“Em khóc à?”
Anh vừa nhìn đã thấy dấu vết đã khóc từ khóe mắt cô, kinh ngạc đè vai cô xuống: “Ai chọc giận em?”
Âu Dương Vân ngạc nhiên nhìn anh, rất muốn nói là anh đấy, chính là anh, ngoài anh ra thì bây giờ không ai có cách khiến tôi phải đau lòng cả. Nhưng cô lại không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng lấy tay anh ra, mệt mỏi nói: “Em mệt rồi, bây giờ em không muốn nói gì hết.”
Sau đó Nam Cung Phong vào nhà tắm tắm rửa, phát hiện quần áo bẩn Âu Dương Vân ném trên sàn nhà quên không thu dọn, mới phát hiện chắc là cô bị ăn hiếp. Anh kinh ngạc nhìn bộ đồ dính đầy sốt cà chua, đột nhiên đứng dậy đi đến trước cửa phòng cô gõ cửa thật mạnh. Cửa mở ra một chút, Âu Dương Vân hỏi: “Sao vậy?”
“Quần áo của em bị làm sao vậy?”
Âu Dương Vân im lặng một chút, nói rõ: “Kiệt tác mà vợ trước của anh làm đấy.”
“Phó Nguyễn Nguyễn lại đến gây sự với em à?”
“Nếu không thì anh nghĩ sao?”
Cô đóng cửa lại, không muốn bàn về chuyện này với anh nữa. Nam Cung Phong nắm quần áo trong tay, chậm rãi vò chúng lại.
Hôm sau lại là một ngày chấn động lòng người. Đầu tiên là phụ huynh của mấy học sinh hôm qua chạy tới trường học tranh luận. Giang Hựu Nam thân là hiệu trưởng, đương nhiên phải nghĩ mọi cách làm yên lòng họ. Vất vả lắm mới dẹp yên được, khách không mời mà đến Phó Nguyễn Nguyễn lại xuất hiện. Cô ta tuyên bố muốn gặp Âu Dương Vân trong văn phòng. Âu Dương Vân đang lên lớp, Lâm Ái chạy tới mật báo tin tức cho cô, bảo cô trốn đi một chút. Cô nhíu mày, dứt khoát đi tới văn phòng.
“Cô lại định làm gì nữa?”
Cô đanh mặt chất vấn.
Phó Nguyễn Nguyễn chỉ ra bên ngoài: “Ra ngoài nói chuyện.”
Nghe thấy cô ta muốn ra ngoài nói chuyện, Âu Dương Vân mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất hôm nay người phụ nữ này không phải đến để gây sự.
Hai người đi tới bên cạnh sân thể dục. Chờ đến khi chung quanh không có một bóng người, Phó Nguyễn Nguyễn mới nói: “Xin lỗi về chuyện hôm qua, tôi nói lời xin lỗi với cô.”
Âu Dương Vân bỗng mở to mắt, cứ tưởng là mình nghe nhầm.
“Nếu không nghe rõ thì tôi có thể nhắc lại lần nữa. Xin lỗi về chuyện hôm qua, tôi nói lời xin lỗi với cô.”
Mới qua một đêm thôi mà thái độ của cô ta đã quay ngược một trăm tám mươi độ. Âu Dương Vân cảm thấy thật là khó tin.
“Rồi, nói xong chưa? Nói xong thì tôi đi đây.”
“Chờ đã.”
Phó Nguyễn Nguyễn gọi cô lại: “Cô còn chưa nói cô có tha thứ cho tôi hay không.”
“Chỉ cần cô không gây sự với tôi nữa thì tôi không để ý có tha thứ hay không.”
“Không được, cô nhất định phải trả lời rõ ràng cho tôi.”
Hơ, Âu Dương Vân cười lạnh: “Nếu tôi không tha thứ thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ tới trường tìm cô mỗi ngày, mãi cho tới khi cô tha thứ mới thôi.”
Đúng là kẻ điên, mỗi ngày một bộ mặt. Âu Dương Vân không kiên nhẫn phất tay: “Được, tôi tha thứ cho cô. Sau này xin cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Tôi còn chưa nói xong đâu.”
Phó Nguyễn Nguyễn bước lên ngăn cô lại, đưa di động của mình ra: “Gọi điện thoại cho Nam Cung Phong, nói cho anh ấy rằng cô đã tha thứ cho tôi.”
Âu Dương Vân khựng lại: “Chuyện này thì có liên quan gì tới anh ấy?”
“Cô đừng vờ vịt nữa. Nếu không phải cô về nhà tố cáo thì sao anh ấy lại nổi giận tuyên bố nếu tôi không xin lỗi thì sẽ phá hủy công ty của ba tôi?”
Lúc này Âu Dương Vân mới hiểu được tại sao thái độ của Phó Nguyễn Nguyễn lại thay đổi, thì ra là Nam Cung Phong đòi lại công bằng cho cô.
Cô nhận lấy di động của cô ta, gọi cho Nam Cung Phong. Bên kia nhanh chóng nhấc máy: “Alo?”
“Em tha thứ cho cô ta.”
Âu Dương Vân nói lời ít ý nhiều. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Nam Cung Phong nói: “Sau này lại xảy ra chuyện như vậy thì cứ báo cho anh trước, đừng lén lút khóc nhè như đứa ngốc vậy.”
Phó Nguyễn Nguyễn đang ở đây nên cô không tiện nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Vâng, em cúp máy đây.”
“Bây giờ đã được chưa?”
Âu Dương Vân cúp điện thoại, hỏi Phó Nguyễn Nguyễn.
“Cô đừng tưởng cô đã thắng. Nếu không phải vì lo lắng cho sự nghiệp của dòng họ thì tôi nhất định sẽ không cúi đầu trước loại phụ nữ như cô đâu.”
Âu Dương Vân đáp lại không yếu thế: “Nếu không phải là vì không muốn nhìn thấy cô thì tôi cũng không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi dối trá của cô đâu.”
“Cô thích Nam Cung Phong đúng không?”
Phó Nguyễn Nguyễn không tức giận không buồn bực, đột nhiên hỏi thẳng bí mật trong lòng Âu Dương Vân.
“Tôi không cho rằng tôi phải báo cáo cuộc sống riêng tư của mình cho cô.”
“Tôi không có hứng với cuộc sống riêng tư của cô, chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cô một chút: Nếu cô thích anh ấy thì hãy hết hy vọng sớm đi. Bởi vì Nam Cung Phong sẽ không bao giờ thích bất cứ người phụ nữ nào ngoài Đường Huyên ra. Cô có biết Đường Huyên là ai không? Cô ta là người mà Nam Cung Phong nhung nhớ bao nhiêu ngày đêm! Trước kia tôi từng vì chạm vào tập tranh của cô ta mà bị anh ấy tát cho một phát thật mạnh. Tới giờ tôi vẫn không thể quên được ánh mắt đau lòng của anh ấy khi nhìn tập tranh đó, cùng với sự chán ghét khi nhìn tôi.”
“Cô biết rất rõ quá khứ của anh ấy nhỉ.”
Âu Dương Vân làm bộ như bình tĩnh cười: “Nhưng tôi không ngại đâu. Anh ấy nhớ mãi không quên mối tình đầu chứng tỏ anh ấy là người có tình nghĩa. Anh ấy đã hứa với tôi là sẽ quên quá khứ, bắt đầu lại lần nữa.”
Ha ha ha…
Phó Nguyễn Nguyễn phát ra tiếng cười lớn đầy trào phúng: “Quên quá khứ, bắt đầu lại lần nữa? Âu Dương Vân cô đúng là ngây thơ đấy! Ba năm vẫn chưa từng quên, bởi vì cô xuất hiện nên anh ấy có thể quên? Cô đánh giá bản thân mình cao quá rồi đấy! Thật lòng khuyên cô một câu, đừng không biết trời cao đất rộng, bằng không ngày nào đó cô sẽ khóc không ra nước mắt đâu đấy.”
Tiếng cười trào phúng càng ngày càng xa, Âu Dương Vân đứng yên tại chỗ thật lâu… Một cơn gió thoảng qua, nỗi buồn của cô biến thành từng đóa bồ công anh nhẹ nhàng bay về nơi xa mãi.
Buổi chiều tan tầm, Nam Cung Phong không gọi điện thoại báo cho cô mà tự đến trường đón cô. Mấy ngày nay, lời đồn về cô lan truyền khắp trường học, đa số đều nói một phiên bản: Người chồng đẹp trai giàu có của cô có người tình mới, cô tức giận đi tìm người tình mới đánh một trận, người tình mới không chịu được nữa chạy tới trường học ăn miếng trả miếng, cho nên mới có cảnh tượng dội nước sốt cà chua kia.
Lâm Ái thấy Nam Cung Phong, rất là bất mãn, không đi tới chào hỏi với anh mà ra về trước.
Âu Dương Vân bước đến, hỏi một cách bâng quơ: “Sao anh lại tới đây?”
“Đón em về, mời em ăn cơm.”
“Về nhà ăn là được rồi.”
Cô không có tâm trạng nào mà đi ăn ở ngoài với anh, cho nên cũng không vui sướng vì lời đề nghị của anh.
“Về nhà ăn thì còn gì thú vị nữa. Hôm nay anh dẫn em đi ăn thứ mà trong nhà không làm. Mau lên xe đi!”
Mấy người đồng nghiệp hôm qua còn chế giễu Âu Dương Vân, nay thấy Nam Cung Phong cười dịu dàng với cô, không khỏi buồn bực, nhìn Âu Dương Vân bằng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tỵ.
Âu Dương Vân thở dài, nở nụ cười trào phúng như có như không. Chuyện tồi tệ nhất mà cô bé lọ lem đã làm chính là khiến tất cả các cô gái con nhà nghèo đều có hy vọng.
Nam Cung Phong lái xe đến một nhà hàng hải sản ven biển, chỉ vào bảng hiệu nói với Âu Dương Vân: “Xem này, không lừa em đúng không?”
Âu Dương Vân tự cười giễu mình. Thì ra anh còn nhớ cô thích ăn cua, đúng là hiếm thấy.
Hai người xuống xe vào trong tiệm, chọn một chỗ gần biển ngồi xuống. Nam Cung Phong nói với nhân viên phục vụ: “Cua hấp, cua hầm, cua nướng, cua chiên giòn, cua xào, mỗi loại lấy mấy con.”
Âu Dương Vân ngạc nhiên nhìn anh: “Gọi nhiều thế có ăn hết không?”
“Ăn không hết thì mang về nhà ăn tiếp.”
“Anh sao thế? Tự ngược à?”
Nam Cung Phong dịu dàng nhìn cô: “Không phải là tự ngược, mà là phát tiết. Coi những kẻ khiến em phiền muộn thành những con cua lớn, sau đó nuốt vào trong bụng, thậm chí không cần phải nhả xương ra.”
Nhân viên phục vụ bưng cua hấp tới, sau đó lại bưng cua xào lên, rồi lại bưng cua nướng đến. Chưa đầy mười lăm phút, trên bàn đã chất đầy cua. Mà trong mắt Âu Dương Vân, những con cua này đều biến thành mặt của Nam Cung Phong, có vui vẻ, tức giận, buồn bực, phiền muộn… Từng con xoay mòng mòng trước mắt cô khiến cô chóng mặt hoa mắt.
“Bắt đầu thôi.”
Nam Cung Phong kẹp một con cua hấp vào trong bát của cô. Cô nhìn một lúc, gắp lên đưa vào miệng, nhai xương cốp rôm rốp nuốt vào bụng, thật sự không nhả một chút nào luôn.
“Đang ăn anh đấy à?”
Người nào đó hỏi với vẻ rất thức thời.
Âu Dương Vân không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà hỏi bằng giọng rất buồn bã cô đơn: “Có phải là anh đang chờ người sẽ khiến vết thương của anh lành lại không…”
Không khí bỗng trở nên gượng gạo. Nam Cung Phong không đáp lại lời cô, Âu Dương Vân còn nói: “Hôm nay Phó Nguyễn Nguyễn cười nhạo em. Nếu em cho rằng sự tồn tại của em có thể thay thế người mà anh chưa từng quên suốt ba năm thì là không biết trời cao đất rộng, một ngày nào đó sẽ khóc không ra nước mắt.”
“Em đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn.”
“Cô ta nói không phải là sự thật hay sao? Anh không chịu tiếp nhận em, anh không quên được Đường Huyên, đây đều là sự thật mà, không phải hay sao?”
Nam Cung Phong vỗ trán thở dài: “Chúng ta đừng bàn về chuyện này nữa, được không?”
Âu Dương Vân rất đau khổ rất buồn bã, cô khịt mũi nói: “Rồi, anh không muốn bàn thì không bàn vậy. Nhưng em cũng có câu muốn khuyên anh, đừng nhớ tới quá khứ mãi, bởi vì người bên trong chưa chắc cũng nhớ anh như vậy đâu.”
Hôm đó Âu Dương Vân ăn rất nhiều cua, mỗi con đều có bóng dáng của Nam Cung Phong.
Trong chớp mắt, thời hạn mà Âu Dương Kiều cho chỉ còn lại ba ngày. Cô ta gọi điện thoại thúc giục Âu Dương Vân: “Đã nghĩ xong chưa? Khi nào chị mới tự giác rời đi?”
Âu Dương Vân thống khổ nhắm mắt lại: “Vội gì mà vội, còn chưa tới thời hạn mà.”
“Nói vậy chị đã định rời đi rồi đúng không?”
Âu Dương Kiều không khỏi vui vẻ.
“Tôi có rời đi hay không thì cũng chẳng có lợi gì cho cô đâu. Cho nên tốt nhất là đừng vui vẻ sớm quá, để khỏi càng hy vọng thì càng thất vọng.”
“Đó là việc của tôi, không cần chị phải bận tâm. Chỉ cần dẹp bỏ chướng ngại vật là chị thì sau này Âu Dương Kiều tôi đây sẽ suôn sẻ hết thôi.”
Âu Dương Vân vẫn buồn bã vì Nam Cung Phong không chịu tiếp nhận tình cảm của cô, cũng không có tâm trạng mà nghĩ cách đối phó với Âu Dương Kiều, lại càng không có cách để thoát khỏi Lý Giáp Phú. Nhưng hai người này lại quấn lấy cô không chịu buông tha như hồn ma vậy.
Anh vừa nhìn đã thấy dấu vết đã khóc từ khóe mắt cô, kinh ngạc đè vai cô xuống: “Ai chọc giận em?”
Âu Dương Vân ngạc nhiên nhìn anh, rất muốn nói là anh đấy, chính là anh, ngoài anh ra thì bây giờ không ai có cách khiến tôi phải đau lòng cả. Nhưng cô lại không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng lấy tay anh ra, mệt mỏi nói: “Em mệt rồi, bây giờ em không muốn nói gì hết.”
Sau đó Nam Cung Phong vào nhà tắm tắm rửa, phát hiện quần áo bẩn Âu Dương Vân ném trên sàn nhà quên không thu dọn, mới phát hiện chắc là cô bị ăn hiếp. Anh kinh ngạc nhìn bộ đồ dính đầy sốt cà chua, đột nhiên đứng dậy đi đến trước cửa phòng cô gõ cửa thật mạnh. Cửa mở ra một chút, Âu Dương Vân hỏi: “Sao vậy?”
“Quần áo của em bị làm sao vậy?”
Âu Dương Vân im lặng một chút, nói rõ: “Kiệt tác mà vợ trước của anh làm đấy.”
“Phó Nguyễn Nguyễn lại đến gây sự với em à?”
“Nếu không thì anh nghĩ sao?”
Cô đóng cửa lại, không muốn bàn về chuyện này với anh nữa. Nam Cung Phong nắm quần áo trong tay, chậm rãi vò chúng lại.
Hôm sau lại là một ngày chấn động lòng người. Đầu tiên là phụ huynh của mấy học sinh hôm qua chạy tới trường học tranh luận. Giang Hựu Nam thân là hiệu trưởng, đương nhiên phải nghĩ mọi cách làm yên lòng họ. Vất vả lắm mới dẹp yên được, khách không mời mà đến Phó Nguyễn Nguyễn lại xuất hiện. Cô ta tuyên bố muốn gặp Âu Dương Vân trong văn phòng. Âu Dương Vân đang lên lớp, Lâm Ái chạy tới mật báo tin tức cho cô, bảo cô trốn đi một chút. Cô nhíu mày, dứt khoát đi tới văn phòng.
“Cô lại định làm gì nữa?”
Cô đanh mặt chất vấn.
Phó Nguyễn Nguyễn chỉ ra bên ngoài: “Ra ngoài nói chuyện.”
Nghe thấy cô ta muốn ra ngoài nói chuyện, Âu Dương Vân mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất hôm nay người phụ nữ này không phải đến để gây sự.
Hai người đi tới bên cạnh sân thể dục. Chờ đến khi chung quanh không có một bóng người, Phó Nguyễn Nguyễn mới nói: “Xin lỗi về chuyện hôm qua, tôi nói lời xin lỗi với cô.”
Âu Dương Vân bỗng mở to mắt, cứ tưởng là mình nghe nhầm.
“Nếu không nghe rõ thì tôi có thể nhắc lại lần nữa. Xin lỗi về chuyện hôm qua, tôi nói lời xin lỗi với cô.”
Mới qua một đêm thôi mà thái độ của cô ta đã quay ngược một trăm tám mươi độ. Âu Dương Vân cảm thấy thật là khó tin.
“Rồi, nói xong chưa? Nói xong thì tôi đi đây.”
“Chờ đã.”
Phó Nguyễn Nguyễn gọi cô lại: “Cô còn chưa nói cô có tha thứ cho tôi hay không.”
“Chỉ cần cô không gây sự với tôi nữa thì tôi không để ý có tha thứ hay không.”
“Không được, cô nhất định phải trả lời rõ ràng cho tôi.”
Hơ, Âu Dương Vân cười lạnh: “Nếu tôi không tha thứ thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ tới trường tìm cô mỗi ngày, mãi cho tới khi cô tha thứ mới thôi.”
Đúng là kẻ điên, mỗi ngày một bộ mặt. Âu Dương Vân không kiên nhẫn phất tay: “Được, tôi tha thứ cho cô. Sau này xin cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Tôi còn chưa nói xong đâu.”
Phó Nguyễn Nguyễn bước lên ngăn cô lại, đưa di động của mình ra: “Gọi điện thoại cho Nam Cung Phong, nói cho anh ấy rằng cô đã tha thứ cho tôi.”
Âu Dương Vân khựng lại: “Chuyện này thì có liên quan gì tới anh ấy?”
“Cô đừng vờ vịt nữa. Nếu không phải cô về nhà tố cáo thì sao anh ấy lại nổi giận tuyên bố nếu tôi không xin lỗi thì sẽ phá hủy công ty của ba tôi?”
Lúc này Âu Dương Vân mới hiểu được tại sao thái độ của Phó Nguyễn Nguyễn lại thay đổi, thì ra là Nam Cung Phong đòi lại công bằng cho cô.
Cô nhận lấy di động của cô ta, gọi cho Nam Cung Phong. Bên kia nhanh chóng nhấc máy: “Alo?”
“Em tha thứ cho cô ta.”
Âu Dương Vân nói lời ít ý nhiều. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Nam Cung Phong nói: “Sau này lại xảy ra chuyện như vậy thì cứ báo cho anh trước, đừng lén lút khóc nhè như đứa ngốc vậy.”
Phó Nguyễn Nguyễn đang ở đây nên cô không tiện nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Vâng, em cúp máy đây.”
“Bây giờ đã được chưa?”
Âu Dương Vân cúp điện thoại, hỏi Phó Nguyễn Nguyễn.
“Cô đừng tưởng cô đã thắng. Nếu không phải vì lo lắng cho sự nghiệp của dòng họ thì tôi nhất định sẽ không cúi đầu trước loại phụ nữ như cô đâu.”
Âu Dương Vân đáp lại không yếu thế: “Nếu không phải là vì không muốn nhìn thấy cô thì tôi cũng không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi dối trá của cô đâu.”
“Cô thích Nam Cung Phong đúng không?”
Phó Nguyễn Nguyễn không tức giận không buồn bực, đột nhiên hỏi thẳng bí mật trong lòng Âu Dương Vân.
“Tôi không cho rằng tôi phải báo cáo cuộc sống riêng tư của mình cho cô.”
“Tôi không có hứng với cuộc sống riêng tư của cô, chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cô một chút: Nếu cô thích anh ấy thì hãy hết hy vọng sớm đi. Bởi vì Nam Cung Phong sẽ không bao giờ thích bất cứ người phụ nữ nào ngoài Đường Huyên ra. Cô có biết Đường Huyên là ai không? Cô ta là người mà Nam Cung Phong nhung nhớ bao nhiêu ngày đêm! Trước kia tôi từng vì chạm vào tập tranh của cô ta mà bị anh ấy tát cho một phát thật mạnh. Tới giờ tôi vẫn không thể quên được ánh mắt đau lòng của anh ấy khi nhìn tập tranh đó, cùng với sự chán ghét khi nhìn tôi.”
“Cô biết rất rõ quá khứ của anh ấy nhỉ.”
Âu Dương Vân làm bộ như bình tĩnh cười: “Nhưng tôi không ngại đâu. Anh ấy nhớ mãi không quên mối tình đầu chứng tỏ anh ấy là người có tình nghĩa. Anh ấy đã hứa với tôi là sẽ quên quá khứ, bắt đầu lại lần nữa.”
Ha ha ha…
Phó Nguyễn Nguyễn phát ra tiếng cười lớn đầy trào phúng: “Quên quá khứ, bắt đầu lại lần nữa? Âu Dương Vân cô đúng là ngây thơ đấy! Ba năm vẫn chưa từng quên, bởi vì cô xuất hiện nên anh ấy có thể quên? Cô đánh giá bản thân mình cao quá rồi đấy! Thật lòng khuyên cô một câu, đừng không biết trời cao đất rộng, bằng không ngày nào đó cô sẽ khóc không ra nước mắt đâu đấy.”
Tiếng cười trào phúng càng ngày càng xa, Âu Dương Vân đứng yên tại chỗ thật lâu… Một cơn gió thoảng qua, nỗi buồn của cô biến thành từng đóa bồ công anh nhẹ nhàng bay về nơi xa mãi.
Buổi chiều tan tầm, Nam Cung Phong không gọi điện thoại báo cho cô mà tự đến trường đón cô. Mấy ngày nay, lời đồn về cô lan truyền khắp trường học, đa số đều nói một phiên bản: Người chồng đẹp trai giàu có của cô có người tình mới, cô tức giận đi tìm người tình mới đánh một trận, người tình mới không chịu được nữa chạy tới trường học ăn miếng trả miếng, cho nên mới có cảnh tượng dội nước sốt cà chua kia.
Lâm Ái thấy Nam Cung Phong, rất là bất mãn, không đi tới chào hỏi với anh mà ra về trước.
Âu Dương Vân bước đến, hỏi một cách bâng quơ: “Sao anh lại tới đây?”
“Đón em về, mời em ăn cơm.”
“Về nhà ăn là được rồi.”
Cô không có tâm trạng nào mà đi ăn ở ngoài với anh, cho nên cũng không vui sướng vì lời đề nghị của anh.
“Về nhà ăn thì còn gì thú vị nữa. Hôm nay anh dẫn em đi ăn thứ mà trong nhà không làm. Mau lên xe đi!”
Mấy người đồng nghiệp hôm qua còn chế giễu Âu Dương Vân, nay thấy Nam Cung Phong cười dịu dàng với cô, không khỏi buồn bực, nhìn Âu Dương Vân bằng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tỵ.
Âu Dương Vân thở dài, nở nụ cười trào phúng như có như không. Chuyện tồi tệ nhất mà cô bé lọ lem đã làm chính là khiến tất cả các cô gái con nhà nghèo đều có hy vọng.
Nam Cung Phong lái xe đến một nhà hàng hải sản ven biển, chỉ vào bảng hiệu nói với Âu Dương Vân: “Xem này, không lừa em đúng không?”
Âu Dương Vân tự cười giễu mình. Thì ra anh còn nhớ cô thích ăn cua, đúng là hiếm thấy.
Hai người xuống xe vào trong tiệm, chọn một chỗ gần biển ngồi xuống. Nam Cung Phong nói với nhân viên phục vụ: “Cua hấp, cua hầm, cua nướng, cua chiên giòn, cua xào, mỗi loại lấy mấy con.”
Âu Dương Vân ngạc nhiên nhìn anh: “Gọi nhiều thế có ăn hết không?”
“Ăn không hết thì mang về nhà ăn tiếp.”
“Anh sao thế? Tự ngược à?”
Nam Cung Phong dịu dàng nhìn cô: “Không phải là tự ngược, mà là phát tiết. Coi những kẻ khiến em phiền muộn thành những con cua lớn, sau đó nuốt vào trong bụng, thậm chí không cần phải nhả xương ra.”
Nhân viên phục vụ bưng cua hấp tới, sau đó lại bưng cua xào lên, rồi lại bưng cua nướng đến. Chưa đầy mười lăm phút, trên bàn đã chất đầy cua. Mà trong mắt Âu Dương Vân, những con cua này đều biến thành mặt của Nam Cung Phong, có vui vẻ, tức giận, buồn bực, phiền muộn… Từng con xoay mòng mòng trước mắt cô khiến cô chóng mặt hoa mắt.
“Bắt đầu thôi.”
Nam Cung Phong kẹp một con cua hấp vào trong bát của cô. Cô nhìn một lúc, gắp lên đưa vào miệng, nhai xương cốp rôm rốp nuốt vào bụng, thật sự không nhả một chút nào luôn.
“Đang ăn anh đấy à?”
Người nào đó hỏi với vẻ rất thức thời.
Âu Dương Vân không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà hỏi bằng giọng rất buồn bã cô đơn: “Có phải là anh đang chờ người sẽ khiến vết thương của anh lành lại không…”
Không khí bỗng trở nên gượng gạo. Nam Cung Phong không đáp lại lời cô, Âu Dương Vân còn nói: “Hôm nay Phó Nguyễn Nguyễn cười nhạo em. Nếu em cho rằng sự tồn tại của em có thể thay thế người mà anh chưa từng quên suốt ba năm thì là không biết trời cao đất rộng, một ngày nào đó sẽ khóc không ra nước mắt.”
“Em đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn.”
“Cô ta nói không phải là sự thật hay sao? Anh không chịu tiếp nhận em, anh không quên được Đường Huyên, đây đều là sự thật mà, không phải hay sao?”
Nam Cung Phong vỗ trán thở dài: “Chúng ta đừng bàn về chuyện này nữa, được không?”
Âu Dương Vân rất đau khổ rất buồn bã, cô khịt mũi nói: “Rồi, anh không muốn bàn thì không bàn vậy. Nhưng em cũng có câu muốn khuyên anh, đừng nhớ tới quá khứ mãi, bởi vì người bên trong chưa chắc cũng nhớ anh như vậy đâu.”
Hôm đó Âu Dương Vân ăn rất nhiều cua, mỗi con đều có bóng dáng của Nam Cung Phong.
Trong chớp mắt, thời hạn mà Âu Dương Kiều cho chỉ còn lại ba ngày. Cô ta gọi điện thoại thúc giục Âu Dương Vân: “Đã nghĩ xong chưa? Khi nào chị mới tự giác rời đi?”
Âu Dương Vân thống khổ nhắm mắt lại: “Vội gì mà vội, còn chưa tới thời hạn mà.”
“Nói vậy chị đã định rời đi rồi đúng không?”
Âu Dương Kiều không khỏi vui vẻ.
“Tôi có rời đi hay không thì cũng chẳng có lợi gì cho cô đâu. Cho nên tốt nhất là đừng vui vẻ sớm quá, để khỏi càng hy vọng thì càng thất vọng.”
“Đó là việc của tôi, không cần chị phải bận tâm. Chỉ cần dẹp bỏ chướng ngại vật là chị thì sau này Âu Dương Kiều tôi đây sẽ suôn sẻ hết thôi.”
Âu Dương Vân vẫn buồn bã vì Nam Cung Phong không chịu tiếp nhận tình cảm của cô, cũng không có tâm trạng mà nghĩ cách đối phó với Âu Dương Kiều, lại càng không có cách để thoát khỏi Lý Giáp Phú. Nhưng hai người này lại quấn lấy cô không chịu buông tha như hồn ma vậy.
Danh sách chương