Đứng trong sảnh sân bay, cô rất là rầu rĩ. Nhưng chuyện đến nước này, rầu rĩ cũng không có ích gì, chỉ đành chờ sau khi trời sáng lại xuất phát.

Cùng một vòm trời, thời tiết ở thành phố khác nhau lại không giống. Thành phố T đổ mưa to, thành phố B lại đầy sao đêm.

Âu Dương Kiều và bạn bè vui vẻ đến rất khuya mới về nhà, còn cách cổng nhà mình chừng hai trăm mét, cô ta nhìn thấy một bóng người lén la lén lút. Mượn hơi men cô ta bước nhanh đến, hét lớn một tiếng: “Ai đó?”

Bóng người kia bị cô ta hét lên như vậy lại ôm đầu khóc hu hu, nghe giọng lại còn là nam. Cô ta không khỏi bực mình, cô ta lợi hại đến vậy à? Tùy ý rống lên một tiếng là có thể làm một tên con trai sợ phát khóc?

“Này, rốt cuộc cậu là ai vậy? Thập thò lén lút trước cổng nhà tôi làm gì?”

Cô ta rất sỗ sàng mà đẩy cậu một cái.

Lúc này tên con trai đang ôm đầu kia mới ngừng thút thít, len lén liếc nhìn cô ta, nói năng lễ phép: “Tôi, tôi tìm vợ tôi.”

“Vợ của cậu? Vợ cậu là ai? Nhà chúng tôi nào có vợ cậu trong đó!”

“Nhưng mà anh tài xế đưa tôi đến đây, là theo địa chỉ này.”

Tên con trai vội vàng móc túi áo lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm màu trắng, bên trên bất chợt lại viết một hàng địa chỉ, chính là địa chỉ của nhà Âu Dương.

“Lạ vậy, ai cho cậu cái này đây?”

“Tôi trộm được trong phòng sách ba tôi.”

“Ba cậu là ai?”

“Ba tôi là nhà giàu mới nổi.”

Phụt.

Cô ta không kiềm được mà cười ầm lên, hỏi han cả một hồi thì ra là một đứa ngốc.

“Người anh em này, cậu tìm nhầm chỗ rồi, nhà của chúng tôi không có vợ cậu, cậu đến chỗ khác tìm đi.”

Âu Dương Kiều xoay người muốn đi, tên con trai kia lại kéo tay giữ cô ta lại: “Chị gạt người, vợ tôi ở trong đây.”

Cô ta bực mình hất cậu ra, ghét bỏ nói: “Đồ thần kinh, đã nói không có là không có, cậu còn không đi nữa tôi sẽ báo cảnh sát.”

Tên con trai lại khóc òa lên, lấy một tấm ảnh thẻ từ trong túi ra, tự lẩm bẩm: “Tiểu Vân, Tiểu Vân, vợ đang ở đâu? Vợ không cần Mộng Long nữa sao...”

Âu Dương Kiều đột nhiên nghe cậu ta gọi Tiểu Vân thì đưa tay cướp lấy tấm ảnh, vừa nhìn kĩ lại, suýt nữa là trợn mắt té xuống: “Chị ta chính là vợ cậu à???”

Lý Mộng Long nức nở gật đầu: “Vâng.”

“Cậu nói chị ta là vợ cậu sao?”

Âu Dương Kiều lại hỏi thêm một lần với vẻ không dám tin.

“Đúng vậy, cô ấy là vợ mà ba mua về cho tôi.”

Âu Dương Kiều im bặt đến mấy phút đồng hồ, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Cô ta không biết có nên tin lời đứa ngốc này hay không? Nếu không tin, vậy thì tấm ảnh này là sao? Người trong ảnh quả thật chính là con nhỏ Âu Dương Vân mà cô ta coi như đinh trong mắt, như gai trong thịt.

“Cậu thật sự muốn tìm được vợ mình?”

“... Ừm.”

Ánh mắt Âu Dương Kiều toát lên chút ranh ma: “Vậy được rồi, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm.”

Cô ta dẫn Lý Mộng Long đến một khách sạn, sắp xếp cho cậu ta ở lại, sau đó bắt đầu hỏi ra tiền căn hậu quả của chuyện này. Mặc dù là đứa ngốc, nói năng cũng đứt quãng, nhưng sau khi phỏng đoán và phân tích một phen, cô ta cơ bản cũng hiểu được bảy tám phần.

“Cho nên, Tiểu Vân là cô vợ mà ba cậu tốn rất nhiều tiền mới mua được có phải không? Chỉ còn chờ hai người lớn lên thì cô ấy chắc chắn sẽ thành người nhà cậu?”

Lý Mộng Long ngây ngô gật đầu: “Đúng vậy.”

Âu Dương Kiều kích động nhảy cẫng lên, lập tức mở cờ trong bụng: “Người anh em, cậu đến rất đúng lúc, có biết không? Tiểu Vân và cậu rất xứng đôi, hơn nữa cũng không ai thích hợp với chị ấy hơn cậu hết.”

Vừa mới nghĩ đến chuyện khai quật ra được bí mật của Âu Dương Vân, cô ta hưng phấn đến muốn hát hò, muốn hoàn trả lại gấp bội sỉ nhục trước kia.

“Vợ tôi đâu? Không phải chị dẫn tôi tìm cô ấy sao?”

Âu Dương Kiều thu nụ cười lại: “Cậu đừng vội, chị ấy đi công tác ngày mai mới về, cậu ngủ ở đây một giấc đi, ngày mai chị đây nhất định sẽ dẫn cậu đi tìm chị ấy.”

Lý Mộng Long gãi gãi đầu: “Vậy cũng được.”

Âu Dương Kiều vừa về đến nhà là lập tức lôi mẹ mình dậy từ trong giấc nồng: “Mẹ, mau dậy, con có một chuyện vui cực lớn muốn nói cho mẹ đây.”

Nguyễn Kim Tuệ mở hé hai mắt: “Có chuyện gì? Ngày mai hẵng nói, mẹ buồn ngủ rồi.”

“Không được, không nói ra chuyện này thì đêm nay con chắc chắn không ngủ được.”

Cô ta bắt đầu rủ rỉ nói ra chuyện gặp phải Mộng Long. Nguyễn Kim Tuệ nghe cô ta kể xong lập tức tỉnh ngủ: “Thật à?”

“Hoàn toàn là thật, mẹ, cơ hội cho chúng ta vùng lên đến rồi. Chỉ cần chúng ta tiết lộ bị mật của chị ta ra ngoài, cuộc hôn nhân của chị ta và Nam Cung Phong sẽ trở thành lừa đảo, đến lúc đó xem chị ta có còn mặt mũi ở nhà Nam Cung nữa không!”

“Chỉ cần chờ Nam Cung Phong đuổi chị ta ra ngoài là chúng ta có thể sỉ nhục chị ta một trận thỏa thuê, đến lúc đó chị ta cũng đừng hòng bước vào nhà chúng ta nữa. Chúng ta còn có thể truyền bá chuyện xấu của chị ta ra ngoài, để cho chị ta xấu hổ không dám ở thành phố B nữa.”

Âu Dương Kiều càng nói càng hưng phấn, Nguyễn Kim Tuệ chợt nhướng mày: “Không được, con không thể đi thẳng đến nhà Nam Cung để vạch trần chuyện này được.”

“Tại sao chứ?”

“Con cũng đừng quên, trước đây Âu Dương Vân lấy Nam Cung Phong, mẹ và ba con cũng dính líu vào. Con đứng ra vạch trần, không chừng Nam Cung Phong sẽ trút giận lên chúng ta, cho nên chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn.”

Âu Dương Kiều cảm thấy mẹ nói rất có lý, thế là hai mẹ con thảo luận đến ba tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định hẹn Âu Dương Vân ra để cho tự cô biết khó mà lui.

Âu Dương Vân mới từ thành phố T bay về thành phố B, vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Âu Dương Kiều: “Alô?”

“Đang ở đâu? Gặp mặt đi.”

“Không rảnh.” Cô lạnh lùng từ chối.

Âu Dương Kiều dường như biết cô sẽ từ chối, cũng không tức giận mà bình tĩnh nói: “Chị nhất định phải đến, nếu chị không đến thì chắc chắn sẽ hối hận.”

“Ha? Cho tôi một lý do nhất định phải đến nào?”

“Lý do tạm thời không nói cho chị được, đến thì biết.”

“Tôi cứ không đi đó thì sao?”

“Đã nói là chị sẽ hối hận mà, tôi chờ trong nửa tiếng, trong vòng nửa tiếng này hi vọng rằng chị sẽ có lựa chọn sáng suốt.”

Âu Dương Kiều cúp điện thoại, người thông minh như Âu Dương Vân thoáng chốc đã liên tưởng rằng Lý Mộng Long có thể đã đến nhà Âu Dương. Cô lập tức gọi lại: “Không phải là tôi không muốn đến cuộc hẹn mà tôi bây giờ không ở thành phố B. Như vậy đi, chúng ta gặp nhau lúc bốn giờ chiều.”

“Chị cho là tôi tin hay sao?”

“Không tin cô có thể gọi đến nhà chồng tôi hỏi thử xem, tôi đang ở thành phố T tham gia hôn lễ của bạn học.”

Âu Dương Kiều nửa tin nửa ngờ: “Được, tôi sẽ hỏi thử xem.”

Cô ta quả thật gọi điện thoại đến dinh thự Bạch Vân, người nghe điện thoại là quản gia. Quản gia thấy cô ta tìm mợ chủ thì thành thật trả lời mợ chủ không ở đây, câu trả lời giống hệt với Âu Dương Vân.

Bên này Âu Dương Vân cúp điện thoại xong cũng lập tức liên lạc với Lý Giáp Phú, hai bên đạt được nhất trí. Cô lập tức tìm một khách sạn gần sân bay, kiên nhẫn chờ hai vợ chồng chạy đến, sau đó tụ hợp lại với họ.

Ba giờ rưỡi chiều, Âu Dương Vân lại lần nữa nhận được điện thoại của Âu Dương Kiều: “Chị trở về chưa?”

“Đã về rồi, đang trên đường đến chỗ hẹn.”

Xe taxi dừng tại một quán cafe ở trung tâm thành phố, cô ung dung đi vào, trong giây phút nhìn thấy Lý Mộng Long, cô liền hiểu rõ tất cả.

“Tiểu Vân, Tiểu Vân, rốt cuộc chồng cũng tìm được vợ rồi, chồng nhớ vợ lắm.”

Lý Mộng Long vừa nhìn thấy cô liền nhào qua như đứa bé rồi khóc òa lên.

Cô chậm rãi đẩy cậu ta ra, bình tĩnh nói: “Mộng Long, cậu lại bướng bỉnh rồi, có biết ba mẹ rất lo lắng cho cậu hay không?”

Âu Dương Kiều nhìn cảnh này, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc. Cô khẽ ho lên một tiếng: “Âu Dương Vân, muốn tỏ nỗi khổ tương tư thì cũng phải chờ chúng ta làm chính sự xong rồi lại nói chứ nhỉ?”

“Chính sự gì?”

“Chị còn giả vờ à? Tên này là chồng của chị, bây giờ tôi cũng biết rõ rồi.”

Ha, Âu Dương Vân cười khẩy: “Trí tưởng tượng của cô thật phong phú nhỉ, ai nói với cô cậu ấy là chồng tôi?”

“Chính cậu ta nói.”

“Có cần tôi tìm chuyên gia giám định xem thử cậu ấy có phải là người bình thường hay không?”

Âu Dương Kiều sầm mặt: “Đầu óc cậu ta có vấn đề, nhưng đâu có nghĩa là lời cậu ta nói cũng có vấn đề.”

“Đầu óc đã có vấn đề rồi, lời nói sao không có vấn đề được? Cô có kiếm chuyện cũng đừng làm kiểu này chứ?”

“Bây giờ chị muốn phủ nhận sao? Nếu như không có chuyện này thì sao cậu ta lại gọi chị là vợ?”

“Tôi cũng không nói tôi không biết cậu ấy, nhưng cũng không thừa nhận lời nói của cô là đúng. Cậu ấy chỉ là con của ba nuôi tôi thôi, nhỏ hơn tôi một tuổi, xem như là em trai của tôi.”

“Em trai? Chị nghĩ Âu Dương Kiều tôi sẽ bị chị bịp bợm qua mặt sao? Tôi cảnh cáo chị, nếu như chị cứ thích vịt chết còn cứng miệng như vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”

“Vậy cô muốn thế nào?”

Âu Dương Vân vẫn thong dong nhìn cô ta, Âu Dương Kiều hắng giọng, nói vô cùng nghiêm túc: “Rời khỏi Nam Cung Phong, đây là cách duy nhất để chị có thể rút lui êm đẹp.”

“Tại sao tôi phải nghe cô nhỉ?”

Cô ta cười lạnh: “Bởi vì tôi nắm thóp chị rồi, cho dù chị không cam lòng thì cũng phải làm theo lời tôi.”

“Tôi không làm theo lời cô thì sao? Thế nào? Đến nhà chồng tôi vạch trần?”

“Đúng vậy.”

Âu Dương Vân tức giận hừ một tiếng: “Không phải là tôi nói gì cô đâu, trước giờ cô đúng là không có đầu óc. Cô cho rằng khiến tôi rời đi rồi thì Nam Cung Phong sẽ thích cô sao?”

“Có thích tôi hay không, tôi tự có cách, chỉ cần cái thứ chướng mắt như chị biến đi là được.”

“Vậy cô không nghĩ đến chuyện anh ta sẽ giận chó đánh mèo sang nhà Âu Dương sao? Anh ta là hạng người gì, tôi không nghĩ là cô không hiểu.”

“Chị xen vào chuyện nhà tôi làm gì? Cũng đâu phải chúng tôi để cô lấy thằng ngốc này.”

Lý Mộng Long tuy rằng ngốc nghếch nhưng nghe thấy người khác gọi mình là thằng ngốc cũng sẽ không vui. Cậu ta tức giận gào lên với Âu Dương Kiều: “Cô mới là đồ ngốc, con nhỏ xấu xí!”

Phì...

Âu Dương Vân không kiềm được mà cười thành tiếng, có vài người kỵ nhất người ta nói mình xấu, lần này mặt mày cũng tái mét cả rồi.

“Cuối cùng là chị đồng ý hay không? Tôi cũng chẳng có thời gian lãng phí với các người!”

“Đồng ý cái gì? Tội danh không có thật sao tôi phải đồng ý?”

Âu Dương Kiều triệt để nổi giận, đứng bật dậy: “Được lắm, Âu Dương Vân, chị cứ chờ đó cho tôi.”

Cô ta vừa mới chuẩn bị rời khỏi thì đâm đầu vào một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm chục tuổi. Còn chưa chờ cô kịp phản ứng thì người đàn ông đó đã bạt tai Lý Mộng Long một cái, mặt mày tái mét mà nói: “Thằng ranh con này, không để tao bớt lo ngày nào!”

Cái bạt tai này như thể đánh vào mặt Âu Dương Kiều, lập tức khiến cô ta tỉnh mộng.

“Ba nuôi, ba đánh em ấy làm gì?”

Âu Dương Vân tiến lên bảo vệ Lý Mộng Long, ánh mắt vừa đau lòng vừa trách cứ.

“Con thấy không đánh nó thì được sao? Cả ngày thấy đàn bà con gái là kêu vợ, bây giờ ngay cả con cũng thành vợ của nó, thực là càng ngày càng không biết phép tắc!”

“Không sao đâu ạ, em ấy đâu biết cái gì.”

Ánh mắt Âu Dương Vân liếc nhìn cô gái mặt mày u ám bên cạnh: “Ba nuôi, con giới thiệu cho ba một chút, đây là em gái con, Âu Dương Kiều.”

“À, hóa ra là em gái của Tiểu Vân, hân hạnh được gặp mặt.”

Âu Dương Kiều muốn giết người luôn rồi. Cô ta chất vấn với vẻ châm chọc: “Ái chà, từ khi nào mà chị em nhận ba nuôi thế, em gái như em đây sao cũng không biết vậy nhỉ?”

“Đã từ lâu rồi, chị nghĩ em hẳn không có hứng thú muốn biết cho nên cũng không nói cho em.”

Âu Dương Vân vừa mới dứt lời, điện thoại di động trong túi đổ chuông, nhìn qua là số của Nam Cung Phong, hàng mi cô khẽ run lên: “Tôi nghe điện thoại, mọi người trò chuyện đi.”

Nam Cung Phong trước giờ ít khi chủ động gọi điện thoại cho cô, thời khắc mấu chốt này lại gọi đến ít nhiều sẽ làm người ta hoảng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện