Âu Dương Vân cuối cùng cũng phản ứng lại được, bàn tay của Nam Cung Phong đã không hề khách sáo mà mò vào áo ngủ của cô.
Cô phát ra một tiếng rên rỉ chống cự theo bản năng, nhưng người đàn ông đang đè trên người cô căn bản không cho cô làm ra bất kì hành động kháng cứ nào. Dần dần, cô không bài xích nữa, thầm nghĩ, còn thế nào được đây? Cứ như thế này đi. Chuyện nam nữ hoan ái là một phần quan trọng trong hôn nhân, họ cũng không có khế ước hôn nhân bằng văn bản nào trước khi kết hôn, khi chưa có ý định kết thúc cuộc hôn nhân này, nên làm chút chuyện mà vợ chồng nên làm. Huống hồ cô cũng là một người bình thường, đàn ông có nhu cầu sinh lý thì phụ nữ cũng có, vì sức khỏe thể chất lẫn tinh thần thì chuyện này cũng là bắt buộc thôi, dù sao bất kể người đàn ông này bên trong ruột thế nào thì vẫn được cái vỏ ngoài đẹp trai gỡ gạc lại, trông cũng không quá ghê người.
Cô chuẩn bị tâm lý xong, gom hết dũng cảm phối hợp với anh, hai tay duỗi bên gỗi đầu từ từ nhích lên tấm lưng của Nam Cung Phong, thế nhưng, khoảnh khắc cô thay đổi từ trạng thái phản kháng sang phối hợp lại khiến Nam Cung Phong thấy không quen, anh không hôn môi của Âu Dương Vân nữa mà vùi đầu vào cần cổ nhẵn nhụi gợi cảm của cô, tiếp tục thô bạo hôn lên đó.
Trái tim Âu Dương Vân chợt lạnh đi, cô biết rất rõ, một người đàn ông hôn một người phụ nữ không có nghĩa là anh ta yêu cô ấy, nhưng nếu anh ta lựa chọn thân mật với cô ấy mà không hôn môi cô ấy, vậy thì chắc chắn anh ta không yêu người phụ nữ này.
Bao nhiêu dũng cảm khó khăn lắm mới gom đủ bỗng chốc biến mất không còn tăm tích, cô khôi phục lại trạng thái hai người ở chung lúc trước, lớn tiếng chất vấn: "Nam Cung Phong, anh không ghét phụ nữ nữa à?"
Quả nhiên, người đàn ông đang vùi đầu vào cổ cô nghe thấy câu hỏi này, không hề thương hoa tiếc ngọc gì mà đẩy cô ra, từ trên giường nhảy phắt xuống.
Ánh mắt anh hơi lóe lên, lẫn với sự lúng túng như có như không, Nam Cung Phong quay người đi vào phòng tắm, đi được hai bước còn quay đầu cảnh cáo: "Ở yên đây không được phép động đậy, trước khi tôi ra mà cô cứ thử động đậy xem."
Âu Dương Vân vừa buồn bực vừa bối rối, cô không biết Nam Cung Phong sẽ đối phó với mình thế nào, nhưng cô biết Nam Cung Phong ghét phụ nữ thế nào, cô bây giờ chẳng khác gì con cá nằm trên thớt, kết cục cuối cùng là mặc cho anh mổ xẻ.
Thấp thỏm đợi nửa tiếng đồng hồ, Nam Cung Phong mới ra khỏi phòng tắm, anh chỉ mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn còn nhỏ nước.
"Tôi không cố ý khiêu chiến giới hạn của anh, là chỉ trời càng ngày càng nóng mà phòng của tôi quá ngột ngạt, cho nên..."
"Tôi bảo cô giải thích à?"
Nam Cung Phong nhướn mày, rất không vui.
Âu Dương Vân hết sức lo sợ, người đàn ông này còn không muốn nghe cô giải thích, xem ra hậu quả nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng rồi.
"Tối mai về sớm một chút, đi ra ngoài ăn cơm với tôi."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, tại cô bị điếc à?"
"Không phải, nhất định là tối mai à?"
Nam Cung Phong hờ hững gật đầu: "Đúng thế, sao? Không tiện à?"
Anh đoán được cô cũng không dám từ chối, anh có thể dùng thái độ bình tĩnh như thế nói chuyện với cô là cô đã cảm kích không thôi, sao có thể không biết nặng nhẹ như thế chứ...
Nam Cung Phong khá tự tin.
Âu Dương Vân vô cùng khó xử, cô đã hứa hẹn tối mai sẽ mời Giang Hựu Nam ăn cơm rồi, chuyện đã đồng ý với người ta làm sao có thể hối hận được, nhưng nếu cô từ chối Nam Cung Phong, tối nay nhất định người đàn ông này sẽ không tha cho cô đâu nhỉ?
"Sao không nói năng gì? Lẽ nào không tiện thật?"
Nam Cung Phong thấy cô im lặng một hồi lâu, sắc mặt cũng bắt đầu u ám.
Người đàn ông này đi công tác bị trúng gió đúng không? Đang yên đang làm sao lại muốn cô cùng anh ra ngoài ăn cơm, mà cứ nhất thiết phải là tối mai, tối mai cô không có thời gian.
Không muốn nợ ân tình của Giang Hựu Nam, không thể sai hẹn được, vì thế chỉ có thể từ chối Nam Cung Phong, nhưng tuyệt đối không được phép nói ra lí do thật sự, nếu như không muốn nảy sinh mâu thuẫn.
"Thực sự là không tiện lắm, tối mai tôi có hẹn với bạn rồi."
"Bạn nào?"
"Lâm Ái, anh từng gặp rồi đó."
"Hủy đi."
"Không được, tiệc sinh nhật người ta mà, tôi với cô ấy quen nhau từ hồi đại học, năm nào cũng đón sinh nhật cùng nhau."
"Thật à?"
Nam Cung Phong nhíu mày, hiển nhiên không tin tưởng lí do của cô lắm.
"Nếu không tin thì tôi gọi điện cho cô ấy để anh hỏi thăm nhé."
Âu Dương Vân giả bộ gọi điện thoại cho Lâm Ái.
"Không cần đâu." Nam Cung Phong sốt ruột phất tay, trừng mắt nhìn cô: "Cô bận rộn thật đấy nhỉ."
"Vậy thì tối mai tôi không thể ra ngoài cùng anh được rồi?"
"Cho cô ba giây, lập tức cuốn xéo khỏi tầm mắt tôi."
Anh vừa dứt lời, Âu Dương Vân đã nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy thẳng về phòng mình.
Đóng cửa lại, cô khẽ thở dốc, cho đến khi bốn bề yên tĩnh, không nghe thấy tiếng động nào nữa, cô cũng không thể tỉnh táo lại từ cơn hoảng hồn. Đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông tính tình nóng nảy mà lại không làm gì cô, thậm chí cô từ chối anh mà anh cũng cố gắng thấu hiểu.
Cô nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng, vài tiếng đồng hồ sau đó, cô trằn trọc lăn qua lộn lại, không thể nào ngủ ngon được, vừa nhắm mắt lại, trong đầu đã hiện ra hình ảnh Nam Cung Phong hôn mình.
Sau một hồi cân nhắc đắn đo, cuối cùng cô cũng hiểu được mối khúc mắc trong lòng, anh hôn cô tuyệt đối không phải vì tình yêu mà chỉ muốn trêu đùa cô, trừng phạt cô, nhưng sự thay đổi trên cơ thể không thể che giấu được. Chỉ cần là đàn ông bình thường, không thể không có thất tình lục dục, không liên quan gì đến chuyện yêu hay không yêu, chỉ là một kiểu phản ứng theo bản năng, mà Nam Cung Phong có lẽ cũng vì loại phản ứng này mới thấy lúng túng, cũng gián tiếp vì thế mà tha thứ cho hành động của cô.
Trên thực tế, suy đoán của Âu Dương Vân không sai một tí nào. Sáng sớm ra, khi cả gia đình ngồi ở phòng khách, Nam Cung Phong mang theo một túi quà xuống tầng.
"Anh, lại mua quà về cho mọi người à?"
Nam Cung Tình Tình vui vẻ đón anh, ôm cánh tay anh trai làm nũng.
"Ừ."
Nam Cung Phong liếc em gái một cái rất cưng chiều, lấy từ trong túi quà ra một chiếc kép tóc rất tinh tế: "Ngôi sao vĩnh hằng, phiên bản giới hạn. Của em."
