Lâm Ái đương nhiên phát hiện được Nam Cung Phong đang đi theo mình, vì thế vừa đến cửa nhà một cái, là cô liền hét to lên: “Âu Dương Vân, mau ra đây, cậu mau ra đây…”
“Gì thế, cậu gặp ma à?”
Âu Dương Vân vừa mới tắm nước nóng xong, cô vừa thắt dây áo choàng tắm, vừa đi ra phòng khách.
“Ma quỷ gì chứ, còn đáng sợ hơn nữa kìa. Nam Cung Phong đến rồi.”
Cơ thể của Âu Dương Vân bỗng cứng đờ, ánh mắt cô sa sầm xuống: “Cậu nói cho anh ta biết à?”
Lâm Ái giơ tay lên thề thốt: “Có trời đất chứng dám, ai mà nói cho anh ta biết thì ra đường sẽ bị sét đánh chết ngay!”
“Thế sao anh ta lại tìm được đến đây?”
“Tớ biết đâu được đấy, tớ gặp anh ta ở cổng trường. Tớ nói đúng y như lời cậu dặn, thế mà Giang Hựu Nam lại tin đấy, còn Nam Cung Phong thì lại không tin. Quả nhiên là gian thương, thông minh ra phết.”
Âu Dương Vân đi đến trước cửa sổ, cô khẽ vén tấm rèm cửa ra. Qua khe hở cô nhìn thấy một chiếc xe lạ lẫm, nhưng người dựa vào bên cửa xe lại vô cùng quen thuộc.
“Nhìn kiểu này thì chắc chắn anh ta biết cậu ở đây rồi, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ đây mà.”
Lâm Ái kề sát vai Âu Dương Vân, nói một cách chắc chắn.
Âu Dương Vân suy nghĩ một hồi rồi quay người bước vào phòng ngủ thay đồ, sau đó rảo bước ra bên ngoài.
“Aizz, cậu không thể nhượng bộ như vậy được, cứ thế mà tha thứ cho anh ta à?... Này, Âu Dương Vân, cậu quên anh ta đã từng đối xử với cậu như thế nào rồi à…”
Lâm Ái gào lên phía sau lưng Âu Dương Vân, nhưng Âu Dương Vân lại coi như không nghe thấy mà đi tiếp.
Nam Cung Phong ý tứ sâu xa chăm chú nhìn người con gái đang đi về phía mình, anh liền chậm rãi dựng thẳng cần điều khiển, rồi dụi tắt nửa điếu thuốc còn cháy trong tay mình.
Âu Dương Vân đứng trước mặt anh, cô liếc qua cái đầu lọc và ít tàn thuốc trên mặt đất, rồi mặt không chút biểu cảm hỏi: “Anh lại muốn làm gì đây?”
“Tay cô đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hay chưa thì có liên quan gì đến anh? Tôi là gì của anh chứ?”
Nam Cung Phong bị lời nói sắc bén của cô làm cho không nói thêm được gì, nên anh lại châm thêm một điếu thuốc nữa.
“Nói lý do mà anh đến đây đi.”
“Tôi có hơi lo cho cô.”
Lời nói thật lòng của anh lại khiến cô nở nụ cười trào phúng: “Lo lắng sao? Cho người ta một phát tát, rồi lại dúi cho người ta một cái kẹo, anh tưởng làm vậy thì họ có thể quên đi cái tát lên mặt đó đau đớn đến nhường nào à? Nam Cung Phong, tôi không phải là trẻ con lên ba, anh cũng không cần thiết phải làm bộ nhân từ giả mèo khóc chuột ở đây.”
“Tôi biết bây giờ cô đang rất giận…”
“Thế rồi sao?”
Âu Dương Vân ngắt lời của Nam Cung Phong, trong lòng cô thầm mong anh có thể nói ra ba chữ đó.
“Cho nên là lỗi của tôi, lúc đó tôi thật sự không nhớ đến chuyện cô mắc chứng sợ không gian hẹp.”
“Chẳng có chút bất ngờ nào cả. Anh có thể coi tôi là tiền đặt cược rồi cung tay dâng cho bạn anh, thì làm sao mà anh có thể nhớ được ra tôi mắc chứng bệnh gì được nữa.”
“Là tự cô nói lòng tự tôn của cô không đáng một xu mà.”
“Không đáng tiền cũng không có nghĩa là tôi không cần. Với một người vốn chẳng có thứ gì nhiều như tôi, tôi cũng chưa xa xỉ tới mức vứt bỏ đi thứ đồ không đáng giá đâu.”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên rất căng thẳng, hai người đều trầm mặc, không ai còn nói gì nữa.
Qua một lúc lâu sau, Nam Cung Phong phá vỡ sự im lặng trước: “Về nhà với tôi đi.”
“Đến khi nào anh có thể thật sự nhận thức được lỗi sai của mình, thì hãy lại đến nói câu này với tôi.”
Âu Dương Vân quay đầu bước đi, trong lúc quay người đi, trên khóe môi cô nở ra một nụ cười bi thảm. Điều cô muốn nghe, chỉ là một câu xin lỗi thôi. Nhưng người đàn ông kiêu ngạo đó thế nào cũng không chịu nói.
Lúc Giang Hựu Nam đến tìm Âu Dương Vân, vừa khéo là hai ngày sau khi Nam Cung Phong đến tìm cô.
Cũng không biết vì sao anh ta lại biết cô không hề đi du lịch. Dù không ai mật báo tin tức cho anh ta biết, nhưng anh ta đã tìm đến như thế này rồi.
Lúc Âu Dương Vân chuẩn bị ra ngoài đi gặp anh ta, Lâm Ái đang ngồi trên sofa chanh chua nói một câu: “Khí chất này, cứ như con gái mới lớn ý nhỉ…”
Năm đó ở trường đại học B, Âu Dương Vân là hoa khôi của trường, nam sinh theo đuổi cô cứ phải gọi là hết tốp này đến tốp khác.
Buổi tối giữa mùa hè, có cơn gió nhè nhẹ làm thoáng đãng không khí, thổi lên gương mặt mọi người mang đến cảm giác mát mẻ khoan khoái.
“Hiệu trưởng Giang, muộn vậy rồi tìm em có chuyện gì vậy ạ?”
Giang Hựu Nam tức giận cười cười: “Em không khách sáo thì chúng ta cũng đủ xa lạ lắm rồi.” Anh nhìn trên tay cô quấn băng vải, liền túm lấy tay cô hỏi: “Tay em bị làm sao thế này?”
Âu Dương Vân lướt mắt nhìn về hướng cửa sổ tầng hai, quả nhiên cô nhìn thấy bóng người của Lâm Ái. Vì thế cô chầm chậm thu tay lại, nhàn nhạt đáp: “Em không sao đâu.”
“Em cãi nhau với Nam Cung Phong à?”
“Không có ạ.”
“Thế thì tại sao em lại ở đây?”
Cô thở dài nói: “Giang Hựu Nam, em biết là anh luôn có tình cảm sâu đậm với em. Nhưng em là phụ nữ đã có gia đình rồi, anh quan tâm em cũng chẳng có ích lợi gì. So với việc anh cứ lãng phí thời gian cho một người không có khả năng thì tại sao anh không thể để ý đến những người con gái khác đang ở bên cạnh mình?”
“Trong thế giới của anh, chỉ có duy nhất một người con gái chính là Âu Dương Vân em.”
Trái tim của người con gái luôn rất mềm yếu, nhất là sau khi bị một người đàn ông khác làm tổn thương.
Âu Dương Vân không phủ nhận lời nói của Giang Hựu Nam đã khiến cô rất cảm động, nhưng vẫn chưa đến mức làm cô dao động: “Nếu không có chuyện gì, thì em…”
“Đi ăn khuya với anh đi, coi như là em trả nợ anh lần trước.”
Cô ngớ ra, rồi khó xử chỉ chỉ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay mình nói: “Hơi muộn quá rồi thì phải?”
“Nhưng biết sao đây, anh để bụng rỗng đến tìm em đấy. Anh cứ tưởng vận may của mình chắc không tệ đến mức lần nào cũng bị từ chối đâu.”
“Thế thì chúng ta gọi cả Lâm Ái cùng đi được không?”
Anh lắc đầu: “Anh chỉ muốn đi ăn cùng với em thôi.”
Âu Dương Vân còn đang chần chừ, Giang Hựu Nam đã mở cửa xe, làm một động tác mời nói: “Nếu hôm nay mà em vẫn từ chối anh, thì anh sẽ phải tính lãi đấy, cứ một bữa lại nhân lên gấp đôi. Nếu em không muốn phải đi ăn nhiều bữa với anh thì mau mau mà trả nợ đi.”
Cô bất lực thở dài, rồi chỉ đành bước lên xe anh.
Mấy ngày này, quan hệ của Nam Cung Phong và ba mẹ anh đã khá hơn rồi, nhưng tâm trạng của anh vẫn rất không tốt.
Lúc ăn tối, mẹ anh cố ý thở ngắn than dài trước mặt anh nói: “Ầy, mấy hôm con dâu không có nhà, ăn gì cũng chẳng thấy ngon. Không biết bao giờ Tiểu Vân mới về nhà đây nhỉ!”
Nam Cung Tình Tình lập tức tiếp lời: “Mẹ, mẹ đừng có mong nữa, sợ là cả đời này chị dâu cũng không quay về nữa đâu.”
“Nói vớ vẩn cái gì thế hả? Chị dâu con là vợ của anh con, con bé không về nhà thì đi đâu?”
“Trời đất bao la thiếu gì chỗ. May mà chị dâu con giỏi chịu đựng đấy, chứ đổi lại là con á, thì con đã sớm phủi mông bỏ đi rồi.”
Hai mẹ con mỗi người một câu, rõ ràng đã nhìn ra sắc mặt của đương sự đang rất tệ rồi, mà vẫn còn cố đổ thêm dầu vào lửa kích động anh tiếp.
Nam Cung Phong quẳng đôi đũa lên trên bàn nói: “Con ăn no rồi.” Rồi bực tức quay người lên lầu.
Đêm đến, sau khi đợi mọi người đã ngủ say, anh mới lần tìm chìa khóa, đi dưới ánh trăng màu bạc ra khỏi nhà.
Chiếc xe phóng thẳng đến nơi cần đến, Nam Cung Phong dừng xe ở một chỗ tối. Lúc anh chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Âu Dương Vân thì lại hơi lưỡng lự. Lần trước cô đã nói rất rõ ràng rồi, anh phải nhận thức được lỗi sai của mình rồi hãy lại đến tìm cô. Ý trong câu nói của cô, không phải là anh không hiểu, cô muốn anh xin lỗi cô. Ba chữ tôi xin lỗi ngẫm lại thì cũng không khó nói ra, nhưng thật sự để mở miệng nói thì anh lại thấy rất khó.
Đúng lúc anh đang do dự không quyết thì một chiếc xe màu xám bạc chạy qua trước mặt anh, dừng ở một khoảng đất phía trước cách xe anh khoảng năm mươi mét.
Đôi lông mày của anh vô thức nhíu thành một hàng, rồi anh nhìn chằm chằm vào hai người bước từ trên xe xuống.
Tối nay Giang Hựu Nam có uống một chút rượu, nên tỏ ra hơi hưng phấn. Anh đứng trước mặt Âu Dương Vân, quyến luyến nói: “Ở cùng em thời gian luôn trôi qua rất nhanh như vậy, anh thật sự hi vọng thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này.”
Âu Dương Vân cười đáp đầy hàm súc: “Gì mà nghe cứ như là sinh ly tử biệt thế.”
“Còn không phải là tại em toàn từ chối đi chơi riêng với anh, nên mới khiến anh thấy vô cùng quý trọng từng giây từng phút bên cạnh em à?”
“Những thứ mà mình không có được luôn là tốt nhất, giả sử nếu lần nào anh hẹn em, em cũng đồng ý, thì tự nhiên anh sẽ không còn loại cảm giác trân trọng đó nữa.”
Giang Hựu Nam ngạc nhiên bước lên phía trước, rồi thăm dò hỏi: “Cho nên em từ chối anh là phương thức lạt mềm buộc chặt? Chứ không phải trong lòng em thật sự không muốn ở cùng anh đúng không?”
Âu Dương Vân vỗ trán thở dài, nếu không phải là cô đã phát hiện ra sự tồn tại của Nam Cung Phong, thì cô cũng không kiên trì đến cùng, nói nhiều lời với Giang Hựu Nam như thế này đâu.
“Đương nhiên là không phải rồi.”
“Không phải gì cơ? Không phải trong lòng em không muốn ở cùng với anh á?”
Giang Hựu Nam cố ý xuyên tạc ý của cô, nhìn dáng vẻ muốn giải thích lại ngay lập tức của cô, đột nhiên trên mặt anh ta lộ ra vẻ trêu đùa, như nghiêm túc nói: “Ô, em đừng động đậy, trên tóc em hình như vướng cái gì đây này.”
Cô ngẩn ra, rồi chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì đã bị anh nâng mặt lên, hôn thật sâu lên trán cô.
Mượn men say, Giang Hựu Nam đã làm một chuyện mà từ trước đến nay anh ta đều rất muốn làm. Kể cả có phải chịu một cái bạt tai thì anh ta cũng không hối hận.
Âu Dương Vân hoàn toàn hóa đá tại chỗ, cô bị nụ hôn bất ngờ của anh dọa cho ngây ngốc. Đợi khi cô tỉnh táo lại một chút, thì khỏi phải nói là có bao nhiêu ngại ngùng.
“Nếu em không tát anh thì anh đi đây nha?”
Khóe môi Giang Hựu Nam nở một nụ cười thỏa mãn, cả con người anh nhìn có vẻ còn tràn đầy tinh thần hơn cả ban nãy.
Có người vui vẻ thì cũng có người tức giận, Nam Cung Phong lúc này đang ngồi trong xe đã phẫn nộ tới mức không thể chịu thêm được nữa. Xoạch một tiếng anh đẩy cửa xe ra, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, rồi bước thật nhanh đến trước mặt Giang Hựu Nam, sau đó bất ngờ hung hăng đấm anh ta một cú.
Trước mắt Giang Hựu Nam tối sầm, ngã lăn ra đất. Âu Dương Vân kinh hô một tiếng, căm phẫn hét lên với Nam Cung Phong: “Anh nổi điên cái gì vậy hả? Tự nhiên nửa đêm nửa hôm lại chạy qua đây đánh người!”
“Cô cũng biết bây giờ là nửa đêm rồi hả? Thế đêm hôm khuya khoắt rồi anh ta còn đang làm gì với cô đây hả?”
Nam Cung Phong vừa dứt lời, thì lại đấm Giang Hựu Nam một cú nữa. Cuộc chiến giữa hai người đàn ông hoàn toàn bùng nổ. Hai người đàn ông vì một người phụ nữ mà đánh nhau túi bụi, mặc kệ Âu Dương Vân có ngăn thế nào cũng không được.
Giang Hựu Nam là quán quân Tán thủ, còn Nam Cung Phong thì là cao thủ Taekwondo. Hai người bất phân thắng bại, nhưng đều bị thương không nhẹ.
Âu Dương Vân thấy cứ như vậy thì không được, cô ngắm chuẩn một khe hở rồi chen lên chắn trước mặt Giang Hựu Nam, cứng rắn ép Nam Cung Phong phải thu nắm đấm đang ở giữa không trung của anh lại.
“Đủ rồi, anh có quyền gì mà ở đây đánh người? Muốn trách người khác, thì trước hết tự xét mình đi đã. Trước khi anh chất vấn chuyện người khác làm gì với tôi, thì hãy nghĩ xem chính anh đã từng làm ra cái chuyện gì với tôi đi!”
Âu Dương Vân cố ý bênh vực Giang Hựu Nam. Sau khi hét lên xong, cô lục tìm một chiếc khăn tay trong túi, rồi quay người dịu dàng lau vết máu trên khóe miệng giúp Giang Hựu Nam.
Nam Cung Phong lạnh lùng nhìn một màn này, trong lòng anh rất khó chịu. Rốt cuộc là cô hận anh đến mức nào, mà phải làm thế này trước mặt anh để kích động anh?
Cảm giác thất bại vây chặt lấy anh, sau ba năm, lần đầu tiên anh lại hao tâm tổn trí vì phụ nữ.
“Gì thế, cậu gặp ma à?”
Âu Dương Vân vừa mới tắm nước nóng xong, cô vừa thắt dây áo choàng tắm, vừa đi ra phòng khách.
“Ma quỷ gì chứ, còn đáng sợ hơn nữa kìa. Nam Cung Phong đến rồi.”
Cơ thể của Âu Dương Vân bỗng cứng đờ, ánh mắt cô sa sầm xuống: “Cậu nói cho anh ta biết à?”
Lâm Ái giơ tay lên thề thốt: “Có trời đất chứng dám, ai mà nói cho anh ta biết thì ra đường sẽ bị sét đánh chết ngay!”
“Thế sao anh ta lại tìm được đến đây?”
“Tớ biết đâu được đấy, tớ gặp anh ta ở cổng trường. Tớ nói đúng y như lời cậu dặn, thế mà Giang Hựu Nam lại tin đấy, còn Nam Cung Phong thì lại không tin. Quả nhiên là gian thương, thông minh ra phết.”
Âu Dương Vân đi đến trước cửa sổ, cô khẽ vén tấm rèm cửa ra. Qua khe hở cô nhìn thấy một chiếc xe lạ lẫm, nhưng người dựa vào bên cửa xe lại vô cùng quen thuộc.
“Nhìn kiểu này thì chắc chắn anh ta biết cậu ở đây rồi, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ đây mà.”
Lâm Ái kề sát vai Âu Dương Vân, nói một cách chắc chắn.
Âu Dương Vân suy nghĩ một hồi rồi quay người bước vào phòng ngủ thay đồ, sau đó rảo bước ra bên ngoài.
“Aizz, cậu không thể nhượng bộ như vậy được, cứ thế mà tha thứ cho anh ta à?... Này, Âu Dương Vân, cậu quên anh ta đã từng đối xử với cậu như thế nào rồi à…”
Lâm Ái gào lên phía sau lưng Âu Dương Vân, nhưng Âu Dương Vân lại coi như không nghe thấy mà đi tiếp.
Nam Cung Phong ý tứ sâu xa chăm chú nhìn người con gái đang đi về phía mình, anh liền chậm rãi dựng thẳng cần điều khiển, rồi dụi tắt nửa điếu thuốc còn cháy trong tay mình.
Âu Dương Vân đứng trước mặt anh, cô liếc qua cái đầu lọc và ít tàn thuốc trên mặt đất, rồi mặt không chút biểu cảm hỏi: “Anh lại muốn làm gì đây?”
“Tay cô đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hay chưa thì có liên quan gì đến anh? Tôi là gì của anh chứ?”
Nam Cung Phong bị lời nói sắc bén của cô làm cho không nói thêm được gì, nên anh lại châm thêm một điếu thuốc nữa.
“Nói lý do mà anh đến đây đi.”
“Tôi có hơi lo cho cô.”
Lời nói thật lòng của anh lại khiến cô nở nụ cười trào phúng: “Lo lắng sao? Cho người ta một phát tát, rồi lại dúi cho người ta một cái kẹo, anh tưởng làm vậy thì họ có thể quên đi cái tát lên mặt đó đau đớn đến nhường nào à? Nam Cung Phong, tôi không phải là trẻ con lên ba, anh cũng không cần thiết phải làm bộ nhân từ giả mèo khóc chuột ở đây.”
“Tôi biết bây giờ cô đang rất giận…”
“Thế rồi sao?”
Âu Dương Vân ngắt lời của Nam Cung Phong, trong lòng cô thầm mong anh có thể nói ra ba chữ đó.
“Cho nên là lỗi của tôi, lúc đó tôi thật sự không nhớ đến chuyện cô mắc chứng sợ không gian hẹp.”
“Chẳng có chút bất ngờ nào cả. Anh có thể coi tôi là tiền đặt cược rồi cung tay dâng cho bạn anh, thì làm sao mà anh có thể nhớ được ra tôi mắc chứng bệnh gì được nữa.”
“Là tự cô nói lòng tự tôn của cô không đáng một xu mà.”
“Không đáng tiền cũng không có nghĩa là tôi không cần. Với một người vốn chẳng có thứ gì nhiều như tôi, tôi cũng chưa xa xỉ tới mức vứt bỏ đi thứ đồ không đáng giá đâu.”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên rất căng thẳng, hai người đều trầm mặc, không ai còn nói gì nữa.
Qua một lúc lâu sau, Nam Cung Phong phá vỡ sự im lặng trước: “Về nhà với tôi đi.”
“Đến khi nào anh có thể thật sự nhận thức được lỗi sai của mình, thì hãy lại đến nói câu này với tôi.”
Âu Dương Vân quay đầu bước đi, trong lúc quay người đi, trên khóe môi cô nở ra một nụ cười bi thảm. Điều cô muốn nghe, chỉ là một câu xin lỗi thôi. Nhưng người đàn ông kiêu ngạo đó thế nào cũng không chịu nói.
Lúc Giang Hựu Nam đến tìm Âu Dương Vân, vừa khéo là hai ngày sau khi Nam Cung Phong đến tìm cô.
Cũng không biết vì sao anh ta lại biết cô không hề đi du lịch. Dù không ai mật báo tin tức cho anh ta biết, nhưng anh ta đã tìm đến như thế này rồi.
Lúc Âu Dương Vân chuẩn bị ra ngoài đi gặp anh ta, Lâm Ái đang ngồi trên sofa chanh chua nói một câu: “Khí chất này, cứ như con gái mới lớn ý nhỉ…”
Năm đó ở trường đại học B, Âu Dương Vân là hoa khôi của trường, nam sinh theo đuổi cô cứ phải gọi là hết tốp này đến tốp khác.
Buổi tối giữa mùa hè, có cơn gió nhè nhẹ làm thoáng đãng không khí, thổi lên gương mặt mọi người mang đến cảm giác mát mẻ khoan khoái.
“Hiệu trưởng Giang, muộn vậy rồi tìm em có chuyện gì vậy ạ?”
Giang Hựu Nam tức giận cười cười: “Em không khách sáo thì chúng ta cũng đủ xa lạ lắm rồi.” Anh nhìn trên tay cô quấn băng vải, liền túm lấy tay cô hỏi: “Tay em bị làm sao thế này?”
Âu Dương Vân lướt mắt nhìn về hướng cửa sổ tầng hai, quả nhiên cô nhìn thấy bóng người của Lâm Ái. Vì thế cô chầm chậm thu tay lại, nhàn nhạt đáp: “Em không sao đâu.”
“Em cãi nhau với Nam Cung Phong à?”
“Không có ạ.”
“Thế thì tại sao em lại ở đây?”
Cô thở dài nói: “Giang Hựu Nam, em biết là anh luôn có tình cảm sâu đậm với em. Nhưng em là phụ nữ đã có gia đình rồi, anh quan tâm em cũng chẳng có ích lợi gì. So với việc anh cứ lãng phí thời gian cho một người không có khả năng thì tại sao anh không thể để ý đến những người con gái khác đang ở bên cạnh mình?”
“Trong thế giới của anh, chỉ có duy nhất một người con gái chính là Âu Dương Vân em.”
Trái tim của người con gái luôn rất mềm yếu, nhất là sau khi bị một người đàn ông khác làm tổn thương.
Âu Dương Vân không phủ nhận lời nói của Giang Hựu Nam đã khiến cô rất cảm động, nhưng vẫn chưa đến mức làm cô dao động: “Nếu không có chuyện gì, thì em…”
“Đi ăn khuya với anh đi, coi như là em trả nợ anh lần trước.”
Cô ngớ ra, rồi khó xử chỉ chỉ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay mình nói: “Hơi muộn quá rồi thì phải?”
“Nhưng biết sao đây, anh để bụng rỗng đến tìm em đấy. Anh cứ tưởng vận may của mình chắc không tệ đến mức lần nào cũng bị từ chối đâu.”
“Thế thì chúng ta gọi cả Lâm Ái cùng đi được không?”
Anh lắc đầu: “Anh chỉ muốn đi ăn cùng với em thôi.”
Âu Dương Vân còn đang chần chừ, Giang Hựu Nam đã mở cửa xe, làm một động tác mời nói: “Nếu hôm nay mà em vẫn từ chối anh, thì anh sẽ phải tính lãi đấy, cứ một bữa lại nhân lên gấp đôi. Nếu em không muốn phải đi ăn nhiều bữa với anh thì mau mau mà trả nợ đi.”
Cô bất lực thở dài, rồi chỉ đành bước lên xe anh.
Mấy ngày này, quan hệ của Nam Cung Phong và ba mẹ anh đã khá hơn rồi, nhưng tâm trạng của anh vẫn rất không tốt.
Lúc ăn tối, mẹ anh cố ý thở ngắn than dài trước mặt anh nói: “Ầy, mấy hôm con dâu không có nhà, ăn gì cũng chẳng thấy ngon. Không biết bao giờ Tiểu Vân mới về nhà đây nhỉ!”
Nam Cung Tình Tình lập tức tiếp lời: “Mẹ, mẹ đừng có mong nữa, sợ là cả đời này chị dâu cũng không quay về nữa đâu.”
“Nói vớ vẩn cái gì thế hả? Chị dâu con là vợ của anh con, con bé không về nhà thì đi đâu?”
“Trời đất bao la thiếu gì chỗ. May mà chị dâu con giỏi chịu đựng đấy, chứ đổi lại là con á, thì con đã sớm phủi mông bỏ đi rồi.”
Hai mẹ con mỗi người một câu, rõ ràng đã nhìn ra sắc mặt của đương sự đang rất tệ rồi, mà vẫn còn cố đổ thêm dầu vào lửa kích động anh tiếp.
Nam Cung Phong quẳng đôi đũa lên trên bàn nói: “Con ăn no rồi.” Rồi bực tức quay người lên lầu.
Đêm đến, sau khi đợi mọi người đã ngủ say, anh mới lần tìm chìa khóa, đi dưới ánh trăng màu bạc ra khỏi nhà.
Chiếc xe phóng thẳng đến nơi cần đến, Nam Cung Phong dừng xe ở một chỗ tối. Lúc anh chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Âu Dương Vân thì lại hơi lưỡng lự. Lần trước cô đã nói rất rõ ràng rồi, anh phải nhận thức được lỗi sai của mình rồi hãy lại đến tìm cô. Ý trong câu nói của cô, không phải là anh không hiểu, cô muốn anh xin lỗi cô. Ba chữ tôi xin lỗi ngẫm lại thì cũng không khó nói ra, nhưng thật sự để mở miệng nói thì anh lại thấy rất khó.
Đúng lúc anh đang do dự không quyết thì một chiếc xe màu xám bạc chạy qua trước mặt anh, dừng ở một khoảng đất phía trước cách xe anh khoảng năm mươi mét.
Đôi lông mày của anh vô thức nhíu thành một hàng, rồi anh nhìn chằm chằm vào hai người bước từ trên xe xuống.
Tối nay Giang Hựu Nam có uống một chút rượu, nên tỏ ra hơi hưng phấn. Anh đứng trước mặt Âu Dương Vân, quyến luyến nói: “Ở cùng em thời gian luôn trôi qua rất nhanh như vậy, anh thật sự hi vọng thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này.”
Âu Dương Vân cười đáp đầy hàm súc: “Gì mà nghe cứ như là sinh ly tử biệt thế.”
“Còn không phải là tại em toàn từ chối đi chơi riêng với anh, nên mới khiến anh thấy vô cùng quý trọng từng giây từng phút bên cạnh em à?”
“Những thứ mà mình không có được luôn là tốt nhất, giả sử nếu lần nào anh hẹn em, em cũng đồng ý, thì tự nhiên anh sẽ không còn loại cảm giác trân trọng đó nữa.”
Giang Hựu Nam ngạc nhiên bước lên phía trước, rồi thăm dò hỏi: “Cho nên em từ chối anh là phương thức lạt mềm buộc chặt? Chứ không phải trong lòng em thật sự không muốn ở cùng anh đúng không?”
Âu Dương Vân vỗ trán thở dài, nếu không phải là cô đã phát hiện ra sự tồn tại của Nam Cung Phong, thì cô cũng không kiên trì đến cùng, nói nhiều lời với Giang Hựu Nam như thế này đâu.
“Đương nhiên là không phải rồi.”
“Không phải gì cơ? Không phải trong lòng em không muốn ở cùng với anh á?”
Giang Hựu Nam cố ý xuyên tạc ý của cô, nhìn dáng vẻ muốn giải thích lại ngay lập tức của cô, đột nhiên trên mặt anh ta lộ ra vẻ trêu đùa, như nghiêm túc nói: “Ô, em đừng động đậy, trên tóc em hình như vướng cái gì đây này.”
Cô ngẩn ra, rồi chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì đã bị anh nâng mặt lên, hôn thật sâu lên trán cô.
Mượn men say, Giang Hựu Nam đã làm một chuyện mà từ trước đến nay anh ta đều rất muốn làm. Kể cả có phải chịu một cái bạt tai thì anh ta cũng không hối hận.
Âu Dương Vân hoàn toàn hóa đá tại chỗ, cô bị nụ hôn bất ngờ của anh dọa cho ngây ngốc. Đợi khi cô tỉnh táo lại một chút, thì khỏi phải nói là có bao nhiêu ngại ngùng.
“Nếu em không tát anh thì anh đi đây nha?”
Khóe môi Giang Hựu Nam nở một nụ cười thỏa mãn, cả con người anh nhìn có vẻ còn tràn đầy tinh thần hơn cả ban nãy.
Có người vui vẻ thì cũng có người tức giận, Nam Cung Phong lúc này đang ngồi trong xe đã phẫn nộ tới mức không thể chịu thêm được nữa. Xoạch một tiếng anh đẩy cửa xe ra, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, rồi bước thật nhanh đến trước mặt Giang Hựu Nam, sau đó bất ngờ hung hăng đấm anh ta một cú.
Trước mắt Giang Hựu Nam tối sầm, ngã lăn ra đất. Âu Dương Vân kinh hô một tiếng, căm phẫn hét lên với Nam Cung Phong: “Anh nổi điên cái gì vậy hả? Tự nhiên nửa đêm nửa hôm lại chạy qua đây đánh người!”
“Cô cũng biết bây giờ là nửa đêm rồi hả? Thế đêm hôm khuya khoắt rồi anh ta còn đang làm gì với cô đây hả?”
Nam Cung Phong vừa dứt lời, thì lại đấm Giang Hựu Nam một cú nữa. Cuộc chiến giữa hai người đàn ông hoàn toàn bùng nổ. Hai người đàn ông vì một người phụ nữ mà đánh nhau túi bụi, mặc kệ Âu Dương Vân có ngăn thế nào cũng không được.
Giang Hựu Nam là quán quân Tán thủ, còn Nam Cung Phong thì là cao thủ Taekwondo. Hai người bất phân thắng bại, nhưng đều bị thương không nhẹ.
Âu Dương Vân thấy cứ như vậy thì không được, cô ngắm chuẩn một khe hở rồi chen lên chắn trước mặt Giang Hựu Nam, cứng rắn ép Nam Cung Phong phải thu nắm đấm đang ở giữa không trung của anh lại.
“Đủ rồi, anh có quyền gì mà ở đây đánh người? Muốn trách người khác, thì trước hết tự xét mình đi đã. Trước khi anh chất vấn chuyện người khác làm gì với tôi, thì hãy nghĩ xem chính anh đã từng làm ra cái chuyện gì với tôi đi!”
Âu Dương Vân cố ý bênh vực Giang Hựu Nam. Sau khi hét lên xong, cô lục tìm một chiếc khăn tay trong túi, rồi quay người dịu dàng lau vết máu trên khóe miệng giúp Giang Hựu Nam.
Nam Cung Phong lạnh lùng nhìn một màn này, trong lòng anh rất khó chịu. Rốt cuộc là cô hận anh đến mức nào, mà phải làm thế này trước mặt anh để kích động anh?
Cảm giác thất bại vây chặt lấy anh, sau ba năm, lần đầu tiên anh lại hao tâm tổn trí vì phụ nữ.
Danh sách chương