Vì tội danh của Âu Dương Trường Phong đã có chứng cứ xác thực, nên được bàn giao cho viện kiểm sát. Nam Cung Phong vừa vận dụng mối quan hệ để tìm đến người vệ sĩ bị ông ta mua chuộc, vừa thu hồi quyền hợp đồng công trình của La Tề bị ông ta tư lợi bán đi lấy tiền. Cùng lúc đó chủ nợ lại thi nhau nhao nhao đến tận cửa đòi nợ, tất cả các khoản tiền trong ngân hàng đều bị đóng băng, nhà cũng bị toàn án thu hồi mất. Nguyễn Kim Tuệ và con gái trong một đêm đã trở thành những kẻ ăn xin không một xu dính túi và cũng chẳng còn nhà mà về.
Hai mẹ con bà ta bèn đến nhà người thân bạn bè cầu xin sự giúp đỡ, nhưng mọi người vừa nhìn thấy mẹ con họ liền như thấy ôn thần, nên sợ đến mức trốn còn không kịp. Điều kinh khủng nhất là các công nhân bị nợ lương lâu ngày đã tuyên bố rằng, chỉ cần tìm thấy hai mẹ con họ thì sẽ bắt họ phải lấy mạng sống để bù vào tiền lương.
Âu Dương Kiều và mẹ mình trốn chui trốn lủi, sống những ngày tháng chật vật mà họ chưa từng phải nếm trải. Cuối cùng Âu Dương Kiều đã không chịu đựng nổi được nữa, cô ta khóc lóc nói với Nguyên Kim Tuệ: “Mẹ ơi, chúng ta đi cầu xin Âu Dương Vân đi, chứ sống mà cứ phải chui rúc với nơm nớp lo sợ thế này, con thật sự không thể chịu nổi thêm một giây một phút nào nữa đâu.”
Nguyễn Kim Tuệ sa sút tinh thần lắc đầu: “Nó hận mẹ con mình thấu xương tủy, nên chắc chắn sẽ không tha thứ cho chúng ta đâu. Vả lại, bắt mẹ nhận sai cầu xin nó tha lỗi, thì sao mà mẹ nuốt trôi cục tức này cho được.”
“Mẹ ơi, bây giờ tiền ăn ba bữa mình cũng phải lo từng ngày, thì còn cần mặt mũi cái nỗi gì nữa? Mau đi đi mẹ, nếu mẹ thấy xấu hổ, thì một mình con đi cũng được.”
Nguyễn Kim Tuệ đấu tranh hồi lâu, cuối cùng bà ta đồng ý lời đề nghị của con gái mình, mặt dày đi đến dinh thự Bạch Vân.
Lúc này trời vừa chạng vạng tối, cả nhà đang quây quần bên bàn ăn dùng bữa tối, thì người bảo vệ đi vào báo: “Thưa ông bà chủ, vợ và con gái của Âu Dương Trường Phong muốn gặp mợ chủ ạ.”
Âu Dương Vân chợt ngẩng đầu lên, cô có hơi thấy kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Khóe miệng Nam Cung Phong hé ra một nụ cười lãnh khốc: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Anh đứng dậy nói: “Cho họ vào đây.”
“Vâng ạ.”
Nguyễn Kim Tuệ dẫn theo con gái nơm nớm lo sợ đi đến bên ngoài phòng khách, nhưng không dám bước vào. Nam Cung Phong cầm lấy một chiếc bánh bao bị anh giẫm dưới chân, sau đó đi đến bên cửa, vung tay ném qua nói: “Cho các người đồ ăn rồi đấy, mau cút đi.”
Âu Dương Vân đứng sau lưng Nam Cung Phong, nhìn thấy hành động của anh, biết là anh đang xả giận cho mình, nên trong lòng cô rất cảm động.
“Chúng tôi muốn gặp Âu Dương Vân.”
Bị sỉ nhục, dù Âu Dương Kiều rất căm giận, nhưng ngại bản thân mình bây giờ như phượng hoàng không lông chẳng bằng nổi con gà, cô ta đành cố nén nhịn nuốt xuống.
Âu Dương Vân chậm rãi đi lên, mặt cô không chút biểu tình chất vấn: “Gặp tôi làm gì? Tôi cũng chẳng phải là con chó con mèo gì mà muốn gặp mà gặp được.”
Hai mẹ con vội vàng đi đến, rồi bịch một tiếng quỳ xuống, Nguyễn Kim Tuệ giành nói trước: “Tiểu Vân, ta sai rồi, xin lỗi con, ta thật sự biết lỗi rồi. Ta nhận tội với con, xin con giơ cao đánh khẽ nói Nam Cung Phong thả ba con ra, để cuộc sống của chúng ta trở lại như trước kia được không?”
Hơ, Âu Dương Vân giống như đang nghe một câu chuyện nực cười nhất trên đời: “Tôi để cuộc sống của các người được trở lại như xưa, thì ai đền lại mạng cho mẹ tôi đây? Nghiệp chướng mà các người tạo ra chỉ cần một câu xin lỗi là có thể bù đắp lại sao? Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, sớm biết sẽ như thế này, tại sao ngày trước vẫn làm!”
Âu Dương Vân lạnh lùng muốn quay vào phòng thì bị Âu Dương Kiều ôm lấy chân không cho đi: “Chị, em xin lỗi, em xin lỗi chị một ngàn một vạn lần, xin chị tha cho mẹ con em. Nể tình trong người chúng ta cùng chảy chung một dòng máu, xin chị hãy đại nhân đại lượng đừng tính toán với mẹ con em, được không chị?”
“Xin lỗi ư? Cô không thấy là câu xin lỗi của cô đến hơi muộn rồi à? Không phải là câu ‘Xin lỗi’ nào cũng được nhận lại bằng câu ‘Không sao’. Vả lại tôi cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã vì chảy chung một dòng máu với cô đấy.”
“Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào thì mới tha cho chúng tôi?”
Nguyễn Kim Tuệ giống hệt như một con chó giữ nhà, đã không còn thấy sự oai phong của trước kia nữa.
Âu Dương Vân suy nghĩ, rồi quay đầu lại rành mạch nói: “Đến trước phần mộ của mẹ tôi rồi quỳ ở đó ba ngày ba đêm. Mẹ tôi mà tha thứ cho bà, thì đương nhiên tôi cũng sẽ như vậy.”
Hai mẹ con Nguyễn Kim Tuệ nghe thế thì liền tái xanh mặt mày, Âu Dương Kiều nhịn không được hỏi: “Chị như vậy là cố ý gây khó dễ cho hai mẹ con em đúng không? Người chết rồi thì làm sao mà nói chuyện được nữa.”
“Có đi hay không thì tự hai mẹ con bà cân nhắc. Đi thì các người may ra còn có một tia hy vọng, còn nếu không thì sẽ chẳng còn gì nữa cả.”
Âu Dương Vân không buồn phí lời với họ thêm nữa, biểu tình trên gương mặt cô rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
“Được, mẹ con ta đi, chúng ta sẽ đi.”
Nguyễn Kim Tuệ kéo tay Âu Dương Kiều rời đi, suy nghĩ gì đó xong bà ta lại ngoảnh đầu lại dè dặt đề nghị: “Hàng ngày có thể đưa cơm mỗi bữa đến cho chúng tôi được không? Chúng tôi…”
“Yên tâm đi, để đề phòng có người nói thế này nhưng làm thế khác, tôi sẽ phái ba người ngày đêm trông chừng hai người. Chưa đền được hết tội, thì tôi sẽ không để hai người chết đói ở đó đâu.”
Nam Cung Phong nghiêm túc thông báo, nghe thấy lời nói của anh, sắc mặt hai mẹ con Nguyễn Kim Tuệ lại biến đổi, mang vẻ không cam chịu vội vã rời đi.
Để có thể quay lại cuộc sống nhàn hạ trước kia, Nguyễn Kim Tuệ và Âu Dương Kiều thật sự đã đi đến trước phần mộ của Lữ Tú Đồng. Hai người họ hít sâu một hơi rồi quỳ xuống, một ngày, hai ngày, ba ngày, hai mẹ con họ đã không đứng lên nổi nữa rồi. Đầu gối đau tới mức như dính xuống nền cỏ, cử động một chút liền đau đớn như bị cắt mất một lớp da.
Âu Dương Vân và Nam Cung Phong đi lên núi, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của hai mẹ con họ, Âu Dương Vân mới thấy nỗi hận lấp kín lồng ngực mình cuối cùng cũng được giải tỏa. Nam Cung Phong ném một chiếc thẻ xuống trước mặt Âu Dương Kiều nói: “Đây là chị cô động lòng thương bảo tôi đưa cho hai người, cầm lấy số tiền này rồi cùng mẹ cô cút thật xa khỏi nơi đây. Từ giờ trở đi, cấm không được đặt chân vào thành phố B nửa bước, nếu không thì tôi sẽ khiến hai người không chịu nổi đâu!”
Nguyễn Kim Tuệ nhặt tấm thẻ đó lên nói: “Vậy còn chồng tôi thì sao?”
“Đừng có được voi đòi tiên, nếu đến chồng bà cũng được bình an vô sự, thì người nằm dưới lòng đất này làm sao có thể yên nghỉ được?”
Âu Dương Kiều còn đang định nói gì đó, thì đã bị mẹ cô ta hung hăng véo một cái. Hai mẹ con bà ta dùng hết sức bình sinh để bò dậy, rồi cùng nhau đi xuống núi.
Âu Dương Vân đứng trước bia mộ của mẹ mình, từng giọt nước mắt vui mừng chảy xuống: “Mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng được yên nghỉ rồi. Đám người xấu đó, bọn họ rốt cục cũng bị trừng phạt đúng tội rồi.”
“Đây đã là gì! Theo ý của anh, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hai mẹ con chết tiệt đó được.”
Nam Cung Phong có hơi hậm hực bất bình. Tối hôm qua, đột nhiên Âu Dương Vân nói với anh là muốn tha cho Nguyễn Kim Tuệ và Âu Dương Kiều một con đường sống. Lúc đó anh không đồng ý, nhưng cô lại nói làm gì cũng không nên quá tuyệt tình, mối thù cô ôm mười năm nay, bây giờ cũng nên buông xuống thôi.
Âu Dương Vân quay đầu lại nhìn anh mỉm cười: “Em biết là anh muốn trút giận thay cho em, nhưng bây giờ trong lòng em đã nguôi ngoai rồi. Có thể như thế là dễ dàng cho bọn họ, nhưng chúng ta chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm là được.”
“Nhưng…”
“Được rồi, đừng nhưng nhị gì nữa. Không phải lần trước anh bảo là có lời muốn nói với mẹ em sao? Muốn nói gì thì mau nói đi.”
Nam Cung Phong liếc nhìn cô một cái: “Em bịt tai lại đi.”
“Để làm gì? Em không được nghe à?”
“Đương nhiên, có phải là nói với em đâu mà.”
“Nhưng có liên quan đến em mà, không phải là anh vì em nên mới muốn nói chuyện với mẹ em à?”
“Đừng có tự mãn nữa, bảo em bịt tai lại thì bịt đi.”
Âu Dương Vân bĩu bĩu môi: “Hừ, bịt thì bịt, em cũng chẳng thích nghe đâu.”
Cô giơ hai tay lên bịt tai mình lại, rồi nhanh chóng quay lưng đi, bày ra dáng vẻ thật sự không muốn nghe.
Nam Cung Phong đứng thẳng người dậy, anh nhìn vào tấm ảnh của Lữ Tú Đồng nói: “Mẹ, chắc là mẹ rất lạ lẫm với con, con cũng vậy, con không quen thuộc gì với mẹ cả. Hai ngày trước, con mới được nghe về quá khứ và cảnh ngộ của mẹ, con cảm thấy rất thông cảm nhưng cũng rất căm phẫn với chuyện này. Mẹ là một người phụ nữ phi thường, một người mẹ vĩ đại. Đương nhiên một chuyện mà mẹ giỏi hơn cả là đã nuôi dạy được một người con gái ưu tú, điểm này con rất cảm ơn mẹ. Chính cô ấy là người đã xua tan bóng đen trong trái tim con, khiến lòng con lần đầu tiên sau ba năm được đắm chìm trong ánh sáng mặt trời, ấm áp, trong lành giống như cảm giác mà cô ấy đã mang đến cho con.”
“Con biết là mẹ chết trong oan ức, nhưng hôm nay người đàn ông hại mẹ đó cũng đã phải trả giá cho việc này rồi. Cuộc đời còn lại của ông ta sẽ sống trong ngục tù, nên mẹ có thể nhắm mắt được rồi. Còn con gái của mẹ, thì mẹ cũng yên tâm nhé. Chỉ cần con còn sống một ngày, thì con sẽ cố gắng dốc hết sức để chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Con sẽ không để cô ấy phải chịu một chút ủy khuất, hay bất kỳ tổn thương nào nữa. Con sẽ nâng niu cô ấy trong tay, đặt cô ấy trong tim và giành cả cuộc đời còn lại để yêu thương và chăm sóc cho cô ấy, tận đến giây phút cuối cùng của sinh mạng.”
Nam Cung Phong nói xong câu này, thì liền đi đến trước mặt Âu Dương Vân. Anh ngạc nhiên phát hiện gương mặt cô thấm đẫm nước mắt, nên liền sửng sốt hỏi: “Em làm sao thế?”
“Sao sao cái gì? Em nghe thấy hết rồi.”
Âu Dương Vân nước mắt lưng tròng nhìn anh, rồi vừa khóc vừa cười.
“Biết ngay là em sẽ nghe lén mà.”
“Cho nên, không phải vì em nghe lén, nên anh mới cố ý nói mấy câu ngon ngọt đấy chứ hả?”
“Mấy câu gì?”
Nam Cung Phong giơ tay cốc lên đầu cô một cái: “Ở trước mặt người quá cố mà nói những điều trái lương tâm, em không sợ bị trời phạt, thì anh cũng sợ bị sét đánh.”
“Cảm ơn anh…”
Âu Dương Vân kích động bổ nhào vào lòng anh, rồi mạnh mẽ nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn ông chồng xấu tính của em.”
“Được rồi, còn định cảm ơn tiếp, thì anh lại muốn em dùng hành động thực tế để trả ơn cho anh đấy.”
Âu Dương Vân đỏ mặt véo anh một cái, rồi khẽ lẩm bẩm: “Trước mặt người quá cố mà nói mấy lời bất kính, anh không sợ bị sét đánh nữa à?”
“Đây có phải mấy lời bất kình gì quá đâu? Nó rõ ràng là biểu hiện của tình yêu anh dành cho em mà.”
“Huyên thuyên…”
Tiếng nói chuyện của hai dần xa, bóng lưng nắm tay đi bên nhau cũng khiến cho người đã mất cuối cùng được yên lòng.
Xuống dưới núi, Nam Cung Phong giúp Âu Dương Vân mở cửa xe, đợi sau khi mình cũng ngồi vào xe xong, anh mới mở miệng tùy ý nói: “Em muốn về nhà hay đi đâu?”
“Anh đưa em đến trước cổng trung tâm thương mại Đại Dương nhé. Hôm nay em muốn đi mua sắm cho thật đã, để hoàn toàn tạm biệt quá khứ, chào đón tương lai tươi đẹp.”
“Được thôi, em muốn đi một mình à? Có cần anh đi cùng không?”
“Không cần đâu, anh đến công ty làm việc đi, em đã hẹn với Lâm Ái rồi.”
“Ừm, thế cũng được.”
Đến cổng trung tâm thương mại Đại Dương, Âu Dương Vân liền xuống xe, rồi vẫy tay với Nam Cung Phong nói: “Bye bye, anh lái xe cẩn thận nha.”
“Em cũng vậy, chơi vui vẻ nhé.”
Hai mẹ con bà ta bèn đến nhà người thân bạn bè cầu xin sự giúp đỡ, nhưng mọi người vừa nhìn thấy mẹ con họ liền như thấy ôn thần, nên sợ đến mức trốn còn không kịp. Điều kinh khủng nhất là các công nhân bị nợ lương lâu ngày đã tuyên bố rằng, chỉ cần tìm thấy hai mẹ con họ thì sẽ bắt họ phải lấy mạng sống để bù vào tiền lương.
Âu Dương Kiều và mẹ mình trốn chui trốn lủi, sống những ngày tháng chật vật mà họ chưa từng phải nếm trải. Cuối cùng Âu Dương Kiều đã không chịu đựng nổi được nữa, cô ta khóc lóc nói với Nguyên Kim Tuệ: “Mẹ ơi, chúng ta đi cầu xin Âu Dương Vân đi, chứ sống mà cứ phải chui rúc với nơm nớp lo sợ thế này, con thật sự không thể chịu nổi thêm một giây một phút nào nữa đâu.”
Nguyễn Kim Tuệ sa sút tinh thần lắc đầu: “Nó hận mẹ con mình thấu xương tủy, nên chắc chắn sẽ không tha thứ cho chúng ta đâu. Vả lại, bắt mẹ nhận sai cầu xin nó tha lỗi, thì sao mà mẹ nuốt trôi cục tức này cho được.”
“Mẹ ơi, bây giờ tiền ăn ba bữa mình cũng phải lo từng ngày, thì còn cần mặt mũi cái nỗi gì nữa? Mau đi đi mẹ, nếu mẹ thấy xấu hổ, thì một mình con đi cũng được.”
Nguyễn Kim Tuệ đấu tranh hồi lâu, cuối cùng bà ta đồng ý lời đề nghị của con gái mình, mặt dày đi đến dinh thự Bạch Vân.
Lúc này trời vừa chạng vạng tối, cả nhà đang quây quần bên bàn ăn dùng bữa tối, thì người bảo vệ đi vào báo: “Thưa ông bà chủ, vợ và con gái của Âu Dương Trường Phong muốn gặp mợ chủ ạ.”
Âu Dương Vân chợt ngẩng đầu lên, cô có hơi thấy kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Khóe miệng Nam Cung Phong hé ra một nụ cười lãnh khốc: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Anh đứng dậy nói: “Cho họ vào đây.”
“Vâng ạ.”
Nguyễn Kim Tuệ dẫn theo con gái nơm nớm lo sợ đi đến bên ngoài phòng khách, nhưng không dám bước vào. Nam Cung Phong cầm lấy một chiếc bánh bao bị anh giẫm dưới chân, sau đó đi đến bên cửa, vung tay ném qua nói: “Cho các người đồ ăn rồi đấy, mau cút đi.”
Âu Dương Vân đứng sau lưng Nam Cung Phong, nhìn thấy hành động của anh, biết là anh đang xả giận cho mình, nên trong lòng cô rất cảm động.
“Chúng tôi muốn gặp Âu Dương Vân.”
Bị sỉ nhục, dù Âu Dương Kiều rất căm giận, nhưng ngại bản thân mình bây giờ như phượng hoàng không lông chẳng bằng nổi con gà, cô ta đành cố nén nhịn nuốt xuống.
Âu Dương Vân chậm rãi đi lên, mặt cô không chút biểu tình chất vấn: “Gặp tôi làm gì? Tôi cũng chẳng phải là con chó con mèo gì mà muốn gặp mà gặp được.”
Hai mẹ con vội vàng đi đến, rồi bịch một tiếng quỳ xuống, Nguyễn Kim Tuệ giành nói trước: “Tiểu Vân, ta sai rồi, xin lỗi con, ta thật sự biết lỗi rồi. Ta nhận tội với con, xin con giơ cao đánh khẽ nói Nam Cung Phong thả ba con ra, để cuộc sống của chúng ta trở lại như trước kia được không?”
Hơ, Âu Dương Vân giống như đang nghe một câu chuyện nực cười nhất trên đời: “Tôi để cuộc sống của các người được trở lại như xưa, thì ai đền lại mạng cho mẹ tôi đây? Nghiệp chướng mà các người tạo ra chỉ cần một câu xin lỗi là có thể bù đắp lại sao? Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, sớm biết sẽ như thế này, tại sao ngày trước vẫn làm!”
Âu Dương Vân lạnh lùng muốn quay vào phòng thì bị Âu Dương Kiều ôm lấy chân không cho đi: “Chị, em xin lỗi, em xin lỗi chị một ngàn một vạn lần, xin chị tha cho mẹ con em. Nể tình trong người chúng ta cùng chảy chung một dòng máu, xin chị hãy đại nhân đại lượng đừng tính toán với mẹ con em, được không chị?”
“Xin lỗi ư? Cô không thấy là câu xin lỗi của cô đến hơi muộn rồi à? Không phải là câu ‘Xin lỗi’ nào cũng được nhận lại bằng câu ‘Không sao’. Vả lại tôi cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã vì chảy chung một dòng máu với cô đấy.”
“Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào thì mới tha cho chúng tôi?”
Nguyễn Kim Tuệ giống hệt như một con chó giữ nhà, đã không còn thấy sự oai phong của trước kia nữa.
Âu Dương Vân suy nghĩ, rồi quay đầu lại rành mạch nói: “Đến trước phần mộ của mẹ tôi rồi quỳ ở đó ba ngày ba đêm. Mẹ tôi mà tha thứ cho bà, thì đương nhiên tôi cũng sẽ như vậy.”
Hai mẹ con Nguyễn Kim Tuệ nghe thế thì liền tái xanh mặt mày, Âu Dương Kiều nhịn không được hỏi: “Chị như vậy là cố ý gây khó dễ cho hai mẹ con em đúng không? Người chết rồi thì làm sao mà nói chuyện được nữa.”
“Có đi hay không thì tự hai mẹ con bà cân nhắc. Đi thì các người may ra còn có một tia hy vọng, còn nếu không thì sẽ chẳng còn gì nữa cả.”
Âu Dương Vân không buồn phí lời với họ thêm nữa, biểu tình trên gương mặt cô rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
“Được, mẹ con ta đi, chúng ta sẽ đi.”
Nguyễn Kim Tuệ kéo tay Âu Dương Kiều rời đi, suy nghĩ gì đó xong bà ta lại ngoảnh đầu lại dè dặt đề nghị: “Hàng ngày có thể đưa cơm mỗi bữa đến cho chúng tôi được không? Chúng tôi…”
“Yên tâm đi, để đề phòng có người nói thế này nhưng làm thế khác, tôi sẽ phái ba người ngày đêm trông chừng hai người. Chưa đền được hết tội, thì tôi sẽ không để hai người chết đói ở đó đâu.”
Nam Cung Phong nghiêm túc thông báo, nghe thấy lời nói của anh, sắc mặt hai mẹ con Nguyễn Kim Tuệ lại biến đổi, mang vẻ không cam chịu vội vã rời đi.
Để có thể quay lại cuộc sống nhàn hạ trước kia, Nguyễn Kim Tuệ và Âu Dương Kiều thật sự đã đi đến trước phần mộ của Lữ Tú Đồng. Hai người họ hít sâu một hơi rồi quỳ xuống, một ngày, hai ngày, ba ngày, hai mẹ con họ đã không đứng lên nổi nữa rồi. Đầu gối đau tới mức như dính xuống nền cỏ, cử động một chút liền đau đớn như bị cắt mất một lớp da.
Âu Dương Vân và Nam Cung Phong đi lên núi, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của hai mẹ con họ, Âu Dương Vân mới thấy nỗi hận lấp kín lồng ngực mình cuối cùng cũng được giải tỏa. Nam Cung Phong ném một chiếc thẻ xuống trước mặt Âu Dương Kiều nói: “Đây là chị cô động lòng thương bảo tôi đưa cho hai người, cầm lấy số tiền này rồi cùng mẹ cô cút thật xa khỏi nơi đây. Từ giờ trở đi, cấm không được đặt chân vào thành phố B nửa bước, nếu không thì tôi sẽ khiến hai người không chịu nổi đâu!”
Nguyễn Kim Tuệ nhặt tấm thẻ đó lên nói: “Vậy còn chồng tôi thì sao?”
“Đừng có được voi đòi tiên, nếu đến chồng bà cũng được bình an vô sự, thì người nằm dưới lòng đất này làm sao có thể yên nghỉ được?”
Âu Dương Kiều còn đang định nói gì đó, thì đã bị mẹ cô ta hung hăng véo một cái. Hai mẹ con bà ta dùng hết sức bình sinh để bò dậy, rồi cùng nhau đi xuống núi.
Âu Dương Vân đứng trước bia mộ của mẹ mình, từng giọt nước mắt vui mừng chảy xuống: “Mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng được yên nghỉ rồi. Đám người xấu đó, bọn họ rốt cục cũng bị trừng phạt đúng tội rồi.”
“Đây đã là gì! Theo ý của anh, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hai mẹ con chết tiệt đó được.”
Nam Cung Phong có hơi hậm hực bất bình. Tối hôm qua, đột nhiên Âu Dương Vân nói với anh là muốn tha cho Nguyễn Kim Tuệ và Âu Dương Kiều một con đường sống. Lúc đó anh không đồng ý, nhưng cô lại nói làm gì cũng không nên quá tuyệt tình, mối thù cô ôm mười năm nay, bây giờ cũng nên buông xuống thôi.
Âu Dương Vân quay đầu lại nhìn anh mỉm cười: “Em biết là anh muốn trút giận thay cho em, nhưng bây giờ trong lòng em đã nguôi ngoai rồi. Có thể như thế là dễ dàng cho bọn họ, nhưng chúng ta chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm là được.”
“Nhưng…”
“Được rồi, đừng nhưng nhị gì nữa. Không phải lần trước anh bảo là có lời muốn nói với mẹ em sao? Muốn nói gì thì mau nói đi.”
Nam Cung Phong liếc nhìn cô một cái: “Em bịt tai lại đi.”
“Để làm gì? Em không được nghe à?”
“Đương nhiên, có phải là nói với em đâu mà.”
“Nhưng có liên quan đến em mà, không phải là anh vì em nên mới muốn nói chuyện với mẹ em à?”
“Đừng có tự mãn nữa, bảo em bịt tai lại thì bịt đi.”
Âu Dương Vân bĩu bĩu môi: “Hừ, bịt thì bịt, em cũng chẳng thích nghe đâu.”
Cô giơ hai tay lên bịt tai mình lại, rồi nhanh chóng quay lưng đi, bày ra dáng vẻ thật sự không muốn nghe.
Nam Cung Phong đứng thẳng người dậy, anh nhìn vào tấm ảnh của Lữ Tú Đồng nói: “Mẹ, chắc là mẹ rất lạ lẫm với con, con cũng vậy, con không quen thuộc gì với mẹ cả. Hai ngày trước, con mới được nghe về quá khứ và cảnh ngộ của mẹ, con cảm thấy rất thông cảm nhưng cũng rất căm phẫn với chuyện này. Mẹ là một người phụ nữ phi thường, một người mẹ vĩ đại. Đương nhiên một chuyện mà mẹ giỏi hơn cả là đã nuôi dạy được một người con gái ưu tú, điểm này con rất cảm ơn mẹ. Chính cô ấy là người đã xua tan bóng đen trong trái tim con, khiến lòng con lần đầu tiên sau ba năm được đắm chìm trong ánh sáng mặt trời, ấm áp, trong lành giống như cảm giác mà cô ấy đã mang đến cho con.”
“Con biết là mẹ chết trong oan ức, nhưng hôm nay người đàn ông hại mẹ đó cũng đã phải trả giá cho việc này rồi. Cuộc đời còn lại của ông ta sẽ sống trong ngục tù, nên mẹ có thể nhắm mắt được rồi. Còn con gái của mẹ, thì mẹ cũng yên tâm nhé. Chỉ cần con còn sống một ngày, thì con sẽ cố gắng dốc hết sức để chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Con sẽ không để cô ấy phải chịu một chút ủy khuất, hay bất kỳ tổn thương nào nữa. Con sẽ nâng niu cô ấy trong tay, đặt cô ấy trong tim và giành cả cuộc đời còn lại để yêu thương và chăm sóc cho cô ấy, tận đến giây phút cuối cùng của sinh mạng.”
Nam Cung Phong nói xong câu này, thì liền đi đến trước mặt Âu Dương Vân. Anh ngạc nhiên phát hiện gương mặt cô thấm đẫm nước mắt, nên liền sửng sốt hỏi: “Em làm sao thế?”
“Sao sao cái gì? Em nghe thấy hết rồi.”
Âu Dương Vân nước mắt lưng tròng nhìn anh, rồi vừa khóc vừa cười.
“Biết ngay là em sẽ nghe lén mà.”
“Cho nên, không phải vì em nghe lén, nên anh mới cố ý nói mấy câu ngon ngọt đấy chứ hả?”
“Mấy câu gì?”
Nam Cung Phong giơ tay cốc lên đầu cô một cái: “Ở trước mặt người quá cố mà nói những điều trái lương tâm, em không sợ bị trời phạt, thì anh cũng sợ bị sét đánh.”
“Cảm ơn anh…”
Âu Dương Vân kích động bổ nhào vào lòng anh, rồi mạnh mẽ nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn ông chồng xấu tính của em.”
“Được rồi, còn định cảm ơn tiếp, thì anh lại muốn em dùng hành động thực tế để trả ơn cho anh đấy.”
Âu Dương Vân đỏ mặt véo anh một cái, rồi khẽ lẩm bẩm: “Trước mặt người quá cố mà nói mấy lời bất kính, anh không sợ bị sét đánh nữa à?”
“Đây có phải mấy lời bất kình gì quá đâu? Nó rõ ràng là biểu hiện của tình yêu anh dành cho em mà.”
“Huyên thuyên…”
Tiếng nói chuyện của hai dần xa, bóng lưng nắm tay đi bên nhau cũng khiến cho người đã mất cuối cùng được yên lòng.
Xuống dưới núi, Nam Cung Phong giúp Âu Dương Vân mở cửa xe, đợi sau khi mình cũng ngồi vào xe xong, anh mới mở miệng tùy ý nói: “Em muốn về nhà hay đi đâu?”
“Anh đưa em đến trước cổng trung tâm thương mại Đại Dương nhé. Hôm nay em muốn đi mua sắm cho thật đã, để hoàn toàn tạm biệt quá khứ, chào đón tương lai tươi đẹp.”
“Được thôi, em muốn đi một mình à? Có cần anh đi cùng không?”
“Không cần đâu, anh đến công ty làm việc đi, em đã hẹn với Lâm Ái rồi.”
“Ừm, thế cũng được.”
Đến cổng trung tâm thương mại Đại Dương, Âu Dương Vân liền xuống xe, rồi vẫy tay với Nam Cung Phong nói: “Bye bye, anh lái xe cẩn thận nha.”
“Em cũng vậy, chơi vui vẻ nhé.”
Danh sách chương