"Cảm ơn anh!"
Tặng em gái xong, tiếp đó là đến mẹ, tặng cho mẹ xong thì đến ba, tặng cho ba xong, món quà cuối cùng mà mọi người nghĩ chắc chắn là tặng cho Âu Dương Vân thì hóa ra mọi người đã nhầm, anh lại tặng món quà cuối cùng cho dì Lữ.
Bỗng chốc, không khí lúng túng không thể nói được thành lời, cô em chồng không kiềm lòng được mà hỏi: "Anh, quà của chị dâu đâu?"
Nam Cung Phong lười nhác lướt mắt về phía người phụ nữ bên cạnh mình, thản nhiên nói: "Cô ấy? Không có."
"Tại sao mọi người đều có mà chị ấy không có, chị ấy là vợ anh cơ mà, anh, anh quá đáng quá rồi đấy nhé?"
Cô gái nhỏ vô cùng nghĩa khí trả chiếc kẹp tóc cho anh: "Nếu như chị dâu không có thì em cũng không cần nữa."
"Hai người thì sao? Có phải cũng muốn trả quà không?" Nam Cung Phong bình tĩnh hỏi ba mẹ mình, bây giờ anh đã quen với việc cả nhà mình đứng cùng một chiến tuyến với cô rồi.
Bà Nam Cung tức giận lườm anh một cái, sau đó nhìn về phía con dâu: "Tiểu Vân, quà của mẹ tặng cho con nhé, dù sao mẹ ngần này tuổi rồi cũng không có hứng thú với mấy thứ đồ thời trang."
Âu Dương Vân vội vàng xua tay: "Không cần đâu mẹ ơi, con cũng không có hứng thú..."
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười khổ, có trời mới biết, nhờ những thứ mà Nam Cung Phong ban cho nên bây giờ cô lúng túng thế nào, nhưng vì giữ vẻ nho nhã trước giờ nên chỉ có thể giả bộ như không có việc gì, không hề để tâm, thực sự có thể không để tâm sao? Đáp án chắc chắn là phủ định rồi, không có ai thích cảm giác bị phớt lờ cả.
Cũng may mà tối qua không nghĩ tốt về anh ta, có lẽ hôm nay không thất vọng đến chết.
Ăn sáng xong, Nam Cung Phong đi thẳng lên tầng còn Âu Dương Vân trò chuyện với người nhà một lúc, ước chừng đến giờ đi làm, cô cũng lên tầng theo
Bước chân bước lên tầng rất bất lực, nếu không phải vì lấy túi xách, cô không muốn nhìn thấy người đã khiến cô mất mặt đâu.
Đẩy cửa phòng ra, cô đi thẳng về phía trước như thể không có ai trong phòng, đằng sau vang lên câu chất vấn với vẻ không vui: "Không nhìn thấy tôi à? Cứ thế mà đi qua à?"
Tất nhiên là cô nhìn thấy chứ, chỉ là cô cũng muốn cho anh nếm thử cảm giác bị người ta ngó lơ thôi.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi với cô thì có chuyện gì được? Chỉ là không vừa mắt với thái độ ngoảnh mặt làm ngơ của cô thôi."
"Anh không quen cũng phải nhìn, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, tôi học theo anh đó. Một người không nhìn nhận tôi, tôi dựa vào cái gì mà phải nhìn anh ta?"
Hờ, Nam Cung Phong cười cười với vẻ chế giễu: "Âu Dương Vân, cô đang giận hờn tôi, vì tôi không tặng quà cho cô đúng không?"
"Ai thèm chứ."
Cô tức giận hừ một tiếng, quay người đi vào phòng mình.
Ở trong phòng mình vài phút, nghe thấy tiếng đóng cửa, biết Nam Cung Phong đã đi rồi, cô mới ra ngoài. Khi cô xuống dưới nhà, lại đợi thêm vài phút nữa, nghe thấy tiếng động cơ xe rời đi mới thở phào một hơi như thoát được gánh này. Đang định tới trường học, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô vờ như lơ đãng hỏi bác quản gia đang chỉ đạo người giúp việc làm việc: "Chú Thiên, cậu chủ có bảo chú đổi giường không ạ?"
"Đổi giường? Không có."
Người quản gia già lắc đầu đầy hoang mang, nghi ngờ hỏi lại: "Lẽ nào cậu chủ nhờ cô chuyển lời giúp, bảo tôi đi đổi giường?"
"Ồ không phải không phải."
Âu Dương Vân vội vàng phủ nhận, cô cười gượng gạo: "Cháu chỉ tiện miệng hỏi thôi, không sao đâu ạ, cháu đi làm đây."
"Vâng, mợ chủ đi thong thả."
Trên đường lái xe đến công ty, ánh mắt của Nam Cung Phong liếc về phía ghế phó lái, trên đó có một hộp quà màu tím nhạt, không có ai biết, cũng không có ai dám tin, thực ra đây là quà mà anh mua cho Âu Dương Vân.
Vốn định để tối nay sẽ đưa cho cô lúc ăn cơm, nhưng không ngờ cô đã có hẹn. Trước mặt người ta, anh cũng không có can đảm tặng cho cô. Trên thực tế, đã lâu lắm rồi anh không tặng quà cho bất kì người phụ nữ nào ngoài mẹ và em gái, lâu đến mức anh cũng quên là đã qua bao lâu.
Thế nhưng, tặng quà không có nghĩa là anh có tình cảm gì đặc biệt với cô, chỉ là trong tiềm thức, anh cảm thấy không ghét cô đến vậy. So với việc li hôn rồi cưới một người phụ nữ đáng ghét khác, chi bằng cố sống hòa hợp với người phụ nữ mà anh không ghét lắm.
Nếu cô đã từ bỏ cơ hội được nhận quà, vậy thì việc có cần phải tặng món quà này nữa không trở thành vấn đề cần suy nghĩ ngay lúc này. Nam Cung Phong nghĩ một lát, một bàn tay rảnh rỗi mở cửa sổ xe, định ném hộp quà này đi, nhưng bàn tay giơ đến nửa chừng lại từ từ hạ xuống, có lẽ anh nên cho cô thêm một hội nữa, dù sao cô cũng không biết tối nay anh mời cô ra ngoài ăn cơm là để tặng quà cho cô.
Cô phát ra một tiếng rên rỉ chống cự theo bản năng, nhưng người đàn ông đang đè trên người cô căn bản không cho cô làm ra bất kì hành động kháng cứ nào. Dần dần, cô không bài xích nữa, thầm nghĩ, còn thế nào được đây? Cứ như thế này đi. Chuyện nam nữ hoan ái là một phần quan trọng trong hôn nhân, họ cũng không có khế ước hôn nhân bằng văn bản nào trước khi kết hôn, khi chưa có ý định kết thúc cuộc hôn nhân này, nên làm chút chuyện mà vợ chồng nên làm. Huống hồ cô cũng là một người bình thường, đàn ông có nhu cầu sinh lý thì phụ nữ cũng có, vì sức khỏe thể chất lẫn tinh thần thì chuyện này cũng là bắt buộc thôi, dù sao bất kể người đàn ông này bên trong ruột thế nào thì vẫn được cái vỏ ngoài đẹp trai gỡ gạc lại, trông cũng không quá ghê người.
Cô chuẩn bị tâm lý xong, gom hết dũng cảm phối hợp với anh, hai tay duỗi bên gỗi đầu từ từ nhích lên tấm lưng của Nam Cung Phong, thế nhưng, khoảnh khắc cô thay đổi từ trạng thái phản kháng sang phối hợp lại khiến Nam Cung Phong thấy không quen, anh không hôn môi của Âu Dương Vân nữa mà vùi đầu vào cần cổ nhẵn nhụi gợi cảm của cô, tiếp tục thô bạo hôn lên đó.
Trái tim Âu Dương Vân chợt lạnh đi, cô biết rất rõ, một người đàn ông hôn một người phụ nữ không có nghĩa là anh ta yêu cô ấy, nhưng nếu anh ta lựa chọn thân mật với cô ấy mà không hôn môi cô ấy, vậy thì chắc chắn anh ta không yêu người phụ nữ này.
Bao nhiêu dũng cảm khó khăn lắm mới gom đủ bỗng chốc biến mất không còn tăm tích, cô khôi phục lại trạng thái hai người ở chung lúc trước, lớn tiếng chất vấn: "Nam Cung Phong, anh không ghét phụ nữ nữa à?"
Quả nhiên, người đàn ông đang vùi đầu vào cổ cô nghe thấy câu hỏi này, không hề thương hoa tiếc ngọc gì mà đẩy cô ra, từ trên giường nhảy phắt xuống.
Ánh mắt anh hơi lóe lên, lẫn với sự lúng túng như có như không, Nam Cung Phong quay người đi vào phòng tắm, đi được hai bước còn quay đầu cảnh cáo: "Ở yên đây không được phép động đậy, trước khi tôi ra mà cô cứ thử động đậy xem."
Âu Dương Vân vừa buồn bực vừa bối rối, cô không biết Nam Cung Phong sẽ đối phó với mình thế nào, nhưng cô biết Nam Cung Phong ghét phụ nữ thế nào, cô bây giờ chẳng khác gì con cá nằm trên thớt, kết cục cuối cùng là mặc cho anh mổ xẻ.
Thấp thỏm đợi nửa tiếng đồng hồ, Nam Cung Phong mới ra khỏi phòng tắm, anh chỉ mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn còn nhỏ nước.
"Tôi không cố ý khiêu chiến giới hạn của anh, là chỉ trời càng ngày càng nóng mà phòng của tôi quá ngột ngạt, cho nên..."
"Tôi bảo cô giải thích à?"
Nam Cung Phong nhướn mày, rất không vui.
Âu Dương Vân hết sức lo sợ, người đàn ông này còn không muốn nghe cô giải thích, xem ra hậu quả nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng rồi.
"Tối mai về sớm một chút, đi ra ngoài ăn cơm với tôi."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, tại cô bị điếc à?"
"Không phải, nhất định là tối mai à?"
Nam Cung Phong hờ hững gật đầu: "Đúng thế, sao? Không tiện à?"
Anh đoán được cô cũng không dám từ chối, anh có thể dùng thái độ bình tĩnh như thế nói chuyện với cô là cô đã cảm kích không thôi, sao có thể không biết nặng nhẹ như thế chứ...
Nam Cung Phong khá tự tin.
Âu Dương Vân vô cùng khó xử, cô đã hứa hẹn tối mai sẽ mời Giang Hựu Nam ăn cơm rồi, chuyện đã đồng ý với người ta làm sao có thể hối hận được, nhưng nếu cô từ chối Nam Cung Phong, tối nay nhất định người đàn ông này sẽ không tha cho cô đâu nhỉ?
"Sao không nói năng gì? Lẽ nào không tiện thật?"
Nam Cung Phong thấy cô im lặng một hồi lâu, sắc mặt cũng bắt đầu u ám.
Người đàn ông này đi công tác bị trúng gió đúng không? Đang yên đang làm sao lại muốn cô cùng anh ra ngoài ăn cơm, mà cứ nhất thiết phải là tối mai, tối mai cô không có thời gian.
Không muốn nợ ân tình của Giang Hựu Nam, không thể sai hẹn được, vì thế chỉ có thể từ chối Nam Cung Phong, nhưng tuyệt đối không được phép nói ra lí do thật sự, nếu như không muốn nảy sinh mâu thuẫn.
"Thực sự là không tiện lắm, tối mai tôi có hẹn với bạn rồi."
"Bạn nào?"
"Lâm Ái, anh từng gặp rồi đó."
"Hủy đi."
"Không được, tiệc sinh nhật người ta mà, tôi với cô ấy quen nhau từ hồi đại học, năm nào cũng đón sinh nhật cùng nhau."
"Thật à?"
Nam Cung Phong nhíu mày, hiển nhiên không tin tưởng lí do của cô lắm.
"Nếu không tin thì tôi gọi điện cho cô ấy để anh hỏi thăm nhé."
Âu Dương Vân giả bộ gọi điện thoại cho Lâm Ái.
"Không cần đâu." Nam Cung Phong sốt ruột phất tay, trừng mắt nhìn cô: "Cô bận rộn thật đấy nhỉ."
"Vậy thì tối mai tôi không thể ra ngoài cùng anh được rồi?"
"Cho cô ba giây, lập tức cuốn xéo khỏi tầm mắt tôi."
Anh vừa dứt lời, Âu Dương Vân đã nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy thẳng về phòng mình.
Đóng cửa lại, cô khẽ thở dốc, cho đến khi bốn bề yên tĩnh, không nghe thấy tiếng động nào nữa, cô cũng không thể tỉnh táo lại từ cơn hoảng hồn. Đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông tính tình nóng nảy mà lại không làm gì cô, thậm chí cô từ chối anh mà anh cũng cố gắng thấu hiểu.
Cô nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng, vài tiếng đồng hồ sau đó, cô trằn trọc lăn qua lộn lại, không thể nào ngủ ngon được, vừa nhắm mắt lại, trong đầu đã hiện ra hình ảnh Nam Cung Phong hôn mình.
Sau một hồi cân nhắc đắn đo, cuối cùng cô cũng hiểu được mối khúc mắc trong lòng, anh hôn cô tuyệt đối không phải vì tình yêu mà chỉ muốn trêu đùa cô, trừng phạt cô, nhưng sự thay đổi trên cơ thể không thể che giấu được. Chỉ cần là đàn ông bình thường, không thể không có thất tình lục dục, không liên quan gì đến chuyện yêu hay không yêu, chỉ là một kiểu phản ứng theo bản năng, mà Nam Cung Phong có lẽ cũng vì loại phản ứng này mới thấy lúng túng, cũng gián tiếp vì thế mà tha thứ cho hành động của cô.
Trên thực tế, suy đoán của Âu Dương Vân không sai một tí nào. Sáng sớm ra, khi cả gia đình ngồi ở phòng khách, Nam Cung Phong mang theo một túi quà xuống tầng.
"Anh, lại mua quà về cho mọi người à?"
Nam Cung Tình Tình vui vẻ đón anh, ôm cánh tay anh trai làm nũng.
"Ừ."
Nam Cung Phong liếc em gái một cái rất cưng chiều, lấy từ trong túi quà ra một chiếc kép tóc rất tinh tế: "Ngôi sao vĩnh hằng, phiên bản giới hạn. Của em."
"Cảm ơn anh!"
Tặng em gái xong, tiếp đó là đến mẹ, tặng cho mẹ xong thì đến ba, tặng cho ba xong, món quà cuối cùng mà mọi người nghĩ chắc chắn là tặng cho Âu Dương Vân thì hóa ra mọi người đã nhầm, anh lại tặng món quà cuối cùng cho dì Lữ.
Bỗng chốc, không khí lúng túng không thể nói được thành lời, cô em chồng không kiềm lòng được mà hỏi: "Anh, quà của chị dâu đâu?"
Nam Cung Phong lười nhác lướt mắt về phía người phụ nữ bên cạnh mình, thản nhiên nói: "Cô ấy? Không có."
"Tại sao mọi người đều có mà chị ấy không có, chị ấy là vợ anh cơ mà, anh, anh quá đáng quá rồi đấy nhé?"
Cô gái nhỏ vô cùng nghĩa khí trả chiếc kẹp tóc cho anh: "Nếu như chị dâu không có thì em cũng không cần nữa."
"Hai người thì sao? Có phải cũng muốn trả quà không?" Nam Cung Phong bình tĩnh hỏi ba mẹ mình, bây giờ anh đã quen với việc cả nhà mình đứng cùng một chiến tuyến với cô rồi.
Bà Nam Cung tức giận lườm anh một cái, sau đó nhìn về phía con dâu: "Tiểu Vân, quà của mẹ tặng cho con nhé, dù sao mẹ ngần này tuổi rồi cũng không có hứng thú với mấy thứ đồ thời trang."
Âu Dương Vân vội vàng xua tay: "Không cần đâu mẹ ơi, con cũng không có hứng thú..."
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười khổ, có trời mới biết, nhờ những thứ mà Nam Cung Phong ban cho nên bây giờ cô lúng túng thế nào, nhưng vì giữ vẻ nho nhã trước giờ nên chỉ có thể giả bộ như không có việc gì, không hề để tâm, thực sự có thể không để tâm sao? Đáp án chắc chắn là phủ định rồi, không có ai thích cảm giác bị phớt lờ cả.
Cũng may mà tối qua không nghĩ tốt về anh ta, có lẽ hôm nay không thất vọng đến chết.
Ăn sáng xong, Nam Cung Phong đi thẳng lên tầng còn Âu Dương Vân trò chuyện với người nhà một lúc, ước chừng đến giờ đi làm, cô cũng lên tầng theo
Bước chân bước lên tầng rất bất lực, nếu không phải vì lấy túi xách, cô không muốn nhìn thấy người đã khiến cô mất mặt đâu.
Đẩy cửa phòng ra, cô đi thẳng về phía trước như thể không có ai trong phòng, đằng sau vang lên câu chất vấn với vẻ không vui: "Không nhìn thấy tôi à? Cứ thế mà đi qua à?"
Tất nhiên là cô nhìn thấy chứ, chỉ là cô cũng muốn cho anh nếm thử cảm giác bị người ta ngó lơ thôi.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi với cô thì có chuyện gì được? Chỉ là không vừa mắt với thái độ ngoảnh mặt làm ngơ của cô thôi."
"Anh không quen cũng phải nhìn, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, tôi học theo anh đó. Một người không nhìn nhận tôi, tôi dựa vào cái gì mà phải nhìn anh ta?"
Hờ, Nam Cung Phong cười cười với vẻ chế giễu: "Âu Dương Vân, cô đang giận hờn tôi, vì tôi không tặng quà cho cô đúng không?"
"Ai thèm chứ."
Cô tức giận hừ một tiếng, quay người đi vào phòng mình.
Ở trong phòng mình vài phút, nghe thấy tiếng đóng cửa, biết Nam Cung Phong đã đi rồi, cô mới ra ngoài. Khi cô xuống dưới nhà, lại đợi thêm vài phút nữa, nghe thấy tiếng động cơ xe rời đi mới thở phào một hơi như thoát được gánh này. Đang định tới trường học, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô vờ như lơ đãng hỏi bác quản gia đang chỉ đạo người giúp việc làm việc: "Chú Thiên, cậu chủ có bảo chú đổi giường không ạ?"
"Đổi giường? Không có."
Người quản gia già lắc đầu đầy hoang mang, nghi ngờ hỏi lại: "Lẽ nào cậu chủ nhờ cô chuyển lời giúp, bảo tôi đi đổi giường?"
"Ồ không phải không phải."
Âu Dương Vân vội vàng phủ nhận, cô cười gượng gạo: "Cháu chỉ tiện miệng hỏi thôi, không sao đâu ạ, cháu đi làm đây."
"Vâng, mợ chủ đi thong thả."
Trên đường lái xe đến công ty, ánh mắt của Nam Cung Phong liếc về phía ghế phó lái, trên đó có một hộp quà màu tím nhạt, không có ai biết, cũng không có ai dám tin, thực ra đây là quà mà anh mua cho Âu Dương Vân.
Vốn định để tối nay sẽ đưa cho cô lúc ăn cơm, nhưng không ngờ cô đã có hẹn. Trước mặt người ta, anh cũng không có can đảm tặng cho cô. Trên thực tế, đã lâu lắm rồi anh không tặng quà cho bất kì người phụ nữ nào ngoài mẹ và em gái, lâu đến mức anh cũng quên là đã qua bao lâu.
Thế nhưng, tặng quà không có nghĩa là anh có tình cảm gì đặc biệt với cô, chỉ là trong tiềm thức, anh cảm thấy không ghét cô đến vậy. So với việc li hôn rồi cưới một người phụ nữ đáng ghét khác, chi bằng cố sống hòa hợp với người phụ nữ mà anh không ghét lắm.
Nếu cô đã từ bỏ cơ hội được nhận quà, vậy thì việc có cần phải tặng món quà này nữa không trở thành vấn đề cần suy nghĩ ngay lúc này. Nam Cung Phong nghĩ một lát, một bàn tay rảnh rỗi mở cửa sổ xe, định ném hộp quà này đi, nhưng bàn tay giơ đến nửa chừng lại từ từ hạ xuống, có lẽ anh nên cho cô thêm một hội nữa, dù sao cô cũng không biết tối nay anh mời cô ra ngoài ăn cơm là để tặng quà cho cô.
Danh sách chương