Âu Dương Vân nghe hết những lời nói ra từ tận đáy lòng của Nam Cung Phong, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống một lần nữa. Cô nghẹn ngào hồi lâu rồi mới cẩn thận hỏi: “Anh không hận em sao?”

Nam Cung Phong cưng chiều hôn lên trán cô: “Không hận, Tiểu Vân của anh, em đã rất đáng thương rồi.”

“Thật sự là không hận một chút nào sao? Em đã từng muốn lợi dụng anh.”

“Thật đấy, không hận đâu, hiện tại anh chỉ cảm thấy đau lòng vì em thôi, còn chuyện lợi dụng, em cứ lợi dụng đi, anh bằng lòng để em lợi dụng.”

Mắt Âu Dương Vân long lanh nước, bật cười: “Phong, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em dũng khí để sống lại.”

“Người nên cảm ơn là anh, cảm ơn em bao lần đối mặt với sự coi thường và xa lánh của anh nhưng chưa từng lùi bước, bỏ cuộc. Nếu không phải nhờ em kiên trì, làm sao anh có thể thấy rõ được trái tim mình trong thời gian ngắn như vậy.”

Ai đã nói, tình yêu chỉ biết làm trái tim tổn thương? Cho đến giờ phút này đây, Âu Dương Vân mới vững tin một điều, tình yêu cũng có tác dụng chữa lành. Cô cùng với Nam Cung Phong, đã chữa khỏi vết thương khó có thể xóa nhòa trong lòng nhau, mặc dù khái niệm không giống nhau nhưng lại đều là vì một chữ “tình”. Cô chữa khỏi vết thương tình yêu trong lòng anh, còn anh lại chữa khỏi vết thương về tình thân trong lòng cô.

“Ý của anh là, có phải từ nay về sau em đều có thể dựa vào anh không?”

Nam Cung Phong gật đầu chắc chắn: “Đúng vậy, từ nay về sau, anh sẽ là chỗ dựa duy nhất của em, anh nhất định sẽ không để em phải chịu thêm một chút thiệt thòi và tổn thương nào nữa.”

Âu Dương Vân lại cảm động đến mức nước mắt tràn mi, nhưng cô lại nói: “Phong, em hy vọng không phải anh đang thương hại em. Mặc dù những điều em gặp phải đều rất thảm thương, nhưng mà anh cũng biết, thứ mà em muốn không phải sự thương cảm của anh. Nếu em muốn được anh thương hại, thì em đã nói thẳng mọi chuyện từ khi anh vạch trần lời nói dối của em rồi. Sở dĩ em không nói ra là vì sợ anh cho rằng em lại đang lấy cớ thoát khỏi những lỗi lầm của mình…”

“Đồ ngốc, anh hiểu rất rõ tình cảm mình dành cho em hoàn toàn không phải là thương hại. Cho nên, không được suy nghĩ linh tinh nữa, hiện tại nghe lời anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh có chút việc phải đi ra ngoài, nhất định sẽ trở lại bên em trước khi trời tối.”

Anh đắp chăn lại cho Âu Dương Vân, rồi lại cúi người hôn lên trán cô, nhìn thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại mới yên tâm đi ra khỏi phòng bệnh.

Nam Cung Phong tự gửi tin nhắn cho Âu Dương Kiều, hẹn cô ta ra ngoài gặp mặt, hơn nữa còn hẹn cả mẹ cô ta cùng tới. Nơi anh chọn là một khách sạn cực kì xa hoa.

Âu Dương Kiều bỗng nhiên nhận được điện thoại của người trong lòng. Cô ta vừa vui sướng lại vừa lo lắng, hỏi mẹ mình: “Mẹ, mẹ nói xem anh rể hẹn chúng ta ra ngoài có phải là vì chuyện của Âu Dương Vân hay không?”

“Làm sao mẹ biết được.”

Nguyễn Kim Tuệ cũng cảm thấy lo lắng, bà ta chau mày suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, nói: “Mặc kệ là vì sao, cứ đi đã rồi tính.”

“Vậy được, con lên lầu trang điểm đã.”

Âu Dương Kiều vội vã chạy lên lầu, lấy ra một đống đồ trang điểm. Khi cô ta vừa định trang điểm, lại nhớ đến lời nhục mạ lần trước của Nam Cung Phong… “Mong rằng lần sau cô sẽ không trang điểm đậm như vậy xuất hiện trước mặt tôi nữa, khi cô không trang điểm tôi chỉ thấy buồn nôn thôi, còn khi cô trang điểm tôi dường như muốn chết luôn rồi.”

“Bốp” một tiếng, cô ta đẩy đống đồ trang điểm xuống đất, miệng buồn bực lầm bầm: “Phiền chết đi được.”

Hai mươi phút sau, Âu Dương Kiều đi từ trên tầng xuống, Nguyễn Kim Tuệ nhìn cô ta, ngạc nhiên nhướn mày: “Ôi, vì sao hôm nay con gái mẹ lại không trang điểm thế?”

“Mẹ đừng nói nữa, có người nói nhìn con trang điểm liền muốn chết.”

“Ai vậy? Tên mắt chó đui mù nào không biết thưởng thức như thế?”

Âu Dương Kiều không thèm nhìn bà ta, Nguyễn Kim Tuệ liền trách móc sau lưng cô ta.

Hai người đi đến khách sạn Kim Đế. Lúc đứng ở trước cửa ra vào, Nguyễn Kim Tuệ tấm tắc cảm thán: “Lúc trước mẹ đúng là có mắt mà không thấy núi cao, nếu biết trước Nam Cung Phong không phải là ác ma trong truyền thuyết thì nên gả con qua mới đúng, nhìn nơi hoành tráng này đi, chỉ mời chúng ta ăn một bữa cơm màcũng chọn một nơi cao cấp như vậy.”

Bà ta không nhắc đến chuyện này còn được, một khi đã nhắc tới, Âu Dương Kiều liền căm giận nói: “Cho nên mới nói, con chó đui hẳn phải là mẹ mới đúng.”

“Con…”

Nguyễn Kim Tuệ vừa tức vừa giận, trừng mắt nhìn con gái mình, gầm nhẹ: “Sao con có thể nói mẹ con như vậy được chứ, nếu như mẹ là mắt chó, thế thì con sẽ thành cái gì?”

Hai mẹ con đều giống chó điên chửi bới lẫn nhau, khiến cho những người đi ngang qua bên cạnh xem hai người như bệnh nhân tâm thần.

Đi tới căn phòng được hẹn trước, Âu Dương Kiều cố gắng nặn ra một nụ cười, gõ cửa phòng, cửa mở, hai người đi vào trong, nhìn thấy bên trong căn phòng có một đám đàn ông áo đen đang đứng đó, mỗi người đeo một cái kính râm, chẳng khác nào xã hội đen, trong lòng họ không khỏi cóý muốn rút lui. Hai mẹ con nơm nớp lo sợ liếc nhìn người đàn ông đứng đầu, hỏi: “Anh rể, anh có ý gì vậy?”

“Chú ý cách dùng từ của cô, tôi không phải là anh rể của cô.”

Âu Dương Kiều ngẩn người, đột nhiên cô ta hơi vui vẻ. Nam Cung Phong không thừa nhận là anh rể của cô ta, vậy chẳng phải tức là anh không tha thứ cho Âu Dương Vân hay sao? Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, cô ta giật nhẹ ống tay áo của mẹ mình, ý bảo bà ta lên nói vài câu.

Nguyễn Kim Tuệ hiểu ý, mang vẻ mặt nịnh nọt tiến lên nói: “Con rể à, vì sao hôm nay tự nhiên lại hẹn mẹ và em ra ngoài ăn cơm thế?”

“Sao tôi lại không nhớ mình có một người mẹ vợ như thế này nhỉ?”

Anh hỏi vặn lại một câu, Âu Dương Kiều lại càng phấn chấn, không tim không phổi trả lời thay người mẹ của mình: “A, anh rể thật biết cách đùa giỡn, anh hận chị của em, em và mẹ có thể hiểu được. Nhưng cũng không nhất thiết phải quên luôn mẹ con em chứ.”

“Ai nói tôi hận Âu Dương Vân?”

Nam Cung Phong đứng lên, hai tay khoanh trước ngực đi đến trước mặt cô ta, ánh mắt sắc bén, chất vấn.

Âu Dương Kiều giật mình, lập tức nói: “Không phải là anh đã dọn ra ngoài ở rồi hay sao?”

“Là bởi vì tôi dọn ra ngoài ở nên mấy người mới dám ức hiếp cô ấy như vậy?”

Nam Cung Phong lại chất vấn, Nguyễn Kim Tuệ có chút luống cuống, bà ta túm chặt lấy cánh tay của con gái: “Bỏ đi con, bữa cơm hôm nay chúng ta không ăn nữa, mẹ nhận tấm lòng của con rể rồi.”

“Vẫn con rể sao? Lời nói vừa nãy của tôi bà nghe không hiểu à? Hay là tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng? Không sao hết, tôi có thể thẳng thắn nói lại một lần, mẹ vợ của Nam Cung Phong tôi chỉ có một người, đó chính là Lữ Tú Đồng.”

Bỗng nhiên nghe thấy ba chữ Lữ Tú Đồng, nháy mắt sắc mặt của Nguyễn Kim Tuệ trắng bệch đi. Bà ta kéo con gái, muốn đi ra ngoài, lại bị hai gã đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa ngăn lại.

“Con muốn làm gì?”

Bà ta quay đầu lại, giả vờ mạnh mẽ chất vấn Nam Cung Phong.

“Đã bước vào cánh cửa này rồi, muốn đi ra cũng không dễ dàng đâu.”

Nam Cung Phong dùng ánh mắt ra hiệu, vài người đàn ông đứng phía sau lũ lượt tiến lên kiềm chế hai mẹ con.

“Cứu tôi với, có người muốn bắt cóc…”

Nguyễn Kim Tuệ cố gắng gào lên, Nam Cung Phong cười lạnh: “Hét đi, hét to vào, khách sạn này là sản nghiệp dưới tên tôi, cho dù bà có hét hỏng cổ họng cũng đừng nghĩ sẽ có người đến cứu bà.”

“Anh rể, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, đừng làm vậy được không?”

“Từ từ nói à? Lúc mấy người bắt vợ của tôi đi có từ từ nói chuyện với cô ấy không?”

Sắc mặt Âu Dương Kiều trầm xuống: “Người đàn bà kia lừa anh thảm như vậy, vì sao anh vẫn còn bênh vực cô ta?”

“Vậy nói như cô, tôi hẳn là nên cảm kích mấy người báo thù cho tôi nhỉ?”

“Cảm kích thì không cần, anh thả em và mẹ em ra là được.”

“Tôi sẽ thả mấy người ra, nhưng không phải là lúc này.”

Nam Cung Phong nhận lấy một lọ nước nhỏ từ trong tay Quý Phong, giơ lên đưa qua đưa lại trên đỉnh đầu Âu Dương Kiều: “Có biết đây là thứ gì không?”

“... Cái gì?” Giọng nói của Âu Dương Kiều bắt đầu run lên.

“Tự xem đi.”

Anh ném cái lọ đến trước mặt cô ta. Vừa thấy trên chai cóhai chữ “Acid Sulfuric”, suýt chút nữa Âu Dương Kiều đã ngất đi. Cô ta vội khóc lóc cầu xin: “Anh rể, đừng mà, không thể được, cầu xin anh, trăm ngàn lần đừng làm như vậy…”

Nguyễn Kim Tuệ cũng nhìn thấy hai chữ “Acid Sulfuric”, sắc mặt chẳng tốt hơn con gái là bao: “Con rể, chuyện của Tiểu Vân, bọn mẹ có thể nói xin lỗi, con trăm ngàn lần đừng làm tổn thương con gái của mẹ, con làm tổn thương nó, đối với con cũng chẳng được lợi ích gì, con sẽ phải chịu hình phạt của pháp luật.”

“Bà còn gọi con rể một lần nữa, sẽ chỉ khiến tôi hất acid sulfiric lên mặt cô ta nhanh hơn thôi.”

“Được rồi được rồi, tôi không gọi nữa. CậuNam Cung, cầu xin cậu rủ lòng từ bi, giơc ao đánh khẽ, thả chúng tôi đi đi…”

“Lúc mấy người ngược đãi vợ của tôi, sao lại không biết đường giơ cao đánh khẽ? Nam Cung Phong tôi còn tàn nhẫn hơn mấy người nhiều, mấy người có cho rằng tôi sẽ giơ cao đánh khẽ với mấy người không?”

“Anh rể, không phải mẹ em đã nói rồi sao? Chúng em có thể đi xin lỗi chị mà!”

“Xin lỗi à? Những gì mà mấy người làm với cô ấy không phải chỉ xin lỗi là có thể giải quyết được. Mấy người tra tấn vợ tôi tức là tra tấn tôi.”

Nam Cung Phong vừa nói xong, Nguyễn Kim Tuệ lập tức bị kéo sang một bên, sau đó anh cầm lấy một cây roi da, ngồi xổm xuống nói: “Là cái này phải không? Là dụng cụ tra tấn đánh lên người vợ tôi đúng không?”

Nguyễn Kim Tuệ đã bị anh dọa tới mức nói năng lộn xộn: “Không phải, tôi không… tôi không…”

“Có đúng hay không, mắt của tôi nhìn thấy rất rõ ràng. Bây giờ tôi sẽ để bà nếm thử chiếc roi da này chạm vào người bà sẽ có cảm giác như thế nào.”

Anh vung tay, roi da nện mạnh xuống, Nguyễn Kim Tuệ phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết. Nam Cung Phong nhanh chóng đánh mấy roi rồi thu tay lại, nói với người đang nằm hấp hối trên mặt đất: “Nhỡ kỹ, đây mới chỉ là mở đầu.”

“Mẹ…. mẹ…”

Âu Dương Kiều giãy giụa, gào khóc thảm thiết muốn lao qua đó, thế nhưng cánh tay vẫn bị giữ chặt lấy, căn bản không thể cử động được.

Nam Cung Phong bước từng bước đến trước mặt cô ta, giơ bình acid sulfuric trong tay lên, quay đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Kim Tuệ một cái: “Còn muốn tiếp tục giả chết nữa không? Nếu dám tiếp tục, khuôn mặt của con gái bà sẽ bị hủy đấy.”

Nguyễn Kim Tuệ nghe thấy vậy, chịu đựng cơn đau khủng khiếp trên người vội vã đứng dậy, đi thẳng đến cạnh chân Nam Cung Phong, quỳ xuống cầu xin: “Tôi không giả bộ nữa, cậu tha cho con gái của tôi đi, tôi không giả bộ nữa…”

Khóe môi Nam Cung Phong nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, dứt khoát mở cái bình ra, hất lên mặt của Âu Dương Kiều, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa chấn động quỷ thần, hai mắt Âu Dương Kiều tối sầm lại, ngất đi.

Nguyễn Kim Tuệ nằm trên mặt đất lạnh run lên, bà ta đã không dám liếc mắt nhìn con gái nữa rồi. Qua một lúc lâu sau, bà ta mới bị Quý Phong túm tóc kéo lên, mới không dám tin mà nhận ra, khuôn mặt của con gái vẫn lành lặn, chưa bị hủy hoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện