Ba tháng sau, Thường Lộ Vận lần thứ hai bước vào phòng thi đại học, còn Liễu Dung đang vừa điên cuồng chuẩn bị cho việc tham gia hoạt động thực tiễn xã hội trong hè vừa lo ôn thi cuối kỳ nhận được một cú điện thoại, là Hồ Điệp gọi.
Vừa nối máy, Hồ Điệp chưa nói gì cả đã bắt đầu khóc.
Liễu Dung không ngắt ngang cô ấy, cô ngồi xổm ở hàng lang ngoài giảng đường tự học, tay cầm quyển sổ nhỏ học từ vựng, vừa học vừa chờ cô ấy khóc xong.
Liễu Dung học được khoảng 50 từ thì Hồ Điệp khóc đủ, bắt đầu nói chuyện:
- Mình không cần ảnh nữa, mình đá ảnh rồi.
Liễu Dung:
- Ừ.
- Mình đưa tiền mình nợ cậu đến nhà cậu, nói với mẹ cậu là mình bị viêm ruột thừa cấp tính cần phẫu thuật nên cậu ứng cho mình.
- Mẹ mình tin cậu mới lạ.
- Tin hay không cũng kệ, dù sao đâu phải mẹ mình.
Hai người im lặng một lát, Hồ Điệp chợt thở dài:
- Cậu nói sau này mình thế nào đây? Liễu Dung ngẩn người, để quyển sổ từ vựng trong tay xuống, không biết Hồ Điệp muốn nghe gì, còn chưa kịp trả lời thì Hồ Điệp nói tiếp:
- Cậu cảm thấy mình vẫn còn là người tốt chứ?
Đại học C ôn thi cuối kỳ rất khủng bố, đêm trước ngày thi, cả giảng đường tự học chật ních, không ít người dọn luôn hành lý qua ở suốt nửa tháng, tối hôm trước Liễu Dung bị bạn bè làm ồn không nghỉ ngơi tốt nên đầu óc hơi loạn, trả lời một câu theo bản năng:
- Cậu yên tâm, mình không nói với ai đâu.
Lời vừa ra khỏi miệng là cô liền hối hận, vội vàng sửa chữa:
- Kỳ thực mình... không có ý đó...
Hồ Điệp khẽ bật cười:
- Cậu không nói với ai cũng vô dụng, trời biết đất biết, cậu biết mình biết... lúc nhỏ mình không học hành tử tế, theo nam sinh chạy ra ngoài chơi, cô toán nói mình thế nào, cậu còn nhớ chứ?
- Nhớ.
Nước Mỹ có bộ phim kể về vụ xả súng trong trường học tên “Elephant”, truyền thuyết kể rằng voi có ký ức không bao giờ phai nhạt, tựa như những vết thương nhỏ bé khắc vào linh hồn bọn trẻ thuở xanh non, thời gian trôi đi rất lâu rất lâu nhưng chúng ta chưa bao giờ quên lãng.
Từng chữ từng câu, toàn bộ đều ghi nhớ.
Hồ Điệp nói:
- Rất nhiều người nói sau lưng rằng mình không biết xấu hổ, lúc đó mình cứ muốn đối nghịch với họ, nghĩ tao cứ không biết xấu hổ cho bọn mày nhìn đấy, nhưng có ai biết cảm giác đó khó chịu thế nào đâu? Liễu Dung, cậu có thấy không?
Liễu Dung nghe không hiểu:
- Mình thấy gì?
Hồ Điệp hỏi:
- Cậu có thấy mình rất không biết xấu hổ không? Cậu cũng cảm thấy mình không phải người đứng đắn chứ?
Liễu Dung nói ngay theo bản năng:
- Sao có thể?
Lúc nói câu này, cô thấy hơi không thoải mái, vì cô cảm giác rõ sự trái lương tâm của mình__mỗi một người sống trong xã hội đều không tránh khỏi bị suy nghĩ của số đông ảnh hưởng, mà giá trị quan của xã hội này luôn rất không khoan dung với những cô gái trẻ, cứ như các cô trẻ tuổi xinh đẹp là lỗi của các cô vậy. Khi các cô phạm sai lầm như tất cả những người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng khác, mọi người lại xuất phát từ một loại tâm lý khó tả, cho rằng các cô tội không thể tha, không muốn khoan dung với các cô.
Liễu Dung biết, trong tiềm thức mình vừa thấy tội nghiệp Hồ Điệp vừa hơi không phản đối lời cô ấy nói___cô biết rõ mình nghĩ như vậy là không công bằng, nhưng vẫn không khống chế được.
Giống như có những cô gái biết rõ con gián không có tí sức tấn công nào nhưng khi thấy nó vẫn không kiềm được cơn buồn nôn sợ hãi.
Hồ Điệp cười không rõ ý:
- Cám ơn cậu.
Không biết là cám ơn cô giúp đỡ, cám ơn cô giữ bí mật, hay cám ơn cái câu không hề thành ý kia “sao có thể”.
Cú điện thoại của Hồ Điệp như một khúc nhạc đệm, nhanh chóng xẹt qua cuộc sống của Liễu Dung, cô vẫn bị bạn cùng phòng kéo tới giảng đường tự học suốt đêm giờ đã trở nên rất có mùi đời, cứ nửa đêm là trong góc phòng có tiếng chuột chít chít gặm bữa khuya. Tới 2 3 giờ sáng, trừ máy bay chiến đấu, mọi người đều nằm xuống vật vờ ngã trái ngã phải, sau đó 6 giờ sáng, ai nấy lại lục tục xoa cái cổ đau thức dậy, tự mang đồ dùng vệ sinh rửa mặt vào nhà vệ sinh biến bản thân trở lại dáng người rồi rủ rê nhau ra ngoài ăn sáng, ăn xong lại tiếp tục về cắm rễ trong giảng đường tự học.
Thường Lộ Vận bình tĩnh vào phòng thi đại học, đến trước ngày thi một ngày, cô vẫn như thói quen bình thường, giải đề trong phòng ngủ, thậm chí còn đối chiếu đáp án để sửa lại những đề sai.
Rất lâu về sau, khi Thường Lộ Vận truyền kinh nghiệm cho đàn em, cô nhắc tới quãng thời gian ảnh hưởng lớn nhất khi thi đại học, thì đó không phải là lúc ôn tập đợt đầu, cái lớn cái nhỏ gì cũng học một lượt, mà là sau đợt thi thử thứ ba, nhà trường bắt đầu thả mọi người tự do, đồng thời khởi xướng điều chỉnh thả lỏng thích hợp.
Cách tốt nhất vượt qua khoảng thời gian này chính là quên nó, quên bảng đếm ngược, quên ngày giải phóng, quên những thứ điều chỉnh đồng hồ sinh học như thầy cô nói... Kỳ thực học sinh đi học ở trường, đặc biệt là học sinh nội trú, bản thân sinh hoạt của họ đã rất có quy luật rồi, không cần thiết cố tình điều chỉnh, đây ngược lại lại như một kiểu áp lực tâm lý vô hình__càng khỏi phải nhắc những học sinh vừa thả lỏng là thả luôn, vì khả năng cao là họ không chịu giải đề mới, dẫn đến cảm giác làm bài trở nên kém.
Ngược lại, trường huyện lại không có vấn đề này, ở đây toàn bộ là quản lý kiểu khép kín, học sinh còn lâu mới yếu ớt như vậy, buổi chiều trước ngày thi đại học một ngày mới niêm phong phòng học mà sáng sớm hôm đó, 90% lớp Thường Lộ Vận vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa, vẫn dậy trước 6 giờ rồi tự động đến lớp học.
Đợi tiếng chuông môn thi tiếng Anh cuối cùng vang lên, Thường Lộ Vận đặt bút xuống, lúc này cô mới bắt đầu mờ mịt.
Một năm nay, cô sống thực quá gian nan, vết sẹo do nứt da để lại ở cuộc sống trường huyện vẫn chưa hoàn toàn hết, và cô cũng để lại ở trường 7,5 ký thịt.
Giác hơi giảm béo thịnh hành bên ngoài có giá 880 tệ giảm 5 ký, nửa ký là 88 tệ... ở trường huyện bỗng nhiên giảm được 7,5 ký, tương đương lãi được 1320 tệ___ Thường Lộ Vận bước trên sân miên man suy nghĩ, dù sao ít nhất cũng lãi được tiền nội trú.
Cuối tháng, kết quả thi được phát ra, Thường Lộ Vận cao hơn tuyến trọng điểm 30 điểm, cô nhắn tin cho Liễu Dung: “Mình cảm thấy cuối cùng mình có thể nhắm mắt rồi...”
Liễu Dung lúc này còn một môn thi học kỳ cuối cùng, và đã chuẩn bị xong hành lý đi núi.
Một ngày tháng bảy, cô và khoảng 10 người bạn mang hành lý và quà cáp cùng đến ga xe lửa___điều khiến người ta kích động hơn cả đi du lịch chính là đi du lịch chung với rất nhiều bạn học đến một nơi chưa ai từng đi.
Họ hào hứng đến ga xe lửa từ rất sớm, kết quả phải đợi gần 4 tiếng__nghe đâu có một trận mưa to trăm năm hiếm thấy ở đâu đó làm sạt lở núi, đập hỏng một đoạn đường sắt, toàn bộ xe lửa đi về phía tây nam đều bị hoãn. Cả đám hết cách, đành ngồi xổm trong phòng chờ lấy bộ bài ra chơi trò Mafia (1), dùng phương thức “break the ice” (2) như vậy để mọi người quen thuộc lẫn nhau.
(1) Trò Mafia: còn có tên là trò Ma sói.
(2) Break the ice: phá vỡ sự bối rối khi giao tiếp giữa những người mới quen.
Chẳng hạn có một cô gái tên Lý Kỳ dễ gạt nhất, là cây cỏ đầu tường, không bao giờ phân biệt được địch ta, lúc làm sát thủ thì bán đồng đội, lúc làm dân thường thì giết cảnh sát, lúc làm cảnh sát thì không biết rõ thân phận của mình, bị giết. Chẳng hạn có một nam sinh tên Thẩm Phi, mày kiếm mắt sáng, trông vô cùng chính trực, ván nào cũng bị nghi là cảnh sát. Chẳng hạn như Liễu Dung, trông như một cô nàng vô hại, nhưng khi ẩn trong đám đông, giết người cũng ác nhất, giỏi che giấu nhất.
Sau khi đợi 4 tiếng, đoàn người cuối cùng cũng lên xe lửa. Trước khi đi ngủ, Liễu Dung nhắn tin cho cha mẹ báo bình an, nghĩ nghĩ, cô lại nhắn cho Lương Túc một tin: “Giờ này ngày mai, em đến vùng núi rồi!”
Lương Túc trả lời tin nhắn rất nhanh: “Bọn em bao nhiêu người? An toàn không?”
“Khoảng mười người, rất an toàn, chuẩn bị lâu lắm rồi.”
“Nghe nói bên đó có núi lở, đừng đi một mình trong núi, đừng chạy loạn lung tung.”
“...Em có gì mà chạy loạn lung tung?”
“Bên đó nóng, có đem thuốc theo chưa? Phòng cảm nắng, sốt, dầu gió nữa. Rồi thuốc ngừa côn trùng, rắn gì gì đó đều mang theo cả chứ?”
“...Sao quên được...”
“Tiền mang theo đủ không? Bên đó không thể quẹt thẻ.”
“...Anh hai...”
“Được rồi, muộn lắm rồi, chỗ em lúc nào cũng có tín hiệu chứ?”
“Có.”
“Vậy được, ngày mai anh gọi điện thoại cho em.”
Người ta nói con đi ngàn dặm mẹ lo âu, nhưng mẹ Liễu Dung thì tương đối bình tĩnh, người không bình tĩnh chính là ông chủ Lương.
Sáng hôm sau, Liễu Dung vừa mở mắt liền phát hiện mình đã vào khu vực Hồ Nam, cô lập tức kích động, không ngủ nướng thêm 1 phút nào nữa, bò dậy khỏi giường, vệ sinh rửa mặt rồi cùng mọi người dậy, tự bày đồ ăn đem theo ra, thực hành chủ nghĩa cộng sản trong phạm vi tập thể nhỏ, đồng thời tập thể nhỏ này sẽ tiến hành chế độ quản lý nội bộ kiểu này trong một tháng kế tiếp.
Sau đó Lương Túc gọi điện thoại tới, dài dòng lải nhải ròng rã 20 phút, nói tới mức sắc mặt của bạn học bên cạnh Liễu Dung trở nên mờ ám.
Khi cô để điện thoại xuống, mọi người tập trung nín thở hóng hớt gào lên, bắt đầu nhao nhao ồn ào:
- Người nhà không yên tâm hả?
- Có ảnh người nhà không, cho mọi người xem với.
- Không yên tâm cỡ nào mà nói lâu thế nhỉ?
Liễu Dung vô cùng bình tĩnh ngẩng đầu, biểu hiện đầy đủ sự bình tĩnh và phong độ của cô, chắp tay với mọi người, qua quít:
- Bà xã lắm mồm, chư vị chê cười rồi.
Vừa nối máy, Hồ Điệp chưa nói gì cả đã bắt đầu khóc.
Liễu Dung không ngắt ngang cô ấy, cô ngồi xổm ở hàng lang ngoài giảng đường tự học, tay cầm quyển sổ nhỏ học từ vựng, vừa học vừa chờ cô ấy khóc xong.
Liễu Dung học được khoảng 50 từ thì Hồ Điệp khóc đủ, bắt đầu nói chuyện:
- Mình không cần ảnh nữa, mình đá ảnh rồi.
Liễu Dung:
- Ừ.
- Mình đưa tiền mình nợ cậu đến nhà cậu, nói với mẹ cậu là mình bị viêm ruột thừa cấp tính cần phẫu thuật nên cậu ứng cho mình.
- Mẹ mình tin cậu mới lạ.
- Tin hay không cũng kệ, dù sao đâu phải mẹ mình.
Hai người im lặng một lát, Hồ Điệp chợt thở dài:
- Cậu nói sau này mình thế nào đây? Liễu Dung ngẩn người, để quyển sổ từ vựng trong tay xuống, không biết Hồ Điệp muốn nghe gì, còn chưa kịp trả lời thì Hồ Điệp nói tiếp:
- Cậu cảm thấy mình vẫn còn là người tốt chứ?
Đại học C ôn thi cuối kỳ rất khủng bố, đêm trước ngày thi, cả giảng đường tự học chật ních, không ít người dọn luôn hành lý qua ở suốt nửa tháng, tối hôm trước Liễu Dung bị bạn bè làm ồn không nghỉ ngơi tốt nên đầu óc hơi loạn, trả lời một câu theo bản năng:
- Cậu yên tâm, mình không nói với ai đâu.
Lời vừa ra khỏi miệng là cô liền hối hận, vội vàng sửa chữa:
- Kỳ thực mình... không có ý đó...
Hồ Điệp khẽ bật cười:
- Cậu không nói với ai cũng vô dụng, trời biết đất biết, cậu biết mình biết... lúc nhỏ mình không học hành tử tế, theo nam sinh chạy ra ngoài chơi, cô toán nói mình thế nào, cậu còn nhớ chứ?
- Nhớ.
Nước Mỹ có bộ phim kể về vụ xả súng trong trường học tên “Elephant”, truyền thuyết kể rằng voi có ký ức không bao giờ phai nhạt, tựa như những vết thương nhỏ bé khắc vào linh hồn bọn trẻ thuở xanh non, thời gian trôi đi rất lâu rất lâu nhưng chúng ta chưa bao giờ quên lãng.
Từng chữ từng câu, toàn bộ đều ghi nhớ.
Hồ Điệp nói:
- Rất nhiều người nói sau lưng rằng mình không biết xấu hổ, lúc đó mình cứ muốn đối nghịch với họ, nghĩ tao cứ không biết xấu hổ cho bọn mày nhìn đấy, nhưng có ai biết cảm giác đó khó chịu thế nào đâu? Liễu Dung, cậu có thấy không?
Liễu Dung nghe không hiểu:
- Mình thấy gì?
Hồ Điệp hỏi:
- Cậu có thấy mình rất không biết xấu hổ không? Cậu cũng cảm thấy mình không phải người đứng đắn chứ?
Liễu Dung nói ngay theo bản năng:
- Sao có thể?
Lúc nói câu này, cô thấy hơi không thoải mái, vì cô cảm giác rõ sự trái lương tâm của mình__mỗi một người sống trong xã hội đều không tránh khỏi bị suy nghĩ của số đông ảnh hưởng, mà giá trị quan của xã hội này luôn rất không khoan dung với những cô gái trẻ, cứ như các cô trẻ tuổi xinh đẹp là lỗi của các cô vậy. Khi các cô phạm sai lầm như tất cả những người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng khác, mọi người lại xuất phát từ một loại tâm lý khó tả, cho rằng các cô tội không thể tha, không muốn khoan dung với các cô.
Liễu Dung biết, trong tiềm thức mình vừa thấy tội nghiệp Hồ Điệp vừa hơi không phản đối lời cô ấy nói___cô biết rõ mình nghĩ như vậy là không công bằng, nhưng vẫn không khống chế được.
Giống như có những cô gái biết rõ con gián không có tí sức tấn công nào nhưng khi thấy nó vẫn không kiềm được cơn buồn nôn sợ hãi.
Hồ Điệp cười không rõ ý:
- Cám ơn cậu.
Không biết là cám ơn cô giúp đỡ, cám ơn cô giữ bí mật, hay cám ơn cái câu không hề thành ý kia “sao có thể”.
Cú điện thoại của Hồ Điệp như một khúc nhạc đệm, nhanh chóng xẹt qua cuộc sống của Liễu Dung, cô vẫn bị bạn cùng phòng kéo tới giảng đường tự học suốt đêm giờ đã trở nên rất có mùi đời, cứ nửa đêm là trong góc phòng có tiếng chuột chít chít gặm bữa khuya. Tới 2 3 giờ sáng, trừ máy bay chiến đấu, mọi người đều nằm xuống vật vờ ngã trái ngã phải, sau đó 6 giờ sáng, ai nấy lại lục tục xoa cái cổ đau thức dậy, tự mang đồ dùng vệ sinh rửa mặt vào nhà vệ sinh biến bản thân trở lại dáng người rồi rủ rê nhau ra ngoài ăn sáng, ăn xong lại tiếp tục về cắm rễ trong giảng đường tự học.
Thường Lộ Vận bình tĩnh vào phòng thi đại học, đến trước ngày thi một ngày, cô vẫn như thói quen bình thường, giải đề trong phòng ngủ, thậm chí còn đối chiếu đáp án để sửa lại những đề sai.
Rất lâu về sau, khi Thường Lộ Vận truyền kinh nghiệm cho đàn em, cô nhắc tới quãng thời gian ảnh hưởng lớn nhất khi thi đại học, thì đó không phải là lúc ôn tập đợt đầu, cái lớn cái nhỏ gì cũng học một lượt, mà là sau đợt thi thử thứ ba, nhà trường bắt đầu thả mọi người tự do, đồng thời khởi xướng điều chỉnh thả lỏng thích hợp.
Cách tốt nhất vượt qua khoảng thời gian này chính là quên nó, quên bảng đếm ngược, quên ngày giải phóng, quên những thứ điều chỉnh đồng hồ sinh học như thầy cô nói... Kỳ thực học sinh đi học ở trường, đặc biệt là học sinh nội trú, bản thân sinh hoạt của họ đã rất có quy luật rồi, không cần thiết cố tình điều chỉnh, đây ngược lại lại như một kiểu áp lực tâm lý vô hình__càng khỏi phải nhắc những học sinh vừa thả lỏng là thả luôn, vì khả năng cao là họ không chịu giải đề mới, dẫn đến cảm giác làm bài trở nên kém.
Ngược lại, trường huyện lại không có vấn đề này, ở đây toàn bộ là quản lý kiểu khép kín, học sinh còn lâu mới yếu ớt như vậy, buổi chiều trước ngày thi đại học một ngày mới niêm phong phòng học mà sáng sớm hôm đó, 90% lớp Thường Lộ Vận vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa, vẫn dậy trước 6 giờ rồi tự động đến lớp học.
Đợi tiếng chuông môn thi tiếng Anh cuối cùng vang lên, Thường Lộ Vận đặt bút xuống, lúc này cô mới bắt đầu mờ mịt.
Một năm nay, cô sống thực quá gian nan, vết sẹo do nứt da để lại ở cuộc sống trường huyện vẫn chưa hoàn toàn hết, và cô cũng để lại ở trường 7,5 ký thịt.
Giác hơi giảm béo thịnh hành bên ngoài có giá 880 tệ giảm 5 ký, nửa ký là 88 tệ... ở trường huyện bỗng nhiên giảm được 7,5 ký, tương đương lãi được 1320 tệ___ Thường Lộ Vận bước trên sân miên man suy nghĩ, dù sao ít nhất cũng lãi được tiền nội trú.
Cuối tháng, kết quả thi được phát ra, Thường Lộ Vận cao hơn tuyến trọng điểm 30 điểm, cô nhắn tin cho Liễu Dung: “Mình cảm thấy cuối cùng mình có thể nhắm mắt rồi...”
Liễu Dung lúc này còn một môn thi học kỳ cuối cùng, và đã chuẩn bị xong hành lý đi núi.
Một ngày tháng bảy, cô và khoảng 10 người bạn mang hành lý và quà cáp cùng đến ga xe lửa___điều khiến người ta kích động hơn cả đi du lịch chính là đi du lịch chung với rất nhiều bạn học đến một nơi chưa ai từng đi.
Họ hào hứng đến ga xe lửa từ rất sớm, kết quả phải đợi gần 4 tiếng__nghe đâu có một trận mưa to trăm năm hiếm thấy ở đâu đó làm sạt lở núi, đập hỏng một đoạn đường sắt, toàn bộ xe lửa đi về phía tây nam đều bị hoãn. Cả đám hết cách, đành ngồi xổm trong phòng chờ lấy bộ bài ra chơi trò Mafia (1), dùng phương thức “break the ice” (2) như vậy để mọi người quen thuộc lẫn nhau.
(1) Trò Mafia: còn có tên là trò Ma sói.
(2) Break the ice: phá vỡ sự bối rối khi giao tiếp giữa những người mới quen.
Chẳng hạn có một cô gái tên Lý Kỳ dễ gạt nhất, là cây cỏ đầu tường, không bao giờ phân biệt được địch ta, lúc làm sát thủ thì bán đồng đội, lúc làm dân thường thì giết cảnh sát, lúc làm cảnh sát thì không biết rõ thân phận của mình, bị giết. Chẳng hạn có một nam sinh tên Thẩm Phi, mày kiếm mắt sáng, trông vô cùng chính trực, ván nào cũng bị nghi là cảnh sát. Chẳng hạn như Liễu Dung, trông như một cô nàng vô hại, nhưng khi ẩn trong đám đông, giết người cũng ác nhất, giỏi che giấu nhất.
Sau khi đợi 4 tiếng, đoàn người cuối cùng cũng lên xe lửa. Trước khi đi ngủ, Liễu Dung nhắn tin cho cha mẹ báo bình an, nghĩ nghĩ, cô lại nhắn cho Lương Túc một tin: “Giờ này ngày mai, em đến vùng núi rồi!”
Lương Túc trả lời tin nhắn rất nhanh: “Bọn em bao nhiêu người? An toàn không?”
“Khoảng mười người, rất an toàn, chuẩn bị lâu lắm rồi.”
“Nghe nói bên đó có núi lở, đừng đi một mình trong núi, đừng chạy loạn lung tung.”
“...Em có gì mà chạy loạn lung tung?”
“Bên đó nóng, có đem thuốc theo chưa? Phòng cảm nắng, sốt, dầu gió nữa. Rồi thuốc ngừa côn trùng, rắn gì gì đó đều mang theo cả chứ?”
“...Sao quên được...”
“Tiền mang theo đủ không? Bên đó không thể quẹt thẻ.”
“...Anh hai...”
“Được rồi, muộn lắm rồi, chỗ em lúc nào cũng có tín hiệu chứ?”
“Có.”
“Vậy được, ngày mai anh gọi điện thoại cho em.”
Người ta nói con đi ngàn dặm mẹ lo âu, nhưng mẹ Liễu Dung thì tương đối bình tĩnh, người không bình tĩnh chính là ông chủ Lương.
Sáng hôm sau, Liễu Dung vừa mở mắt liền phát hiện mình đã vào khu vực Hồ Nam, cô lập tức kích động, không ngủ nướng thêm 1 phút nào nữa, bò dậy khỏi giường, vệ sinh rửa mặt rồi cùng mọi người dậy, tự bày đồ ăn đem theo ra, thực hành chủ nghĩa cộng sản trong phạm vi tập thể nhỏ, đồng thời tập thể nhỏ này sẽ tiến hành chế độ quản lý nội bộ kiểu này trong một tháng kế tiếp.
Sau đó Lương Túc gọi điện thoại tới, dài dòng lải nhải ròng rã 20 phút, nói tới mức sắc mặt của bạn học bên cạnh Liễu Dung trở nên mờ ám.
Khi cô để điện thoại xuống, mọi người tập trung nín thở hóng hớt gào lên, bắt đầu nhao nhao ồn ào:
- Người nhà không yên tâm hả?
- Có ảnh người nhà không, cho mọi người xem với.
- Không yên tâm cỡ nào mà nói lâu thế nhỉ?
Liễu Dung vô cùng bình tĩnh ngẩng đầu, biểu hiện đầy đủ sự bình tĩnh và phong độ của cô, chắp tay với mọi người, qua quít:
- Bà xã lắm mồm, chư vị chê cười rồi.
Danh sách chương