Chương 29
Editor: Soju
Nhưng hiện tại……
 
Lưu Đàn mặc niệm mấy chữ, mình là quân tử, mình là quân tử.
 
Quân tử thì phải có bộ dáng của quân tử, làm một quân tử, cho dù Minh Hoàn chủ động dụ dỗ, chủ động đòi hôn, chủ động ngã vào vòng tay của hắn, hắn cũng phải ngồi yên, không thể rối loạn.
 
Minh Hoàn khẽ thở dài một hơi.
 
Tuy rằng Tiết gia không tốt bằng vương phủ nhưng cũng không phải gia đình bình thường, tường viện ở nơi này rất sâu, nơi ở của Minh Hoàn cũng rất khó tìm, không biết Lưu Đàn phải tốn bao nhiêu tâm sức mới tìm được nơi này.
 
Minh Hoàn ngước mắt: “Điện hạ có muốn uống trà không?”
 
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lưu Đàn khẽ mỉm cười: “Nơi này của Hoàn Hoàn có trà gì ngon?”
 
“Trà ngon thì không có, chỉ có loại trà thông dụng thôi.” Minh Hoàn rót một chén, đưa tới tầm tay của Lưu Đàn, “Ngài không ghét bỏ là được.”
 
Tất nhiên hắn sẽ không ghét bỏ, hắn thích còn không kịp đấy.
 
Minh Hoàn ngồi đối diện Lưu Đàn, nàng cũng nhấp một ngụm trà, ngước mắt, giọng nói dịu dàng: “Đã trễ thế này, sao điện hạ còn tới đây? Sao ngài có thể tìm được nơi này?”
 
“Hoàn Hoàn và Cô đã hẹn cùng nhau ra ngoài chơi, kết quả, cuối cùng chỉ còn lại một mình Cô, tất nhiên Cô muốn tới hỏi rõ ràng nguyên do.”
 
Minh Hoàn nói: “Tiểu nữ đã nhờ thị nữ chuyển lời cho điện hạ, chắc hẳn bọn họ cũng nói cho ngài rồi, ngoại tổ mẫu của tiểu nữ đột nhiên đổ bệnh, tiểu nữ phải quay về chăm sóc.”
 
“Tiết gia có hạ nhân, cũng có thể mời đại phu, bên người ngoại tổ mẫu nàng cũng không thiếu người bầu bạn.” Lưu Đàn nhìn chăm chú vào mắt Minh Hoàn, “Nhưng mà, Cô chỉ có một mình nàng.”
 

Minh Hoàn cảm thấy có chút áy náy khó giải thích.
 
Nàng nâng mắt, đôi mắt mông lung ánh nước nhìn thẳng Lưu Đàn: “Tiểu nữ……”
 
“Hoàn Hoàn, nàng nói thật cho Cô biết, có phải nàng không đặt Cô ở trong lòng hay không?” Lưu Đàn đột nhiên nắm lấy tay nàng, “Có phải bất cứ người nào cũng quan trọng hơn Cô hay không?”
 
“Không, không phải……”
 
Minh Hoàn muốn nói, thật ra Lưu Đàn cũng có trọng lượng trong trái tim nàng. Nhưng lời nói đến bên miệng, nàng lại không nói ra được.
 
Nàng vốn không phải người thích thổ lộ tâm sự. Huống hồ, Minh Hoàn biết rõ, kỳ thật tình cảm của mình dành cho Lưu Đàn không khác gì tình cảm của nàng dành cho huynh trưởng Minh Ly và phụ thân Minh Trường Phong, chỉ đơn giản vì Lưu Đàn đối xử tốt với nàng, nàng cũng cảm thấy Lưu Đàn rất tốt nên mới coi hắn như người thân.
 
Có nhiều loại cảm xúc, nàng chưa từng được tiếp xúc, cũng không biết nó như thế nào.
 
Lưu Đàn nhìn chằm chằm vào mắt Minh Hoàn: “Không phải? Cô rất quan trọng đối với nàng? Rốt cuộc quan trọng tới mức nào?”
 
Minh Hoàn ăn nói vụng về, ấp úng, không nói nên lời.
 
Lưu Đàn biết tính tình của nàng, trong nhiều trường hợp, nếu không dồn ép nàng, nàng sẽ giấu kín mọi chuyện dưới đáy lòng, thậm chí là giấu cả đời, vĩnh viễn không bao giờ nói ra.
 
Hắn giả bộ ảo não thất vọng: “Hoàn Hoàn, nàng chỉ ứng phó cho có lệ mà thôi, uổng phí lòng chân thành của Cô đối với nàng.”
 
Minh Hoàn lắc đầu, nàng thật sự bất đắc dĩ: “Điện hạ, ngài suy nghĩ quá nhiều, tiểu nữ coi ngài như người thân, ngài chính là ca ca của tiểu nữ, sao có thể không quan trọng?”
 
Lưu Đàn hơi khép tay lại.
 
Quả nhiên, vừa bị hắn kích thích, nàng đã nói ra lời thật lòng.
 
Ca ca, vẫn là ca ca.
 
Lưu Đàn thật sự muốn quay trở lại cái ngày mình bảo nàng gọi mình là nghĩa huynh, tự tay đánh cho mình tỉnh lại.
 
Tiểu cô nương đơn thuần lại xinh đẹp mở to đôi mắt to tròn ngây thơ, coi hắn như ca ca, trở thành một người đối xử tốt với nàng.
 
Không nghĩ tới ——
 
Lúc này Lưu Đàn nghĩ tới nàng, đầu óc như muốn nổ tung.
 
Chỉ cần nàng nhạy bén hơn một chút, khẳng định có thể phát hiện, khi Lưu Đàn ôm nàng sát vào người, hắn đã có phản ứng cực kỳ đáng sợ đối với nàng.
 
Nhưng nàng không hiểu chuyện!
 
Sắc mặt Lưu Đàn trầm xuống: “Ca ca?”
 
Minh Hoàn đột nhiên ý thức được mình lại nói sai rồi.
 
Nàng khẽ thở dài: “Thực xin lỗi, trong khoảng thời gian ngắn, nhất thời tiểu nữ vẫn chưa kịp thay đổi.”
 
Lưu Đàn nhắm mắt lại, đè nén những suy nghĩ xấu xa dưới đáy lòng, tự nhủ mình không thể trở nên thô bạo như vậy.
 
Tiểu cô nương này rất mong manh và ngây thơ, hắn không thể dọa nàng sợ hãi.
 
“Cô có thể chờ.” Lưu Đàn hơi mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn vẫn có vài phần miễn cưỡng, không thật sự xuất phát từ trong lòng, Minh Hoàn có thể nhìn ra một cách rõ ràng.
 
Cũng bởi vậy, trong lòng Minh Hoàn mới cảm thấy có chút không thoải mái, như thể nàng đã khiến Lưu Đàn phải thất vọng.
 
Lưu Đàn nắm lấy tay Minh Hoàn, hắn cầm tay nàng ấn lên ngực mình, nhắm mắt lại: “Tuy nhiên —— Cô thật sự rất khó chịu, Hoàn Hoàn, một ngày nào đó nàng yêu Cô, nhất định phải bồi thường đầy đủ cho Cô.”
 
Minh Hoàn không biết nên nói gì.
 
Lưu Đàn dùng tay chọc chọc lên cái đầu gỗ nhỏ của nàng: “Nàng không hỏi xem Cô muốn nàng bồi thường như thế nào sao?”
 

Minh Hoàn bị hắn chọc cho nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng nói: “Ngài muốn tiểu nữ bồi thường như thế nào?”
 
Lưu Đàn cong môi: “Còn chưa nghĩ ra.”
 
Minh Hoàn: “……”
 
Tay của Minh Hoàn bị ép phải dán lên ngực Lưu Đàn, nhịp tim đều đều, từng tiếng từng tiếng, nàng bất chợt cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Điện hạ, ngài cũng nên trở về rồi.”
 
Sắc trời quả thật không còn sớm.
 
Lưu Đàn nói: “Cô muốn ngủ cùng Hoàn Hoàn.”
 
“Ngài không muốn.”
 
Minh Hoàn có chút bất đắc dĩ, vì sao da mặt Mục Vương điện hạ có thể dày như vậy, cho dù là vị hôn phu vị hôn thê thì cũng không thể tùy tiện ngủ chung nha.
 
“Cô rất muốn.” Lưu Đàn bóp bóp đầu ngón tay nàng, “Lúc nào cũng muốn.”
 
Minh Hoàn rút tay trở về, có chút tức giận: “Điện hạ……”
 
Lưu Đàn biết tiểu cô nương da mặt mỏng, không chịu nổi đùa giỡn, hắn vươn tay gãi gãi môi Minh Hoàn: “Cô chỉ nói giỡn thôi, sao Cô có thể muốn ngủ chung với Hoàn Hoàn được chứ? Cho dù Cô có cầm thú đến đâu thì cũng sẽ không làm loại chuyện thất lễ tới như vậy.”
 
Minh Hoàn mím môi cười: “Được rồi, thời gian thật sự không còn sớm, điện hạ mau trở về đi, trên đường nhất định phải cẩn thận.”
 
Lúc này Lưu Đàn mới đứng dậy, trước khi rời đi, hắn liếc mắt nhìn Minh Hoàn: “Mấy ngày nữa Cô sẽ đưa nàng rời đi, trong khoảng thời gian này, nếu Hoàn Hoàn có việc gì cứ sai người truyền lời tới Khang Vương phủ, tự nhiên sẽ có người nói lại cho Cô.”
 
Minh Hoàn gật đầu.
 
Đợi Lưu Đàn trèo tường rời đi, Minh Hoàn mới đóng cửa sổ lại.
 
Bóng đêm bao trùm, Minh Hoàn đã sớm buồn ngủ, nàng cởi áo ngoài, đặt sang bên cạnh, khi đang chuẩn bị lên giường, Minh Hoàn phát hiện dưới mặt đất có thứ gì đó lóe sáng, bước tới nhìn mới thấy thì ra là một chiếc nhẫn ngọc, kiểu dáng cổ điển trang nhã nhưng không mất đi chí khí, đây không phải thứ mà nữ tử hay đeo, chắc hẳn nó vừa mới rơi xuống từ trên người Lưu Đàn.
 
Minh Hoàn nhặt lên, ôm vào trong khăn tay, nàng tò mò luồn từng ngón tay vào bên trong, ngón tay nàng tinh tế thon dài, cũng chỉ có ngón cái đeo vào là miễn cưỡng vừa vặn một chút.
 
Minh Hoàn sợ mình làm mất nhẫn của Lưu Đàn, cảm thấy bọc trong khăn tay không mấy thích hợp, rốt cuộc chiếc nhẫn này nhỏ như vậy, tốt nhất là đặt trong túi thơm.
 
Chờ tất cả mọi việc xong xuôi, Minh Hoàn mới nằm trên giường, thổi tắt đèn đi ngủ.
 
Nàng có chút hoang mang, không biết nên làm thế nào để Lưu Đàn vừa lòng.
 
Chuyện thành thân của nàng và Lưu Đàn giống như ván đã đóng thuyền, sau này nàng phải nhớ thật kỹ, không thể đối xử với Lưu Đàn như ca ca, mà phải coi hắn như vị hôn phu…… Lưu Đàn giống Khang Vương phi, có một mặt nhân từ, cũng có một mặt lạnh lùng, tốt hơn hết nàng không nên dẫn dụ mặt lạnh lùng của Lưu Đàn ra ngoài, cố gắng thuận theo hắn, còn những chuyện sau đó sẽ tiếp tục suy xét.
 
Nghĩ như thế, tạm thời Minh Hoàn cảm thấy an tâm hơn một chút.
 
Tuy nhiên, coi Lưu Đàn trở thành vị hôn phu, nhưng phải đối xử với vị hôn phu như thế nào?
 
Minh Hoàn nhớ lại khi mẫu thân còn sống, mẫu thân thường xuyên chủ động nắm tay phụ thân, vậy lần sau —— lần sau nàng cũng chủ động nắm tay Lưu Đàn, hy vọng Lưu Đàn sẽ không kinh ngạc tới mức hất tay nàng ra.
 
Nghĩ như vậy, trái tim Minh Hoàn dần dần yên ổn trở lại, hai mắt có chút mệt mỏi, từ từ đóng lại. Tất nhiên là một đêm không mộng.
 
Ngày hôm sau, Minh Hoàn mới vừa ăn sáng xong, thị nữ bên người Tiết lão phu nhân đã tới đây truyền lời, nói là lão phu nhân muốn gặp nàng, muốn nàng qua đó.
 
Minh Hoàn cũng không dám chậm trễ, vội vàng tới chỗ Tiết lão phu nhân.
 
Hôm nay, khí sắc của Tiết lão phu nhân tốt lên một cách rõ rệt.
 
Bà hòa ái nhìn Minh Hoàn: “Hoàn Nhi, ngồi xuống đây với ngoại tổ mẫu.”
 
Minh Hoàn ngồi xuống.
 
Tiết lão phu nhân cầm tay Minh Hoàn: “Con mới chỉ ở lại Khang Vương phủ có một ngày mà ta đã nhớ con rồi, hài tử ngoan, ngoại tổ mẫu thật sự không thể tưởng tượng được, nếu ngày nào đó con trở về nhà, tình huống bên này của ta sẽ thế nào.”
 

Minh Hoàn nhìn mái đầu bạc trắng của Tiết lão phu nhân, trong lòng cũng có chút chua xót, nàng nói: “Mấy ngày này, nhất định Hoàn Nhi sẽ hiếu kính và ở bên cạnh ngài nhiều hơn. Lão phu nhân đừng buồn, hai biểu muội Chung Mai Chung Tú đều là những cô nương ngoan ngoãn nghe lời, một ngày nào đó Hoàn Nhi quay về, các muội ấy cũng sẽ chăm sóc ngài thật tốt.”
 
Đôi mắt sắc bén của Tiết lão phu nhân lập tức lóe lên: “Hoàn Nhi, con cảm thấy đại biểu ca của con thế nào?”
 
Kỳ thật Minh Hoàn không có ấn tượng gì sâu sắc với mấy vị biểu ca, trong lòng cũng không cảm thấy thân thiết.
 
Nhưng Tiết lão phu nhân quan tâm nhất là tôn tử của mình, thế nên trước mặt Tiết lão phu nhân Minh Hoàn chỉ có thể khen ngợi: “Đại biểu ca tính tình ôn hòa, ngày thường cũng hiếu kính phu nhân và lão phu nhân, lão phu nhân thật sự có phúc.”
 
Tiết lão phu nhân hài lòng mỉm cười: “Con có ấn tượng không tồi với đại biểu ca, Thư Lễ cũng có ấn tượng rất tốt với con. Mấy ngày nay, ở trước mặt ta hắn luôn khen biểu muội xinh đẹp, lại thông minh hiểu lễ nghĩa.”
 
Đáy lòng Minh Hoàn khẽ lộp bộp, nàng đã đoán được Tiết lão phu nhân sẽ nói gì tiếp theo.
 
Tiết lão phu nhân đặt tay lên bàn tay nhỏ non mịn của Minh Hoàn: “Hoàn Nhi, ta cảm thấy, con và Thư Lễ chính là trai tài gái sắc, hai nhà chúng ta lại là họ hàng thân thích, gia cảnh tương đương, thân càng thêm thân, đây là điều khiến bao nhiêu người hâm mộ mà không được đấy.”
 
Đáy lòng Minh Hoàn có vài phần nôn nóng.
 
Mặc dù Lưu Đàn nói rằng Minh gia đã đồng ý lời cầu thân của hắn, nhưng mà Minh Hoàn chưa nhận được một tin tức rõ ràng nào từ chỗ phụ huynh, cho dù có tin tưởng lời nói của Lưu Đàn thì trước khi hoàn toàn xác nhận, nàng sẽ không thuận miệng nói bậy.
 
Vấn đề thứ hai, Minh Hoàn thực sự không biết, rốt cuộc nàng tiến vào Mục Vương phủ bằng thân phận nào, thị thiếp? Sườn phi? Nàng đã quan sát thái độ của Lưu Đàn nhưng vẫn không nhìn ra được.
 
Cho nên, trước khi xác nhận đầy đủ tin tức, Minh Hoàn sẽ không thể nói toàn bộ sự tình cho Tiết lão phu nhân, để tránh sau này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
 
Nàng có chút hối hận vì buổi tối hôm qua đã không hỏi Lưu Đàn cho rõ ràng.
 
Ngoài mặt Minh Hoàn không hề thay đổi sắc mặt, nàng chậm rãi cúi đầu, nói: “Lão phu nhân, thật sự không dám giấu diếm, khi còn ở Khang Vương phủ con đã nhận được một phong thư từ trong nhà truyền đến. Trong thư, phụ thân nói đã định cho con một mối hôn sự, ông nói không rõ ràng lắm nên con cũng không biết đó là công tử nhà nào.”
 
Tiết lão phu nhân khẽ thay đổi sắc mặt: “Thật sự?”
 
Minh Hoàn nói: “Con người đại biểu ca rất tốt, gia thế của Tiết gia cũng trong sạch, lão phu nhân, sau này đại biểu ca sẽ tìm được người tốt hơn.”
 
Nghe xong những lời này của Minh Hoàn, trong lòng Tiết lão phu nhân khó tránh khỏi có chút chua xót.
 
Bà yêu thích Minh Hoàn, thứ nhất bởi vì Minh Hoàn chính là ngoại tôn nữ của mình, thứ hai là vì bà muốn Minh Hoàn gả cho Tiết Thư Lễ, thân càng thêm thân. Lúc đó, bà không những đè ép được Chu thị, mà tôn tử cũng càng nghe lời mình hơn.
 
Hiện giờ nghe tin Minh Hoàn đã hứa hôn với người khác…… nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, Tiết lão phu nhân yêu thương mẫu thân Minh Hoàn, mà mẫu thân Minh Hoàn lại mất sớm, hiện giờ Minh Hoàn cũng muốn gả cho người khác, không biết quan hệ sẽ xa cách tới mức nào.
 
Tiết lão phu nhân không thể hiện ra mặt, rốt cuộc bà là người đã sống vài thập niên, nói vài câu với Minh Hoàn, sau đó để Minh Hoàn rời đi.
 
Ngay khi Minh Hoàn rời khỏi, Tiết lão phu nhân lập tức truyền lời gọi Chu thị tới đây.
 
Chu thị nghe xong lời nói của Tiết lão phu nhân rằng Minh Hoàn đã được hứa gả cho người khác, trong lòng có chút không thể tin được.
 
Chu thị nói: “Lão phu nhân, chuyện Minh cô nương ở lại Khang Vương phủ, Minh gia không hề biết, vậy sao bọn họ có thể truyền tin tới đó? Hay là Minh cô nương tâm cao hơn trời, chướng mắt Thư Lễ nhà chúng ta, nên mới cố ý thêu dệt ra chuyện này để qua loa lấy lệ với ngài?”
 
Chu thị vừa nói như vậy, Tiết lão phu nhân lập tức ý thức được điểm không thích hợp.
 
Trong lòng Chu thị hận Minh Hoàn không biết tốt xấu, ngoài mặt lại mỉm cười nói với Tiết lão phu nhân: “Trời sinh Minh cô nương quá xinh đẹp, mấy tiểu cô nương như vậy luôn thích thay đổi, muốn tìm người tốt hơn để leo lên, nhưng những nhà đại quý đều muốn cưới nữ nhi của gia đình có địa vị tương xứng để đảm đương vị trí chính thất. Lão phu nhân, ngài nhất định phải khuyên nhủ nàng, làm thiếp thất cho người có địa vị sao có thể tốt bằng làm chính thê nhà ta.”
 
Chu thị thật sự không cam lòng buông tha cho miếng thịt mỡ béo bở là Minh Hoàn. Chỉ riêng việc Minh Hoàn quen biết Mục Vương, huynh trưởng của Minh Hoàn lại có quan hệ tốt với Mục Vương đã đủ hấp dẫn bà rồi, huống chi, thoạt nhìn Minh Hoàn còn rất dễ bắt nạt, chờ mọi việc xong xuôi, bà nhất định phải suy nghĩ xem làm cách nào để tra tấn Minh Hoàn thật tốt mới được.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện