"Chúng ta có cần báo cảnh sát không?"
Sắc mặt Quý Phong trưng cầu ý kiến của Nam Cung Phong đầy nghiêm trọng.
Anh âm thầm suy nghĩ trong thoáng chốc, lắc đầu: "Không đợi được, trước tiên điều tra tin tức của chủ xe."
Tin tức của chủ xe rất nhanh đã bị điều tra ra, là một tên thất nghiệp tên là Nhị Lăng Tử. Nam Cung Phong dẫn theo đám người Quý Phong tới nhà của Nhị Lăng Tử. Lúc này là giữa trưa, tay Nhị Lăng Tử cầm một bình rượu trắng, miệng ăn củ lạc, đang thảnh thơi xem bộ phim kháng Nhật “Tiểu Binh Trương Ca”, thỉnh thoảng lại cười rú lên.
Bốp một tiếng, một cây dao găm sắc bén quăng đến trước mặt hắn, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy trước mắt là một đoàn người, sợ tới mức trợn mắt há miệng, lắp bắp hỏi: "Cái vị có chuyện gì sao?"
Nam Cung Phong hung ác bước lên, gằn từng tiếng hỏi: "Nói cho tao biết, người phụ nữ bị mày bắt đi tối hôm qua đang ở đâu?"
Nhị Lăng Tử ngẩn người: "Phụ nữ? Phụ nữ nào?"
"Còn dám giả vờ?" Quý Phong rút cây dao găm ra, nói với Nam Cung Phong: "Sếp Phong, với loại người thế này không nên nói nhiều làm gì, trực tiếp lấy máu là được."
Vừa nghe tới bị lấy máu, Nhị Lăng Tử hoảng sợ vội vàng xin tha: "Xin ngài, đừng mà, tôi là người thành thật, sẽ không làm chuyện trái pháp luạt, tôi thật sự không biết người phụ nữ mà mọi người nói đang ở nơi nào."
"Xem ra thật sự không nhìn thấy Hoàng Hà thì không sợ chết."
Nam Cung Phong dùng ánh mắt ra hiệu cho người phía sau: "Đè tay hắn xuống cho tôi, trước tiên chặt hai ngón tay rồi nói tiếp."
Hai chân Nhị Lăng Tử mềm nhũn co quắp ngã xuống đất lại bị Quý Phong túm dậy, cậu kéo tay hắn ta ấn xuống bàn, dao còn chưa hạ xuống, hắn đã thét chói tai như quỷ khóc sói gào: "Tôi nói, tôi nói, tôi nói là được..."
"Nên biết điều từ sớm."
Quý Phong buông lỏng anh ra, cả người Nhị Lăng Tử run lẩy bẩy, thật thà nói: "Người phụ nữ tối qua bị người của bang Thanh Long trói đến khu nhà hoang nằm trong khoảng 4km gần Thành Bắc.’
"Bọn họ vì sao bắt cóc cô ấy?"
"Chuyện này tôi không rõ lắm, tôi chỉ giúp bọn họ lái xe, những thứ khác thật sự không biết, nhưng hình như có người thuê bọn họ, lúc tôi đi hình như thấy hai người phụ nữ, một người hơi lớn tuổi một chút, một người trẻ một chút."
"Lập tức tới Thành Bắc."
Nam Cung Phong xoay người đi ra ngoài, sau lưng Nhị Lăng Tử tru lên: "Xin các ngài, đừng bao giờ nói ra là tôi nói cho các ngài nhé, nếu không người của bang Thanh Long sẽ lấy cái mạng nhỏ của tôi...."
Đến khu nhà hoang Thành Bắc, Nam Cung Phong dẫn đầu bước vào, Quý Phong theo sát phía sau, nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Âu Dương Vân, đang lúc lo lâu, một người đôi mắt hung ác chỉ trên mặt đất nói: "Sếp Phong, ở đây có máu."
Tầm mắt Nam Cung Phong nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh đột nhiên thả lỏng cổ họng hét lên: "Âu Dương Vân, Âu Dương Vân, Âu Dương Vân, em đang ở đâu?"
Mọi người cũng theo chân anh tìm kiếm, vừa tìm vừa gọi: "Bà chủ, bà chủ..."
Trong căn phòng tối không có ánh mặt trời, đã vài lần Âu Dương Vân cho rằng mình sắp chết rồi, nhưng mỗi khi chống đỡ không nổi nữa lại nghe thấy bên tai tiếng mẹ nói: "Tiểu Vân, con không được ngủ, nhất định không được ngủ, những hung thủ hãm hại hai mẹ con chúng ta vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, con nhất định phải kiên trì, một ngày nào đó, khiến cho chúng phải trả giá đắt mà chúng nên chịu."
"Âu Dương Vân..... Tiểu Vân.... Tiểu Vân...."
Trong mờ mờ ảo ảo, dường như cô nghe thấy tiếng gọi của Nam Cung Phong, chống đỡ cố gắng di chuyển thân thể, bò chầm chậm trên mặt đất, cả căn phòng chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng lóe qua khe cửa, mà một tia ánh sáng đó là hi vọng duy nhất vào lúc này của Âu Dương Vân, cô không thể để mình chết ở chỗ này, cho dù dốc kiệt sức lực, cô cũng muốn để Nam Cung Phong biết đến sự tồn tại của mình.
Sức lực không phụ lòng người, cho dù mỗi bước bò lên phía trước, toàn thân đau đớn tưởng chết nhưng cô vẫn kiên trì lết tới bên cửa, dùng chút sức cuối cùng quơ quơ cánh cửa bị đóng chặt, người đang tìm kiếm gần đó bỗng nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, cậu vội vã đi tới, vừa nhìn vào trong khe cửa thì vui sướng kêu lên: "Ở trong này, bà chủ ở trong này!"
Vừa nghe thấy đã tìm được Âu Dương Vân, mọi người đều chạy về phía căn phòng tối nhỏ, bọn họ lấy dụng cụ ở trong xe ra, sau khi đập vỡ khóa cửa, Nam Cung Phong là người đầu tiên vọt vào.
Nhưng một giây sau đó, anh bỗng giữ chặt lấy ngực, chầm chầm ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy Âu Dương Vân nằm trên mặt đất, gào lên điên cuồng: "Là ai? Là ai hành hạ em thành thế này?"
Trái tim như muốn nổ tung, đau tới không thể hô hấp, chẳng ngờ Tiểu Vân của anh lại bị người ta đánh tới da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm.
Âu Dương Vân yếu ớt nằm trong lòng anh, môi khẽ mấp máy, muốn nói nhưng nói không ra lời, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuôi theo khóe mắt nhỏ vào lòng bàn tay anh, "Phong..."
Nam Cung Phong đau lòng ôm chặt lấy cô, lỗ tai dán trên môi cô: "Tiểu Vân, em nói đi, anh nghe đây, anh nghe đây."
"Em đau quá..."
Rốt cuộc Âu Dương Vân cũng cố gắng nói được ba chữ, nhưng ba chữ này lại khiến cho trái tim Nam Cung Phong vỡ nát, anh đột nhiên không khống chế được lớn tiếng khóc: "Tiểu Vân, anh xin lỗi, là anh không bảo vệ được em. Không ngờ bọn chúng lại đánh em thành thế này!! Không ngờ bọn chúng lại nhốt em trong căn phòng tối mịt giơ tay không nhìn thấy ngón thế này!!!"
Nam Cung Phong khóc đến tan nát cõi lòng, đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt người khác trong suốt ba mươi năm của mình, anh vì một người phụ nữ mà rơi nước mắt.
"Tiểu Vân của anh, em phải đau đớn bao nhiêu, tuyệt vọng bao nhiêu đây.... thương tổn bao nhiêu.... bất lực bao nhiêu.... A.... A... A...."
Nam Cung Phong gào thét sụp đổ, cho đến giờ phút này cuối cùng anh cũng rõ ràng, cái gì mới là đau lòng chân chính.
Đau lòng chân chính, là anh nhìn thấy người mình yêu thương nhất bị giày vò đến mình đầy thương tích, nhưng bản thân anh lại không có cách nào chia sẻ bớt chút đau đớn thay cô ấy.
Nước mắt Quý Phong cũng rơi, cậu đi theo Nam Cung Phong nhiều năm như vậy lại chưa từng nhìn thấy anh sụp đổ đến thế, đau đớn như vậy, khổ sở như vậy, tất cả mọi người đều rơi nước mắt, cho dù là đàn ông mạnh mẽ thế nào thì dưới vẻ bề ngoài cứng rắn của họ, vẫn là một trái tim mềm mại bình thường.
"Sếp Phong, đừng buồn nữa, bà chủ bị thương nặng như vậy, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện."
Quý Phong bước lên nhắc nhở, lúc này Nam Cung Phong mới tỉnh táo lại từ trong đau đớn, một tay ôm lấy Âu Dương Vân, vội vã chạy ra chiếc xe đang đỗ bên ngoài, "Nhanh, nhanh lái xe đi."
Quý Phong nhanh chóng khởi động động cơ, chạy về phía trung tâm thành phố, chạy được nửa đường, cậu từ trong kính phản quang vẫn có thể nhìn thấy giọt lệ rơi xuống vì Âu Dương Vân nơi khóe mắt Nam Cung Phong, không khỏi nghĩ thầm, lần này, anh thực sự đã yêu thật lòng.
Giống như quyển sách nào đó đã nói, phụ nữ khóc là vì buông tay, đàn ông khóc, là vì đã yêu thật lòng.
"Tiểu Vân, kiên trì một chút, chúng ta sắp đến nơi rồi, sắp không đau đớn nữa rồi."
Nam Cung Phong hôn lên lên trán Âu Dương Vân hết lần này tới lần khác, nước mắt anh rơi xuống gương mặt cô. Tuy Âu Dương Vân hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng giọt nước mắt nóng hổi của Nam Cung Phong, miệng không thể nói chuyện nhưng trong lòng cô vẫn an ủi anh: "Đừng buồn, không sao, Âu Dương Vân bị Nam Cung Phong anh so sánh với con gián đánh cũng không chết, sẽ không vì vậy mà ngã xuống."
Đến bệnh viện, Âu Dương Vân bị đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, bác sĩ nhìn thấy vết thương trên người cô đều hoảng sợ vô cùng, rốt cuộc phải có trái tim ác độc tới mức nào mới có thể ra tay tàn nhẫn như thế.
Nam Cung Phong hút thuốc hết điều này tới điếu khác, giống như chỉ có như vậy, trái tim anh mới không quá bất an, Quý Phong tiến lên khuyên can anh: "Sếp Phong, thân thể của anh vẫn chưa khỏi hẳn, hút thuốc ít một chút, bà chủ sẽ không sao."
"Cậu mau chóng điều tra cho ra tài liệu mà tôi cần đi."
Hai mắt Nam Cung Phong chiếu ra luồng khí lạnh lẽo hung ác, nghĩ tới những vết thương trên người Âu Dương Vân, anh hận không thể bầm thây vạn đoạn kẻ gây lên.
"Vâng, tôi đi điều tra."
Sau khi Quý Phong đi chưa lâu, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, anh vội vàng tiến lên, gấp gáp hỏi: "Vợ tôi thế nào rồi?"
"Miệng vết thương đã được rửa sạch, ngoại thương không có vấn đề gì, chỉ là nội thương phải tốn chút thời gian để điều trị."
"Nội thương nào?"
"Người bệnh có chứng sợ không gian hẹp đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì đúng rồi, trong lòng cô ấy có tổn thương rất nghiêm trọng, hẳn là vì thời gian dài bị người mình oán hận sỉ nhục hoặc từng bị ngược đãi."
Hai tay Nam Cung Phong từ từ siết thành nắm đấm, anh run giọng hỏi: "Vậy khi nào tôi có thể đi thăm cô ấy."
"Vấn đề này phải xem trạng thái khôi phục của người bệnh, khi nào tỉnh lại thì có thể vào thăm."
"Được."
Âu Dương Vân hôn mê suốt một ngày một đêm, trong lúc Nam Cung Phong đợi chờ đau khổ, rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm tình từ câu nói của Âu Dương Vân ngày đó: "Anh biết em sợ hãi bao nhiêu không? Mấy ngày này, em sợ hãi thế nào anh biết không? Sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa, sợ anh cứ vậy bỏ em đi..."
Lúc này anh cũng sợ hãi, sợ Âu Dương Vân giống như Đường Huyên, bỏ anh mà đi.
Cho tới buổi tối, anh mới gọi điện về báo tin Âu Dương Vân nằm viện, bà Nam Cung vừa mới thở phảo vì con trai đã khôi phục, giờ đột nhiên lại nghe tin con dâu bị bắt cóc phải nhập viện, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận được đả kích mà ngất đi.
Lúc tỉnh lại, bà Nam Cung vừa khóc vừa đòi gặp con dâu, Nam Cung Nhữ Dương an ủi bà: "Đừng buồn, con dâu chúng ta đã không sao rồi, trong nhà đã đủ loạn, bà đừng làm rối thêm nữa."
Ý ngoài lời nói, là đang trách người bạn già không nên ngất đi, khiến người nhà lo lắng không ngừng.
Sáng sớm hôm sau, Quý Phong đi tới bệnh viện, liếc nhìn Âu Dương Vân vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nói với Nam Cung Phong: "Sếp Phong, tôi dẫn tới một người, ông ta đối với những chuyện bà chủ trải qua rõ như lòng bàn tay."
"Dẫn vào đi."
Nam Cung Phong nắm tay Âu Dương Vân, tựa hồ trong một đêm đã già đi rất nhiều.
Quý Phong gọi ra bên ngoài cửa: "Vào đi."
Người vào là Lữ Trường Quý, ông ta vừa nhìn thấy cháu ngoại nằm trên giường, lập tức đau lòng bổ nhào tới lớn tiếng khóc, Nam Cung Phong hơi nhíu mi: "Ông là?"
Lữ Trường Quý nghẹn ngào giới thiệu: "Tôi là bác của Tiểu Vân, tên là Lữ Trường Quý."
Sắc mặt Quý Phong trưng cầu ý kiến của Nam Cung Phong đầy nghiêm trọng.
Anh âm thầm suy nghĩ trong thoáng chốc, lắc đầu: "Không đợi được, trước tiên điều tra tin tức của chủ xe."
Tin tức của chủ xe rất nhanh đã bị điều tra ra, là một tên thất nghiệp tên là Nhị Lăng Tử. Nam Cung Phong dẫn theo đám người Quý Phong tới nhà của Nhị Lăng Tử. Lúc này là giữa trưa, tay Nhị Lăng Tử cầm một bình rượu trắng, miệng ăn củ lạc, đang thảnh thơi xem bộ phim kháng Nhật “Tiểu Binh Trương Ca”, thỉnh thoảng lại cười rú lên.
Bốp một tiếng, một cây dao găm sắc bén quăng đến trước mặt hắn, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy trước mắt là một đoàn người, sợ tới mức trợn mắt há miệng, lắp bắp hỏi: "Cái vị có chuyện gì sao?"
Nam Cung Phong hung ác bước lên, gằn từng tiếng hỏi: "Nói cho tao biết, người phụ nữ bị mày bắt đi tối hôm qua đang ở đâu?"
Nhị Lăng Tử ngẩn người: "Phụ nữ? Phụ nữ nào?"
"Còn dám giả vờ?" Quý Phong rút cây dao găm ra, nói với Nam Cung Phong: "Sếp Phong, với loại người thế này không nên nói nhiều làm gì, trực tiếp lấy máu là được."
Vừa nghe tới bị lấy máu, Nhị Lăng Tử hoảng sợ vội vàng xin tha: "Xin ngài, đừng mà, tôi là người thành thật, sẽ không làm chuyện trái pháp luạt, tôi thật sự không biết người phụ nữ mà mọi người nói đang ở nơi nào."
"Xem ra thật sự không nhìn thấy Hoàng Hà thì không sợ chết."
Nam Cung Phong dùng ánh mắt ra hiệu cho người phía sau: "Đè tay hắn xuống cho tôi, trước tiên chặt hai ngón tay rồi nói tiếp."
Hai chân Nhị Lăng Tử mềm nhũn co quắp ngã xuống đất lại bị Quý Phong túm dậy, cậu kéo tay hắn ta ấn xuống bàn, dao còn chưa hạ xuống, hắn đã thét chói tai như quỷ khóc sói gào: "Tôi nói, tôi nói, tôi nói là được..."
"Nên biết điều từ sớm."
Quý Phong buông lỏng anh ra, cả người Nhị Lăng Tử run lẩy bẩy, thật thà nói: "Người phụ nữ tối qua bị người của bang Thanh Long trói đến khu nhà hoang nằm trong khoảng 4km gần Thành Bắc.’
"Bọn họ vì sao bắt cóc cô ấy?"
"Chuyện này tôi không rõ lắm, tôi chỉ giúp bọn họ lái xe, những thứ khác thật sự không biết, nhưng hình như có người thuê bọn họ, lúc tôi đi hình như thấy hai người phụ nữ, một người hơi lớn tuổi một chút, một người trẻ một chút."
"Lập tức tới Thành Bắc."
Nam Cung Phong xoay người đi ra ngoài, sau lưng Nhị Lăng Tử tru lên: "Xin các ngài, đừng bao giờ nói ra là tôi nói cho các ngài nhé, nếu không người của bang Thanh Long sẽ lấy cái mạng nhỏ của tôi...."
Đến khu nhà hoang Thành Bắc, Nam Cung Phong dẫn đầu bước vào, Quý Phong theo sát phía sau, nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Âu Dương Vân, đang lúc lo lâu, một người đôi mắt hung ác chỉ trên mặt đất nói: "Sếp Phong, ở đây có máu."
Tầm mắt Nam Cung Phong nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh đột nhiên thả lỏng cổ họng hét lên: "Âu Dương Vân, Âu Dương Vân, Âu Dương Vân, em đang ở đâu?"
Mọi người cũng theo chân anh tìm kiếm, vừa tìm vừa gọi: "Bà chủ, bà chủ..."
Trong căn phòng tối không có ánh mặt trời, đã vài lần Âu Dương Vân cho rằng mình sắp chết rồi, nhưng mỗi khi chống đỡ không nổi nữa lại nghe thấy bên tai tiếng mẹ nói: "Tiểu Vân, con không được ngủ, nhất định không được ngủ, những hung thủ hãm hại hai mẹ con chúng ta vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, con nhất định phải kiên trì, một ngày nào đó, khiến cho chúng phải trả giá đắt mà chúng nên chịu."
"Âu Dương Vân..... Tiểu Vân.... Tiểu Vân...."
Trong mờ mờ ảo ảo, dường như cô nghe thấy tiếng gọi của Nam Cung Phong, chống đỡ cố gắng di chuyển thân thể, bò chầm chậm trên mặt đất, cả căn phòng chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng lóe qua khe cửa, mà một tia ánh sáng đó là hi vọng duy nhất vào lúc này của Âu Dương Vân, cô không thể để mình chết ở chỗ này, cho dù dốc kiệt sức lực, cô cũng muốn để Nam Cung Phong biết đến sự tồn tại của mình.
Sức lực không phụ lòng người, cho dù mỗi bước bò lên phía trước, toàn thân đau đớn tưởng chết nhưng cô vẫn kiên trì lết tới bên cửa, dùng chút sức cuối cùng quơ quơ cánh cửa bị đóng chặt, người đang tìm kiếm gần đó bỗng nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, cậu vội vã đi tới, vừa nhìn vào trong khe cửa thì vui sướng kêu lên: "Ở trong này, bà chủ ở trong này!"
Vừa nghe thấy đã tìm được Âu Dương Vân, mọi người đều chạy về phía căn phòng tối nhỏ, bọn họ lấy dụng cụ ở trong xe ra, sau khi đập vỡ khóa cửa, Nam Cung Phong là người đầu tiên vọt vào.
Nhưng một giây sau đó, anh bỗng giữ chặt lấy ngực, chầm chầm ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy Âu Dương Vân nằm trên mặt đất, gào lên điên cuồng: "Là ai? Là ai hành hạ em thành thế này?"
Trái tim như muốn nổ tung, đau tới không thể hô hấp, chẳng ngờ Tiểu Vân của anh lại bị người ta đánh tới da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm.
Âu Dương Vân yếu ớt nằm trong lòng anh, môi khẽ mấp máy, muốn nói nhưng nói không ra lời, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuôi theo khóe mắt nhỏ vào lòng bàn tay anh, "Phong..."
Nam Cung Phong đau lòng ôm chặt lấy cô, lỗ tai dán trên môi cô: "Tiểu Vân, em nói đi, anh nghe đây, anh nghe đây."
"Em đau quá..."
Rốt cuộc Âu Dương Vân cũng cố gắng nói được ba chữ, nhưng ba chữ này lại khiến cho trái tim Nam Cung Phong vỡ nát, anh đột nhiên không khống chế được lớn tiếng khóc: "Tiểu Vân, anh xin lỗi, là anh không bảo vệ được em. Không ngờ bọn chúng lại đánh em thành thế này!! Không ngờ bọn chúng lại nhốt em trong căn phòng tối mịt giơ tay không nhìn thấy ngón thế này!!!"
Nam Cung Phong khóc đến tan nát cõi lòng, đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt người khác trong suốt ba mươi năm của mình, anh vì một người phụ nữ mà rơi nước mắt.
"Tiểu Vân của anh, em phải đau đớn bao nhiêu, tuyệt vọng bao nhiêu đây.... thương tổn bao nhiêu.... bất lực bao nhiêu.... A.... A... A...."
Nam Cung Phong gào thét sụp đổ, cho đến giờ phút này cuối cùng anh cũng rõ ràng, cái gì mới là đau lòng chân chính.
Đau lòng chân chính, là anh nhìn thấy người mình yêu thương nhất bị giày vò đến mình đầy thương tích, nhưng bản thân anh lại không có cách nào chia sẻ bớt chút đau đớn thay cô ấy.
Nước mắt Quý Phong cũng rơi, cậu đi theo Nam Cung Phong nhiều năm như vậy lại chưa từng nhìn thấy anh sụp đổ đến thế, đau đớn như vậy, khổ sở như vậy, tất cả mọi người đều rơi nước mắt, cho dù là đàn ông mạnh mẽ thế nào thì dưới vẻ bề ngoài cứng rắn của họ, vẫn là một trái tim mềm mại bình thường.
"Sếp Phong, đừng buồn nữa, bà chủ bị thương nặng như vậy, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện."
Quý Phong bước lên nhắc nhở, lúc này Nam Cung Phong mới tỉnh táo lại từ trong đau đớn, một tay ôm lấy Âu Dương Vân, vội vã chạy ra chiếc xe đang đỗ bên ngoài, "Nhanh, nhanh lái xe đi."
Quý Phong nhanh chóng khởi động động cơ, chạy về phía trung tâm thành phố, chạy được nửa đường, cậu từ trong kính phản quang vẫn có thể nhìn thấy giọt lệ rơi xuống vì Âu Dương Vân nơi khóe mắt Nam Cung Phong, không khỏi nghĩ thầm, lần này, anh thực sự đã yêu thật lòng.
Giống như quyển sách nào đó đã nói, phụ nữ khóc là vì buông tay, đàn ông khóc, là vì đã yêu thật lòng.
"Tiểu Vân, kiên trì một chút, chúng ta sắp đến nơi rồi, sắp không đau đớn nữa rồi."
Nam Cung Phong hôn lên lên trán Âu Dương Vân hết lần này tới lần khác, nước mắt anh rơi xuống gương mặt cô. Tuy Âu Dương Vân hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng giọt nước mắt nóng hổi của Nam Cung Phong, miệng không thể nói chuyện nhưng trong lòng cô vẫn an ủi anh: "Đừng buồn, không sao, Âu Dương Vân bị Nam Cung Phong anh so sánh với con gián đánh cũng không chết, sẽ không vì vậy mà ngã xuống."
Đến bệnh viện, Âu Dương Vân bị đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, bác sĩ nhìn thấy vết thương trên người cô đều hoảng sợ vô cùng, rốt cuộc phải có trái tim ác độc tới mức nào mới có thể ra tay tàn nhẫn như thế.
Nam Cung Phong hút thuốc hết điều này tới điếu khác, giống như chỉ có như vậy, trái tim anh mới không quá bất an, Quý Phong tiến lên khuyên can anh: "Sếp Phong, thân thể của anh vẫn chưa khỏi hẳn, hút thuốc ít một chút, bà chủ sẽ không sao."
"Cậu mau chóng điều tra cho ra tài liệu mà tôi cần đi."
Hai mắt Nam Cung Phong chiếu ra luồng khí lạnh lẽo hung ác, nghĩ tới những vết thương trên người Âu Dương Vân, anh hận không thể bầm thây vạn đoạn kẻ gây lên.
"Vâng, tôi đi điều tra."
Sau khi Quý Phong đi chưa lâu, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, anh vội vàng tiến lên, gấp gáp hỏi: "Vợ tôi thế nào rồi?"
"Miệng vết thương đã được rửa sạch, ngoại thương không có vấn đề gì, chỉ là nội thương phải tốn chút thời gian để điều trị."
"Nội thương nào?"
"Người bệnh có chứng sợ không gian hẹp đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì đúng rồi, trong lòng cô ấy có tổn thương rất nghiêm trọng, hẳn là vì thời gian dài bị người mình oán hận sỉ nhục hoặc từng bị ngược đãi."
Hai tay Nam Cung Phong từ từ siết thành nắm đấm, anh run giọng hỏi: "Vậy khi nào tôi có thể đi thăm cô ấy."
"Vấn đề này phải xem trạng thái khôi phục của người bệnh, khi nào tỉnh lại thì có thể vào thăm."
"Được."
Âu Dương Vân hôn mê suốt một ngày một đêm, trong lúc Nam Cung Phong đợi chờ đau khổ, rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm tình từ câu nói của Âu Dương Vân ngày đó: "Anh biết em sợ hãi bao nhiêu không? Mấy ngày này, em sợ hãi thế nào anh biết không? Sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa, sợ anh cứ vậy bỏ em đi..."
Lúc này anh cũng sợ hãi, sợ Âu Dương Vân giống như Đường Huyên, bỏ anh mà đi.
Cho tới buổi tối, anh mới gọi điện về báo tin Âu Dương Vân nằm viện, bà Nam Cung vừa mới thở phảo vì con trai đã khôi phục, giờ đột nhiên lại nghe tin con dâu bị bắt cóc phải nhập viện, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận được đả kích mà ngất đi.
Lúc tỉnh lại, bà Nam Cung vừa khóc vừa đòi gặp con dâu, Nam Cung Nhữ Dương an ủi bà: "Đừng buồn, con dâu chúng ta đã không sao rồi, trong nhà đã đủ loạn, bà đừng làm rối thêm nữa."
Ý ngoài lời nói, là đang trách người bạn già không nên ngất đi, khiến người nhà lo lắng không ngừng.
Sáng sớm hôm sau, Quý Phong đi tới bệnh viện, liếc nhìn Âu Dương Vân vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nói với Nam Cung Phong: "Sếp Phong, tôi dẫn tới một người, ông ta đối với những chuyện bà chủ trải qua rõ như lòng bàn tay."
"Dẫn vào đi."
Nam Cung Phong nắm tay Âu Dương Vân, tựa hồ trong một đêm đã già đi rất nhiều.
Quý Phong gọi ra bên ngoài cửa: "Vào đi."
Người vào là Lữ Trường Quý, ông ta vừa nhìn thấy cháu ngoại nằm trên giường, lập tức đau lòng bổ nhào tới lớn tiếng khóc, Nam Cung Phong hơi nhíu mi: "Ông là?"
Lữ Trường Quý nghẹn ngào giới thiệu: "Tôi là bác của Tiểu Vân, tên là Lữ Trường Quý."
Danh sách chương