng thư các. Lúc ấy trời còn chưa tối lắm, trong Tàng thư các mặc dù tối nhưng bình thường không cho phép mang theo đèn vào. 

 
Sào Ngọc và Minh Hoàn từng học ít chữ, Minh Hoàn không muốn để nàng ấy biết mình xem cái gì nên căn dặn Sào Ngọc chờ ở dưới. 
 
Nàng vội vàng lên tầng hai, đọc qua một đống sách y, sau lưng bỗng vang lên tiếng nói: “Hoàn Hoàn muốn làm nữ đại phu sao?”
 
Minh Hoàn quay đầu lại: “Điện hạ!” 
 
Lưu Đàn làm sao... làm sao cứ xuất quỷ nhập thần như vậy, Minh Hoàn có chút thở dài một hơi, nói: “Điện hạ, tại sao ngài lại ở chỗ này?”
 
Cửa sổ tàng thư các rất nhỏ, ánh sáng cũng không thể xuyên vào. 
 
Lưu Đàn mặc áo bào màu mực, thân hình hắn cao lớn, đứng chắp tay: “Theo dõi nàng đấy.”
 
... Biến thái.
 
Nơi này từng tầng giá sách, không gian nhỏ hẹp, bụi bặm cũng nhiều, có chút khép kín cũng có chút bí bách. 
 
Lưu Đàn mỉm cười nói: “Hoàn Hoàn, nàng có cảm thấy chúng ta giống đang yêu đương vụng trộm không?” 
 
Minh Hoàn: “...”
 
Nàng nhét sách trở về: “Điện hạ, ngài đừng nói đùa nữa.” 
 
Vừa dứt lời, nàng bị kéo vào trong ngực Lưu Đàn, gáy đập vào lồng ngực cứng rắn của hắn, Minh Hoàn bị đau, bị hắn nắm cằm: “Giống hay không?”
 
Tư thế này lại thật sự rất giống. 
 
Ở trong không gian khép kín như vậy, Lưu Đàn có chút hưng phấn, nói thật, hắn quả thực không ngờ, mình còn có thể gặp Minh Hoàn trong tàng thư các. Đây là một nơi rất tốt. 
 
Minh Hoàn bất đắc dĩ nói: “Giống ạ.” 
 
“Đã giống yêu đương vụng trộm rồi, yêu đương vụng trộm phải làm gì, nàng biết không?”
 
Minh Hoàn không biết, nàng cũng không muốn biết. 
 
Minh Hoàn có hơi nhíu mày, một tay sờ bụng dưới: “Điện hạ, ngài đừng làm loạn, tiểu nữ bỗng nhiên, cảm thấy cái thai khó chịu.”
 
Lưu Đàn: ”... Cái thai khó chịu?”
 
Ánh mắt Minh Hoàn né tránh, lúc nói dối không dám nhìn Lưu Đàn: “Dạ, có thể là nó không muốn chúng ta yêu đương vụng trộm.” 
 
Lưu Đàn muốn ngăn cái miệng nhỏ nói dối của nàng. Đồ ngốc này, nói dối cũng không nói ra một câu hợp lý. 
 
Lúc này, nơi cầu thang bỗng truyền đến tiếng lộp cộp, Sào Ngọc gọi: “Tiểu thư, đại công tử đã xong việc, hiện đang lên tầng tìm người. Người ở tầng mấy?” 
 
Tiếng Minh Ly bỗng vang lên từ bên cạnh cầu thang: “Hoàn Hoàn? Muội ở chỗ này sao?”
 
Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn một cái, làm ra khẩu hình: “Ngài đi đi.” 
 
Lưu Đàn cúi người, chỉ chỉ mặt mình. 
 
Minh Hoàn bất đắc dĩ, đành phải kiễng hai chân ngửa đầu hôn Lưu Đàn một cái. 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện