Vừa cứng rắn vừa dẻo dai mới tạo ra được thương, nó là vũ khí khó luyện chế nhất.
Đây mới là lý do khiến mọi người kinh hô.
“Thương Hắc Canh Ngân cũng chỉ vậy mà thôi!”
Nghe viện trưởng Lục nói xong, Tề Vân cười lạnh đi tới trước lò luyện khí trên lôi đài.
Luyện khí tạo hình, khảm văn và dẫn linh, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.
Thấy bộ dạng bình tĩnh không hề lo lắng của Tề Vân, Điêu Á Đông lên tiếng dặn dò: “Tề Vân, không được chủ quan!”
“Thầy Điêu yên tâm, đối với trò thương Hắc Canh Ngân này dễ như trở bàn tay!”
Tề Vân gật đầu, khiêu khích nhìn sang Tề Minh.
Advertisement
Năm xưa, dù cha của Tề Minh làm gì cũng áp đảo cha hắn.
Hôm nay cũng coi như hắn trả thù cho cha!
“Bắt đầu thi đấu!”
Trọng tài vừa ra lệnh, Tề Vân đã bước lên cầm các vật liệu cần thiết để luyện chế thương Hắc Canh Ngân, bắt đầu ước lượng.
Thầy luyện khí phải ước lượng chính xác phần vật liệu cần dùng để luyện khí, sai một ly đi một dặm. Bước này không thể làm qua loa được.
Advertisement
Điêu Á Đông mỉm cười nhìn động tác thuần thục của Tề Vân trên lôi đài.
Trái lại ở bên cạnh, Tề Minh lại tỏ ra vụng về, mỗi lần ước lượng đều phải làm mấy lần. Điêu Á Đông thầm cười lạnh.
Hắn ta vẫn rất có lòng tin vào Tề Vân.
Dù sao Tề Vân cũng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của nhà họ Tề. Hắn ta còn biết Tề Vân và Tề Minh là huynh đệ cùng mẹ.
Năm xưa sau khi Tề Ngự Phong trở thành kẻ tàn tật đã bị đuổi khỏi nhà họ Tề. Mẹ của Tề Minh lại thành thân với một thiên tài khác của nhà họ Tề, sinh ra Tề Vân.
Vậy nên Tề Vân căm hận đến tận xương tuỷ người đại ca cùng mẹ khác cha Tề Minh.
Lần này hai người thi đấu, Điêu Á Đông tin chắc bằng mọi giá, Tề Vân sẽ không để Tề Minh chiến thắng.
“Nhìn kìa, Tề Vân đã bắt đầu luyện khí rồi!”
“Ngươi nhìn Tề Minh đi, vẫn còn đang ước lượng kim loại kia kìa, trông thật ngu xuẩn!”
“Sao Tề Minh có thể sánh được với Tề Vân? Chênh lệch giữa hai người họ chẳng khác nào trên trời dưới dất!”
Hai học trò đứng dưới lôi đài thấp giọng bàn tán, cùng nhìn sang Tề Minh cười trộm.
Bịch bịch…
Nhưng đúng lúc hai người họ đang thì thầm với nhau, hai tiếng động trầm đục đột nhiên vang lên. Cả hai kêu la oai oái, ôm đầu ngã lăn ra đất.
“Con mẹ nó, là kẻ nào?”
“Kẻ nào dám dùng hạt táo tàu đánh lén?”
Hai người chẳng biết tại sao bị đánh lén, đầu sưng vêu thành một cục, không dám nói thêm gì nữa.
Mục Vỹ ngồi trên ghế vừa ăn táo đỏ vừa bật cười xem thi đấu, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Giờ phút này ở trên lôi đài, Tề Vân đang dung hợp các kim loại trong lò luyện khí, đồng thời bắt đầu khắc khế văn trên linh bản.
Bình thường khi dung hợp kim loại, thầy luyện khí cần phải tập trung cao độ, phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn. Thế nhưng hiện giờ Tề Vân lại không thèm để ý.
Mọi người biết hắn dám làm như vậy là vì đã có tính toán từ trước.
Ở bên còn lại, Tề Minh chỉ mới phối xong các vật liệu, còn chưa bắt đầu luyện khí đã khắc khế văn trước.
Hai người đồng thời khắc khế văn trên linh bản. Nhưng Tề Minh vừa mới ra tay, tất cả đều phải giật mình sững sờ.
Luyện chế thương Hắc Canh Ngân cần hai loại khế văn để phụ trợ, thứ nhất là khế văn tính Cương, thứ hai là khế văn tính Nhẫn.
Khế văn tính Cương có thể tăng cường độ cứng rắn của cây thương, còn khế văn tính Nhẫn dùng để nâng cao sức dẻo dai.
Hai loại khế văn này hỗ trợ lẫn nhau. Luyện chế thương Hắc Canh Ngân nhất định phải dùng hai loại khế văn này.
Nhưng hiện giờ, Tề Minh lại đang khắc hai loại khế văn khác hẳn khế văn tính Cương và khế văn tính Nhẫn.
Thực ra cũng không hẳn là khác biệt hoàn toàn.
Hai loại khế văn cậu ấy đang khắc trông phức tạp hơn khế văn của Tề Vân, bề ngoài cũng rất xấu xí.
“Không phải cậu ta không biết luyện khí đấy chứ?”
“Ta thấy tám chín phần là vậy. Ngươi xem khế văn cậu ta khắc đi, chẳng giống khế văn của Tề Vân gì cả, rõ ràng là đang vẽ bừa!”
“Ta nói rồi mà, làm sao cậu ta có thể học được luyện khí chỉ trong vòng một tháng!”
…
Sau khi khắc xong hai loại khế văn, Tề Vân thở hắt ra. Giờ phút này trong lò cũng vang lên tiếng ùng ục, kim loại đã hoàn toàn dung hợp.
Tề Vân quay sang nhìn Tề Minh, ngơ ngác một lúc rồi nhếch miệng cười nhạo.
Tề Minh cũng đã khắc xong hai loại khế văn, thế nhưng cậu ấy vẫn không dừng lại mà tiếp tục khắc thêm loại khế văn thứ ba.
“Ngu ngốc. Muốn luyện chế thương Hắc Canh Ngân chỉ cần khế văn tính Cương và khế văn tính Nhẫn. Ngươi có thêm một trăm loại khế văn nữa cũng chỉ có thể phá huỷ bản chất của thương Hắc Canh Ngân mà thôi!”
Tề Vân chế giễu một câu rồi không thèm để ý tới Tề Minh nữa.
Hắn ta gần như đã thấy rõ, Tề Minh vốn không hề biết luyện khí.
Cách ước lượng vụng về, khắc khế văn phức tạp ngoằn ngoèo. Nói không chừng lát nữa lò luyện khí của Tề Minh sẽ bị nổ tung!
Tề Vân lười để ý tới Tề Minh. Tiếc là thi luyện khí không so ai nhanh hơn, nếu không chỉ dựa vào điều này cũng đủ để hắn ta thắng Tề Minh.
Tề Vân đã bắt đầu chuẩn bị nổi lửa, dung hợp kim loại ở bước cuối cùng.
Cùng lúc đó, Tề Minh cũng khắc xong loại khế văn cuối cùng.
Đây mới là lý do khiến mọi người kinh hô.
“Thương Hắc Canh Ngân cũng chỉ vậy mà thôi!”
Nghe viện trưởng Lục nói xong, Tề Vân cười lạnh đi tới trước lò luyện khí trên lôi đài.
Luyện khí tạo hình, khảm văn và dẫn linh, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.
Thấy bộ dạng bình tĩnh không hề lo lắng của Tề Vân, Điêu Á Đông lên tiếng dặn dò: “Tề Vân, không được chủ quan!”
“Thầy Điêu yên tâm, đối với trò thương Hắc Canh Ngân này dễ như trở bàn tay!”
Tề Vân gật đầu, khiêu khích nhìn sang Tề Minh.
Advertisement
Năm xưa, dù cha của Tề Minh làm gì cũng áp đảo cha hắn.
Hôm nay cũng coi như hắn trả thù cho cha!
“Bắt đầu thi đấu!”
Trọng tài vừa ra lệnh, Tề Vân đã bước lên cầm các vật liệu cần thiết để luyện chế thương Hắc Canh Ngân, bắt đầu ước lượng.
Thầy luyện khí phải ước lượng chính xác phần vật liệu cần dùng để luyện khí, sai một ly đi một dặm. Bước này không thể làm qua loa được.
Advertisement
Điêu Á Đông mỉm cười nhìn động tác thuần thục của Tề Vân trên lôi đài.
Trái lại ở bên cạnh, Tề Minh lại tỏ ra vụng về, mỗi lần ước lượng đều phải làm mấy lần. Điêu Á Đông thầm cười lạnh.
Hắn ta vẫn rất có lòng tin vào Tề Vân.
Dù sao Tề Vân cũng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của nhà họ Tề. Hắn ta còn biết Tề Vân và Tề Minh là huynh đệ cùng mẹ.
Năm xưa sau khi Tề Ngự Phong trở thành kẻ tàn tật đã bị đuổi khỏi nhà họ Tề. Mẹ của Tề Minh lại thành thân với một thiên tài khác của nhà họ Tề, sinh ra Tề Vân.
Vậy nên Tề Vân căm hận đến tận xương tuỷ người đại ca cùng mẹ khác cha Tề Minh.
Lần này hai người thi đấu, Điêu Á Đông tin chắc bằng mọi giá, Tề Vân sẽ không để Tề Minh chiến thắng.
“Nhìn kìa, Tề Vân đã bắt đầu luyện khí rồi!”
“Ngươi nhìn Tề Minh đi, vẫn còn đang ước lượng kim loại kia kìa, trông thật ngu xuẩn!”
“Sao Tề Minh có thể sánh được với Tề Vân? Chênh lệch giữa hai người họ chẳng khác nào trên trời dưới dất!”
Hai học trò đứng dưới lôi đài thấp giọng bàn tán, cùng nhìn sang Tề Minh cười trộm.
Bịch bịch…
Nhưng đúng lúc hai người họ đang thì thầm với nhau, hai tiếng động trầm đục đột nhiên vang lên. Cả hai kêu la oai oái, ôm đầu ngã lăn ra đất.
“Con mẹ nó, là kẻ nào?”
“Kẻ nào dám dùng hạt táo tàu đánh lén?”
Hai người chẳng biết tại sao bị đánh lén, đầu sưng vêu thành một cục, không dám nói thêm gì nữa.
Mục Vỹ ngồi trên ghế vừa ăn táo đỏ vừa bật cười xem thi đấu, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Giờ phút này ở trên lôi đài, Tề Vân đang dung hợp các kim loại trong lò luyện khí, đồng thời bắt đầu khắc khế văn trên linh bản.
Bình thường khi dung hợp kim loại, thầy luyện khí cần phải tập trung cao độ, phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn. Thế nhưng hiện giờ Tề Vân lại không thèm để ý.
Mọi người biết hắn dám làm như vậy là vì đã có tính toán từ trước.
Ở bên còn lại, Tề Minh chỉ mới phối xong các vật liệu, còn chưa bắt đầu luyện khí đã khắc khế văn trước.
Hai người đồng thời khắc khế văn trên linh bản. Nhưng Tề Minh vừa mới ra tay, tất cả đều phải giật mình sững sờ.
Luyện chế thương Hắc Canh Ngân cần hai loại khế văn để phụ trợ, thứ nhất là khế văn tính Cương, thứ hai là khế văn tính Nhẫn.
Khế văn tính Cương có thể tăng cường độ cứng rắn của cây thương, còn khế văn tính Nhẫn dùng để nâng cao sức dẻo dai.
Hai loại khế văn này hỗ trợ lẫn nhau. Luyện chế thương Hắc Canh Ngân nhất định phải dùng hai loại khế văn này.
Nhưng hiện giờ, Tề Minh lại đang khắc hai loại khế văn khác hẳn khế văn tính Cương và khế văn tính Nhẫn.
Thực ra cũng không hẳn là khác biệt hoàn toàn.
Hai loại khế văn cậu ấy đang khắc trông phức tạp hơn khế văn của Tề Vân, bề ngoài cũng rất xấu xí.
“Không phải cậu ta không biết luyện khí đấy chứ?”
“Ta thấy tám chín phần là vậy. Ngươi xem khế văn cậu ta khắc đi, chẳng giống khế văn của Tề Vân gì cả, rõ ràng là đang vẽ bừa!”
“Ta nói rồi mà, làm sao cậu ta có thể học được luyện khí chỉ trong vòng một tháng!”
…
Sau khi khắc xong hai loại khế văn, Tề Vân thở hắt ra. Giờ phút này trong lò cũng vang lên tiếng ùng ục, kim loại đã hoàn toàn dung hợp.
Tề Vân quay sang nhìn Tề Minh, ngơ ngác một lúc rồi nhếch miệng cười nhạo.
Tề Minh cũng đã khắc xong hai loại khế văn, thế nhưng cậu ấy vẫn không dừng lại mà tiếp tục khắc thêm loại khế văn thứ ba.
“Ngu ngốc. Muốn luyện chế thương Hắc Canh Ngân chỉ cần khế văn tính Cương và khế văn tính Nhẫn. Ngươi có thêm một trăm loại khế văn nữa cũng chỉ có thể phá huỷ bản chất của thương Hắc Canh Ngân mà thôi!”
Tề Vân chế giễu một câu rồi không thèm để ý tới Tề Minh nữa.
Hắn ta gần như đã thấy rõ, Tề Minh vốn không hề biết luyện khí.
Cách ước lượng vụng về, khắc khế văn phức tạp ngoằn ngoèo. Nói không chừng lát nữa lò luyện khí của Tề Minh sẽ bị nổ tung!
Tề Vân lười để ý tới Tề Minh. Tiếc là thi luyện khí không so ai nhanh hơn, nếu không chỉ dựa vào điều này cũng đủ để hắn ta thắng Tề Minh.
Tề Vân đã bắt đầu chuẩn bị nổi lửa, dung hợp kim loại ở bước cuối cùng.
Cùng lúc đó, Tề Minh cũng khắc xong loại khế văn cuối cùng.
Danh sách chương